PDA

View Full Version : Tâm sự trên đường phượt...



Sonvc
04-03-2013, 08:47
Tâm sự trên đường phượt...
Bạn và tôi có những chuyến đi, trên chặng hành trình trong lòng đều có những tâm sự, nỗi niềm riêng, có thể đơn giản chỉ là "yêu, giận, hờn, ghen..." vu vơ thôi, nhưng đó là cảm xúc dưới những bước chân ta qua. Cũng như trời đất này lúc mưa, lúc nắng, lúc có cả nắng và mưa... con người có những điều cũng chẳng dễ dàng mà quên, có chợt nhớ ra thì ghi lại, chẳng phải bằng thơ đâu, chỉ những dòng văn xuôi thôi, qua những con chữ khô khan, vô nghĩa mà diễn tả lòng mình.
Nhiều nỗi niềm, biết chẳng thể chia sẽ, chia sẻ rồi ắt gì đã có được người đồng cảm...mọi thứ chỉ là từ có thể rồi thành có mà thôi...
Trân trọng cám ơn các bạn.

Sonvc
04-03-2013, 10:37
Xa xưa, gã lãng đãng, chưa có như bây giờ, cái cảm giác ngày ấy khác bây giờ quá, đôi lúc nghĩ lại gã thấy nhớ cái thời ấy của mình...


http://farm9.staticflickr.com/8505/8526067829_706576db16_z.jpg (http://www.flickr.com/photos/88757862@N02/8526067829/)

Những con đường có xa và hun hút cũng không làm gã sờn lòng, nghĩ thời gã còn trai trẻ là thế, nhưng giờ...hỡi ôi, đâu còn nữa..

Sonvc
04-03-2013, 14:53
Mọi sự đổi thay, đại khái như là "vật đổi sao rời", gã thấy những lúc một mình một ngựa tự tại nhưng cứ thế thì cái buồn sẽ bám theo một hình, một bóng...dần dần, thời gian trôi đi gã cũng tìm kiếm "ôm" để cho có bạn có bè, có người đồng hành như bao bạn bè cùng trang lứa khác.
Có thể để những chuyến đi thêm phần thi vị, có người để nói chuyện, để kể về những điều đã bắt gặp trên đường...gã có ôm hay đúng hơn là tìm ôm cho chuyến đi, mọi chuyện dần bắt đầu đổi thay...

Sonvc
04-03-2013, 17:27
http://farm6.staticflickr.com/5075/7064946673_11b1fb5cf8_z.jpg (http://www.flickr.com/photos/57722297@N06/7064946673/)

Xa xưa
Bước lang thang qua từng vỉa hè
Biết đi đâu đêm dài bơ vơ
Cứ lang thang như kẻ điên cuồng
Biết đêm nay đi về nơi đâu ?


http://farm6.staticflickr.com/5336/7064945585_c1b71683db_z.jpg (http://www.flickr.com/photos/57722297@N06/7064945585/)

Vẫn lang thang như kẻ không nhà
Biết đi đâu đêm dài bơ vơ
Muốn quên em nên mới lang thang
Biết đêm nay đi về nơi đâu ?


http://farm6.staticflickr.com/5039/6918868260_40f29178bb_z.jpg (http://www.flickr.com/photos/57722297@N06/6918868260/)

Muốn quên em, quên đời, quên người
Mới lang thang như kẻ tha phương...

Sonvc
05-03-2013, 08:09
Bạn bè...


http://farm9.staticflickr.com/8527/8530110612_9bf7f738fd_z.jpg (http://www.flickr.com/photos/88757862@N02/8530110612/)

Bông hoa vô định còn nhiều cánh, con người ta không thể không có bè bạn, những người bạn họ đẹp trong lòng tôi, như bông hoa đang vươn lên trong nắng kia...

Bạn bè là sau một thời gian bên cạnh nhau, cư xử dè dặt và chừng mực, mỗi người đều bắt đầu bộc lộ những khuyết điểm của mình, đôi khi cũng khiến người khác khó chịu, đôi khi những ấn tượng tốt đẹp ban đầu không tròn trịa và nguyên vẹn, bởi ai cũng có những tật xấu khó sửa. Nhưng bạn và tôi vẫn ở bên nhau, góp ý và chấp nhận, rất chân thành…

Bạn bè là không cần phải cầu kì trong giao tiếp, yên lặng và thấu hiểu. Có những lúc tôi và bạn trò chuyện, có thể to tiếng căng thẳng, khiến những người khác thấy khó hiểu...

Tình bạn không có khuôn mẫu, và cũng chẳng có chuẩn mực để thể hiện. Nhưng luôn có những điều rất nhỏ nhặt, đôi khi thật nhảm nhí để tôi nhận ra họ trong đám đông…

Sonvc
05-03-2013, 15:44
Xa xưa
Ta đâu có biết rằng: Những cơn đau không giết nổi đợi chờ?
" Ai đó đã từng nói: "Đau – tự nhiên sẽ buông". Có lẽ đúng là vậy. Nhưng buông tay, rồi sao nữa? Buông tay rồi sẽ kết thúc được một nỗi đau hay sẽ khiến cho những cơn đau khác cùng kéo về? Có biết bao người chờ đợi những cơn đau để buông tay rồi lại tiếc nuối? Và có bao nhiêu người tìm lại được bình yên sau những xót xa?"


http://farm9.staticflickr.com/8104/8529827759_a44bd45254_z.jpg (http://www.flickr.com/photos/88757862@N02/8529827759/)

Khi đó những kẻ lặng lẽ chìm mình vào bóng đêm, mặc kệ cảnh đời chảy trôi, chìm mình vào trong cơn mê, tự huyễn hoặc mình?


http://farm9.staticflickr.com/8511/8530941146_35cfc7c152_z.jpg (http://www.flickr.com/photos/88757862@N02/8530941146/)

Đã là người, thì dưới mỗi bước chân đều có cái bóng của mình, hiển nhiên thế, mờ ảo, hiện hữu hay vô hình. Có rất nhiều cách để khởi đầu, nhưng kết thúc, thường bao giờ cũng là nỗi đau. Nhiều khi người ta sợ kết thúc, cũng chỉ là vì sợ những nỗi đau. Và cũng thường thế lắm, khi những nỗi đau kéo về quá nhiều, người ta đành ngậm ngùi mà dừng lại. Có thể rồi một ngày tất cả sẽ qua đi, những thương yêu sẽ rơi vào quên lãng, những nỗ lực chẳng thêm một lần được gợi nhắc, những gì đã qua sẽ như chưa có bao giờ. Nhưng những cơn đau thì luôn ở lại. Chắc bởi thế mà nước mắt luôn được nhớ hơn tiếng cười.


http://farm9.staticflickr.com/8373/8529826411_c6a1c37e5c_z.jpg (http://www.flickr.com/photos/88757862@N02/8529826411/)

Một mai qua cơn mê,
Xa cuộc đời bềnh bồng
Tôi lại về bên em
Ngày gió mưa không còn
Nên đường dài thật dài,
Ta mặc tình rong chơi
Cùng nhau ta sẽ đi,
sẽ thăm bao nơi xưa,
Vui một thuở lênh đênh
...

Sonvc
05-03-2013, 18:32
Chuyến đi...
Tôi luôn tự hỏi, sắp đặt để trái đất này hình tròn, phải chăng là sự trêu đùa mà tạo hóa gieo lên cuộc đời của những trái tim đa cảm?
Bởi đau, người ta sẽ nhớ, và nhớ rồi người ta sẽ lại yêu. Yêu và thương da diết lắm, để rồi nỗi đau lại tràn về trên khóe mắt. Tôi vẫn chẳng thể nào hiểu được, có điều gì lớn đến vậy, để ta quên mình giữa những nỗi đau?


http://farm9.staticflickr.com/8530/8531206612_b83d4ebafb_z.jpg (http://www.flickr.com/photos/88757862@N02/8531206612/)

Có khi nào ta cứ mãi cố chấp nhìn về một hướng, cố chấp nắm chặt dây dù biết, chẳng phải cứ giữ được dây, nghĩa là ta níu được con diều ở lại?
Có khi nào ta nén chặt lại những thương tổn trong lòng, để lại mỉm cười mỗi khi mơ về một ai đó?
Và em, có khi nào không em, những tháng ngày hoang hoải, chơi vơi trong nỗi dày vò, em chẳng cần để tâm đến nữa, mặc cho những vết xước trong tim làm em buốt nhói, em vẫn bao dung như mắt môi chưa từng vương nỗi buồn?
Và còn khi nào nữa không, những khi dưới chân là bùn đất, em vẫn chờ một ngày được bước trên những đại lộ thênh thang? Em có đủ kiên nhẫn không, để đợi chờ ánh cầu vồng sau những cơn mưa?

Sonvc
06-03-2013, 10:18
Xin lỗi anh! Xin lỗi tình yêu, vì em đã không thể là em của những ngày xưa cũ, đã không thể tiếp tục yêu anh dù bất cứ điều gì.
Xin hãy để em giữ lại một chút ích kỷ cho riêng mình.
Hãy để em được vì em một lần, được bấu víu lấy từng mảnh niềm tin để sống, dù vẫn biết là mong manh lắm.
Tạm biệt anh!


http://farm9.staticflickr.com/8371/8533332722_d90202fc38_z.jpg (http://www.flickr.com/photos/88757862@N02/8533332722/)

Trong cuộc sống sẽ luôn có những cơ hội cho những ai dám chấp nhận mạo hiểm, trải nghiệm thử thách, mạnh dạn vượt qua những khuôn khổ lối mòn để bước lên những con đường mới.


http://farm9.staticflickr.com/8246/8532222581_de31fb0e89_z.jpg (http://www.flickr.com/photos/88757862@N02/8532222581/)
...

Sonvc
07-03-2013, 14:17
Xa xưa
Em sẽ chọn cách dừng lại hẳn anh ạ. Em sẽ không chọn anh làm người đàn ông của cuộc đời mình đâu. Không phải bởi anh chưa hoàn mĩ. Em biết mình cũng thế và không đòi hỏi ở anh quá nhiều.
Mà bởi vì anh đã không cho em tin vào tình yêu anh dành cho em.
Anh đã không giữ lấy em khi em cần một bàn tay níu kéo.
Anh không đủ mạnh mẽ để nói với em rằng: Anh cần em ở lại, anh cần có em...
Dù là lý do nào em cũng sẽ dừng lại bởi đơn giản chúng ta chưa tìm được sự đồng điệu thực sự trong tâm hồn.

Có quá nhiều lý do để chia tay, nhưng cũng chỉ cần có một lý do để ta yêu, để chờ đợi, và như em sẽ chẳng biết được đâu nếu không để em trong trái tim thì anh đã nói với em câu nào ngay từ lúc ban đầu.

Đừng thắc mắc tại sao anh ít nói, vì sao anh ít cười, tại sao anh thờ ơ, và vì sao anh hay lảng tránh...Kiếm bình yên bên trong nỗi buồn, tìm niềm vui sau hạnh phúc của người khác... Em có biết Gió không, chàng trai em yêu mang trong lòng tâm hồn của gió...hãy để trái tim anh tự nhốt nó lại em nhé.
Đừng giận hờn vì sao anh ít quan tâm em, vì sao trong tình yêu người ta chia sẻ mọi điều còn với em, anh còn quá nhiều điều chưa nói, vì sao nhiều lúc em thấy tình yêu trong anh biết bao là khát khao, cháy bỏng ngập tràn rồi cũng lắm khi cảm thấy anh xa mà gần, gần mà xa, mong manh dễ vỡ...

Vậy nên dù không ít lần anh lẻ loi khi thấy bạn bè có đôi có cặp í ới gọi nhau vào mỗi dịp cuối tuần, không ít lần kiếm cớ ra khỏi nhà để khỏi phải nghe những lời kêu ca, giục giã từ cha mẹ, cũng chẳng ít lần vùi đầu vào một thứ gì đó để quên đi cảm giác cô đơn, lạc lõng... nhưng vẫn dặn lòng mình không hấp tấp mà vội vàng kiếm tìm để rồi nhận về những trái đắng.

Sonvc
08-03-2013, 14:51
http://farm9.staticflickr.com/8386/8539119542_dff4781d65_z.jpg (http://www.flickr.com/photos/88757862@N02/8539119542/)

"Đời có bao giờ hết khổ
Con gái bao giờ hết lo
Đường đời biết bao mưa gió
Mà con quá đỗi ngây thơ"

Con sẽ gói trọn những yêu thương của mọi người dành cho con và tự hứa sẽ trưởng thành hơn, chín chắn hơn như gia đình đã mong đợi ở con vậy.
Mừng ngày 8/3, đến những người phụ nữ...

Sonvc
10-03-2013, 07:58
Em phải dũng cảm lắm, mới có thể cố chấp mà đợi chờ. Hoặc thương yêu và hi vọng trong lòng phải nhiều lắm, mới có thể đi cùng nỗi đau như thế. Nhưng em đã từng một lần khóc thầm trong vô vọng? Đã một lần gắng sức mình mà quên hết không em?

Dù em gắng quên, hay lòng em vẫn luôn thổn thức nhớ, thì nghĩa là những cơn đau không giết nổi đợi chờ trong em. Đợi chờ được em nuôi lớn đến vậy, là vì hi vọng trong em đã là quá nhiều, hay là vì chưa đủ những cơn đau?

Cứ đau đi em, để biết hết vị cuộc đời. Cứ đợi đi em, đừng để niềm đau thổi tắt những ước nguyện trong lòng.
Đợi đi em, rồi hi vọng sẽ đến, và môi em lại viên mãn với nụ cười. Nhưng đợi gì, em có biết không? Đợi những niềm đau qua đi và ngày hôm qua trở lại? Đợi những dại khờ sẽ được người đời lãng quên để em lại sống như chưa điều gì tồn tại?
Đợi những vấp ngã sẽ tan đi và em sẽ làm lại từ đầu?

Đâu ai có thể tô vẽ thêm cho bức tranh quá khứ bớt đi những mảng màu u ám. Cuộc sống nào cho em cơ hội để sống lại từ đầu. Nhưng em có một nơi để bắt đầu, và người ta gọi đó là hiện tại. Đừng để những cơn đau giết chết đợi chờ, hãy dùng cơn đau để nuôi những niềm hi vọng mới. Không phải hi vọng ngày hôm qua sẽ trở về, mà là hi vọng bất kể khoảnh khắc nào với em, từ bây giờ đến những ngày sau nữa, đều an nhiên và trọn tiếng cười.

Qua những nỗi đau, người ta sẽ hiểu điều mình cần không phải là mơ tưởng về quá khứ, mà là đợi chờ những ngày mai. Vậy em còn ngần ngại gì, đừng để những cơn đau biến em thành một kẻ bi lụy và yếu mềm. Vấp ngã rồi sẽ phải đứng lên, nỗi đau rồi sẽ có ngày dịu lại. Bởi thế hãy cứ đợi đi em. Đợi và tin rằng em xứng đáng được yêu, và được tin như là em mong muốn. Dù là đến bao giờ, thì cũng hãy kiên nhẫn, đừng để những cơn đau giết chết đợi chờ.

Mỉm cười đi em, vì đau là một phần của cuộc sống, và phải có nỗi đau em mới hiểu hết được chữ yêu và đi hết chiều dài hi vọng. Can đảm lên em, để học cách đau, và học cách đợi chờ. Cứ đợi đi, rồi sẽ thấy! Sẽ luôn có một thiên đường trong hiện tại cho những người biết đợi, và biết tin!

Sonvc
11-03-2013, 19:01
Cho em mượn gió ru mây, mượn trời xanh ôm nỗi nhớ...

Không ai dùng một nụ cười để làm thước đo cho một tình yêu, một hạnh phúc. Cũng chẳng ai biết mình sẽ sống được bao lâu trên cõi đời này, để nói thêm những ngày tháng yêu thương với người mình mong muốn, trước khi nhận ra rằng quá muộn.
Chẳng ai cứ đi mãi một con đường dài thật dài như thế, để rồi nhìn vào cuộc đời mình thấy chỉ toàn là đắng cay rớt xuống bờ vai từ khi nào…
Có những tình yêu chỉ toàn là nước mắt. Là anh yêu em nhiều mà chẳng biết làm gì cho em, là anh cần em hơn nghĩa của một tình yêu bình thường khác…


http://farm8.staticflickr.com/7200/7147764663_a61c4f748d_z.jpg (http://www.flickr.com/photos/57722297@N06/7147764663/)

Là nhớ một chút. Nhớ mùi hương trên tóc một ngày đã hẹn. Nhớ cái ôm không nồng nàn nhưng mang sự nghẹt thở nơi tim. Nhớ áo ai màu xam xám mang sự yên bình và ấm áp. Nhớ đôi mắt đa tình như ru ngủ những si mê.
Và nhớ nhiều lắm, em biết không?

Sonvc
16-03-2013, 09:11
"Khi lòng bao dung có thể chấp nhận mọi điều, thì có nghĩa ta đã không ít lần khóc với cuộc đời để học chữ thứ tha"

Tôi vẫn luôn nghĩ rằng cuộc sống của một đời người luôn có đủ vị và mỗi chúng ta đều có một công thức riêng để tự pha chế nó làm sao để để cái vị đó không quá liều.
Sau quá nhiều những yêu thương, ngọt ngào và đắng đót, tôi bây giờ cũng đã biết học cách dung hòa cảm xúc để cân bằng cuộc sống của mình.
Bây giờ, tôi nhìn cuộc đời bằng đôi mắt bao dung, bằng trái tim vị tha và không ngừng cố gắng. Chặng đường phía trước còn dài, phải đi để còn nắm lấy hạnh phúc...

Và rồi, đôi khi trên chặng đường ấy, tôi học được cả cách chế ngự nỗi thất vọng bằng một nụ cười. Tôi hay tin vẩn vơ, cái cần tin thì chẳng bao giờ tin, cái đừng tin thì lại cứ thế bấu víu vào tin. Tôi dại dột là thế, nhưng ơn trời, vẫn còn biết tin ở mình.
Mỗi ngày, tôi được rất nhiều những lời động viên dịu dàng và những dạy bảo khắt khe đầy yêu thương của những người đang cùng tôi sống. Tôi biết ơn họ rất nhiều, để rồi nhiều lần tự hỏi không biết mình phải làm gì, phải yêu thương như thế nào để cho đúng và đầy, để xứng đáng với niềm tin yêu ấy.

Nếu cứ sống như mình vẫn luôn sống, vậy đã đủ chưa? Hay tôi phải cho nhiều hơn thế nữa? Những người được nhận là những người hạnh phúc, nhưng chẳng phải, tôi cho đi tôi sẽ còn hạnh phúc hơn sao.
Người ta bảo hạnh phúc hay khổ đau cũng từ do con người cả mà nên. Nếu thế thì, cứ tin và cứ làm những điều tốt đẹp, liệu rồi hạnh phúc có đến với mình không?
Có nhiều đêm tôi ngồi đối diện với chính mình rồi tự hỏi những kí ức của những ngày đã cũ và của hôm nay liệu có đủ ấm để hong trái tim tôi suốt cuộc đời còn lại?

Sonvc
20-03-2013, 20:46
Đi về chốn bình yên...
Càng sống nhiều ta càng thấy cái chết dễ dàng đến với bất cứ một ai. Chết quá dễ mà sống thì quá khó.
Hôm qua gặp nhau đấy, ngày mai lại mất nhau. Sống thì có hẹn hò hôm nay hôm mai. Chết thì chẳng bao giờ có một cuộc hẹn hò nào trước.
Có người bỏ cuộc đời mà đi như một giấc ngủ quên. Có người bỏ cuộc tình mà đi như người đãng trí.
Dù sao cũng đã lãng quên một nơi này để đi về một chốn khác. Phụ đời và phụ người hình như cũng vậy mà thôi.
Người ở lại bao giờ cũng nhớ thương một hình bóng mình đã mất. Khó mà quên nhanh, khó mà xóa đi trong lòng một nỗi ngậm ngùi.
Cuối cùng thì lòng yêu thương cuộc sống cũng không giữ lại đời người. Cuối cùng thì tình yêu không giữ được người mình yêu…
Nhưng kệ đi, hãy đi chầm chậm cho đến khi mắt mờ chân run, đến khi đôi chân khụy xuống, dựa vào bờ nào đó để thấy hạnh phúc ngập đầy…


http://farm9.staticflickr.com/8293/7524462306_9d2c9dbe6b_z.jpg (http://www.flickr.com/photos/79850576@N03/7524462306/)

...

Sonvc
25-03-2013, 18:18
Viết cho em, câu chuyện nhỏ

Lâu lâu, em lại thấy thương cái bóng đơn côi của mình. Em thương những trống trải trong lòng và thương những đơn côi trải rộng….
Em thương, trái tim lặng ngần trong cô đơn bất tận…..
Bởi chẳng có ai thương em, nên em phải thương lấy mình.
Em muốn, dù có đau thương, dù có đơn côi nhường nào, em vẫn là em, vẫn cư nhiên mỉm cười với cuộc đời. Và vẫn để mình mạnh mẽ….


http://farm9.staticflickr.com/8517/8588198059_86aab03d5a_z.jpg (http://www.flickr.com/photos/88757862@N02/8588198059/)

Tháng ba này, mùa ướt mưa. Em chẳng còn nhớ đã bao lần ánh mắt mình hoang mang khi bước dưới ánh đèn đêm…
Nhiều khi, em đã thực sự cần một bàn tay và một cái ôm. Em đã cần, nhưng vẫn là tự đan lấy tay mình và dang tay tự mình ôm lấy đôi vai gầy guộc….

Sonvc
31-03-2013, 21:29
Chợt thấy hư vô trong đời

Cảm ơn con đã đến trong bầu trời
Cảm ơn những ngày dài lẫn đêm vui

Lần đầu tiên ta biết quên mình đi trong cuộc đời
Lần đầu tiên ta hiểu yêu thương cũng đo được theo chiều dài nhịp thở
Lần đầu tiên ta tin vào một điểm tựa
Từ con…

Mỗi ngày trên thế gian chỉ có một hoàng hôn
Có người thấy và nhiều người không thấy

Và lâu rồi ta chẳng còn về chốn đấy, lâu rồi...

Lantrailt
01-04-2013, 14:12
Bố trí về sớm đi khi con biết đi những bước đầu!

Chợt thấy hư vô trong đời

Cảm ơn con đã đến trong bầu trời
Cảm ơn những ngày dài lẫn đêm vui

Lần đầu tiên ta biết quên mình đi trong cuộc đời
Lần đầu tiên ta hiểu yêu thương cũng đo được theo chiều dài nhịp thở
Lần đầu tiên ta tin vào một điểm tựa
Từ con…

Mỗi ngày trên thế gian chỉ có một hoàng hôn
Có người thấy và nhiều người không thấy

Và lâu rồi ta chẳng còn về chốn đấy, lâu rồi...

Sonvc
01-04-2013, 15:06
Bố trí về sớm đi khi con biết đi những bước đầu!

Đang bố trí đây, sau khoảng 2 tuần nữa là về rồi đấy, về hẳn luôn Trai ợ... =))

Lantrailt
02-04-2013, 12:48
...."Trong cái khoảnh khắc khó khăn nhất, chật vật với thời tiết, sức khỏe, độ cao….cố nghĩ đến anh để quên đi cái đau thể xác, cái nặng nề của trọng lượng balo hay cái nắng gắt của núi rừng… Chẳng ăn thua! Vẫn lê lết từng bước một cách khó nhọc. Cố dằn lòng nghĩ về anh mà chẳng thấm tháp vào đâu………

https://fbcdn-sphotos-h-a.akamaihd.net/hphotos-ak-snc7/483351_357575581027454_1911690692_n.jpg

Rốt cục, chỉ có bọn trẻ là tình yêu vĩnh cửu nhất. Dù chúng có lừa dối em, chúng có làm đau em hay làm em hạnh phúc thì nụ cười của bọn trẻ vẫn còn mãi, hình ảnh chúng lưu lại mãi trong tim

Và hơn tất cả, khi nghĩ về chúng, mọi mệt mỏi tiêu tan hết! Em lại mạnh mẽ và bình an!........."

Lưu Mai Mai
03-04-2013, 03:05
Vào đây đọc rất nhiều lần nhưng thú thực em chả hiểu gì cả, thấy nó lộn xộn cảm xúc không biết đầu, không biết cuối là đâu, cái gì bắt đầu, và cái gì kết thúc.

Nếu như anh cứ để hỗn độn mớ thế này, không dám bứt ra để lấy một bước ngoặt mới, không dám mạnh tay dứt đứt một mối nối thì đến bao giờ anh mới đi ra được tổ rối xung quanh mình.

Lời thơ khi xưa của anh giờ đâu rồi? Đến bao giờ em lại gặp lại được nét thơ xưa?

Viết cho anh một mùa đã vội
Bỏ dở quên một nét chữ xuống dòng
Dòng kẻ ngang vẫn ngạo nghễ đứng nhìn
Chờ thêm nét cho một hồn mê mải.

Đường còn dài chiến chinh còn nhiều nỗi
Hành trang đi là nặng trĩu ngày xưa
Sức nặng kia sao cứ mãi không ngờ
U ám cả một bầu trời phía trước.

Ngẩng mặt lên và nhấc chân cất bước
Lấy ngày xưa là động lực cho mình!

Sonvc
03-04-2013, 09:23
Vào đây đọc rất nhiều lần nhưng thú thực em chả hiểu gì cả, thấy nó lộn xộn cảm xúc không biết đầu, không biết cuối là đâu, cái gì bắt đầu, và cái gì kết thúc.

...
Nó là quyển nhật ký ghi chung cảm xúc mà em, không biên tập, cắt ngắn hay gọt giũa để trở nên mềm mại thì hẳn là lộn xộn, không đầu, không cuối rồi...vì chẳng ai muốn kết thúc đi cái cảm xúc trong lòng, nên sẽ chẳng thấy đâu là điểm dừng, đâu là điểm kết...đầu hay bắt đầu là con đường, một buổi nắng vàng thật nhẹ, hay chỉ là một buổi chiều mưa ướt áo ai, nổi lên trong lòng là cảm xúc đó thôi.
Cuối hay kết thúc, cũng chỉ là ta tạm dừng lại, chuẩn bị cho mọi thứ bắt đầu mới, con đường mới, lặng lẽ nhìn lại bước chân mà trong lòng ngổn ngang...cảm xúc đó thôi.

Em đến bên đời, hoa vàng một đoá.
Một thoáng hương bay, bên trời phố hạ.
...

Sonvc
03-04-2013, 09:45
Viết cho anh một mùa đã vội
Bỏ dở quên một nét chữ xuống dòng
Dòng kẻ ngang vẫn ngạo nghễ đứng nhìn
Chờ thêm nét cho một hồn mê mải.

Đường còn dài chiến chinh còn nhiều nỗi
Hành trang đi là nặng trĩu ngày xưa
Sức nặng kia sao cứ mãi không ngờ
U ám cả một bầu trời phía trước.

Ngẩng mặt lên và nhấc chân cất bước
Lấy ngày xưa là động lực cho mình!

Nếu coi cuộc đời mỗi người là một bài văn, và những chặng đường đời là những câu văn, thì những quyết định trong đời cũng giống như những dấu câu…Sẽ có đôi khi sự mỏi mệt khiến người ta không còn muốn viết tiếp những trang viết của đời mình, buông rơi cây bút, đơn giản là bài văn về cuộc đời sẽ vĩnh viễn dang dở...

Chợt nhớ

Một hôm yên bình nào đó, nhắm mắt lại…

Chợt nhớ một ngày xa xôi, từ lâu, chạy lang thang dưới cái nắng tháng 4 dìu dịu, trên con đường quanh co uốn quanh những khoảnh đồi xanh mát, và khe khẽ hát. Một ngày của ngày xưa ấm áp…
Chợt nhớ mùi rạ đốt đồng ngan ngát, nhớ mùi bếp đun, mùi lửa xẹt xẹt. Nghe bình yên và vui đến lạ…
Chợt nhớ tiếng mưa tí tách, tiếng thở đều đều của con dế trong đêm vắng. Nhớ bóng đêm chỉ toàn một màu đen khi nhìn qua ô cửa số be bé, tiếng râm ran của gió trời tự nhiên, và cả những tiếng rì rầm nhỏ to của con suối…
Nhớ sớm mai tờ mờ mở mắt, nhớ tiếng bước chân khe khẽ của mọi người lục đục chuẩn bị ngày mới. Và nhớ, quay quắt cái hương ngòn ngọt của đủ thứ vị lịm vào mũi khi dụi mắt bước xuống…

Chợt nhớ...
Để thấy thời gian im lặng, trôi thật khẽ, nhưng qua thật nhanh và chợt nhớ cũng chỉ là chợt nhớ, rồi lại trở về – nhịp sống hối hả và chen chúc thường ngày…
Nhưng đôi khi cũng cần chút chợt nhớ để đủ yên, mà lắng nghe, mà ngẫm, và hiểu được cội nguồn của cuộc sống mỗi người ở nơi đâu.
Chợt nhớ: "Người ta không thể sống bằng quá khứ nhưng không thể sống thiếu quá khứ". Và một quá khứ đã xa – xa về mặt thời gian, còn xa nữa hay không, tự mỗi người có riêng một lời giải đáp…

Nếu ai đã có lần
Thấy giữa lòng khoảng trống
Hãy hiểu rằng trong vũ trụ kia còn có những hố đen
Ai rồi cũng sẽ phải quen
Với những phút giây lòng mình trống vắng.

Nếu ai đã có lần
Cảm thấy mình chưa hiểu
Thật nhiều điều đang có ở xung quanh
Hãy cứ cười lên vì đời vẫn màu xanh
Cuộc sống chỉ thú vị khi vẫn còn khám phá.

Nếu ai đã có lần
Thấy lòng dịu ngọt
Trước một nụ cười, một ánh mắt, một vòng tay
Hãy chẳng cần đi tìm khắp đó đây
Vì hạnh phúc đơn giản là vậy đó.

Sonvc
16-04-2013, 18:33
Em đến bên đời, hoa vàng một đoá.
Một thoáng hương bay, bên trời phố hạ.
...


http://farm9.staticflickr.com/8118/8654032361_94ca8325a9_z.jpg (http://www.flickr.com/photos/88757862@N02/8654032361/)

Tháng Tư về, nhẹ lắm những bản tình ca của nắng. Em chợt thấy mình như đứa trẻ ngủ quên giữa đất trời mênh mông, giữa vạt nắng nồng của mùa hè chớm đên bên. Một sáng tháng Tư thật trong, em nghe mùa hè khẽ chạm vào khung cửa gỗ. Tiếng gió heo may chùng chình đưa nắng đi ngang qua cửa.

Em nghe ngày chớm nóng hanh hao, nghe đêm chợt buồn…Em chợt thấy mình mê man trong hương hoa cỏ dịu dàng lơi lả trong chùm gió. Em chợt thấy mình như hờ hững với vạn vật xung quanh, thấy mình như chưa đủ niềm tin yêu với cuộc sống. Em thấy mình như người ở lại, đợi mãi, chờ hoài một người chẳng biết đã cất bước về đâu.

Không có vòng tay nhè nhẹ vị thu, không có môi hôn ngọt lành hương hoa sữa. Không có cái náo nức, bồi hồi của ngày xuân mỗi năm lại đến. Chỉ có chớm nắng, chớm mơn mác gió lộng của buổi trưa hè. Chỉ có hanh hao, và chút chông chênh khi lòng mình trở lạnh…

Mừng em, cô gái sinh tháng Tư.


http://farm9.staticflickr.com/8242/8654032415_a66a8a0f4c_z.jpg (http://www.flickr.com/photos/88757862@N02/8654032415/)

Trancaolong123
19-04-2013, 20:46
Một noel anh buồn bã đi tìm
Những vấn vương giọt tình còn rơi vãi
Thánh đường kia em không còn trở lại
Chúa với tôi hát bản thánh ca buồn

Trancaolong123
20-04-2013, 14:11
Tặng các Bạn hay ngủ đêm trong rừng , hảy thử cảm giác ngủ vỏng 1 mình trong rừng nhé , rất yomos ạ :D
Nữa khuya chim cú kêu hờ
Dưới đồi sương trắng bóng mờ cô liêu
Anh hùng gan dạ bấy nhiêu
Đồi hoang tỉnh mịch cũng siêu cả hồn

Huong Le
20-04-2013, 15:29
Tháng Tư về, gọi loa kèn xuống phố
Phố tháng Tư, ngập tràn nỗi nhớ
Nắng tháng Tư vẫn nồng nàn cháy bỏng
Bản tình ca xưa giờ vắng dấu chân ai…

Tháng Tư về, gió hát gọi hè
Gió nồng nàn xoa dịu những niềm yêu
Loa kèn vẫn xuống phố như lời hẹn cũ
Nhưng chiều nay đã thiếu dấu chân anh...

Anh đã quên lối về hay mùa hoa đến nhanh quá
Nếu một mai vắng bóng hoa xưa
Em vẫn đợi
Anh có về bên em?
----

Tháng Tư, phố dài nỗi nhớ
Anh vẫn nhớ những chiều vương sắc trắng
Mái tóc em bồng bềnh trong nắng chiều nhạt
Và như thế ta xa nhau

Không phải lỗi tại em, cũng không phải tại anh
Vì gió vô tình, vì nắng vội vàng
Làm những ngày tháng Tư nhạt nhòa trong kí ức
Và như thế ta xa nhau

Loa kèn vẫn xuống phố như lời hẹn cũ
Nhưng giờ đã thiếu bàn chân ai
Có phải do anh hay là do em
Hay vì loa kèn không đợi tháng Tư?

Sonvc
20-04-2013, 16:31
http://farm9.staticflickr.com/8243/8665336996_9e5082ece4_z.jpg (http://www.flickr.com/photos/88757862@N02/8665336996/)

Có một mùa hoa vừa nở bung…
Có một mùa hoa vừa úa tàn…
Rồi gió sẽ gửi những mùa hoa bay đi… Bay về phía chân trời…
Nhưng thời gian vẫn giữ những kí ức của ta… ở lại!
Những xúc cảm cũ của ta vẫn bám dính vào những cánh hoa năm ấy.

Ta ngơ ngẩn tự hỏi:
Bao nhiêu mùa hoa đã đi qua?


http://farm9.staticflickr.com/8245/8665337010_065512f6de_z.jpg (http://www.flickr.com/photos/88757862@N02/8665337010/)

...

Sonvc
24-04-2013, 11:43
Tôi có những câu chuyện không liên quan gì mấy đến những chuyến đi. Tôi tặng hoa cho người mà tôi yêu quý. Mỗi khi như thế, tôi không cần người ta nhớ mình là ai...


http://farm9.staticflickr.com/8539/8677498882_f23d35809c_z.jpg (http://www.flickr.com/photos/88757862@N02/8677498882/)

Chú chim nhỏ bé đã sống qua một mùa hè ấm áp, trong sự nâng niu và chăm sóc của bố mẹ. Những ngày tháng đầu đời bình yên trong chiếc tổ nhỏ xinh đã ôm ấp chú qua một mùa mưa dài. Nhưng mùa hè sắp qua đi, chú sẽ phải kịp bay đi trước khi đông giá ùa về. Dự cảm cho chú biết về một thế giới rộng lớn ngoài kia, có bao la và rợn ngợp. Rằng chú sẽ không được bố mẹ nâng niu như suốt những năm tháng đầu đời nữa. Rằng chú đã lớn trong một chiếc tổ nhỏ nhoi, nhưng sẽ chẳng là gì khi dang cánh lẻ loi giữa nền trời xanh thẳm.
Đêm nay, khi nghe kể về thế giới mà mai đây, chú sẽ ôm trọn chỉ bằng sải cánh… mà thôi.

Trancaolong123
28-04-2013, 03:22
Khi còn bé, chơi đùa quanh quẩn trong khu phố, với những căn nhà là lâu đài, cô bé hàng xóm là nàng công chúa, thanh gỗ mục là bảo kiếm và hàng cây ven đường là những con quái vật, trí tưởng tượng trẻ con đưa ta đi đến những miền cổ tích thần tiên mà đứa trẻ nào cũng say mê khám phá.

Khi lớn lên, ta những muốn thoát khỏi sự chăm chút của cha mẹ, để chứng tỏ bản thân, để tự do vùng vẫy nơi vùng đất lạ và bắt đầu cuộc hành trình của riêng mình.

Cuộc hành trình cuộc đời chưa bao giờ là một chuyến hành trình êm ả, rồi cuộc đời sẽ cho ta nếm trải đủ cay đắng ngọt bùi, sẽ đưa ta qua những khó khăn thử thách, sẽ nhấn chìm ta trong vui buồn sướng khổ, để rồi bỡ ngỡ nhận ra cuộc đời chưa từng là một chuyến đi cổ tích như ta vẫn mong ngóng được thấy hàng đêm trong giấc mộng. Rồi sẽ rất mau chóng, ta ao ước được quay về, núp dưới sự bảo bọc che chở của cha mẹ nơi mà ta từng mong muốn rời bỏ, khao khát tìm về chốn yên ổn, thân quen.


Nhưng bạn của tôi ơi, rồi bạn sẽ nhận ra cuộc đời này sẽ bi kịch biết bao nếu ta chưa từng vấp ngã, chưa từng mất phương hướng hay thậm chí chưa từng dám bước vào cuộc hành trình của riêng mình.

Bởi vì, nếu cuộc đời là những chuyến đi, thì hãy thôi cằn nhằn và than vãn về “thời tiết xấu”, về “ổ gà, ổ voi” hay về những “hành khách khó ưa” xung quanh bạn đi, mà chỉ tập trung vào những điều tốt đẹp và tận hưởng chuyến đi thôi.

Bởi vì, nếu cuộc đời là những chuyến đi thì có khó gì đâu nếu ta vấp ngã, hãy đứng lên và tiếp tục bước tới, nếu muốn làm một điều hoang đường nhưng thú vị hãy cứ làm như thế. Suy cho cùng, hành trình cuộc đời chẳng phải là hành trình tìm kiếm bản thân hay sao? Suy cho cùng, tuổi trẻ để làm gì nếu không phải là dành cho thử thách và trải nghiệm?

Hãy cứ làm những gì mình muốn, hãy cứ loay hoay tìm kiếm và đánh thức con người tuyệt diệu còn đang ngủ say trong bạn bao lâu tùy thích, hãy cứ yêu và tìm kiếm tỉnh yêu, hãy tận hưởng cuộc đời bằng cách thi vị nhất bạn có thể làm được. Không gì tuyệt vời hơn việc tô điểm cho chuyến đi của mình và lấp đầy chúng bằng nguồn năng lượng từ niềm vui và tình yêu mà bạn luôn có thể cho đi và đồng thời nhận lại được.

Và rồi bạn sẽ biết phải viết những gì trong quyển nhật ký hành trình của mình
… khi cuộc đời là những chuyến đi. st

Sonvc
03-05-2013, 14:56
Hôm nay mưa. Mưa lất phất buồn. Con đường dài thêm hun hút. Những vòng xe trắng xóa nhạt nhòa trong mưa. Ta vội vàng dưới bóng mưa qua vội vã. Chợt nghe lòng ngun ngút lạnh. Lạnh vô chừng. Hình như ngày xưa ấy cũng có mưa rơi…

Ta vốn không yêu mưa. Bởi mưa buồn. Buồn lắm. Chẳng có gì thê lương bằng cảm giác một mình ngồi lặng nghe tiếng mưa đều đều điểm nhịp trên mái trong buổi chiều buồn.

Mà ta, ta thì vốn luôn luôn một mình…Ta vốn không muốn...một mình. Trước vẻ mong manh, ta chợt nghe sợ hãi. Rồi một ngày... !!!

Thế mà sao ta lại vẫn yêu mưa. Thế mà sao ta vẫn cứ vươn tay hứng lấy từng giọt trinh nguyên đang âm thầm buông rơi giữa cõi đất trời!!!
Mưa rơi. Nghe thật chơi vơi. Từ giọt nhỏ vào hồn. Nhức nhói. Vậy mà ta vẫn thích một mình đi dưới những cơn mưa…
Vì cái gì? Không biết nữa! Hay chỉ vì trong đó có những giọt mưa? Hay vì đời còn nhiều bâng khuâng?...


http://farm9.staticflickr.com/8124/8659210549_c58936238b_z.jpg (http://www.flickr.com/photos/88757862@N02/8659210549/)

nguyentuan_91
05-05-2013, 16:35
Đọc truyen nguoi lon (http://tinvang.mobi/tag/truyen-nguoi-lon-2) hay và nhiều truyen sex (http://tinvang.mobi/tag/truyen-sex-2) hay nữa các bạn nhé. thanks

Sonvc
22-05-2013, 22:06
Một ngày tháng 5 nắng nóng, oi nồng, trên cao ánh sáng dịu nhẹ của trăng cùng màn đêm yên lặng làm gã nhớ...gã nhớ cái khung cảnh đi trong sương mù cùng người bạn đồng hành mà chẳng nhớ rõ nổi quãng nào? Giở ảnh ra để nhớ lại nơi đó là đâu, trống rỗng trong đầu, một dấu (?) to đùng, chẳng biết người bạn của gã có nhớ không?
Có lẽ gã không giỏi trong việc ghi nhớ, hay chỉ nhớ được những gì cần nhớ? Chẳng thể hiểu được làn sương mù ấy đã lôi cuốn gã đến mức nào, khiến lòng gã mụ mị chẳng thể quên được hơi lạnh bao trùm khi đó...
Giờ đây, gã đang cố gắng để tiếp tục bước đi, bước trên con đường ấy...bằng một cách riêng.