PDA

View Full Version : [Chia sẻ] Miến Điện, mùa hè đỏ lửa - Phần I



backpackervn
13-05-2010, 12:25
Chào cả nhà.

Tôi đang ở Miến Điện, những ngày nung lửa hè. Tôi lập topic này hơi vội vã, khác với những chuyến đi trước, thường cả năm sau đó, khi đã về, đã đọc, đã thấm, đã nhớ... tôi mới vào lóc cóc gõ. Nhưng hiện, tôi không còn cách lựa chọn nào khác... và đó cũng là lý do tôi ghi rõ đây là "Phần I". Phần II có thể rất rất lâu sau tôi mới có thể tiếp tục.


Cớ sự là tại tôi và tại đất nước lạ lùng này, nơi internet bị kiểm soát rất chặt chẽ và rất hiếm hoi. Nếu bạn nào có chịu khó theo dõi các topic trước của tôi, sẽ thấy rằng trước chuyến đi này một hôm, tôi vội vã lôi cái blospot mốc meo lên dán vào chữ ký của tôi trong diễn đàn này. Tôi cũng không thích việc làm này lắm nhưng tôi không có nhiều cơ hội...


Trước đây, trên những tháng ngày lang thang, tôi hầu như cập nhật blog mỗi ngày. Đó là lúc tôi chia sẻ những cảm nhận nóng hổi về chuyến đi, đó là nơi gia đình và bạn bè biết tôi còn sống sót, đang làm gì, đang ở đâu, đó là nơi tôi lưu giữ, đánh dấu các cột mốc thời gian để sau đó khi có thời gian rãnh rỗi sẽ gõ tiếp,... Các điều này tôi không làm được với diễn đàn này, vì thời gian sửa bài viết trong diễn đàn có giới hạn, các thông tin đưa lên diễn đàn cần chỉn chu về nhiều mặt... Do vậy, tôi đành mở lại cái blogsot, dự tính để thực hiện các việc trên... rồi sau đó, khi mọi việc đã chín muồi, tôi mới vào gõ lại để chia sẻ với các bạn trong diễn đàn này. Nhưng cuối cùng, lực bất tòng tâm vì ở đây, blogspot và yahoo 360blog đều bị khóa, nhất là khi cả điện thoại di động cũng không roaming, nếu mua sim nội địa cũng không gửi sms được... tôi chẳng còn cách nào để cập nhật thông tin cho bạn bè, người quen, không còn cách lưu giữ các cột mốc thông tin quan trọng... nên lại đành lò dò vào đây mở topic.

Âu, trong cái rủi cũng có cái may. Cũng có diễn đàn này để tôi chia sẻ, cũng có thể sẽ có các ý kiến chia sẻ, đóng góp của các bạn đã nhiều kinh nghiệm về cung đường tôi đang đi và sẽ đi, vào chia sẻ hoặc nhắn gửi...

Nhưng, như tôi đã đề cập, vì tôi sẽ dành những thông tin, những xúc cảm, những luyến lưu... cho phần II của topic nên những entry này sẽ rất khô khan, chủ yếu là cập nhật thông tin... nhưng đôi lúc sự khô khan này có thể bù trừ phần nào vì đây là "live topic" (hy vọng dzậy đi hén), mà tôi hy vọng sẽ rút kinh nghiệm để tiếp tục thực hiện cho các chuyến đi kế tiếp...

Vậy bây giờ ta cùng đi Miến Điện nghen, trong một mùa hè đỏ lửa, "nóng như chưa bao giờ nóng"... như hầu hết tất cả các bạn Miến tôi gặp đều thở than trong những ngày hè đỏ lửa nơi đây.



* *
*

backpackervn
13-05-2010, 12:32
05.05.2010 Đêm không ngủ ở Bangkok

Chuyến bay AA rời Saigon vào một chiều mùa hạ nóng bỏng, bỏ lại sau lưng bao tiếng thở dài và bao lời mời (nhậu)... Đến BK đúng giờ. Lúc đầu, tôi tính ở luôn trong sân bay, không check-out để ra ngoài luôn, chờ sáng mai bay Yangon lúc 7.05am luôn. Nhưng sau khi hỏi thăm, bắt buộc phải ra ngoài vì AA không có transit counter bên trong, thế là lóc cóc vác balo ra ngoài.

Máu giang hồ lại nổi lên khi thấy có shuttle-bus miễn phí đến các internal bus station, tôi lại lóc cóc nhảy lên 1 chuyến shuttle-bus, đến bến cuối, nhảy tiếp lên chuyến xe local bus về Ekamai, bến xe đông Bangkok nằm trên đường Sukhumvit nổi tiếng...

Và đêm đó, tôi không ngủ ở Bangkok... :LL

backpackervn
13-05-2010, 12:47
06.05.2010 Tôi rơi vào chảo lửa Yangon

Chia tay Bangkok một buổi sáng mưa trắng trời, khí lạnh dịu dàng, tôi đến Yangon một sáng sớm êm đềm trời còn mát mẻ, trong lúc vẫn còn mơ về những cơn mưa mát trời dịu đất trên xứ Miến đón chào tôi đến. Học hỏi kinh nghiệm từ các bạn, "dịu dàng trả giá và tôn trọng người khác", tôi tung tăng leo lên chiếc taxi với nụ cười thường trực trên môi, thẳng hướng Sule Paya, với giá chỉ 4$, cực kỳ hữu nghị.

Nhưng tôi đã lầm, may mà tôi chỉ đi một mình không như ai đó "tôi đã lầm khi đưa em sang đây...", khi nắng vừa lên trên Yangon và đổ lửa xuống khu phố trung tâm ồn ào nhộn nhịp này. Người tôi mềm ra như miếng bơ sắp tan. Nóng ơi là nóng, mồ hôi cứ thi nhau túa ra ướt đẫm cả người. Tôi mới nhớ làm sao câu nói của bạn tôi "Thích du lịch xứ lạnh và chịu được cái lạnh, ngược lại với cái nóng. Lý do là lạnh bao nhiêu, chất đồ lên người vẫn đi ra đường được. Còn cái nóng áh, có cởi hết đồ ra nó cũng nóng.... biết làm gì bây giờ". Lúc đó, tôi chỉ nghĩ là nó nói đùa, còn bây giờ ở Yangon, có cởi hết đồ đúng cũng chẳng có nghĩa lý gì....

Trời nóng, khu Sule Paya ồn ào đông đúc... làm tôi chẳng muốn làm gì. Việc đi đổi tiền, điều cấp bách, mà tôi cũng chẳng muốn đi... nhưng cuối cùng cũng phải vác xác ra đường đi đổi tiền, hỏi thăm thông tin, tìm mua sim-card... cuối cùng, cũng hơi quen quen với cái nóng, tôi cứ lội bộ trong Yangon với cái áo chỉ ướt mãi chứ chưa bao giờ khô.

Ngày, tôi lang thang ra bờ sông, khu phố thị, trong chợ... viếng được 2 nơi là Sule Paya và Shwedagon Paya cả một buổi chiều đến tối. Lòng lấy làm mãn nguyện tôi leo lên sân thượng Zero Zone làm vài ly bia xem mấy thôn nữ Miến Điện tung tăng biểu diễn thời trang trông thật ngô nghê và đáng mến.

Rồi tôi lại về, trong đêm những lần tôi tỉnh giấc là những lần người tôi ướt sũng. Lại đi dội nước, lên nằm, giật mình, đi dội nước... cứ thế cho đến sáng...

Tôi rơi vào chảo lửa Yangon như vậy đó.

backpackervn
13-05-2010, 13:02
07.05.2010 Nắng vàng dịu dàng Bago

Tôi dậy thật sớm để tận hưởng chút mát mẻ hiếm hoi của Yangon. Lang thang ra chợ xem bà con mua bán. Lê lết đầu đường xó chợ. Lê là hàng quán vỉa hè... rồi tôi tìm dường ra bến phà, lên phà sang sông. Tôi không đi tìm con sáo đã sang sông của tôi. Chỉ đi tìm chút hương ngày xưa của Yangon, nghe nói còn rất nhiều, chỉ bên kia một dòng sông...

Dòng sông Yangon cuồn cuộn chảy, đục ngầu phù sa. Tôi đứng trên phà cứ nhớ về chuyến phà Cần Thơ cuối tôi vừa đi trước khi khánh thành cầu. Cuộc sống lam lũ của người nghèo nơi đâu cũng giốpng, nhưng sao cuộc sống người dân ở đây, trên con phà này lại giống người dân miền sông nước Nam Bộ đến vậy.

Dự tính ban đầu là qua phà tôi chỉ đi dạo lòng vòng rồi tùy tình hình tính tiếp nhưng vì lời chào chân chất và đáng mến của anh tài xế xe đạp ôm mà tôi leo lên xe đi vào trong thôn xóm. Chuyến đi này là một câu chuyện khá thú vị, dù kết cục không thú vị của nó cũng rất đáng mến theo kiển của người Miến, chứ như ở... thì chắc tôi "banh xác" rồi.

Quay về nhà trọ, tôi vác balo ra đón xe bus đi từ Sule Paya lên bến xe Aung Mingalar chỉ mất 200K, nếu đi taxi bạn mất ít nhất 7-8$, vì thời gian đi bus mất gần 2h, rất xa.


Lên đến nơi, tôi đi 2 vòng cái bến xe khổng lồ đó để tìm xe đi Bago vì mọi người cứ chỉ tới chỉ lui. Cuối cùng, có 1 chú kia dắt tôi đến tận xe, chờ tôi mua vé, dặn dò tôi đủ điều rồi mới quay về. Tôi ấm lòng, bao mệt nhọc tan biến với sự nồng hậu của người dân xứ Miến.

Đến Bago lúc chiều vừa xế, tôi vội vàng thuê xe gắn máy chạy nhanh đến các điểm thăm viếng. Lý do là tôi muốn ngắm hoàng hôn nơi đó. Lý do nữa là tôi nghe nói nếu viếng buổi chiều sẽ không bị bắt mua vé 10$.

Đúng như vậy, tung tăng cả buổi chiều với hầu hết các điểm must-see của Bago chỉ tốn 200K tiền camera (thay vì 300K nếu buổi sáng). Tuyệt hơn nữa là cả buổi chiều nay, tôi có Bago cho riêng tôi.

Vậy nên tối đó, tôi có tiệc riêng cho mình :T

backpackervn
13-05-2010, 13:25
08.09 Kyaiktiyo, Đá vàng giữa trời xanh yên bình

Sáng, tôi dậy sớm, thuê xe chạy tiếp một vài điểm còn sót. Giá vé đúng là 10$. Vì hôm qua tôi đã đi gần hết nên bây giờ tôi tiếc 10$ làm sao. Với lại, may mắn là tôi có leo lên ngôi chùa cao nhất Bago, có nhiều những hình toàn cảnh nên tôi chỉ đi lòng vòng rồi về.

Ra đường đón xe đi Kyaiktiyo. Hix, anh cò luôn hô giá là 5$, tôi đã từ chối 2 chuyến không đi. Chuyến thứ 3 cũng vậy, anh cò ra giá với anh lơ phụ I là 5$, tôi lên xe, tìm anh lơ phụ II dùng động từ "to huơ" và trả anh ta 3$. Khi anh này đến đưa tiền cho anh lơ I, anh này không chịu, nhưng sự đã rồi. He He... thế là tiết kiệm được 2$, 1 chai Myanmar beer đó chứ ít gì.

Chuyện ở Kyaiktiyo của tôi phải kể thành ít nhất 20 sub-entry. Chỉ tóm lược ở đây ngắn gọn.

Phần cũng vì phận nghèo, không có 40$ lên KS trên đỉnh núi ở để gần Golden Rock, tôi đành ở tít dưới phố. Lúc đến Kyaiktiyo 3pm, anh phụ trách GH nói, mày còn rất ít thời gian vì xe tải đến chân núi mất 45p, đi bộ lên mất 45p, rồi còn phải quay xuống bến xe tải trước 6pm... xem như chỉ còn khoảng 40p. Nhưng cuối cùng, tôi chỉ có 5p trên Golden Rock... vì xe tải đến 3.40pm mới chạy. Do vậy, từ bến dừng của xe tải, tôi hộc tốc leo lên núi (bạn nào đi rồi biết nó dốc thế nào). Đến nơi, tôi có 5 phút để thở và chụp hình rồi chạy xuống, tôi chạy xuống mất hơn 15p.

Tôi quyết tâm sẽ lên núi tiếp hôm sau. Cơ duyên đã tạo cho tôi một chuyến đi - mà chưa thấy bạn nào chia sẻ ở đây, là tôi đi bộ lên núi từ lúc 2.30am sáng, đi từ dưới phố lên đến nơi là 8am. Con đường mà giờ như không còn ai đi nữa, chỉ trừ những kẻ hành hương thật sự thành tâm.

Chuyến đi là 1 câu chuyện rất dài. Tôi nhiều lúc không nghỉ mình vượt qua, khi tôi một mình lê bước đoạn cuối con đường dốc, nắng chói chang, bụi đất mù trời, cứ đi 3-5 bước là dừng lại thở 2-3p... Nhưng may mắn thay, cuối cùng tôi đã "vượt qua chính mình".

Hạnh phúc đến đựoc Golden Rock lần thứ 2, tôi quyết định ở lại Kyaiktiyo thêm một ngày thay vì xuôi Mawlamyine như dự định...

Với Kyaiktiyo... tôi lại tự tin hơn về hành trình đi vòng Kailash sắp tới. Hy vọng tôi làm được.

(Đã hết giờ chờ xe ở bến xe bus, tôi tạm dừng ở đây. Tôi sẽ cố gắng cung cấp thông tin đuổi kịp đúng như hành trình đang đi thay vì đi chậm 2-3 ngày như hiện nay. Giờ tôi đang chuẩn bị ra bến xe để lên chuyến xe 14h đi Kalaw...). Và thông báo cho các bạn là tôi đã bị "cưỡng bức" làm người Miến Điện từ hôm qua. Chuyện rất dài, có muốn kể ngắn gọn cũng phải đàng hoàng để tỏ sự tôn trọng những người bạn Miến - do vậy, hẹn lần sau hén).

Winsa
13-05-2010, 14:23
Anh bkp ơi, chúc anh có 1 hành trình tốt đẹp, có nhiều khám phá, trải nghiệm mới nhé!

Hôm nay tự dưng thấy topic mới của anh, đang thắc mắc anh nói tạm dừng vì đi chuyến mới. Vào topic thấy anh diễn giải cụ thể rồi.

Anh đi mạnh khoẻ nhé, cập nhật bài cho người nhà hóng.
(Tiếc là k có ảnh theo từng bài nhỉ?)

backpackervn
14-05-2010, 19:21
10.05 Mawlamyine chiều vàng cháy nắng trên dòng sông mênh mang


Mawlamyine, bạn có bao giờ nghe đến, một phố nhỏ buồn hiu hắt bên dòng Thanlwin, thành phố lớn thứ 3 Miến Điện, nhưng không hề có 1 ngọn đèn đường khi đêm về. Thế nhưng, bạn có biết, văn hào nổi tiếng người Anh Rudyard Kipling đã từng đến đây và có những áng thơ lãng mạn về ngôi chùa Kaikthanlan Paya và dòng Thanlwin mênh mang như biển chiều...

Tôi đã dự định đến M. nhiều năm về trước, khi tôi lần mò từ Ranong (Thailand) sang Kawthoung (Myanamar), rồi hướng đến đây. Nhưng lúc đó, chính quyền Myanmar đã đóng cửa các đường vào từ biên giới nên tôi đành đứng ngậm ngùi từ Kawthoung, nhìn về Mălmyine buông tiếng thở dài rồi quay về (!).


Không nhiều người đến với phố nhỏ ven sông này, tôi thì lại bị dụ dỗ bởi chuyến phà Mawlamyine - Hpa-an và những ngôi chùa bàng bạc ven dòng Thalwin cuộn vàng phù sa... do vậy, tôi đã rời Kyaiktiyo đến đây trong một trưa nắng vàng rực bên dòng Thalwin... và tôi đã có một buổi chiều lang thang tuyệt vời nơi đây... khi những cơn gió chiều về từ sông mát rượi đã xóa tan cảm giác Mùa hè đỏ lửa Miến Điện, nhưng khi hoàng hôn xuống, cảm giác đó lại quay về khi mặt trời bỗng cháy rực trên dòng Thalwin...


Người dân nơi đây đáng mến và chân tình chưa từng có. Tôi cũng cố gắng sống như vậy.. ít ra trong những ngày này. Mawlamyine không chỉ có những ngôi chùa, nơi đây còn có chiếc cầu dài nhất Myanmar, còn có những hòn đảo nhỏ giữa sông chỉ toàn là chùa và đền đài, mà tôi đã gặp cả những bảo tháp Tibet nơi đây.


Mawlamyine còn có Thiền viện Pa-Auk-Taw-Ya, một trong những thiền viện Phật giáo lớn nhất Myanmar, mà khi mạo muội đến đây, mạo danh người bạn để hỏi thăm thông tin, tôi mới biết số lượng tu sĩ và người tu tập ở đây lớn nhất lại là cộng đồng người Việt (không tính người bản xứ). Người Việt mình đi tu nhiều vậy sao...?


Mawlamyine còn có bức tượng Phật dài 170m xây dựng đã nhiều năm vẫn chưa xong, nơi tôi đã lạc lối trong mê cung mô tả cảnh trừng phạt nơi địa ngục... Có ý nghĩa gì với tôi trong một trưa một mình nơi đó....


Hụt chuyến phà Mawlamyine - Hpa-an, nhưng tôi rất hạnh phúc được ghé nơi đây. Chia tay Mawlamyine, lòng trĩu nặng, tôi lên chuyến pick-up một trưa cháy nắng, hướng về Hpa-an.

backpackervn
14-05-2010, 19:43
11.12-05 Hpa-an thanh bình, nơi tôi trở thành người Myanmar...


Tôi không định đến Hpa-an. Tôi không định lưu lại nơi đây lâu đến vậy... nhưng cuộc đời, những chuyến đi... hình như có nhiều những duyên phận, có nhiều những phận số...


Rời Mawlamyine thanh bình lòng đầy nuối tiếc, hành trình đến Hpa-an của tôi có chút miễn cưỡng pha trong chút tò mò. Cũng như Mawlamyine, Hpa-an cũng là nơi tôi đã hụt đến, khi tôi đã đến Mae Sot (Thailand), sang đến được Myawwadi (Myanmar), rồi ngậm ngùi quay lại.


Tôi đến Hpa-an vì muốn xem con đường bộ từ Mawlamyine sang đây có lãng mạn như đường sông hay không khi từ núi cao ở M. tôi nhìn thấy những rặng núi đá xa xa như Halong Bay trên cạn, uốn khúc chạy quanh là dòng Thalwin vàng rực trong nắng chiều.


Tôi đến Hpa-an vì muốn leo núi thiêng Mt. Zwegabin, muốn có bữa trưa cùng với những chú khỉ, muốn viếng thăm những hang động có thánh tích Phật Giáo, những hồ nước êm đềm, muốn xem những nghi lễ của người Hindu trên khúc sông thiêng chay quanh Hpa-an...


Chỉ muốn vậy thôi.... Rồi tôi sẽ đi.


Nhưng tôi không làm được hầu hết các điều trên. Nhưng tôi đã gặp một Hpa-an khác. Tôi cũng đã gặp những điều mà tôi không nghĩ tôi sẽ gặp trong chuyến đi này...


Bây giờ, tôi là "người Myanmar" mất tiêu rồi...


(tbc. vì hết tiền, hết giờ...)

backpackervn
15-05-2010, 20:56
12-13.05 Ngày và đêm dài trên những chuyến xe đến cao nguyên thanh bình Kalaw

Lẽ ra tôi đã rời Hpa-an vào sáng 12.05. Một ngày là tương đối đủ cho miền đất nhỏ hiền hòa này. Nhưng tôi đã tính sai một bước.


Dự tính ban đầu là tôi sẽ đi chuyến xe sớm nhất, 6am rời Hpa-an, đến Yangon cuối buổi chiều, vừa kịp chuyến xe đêm từ Yangon đi Kalaw. Nhưng khi hỏi kỹ mới biết, chuyến xe đi Kalaw sẽ rời bến lúc 3pm. Do vậy, tôi không thể nào kịp, nhất là trong cái ma trận mịt mù của bến xe Aung Mingalar Highway nữa. Do vậy, check-out trả phòng vào sáng 12, tôi lang thang ở Hpa-an mãi đến đêm, lên chuyến xe 7.30pm đi Yangon.


Đó thật sự là một chuyến xe thử thách, dù tôi đã có quá nhiều những chuyến xe đêm. Lý do là trời quá nóng và xe bị dừng lại liên tục trên đường để kiểm soát. Vùng đất Hpa-an giáp biên giới Thailand còn nhiều du kích quân và cũng liên quan đến á phiện nên việc kiểm soát rất chặt chẽ. Có đến hơn 20 lần xe bị dừng lại trong đêm, để khi 6.30 sáng đến Yangon, tôi thật sự kiệt sức.


May mắn là vừa xuống xe, hỏi đường đến quầy vé đi Kalaw thì gặp 1 cậu bé dắt tôi đến tận nơi, và tôi mua được vé cuối của chuyến xe 3pm.


Tần ngần không biết làm gì ở đây hay quay về chảo lửa Yangon, tôi chui vào phòng tắm của nhà chờ xe, tắm rửa cho tỉnh táo, gửi cái balo lại, ra nhảy xe bus, mất 200K quay về chảo lửa Yangon. Đó cũng là buổi sáng rảnh rỗi tôi trốn nóng trong tiệm net mở cái topic này.


Lần quay lại Yangon này cũng vui vui. Vui nhất là thoát được mấy cái thằng Ấn Độ lừa đảo trong vụ đổi tiền. Cũng may là cũng có chút kinh nghiệm chứ nếu không cũng toi rồi.


Lang thang Yangon tý tý, chủ yếu là "hòa nhập cuộc sống", ăn sáng, cafe vỉa hè... với dân tình Miến Điện... chờ đến trưa nhảy xe bus quay lại bến xe, lên chuyến xe 3pm.


Xe chạy miệt mài, mù mịt. Tôi lên xe cứ lơ mơ lơ mơ mãi... đến 2.58am, bác tài hỏi tôi cái gì Kalaw, Kalaw, tôi gật gù rồi xe chạy tiếp. Thấy đèn sáng bên đường, tôi nhìn xem... thấy tên các nhà nghỉ của Kalaw hiện lên... Giật mình, tôi vội la lên. Bác tài càu nhàu, đại loại như "hồi nãy kêu mày xuống Kalaw sao mày không xuống..." rồi thả tôi xuống đường.


Tôi đặt chân xuống phố nhỏ cao nguyên Kalaw lúc 3 giờ sáng... Tôi biết làm gì bây giờ hả trời...???

TÍM
15-05-2010, 22:32
Tuyệt, tin hot lên trang chủ nhé, hy vọng bpk đủ time để update về một Miến Điện mùa hè đỏ lửa cho mọi người ở nhà theo dõi nhé!

bluesky85
15-05-2010, 22:35
Tôi đặt chân xuống phố nhỏ cao nguyên Kalaw lúc 3 giờ sáng... Tôi biết làm gì bây giờ hả trời...???

Hihih, lần trước em đi từ BKK xuống Phang Nga của bị thả bơ vơ giữa đường vào 3h sáng. Lần đầu đi bụi 1 mình, em thần hồn nát thần tính không biết thế nào thì phát hiện ra cái security center (đại loại thế), nằm ngay ngã 3 quẹo vào Phang Nga Town, thế là em nhào ngay vào, xin ngủ nhờ tới sáng. Hehee, nhớ lại cũng dzui... Chắc dân Miến đa số cũng lành như người Thái??...

Chờ bài tiếp theo của bác...

backpackervn
16-05-2010, 20:56
Vài dòng tâm sự: Bạn nào đi Miến rồi sẽ biết tình hình internet ở đây khó khăn như thế nào. Khó khăn không chỉ ở sự kiểm soát của chính quyền mà còn bởi sự chậm trễ về công nghệ, đường truyền. Giá trung bình cho 1h là 1$, nhưng để vào 1 trang web bạn mất trung bình 5-10p, rồi khi acess tiếp, dù với trang web đó, bạn luôn bị văng ra mà chẳng hay biết lúc nào, mà cứ chuẩn bị tinh thần là gõ đến đâu thì save đến đó. Bpk phải gõ trong Phượt và lưu bằng Gmail, qua các email. Còn việc post hình thì "đừng có mơ", do vậy bpk cũng hết sức nản cho topic khô khan này. Nhưng như đã chia sẻ lúc đầu là mục đích của topic này có hơi khác, do vậy, nhiều phần bpk sẽ bổ sung chi tiết khi nào ngồi gõ lại đàng hoàng... Vậy hén, các bạn (hôm nay là bpk bị mất 2$ rồi đó nghen... hix, hết của tui 1 chai Myanmar Double Strong 9,9 độ rồi...!!!)
:::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::: ::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::


14, 15 - 05 Kalaw - phố cao nguyên yên bình rộn ràng ngày vui chợ phiên


Kalaw, phố nhỏ nằm ở độ cao hơn 1.300m, là điểm trốn nóng cho cư dân xứ Miến lẫn khách lãng du. Nhưng Kalaw nhỏ lắm, phố núi cao nguyên này không như Pleiku đâu, chẳng cần dăm phút, chỉ cần mấy phút thôi là về chốn cũ rồi. Vậy đến Kalaw để làm gì?


Kalaw là điểm chính cho cung đường trekking từ đây đến Inle Lake. Đi mất 3 ngày 2 đêm, thay vì đi đường bộ mất 2,5h... Tôi cũng tính tham gia 1 chuyến trekking, khi tưởng rằng cái nóng của mùa hè đỏ lửa đã bị bỏ lại ở Yangon, nhưng không... cái nắng, cái nóng vẫn theo đến đây dù ít hơn. Nghĩ đến cảnh leo núi trong cái nắng này thì "thôi rồi Lượm ơi" nên tôi từ chối lời mời mọc ngọt ngào của 1 nữ hướng dẫn viên bản địa xinh đẹp nhưng rắn rỏi.


Vậy Kalaw còn gì cho bạn? Có chăng những cô gái "má đỏ môi hồng"... Không còn gì hết sao?


Thực ra, Kalaw là 1 trong những điểm "must-see" theo L.P vì 2 cái hang động ở Pindaya gần đó. Hai cái hang động này nổi tiếng vì một cái thì có đến hơn 8.000 tượng Phật (!) bên trong, một cái thì bên cạnh tượng Phật, còn có những dấu tích khảo cổ của những bức tranh của 11.000 năm về trước... Vậy tôi có nên đến đó?


Kalaw còn có những điểm nhấn nhỏ khác như ngôi chùa có tượng Phật bằng tre. Ở Mawlamyine, tôi đã chiêm ngưỡng và kinh ngạc với một pho tượng Phật bằng tre dung dị rồi, còn ở đây, pho tượng sẽ mang nét đẹp nào...?


Kalaw còn quyến rũ du khách bằng những ngôi chùa mái vàng lấp lánh, nằm xen kẽ những ngôi đền Hồi giáo xanh mơ, những ngôi thánh đường Thiên chúa vàng ruộm... vậy bạn có nên đi.



Kalaw còn nổi tiếng bởi vùng đất đa văn hóa, đa sắc dân. Cả những người lính Gorkha (Gurkha) lừng danh của Nepal, sau khi phục vụ quân đội Anh về hưu cũng lưu lại nơi đây và đem lại một sắc thái đa dạng cho vùng núi cao nguyên, còn gọi là Pine Land này.


......


Và hơn nữa, ngày tôi đến là 14.05, thì ngày 15.05 lại có 1 phiên chợ phiên 5 ngày của dân chúng trong vùng - chủ yếu là đồng bào dân tộc... Vậy tôi có nên ở đây đến 15.05 rồi ra đi.


....


Tôi chẳng biết, tôi chẳng nhớ. Chỉ biết rằng, tại Kalaw nhỏ bé hiền hòa này, tôi đã "thử" hết. Từ Dagon 8độ cồn đến Myanmar Double Strong Draught đến Bottle 9,9độ cồn..


Đến lúc lên chuyến xe rời Kalaw hướng về Inle, tôi vẫn còn mơ màng... vì Kalaw hay vì những ly bia nồng nàn trong một buổi trưa hè cũng nồng nàn rực rỡ nắng vàng...


Ơi Kalaw!!!

backpackervn
17-05-2010, 16:15
15,16.17-05.2010 Inle vẫn đẹp dịu dàng mùa nước cạn. Chạy nhanh đến Tanggyi ... một cái...

Inle, dù muốn hay không cũng phải đến, dù đã có quá nhiều người đến và kể và viết và chia sẻ và tâm sự về miền đất có hồ đẹp này. Người ta đi, mình cũng đi, dù phận mình côi cút hẩm hiu nhiều thua thiệt khi đến Inle, theo cách đi bụi một mình và ít quân Nguyên theo hộ tống....


Rời Kawla một trưa nắng nóng, tôi đến Shwenyaung lúc trưa. Đây là nơi bạn phải xuống xe để đón taxi, Honda ôm hoặc pick-up để vào Nyaungshwe, phố nhỏ cách hồ Inle 3,5km. Nyaungshwe cũng là nơi dành cho khách du lịch nghèo dừng chân, thay vì đi sâu vào và nghỉ ngơi ở một trong những resort nằm ngay ven hồ Inle, như nhiều bạn đã từng đi và chia sẻ trên diễn đàn. Dĩ nhiên thì tôi cũng chọn dừng chân ở Nyaungshwe này, làm sao có cơ hội và điều kiện vào ở trong hồ Inle...!!! (Và sau này tôi mới biết mình đã rất đúng - do mùa nước cạn đặc biệt lần này).


Và tôi đã bi kẹt ở Nyaungshwe 2 đêm hạnh phúc. Lý do ban đầu là vì việc "trả giá". Không biết rằng Teakwood GH đã nâng cấp, tôi lò dò đến đó. Pà mẹ Việt Nam anh hùng, tôi đã thương lượng được giá từ 10$ đến còn 7$ đến 6$ và cuối cùng là 5$, kèm buổi ăn sáng vĩ đại mà khi có hình tôi sẽ chia sẻ cho các bạn. Còn cái phòng đôi rộng thênh thang, nước nóng lạnh đầy đủ... Tôi đã lỡ book luôn 2 đêm ở đó.. và tôi thật sự hạnh phúc ở Nyaungshwe, Inle lần này.


Mùa này nước cạn. Hồ Inle cạn, con kênh dẫn từ Nyaungshwe ra hồ cũng cạn. Vì đi một mình, lại không muốn chung đụng, phải đi hỏi han các bạn khoai Tây mất thời gian, tôi chơi nguyên một con đò đi từ sáng đến chiều thăm thú cảnh vật, chùa chiền, đền đài, làng xóm... trên hồ. Tôi làm sao quên cảm giác lúc sáng sớm, 1 mình tôi trên con đò lặng lẽ, khách lặng lẽ, chủ lặng lẽ... chỉ có tiếng máy lạch tạch lạch tạch và con đò lặng lẽ trôi trôi.... Tôi cứ nghĩ như mình đang trôi lặng lẽ một mình giữa hồ. Thi thoảng, đàn cò trắng cánh mỏng bay chập chờn trong nắng sớm, bay về hướng mặt trời, về mặt hồ lấp lánh, loang loáng nắng nắng sớm... rồi những chiếc cánh trắng như tan vào trong nắng sớm.. như hư như ảo.


May mắn làm sao, ngày 16.05, ngày thứ 2 tôi ở Nyaungshwe, cũng là ngày chợ phiên của Nyaungshwe và của Nam Pan... chợ phiên lớn nhất ở hồ Inle... và tôi đã may mắn tận hưởng cả 2 phiên chợ ngập tràn phẩm vật địa phương và những gương mặt chân chất hạnh phúc của người bản xứ khi hòa vui cùng phiên chợ.


Phố đêm Nyaungshwe lại mang một vẻ lạnh lẽo khác thường vì khách du trốn trong các nhà nghỉ, e dè những con đường vắng. Nhưng, những con đường vắng vẻ khi đêm về của Nyaungshwe lại chứa chan nhiều tình. Dù đêm nào ở Nyaungshwe tôi cũng mất gần 2h để vào net nhưng khi muộn màng ra đường, tôi vẫn nhận được nhiều điều ấm áp. và tôi thường lạng quạng bước chân xiêu mỗi đêm về một mình trên đường vắng, mơ về đóa quỳnh nào trong vườn khuya...


17.05.20101 Hôm nay.


Sau khi cà kê dê ngỗng ở Nyaungshwe sáng hôm nay, tôi quyết định không chờ xe đêm từ đây đi Mandalay mà sẽ nhảy xe đi Taunggyi. Rồi từ Taunggyi, tôi sẽ đi xe đêm về Mandalay. Dù sao, tôi cũng biết thêm 1 địa điểm mới hơn là ru rú ở Nyaungshwe trong cái nóng vẫn theo đuổi tôi đến tận nơi này.


Và như vậy, ở Taunggyi, độ cao 1.430mm sau những con đèo hun hút phượng vĩ, tôi lại hạnh phúc trong một phiên chợ quê tỉnh lẫn lộn... có những đồng bào dân tộc hồn nhiên gánh rừng về phố, bên cạnh những ki-ốt với những cư dân mang phong cách và gương mặt TQ điển hình lạnh lùng vô cảm... tôi đã có một buổi trưa lâng lâng với Myanmar Bể bên những cô nàng Shan xinh đẹp... mơ về ngày mai lơn tơn hạnh phúc Mandalay... và một buổi chiều vàng rộn ràng ở Taunggyi trước khi leo lên chuyến xe đêm.


Và bây giờ, khi tôi đã gõ kịp theo hành trình, tôi hy vọng sắp đến sẽ còn nhiều thời gian để chia sẻ những câu chuyện về Miến Điện mùa hè đỏ lửa, khi tôi mới chỉ vừa khoảng 1/3 cung đường....

Và một trong những câu chuyện tôi sẽ sớm kể là: "Nhàn đàm ở Miến Điện"! Mà tôi thì có bao giờ "nhàn"!!!??

backpackervn
17-05-2010, 16:23
15,16.17-05.2010 Inle vẫn đẹp dịu dàng mùa nước cạn. Chạy nhanh đến Tanggyi ... một cái...

Inle, dù muốn hay không cũng phải đến, dù đã có quá nhiều người đến và kể và viết và chia sẻ và tâm sự về miền đất có hồ đẹp này. Người ta đi, mình cũng đi, dù phận mình côi cút hẩm hiu nhiều thua thiệt khi đến Inle, theo cách đi bụi một mình và ít quân Nguyên theo hộ tống....


Rời Kawla một trưa nắng nóng, tôi đến Shwenyaung lúc trưa. Đây là nơi bạn phải xuống xe để đón taxi, Honda ôm hoặc pick-up để vào Nyaungshwe, phố nhỏ cách hồ Inle 3,5km. Nyaungshwe cũng là nơi dành cho khách du lịch nghèo dừng chân, thay vì đi sâu vào và nghỉ ngơi ở một trong những resort nằm ngay ven hồ Inle, như nhiều bạn đã từng đi và chia sẻ trên diễn đàn. Dĩ nhiên thì tôi cũng chọn dừng chân ở Nyaungshwe này, làm sao có cơ hội và điều kiện vào ở trong hồ Inle...!!! (Và sau này tôi mới biết mình đã rất đúng - do mùa nước cạn đặc biệt lần này).


Và tôi đã bi kẹt ở Nyaungshwe 2 đêm hạnh phúc. Lý do ban đầu là vì việc "trả giá". Không biết rằng Teakwood GH đã nâng cấp, tôi lò dò đến đó. Pà mẹ Việt Nam anh hùng, tôi đã thương lượng được giá từ 10$ đến còn 7$ đến 6$ và cuối cùng là 5$, kèm buổi ăn sáng vĩ đại mà khi có hình tôi sẽ chia sẻ cho các bạn. Còn cái phòng đôi rộng thênh thang, nước nóng lạnh đầy đủ... Tôi đã lỡ book luôn 2 đêm ở đó.. và tôi thật sự hạnh phúc ở Nyaungshwe, Inle lần này.


Mùa này nước cạn. Hồ Inle cạn, con kênh dẫn từ Nyaungshwe ra hồ cũng cạn. Vì đi một mình, lại không muốn chung đụng, phải đi hỏi han các bạn khoai Tây mất thời gian, tôi chơi nguyên một con đò đi từ sáng đến chiều thăm thú cảnh vật, chùa chiền, đền đài, làng xóm... trên hồ. Tôi làm sao quên cảm giác lúc sáng sớm, 1 mình tôi trên con đò lặng lẽ, khách lặng lẽ, chủ lặng lẽ... chỉ có tiếng máy lạch tạch lạch tạch và con đò lặng lẽ trôi trôi.... Tôi cứ nghĩ như mình đang trôi lặng lẽ một mình giữa hồ. Thi thoảng, đàn cò trắng cánh mỏng bay chập chờn trong nắng sớm, bay về hướng mặt trời, về mặt hồ lấp lánh, loang loáng nắng nắng sớm... rồi những chiếc cánh trắng như tan vào trong nắng sớm.. như hư như ảo.


May mắn làm sao, ngày 16.05, ngày thứ 2 tôi ở Nyaungshwe, cũng là ngày chợ phiên của Nyaungshwe và của Nam Pan... chợ phiên lớn nhất ở hồ Inle... và tôi đã may mắn tận hưởng cả 2 phiên chợ ngập tràn phẩm vật địa phương và những gương mặt chân chất hạnh phúc của người bản xứ khi hòa vui cùng phiên chợ.


Phố đêm Nyaungshwe lại mang một vẻ lạnh lẽo khác thường vì khách du trốn trong các nhà nghỉ, e dè những con đường vắng. Nhưng, những con đường vắng vẻ khi đêm về của Nyaungshwe lại chứa chan nhiều tình. Dù đêm nào ở Nyaungshwe tôi cũng mất gần 2h để vào net nhưng khi muộn màng ra đường, tôi vẫn nhận được nhiều điều ấm áp. và tôi thường lạng quạng bước chân xiêu mỗi đêm về một mình trên đường vắng, mơ về đóa quỳnh nào trong vườn khuya...


17.05.20101 Hôm nay.


Sau khi cà kê dê ngỗng ở Nyaungshwe sáng hôm nay, tôi quyết định không chờ xe đêm từ đây đi Mandalay mà sẽ nhảy xe đi Taunggyi. Rồi từ Taunggyi, tôi sẽ đi xe đêm về Mandalay. Dù sao, tôi cũng biết thêm 1 địa điểm mới hơn là ru rú ở Nyaungshwe trong cái nóng vẫn theo đuổi tôi đến tận nơi này.


Và như vậy, ở Taunggyi, độ cao 1.430mm sau những con đèo hun hút phượng vĩ, tôi lại hạnh phúc trong một phiên chợ quê tỉnh lẫn lộn... có những đồng bào dân tộc hồn nhiên gánh rừng về phố, bên cạnh những ki-ốt với những cư dân mang phong cách và gương mặt TQ điển hình lạnh lùng vô cảm... tôi đã có một buổi trưa lâng lâng với Myanmar Bể bên những cô nàng Shan xinh đẹp... mơ về ngày mai lơn tơn hạnh phúc Mandalay... và một buổi chiều vàng rộn ràng ở Taunggyi trước khi leo lên chuyến xe đêm.


Và bây giờ, khi tôi đã gõ kịp theo hành trình, tôi hy vọng sắp đến sẽ còn nhiều thời gian để chia sẻ những câu chuyện về Miến Điện mùa hè đỏ lửa, khi tôi mới chỉ vừa khoảng 1/3 cung đường....

Và một trong những câu chuyện tôi sẽ sớm kể là: "Nhàn đàm ở Miến Điện"! Mà tôi thì có bao giờ "nhàn"!!!??

paper
17-05-2010, 16:55
Người Việt mới chỉ đến các thiền viện ở Miến từ vài năm gần đây thôi bác ạ.

Về số lượng người Việt đông đúc tại Pa Auk, một bạn Miến có giải thích với em là vì Pa Auk nằm ngay cạnh ĐSQ Việt Nam tại Miến (Pa Auk thực ra có hai cơ sở, ngoài cơ sở gọi là thiền lâm Pa Auk thường chỉ dành cho người đã tu tập lâu, thì cơ sở có nhiều người Việt là cơ sở chính, nằm ngay trong Yangon tuy ko đc gần trung tâm cho lắm).

Cho nên số người Việt tại Pa Auk ko hẳn là người tu tập lâu năm. Nếu là người Việt đã tu tập lâu năm thì ở Miến có lẽ trường SOM là đông hơn cả.

pvnguyen
18-05-2010, 16:38
không muốn làm mất mạch bài của bác..
nhưng về internet thì ở Yangon em vào đc cả Facebook & các loại forum blog các kiểu, giá đúng là 1$/giờ
Inle lake có chậm hơn 1 tẹo..nhưng nói chung ổn..không đến nỗi lắm ..WIFI và màn LCD hẳn hoi
Giá lắp bộ Modem này là 1800$
https://lh6.ggpht.com/_BC1sbkSTi0c/S9BAobFwTYI/AAAAAAAAHWk/DtPo8QCA-gk/s912/IMG_7140.JPG
https://lh3.ggpht.com/_BC1sbkSTi0c/S9BAntkwMQI/AAAAAAAAHWg/pl8_RdvdQ48/s576/IMG_7139.JPG

TÍM
18-05-2010, 16:57
Ôi bạn bpk ơi, mong ở đâu internet cũng thông để còn có cơ hội dõi theo hành trình đỏ lửa của bạn ... làm đỏ cả mắt mình ... hixhix

backpackervn
18-05-2010, 20:49
@ paper, chắc bạn nhầm rồi. Thiền viện bpk nói nằm ở thành phố Mawlamyine, cách Yangon cả đêm đi xe chứ không gần ĐSQ Viêt Nam ở Yangon đâu.

@ pvnguyen, Cảm ơn thông tin của bạn. Internet ở Yangon là tốt nhất, còn các nơi khác thì ôi thôi... Mà bạn dùng internet ở đây rồi thì biết là tất cả đều phải qua proxy. Không phải tiệm nào cũng có người sành cái này.... Do vậy, nhiều nơi không vào được. Nhưng nếu bạn vào được blogspot thì mình bái phục vì mình đã hỏi khắp khắp nơi rồi.

@ Black, cảm ơn hủ mât ong của bạn! Bạn và Linh... đã đi nát hết Myanmar rồi còn gì nữa... Cố gắng, cố gắng!!!

:::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::: ::::::


17.18 -05.2010 Mandalay vẫn rực rỡ trong ngày mưa đầu mùa


He he he, nghe vậy chắc nhiều bạn nhẹ cả người, mừng thầm cho tôi phải không! Những ngày trước, nhiệt độ Mandalay lên đến 43-45 độ. Giờ có mưa rồi, giảm đâu xuống còn 40-41độ!!! Dễ chịu ghê luôn hén!!!


Ngày hôm qua ở Taunggyi là một ngày dài nóng nực. Từ Inle Lake nhảy dù qua, có khách sạn, nhà trọ gì đâu. Quăng balo ở nhà xe, lội bộ từ sáng đến chiều trong cái nắng nóng Myanmar, mồ hôi thành muối bám trắng áo. Rút kinh nghiệm, đi xứ nóng không nên mặc đồ đen, dù mục đích, ý định ban đầu rất tốt... là ở dơ khó thấy (!). Nói thật, Taunggyi hôm qua mà không có mấy em gái Shan xinh đẹp và Myanmar Draught lạnh ngắt chắc suốt ngày tôi lầm bầm... quá :T


Từ Taunggyi, 6pm tôi lên chuyến xe "máy lạnh" xuôi Mandalay. Ôi trời đất ơi là "máy lạnh" ở Myamar, nhất là xe từ vùng cao nguyên về phố thì cái nóng hầm hập ùa về. Xe có chạy ngang qua phố nhỏ Kalaw thanh bình, thấy cái quán tôi ngồi vắng tanh, cái bàn tôi hay ngồi vắng khách. Chắc nó cũng nhớ người xưa (!), mà tôi cũng nhớ nó, vì biết bao giờ mới tương phùng.


Xe đến bến xe Mandalay lúc 4.30 sáng. Giờ này mà vác xác về trung tâm thì nhà trọ nào mở cửa. Do vậy, tôi chui vào quán bến xe làm ly trà sữa đọc L.P. Ôi, lại nhớ những ngày lang thang Ấn Độ, cũng thường xuyên trà sữa đón bình minh nơi bến xe. Lãng mạn làm sao!!!???


Nhưng nhờ vậy, có nhiều thời gian đọc L.P mà tôi "tìm ra" cho mình những cung đường mới. Tôi sẽ dùng Manday như trạm trung chuyển, để từ đó nhảy xe đi hướng Đông Bắc như Hsipaw, Pyin U Lwin hoặc hướng Bắc lên Shwebo, Monywa... Còn Mandalay, tôi sẽ lần lượt thăm thú trong những lần trở về, trước khi leo lên con thuyền xuôi dòng Irrawady về Bagan (Có được không hả trời, tuần có 2 chuyến hà, khó tính toán cho chặt chẽ với kẻ lang bạt như tôi lắm).


Tuy vậy, tôi cũng không quên nhiệm vụ với Mandalay, và chưa thấy ai cùi bắp như tôi, đến anh chủ GH Royal (rất được) cũng lắc đầu. Bơ phờ sau một ngày lang thang, một đêm hầm hập trên xe không ngủ, một sáng lê lết nới bến xe... từ bến xe đến GH, chưa có phòng, phải chờ đến 9am mới có người trả phòng. Đối thoại: "Tao tắm cái được không?" "Được". "Vậy mày gọi thằng xe ôm chở tao đi thăm Amarapuna, Inwa, Sagaing, Mingun, 10 phút nữa đến đi" "OK, nhưng mày đi 3 điểm thôi, Mingun xa lắm để mai đi phà". "Cũng được, nhưng mày nói nó ghé chùa Mahamuni trên đường đi cho tao". 10 phút sau tôi ra đường, lên xe, quăng cái balo lại, vác cái thân xác giờ thơm tho nhẹ nhõm (!?) đi thôi...


Nhưng chưa hết đâu, cuối cùng tôi đã "dụ dỗ" anh chàng Honda ôm chở tôi đi Mingun luôn. Như vậy là tôi đã tiết kiệm được một ngày rồi. Đêm nay, phải thưởng cho mình cái gì đây?


Mandalay tôi vừa đến đã vội đi, chưa có các cảm nhận đằm thắm như "Myanmar trong tôi là bóng mặt trời", "Phi đội củ đậu và hành trình xông đất Myanmar" hay "Myanmar miền đất vàng hồn hậu" ... Tuy nhiên, ở Mandalay tôi đã thấy một Miến Điện khác, với những di tích cổ xưa thật sự thay vì những đền đài, dù cổ xưa, nhưng trông vẫn rất mới rực rỡ ở các vùng đất tôi vừa đi qua. Sau cơn mưa đầu mùa, cỏ cây có chút thắm sắc, đền đài xưa vẫn rực rỡ dù ngày ẩm nóng và hầm hập mây mù... Tuy nhiên, cô thân độc mã, cỡi ngựa xem hoa... nên tôi không dám ba hoa nhiều ở đây, sợ các sư huynh sư tỷ cười cho thối mũi... hẹn một dịp khác...


Còn sáng mai, Hsipaw, hay Pyin U Lwin, hay Shwebo, hay Monywa... giờ vẫn chưa quyết định - dù tôi vẫn nghiêng về Shwebo. Cái tôi ngại là mu61n đi Shwebo, mai 5.30am tôi phải có mặt tại bến xe, mà đêm nay tôi muốn tận hưởng 1 đêm Mandalay :T .


Thôi, hên xui đi hén!!! (BB)

backpackervn
19-05-2010, 20:33
19.05.2010 Lang thang Shwebo hào hùng quá khứ, lặn vất vả đến Monywa


Khuya hôm qua, chân nam đá chân xiêu trên đường phố Mandalay vắng tanh vắng ngắt, về đến GH cũng gần 12pm. Vậy mà sáng cũng lết xác ra bến xe, kịp chuyến xe 6am. Có lẽ nhờ cơn mưa khuya về đêm qua, khi tôi mở toang cánh cửa sổ để những hạt mưa li ti bay êm đềm vào trong phòng, trong giấc ngủ chập chọang. Anh chàng tiếp tân GH nói, mày hên lắm, đến cùng với mưa. Hay quá hén "I come with the rain"!!! như là Bi Rain chứ chẳng chơi...


Shwebo là 1 điểm đến ngoài dự tính, cũng không nằm trên cung đường định sẵn của LP. Tôi tò mò tìm đến đây khi đọc thấy thành phố này thành lập từ thế kỷ IV AD (vậy mấy cái thành phố của mình có nghĩa lý gì hén). Hơn thế nữa, đây là nơi xuất thân và lập nghiệp của vị hoàng đế lẫy lừng King Alaungpaya, một trong những niềm tự hào của dân tộc Miến Điện. Chính vị hoàng đế này đã dấy lên sự hùng mạnh của Miến Điện trong vùng Đông Nam Á (lần thứ 3) gây khinh hoàng cho Siam, Laos, Cambodia... thời bấy giờ.


Tuy nhiên LP cũng nói rõ là nơi này giờ không còn gì, chỉ là phố xá ồn ào bụi bẩn. Có chăng là 1 ngôi chùa từ TK XVI và một ngôi chùa rộng lớn khác....


Tuy nhiên, LP quên nói mất một điều, quá khứ hào hùng, tính cách hiên ngang oai dũng của người dân xứ này trong chiến trận đâu chưa thấy, nhưng sự nhiệt tình mến khách của họ cũng đáng cho một chuyến đi đến một nơi, mà cái nóng, cái bụi, cái sự lười... có thể làm bạn chùn bước và thất vọng. Tôi cũng như vậy, lúc ban đầu. Nhưng may thay, cuối cùng tôi đã đến đã thấy, đã chiêm ngưỡng.... và đã vui vẻ ra đi...


Vừa xuống xe ở Shwebo lúc 9.30am, 2pm tôi lại lên chuyến xe khác để đến Monywa. Cũng một điểm đến ngoài dự định. Đi bụi một mình khoái ghê luôn bạn hén! Muốn đi đâu thì đi, muốn thay đổi lịch trình thì đổi, chẳng sợ làm phiền ai hết. Nhưng niềm vui có bao giờ trọn vẹn!


Sau gần 3 giờ vất vưởng trên chiếc xe toang hoác qua những con đường đầy ổ gà, ổ voi, nắng cùng cực và bụi,... tôi thất thểu xuống Monywa người mệt rã rời vì buổi trưa chỉ dùng bữa bằng Myanmar Draft! Nhảy lên xe ôm đi đến các GH và Hotel trong LP hướng dẫn thì đều hết phòng. Bạn nên biết một điều là ở Miến Điện, chỉ những GH, Hotel nào có đăng ký (là có vào LP) thì mới được đón khách nước ngoài. Do vậy, nếu không con chỗ nào nghỉ nữa là tôi phải quay về Mandalay. Hết nước, tôi vào đại cái KH 3-4* mới xây, may quá, còn phòng rẻ nhất 20$. Lúc này 20 chứ 50 tôi cũng phải chịu vì không còn đường nào khác và tôi đã mệt rã rời.


Thế là check-in, vào khách sạn hiên ngang, tắm rửa sạch sẽ thơm tho đi viếng chùa, rồi vào net gõ lóc cóc.


Thế nhưng Monywa có gì mà tôi phải cực nhọc và lặn lội để đến phố nhỏ bụi mờ này....


Chuyện thế nào xin xem tiếp hồi sau sẽ rõ.... bạn hén!

Winsa
20-05-2010, 09:01
Ngày nào em cũng theo dõi topic của bác, để xem các thông tin mới và xem đường xá xa xôi, thời tiết nóng bức như vậy bác sẽ đi lại ra sao.
Hôm qua lọ mọ blogspot của bác em đã được ngắm dung nhan của bác rồi đấy. Bác bpk đẹp trai ghê hén! (chữ "hén" này bắt chước bác chứ ngoài em k dùng :D)

Em phục bác nhiều điểm lắm nhé!

1. Có cái khoản đầu tiên để đi nhiều;
2. Có time để đi nhiều (thực ra cái này cũng không khó lắm nếu mình xin nghỉ 1 time cũng k sao, nhưng kẹt nỗi cái đầu tiên em chưa có);
3. Ngoại ngữ tốt (để 8 chuyện với người dân ở mọi nơi);
4. Tài văn chương (viết hay, cụ thể, cẩn thận,...);
5. Xin phép vợ con để đi 1 mình (cái này quá giỏi ạ)!!!

Hihi, buôn chút để anh nổ mũi và có nhiều khám phá về các miền đất mới chia sẻ cho mọi người nhé!

Chúc anh tiếp tục chặng đường có nhiều niềm vui và may mắn!

backpackervn
21-05-2010, 20:48
20.05. 2010 Monywa, lộng lẫy Tiểu Borobudur, sửng sốt hang động thánh tích


Không thực sự đạt mong muốn ở Shwebo, lại đến Monywa trong một chiều mệt mỏi, tôi cứ tưởng mình sẽ lại chuẩn bị "chửi" L.P vì những giới thiệu lung tung của nó... nhưng không... trong buổi chiều lộng gió ven sông, sau khi đã rũ sạch những mệt nhọc của ngày lang bạt ở Shwebo cực kỳ nắng nóng, trò chuyện với cô tiếp tân dịu dàng, giỏi giắn về cung đường ngày mai sẽ đi... tôi cảm nhận rằng mình sẽ có một ngày tuyệt vời.


Và thật vậy, theo tôi, Monywa nên là 1 điểm "must-see" khác của Miến Điện, tôi thấy quá hấp dẫn... Không thể so sánh với Mnadakay vì khập khiễng nhưng tôi lại thấy Monywa có những nét rất riêng, pha trộn văn hóa Phật giáo đa dạng và nhiều màu sắc... có phần hay hơn Mandalay :T


Hành trình ở Monywa phải được lên rất kỹ vì 2 điểm chính thăm viếng ngoài nội ô Monywa rất xa, mà tôi phải trả căn phòng 20$ đó trước 12am, và lên xe về Mandalay trước 5pm... Do vậy, với sự giúp đỡ của cô tiếp tân, ku bell-boy của khách sạn đã tình nguyện làm xế và tourguide cho tôi hôm đó, với hành trình bắt đầu lúc 5am, dù đêm trước tôi lan man ở quán bờ sông đến thật khuya mới về.


Ngoài 2 ngôi chùa thật lớn, hoành tráng trong nội ô, đặc biệt với 1 thiền viện có 806 bia đá khắc kinh Phật, xây dựng từ 1886 sẽ làm bạn sửng sốt khi lạc vào vườn bia này. Nhưng đó chưa phải là điểm chính của khách du khi viếng Monywa.


Nằm bên dòng Chindwin không xa, nhưng cách Monywa đến 1,30h chạy xe, là một rặng núi đá vôi có hình dạng giống y chang như bức tượng Phật nằm. Nhưng điều đó chưa có ý nghĩa gì so với những gì các tín đồ Phật giáo đã làm ở đây. Chính ở rặng núi đá vôi này, từ TK XIV, các tín đồ Phật giáo đã dựa vào các hang động tự nhiên cũng như có phần gia công, gia cố để tạc vào trong núi 492 "ngôi chùa", tức những hang động lớn nhỏ có tượng Phật. Và có đến 2588 tượng Phật trong đó. Đặc biệt hơn nữa là những tranh vễ trang trí trên tường từ thời đó đến giờ. Tôi chưa đến được các hang động có tượng Phật ở Ấn Độ, nhưng vẻ u hoài và hoài mặc của những hang động, những bức tượng lộng lẫy hay hư hoại nằm lăn lóc nơi đây chắc sẽ cùng tâm trí tôi đi Ấn Độ.


Nói thêm là cũng ở rặng núi này, người ta đã tìm thấy dấu tích của người tiền sử Pondaung Man, sống từ 30 triệu năm về trước (!).


Một điểm must see khác là chùa Thanboddhay Paya, nơi có 2 ngôi đền có kiến trúc giống như kiến trúc của Borobudur, còn được thiện nam tín nữ ở đây gọi là Borobudur thu nhỏ. Điều khác biệt (dĩ nhiên) là những bức tượng (nên ngoài) ở đây có rất nhiều màu sắc từ hồng, đỏ, vàng, xanh... chứ không đá xám trên Borobudur ngàn năm. Số lượng tượng Phật ở đây lên đến vài trăm ngàn (vì có rất nhiều những tháp cao hay chạm khắc đầy các bức tượng là những tượng Phật be bé khoảng 2x5cm). Vẻ lộng lẫy của ngôi chùa này không những ở bên ngoài mà còn ở bên trong, như một cung diện với cơ man nào là tượng Phật lộng lẫy. Điều lạ là dù nhiều màu sắc, nhưng ngôi chùa cả bên ngoài và bên trong đều không tạo vẻ diêm dúa hay quá màu mè như một số ngôi chùa ở...xxx



Chưa hết, 4km từ ngôi chùa này là 2 bức tượng Phật hoành tráng. Bức tượng Phật nằm dài 90m, còn bức tượng Phật đứng cao 167m, là bức tượng Phật đứng cao thứ hai trên thế giới (thứ nhất ở đâu chưa biết). 2 ngôi tượng nằm rực rỡ trên đồi cao, xung quanh cơ man là các đền đài, chùa chiền, tượng Phật, bảo tháp lớn nhỏ.... Chỉ tiếc hôm tôi đến trời mưa, rồi mây đen vần vũ đầy trời nên các bức tượng không được lộng lẫy lắm như ngày nắng.

....


Rồi tôi chia tay Monywa, lòng thầm hứa là nếu có cơ hôi tôi sẽ quay lại để lân la chứ không rượt đuổi theo thời gian như thế này. Chuyến xe chạy trong cơn mưa chiều nhè nhẹ. Thò đầu ra ngoài xe hứng những hạt mưa bay ran rát dìu dịu... cảm giác vừa vui vừa buồn khi đạt được một điều gì hay đẹp và phải chia tay quá sớm.


Những cơn mưa bay theo tôi về mãi đến Manday, lúc gần 9pm, không còn thời gian cho net (ở đây net từ 9am đến 9pm), tôi ra ngoài thành xưa ngồi, hóng những cơn gió mát từ con kinh bao quanh thành, nhấm nháp những ngụm Mandalay Draught nhè nhẹ ngọt ngào - cảm thấy thật sự thảnh thơi và hạnh phúc....


Phố khuya chợt tắt điện... trong đêm đen, tôi chợt mơ về... một nơi nào chợt đến đã xa nghìn trùng....

backpackervn
21-05-2010, 21:13
21.05.2010 Hoàng hôn mưa Hsipaw


Tôi như con ngựa hoang già khùng!


Vừa đến Mandalay lúc 9pm ngày hôm qua, mệt mỏi trên đường phố cúp điện tối đen vừa về đến Royal GH, ku tiếp tân hỏi liền "mai có chuyến xe tốc hành đi Hsipaw, mất có 6h àh, mày đi không, tao đặt vé? nếu không, để mốt mày đi xe thường đi từ 5.30am đến 3.30pm mới tới đó"; "để từ từ tao nghĩ, nếu sáng mai trước 6am tao trả lời OK không". "OK, mày cố gắng trả lời sớm tao lấy ghế trên cho..."!


Rồi đúng 9am hôm nay, tôi lại leo lên chuyến xe tốc hành, thẳng hướng Đông Bắc Miến Điện, bỏ lại Mandalay nồng nàn nhưng bị bị tôi phụ tình phụ nghĩa sau lưng...!!!


Hành trình đi Hsipaw này cũng là bị LP dụ dỗ, dụ dỗ đến 2 điểm trên cùng cung đường (như Shwebo và Monywa) là Pyin U Lin và Hsipaw. Nhưng đã rút kinh nghiệm đợt rồi, tôi chọn Hsipaw trước vì nơi đây nổi tiếng hơn (!) và Pyin U Lin nằm ngang trên đường. Nếu tạt ngang qua thấy thích, khi về tôi ghé.


Nhưng, tạt ngang Pyin U Lin rồi, không thấy thích, nên khi về tôi sẽ không ghé.


Hsipaw là huyện cuối cùng du khách có thể viếng thăm trên cung đường này, dù huyện kế tiếp nữa của nó là Lashio, giáp giới với TQ, chỉ dành cho du khách TQ trên đường sang Miến Điện bằng đường bộ, với giấy phép đặc biệt xin từ Kunming. Còn với khách du lịch, dù sang trọng hay cùi bắp như tôi đều phải dừng lại ở Hsipaw này.


Đến Hsipawm giặt giũ quần áo, tắm rửa xong là 4pm. Trời hôm nay mưa suốt trên đường, "I come with the rain" mà... đến nơi, hỏi thăm Five Buddha Hill để đi ngắm hoàng hôn, chú ở Mr. Charles GH nói rằng nhiều mây lắm, mưa đó, mày đừng lên đó, đi đâu chơi đi. Thì tôi không lên đó, tôi đi thăm phố và viếng chùa...


Nhưng rồi nắng lại bừng lên, sau khi uống hết chai bia TQ Dali (!) lấy can đảm, tôi bắt đầu lần mò tìm đường lên đồi chiều. Đến nơi, mới hơn 6pm trời đã sập tối dù ở Mandaly 7pm trời còn nắng.


Chùa trên đồi bỏ hoang, thực ra là những stupa vẫn còn nguyên mới, nhưng những ngôi nhà quanh đó trống hoang hoác. Sau khi mệt mỏi leo dốc, tôi dừng lại trên đồi nhưng trời tối sầm, gió thốc về từng cơn, tiếng chuông reo lanh canh trên các đỉnh các bảo tháp, tiếng gió đập các cánh cửa trống sầm sập, rồi rít lên từng cơn... tôi hơi rờn rợn, nhất khi chỉ có một mình tôi và những hạt mưa li ti bắt đầu bay.

....


Vội vã xuống đồi, hoàng hôn đâu chẳng thấy chỉ thấy mưa sầm sập đổ về trên con đường đồi không một nơi trú. Tôi ướt như con chuột, lần mò trong đêm đen về đến phố cũng tối đen.


Tôi đã đón hoàng hôn mưa ở Hsipaw như vậy đó. Vậy phiên chợ sáng mai lúc 4 giờ sáng của đồng bào dân tộc tôi có đi nổi không đây?


Lại hên xui thôi hén!!!

TÍM
22-05-2010, 02:26
Chúc ngủ ngon BPK và ngày mai dậy sớm :)

backpackervn
22-05-2010, 20:45
@ Black, cảm ơn bạn! Chắc nhờ lời chúc của bạn mà bpk đã dậy rất sớm... nhưng than ôi... Người tính không bằng trời tính hén!
:::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::: :::::::::::::::::::


22.05.2010 Bình minh mưa Hsipaw & ngày đuổi gà ví chó


Nói nào ngay, không phải là tôi cưa bom, quăng lựu đạn (?!) nhưng đúng ra là đợt đi Miến Điện này là "I come with the rain" thật sự. Đồng bào nhân dân xứ Miến phải cảm ơn tôi mới phải :T .


Số là hôm qua, khi vừa đến Hsipaw thấy đất trời mát mẻ, mưa bay mờ mờ cứ tưởng ở xứ này mùa mưa đã đến từ lâu. Do vậy, tối qua, sau khi kẹt ở net trong một trận mưa dữ dội, rồi kẹt tiếp trong quán khuya mưa bay ướt bàn bời những cơn mưa lớn cứ liên tiếp nhau khác, tôi cứ nghĩ đó là "chuyện thường tình thế thôi"!


Ai ngời khi đội mưa rời phố mưa khuya về GH, vừa vào trong lobby thấy ku phục vụ thỏ thẻ, "em đổi phòng cho anh rồi", ngạc nhiên tôi chẳng biết tại sao, vẫn tiến về phòng cũ, xem lỡ nó chuyển phòng bỏ sót cái gì tôi vứt ra lung tung thì sao. Đến phòng thì hỡi ôi, nước ngập đến cổ chân, và nước vẫn đang chảy tong tong từ trên trần xuống. Lập tức xông về phòng mới thì ôi thôi tất cả ướt nhẹp, chỉ may cái đống đồ điện tử tôi bỏ trong cái bao nylon mới thoát nạn. Vừa giận, vừa tức nhưng chuyện đã rồi, hỏi ra mới biết đây mới thực sự là cây mưa lớn đầu mùa, còn vài bữa trước chỉ là mưa bóng mây hoặc trời dịu mát mà thôi. Và người dân ở xứ này, cũng như trên xứ Miến đang cần mưa như vàng, không phải chỉ cho mùa màng mà còn cho sinh hoạt, vì hầu như họ không còn nước để uống. Vậy thôi, hết tức, hết giận, dọn dẹp phơi đồ lên sào rồi đi ngủ. "I come with the rain" mà, mừng cho họ có những cơn mưa vàng là được rồi.


Nhưng cơn mưa vàng đã làm tan tành giấc mộng đi thăm "Morning marlet" tức "Candle market" lúc 4 giờ sáng của tôi. Nhờ mưa đêm mát mẻ, ngủ ngon lành, tôi dậy sớm 3.30am đúng khi nchuông báo thức reng. Nhưng hỡi ôi, trời vẫn mưa gió um sùm. Nghĩ rằng mưa gió vậy ai đi bán buôn gì, với lại mình lội mưa lội gió ra giờ này đường đêm đen tối thui mà không có gì hết thì quá bõ công. Lại "ôm trăng đánh giấc bên đồi dạ lan" tiếp. Do vậy đã hụt mất morning market. Còn sáng mai thì sao. Quyết tâm dù mưa dù gió hay vẫn chỉ là hên xui?


Thế nhưng lúc 5.30am tôi lò mò ra chợ thì tuy đang dọn dẹp nhưng chợ vẫn còn chút đỉnh. Tôi lang thang trong chợ, gặp nhiều chuyện hay ho, nhưng tôi thích nhất là hình ảnh một bà cụ người dân tộc hồn nhiên gánh rừng xuống phố, những chiếc gùi xinh xắn chỉ quảy đơn sơ những bông hoa dại tươi tắn lung linh khoe màu rừng rực rỡ và những vòng hoa lài trong trắng tinh khôi ngát con đường cụ đi qua, cụ hồn nhiên mua bán, hồn nhiên tươi cười khoe hàm răng chỉ còn vài chiếc và duyên dáng rực rỡ trong chiếc váy hồng hồng xinh xắn, dù cụ không dưới 70 tuổi...


Mặt trời vẫn chưa lên hay đúng ra là chưa ló dạng, tôi ghé quán ven sông làm ly cafe sáng, và tôi đã may mắn đón một bình minh mưa Hsipaw, dù nhợt nhạt, dù không rực rỡ nhưng cũng làm sáng một khúc sông đang mưa bay mờ mờ như tơ trời đang rải.


Và cả ngày dài hôm ngay tôi chỉ đi "đuổi gà, ví chó, chọc trẻ con" - đây là cụm từ chính xác tôi dùng để chỉ việc đi trekking và những hành động chủ yếu tôi làm trong thời gian đi trekking quanh Hsipaw. Thật lòng mà nói, đây không phải là "most favorite" của tôi, dù tôi cũng thích trải nghiệm chúng. Đối với các bạn khoai Tây thì khác, chứ đối với tôi, những cuộc trekking ở các nước Đông Nam Á chỉ gợi nhớ những ngày khổ cực ngày xưa ở quê ở đồng ở ruộng ở rừng thôi chứ chẳng khác gì mấy. Tuy nhiên, lâu lâu có điều kiện cũng đi cho biết, cho nó tan bớt mỡ bụng đỡ tốn tiền đi hút mỡ (!?). Trekking ở Kailash hay dưới chân Himalaya thì lại khác hén. Bao giờ đi đây?


Trekking cả ngày. Chiều về lang thang trên đồi đón hoàng hôn. Chiều nay không mưa, như vậy tôi đã có trọn vẹn hoàng hôn mưa và hoàng hôn không mưa ở Hsipaw. Còn hoàng hôn rực nắng chắc đợi lần sau tôi quay lại... vì mai tôi chia tay Hsipaw rồi.


Hy vọng sáng mái, tôi sẽ có 1 chuyến viếng thăm "Candle Market" trước khi rời Hsipaw, để còn có chuyện kể về Hsipaw mai này chứ!!!


Còn bây giờ á? Ra đường thôi! Phố đêm quyến rũ Hsipaw đang chờ!!!

PeterPan
24-05-2010, 00:02
Mr. backpackervn ơi, bạn vẫn ổn chứ, hôm nay vẫn chưa thấy bạn gửi "bản tin chiến trường". Giữ sức khỏe nhé, để mọi người lại được tiếp tục dõi theo những hành trình của bạn :).

backpackervn
24-05-2010, 19:34
@ PeterPan, cam on ban nhe. Vi ban ma bpk gio phai loc coc go day ne...!!!
::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::


23.05.2010 Mandalay, ngay chim khuat trong man mua

(Chang hieu tu nhien hom nay go tieng Viet khong duoc, danh go tam khong dau vay. Khi nao sua duoc thi sua sau. Ma cung mat hung nen xem nhu la dat gach vay.)


Sang hom do, toi thuc day truoc 4am va thuc hien dung loi hua di tham Candle Market o Hsipaw. Sau do, co them mot binh minh voi va tren song, xem chut nua tre chuyen xe roi Hsipaw luc 5.30am.


Ve den Madalay 12.30am. Tam rua thay do xong, vua xuong nha la mot thac nuoc do xuong Mandalay! Bay gio thi het hung thu voi "I come with the rain" roi, khi con mua xoi xa keo dai hon 2 gio dong ho, lam vo bao nhieu tinh toan cua toi.


Mua vua nhe hat, toi lao nhanh ra duong tren chiec xe dap. Va nhu the toi da co motchieu lang dang cung mua Mandalay... mua thi tham, mua rat xa, mua rat gan, mua suot ca ngay. Lang thang trong mua den nhung den dai xua co vang tanh vang ngat that la mot dieu thu vi. Nhat la khi dap xe lon ton hat ngheu ngao tren duong vang trong man mua bay luot thuot nhe uot...


Mua troi chan toi khi dem ve trong quan vang, lam toi luoi ra net, ma o day thi net 9pm dong cua roi. Hom nay, con dong cua som hon vi vang khach - khi toi lay het y chi roi quan bia sang quan net.


Ngac nhien chua, roi trang lai ve. Toi quay vong nhung banh xe, mien man trong trang quanh thanh xua Mandalay toi om khong dien dom. Chi co anh trang mong manh theo toi di, cung toi ve.


Va sau mot ngay lang thang trong mua Mandalay, toi da co mot dem lang man cung trang, co don cung trang... Anh trang chua bao gio toi thay xanh va lanh den the - du chi la trang non.

backpackervn
24-05-2010, 19:57
24.05.2010 Mandalay, vàng xưa trên những đám mây phượng đỏ thắm bồng bềnh


(Bây giờ thì nó cho gõ tiếng Việt, chẳng biết đâu mà lần. Nhưng gần đến giờ đi rồi, đành không sửa entry trước vậy.)


Đi, là đi đâu? Như hôm trước tôi có nói là dự định sau Mandalay sẽ là Bagan và đi bằng tàu để ngắm sông nước xứ Miến. Đúng, lát nữa tôi sẽ đi tàu, nhưng tàu hỏa, tàu chợ, giá ghế ngồi chỉ 4$, trong khi upper class là 9$. Tôi tiết kiệm ghê luôn hén. Bao nhiêu tiền cho Mandalay, Myanmar, Dagon... thì cũng được còn mấy vụ chỗ ở, di chuyển là cực kỳ "bủn xỉn" luôn. Ka ka ka...


Trên diễn đàn, tôi nhớ đã có một lần bạn nào đó post một đường link về chuyến tàu đêm khủng khiếp ở Miến Điện, do chính người dân xứ Miến than thở. Họ còn than vậy người "nước ngoài" thì sao? Cầu trời khấn Phật cho thân tôi đêm nay....


Sở dĩ phải đi tàu chợ vì đọc LP và chủ quan khi thấy có night-bus 9pm. Hỏi kỹ mới biết là xe giống như chở hàng (cargo truck/bus) nhận chở thêm người. Th75c tình chuyến xe từ Hpa-an về Yangon tôi đã đi là loại xe này. Cực kỳ khủng khiếp nên sáng nay tôi phải lon ton ra ga mua vé xe lửa. Phần này không làm dịch vụ được, bạn tiếp tân nói vậy. Thấy các hàng người xếp hàng mua vé khác đông nghịt, nhưng hàng mua vé tàu đi Bagan chỉ có mình tôi. Biết ra sao đêm nay hả trời...


Ngày hôm nay là một ngày tôi dành riêng cho Mandalay nồng nàn, dù mọi người xúi giục tôi sáng nay đi Bagan bằng air-con bus cho nó lành. Không, phải có thời gian cho Mandalay của tôi chứ.


Tôi lang thang trên phố. Lang thang đúng nghĩa khi chiếc xe đạp bị xẹp lốp mà tôi phải dắt đi tìm chỗ vá, đợi... mất hơn 1h đồng hồ. Cũng vỡ tan bao kế hoạch, nhưng không sao, tôi biết là tôi sẽ quay lại Mandalay.


Như tôi đã quay lại chùa Mahamuni sáng nay, như lần trước lòng tôi thầm khấn. Cũng khoe với các bạn là cả 2 lần tôi đều không bị mất 2$ tiền camera đâu nhé. Đủ biết là bây giờ tôi giống dân Miến cỡ nào... Ngoài ra, kỳ này, tôi còn "thoát thân, không đóng phí" ở nhiều nơi lắm. Hồi nào rảnh rỗi tường thuật sau.


Rồi xế trưatrời cũng âm u, tôi vào quán trưa (vì phòng đã trả) ngồi quất mấy ly bia rồi nhì ra con kênh quanh thành sóng nước dạt dào chẳng muốn đi đâu hết... vì tôi còn sẽ quay lại Mandalay mà...


Cuối cùng lấy hết can đảm, tôi cũng rời mông khỏi ghế, bắt đầu chuyến lang thang chiều...


Và rồi, trong tình cờ, tôi đã bắt gặp một Mandaly vàng xưa rực rỡ, trên những đám mây phượng đỏ thắm bồng bềnh....


Chuyện đó hồi khác sẽ kể. Bây giờ chuẩn bị đi chia tay Mandalay rồi ra ga nè.


Có bạn nào chúc tôi nhiều may mắn trong chuyến tàu chợ đêm nay không?

rien
24-05-2010, 21:19
24.05.2010

Có bạn nào chúc tôi nhiều may mắn trong chuyến tàu chợ đêm nay không?

Tất cả mọi người đang theo dõi những bài viết của bpk đều chúc bpk gặp nhiều may mắn và bình an trên suốt hành trình Myanmar. Mong những điều tốt lành nhất.

hahuta22
25-05-2010, 10:36
Một mình rời khỏi Myanmar trong 1 ngày mưa gió, nhưng vừa đặt chân về Hà Nội thì nghe thông tin trung tâm thương mại Mingalar Zay ở Yangon bị thiêu rụi, đã nóng nay lại càng nóng hơn, một cảm giác buồn buồn cho các bạn Miến. Chúc bạn backpackervn tiếp tục cuộc hành trình.
PS: Chuyến đi này của tôi lại cảm thấy mát mẻ và dễ chịu vô cùng :D
Tip 1 cái ở chùa Vàng cho vụ chốn vé :D

https://i1019.photobucket.com/albums/af317/hahuutam/Myanmar/IMG_9180.jpg

lilac
26-05-2010, 11:33
Đã đi đến đâu rồi bác bpk ơi..........
Lửa mùa hè đã thiêu rụi bác chưa???....

hoaxuongrong
26-05-2010, 12:28
Ngưỡng mộ hành trình đơn độc của bác. Chúc bác sẽ khám phá nhiều điều thú vị ở vùng đất mới nhá.

backpackervn
26-05-2010, 14:18
25.05.2010 Ngày mưa chập chùng... nắng vàng giăng tơ... trên thành xưa Bagan


Chuyến tàu đêm ấy, chuyến tàu chợ Mandalay - Bagan, "I can you" đừng đi, nếu mua vé hạng ordinary. Hạng upper thì ghế rộng rãi, bật ngửa được và hành khách cố định thì OK. Tôi đã từng lang bạt kỳ hồ trên những chuyến tàu Ấn Độ, kinh khủng cỡ nào thì chắc các bạn đã đi Ấn Độ đều biết. Nhưng, lần này "I can you", again!


Rất tiếc là lời nói không thể hiện được gì, khi nào chia sẻ được hình ảnh, các bạn sẽ hiểu lòng tốt của tôi khi can ngăn bạn không đi chuyến tàu đó.... Chuyện hay kể sau càng hay.

......................


Đến lúc bừng tỉnh trên toa tàu vắng tanh, chỉ vì không nghe thấy tiếng động và sự dồn lắc, lúc 5.20 sáng, tôi mới biết tàu đã đến Bagan. Và tôi đã sống sót nguyên vẹn, dù thân thể rã rời... đến Bagan.


Ngoài sân ga vắng lạnh, trời mưa như trút. Bây giờ thì tôi không còn vui với "I come with the rain" chút nào. Một chút ích kỷ, nhưng tôi làm gì với Bagan trong một ngày mưa buồn thảm tê tái như thế này.


..................................


Một mình tôi trên ghế sau chiếc xe ngựa. Anh nài ngựa ngồi trước câm lặng, thi thoảng gõ roi vun vút như muốn thay đổi chút không khí. Tiếng vó ngựa lộp cộp đều đều buồn bã. Trời xám xịt một màu ảm đạm, những đám mây sũng nước như chợt sụp xuống bây giờ, cây cối 2 bên đường ủ rủ buông lá trong mưa, chiếc xe ngựa âm thầm chạy trong màn mưa dày đặc. Tôi ngồi phía sau, nhìn con đường cứ dài ra buồn thảm trước mắt. Những con đường loang loáng nước, rồi lầy lội nước, rồi đầy tràn nước... cứ chậm chậm trôi tuột dưới vó ngựa đều đều gõ trên con đường vắng tanh, như chỉ có mình tôi... và mưa... và những đền chùa ngàn năm tuổi đang đứng trầm mặc trong mưa Bagan... Tôi như trong cơn mê lững thững trôi cùng con đường, cùng những ngôi đền, .... cứ trôi, trôi mãi...


...........................


Trời đã hửng sáng. Nắng chưa về nhưng mưa đã không còn. Chút sáng giữa ngày, những làn gió mát lạnh đuổi rơi những giọt nước làm lá ủ rủ nên đám cây giờ xanh tốt, bừng xanh trong trưa một ngày hè mưa nhiều. Những con đường đã khô nước, tiếng vó ngựa giờ lộp cộp vui hơn vì có thêm những bạn đồng hành thi thoảng ngược xuôi.


Mùa khô vừa qua chỉ vài ngày, đám cỏ cây chưa kịp mọc lên từ đất khô cằn nhưng những mầm xanh đã kịp nhu nhú. Những ngôi chùa tuy chưa bừng sáng nhưng giờ đã tinh tươm khô váo vàng rờ rỡ, nâu đỏ tinh tươm sạch sẽ đã gột rửa bụi trần chờ khách du ghé viếng...


...........................................


Hoàng hôn muộn muộn màng rồi cũng dát vàng đền xưa chùa cổ. Bagan buổi chiều muộn chợt bừng sáng khoe sắc rực rỡ trong chút hoàng hôn muộn lạc loài vẫn cố tìm về sau một ngày mưa mờ mịt.


Không chỉ dát vàng trên đền cổ chùa xưa, nắng hoàng hôn còn nuôi những mầm cỏ vươn lên xanh tốt, những rêu xanh bám quanh chùa ngàn năm cũng lấp lánh sáng khi còn ngậm chút mưa trưa làm cảnh vật tràn trề sức sống trong lúc ngày tàn... Bagan diệu kỳ.


Rồi những vệt ráng nhiều màu cũng theo về. Rồi bên kia trời xanh trong vắt, mảnh trăng gần ngày viên mãn cũng căng tròn phô phang sức sống trên những ngôi đền giờ vàng óng ánh trong chiều cuối ngày.


Đêm như không muốn về trên Bagan


........................

........................


Tôi may mắn đã có 1 ngày đa sắc màu ở Bagan mà lúc đầu tôi nghĩ mình xui xẻo nhưng cuối cùng tôi lại là người may mắn hạnh phúc. Cảm ơn những giọt nước từ trời đã mang lại sức sống cho Bagan và cho tôi một ngày Bagan nhiều màu sắc. Tôi không được may mắn gặp một bình minh rực rỡ, một thành xưa Bagan rực rỡ trong nắng, vàng hực khi chiều rơi... nhưng tôi đã có một Bagan khác... rất lạ... cho riêng mình.

backpackervn
26-05-2010, 14:22
@ all, cam on cac ban da theo doi va chuc phuc cho bpk hanh trinh. Hen khi nao co dip, bpk se "hau ta".

Internet o Mien Dien la nhu vay do. Hom qua, bpk di may diem net o Bagan nhung khong lam duoc gi het. Hom nay thi post lung tung len ca, mat gan 2h roi. Luc thi cho go tieng Viet, luc thi khong, chang biet duong nao ma mo. May la dang ngoi cho chuyen di chieu nen cung ranh roi.
:::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::: ::::::::::::::::::::::::::::


26.05.2010 Mt Popa, Bagan, may trang bay tren chua xua

Sang nay, toi di Mt Popa, 65km tu Bagan, mot trong nhung diem linh thieng cua khu vuc nay. Truyen rang, neu thu ai len do ma the nguyen thi linh lam, the nao cung co ket qua. May ma toi khong thu ai.


Hanh trinh cung hay hay, khong dac sac lam. Khi nao co dip se ke cho cac ban nghe ngon nui thieng, ma neu o An Do hoac Cambodia no se co ten la nui Linga, vi no con co hinh dang do hon ca Pennis Mountain o Vat Phou nua. May la no o Mien Dien, nen khong co ten do.


Ve xe da mua, toi chuan bi len duong di Pyay, mot diem di cung xa xoi cach tro, chuyen 2 lan xe moi den. Nghe noi cung co nheu dieu ky thu. Hy vong se co chuyen hay ho de chia se voi cac ban.


Vay thoi nhe, xe ngua dang cho.

ViThanh
26-05-2010, 16:01
Minh hoạ thêm ảnh nữa đi bác ơi.
Đang chờ đọc tiếp từng ngày lang thác của bác.

backpackervn
28-05-2010, 01:14
@ all, cảm ơn các bạn đã chia sẻ và ủng hộ bpk. Điều đó làm bpk ấm lòng hơn để có lý do ngồi gõ lóc cóc lúc hơn 12pm ở Myanmar, ở một nơi cũng rất đặc biệt có net mở cửa sau 12 giờ đêm
:::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::: ::::::::::::::::::


26.27.05.2010 Bagan, sự huyền hoặc của vầng thái dương giữa những ngày mưa mù


Xe ngựa đã đến!!! Nhưng trời mây mù vần vũ!!! Đành lỗi hẹn với chuyến xe, lỗi hẹn với con thuyền chiều nay sẽ chao nghiêng trên dòng Irawaddy để chiêm ngưỡng hoàng hôn đổ xuống đền xưa Bagan.


Cuộc vui đã vội tàn vậy sao? Ngày vui Bagan ngắn chẳng tày gang vậy sao?


.................................................. .....


Con đường mưa! Đã lỗi hẹn với dòng sông, chỉ còn biết tìm quán cóc ngồi nhìn mưa rơi, nhìn những chuyến xe ngựa leng keng quang qua con đường, ngang qua những khoảnh khoắc cô đơn, lặng, của một chuyến đi...


Mưa nhẹ, mặt đường nhẹ loang nước, chỉ làm cho tiếng vó ngựa dịu dàng hơn... những chiếc xe cũng vắng khách du trong ngày mưa cũng thẫn thờ chầm chậm lướt qua... Tôi nhớ ngày xưa, còn rất bé, trời cũng mưa, tôi cũng ngắm những chuyến xe ngựa ở bến xe ngựa gần nhà... thầm hỏi những chuyến xe này sẽ trôi về đâu... và bao giờ mình sẽ được đi trên những chuyến xe đó. Chỉ mơ ước đơn sơ vậy thôi.


.....................


Tôi quyết định sẽ đi bộ từ Nyaung Oo về hướng Bagan khi trời vừa ngừng mưa. Chỉ định lang thang và mong được ngắm nhìn Bagan trong hoàng hôn, dù mưa hay nắng. Tôi không thích đi xe ngựa nữa vì tôi không thể la cà thôn xóm, dừng nơi đây nơi đó, ngó nghiêng nơi này chỗ khác khi đi cùng một con ngựa...


Rồi ven đường, tôi thấy 1 cụm tháp cao cao, không nằm trong 20 cái đền tôi đã đi viếng trong ngày hôm qua. Nghĩ rằng, một trong những cái tháp này sẽ có 1 cái có đường lên cao để ngắm nhìn Bagan. Chỉ mong vậy thôi.


Nhưng bạn biết không. Trên ngọn tháp đó, tôi không chiêm ngưỡng được Bagan hoành tráng như những ngọn tháp lớn hôm qua... nhưng tháp nhỏ này lại nằm rất gần dòng sông, tôi có thể thấy nhiều con thuyền mơ ước đang trôi lững lờ ngoài kia và hơn nữa, nằm bên một thôn xóm, nơi có chiếc cà sa đỏ cô đơn miệt mài trên con đường hun hút, có chiếc xe bò lọc cọc nhọc nhằn trên đường về sau ngày đồng áng mệt nhoài, có những chiếc xe đạp chầm chậm quay bánh trong chiều, đi vào, tan vào những con đường nhỏ xanh ngăn ngắt thốt nốt...


Và hơn thế nữa, hoàng hôn rực rỡ đã về trên Bagan.

........


Rồi huyền hoặc làm sao, khi trời chiều đang dát vàng đền xưa Bagan thì bên kia trời, trăng 14 (hình như vậy) đã sáng trong thanh khiết trên góc trời đông. Tôi làm sao có thể mô tả cảm gác này. Máy hình nào có thể lưu lại khoảnh khắc này (nhất là chỉ với máy PS cùi bắp của tôi). Tôi bàng hoàng ngất ngây với Bagan diễm lệ trong một ngày tuyệt vời này.



Và bạn biết không, tôi đã ở đó một mình đến đêm thật sâu, gần 8pm. Một mình trên tháp cổ, đắm mình trong ánh trăng bàng bạc đổ xuống đền đài xưa Bagan giờ huyền bí như những tháp Hời, gây chút cảm giác lành lạnh kỳ thú, gió đêm về mát lạnh, tiếng hoan ca của lũ côn trùng dậy lên sau những ngày mưa, tiếng chim đêm tìm bạn khoắc khoải,.. tôi còn nghe KL thì thầm những bài tình liêu trai mộng mị... tôi đang ở đâu đây?


Trong tôi, Myanmar giờ chỉ là Bagan.


............................


Đêm, tôi ghé quán quen, dù chỉ ghé một lần! Một mình cô đơn tiếp tục hạnh phúc ngắm trăng. Tôi như nghẹn lại khi cầm phiếu tính tiền, có thêm dòng chữ mộc mạc bên dưới "Thank you from Cheri Land" (tên quán). Bagan đã huyền hoặc, tình người nơi đây mới ấm áp làm sao! Làm sao bạn không quay trở lại!!!


(Đó là tôi còn chưa kể những phiền toái do tôi lên cơn với quán ngày hôm qua :T)


....................


Về, dù khuya, sáng tôi vẫn dậy sớm lúc 4am. Hôm qua, lúc từ tháp về, tôi tính thật kỹ thời gian từ đó về Nyaung Oo để sáng mai tôi quay lại đón bình minh. Mất 40p nếu đi nhanh. Mà sáng nay chuyến xe rời Bagan lúc 7.00am, 6.30am phải có mặt. Như vậy tính đi về 80p, thì nếu xuất phát lúc 4.20am, tôi sẽ có khoảng 40-50p chờ và ngắm bình minh.


Lại một mình lang thang trong đêm vắng. Những cảm giác xưa cũ cứ ùa về. Trời khuya Bagan thật dễ chịu, trong xanh mát lạnh, đường phố vắng tanh chỉ có những chú tiểu đi khất thực sớm, thật sớm... và một kẻ lang thang đang vội vã trên đường.


...............


Và cuối cùng, tôi có được 5p nhìn thấy mặt trời nhô lên khỏi bầu trời, rồi chui vào đám mây đen đang chờ chực phía trên. Tôi biết mô tả gì về niềm vui khi chỉ đến ngẫu nhiên, chờ vô vọng và đạt được điều may mắn.


Tiếc nuối, tôi chạy về (vì đã ở quá giờ dự định), không quên vào quỳ lạy khấn vái trước tượng Phật trong đền, mới hay rằng đây là một bức tượng rất lạ. Có một đầu tượng Phật khác nằm trong lòng bàn tay của tượng Phật ngồi. Tôi quá bối rối nhưng vì thời gian không còn, chỉ quỳ lạy, chụp vội vài tấm hình rồi chạy vội vã về nhà.

..................


Chia tay nhé Bagan. Hẹn ngày gặp lại không xa.

......................


Rồi tôi đi Magway, nơi tôi không biết sẽ phải làm gì trong một buổi chiều để chờ chuyến xe đêm đi Pyay. Bạn cùng tôi đi Magway nhé!

lilac
28-05-2010, 09:16
Ngày nào cũng vào nuốt từng chữ.
Em khoái cái vụ "truyền hình trực tiếp" này của bác bpk quá!
Đọc "chay", ko hình ảnh minh họa lại có tác dụng làm em càng thích mới đau chứ. Em cứ tưởng tượng trong đầu ra từng hình ảnh bác ấy đang đi qua, chính vì thế nó lại càng sống động & ... em có cảm giác như mình đang là ng trong cuộc. Hix...
Đi nữa bác bpk nhé, em chờ xe ngựa...

backpackervn
29-05-2010, 00:46
@lilac, hành trình chay kỳ này là vì đường truyền bên Miến quá chậm, nhiều trang web bị cấm.... Việc copy hình từ camera vào ổ cứng, resize lại cho vừa cỡ cho phép, up lên mạng, rồi copy link xuống trong quá trình lang thang, ăn chơi nhảy múa cực kỳ bận rộn (!?)... quả thực là 1 điều không tưởng, ở đất nước này, thời gian này. Nên đành chay tịnh vậy... chứ nào có muốn...


Nhưng chắc bạn cũng biết, trước giờ, thành thật mà nói, chưa có cuốn phim nào thể hiện được thành công những câu chuyện hay, chưa kể là làm nó thất bại thảm hại theo cách minh họa thô thiển. Vậy đọc chay và "mơ về nơi xa lắm" đôi khi lại hay, bạn hén... (tự cưa bom đó nghen, bạn cẩn thận, coi chừng bị bom nổ vạ lây văng miểng)
::::::::::::::::::::::::::::::::::::::


27.05.2010 Magway, ngày dừng chân bên dòng nham thạch cuồn cuộn chảy


Chuyến xe bus đi Magway rời Bagan lúc 7am, trời vẫn còn nhiều mây mù, sau khi mặt trời vừa lên đã xuống... Thị trấn nhỏ này, có tên trong LP là Magwe, nhưng tên chính thức được thấy ở đó là Magway nên tôi dùng đúng từ địa phương vậy...



Nằm lạc lõng bên đường một cách lạ thường, dù chỉ cách Bagan có 5h và cách Pyay có hơn 6h đi đường... Magway cô đơn đến thấy mà thương. Phố nhỏ này một tháng đón chừng 10 du khách ngoại quốc, theo thống kê từ cuốn sổ ghi danh bắt buộc tại điểm du lịch nổi tiếng nhất vùng này. Và dĩ nhiên trong cuốn sổ mỏng từ năm 2008 đến giờ đó, bpkvn là cái tên duy nhất đến từ xứ Việt....!!!???



Chuyến xe bus vật vã từ Bagan đổ khách xuống một bến xe nháo nhào lúc giữa trưa nắng nóng, rất nháo nhào mới đúng, dù dân tình ở đây rất dễ thương nhiệt tình đến kỳ lạ. Vật vã mãi mới tìm đúng chuyến xe đi Yangon, sẽ bỏ khách xuống Pyay, khởi hành lúc 5pm chiều nay. Xong xuôi, quẳng balo vào nhà xe, lại lần mò tìm đường đến hồ Dragon & ngôi chùa nổi tiếng nhất vùng này trên đồi cao nhìn xuống dòng Irrwaddy mênh mang chảy.


..............................


Dragon lake là một khi vực gồm 5 cái "hồ" nhỏ, cái lớn nhất đường kính chừng 5m... nhưng tất cả đều đang "sôi" sùng sục... tức là đang nổ bùm bụp, nhả ra những làn khí butane từ 5 cái miệng hồ đặc sánh những bùn khoáng đó. Bên cạnh đó, những dòng "nham thạch" đùng đục xám trắng chảy tràn từ miệng các hồ xuống các vùng đât khô nẻ xung quanh, như những miệng núi lửa đang phì phò hoạt động, tạo một không khí rất "núi lử"....


Ở bên Dragon Lake này, bạn cảm giác như đang ở bên các núi lửa đang hoạt động... chỉ trừ những dòng "nham thạch" ở đây lạnh ngắt, dù trưa cũng đang nắng nung người.


Dragon Lake này chính là nơi khách ngoại quốc phải lưu danh lại. Và cuốn sổ mỏng teng cho biết, rất ít du khách ghé thăm Magway, chỉ chừng 10 khách một tháng, dù Magway là cửa ngõ đến Pyaya nổi tiếng. Vì sự ngăn đường cách lối hay vì lý do gì mà Magway vẫn mãi là phố nhỏ mắc kẹt bên đường


....


Magway còn có dòng Irrawaddy rộng mênh mang chạy bên, khúc sông trưa lấp lánh, bên nhà hàng Monalizar 2 nổi tiếng. Dòng sông loang loáng nắng trưa, cuồn cuộn chảy cuốn theo bùn đục của những cơn mưa đầu mùa làm dòng sông mất hẳn vẻ thơ mộng khi cũng vắng luôn những con đò.


Vậy khách du ngồi đó bên sông làm gì?

...................


Rồi chuyến xe đêm chạy miên man cùng trăng tròn ngày giữa tháng, lung linh từ chiều đến khuya lại làm khách du lòng dạ bổi hổi bồi hồi.... thao thức than thở cùng trăng


Và chuyến xe đêm đã quăng kẻ lang thang xuống Pyay xa lạ lúc 11 giờ đêm.


Tôi đi về đâu giữa Pyay cùng vầng trăng khuya?

backpackervn
29-05-2010, 01:21
28.05.2010 Pyay, ngày trôi giữa những muộn phiền và một góc Pyay hoang hoải


Pyay chính là cửa ngõ đi vào di tích cũ của vương quốc Pyu, vương triều hùng mạnh, cũng là vương triều chính thức đầu tiên của Miến Điện, kéo dài từ thế kỷ I đến TK X. Vậy có đủ hoành tráng để viếng thăm không bạn?


...............



Chuyến xe đêm đêm qua quăng khách du lúc gần nửa đêm ở xa lộ, mất gần 1h đồng hồ cãi nhau, lên xe, về phố, đến nhà trọ, tìm, cãi nhau, tìm, cãi nhau, tìm, cãi nhau... đến gần 12h đêm mới xong một chỗ trọ.


Nhưng chính Pyay lại là nơi đầu tiên trên xứ Miến có quán net mở cửa đến hơn 1 giờ sáng, cho khách lạ vào tìm bạn cũ, tìm quen mới... quên cảm giác cô đơn một mình xa xứ thi thoảng ùa về.....



......................................


Pyay là nơi có tượng Phật to lớn đeo mắt kính bằng vàng ròng hoành tráng duy nhất trên thế giới, để che đôi mắt đặc biệt của Người, dựa vào giấc mộng của một vị hoàng hậu và khả năng chữa bệnh thần kỳ của đôi mắt đặc biệt này của Người.


Tôi có nên đến đó, chữa cho tim mềm, tâm trong, trí sáng.... Tôi có nên đến đó, có nên quỳ xuống, ngước mắt nhìn thẳng vào đôi mắt thông tuệ của Người?


......................


Pyay là nơi có một triền đá dài dằng dặc trên dòng sông Irrawaddy hoành tráng có những bức tượng Phật được đục đẽo, chạm khắc trực tiếp vào trong vách núi đá. Có đến cả trăm cả ngàn bức tượng Phật bên sông, mà mùa nắng trong, nước lặng, dòng sông xanh... các bức tượng tỏa sáng xuống dòng dòng và phản chiếu nhân đôi lung linh... như những thành phố Phật.... tỏa sáng...


.......................


Pyay là nơi có khu thành cổ có những di tích từ TK I của vương triều Pyu hoành tráng ngày xưa. Thành cổ này cũng có những di tích vào TK V, VI... những ngôi đền, những pho tượng, những chạm khắc hòa hợp các tôn giáo Phật giáo, Hindu, ....

................


Pyay là nơi có ngôi chùa Shwesandaw, cao ho7n cả chùa Shwedagon có 1m chiều cao và có bề dày lịch sử từ năm 589 Trước Công Nguyên, với di tích của Đức Phật... Vậy tôi có nên viếng...


.................


Tôi đã ghé được một vài nơi trong đó. Tôi sẽ kể bạn nghe ngày mai, khi tâm tôi đã bình yên hơn...


Tôi sẽ nhớ lại, để chia sẻ với bạn vào ngày kia, khi lòng tôi đã bớt sân si vì những điều không đáng, dù tôi luôn thầm tự trách mình vì những điều không đáng đó...


Pyay cũng là nơi tôi và 3 người bạn đồng hành gặp Mr. Money, một người có những cử cghi3 hành vi tham lam nhất, lạ lùng nhất, kỳ quặc nhất... mà cả tôi và 2 tên kia đền thống nhất là chưa bao giờ gặp từ ngày bước chân ra đường và được xem như là người "tệ nhất thế giới" "The worst guy I've met, on our planet"..............


Pyay vậy đó!

.................................................. .................................................. ...



Đêm, tôi ngồi bên sông, trong quán ồn ào nhộn nhịp, chỉ vắng lặng riêng mỗi một bàn... nghĩ về 2.000 năm hào hùng trước của nơi đây và bây giờ.


Thời gian tàn nhẫn đến thế sao?


Có thật chỉ có thời gian là có lỗi?


.....................................


Tàn đêm, trăng về bên kia sông, tôi vẫn chưa có câu trả lời...



Pyay!?

backpackervn
31-05-2010, 21:40
29.05.2010 Pyay, Ngày trôi trong tiếng lọc cọc xe bò, trên thành xưa 2.000 năm tuổi


Đêm qua, thức thật khuya cùng trăng, cùng beer cùng net... nhưng sáng vẫn dậy sớm để viếng chùa và bắt đầu hành trình tìm về thành xưa Thayekhittaya của vương triều Pyu 2000 năm tuổi. Thành xưa vĩ đại đến nổi người bấy giờ cho rằng quốc vương lúc đó chỉ xây dựng được với sự giúp sức của các thần linh.


Khi đi đến thành, mới có thêm câu trả lời cho câu hỏi hôm qua và khẳng định thêm rằng "thời gian không có lỗi"... có chăng là chính "con người".


........


Sau nhiều thời gian mòn mỏi chờ đợi, ở 1 khu di tích, khảo cổ với những hiện vật của cả hơn 2.000 năm trước, ở một nơi mà rất nhiều điều phi lý hiện tại con người đang tạo ra... rồi chiếc xe bò cũng lọc cọc xuất hiện, trong nỗi vui mừng của rất nhiều, không chỉ riêng tôi. Đặc biệt mừng nhất là anh Honda ôm, đã lỡ nhận lời sẽ chờ để chở tôi về... nhưng thời gian chờ tôi không lâu bằng chờ chiếc xe bò kia... Mà bạn không muốn đi cũng không được. Đơn giản là giá đi xe bò là 4,5$. Nhưng nếu bạn đi bằng bất kỳ phương tiện gì khác, bạn phải trả phí 4$. Đó là chưa kể trước đó bạn đã bắt buộc trả 5$ tiền "zone fee", rồi thêm 5$ nữa nếu bạn muốn liếc qua cái bảo tàng bé như cái lỗ mũi...


...........


Nên thành xưa bây giờ hoang vắng! Trước tôi, chỉ có 1 khách khác vào ngày 23.05... còn trước nữa, cũng thi thoảng....

...........


May mắn thay, đón chào tôi là 2 chú bò hiền lành nhẫn nại, và nụ cười đỏ đắn trầu, tươi roi rói của chú bé 15 tuổi người cháy đen và chân đầy sình lầy, tự xưng là Hướng dẫn viên, và biết nói lời cảm ơn với cái bắt tay khách du thật chặt,... hơn cả những người đang ở trong cái bảo tàng kia.


..........


Rồi thời gian như ngừng trôi, tôi cũng thỉnh thoảng ngừng thở vì ngồi trân mình trong cái nắng nung người trưa Miến Điện giữa đồng khô cỏ cháy, khi 2 chú bò chầm chậm bước giữa những di tích của vương triều Pyu một thời, kéo theo chiếc xe lọc cà lọc cọc mang theo 1 du khách cũng mệt mỏi như tưởng mình cũng 2.000 năm tuổi...


Thi thoảng, hơi mê sảng (?) trong cái nắng nung người, tôi cứ ngỡ mình đang ở miền thánh tích Sarthna Ấn Độ khi chiếc xe bò lọc cọc lăn qua những ngôi chùa cao vòi vọi xây dựng từ thế kỷ VI, V...


Rồi đôi lúc, tôi cứ ngỡ mình lạc loài trở lại Bagan những sao đền đài ở đây lại xưa cũ hơn nhiều vậy... hay đang lang thang ở những xứ Chàm...


Rồi nhiều lúc, tôi ngậm ngùi khi thấy con cháu của 1 vương triều vĩ đại từ ngàn xưa lúi húi làm lụng cày cấy trên những cánh đồng khô cằn sỏi đá, bằng những dụng cụ thô sơ tưởng như từ ngàn năm trước. Bóng đền đài vẫn sừng sững hiên ngang sau lưng họ, sau những luống cày ướt đẫm những mồ hôi....


...................


Bỏ cái nắng nung người Pyay, tôi tháo chạy về Yangon vì không còn đường đi nữa. Dự định đi Mrak U của tôi tan tành, tôi đành tìm về chốn cũ.


Sau khi vật vã trên chuyến xe nung người, đến bến xe Aung Mingalar Highway lúc 8.30pm, tôi mất gần 1,30g để về đến nhà trọ cũ, khu Sule Paya. Sau 3 tuần, vừa gặp, chú chủ nhà hỏi "mày về nước luôn àh? hay còn tính đi đâu nữa", "con không biết, nhưng chắc mai con đi Pathein hay tới Changtha Beach nghỉ ngơi cái, được không chú", "OK, để tao chỉ đường ra bến xe cho mày, bến xe này xa lắm, khác bến xe kia, tên là Hlaing Tha Yar, đi taxi mất gần 1g, nhưng đi bus chỉ mất 300Ks thôi,... mai mày cứ thế mà đi"


Rồi tôi cứ thế mà đi....

backpackervn
01-06-2010, 23:34
30.05.2010 Chaungtha và chuyện một cây cầu đã gãy… tèn tén ten



Bạn nào đi Yangon rồi sẽ thấy, rất ít xe gắn máy trên đường phố, dù chỉ cần ra khỏi ngoại vi Yangon, ví dụ như sang bên kia sông, sẽ thấy rất nhiều xe máy. Chính quyền Myanmar đã dùng biện pháp khống chế giấy phép mua và lái xe máy với chi phí rất cao (như ở TQ) để khuyến khích người dân dùng các phương tiện giao thông công cộng. Do đó, sẽ rất khổ cho bạn nếu bạn là người nước ngoài, không dùng được phương tiện công cộng mà phải dùng taxi. Dù giá taxi ở Myanmar không đắt, nhưng cứ cộng dồn lên, mọi thứ sẽ rất nhiều.


May mắn là tôi ngụ ở nhà trọ Mahabandoola, một nhà trọ mà các bạn cò vạc khi nghe tôi nói đang ở đó đều lảng tránh xa vì biết đang gặp thằng cùi bắp, vì cái giá quá thấp ở đây, chỉ 4$/phòng mà thôi. Nói đến đó là bạn cũng biết điều kiện của nó như thế nào rồi hén! Nhưng được cái là nó ở ngay khu trung tâm Yangon cũ, và chú chủ nhà trọ rất nhiệt tình và biết nhiều, nên chú đã giúp tôi nhiều thứ, nhất là trong chuyện đi lại. Như chuyện tôi đi ra bến xe Hlaing Thar Yar xa tít mù khơi này vậy.


Cái bến xe này nó xa, nó lâu đến mức tôi ngồi trên xe mãi mà chẳng thấy đến nơi. Hỏi thì những người ngồi quanh tôi, trong chiếc xe chật cứng, đều lắc đầu không biết. Lâu đến nổi tôi nghi ngờ cho anh ku phụ xe không biết cứ gật đầu đại (gặp hoài à), tính chen lấn xông ra ngoài hỏi… thì xe vừa đến bến. Mừng!!!


Nhưng niềm vui ngắn chẳng tày gang…


Theo LP, Changtha Beach là một bãi biển không đẹp lắm, nhưng được cái là nó có các phòng trọ giá rẻ nhất và gần Yangon nhất, các nơi khác thì chỉ có resrt mới có giấp phép nhận khách nước ngoài. Tôi thì chỉ muốn ra biển nằm nghỉ ngơi một 2 bữa, sau những ngày lăn lộn trên đường mệt nhọc (!!!), cũng muốn ngó thêm cái biển Myanmar như thế nào mà chẳng nghe ai kể đến, nên cũng chẳng quan tâm gì mấy đến nó đẹp hay không chỉ biết là có biển, gần, và rẻ là được… Do vậy, dù hôm nay Yangon mây mù, tôi vẫn hăm hở đi Chaungtha, biển mùa đông, biển ngày mưa là sở thích của tôi mà… Do vậy, đến bến xe sau gần 1.30g trên xe bus là tôi mừng vô hạn, xông vào bến hỏi vé đi Chaungtha ngay.


Nhưng than ôi, khác với L.P, khác với thông tin từ chú chủ nhà trọ là có nhiều xe đi Chaungtha lăm… bây giờ chỉ có một chuyến vào 6 giờ sáng mỗi ngày thôi. Tẩn ngẩn tần ngần chẳng tin, tôi lò dò đi hỏi thăm mấy chỗ khác thì đều được trả lời như vậy. Lên cơn khùng, tôi mua vé xe đi Pathein, để đến đó tìm đường binh tiếp. Thường thì khi mình không đạt được cái gì thì mong muốn đạt được ghê hén, nhưng nhiều khi, có xong rồi lại nghĩ thà đừng có thì hay hơn… (bữa nay “chiết dza” ghê luôn).


Chiếc xe bus cà rịch cà tang bò trong mưa đến Pathein lúc hơn 1.30g, mất hơn 5 giờ, làm tiêu tan mộng đẹp đi lòng vòng Pathein trước khi lên xe đi Chaungtha (mất thêm 2-2.30g nữa). Trời lại mưa nặng hạt. Tôi lầm lũi đi theo 2 bạn trẻ Myanmar mới quen trên xe bus để nhờ các bạn ấy hỏi thăm chuyến xe bus đi Changtha.



Hỡi ôi, quả là một ngày đời tôi đen như bầu trời đen hôm nay vậy. Các bác tài nói rằng có 1 chiếc cầu đi Chaungtha vừa mới bị sụp, xe bus không đi được chỉ đi xe Honda ôm thôi, và giá là 10$ và đường rất khó đi. Rồi họ còn nói, mưa gió biển động vầy mày tới đó làm gì?


Hỡi ôi Chaungtha và chuyện một chiếc cầu đã gãy! Giờ làm sao bây giờ, ai đem tôi hay tôi tự đem tôi quăng giữa Pathein xa lạ một ngày gió mưa sụt sùi như thế này… :Dam

Phương Hoàng
02-06-2010, 10:59
Chaungtha và chuyện 1 chiếc cầu đã gãy.... Bác ơi, rồi giữa 1 ngày mưa gió sụt sùi ấy bác có chọn 1 chuyến xe ôm không?

backpackervn
02-06-2010, 12:12
30.31.05.2010 Ngwe Saung, biển bình yên, đất hiền hòa, người mến khách… nơi tôi sẽ lại về thăm – 1


Những chuyến đi lang bạt không định trước làm tôi giờ cứ lang thang như gió, như cát bụi giang hồ… đến nỗi rất nhiều lúc tôi phải nhìn lại mình… Dù cần lắm tự do, con người cũng cần vài khuôn khổ ràng buộc nhất định phải không bạn… Tôi nên nghĩ như thế nào đây? Con diều bay thật cao chính là nhờ có chiếc dây giữ lại … Nhưng, con chim bay thật cao là vì không có sợi dây nào :Dam? Vậy…


Tôi chẳng biết! Chỉ biết những chuyến đi vô định đôi lúc lại mang đến vô vàn những niềm vui bất tận, hạnh phúc bất ngờ và những cảm nhận thật tươi mới về cuộc sống, vẫn còn nhiều điều tốt đẹp ấm áp tình người giữa cuộc sống muôn trùng những khó khăn bất trắc…


………………………….


Nhìn trời Pathein mưa sụt sùi, con sông Pathein vàng ngầu phù sa sẽ chảy ra đổ vào cửa biển gần Changtha Beach, nghĩ đến bãi biển sóng sánh phù sa… tôi quyết định sẽ không đi Changtha nữa! Vậy tôi đi đâu :T?


Lúc trên xe bus, nghe 2 bạn trẻ nói rằng sẽ đi tìm xe bus về Changtha giúp tôi, tôi cứ nghĩ rằng vì 2 bạn đi cùng đường với mình nên đi hỏi xe giúp mình luôn. Do vậy, tôi hỏi thăm. Mới biết là 2 bạn đó chỉ muốn giúp tôi thôi, còn họ sẽ về Ngwe Saung, chứ không đi Chaungtha.


Tôi có đọc sơ, chỉ đọc sơ về Ngwe Saung, biết rằng nơi đây có bãi biển rất đẹp, hơn hẳn Changtha. Và nơi đây có nhiều resort chứ không có các Guest House bình dân cho dân bụi. Do vậy, tôi không quan tâm lắm đến miền đất này. Chỉ đọc lướt trong lúc không còn việc gì để làm trên chuyến xe bus. Vậy thôi!


Bây giờ, khi nghe Chaungtha và chiếc cầu đã gãy, cám cảnh 10$ đi, 10$ về, biển đục ngầu phù sa… tôi nói nhanh với 2 bạn đó ”vậy thôi, tao không đi Chaungtha nữa đâu, để tiền 20$ đi về đó tao đi Ngwe Saung ở đắt đắt một tý cũng được. tao đi với tụi bây luôn, ok không”. 2 bạn đó sững sờ ngạc nhiên khi thấy tôi thay đổi kế hoạch như vậy, nhưng rồi rất vui mừng nói “ok, mày đi với tụi tao đi, đến đó tao sẽ tìm nơi nghỉ rẻ nhất, tốt nhất cho mày. đừng lo, tụi tao là dân địa phương ở đó, sẽ lo hết mọi thứ cho mày”.


Cái gì chứ có ai đó lo hết mọi thứ cho tôi là tôi mừng lắm (!?) :T. Vậy, tôi mừng rỡ nhảy lên chiếc xe ôm và cả 3 chúng tôi, cùng 2 anh tài xế xe ôm lội mưa băng gió, rồi hong nắng, rồi phơi mình torng nắng chang chang… để băng rừng vượt suối đến Ngwe Saung…


Và tôi đã đến Ngwe Saung, miền biển đẹp rạng rỡ và bình yên, cũng là nơi đất hiền hòa, người mến khách… để có được những ngày vui vẻ đầm ấm bên bạn bè, dù mới quen nhưng như đã thân thiết từ thuở nào…


Những cung bậc thăng trầm của hành trình lang thang Miến Điện kỳ này thật đa dạng và luôn làm lòng tôi mềm như nước… và Ngwe Saung sắp làm tôi tan thành nước…


(tbc.)

Winsa
03-06-2010, 08:20
Càng về sau này, lại nghe về bãi biển đẹp rạng rỡ và bình yên, mình lại càng mong được xem ảnh. Hic.
Không biết chuyến này bác bpk đi đến bao giờ thì về nhỉ?
Chúc bác gặp nhiều may mắn và mong đến khi bác về để được xem ảnh.

backpackervn
03-06-2010, 11:07
30.31.05.2010 Ngwe Saung, biển bình yên, đất hiền hòa, người mến khách… nơi tôi sẽ lại về thăm – 2



2 chiếc xe ôm rời Pathein lúc hơn 2pm, mưa gió sụt sùi, rồi trời hanh, rồi trời khô, rồi nắng chói chang sau khi đã vượt qua nhiều những cánh đồng, rồi qua những con dốc cao, những cánh rừng cháy nham nhở để đổ xuống làng chài Ngwe Saung.


Dừng tạm ở quán quen của Tino, người bạn Myanmar mới của tôi. Các bạn đó trao đổi với nhau về resort nào sẽ đưa tôi đến, tôi thì giở LP ra và nhờ các bạn đưa đến Golden Sea Resort, nơi tôi thấy có giá thấp nhất 15$, tương đương với cái phòng đơn giản ở Vũng Tàu. Tino đưa tôi đến khu resort, nằm tách biệt hẳn khu dân cư. Golden Sea đóng cửa vì những ngày này là mùa thấp điểm du lịch Myanmar.


Tần ngần, Tino đưa tôi sang Pearl Ngwe Saung Resort kế bên. Cả 1 khu resort thênh thang giờ đóng cửa hết, chỉ mở cửa 2 bungalow và tôi là khách duy nhất. Không muốn làm phiền Tino, vả lại 20$ # 400.000VND, cũng cỡ 1 cái phòng làng nhàng ở Nha Trang, với lại đi bụi ở phòng 5-3$ hoài cũng nhục, tôi OK. Và thế là mình tôi có nguyên 1 bãi biển dài vắng tanh nơi tôi tha hồ “trở về với thiên nhiến” trong hoàng hôn rực rỡ chiều đó và bình minh trong trẻo ngày sau.



http://farm5.static.flickr.com/4019/4665385468_32d630ca44_b.jpg
Từ nhà nhìn ra biển


Hẹn 7pm sẽ quay lại đón tôi vào làng chơi, Tino về, thả lại một mình tôi với thiên nhiên trong trẻo biển Ngwe Saung.



http://farm5.static.flickr.com/4027/4664769265_e5d7e07022_b.jpg
Chiếc ghế cô đơn của tôi bên biển chiều cũng cô đơn


http://farm5.static.flickr.com/4040/4664760831_77296eec59_b.jpg
Nó đó (sorry – chân ghẻ)


……….............


Đêm. Miền biển yên bình. Làng chài vắng hoe. Phố xá lặng lẽ. Quán xá hiu hắt. Chỉ duy nhất 1 quán Sea Sar Restaurant là vui vẻ và nhộn nhịp vì tôi và đồng bọn mới ở Ngwe Saung, chỉ với 3 tên, tôi và Tino, Ton Ton (2 người bạn lúc chiều) và 1 vài bạn trong xóm thi thoảng tạt qua… chúng tôi đã cưa hơn mười mấy bình Draught Mynamar.


Tôi rất xúc động khi các bạn giành lấy hóa đơn để trả tiền (và dĩ nhiên là tôi không để các bạn làm việc đó), với số tiền hơn cả 1 tháng lương trung bình của các bạn ấy để trả, cho 1 người lạ hoắc lạ huơ vừa mới bước xuống từ trên xe như tôi. Dĩ nhiên, tôi xúc động không phải chỉ vì việc đó mà còn rất nhiều việc khác các bạn cùng chia sẻ trong đêm với tôi, như một người bạn đi xa về thăm bạn cũ, như các bạn tôi ở quê vẫn thường…


Chỉ tiếc là đêm nay là những đêm cuối ở Miến Điện của tôi… Hình như, bao giờ, niềm vui cũng đến trong muộn màng…?


Đêm, tôi say. Đêm say duy nhất trong hành trình Miến Điện của tôi. Nhưng tôi vẫn đủ tỉnh để về kéo chiếc ghế ra biển khuya vắng ngồi, vẫn một một mình, một đêm, một biển, một trăng… như bao nhiêu con trăng đã ngang qua đời khác… nhưng lòng tôi ấm áp lạ thường.


…………………….



http://farm5.static.flickr.com/4054/4665502860_7c6835556b_b.jpg
Biển đẹp Ngwe Saung sáng hôm sau, càfé một mình



Sáng, tôi có một buổi chia tay thật quyến luyến với các bạn. Tôi chơi mấy ly rượu nếp địa phương với vài người bạn mới nữa, rồi leo lên chiếc xe gắn máy của một bạn (cũng mới quen) trong làng có việc lên Pathein. Các bạn còn mua quà tặng tôi, rồi còn tính mua quà cho bạn của tôi ở quê nhà nữa… làm tôi gần muốn khóc và xấu hổ khi mình tay trắng chẳng có gì cho bạn… Tôi thầm hẹn lần sau, tôi thề, tôi hứa cho lần sau…


……………….


Các bạn quyến luyến chia tay tôi ở bến xe, hẹn lần sau khi sang ghé nhà các bạn ở khỏi tốn tiền luôn, rồi các bạn sẽ đưa tôi đi đây đi đó, còn nhiều nơi hay lắm, rồi sang năm, tôi cố gắng sang dự đám cưới 1 bạn…. Ối trời đất ơi, tôi sống sao cho xứng đáng đây hả trời?


…………


Trên chuyến xe từ Pathein về Yangon… tôi miên man suy nghĩ về chuyến đi Miến Điện ấm áp lần này. Sao mãi đến giờ tôi mới đến nơi này?


………..
……………..

Rồi tôi về Yangon.

01.06.2010 Tôi về nhà


Rồi sáng sớm hôm sau 01.06.2010, tôi chia tay Yangon, tôi về nhà, sau chuyến đi Miến Điện 27 ngày (visa chỉ cho phép 28 ngày).



Tôi biết, ngày tôi lại về Miến Điện rất gần.

backpackervn
03-06-2010, 11:37
Miến Điện, mùa hè đỏ lửa


Như ở đầu topic tôi có chia sẻ, hành trình Miến Điện kỳ này tôi hơi vội vã, chỉ chen trước một chuyến đi dài hơn mà tôi chuẩn bị vào tháng 6. Do vậy, hầu như tôi còn “trinh nguyên” với Miến Điện.


Miến Điện trong tôi lúc bấy giờ chỉ là những ấn tượng nhạt nhòa về những tỉnh lẻ biên giới nhiều chao chát, nhiều va chạm giữa cuộc sống xô bồ của miền biên mậu… mà tôi từng tạm ghé...


Do vậy, tôi vô cùng ngạc nhiên với một Miến Điện tôi vừa khám phá trong những ngày qua. Từ "ngạc nhiên" có lẽ còn chưa đủ đối với những suy nghĩ, cảm giác của tôi về đất nước còn nhiều khốn khó nhưng đầy ắp tình người, chưa kể đến những di tích của nhiều ngàn năm trước, những cảnh quan thiên nhiên tươi đẹp... vẫn còn nguyên sơ, chưa bị làn sóng du lịch tàn phá...



Tôi đi Miến Điện 27 ngày, chỉ chừa 1 ngày dự trù vì sợ Air Asia huỷ chuyến bay, để còn có cửa mà về. 27 ngày lang thang ở Miến Điện, nhưng đến buổi trưa ngày 1.6.2010 lúc ngồi ở sân bay Bangkok chờ chuyến bay chiều, say say với Leo, trong một trưa hanh hao nắng,… tôi cứ nghĩ mình vẫn ở nhà suốt 4 tuần vừa qua.



http://farm5.static.flickr.com/4007/4664760087_79b255a8f4_b.jpg
Hành trình tôi đi (màu đỏ)


Rồi tôi sẽ có ngày kể lại cho các bạn hành trình Miến Điện mùa hè đỏ lửa, chỉ tóm lược vội hành trình tôi đi như bên trên (màu đỏ), sau khi dựa vào cung đường của LP, bổ sung thêm một số địa điểm khác, cũng theo “dụ dỗ” của L.P. 4 tuần vừa qua, dù phải trả giá cho việc “đi bụi một mình” là phải bao nguyên xe, nguyên tàu… cho việc tham quan, nhưng tôi cũng chỉ tiêu xài tất tần tật khoảng 600$ (không tính tiền vé máy bay Saigon – Yangon), một khoản chi tiêu cũng khá khiêm tốn các bạn hén.



Với 600$, tôi đã có một hành trình hạnh phúc khám phá đất nước xinh đẹp hiền hòa thân thiện Miến Điện. Bạn nào đủ kiên nhẫn thì chờ tôi đến một ngày nào đó, tôi sẽ chia sẻ chi tiết hành trình này nhé… và hy vọng sẽ càng có nhiều người bạn Việt Nam đến với Miến Điện “của tôi” nhé!



(BB) :L

bluesky85
03-06-2010, 11:41
Ôi, 27 ngày, khi nào em mới thành tỉ phú thời gian như bác đây. GATO quá! Hóng hớt chờ ảnh đây ạ....

Phương Hoàng
03-06-2010, 12:01
Huhu, bác ơi, ngưỡng mộ quá!!! Em cũng có 600 usd đi Miến, nhưng chỉ đi đến ngày thứ 12 là đã thành tỉ phú không tiền, huhuhu