herevietnam
26-11-2009, 11:44
Đêm! Nằm trong căn gác nhỏ lọt thỏm giữa Sài Gòn hối hả, náo nhiệt… Chiếc radio phát đi bài hát “Đêm nằm mơ phố”, hình như là món quà âm nhạc của một người con trai gởi đến một người con gái…
Tiếng nhạc dạo đầu của bài hát nghe du dương, réo rắt làm anh nhớ Hà Nội, nhớ em da diết, nhớ đến nao lòng. Xa Hà Nội đã 3 năm, anh cũng đã xa em chừng ấy ngày…Anh đã bỏ Hà Nội vào Sài Gòn cũng vì em, có lẽ là một cuộc trốn chạy thì đúng hơn, chạy trốn một sự thật… em không còn là của anh nữa…
Giọng người ca sĩ cất lên thật nhẹ nhàng, êm ái, ngọt ngào mà sâu lắng đến lạ… “đêm đêm nằm mơ phố, trăng rơi nhòa trên mái, đi qua hoàng hôn ghé thăm nhà”. Lúc này đây, trong căn gác nhỏ, anh cũng đang thả hồn vào ánh trăng tràn qua cửa sổ để nằm mơ về từng góc phố của Hà Nội. em còn nhớ không? Ngày xưa, anh vẫn hay bảo em là cô bé lãng mạn, rồi sẽ khổ lắm đấy! Vì lúc nào em cũng thích mở cửa sổ để cho ánh trăng tràn vào phòng để được ngủ trong ánh trăng…
“Anh như là sương khói, mong manh về trên phố, đâu hay một hôm gió mùa thu”… Em của anh giờ đây chỉ còn là sương khói hư ảo mà thôi, mãi mãi anh chẳng thể nào có em nữa…vì em đã thuộc về người khác…
“Đâu hay mùa thu gió, đêm qua mặc thêm áo, tay em lạnh mùa đông ngoài phố, đêm xin bình yên nhé, con đường vàng ánh trăng, đèn dầu khuya quán quen chờ sáng…”.
Anh nhớ Hà Nội, nhớ những góc phố đã bao đêm, bao lần mình đi qua, và em - trong chiếc áo khoác của anh rộng thùng thình mà anh đã nhường cho em mặc… vì anh sợ em sẽ bị lạnh… Em còn nhớ những góc phố đó không, hả Em?
Góc quán nhỏ với bát chè gừng ấm áp và những hạt ô mai là nơi dừng chân của hai đứa mình, sau một vòng anh phải theo em dạo qua các con phố trong cơn mưa phùn, cũng chỉ vì em là cô bé lãng mạn… rồi anh và em ngồi trong ánh sáng leo lắt của những chiếc đèn dầu khuya trong góc quán nhỏ chờ trời sáng…
Đã rất nhiều lần Anh muốn quên em, quên Hà Nội, quên tất cả những gì thuộc về ngày xưa. Nhưng rồi, những lúc một mình, như thế này, Anh lại nhớ Hà Nội, nhớ em da diết. Để rồi cuối cùng... Anh chỉ biết ngồi soi tình Anh giữa đời em…
Theo http://herevietnam.vn
Tiếng nhạc dạo đầu của bài hát nghe du dương, réo rắt làm anh nhớ Hà Nội, nhớ em da diết, nhớ đến nao lòng. Xa Hà Nội đã 3 năm, anh cũng đã xa em chừng ấy ngày…Anh đã bỏ Hà Nội vào Sài Gòn cũng vì em, có lẽ là một cuộc trốn chạy thì đúng hơn, chạy trốn một sự thật… em không còn là của anh nữa…
Giọng người ca sĩ cất lên thật nhẹ nhàng, êm ái, ngọt ngào mà sâu lắng đến lạ… “đêm đêm nằm mơ phố, trăng rơi nhòa trên mái, đi qua hoàng hôn ghé thăm nhà”. Lúc này đây, trong căn gác nhỏ, anh cũng đang thả hồn vào ánh trăng tràn qua cửa sổ để nằm mơ về từng góc phố của Hà Nội. em còn nhớ không? Ngày xưa, anh vẫn hay bảo em là cô bé lãng mạn, rồi sẽ khổ lắm đấy! Vì lúc nào em cũng thích mở cửa sổ để cho ánh trăng tràn vào phòng để được ngủ trong ánh trăng…
“Anh như là sương khói, mong manh về trên phố, đâu hay một hôm gió mùa thu”… Em của anh giờ đây chỉ còn là sương khói hư ảo mà thôi, mãi mãi anh chẳng thể nào có em nữa…vì em đã thuộc về người khác…
“Đâu hay mùa thu gió, đêm qua mặc thêm áo, tay em lạnh mùa đông ngoài phố, đêm xin bình yên nhé, con đường vàng ánh trăng, đèn dầu khuya quán quen chờ sáng…”.
Anh nhớ Hà Nội, nhớ những góc phố đã bao đêm, bao lần mình đi qua, và em - trong chiếc áo khoác của anh rộng thùng thình mà anh đã nhường cho em mặc… vì anh sợ em sẽ bị lạnh… Em còn nhớ những góc phố đó không, hả Em?
Góc quán nhỏ với bát chè gừng ấm áp và những hạt ô mai là nơi dừng chân của hai đứa mình, sau một vòng anh phải theo em dạo qua các con phố trong cơn mưa phùn, cũng chỉ vì em là cô bé lãng mạn… rồi anh và em ngồi trong ánh sáng leo lắt của những chiếc đèn dầu khuya trong góc quán nhỏ chờ trời sáng…
Đã rất nhiều lần Anh muốn quên em, quên Hà Nội, quên tất cả những gì thuộc về ngày xưa. Nhưng rồi, những lúc một mình, như thế này, Anh lại nhớ Hà Nội, nhớ em da diết. Để rồi cuối cùng... Anh chỉ biết ngồi soi tình Anh giữa đời em…
Theo http://herevietnam.vn