PDA

View Full Version : [Chia sẻ] Xuyên Việt 3/2012 Sài Gòn - Hà Nội



bonongmongdo
08-03-2012, 09:41
Vậy là mình đã lên đường. Lịch trình có thay đổi một chút, đi sớm một ngày, bỏ Buồn Mê Thuột.

https://www.phuot.vn/threads/34511-L%E1%BB%8Bch-tr%C3%ACnh-Xuy%C3%AAn-Vi%E1%BB%87t-Xe-m%C3%A1y-TpHCM-H%C3%A0-N%E1%BB%99i-T3-2012-Tuy%E1%BB%83n-1-b%E1%BA%A1n-%C4%91%E1%BB%93ng-h%C3%A0nh

Mình update trên blog thường xuyên hơn, sẽ cố gắng update lên đây. Tuy nhiên bài viết giống như nhật ký với nhiều tâm sự hơn, thôi thì cứ up cho anh chị em hiểu mình.

bonongmongdo
08-03-2012, 09:44
Sài Gòn
Gần 6h sáng dậy xếp đồ gọn gàng với tinh thần nhét nhầm còn hơn bỏ sót. Kết quả là phát sinh thêm một túi xách, một túi nhỏ và một hộp quà ( ban đầu tinh thần chỉ một ba lô mà thôi)
6h30 sáng đã chào xong mọi người và lên đường rời khỏi nhà sinh viên. Kiểu này là chào xong rồi nên chắc là khỏi quay lại luôn ( hơi lo lắng cho hành trình, sợ delay mà). Qua gặp bạn Quang Cường đêm qua mới bay vô Sài Gòn. Lên gặp Cường một chút gần Sân Bay rồi lại vội vã về Bến Thành để chào một người.

Cũng con đường Nguyễn Văn Trỗi - Nam Kỳ Khởi Nghĩa ngày đầu tiên đón mình vào Sài Gòn, nay trước khi rời cũng đi trên nó. Bồi hồi nhớ lại ngày xưa, kỷ niệm thật đẹp ( sẽ kể vào lúc khác..nhé)
Thế là trước khi rời SG cũng kiếm được một người tiễn mình, may sao. Lại là một cô bé rất dễ thương, may sao. Lại còn được ăn sáng và uống trà tán phét, may sao. Thế là tận 10h mới khởi hành được, haizz, toàn trễ thôi.
https://2.bp.blogspot.com/-mWe8cDqt-dg/T1XvUrDEZJI/AAAAAAAABds/LBdYCldfVZg/s320/IMG_20120305_083730.jpg
Phía sau xa xa là tháp Búp Sen đó.
https://1.bp.blogspot.com/-4Mj06vIHtQ8/T1XvUq8_JgI/AAAAAAAABds/YxRpTyezAVE/s200/IMG_20120305_083105.jpg
Chỉnh lại đồ đạc

Cũng vì vậy mà biết nắng Sài Gòn, đón tôi đến và tiễn tôi đi cũng là màu nắng ấy. Có khác chăng là nắng tháng tám và nắng tháng ba.
Mãi cho đến tận Đồng Nai thì mới có thể gọi là YÊN TÂM LÊN ĐƯỜNG. Vì khi mua áo mưa tại Sài Gòn thì hết sạch tiền, lại có chuyện với hai cái ATM ở quận 9 vì chúng đang phục vụ cả núi sinh viên. Cuối cùng cũng có tiền trong túi để mà yên tâm lỡ lúc hỏng xe, khát nước.
Nhưng mà nắng, sao mà nắng thế. Vẫn biết là xuyên việt là chuẩn bị tinh thần cho sự đỏng đảnh của thời tiết, cơ mà sớm quá.
Đồng Nai
Cho tới Ngã ba Dầu Giây thì chả có gì ngoài bụi bặm, xe khách và container chạy khí thế.
12h trưa nghỉ tại Dầu Giây và ăn trưa vội cái bánh mỳ chả, được khuyến mại lời khuyên cẩn thận bị bắn tốc độ. Nhưng mà mình cũng chuẩn bị tinh thần nộp tiền vì chắc chắn rằng đến 80% thời gian trên đường là quá tốc độ, nếu không thì mút chỉ mới tới đích chặng được.
Đi qua cầu cắt ngang Hồ Trị An có nhiều nhà bè xếp trên hồ khá đẹp nhưng mà không dám dừng lại sợ bị xe khách nó tông. Hơi tiếc chỗ đó.
Trên đường đi cũng qua mấy chỗ lạ lạ, chỉ chụp được cái tảng đá nó cheo leo trông ngộ ngộ.
https://4.bp.blogspot.com/-iF-aAz1QZtM/T1Xw3-y2Z6I/AAAAAAAABeU/Ss3HI65N99Y/s320/IMG_20120305_133728.jpg
Lâm Đồng
Đoạn lên đèo Bảo lộc trời bắt đầu mát và máy chụp ảnh kiêm điện thoại thì sắp hết pin ( nhưng mà nó vẫn sống được tới tận Đà Lạt mới tài). Con đèo mới đẹp làm sao, vừa đi vừa nhìn xuống bên vực sâu hun hút thật là thích mắt. Nhìn ra bao lơn hùng vĩ núi rừng mới thấy người ta xây được những con đường đèo bê tông cũng thật là quá tài.

https://4.bp.blogspot.com/-nJRF1qpYnps/T1XxhZs4adI/AAAAAAAABec/3bgCNY42qm0/s320/IMG_20120305_150119.jpg

Thời gian còn lại là đi trên cao nguyên, trời bắt đầu lạnh lạnh khi tới tp Bảo Lộc và Di Linh, phải mặc lại áo khoác.
Khi qua thành phố Bảo Lộc thấy có cái hồ rộng trông khá đẹp ngay trước một tòa nhà màu trắng, xéo bên là cái tháp giống tháp phát thanh. Cứ chụp một cái để chứng minh là có đi xe máy qua đây chứ không phải bay qua đây, hi hi.
https://2.bp.blogspot.com/-PBK9J1uzBA8/T1XxxZxVMiI/AAAAAAAABes/Ty42sfl-4KM/s320/IMG_20120305_154109.jpg
Tòa nhà trắng bên hồ Tp Bảo Lộc


Thú vị nhất là lúc khoảng 4h30 tại Bảo Lộc thấy từng tốp học sinh phổ thông tan trường về mặc áo dài trắng rất đẹp. Đồng phục là áo dài trắng nữ và áo trắng quần tây nam, bên ngoài các em mặc áo gi-lê đen. Sao mà tiếc hồi đi học phổ thông chưa bao giờ thấy cảnh đẹp như thế ( hoặc nó mờ nhạt quá). Giá mà ở Hà Nội ngày nào các em học sinh phổ thông cũng mặc áo dài trắng như thế thì mình sẽ làm thầy giáo để tha hồ ngắm.
học sinh PTTH tan trường, tà áo dài bay trong chiều lạnh
https://2.bp.blogspot.com/-iYLUHDP-RkM/T1XyMgR8flI/AAAAAAAABfE/7AgvZamRyp8/s320/IMG_20120305_163716.jpg
Áo dài đẹp quá

Có cái nữa nữa đáng chú ý khi đi qua Bảo Lộc là trà. Có những đồng trà xanh mướt tuyệt đẹp. Với lại có mấy quán Trà, cty Trà có vẻ trùm ở đây là Tâm Châu với lại cái gì nữa quên mất rồi.
https://1.bp.blogspot.com/-r1dLY7rUh3A/T1Xyci4viHI/AAAAAAAABfQ/8o_UrThH8BI/s320/IMG_20120305_162644.jpg
Đà Lạt
Không kịp lên Đà Lạt hát bài Hoàng hôn rồi. Đến Đức Trọng thì khoảng 5h mà lại có vài giọt mưa. Hơi hoảng hốt nhưng cầu nguyện là ổn, qua vùng đó thì khỏe. Lần này lên Đà Lạt muộn hơn lần trước, lạnh hơn và .. Sợ hơn. Đi theo Prenne lên Đà Lạt mà hơi lo lắng. Trời đã hơi tối mà đường thì vừa vắng vừa lạnh. Hai tay đã bắt đầu cóng và tê đi do cầm lái lâu mà lại gặp lạnh. Nghĩ giờ này mà có chuyện với xe cộ thì vui đây. Con đèo Prenn như dài hơn so với trước, vắng vẻ và đáng sợ hơn. Nhất là khi đi mãi mà chẳng thấy ánh đèn xe nào. Nhìn xa xa mấy dáng cây và những cái cột trắng cũng đủ làm người yếu tim hốt hoảng.
Khi xa xa thấy ánh đèn thành phố và vài xe đi ngược chiều lại thì thấy tĩnh tâm hơn rồi. Khoảng 6h30 thì đến ngã ba vào thành phố. Đà Lạt lần này không còn vội vã nữa, vì ta sẽ ở lại lâu và khám phá nhiều hơn về xứ hoa đào này.
Trên đường tìm nhà Sinh Viên tại Nguyễn Công Trứ gặp phải một vấn đề đó là việc đánh số nhà. Tìm một hồi mà không ra quy luật đánh số của người ta ( chắc quy luật ngẫu nhiên quá) thế là phải gọi điện cho anh Điệp.
Tối ở nhà Sinh Viên được ăn tối rất ngon những món do chị Uyên nấu, được dự lễ sinh nhật một bạn trong nhóm. Sau đó đi đá banh và về tắm nước nóng. Tóm lại, mọi thứ tại đây là quá ổn. Giờ sẽ chui vào chăn ấm và chuẩn bị cho những ngày phiêu sắp tới trong lòng thành phố hoa. Phù, ngủ thôi, xong nghĩa vụ ngày hôm nay rồi.
-----------------------------------------------------------------------------
Chặng Sài Gòn - Đà Lạt
300 km
Tổng kết chi phí 180 k

Số km đã đi 288 km

Hư hỏng xe Không

Vi phạm luật giao thông Không
Kinh nghiệm

Khi từ xa thấy hai xe vượt nhau, phải ngay lập tức giảm tốc và tấp vào lề đường tức khắc

Thường gần đến thị trấn ( nhìn cột mốc) sẽ dễ có kiểm tra tốc độ

Hỏi thông tin quãng đường phía trước nơi những người bán nước

Không cố đi dài, nên tranh thủ nghỉ ngơi, ngắm cảnh và chụp ảnh

LoanChau
08-03-2012, 16:52
Chúc bác đi thượng lộ bình an , hy vọng sẽ gặp bác đâu đó đọc đường..

thaikhoa
08-03-2012, 17:18
Bác up ảnh Đà Lạt lên cho mọi người cùng xem nhé, em quê ở Đà Lạt, thấy bác đi như thế mà háo hức quá đi, nếu bác có gì cần hỗ trợ thông tin khi ở Đà Lạt thì liên hệ cho mình, mình sẵn sàng giúp đỡ theo số dt :01657970095 (Mình đang ở SG nhé)

LINCOLN
21-03-2012, 13:47
Bác nhớ mỗi chặng mỗi rút kinh nghiệm cho nhà cùng bit nhá. Có thể cho biet lun các nhà trọ, bạn bè để còn ghé giao lưu. Học hỏi Bác để cuối năm còn làm 1 chuyến. Đa tạ Bác.

hanhman
23-03-2012, 09:02
dõi theo cung đường của bác không biết bác đi đến đâu rồi :)

bonongmongdo
23-03-2012, 09:22
Thuận đang ở Huế, đi đã 17 ngày. Có thời gian sẽ upload cụ thể nhật ký cho các bạn. Các bạn có thể vào thu4nvd.blogspot.com để đọc nhật ký của mình nhé.

Simon Huynh
29-03-2012, 09:49
chúc mừng bạn d0ã về đích an toàn :)

bonongmongdo
09-04-2012, 09:09
XV2012-Day02-Dạo chơi Đà Lạt
5h sáng, cậu em nằm kế bên rủ đi dạo thể dục hồ Xuân Hương, nhưng trời lạnh quá với lại khuya mới ngủ nên từ chối.
8h sáng mới lóc cóc bò dậy mà co rúm chẳng muốn ra khỏi chăn. Ở Sài Gòn thì chưa có kiểu này, nhưng khi xưa ở HN thì thường xuyên, làm mình nhớ Hà Nội vô cùng.
Ngó ra ngoài thấy nắng đẹp quá mà chỉ muốn chạy ùa ra, n mà phải viết chút nhật ký đã. Vệ sinh xong, mặc áo khoác 9h xách xe ra nắng ấm. Nắng vàng tuyệt vời quá, đi thôi.

Dạo một vòng quanh hồ Xuân Hương tận hưởng nắng ấm và gió mát. Khí hậu mỡi dễ chịu và tuyệt vời làm sao. Nếu "phải" sống cả đời ở đây chắc tôi cũng "cam chịu".
Bưu điện thành phố Đà Lạt
https://3.bp.blogspot.com/-wa_kF65Ep_4/T1X5TQw14zI/AAAAAAAABfY/Agkxcg_ZUZE/s320/IMG_20120306_094524.jpg
Bán đảo trên Hồ Xuân Hương

Phía sau là xe của ông câu cá
https://2.bp.blogspot.com/-5KBBTwy8OxU/T1X5mmerU6I/AAAAAAAABfw/cF36LBy24LE/s320/IMG_20120306_095318.jpg
Ai biết hoa này tên là gì không?

Cho em yêu nghỉ mát bên gốc thông
https://3.bp.blogspot.com/-XOHeg472cM8/T1X510MrP8I/AAAAAAAABgA/plw2-tqDAXI/s1600/IMG_20120306_100238.jpg
Có mấy bông hoa đo đỏ rất đẹp rủ xuống hồ, không biết là hoa gì nhưng cứ làm đại một tầm. Chụp được cả một ông đi xe vespa biển 52 đang ngồi thả câu ở hồ. Xung quanh hồ có rất nhiều người thả câu.
Đi dạo thêm một vòng qua công viên Yersin, có một quảng trường (đoán vậy) người ta đang xây dựng ven hồ, làm xong chắc hoành tráng lắm vì thấy mấy bậc tam cấp rộng mênh mông nhìn ra hồ.
https://2.bp.blogspot.com/-4Tvchyrab4o/T1X6SPsaXhI/AAAAAAAABgY/702Fi3i3A5Q/s1600/IMG_20120306_102120.jpg
Ghé qua cổng lò phản ứng hạt nhân coi xem sao. Suýt bị công an giao thông túm ở đây,( cảm thấy thế) nhưng mà mình đi đúng luật mà, thôi, quay lại luôn cho lành ( xe của mấy chú đứng xa xa phía trước)
Lòng vòng xuống chỗ người ta trồng rau và xuống Đồi Chè gần ngã năm đại học. Tự nhiên nghĩ sao sinh viên ở đây sướng thế, đi học mà cứ như là nghỉ dưỡng, giá mà trươc mình được học ở đây thì tuyệt quá nhỉ, giờ sẽ giỏi lắm đấy. hi hi

Về nghỉ trưa đến 2h. Ở Đà Lạt ngủ rất sướng, vì khí hậu mát và hơi lạnh.
Rồi đi chơi thác Datanla với một cô bé Hà Nội học ở Đà Lạt. Cám ơn Chúa vì một buổi chiều tuyệt vời, đi ngắm thác và trượt xe máng xuống Vực Tử Thần ( gọi cho oai chứ không đáng sợ lắm).
Thác Datanla và chàng hotboy
https://2.bp.blogspot.com/-b8gHccSQP44/T1X6izopDvI/AAAAAAAABgo/m5byn-lK_FI/s320/IMG_20120306_152241.jpg
lúc đi lên, sau khi trượt máng xuống
https://4.bp.blogspot.com/-1_4-LYAnMp0/T1X6rPAphQI/AAAAAAAABgw/yXXaheT-eFM/s320/IMG_20120306_161741.jpg
Kết thúc buổi chiều với món bánh canh Phan Rang ở một quán đầu đường Trần Hưng Đạo. Ăn cũng được chứ không đến nỗi ăn không muốn về.
Có khúc cá biển to tướng trong món bánh canh này

chụp cái bảng hiệu chứ không có ăn lẩu bò nha.
https://1.bp.blogspot.com/-u0H8yW94h-k/T1X69DU3xCI/AAAAAAAABhI/qIng_cGSE9g/s1600/IMG_20120306_165222.jpg
Tối nay không biết có đi chợ đêm không. Nghe nói dâu rất rẻ. Chắc phải mua nhiều ăn cho đã quá, hi hi

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

8h tối, hai anh em khởi hành đi bộ, từ ngã năm đại học, dọc theo đường Bùi Thị Xuân – Nguyễn Văn Trỗi về khu Hòa Bình. Khu gần ngã năm còn khá nhộn nhịp nhưng đi qua khu đông sinh viên thì vắng hẳn, nhiều cửa hàng và nhà phố đã tắt đèn. Ở đây người dân dùng xe máy là phương tiện chủ yếu và đi bộ nữa, còn xe đạp cũng ít thấy, có lẽ vì nhiều đồi dốc, dùng xe đạp mà đi chắc cũng muốn oải quá. Thành phố này cũng chẳng có đèn giao thông, mà như tôi thấy thì với cách đi lại hiền hòa của người dân phố núi này thì đèn đóm cũng chẳng cần thiết. Như mấy hôm tết lên thấy đông nghịt khách du lịch thì huy động các chú CSGT ra đứng chỉ trỏ là được rồi, còn ngày thường thì không cần.
Xuống đến chợ đêm, bày bán la liệt chủ yếu là hàng mùa đông như quần áo khăn mũ gắng tay tất. Giá cả cũng dễ chịu, nhưng tôi cũng chẳng mua thêm thứ gì vì không còn mang vác được nữa, sắp tới xuống Nha Trang rồi đi ven biển cũng nóng hơn; ngoại trừ cái ví thổ cẩm trông khá dễ thương. Qua khu ẩm thực ngay trước cổng chợ Đà Lạt cũng khá nhộn nhịp. Cũng chỉ mua hai cái bánh tráng nướng chứ cũng không ngồi lâu, rồi đi dạo một vòng qua mấy hàng lưu niệm. Phố đêm cũng không có gì đặc sắc, chỉ hay hay là cái không khí se lạnh và ngắm khách đến đây. Chỉ có điều nó làm tôi nhớ Hà Nội. Hơn một năm xa cái lạnh Hà Nội mà ngỡ đã từ hồi xa lắc lơ lắm, cũng chỉ còn một tháng nữa thôi, nỗi nhớ đó sẽ được thỏa rồi.
Ghé thăm cửa hàng hoa Hasfarm rồi ra chân đồng hồ ngồi. Ở đó có mấy chú họa sĩ đang bày tranh và dịch vụ ký họa nhanh. Dễ thấy vì mấy chú đều tóc dài, có hai chú mặc ves, nhìn qua là thấy dáng nghệ sĩ rồi. Rồi khi đi ngang qua, ngó nghiêng thế nào, tôi cảm thấy như có sự mời chào liền ghé vào nhập hội. Có năm người ngồi đó tất cả, anh Thảo họa sĩ, Hùng học và làm nội thất ở Sài Gòn nhưng lên đây được bốn hôm, cũng vẽ tranh ký họa, chú Dũng làm văn thơ gì đó, tối đó mang một bản nhạc ra hát chay, hình như là vừa sáng tác, một cô bé xinh xắn người Lâm Đồng ( fan của nhóm nghệ sĩ này) chưa kịp hỏi tên, anh Thuyết học Mỹ Thuật ứng dụng. Có một chai rượu và ít mồi ăn dở trên tấm chiếu tạm bằng báo lót phía dưới. Tôi ngồi xuống bắt tay làm quen hỏi han câu chuyện và uống giúp vui một ly. Anh Thảo học Mỹ thuật Huế năm ba thì nghỉ, có đi nhiều nơi, ở Sài Gòn ba năm trước khi lên Đà Lạt ở tới giờ là năm mấy. Anh có giới thiệu phòng tranh và mời tôi qua sáng mai, có thể tôi sẽ gọi. Họ uống rượu, tôi không thích rượu, nhưng tôi thích cái vẻ nghệ sĩ và nghệ thuật của họ, vì tôi yêu nghệ thuật và tôi đang làm nghệ thuật và sẽ còn tiếp tục vì điều đó mà phấn đấu. Tôi chia sẻ về hành trình xuyên Việt của tôi. Câu chuyện khá cởi mở và dễ chịu.
Ngồi một lát rồi hai đứa cáo lui cho kịp giờ giới nghiêm của nhà. Đường về nhà khuya thì lạnh hơn và vắng hơn. Ngang qua nhà thờ Tin Lành ở trên đồi phóng tầm mắt ra xa vẫn còn thấy loang loáng ánh đèn phố phía xa xa thật thơ mộng. Gió thổi thỉnh thoảng từng cơn lạnh giá làm tôi co rúm. Bất giác tôi nhớ tới một cô gái và nghĩ thầm ước gì được nắm tay em đi dạo Đà Lạt đêm như thế này. Trái khoáy là tôi lại đi cùng với một thằng con trai. Nhưng không sao vì tôi vẫn nhớ em. Chắc còn lâu mới lại gặp, tôi mong ngày đó đến sớm thôi, mong cho đến khi trái tim tôi còn thổn thức. Tôi thật sự nhớ cô gái đó.
Về đến nhà thì chân mỏi dừ, do khi về lên dốc nhiều hơn xuống dốc. Cuối cùng cũng được thả mình trên gối nệm ấm êm cho đôi chân được nghỉ ngơi.
Trước khi đi ngủ, tôi lấy quyển truyện Mắt Biếc của Nguyễn Nhật Ánh do một cô gái tặng tôi, ra đọc. Tôi không đọc hết, không đọc lần lượt, tôi giở nhanh đến một đoạn, khi Hà Lan khóc gục đầu vào vai nhân vật Tôi, người yêu mến Hà Lan, vì một chàng trai phụ tình khác. Tim tôi hơi nhói lại và tôi nhớ tới cô gái đã tặng tôi cuốn truyện. Tôi nghĩ về cô gái đó, và chợt thấy cô ấy thật tuyệt. Đã có lúc tôi mong có ai đó tặng tôi một cuốn truyện của Nguyễn Nhật Ánh. Việc tặng tôi cuốn truyện khiến cô gái ấy trở lên đặc biệt hơn. Hoặc là do tình cờ hay cô ấy hiểu tôi, thì tôi cũng trân trọng điều đó vô cùng. Và tôi chìm vào giấc ngủ.

bonongmongdo
09-04-2012, 09:17
XV2012-Day03-Bình Minh trên Xuân Hương Lake
Sớm lúc 5h sáng, hai anh em đi bộ ra hồ Xuân Hương theo đường Đinh Tiên Hoàng. Đường vẫn sáng đèn và có nhiều người cũng chạy và đi bộ hướng ra hồ. Sáng Đà Lạt thật lạnh, và theo lời khuyên của người bạn tôi mặc thêm một áo nỉ và áo khoác ngoài. Chỉ mới chạy chút xíu thì tôi đã thở hồng hộc rồi, có thể do không khí loãng hơn so với đồng bằng, nhưng chắc chắn là do đã lâu lắm tôi chẳng dậy sớm và chạy như vậy vào buổi sáng.

Xuống đến gần hồ thì chân đã mỏi đứ đừ và chỉ mong tìm chỗ nghỉ. Ra một cầu tàu chữ Y rồi hai an hem ngồi đó ngắm hồ và ánh bình minh đang lên. Một lớp sương mỏng phủ trên mặt hồ, hắt lên ánh hồng của mặt trời buổi sớm phía xa xa. Mặt trời đã lên nhưng vẫn còn khuất sau dãy đồi phía trường cao đằng Nghề. Khi mặt trời xuất hiện thì đã sáng khá rõ và nó đã chói rồi và không thể nhìn thẳng vào được nữa. Khác với biển Vũng Tàu, khi lên là một cục tròn màu đỏ sẫm như lòng đỏ trứng muối. Tóm lại là cao nguyên nên chắc khó mà ăn trứng muối mặt trời được.
Đường về phải leo dốc theo Trần Nhân Tông đi qua đồi Trà và đại học Đà Lạt. Tôi ngỏ ý muốn vào đại học Đà Lạt học ké, chắc chiều có thể vì có môn Khoa học Trái đất của thằng em. Có lẽ chiều tôi ghé qua và đi dạo một vòng đại học Đà lạt xem sao.
Nắng bắt đầu đã rạng rỡ trên những cành thông khi tôi đi dọc theo bờ sân Golf lên dốc. Tôi lại nhớ tới những cô gái của tôi. Tôi nghĩ xem cô nào sẽ hợp với tôi hơn trong số các cô đó, vì tôi chỉ được chọn một cô cho đời mình. Tôi so sánh các cô với nhau. Rồi tôi chợt cười thầm cái thân tôi vẫn lạc lõng một mình. Hoa do các em sinh viên đã bày ra khắp ngã năm. Mai là 8/3 quốc tế phụ nữ rồi.
Sáng nay tôi định ghé qua phòng tranh của họa sĩ Thảo. Nhưng trời lạnh quá và tôi “nghi” mình bị nhiễm lạnh nên nằm nguyên buổi sáng trong chăn ấm. Nằm một giấc chợt tỉnh và nhớ rằng mình đang xuyên Việt chứ không phải nằm nghĩ dưỡng, bật dậy giặt đồ đi phơi cho kịp nắng trưa.
Chiều nay, tôi ghé qua đại học Đà Lạt vào lớp sinh học môn Khoa học Trái Đất và nghe vài bài thuyết trình của sinh viên. Có bài chuẩn bị khá công phu, nhưng có bài thì sơ sài quá mức và nội dung và cách trình bày thì ngô nghê vô cùng. Nhưng tôi cách đây năm năm cũng vậy thôi chứ có hơn gì. Tôi thấy mình lớn hơn.
Vườn hoa phía trước Giảng Đường tôi dự giờ
https://4.bp.blogspot.com/-e3co2hD0NYs/T1gSWJZOQvI/AAAAAAAABhY/XxBQDDZ4jC8/s320/IMG_20120307_150140.jpg
Nhớ lại hồi xưa cũng đá cầu giờ ra chơi, giờ thì lúc nào cũng là giờ ra chơi

Lối đi xuống phía sau trường
https://1.bp.blogspot.com/-rAngj2CZ3rY/T1gSjFYBa1I/AAAAAAAABho/VqCvyfjJS2s/s1600/IMG_20120307_150159.jpg
Ngồi đọc nửa cuốn truyện ở đây


Thấp thoáng sau tán thông là nhà Hành Chính

Lối đi lên nhà Hành Chính rất thơ mộng
https://2.bp.blogspot.com/-Cb4c_NtKPck/T1gTGHcsTXI/AAAAAAAABiI/N20L72Gio6s/s320/IMG_20120307_150424.jpg
Dự hai tiết thì tôi bỏ ra ngoài đi dạo trường. Trường rất rộng và đẹp, lẩn khuất trong màu xanh của thông và có những lối đi bằng đá nhỏ giữa các khu nhà. Trên các bãi cỏ dưới chân các tân thông có khá nhiều ghế đá. Khu nhà hành chính nổi lên với tháp biểu tượng có hình ngôi sao trên nóc trông khá trang nghiêm và hoành tráng lọt thỏm giữa rừng thông. Tôi vòng qua phía sau nhà hành chính và ngồi tại đó phóng tầm mắt ra xa phía thành phố và chậm rãi đọc nốt quyển truyện Mắt Biếc còn đang dang dở. Mọi thứ ăn ý với nhau thật hoàn hảo, khung cảnh này với những tán thông reo, tiếng chim lảnh lót không thôi, cuốn truyện Mắt Biếc của chú Ánh giàu cảm xúc về tình yêu, và tôi thì mang theo tâm trạng lẻ loi nơi viễn xứ. Tôi chợt nhận ra mình đang ngập chìm trong nắng của thành phố Tình Yêu. Đọc vài trang truyện tôi lại ngẩng đầu lên để về lại thực tại, mà thực tại hiện giờ cũng chẳng khác mơ là mấy, có thể tôi đang trong câu chuyện của riêng tôi, cũng như tôi đang đọc câu truyện tình đầy cay đắng của nhân vật Ngạn. Tôi nhớ đến ai đó và nhắn một vài tin bang quơ.
Trước tòa nhà Hành Chính
https://4.bp.blogspot.com/-TVjNNjJIrkE/T1gTUru8mgI/AAAAAAAABiY/3EJQ1mlxQtQ/s320/IMG_20120307_150604.jpg

A25

Đọc nốt cuốn truyện ở đây
https://3.bp.blogspot.com/-LJfERF1lFzE/T1gTkhSQcfI/AAAAAAAABio/sD42PkCwUSs/s1600/IMG_20120307_151213.jpg
Xuyên qua dãy thông nhìn vào khu nhà

Tôi đang biến mất giữa rừng thông
https://1.bp.blogspot.com/-4FaZ1z7_CaQ/T1gT5u68PFI/AAAAAAAABi4/ZDNkdi5pJz0/s320/IMG_20120307_151818.jpg

Nắng chiều đã dần xuống và trời đã se lạnh hơn. Tôi vội vã trở về để ghé thăm phòng tranh mà tôi đã lỡ hẹn sáng nay. Phòng tranh thật dễ tìm, ngay bên công viên Yersin nhưng vẫn đang hoàn thành. Tôi ngắm qua vài bức và không hiểu lắm ngoại trừ mấy bức dễ hiểu. Tóm lại là có vẻ nghệ thuật.Sau một hồi ngắm nghía tôi theo Thảo họa sĩ ra lại đồng hồ ngồi ký họa, kiếm cơm, như lời anh nói. Gặp lại mấy chú hôm qua và hỏi han về những bức vẽ. Có vẻ khi không có rượu họ khác với khi đã có rượu, trở nên xã giao hơn một chút. Nhưng tôi thì vẫn thế, vẫn một lòng nồng nàn và yêu mến nghệ thuật và nghệ sĩ.

"Ngủ quên"


Tốc ký chân dung, ngay chân đồng hồ
https://2.bp.blogspot.com/-DjxT43CJ7uw/T1gUmntwJrI/AAAAAAAABjg/ZnEceAwOuN0/s320/IMG_20120307_173001.jpg
Gần 6h tôi ghé qua chỗ một người bạn làm ở quán ăn MEI ở Bà Triệu và cùng về với cô ấy. Ghé qua làm vài cái bánh chuối ngoài lề đường, vì tôi chợt thèm quá. Trời lạnh mà ăn bánh chuối thì đúng món rồi, ở đường Tôn Đức Thắng Hà Nội có một chỗ bán rất ngon mà tình yêu tôi đã cùng tôi ăn ở đó. Tôi lại nhớ cô ấy, một kỷ niệm đẹp của tôi.

Đêm nay đi mua hoa, vì ngày mai là 8/3 rồi. Ghé qua chỗ mấy chú họa sĩ,ngồi chơi và hóng hớt với họ. Cô bé hôm qua ngồi cùng lại trở lại, tôi thấy cô thấy dễ thương hơn, nhưng cô ấy vừa bị té xe, chân đang băng bó. Chân cô ấy mặc dù bị băng bó, nhưng mắt cô ấy vẫn hiền và đẹp, nụ cười cô ấy rạng rỡ. Tôi thích ngắm cô ấy nhưng cô ấy cũng phải về rồi. Tôi hẹn ngày mai lại ra, hi vọng có thể gặp cô ấy.

bonongmongdo
09-04-2012, 09:21
XV2012-Day04-Thanh niên đi chợ Đà Lạt
Hôm nay tôi ngủ nướng đến tận 9h30. Đà Lạt tuy đẹp và thơ mộng nhưng lại khiến tôi lười hơn. Tôi không muốn thế và tôi tự nhủ lòng mình phải tự giác thật nhiều vào. Và tôi sẽ phải tự giác hơn, thức tỉnh hơn, vì thời gian không còn nhiều, không còn nhiều nữa.

https://3.bp.blogspot.com/-JI8H42WJUpk/T1wfTccYAoI/AAAAAAAABoI/KooniobMb40/s1600/IMG_20120308_104324.jpg
Tôi trèo lên nóc nhà ngó ra bao lơn xung quanh, xa xa là những dải đồi xanh phơi mình dưới nắng vàng ấm áp. Vẫn có gió hơi lành lạnh, vẫn có nắng ấm vàng, hòa quyện vào nhau. Tôi chưa từng thử và không biết có ai đã từng thử làm như vậy chưa: trộn mật ong với nước si rô bạc hà, nếu có chăng thì vị có nó cũng như hương vị của Đà Lạt lúc này, mật là nắng và bạc hà là gió. Một hương vị khó quên.

Nhìn từ nóc nhà tôi trọ

Ngã năm đại học
https://3.bp.blogspot.com/-C6C0dNrbgs0/T1wgCGqHpzI/AAAAAAAABoY/L66AjLu-45s/s320/IMG_20120308_111142.jpg
Cửa hàng bán thú cưng

Tôi làm một vòng lên ngã năm đại học, xem người ta làm gì để sống ở nơi tuyệt vời thế này. Người ta có thể mở cửa hàng bán bánh mỳ; người ta có thể làm giáo viên dạy ngoại ngữ, tiếng anh hoặc tiếng nhật; người ta có thể bán hàng rong; bán các loại bánh; làm giảng viên đại học; phụ bếp; phục vụ bàn; vẽ tranh ký họa; chụp ảnh; bán tạp hóa; xây phòng trọ cho thuê; tóm lại là có thể làm bất cứ thứ gì.À, bán thú cưng nữa, mấy con bọ nuôi làm thú cưng này thật dễ thương, tôi ngắm hoài chúng mà không chán, nhắt là khi chúng nặc nè chạy trong bánh xe tập thể dục, trông thật là buồn cười. Tôi nhớ tới một chú chim cánh cụt béo núc ních tìm cách giảm cân và khuôn mặt thì thật là ngộ nghĩnh ( có thể là hơi khờ nữa).
Sau một giấc trưa ấm áp, tôi khoác thêm một áo nỉ, mặc quần short, đi đôi giày vải, giống du lịch bụi quá. Tôi hướng về hồ Xuân Hương và chợ Đà Lạt, như một thói quen, một thói quen xưa cũ.
Chợ Đà Lạt bán nhiều rau rất tươi; nhiều dâu, dâu ta và dâu tây; nhiều bơ; nhiều actisoo. Vào trong chợ Đà Lạt là chìm vào không khí mua bán. Chợ Đà Lạt cũng không khác mấy so với các chợ mà tôi đã đi ở Sài Gòn, Hà Nội, cũng từng ấy thứ hàng hóa, có vẻ chúng được phổ cập cả đất nước. Nhưng thái độ bán hàng của các chủ sạp có vẻ dễ chịu, ít ra là tôi cảm thấy thế. Có phải đó là điều làm nên Đà Lạt này chăng?Hàng ăn thì khá phong phú và thơm ngon, nhưng mà nếu ghé qua hết thì chắc tôi không thể đi bộ mà về được.
Dâu ta nè, trông ngon không?
https://2.bp.blogspot.com/-AFN5UhG2vd8/T1wg5qomLcI/AAAAAAAABoo/Y33dRWgv8qs/s320/IMG_20120308_161505.jpg
Bơ thì quá trời, và tôi cực kỳ thích bơ

Từ tầng 3 nhìn xuống tầng 2 chợ Đà lạt

Từ cầu thang nối hai khu chợ nhìn xuống
https://1.bp.blogspot.com/-K_Vsry4Fi8A/T1wiFMEujHI/AAAAAAAABpA/FZsQpa7Rw8E/s320/IMG_20120308_162806.jpg
Ra khỏi chợ là la liệt hàng quán hải sản và bánh tráng nướng dưới bậc tam cấp. Ở Đà lạt hầu như đi đâu cũng thấy món bánh tráng nướng này, đêm hôm qua tôi đã ăn rồi, cũng khá ngon. Ngồi dưới chân tượng phụ nữ Đà Lạt tôi tò mò làm một chén tàu hũ với nước đường gừng, ăn cho vui miệng. Thú vị là thấy một chị với đồ bán bánh tráng nướng rất cơ động, để thích nghi với cánh bắt bớ của mấy chú trật tự ở đó.
Tượng phụ nữ Đà Lạt
https://2.bp.blogspot.com/-80KZMPCmSwU/T1wiYA6-wNI/AAAAAAAABpI/akoordPhbXA/s1600/IMG_20120308_164040.jpg
Chén Đậu hũ nước Đường Gừng
https://2.bp.blogspot.com/-us2ve7CvUcY/T1witKlLTOI/AAAAAAAABpQ/DK99uipU0ak/s1600/IMG_20120308_164319.jpg
Gánh hàng bánh tráng nướng Rất cơ động đúng không?

Lối đi tam cấp nhìn xuống tượng đài phụ nữ Đà Lạt

Đi xuống đồng hồ thấy xa xa ngồi dưới gốc cây một chú tóc dài mặc vét đen, còn ai khác là chú Thảo họa sĩ. Hô to, tôi gọi và xuống ngồi nói chuyện một lúc. Tóm lại là chú sẽ Đà Lạt một thời gian nữa. Cũng có nghĩa là có ai mà đến Đà Lạt, ra công viên chỗ Đồng Hồ gần chợ Đà Lạt, tìm một chú mặc vét và tóc dài và mượt như con gái, hơi gầy gầy, đó chính là chú Thảo.

Sau tôi là chú Thảo, tiếc là không có tấm nào rõ hơn.
https://2.bp.blogspot.com/-5sgeu44CK8Y/T1wj0YC3LSI/AAAAAAAABpo/2ZdExA7T5nk/s320/IMG_20120308_173811.jpg
Tối nay tôi được tham gia cổ vũ đội đá banh nữ chào mừng ngày phụ nữ Việt Nam. Trận đấu diễn ra cực kỳ sôi nổi và gay cấn và kết thúc với rất nhiều niềm vui, dù cho kết quả không ưng ý. Sau đó, mấy bạn nam (có cả tôi) cũng có một trận đấu bóng, và cũng lại thua, nhưng mà cũng lại vui ( cái này gọi là gỡ gạc cảm xúc). Về nhà tắm nước nóng thật sướng và nói chung là tôi phải đi ngủ thôi vì sớm mai có hẹn đi bộ xuống hồ Xuân Hương với mấy cô gái.
Tuyển nữ có một cầu thủ nhí, bé Gia Ân đang khởi động..Cố lên cháu...

Chúc tôi ngủ ngon và có một giấc mơ đẹp.

bonongmongdo
09-04-2012, 09:27
XV2012-Day05- Nha Trang vẫy gọi
Đêm qua thao thức nhiều, và giấc ngủ của tôi chập chờn lạ. Tôi nghĩ nhiều về sự cầu nguyện trong anh chị em và mong rằng có thể qua sự cầu nguyện mà khích lệ anh chị em, đặc biệt là các em sinh viên. Tôi nghĩ về nhóm cầu nguyện bên Hồ Xuân Hương, tôi nghĩ về sự cầu nguyện cho gia đình sinh viên này, tôi nghĩ nhiều thiệt nhiều.

4h30 tôi đã tỉnh giấc và chuẩn bị giầy tất đi bộ. Cậu em vẫn muốn nằm thêm chút và khi hai anh em đến ngã năm thì đã thấy ba cô gái dễ thương chờ ở đó. Có cảm tưởng như là con trai thì muôn đời trễ hẹn. Tôi làm tiếng huýt gió gọi ba cô chạy băng qua ngã năm. Các cô mắng hai anh em trễ hẹn và tôi bị phạt cho bữa ăn sáng. Hôm nay đông người đi bộ nên vui vẻ hơn, đỡ mệt hơn và mau xuống đến hồ hơn. Mỗi cô một tính, giống như sự phân vai vậy, làm cho cuộc trò truyện thật phong phú và sôi nổi. Tôi học được cách bước dài chân và đều đặn, đi một lúc thì chân đã không còn đâu như lúc khởi hành nữa. Nếu tôi ở Đà Lạt lâu hơn và chăm đi bộ hơn thì đôi giò của tôi sẽ dẻo dai và khỏe mạnh hơn, dĩ nhiên là có những người bạn đi bộ sớm như thế này thì càng tuyệt. Tôi nghĩ tới đặc điểm nhận dạng con gái Đà Lạt mà cậu em chia sẻ: chân to, da trắng, má hồng và hơi lùn. Tôi không biết do đâu mà có sự tổng hợp như vậy, nhưng tôi cũng buồn cười vì sự so sánh đó. Nhưng nếu quả đúng như vậy thì thật là thú vị.
Lần này đi nhanh hơn, xuống đến hồ một lúc rồi thì đèn đường mới tắt. Những câu chuyện được nghe từ các cô gái đang sống ở Đà Lạt thật sinh động, làm thành phố này có hồn hơn. Chúng tôi đứng tập thể dục một lát ở cầu tàu chữ Y ra mặt hồ. Tôi được biết xung quanh hồ có năm cái cầu tàu như vậy. Còn một điều thú vị nữa tôi được biết, là về “chiếc bút chì khổng lồ” của thành phố. Tôi đã gặp nó và tôi cũng không ngờ, cho đến khi được giải thích về nó. Nếu ai đã đến Đà Lạt mà không biết về cái bút chì khổng lồ ấy, thì hãy đến hỏi các cô gái ấy, tôi nghĩ các cô gái trẻ đều biết về nó.
Trở về ngã năm mới gần 6h và chúng tôi vào một ngõ nhỏ sau trường ăn sáng, tất nhiên tôi có vinh dự được mời các cô cậu trẻ đó. Bữa sáng đơn giản chỉ có một ly sữa đậu nành nóng và một dĩa xôi trứng chả. Không khí ấm cúng, chắc cũng vì cái se lạnh của sáng sớm nơi đây. Rồi lần lượt tôi chào từng cô gái, hẹn ngày gặp lại, chắc sẽ là một ngày xa xôi.
Tôi sửa soạn hành lý. Các anh chị ngồi chung cầu nguyện cho chuyến hành trình của tôi rồi lại lên đường.
Chuẩn bị lên đường đi Nha Trang
https://4.bp.blogspot.com/-QzK5JGLB9Tk/T1vuwhWxqlI/AAAAAAAABjw/c78u6Z7V-aU/s1600/IMG_20120309_080548.jpg
Tôi thấy lưu luyến Đà Lạt quá. 8h8’ xe khởi hành.
Qua công viên Yersin tôi mới thấy một con ngựa. Lâu rồi tôi mới thấy ngựa, liền chụp chung ngựa của tôi với con ngựa đó.
Song Mã sóng đôi.

Hồ Than Thở

Tôi theo lối hồ Than Thở theo tỉnh lộ 723 về Nha Trang. Đà Lạt quyến luyến tôi bởi gió lạnh mát rượi và nắng mật ấm áp vàng tươi, tất cả như muốn ru tôi ngủ mãi ở thành phố này. Gió và nắng vẫn theo tôi hoài một quãng đường thật dài, trên mảnh đất cao nguyên này. Đi khoảng một tiếng tôi nghỉ chân ở một đồi nhỏ ngay đường quốc lộ, thư thả ngắm đàn bò ngựa gặm cỏ xa xa và nhấp vài ngụm nước. Nắng gắt dần, nhưng thỉnh thoảng lại đột ngột lạnh, tôi theo những con đường đèo dốc vắt vẻo cưỡi qua những quả đồi. Gần 10h rồi nhưng tôi mới đi được một phần ba quãng đường, như vậy là khá chậm.
Khung cảnh phiêu du giữa rừng sao mà đẹp tê người. Chỉ vài bức ảnh chẳng thể lột tả được hết sự hùng vĩ và bao lơn kia, giá như có thể gói gọn cảm xúc trong một cái túi và một khi nhớ, tôi lại mở nó ra cảm lại, thì tuyệt biết bao. Rừng thì lạnh, đèo thì quanh co, nhiều lúc tôi muốn ngủ. Sau chặng này sẽ trở lại cái nóng của mùa hè và sẽ men theo biển mà về nhà, nên tôi muốn níu giữ khoảng khắc này vô cùng.

Đồi nhỏ ven đường

Một mình trong đồi thông
https://3.bp.blogspot.com/-gdahfK1BzK8/T1vw3HpcmbI/AAAAAAAABkQ/2eFwAgIwRBA/s1600/IMG_20120309_092521.jpg
Qua một cái cầu, như bao cái cầu.

Giữa rừng
https://3.bp.blogspot.com/-vH58oqWGVtU/T1vxsgFLQ_I/AAAAAAAABkg/SfpEEO6Cl_E/s1600/IMG_20120309_100952.jpg
Đã tới Khánh Hòa
https://4.bp.blogspot.com/-4_HuQTkbGdw/T1vyNaSagvI/AAAAAAAABko/EMW0qpDSbZI/s320/IMG_20120309_101543.jpg
Qua địa phận Khánh Hòa cảnh vật còn đẹp hơn. Đường đèo còn cheo leo hơn trước, bên là vực và trời bên là núi. Tôi ngắm mê mải những vực sâu khi đang đi và khi ngẫm lại còn rùng mình về sự liều lĩnh của mình. Độ cao đang giảm dần. Trên đường đi có khá nhiều thác nhỏ chảy từ vách núi. Vì đi giữa trưa nên ít sương mù, còn giờ khác có lẽ sẽ nhiều hơn, và nguy hiểm hơn, có biển báo ghi chú như vậy.
Trên cung đường Đà Lạt-Nha Trang này cảnh vật tuyệt vời, nên dễ dàng gặp các xe du lịch dừng lại chụp ảnh và những tay phượt. Phượt một mình hiếm gặp hơn, nhưng theo nhóm thì khá nhiều. Có một ông tây đạp xe thồ hai hành lý trên vai, tôi đi qua hét to và Good luck ông ấy, và ông ấy cười, chắc cũng sẽ đỡ mệt hơn chút. Tôi gặp ba tên phượt người nước ngoài đi honda phóng như điên, tôi nghĩ như thế khá liều vì nếu gặp đá dăm mà trượt trên này thì cũng không vui vẻ gì. Nên tôi chỉ bám theo một đoạn rồi mặc kệ mấy tên liều lĩnh đó, đi với tốc độ của mình.
Sương giăng ngoài xa xa, khi vừa tới Khánh Hòa

Tôi đang ở trên cao

Dưới là vực sâu hút
https://4.bp.blogspot.com/-F0gE4XXX_c8/T1vzeDXzr8I/AAAAAAAABlA/qT1762TFdAw/s1600/IMG_20120309_102520.jpg
Cây cầu chắn ngang thác, bên là núi, bên là vực.
https://1.bp.blogspot.com/-Jw5KoF6pUdc/T1v0HU3HnaI/AAAAAAAABlI/Hm1Mx_Lo0vI/s1600/IMG_20120309_104020.jpg
Đoàn xe cùng tôi về Nha Trang

Xuống đến trung du ra miền duyên hải rồi, hai bên bát ngát ruộng lúa. Có một đoàn khá chỉnh tể đi xe biển Tp.HCM. Mặc đồ có cả phản quang,và chống mưa đi xe roadbike, nếu mà đi đêm hoặc trời mưa cũng không ngại. Họ đi khá quy củ có dẫn đoàn chốt đoàn. Không thấy hành lý của họ, chắc họ gửi xe về Nha Trang trước. Ngộ nhất là hai xe , một xe có chằng một con vịt bông màu vàng to chắc bằng cả người tôi, còn một xe chằng phía sau một mô hình tàu thủy. Nếu xe tôi còn chỗ, tôi sẽ mang theo một con chim cánh cụt bông to thiệt to. Vì con chim cánh cụt thì dễ thương hơn con vịt, và tôi vẫn còn cảm tình với loài chim cánh cụt, mặc dù nó hơi bướng bỉnh.
Quá trưa tôi đến Nha Trang. Lần đầu tôi đến đây nhưng tôi có cảm giác khá gần gũi với thành phố này. Vì trước đây tôi có quen một cô gái ở Sài Gòn, quê ở Khánh Hòa. Cô ấy hiền và đẹp, và tôi biết Khánh Hòa có Nha Trang, và nếu Nha Trang có đẹp, thì cũng chỉ bằng cô ấy là cùng. Tôi đã thấy biển rồi, biển xanh quá. Tôi rất vui, nhưng cái xe của tôi còn vui hơn vì nó được chụp ảnh.
Nhớ Hà Nội


Em Lib được chụp ảnh với biển, sau nhiều ngày trên núi



Nhìn ra hòn Gốm

Tôi gặp được ngay biểu tượng của Nha Trang là tháp Trầm Hương tại quảng trường 2 tháng 4, ngày chỗ rẽ trái theo đường Trần Phú.
Tháp Trầm Hương
https://2.bp.blogspot.com/-tT8X6fNU4k4/T1v1prypRAI/AAAAAAAABlg/GpkJf10RfP8/s320/IMG_20120309_125055.jpg
Tôi tìm đến địa chỉ được giớii thiệu, đi qua cầu Trần Phú. Chỗ đó gần đại học Nha Trang. Tôi thích các trường đại học. Tôi muốn ngày mai sẽ đi dạo trong trường đại học Nha Trang.
Ngày mai tôi vào Đại Học Nha Trang
Đến nơi tôi nằm ngủ một chút, vì đi đường hơi mệt, cũng không muốn ăn uống gì. Rồi một người bạn dẫn đi ra biển. Từ đó nhìn thấy hòn chồng. Gió biển mát rượi, thổi vào ngày tươi đẹp trong đời tôi, ngày tôi làm quen với một người đẹp tên là Nha Trang. Tôi cũng không biết, có thể sẽ lấy một người vợ tên Trang, nếu cô ấy đẹp như bãi biển này và làn da cô ấy cũng tươi mát như ngọn gió đang ngập tràn lấy tôi lúc này. Nếu khi đó gió còn thổi và tình yêu của tôi với biển vẫn còn xanh biếc. Tôi nghe vị mặn chát mát lành trong từng cơn gió. Tôi nghĩ đến nghề đầu bếp.
Tôi đi qua trường đại học Tôn Đức Thắng, khi xưa là viện Thánh Kinh thần học, sao nghe một nỗi nuối tiếc bâng khuâng, bồi hồi khó tả. Giống như bản thân bị mất đi một điều gì quý giá. Nơi đây không còn trường Thánh Kinh, con cái Chúa cũng không còn được học tập ở một nơi tuyệt vời như thế này. Nghe buồn dâng lên trong lòng.
ĐH Tôn Đức Thắng, trước là viện Thánh Kinh Thần học
Nơi tôi tá túc có năm người tất cả, phòng hai người, phòng ba người, chỉ đến chiều là quen hết tất cả. Cũng đã nghe gần hết về xuất thân gia cảnh của họ. Họ khác nhau, khác những người khác mà tôi đã gặp. Có người quê ở Đắc Mil, ba mẹ trồng cà phê, vào Nha Trang vừa học phổ thông vừa học nghề điện. Có người là dân tộc từ tận Lào Cai, gia đình giờ ở Đắc Lắc, theo học cao đẳng và có nhiều suy nghĩ về cuộc sống, ngành nghề, và người này rất hiền. Có người từ Quảng Nam gần Tam Kỳ, học xây dựng vừa ra trường, hè với tết nào cũng phóng xe 500km về quê bằng xe máy, đi trong ngày. Có người từ Tuy Hòa, Phú Yên, cũng vừa học xong, đang tìm kiếm việc và làm thêm là tiếp tân khách sạn buổi đêm. Từ Sài Gòn, Đà Lạt, Nha Trang, nhiều cuộc đời, nhiều con người, nhiều cuốn phim như chiếu qua trước mắt tôi, và tôi thương cảm nhiều. Mặc dù mỗi người một số phận, nhưng họ đều tin Chúa, đó là điều quan trọng nhất. Có Chúa sẽ cứu rỗi cuộc đời họ, họ có điều quan trọng nhất rồi.
Nha Trang đón tôi trong đêm Trăng

vịnh Nha Trang đêm

Đêm nay trăng sáng, treo lơ lửng một vầng hào quang trên biển Nha Trang. Mặt biển phẳng để mặc ánh trăng lênh láng theo những gợn sóng. Nghe sóng vỗ rì rào vào bờ đá nghe thật vui tai và phấn khích. Khu tôi trọ là dành cho sinh viên, khá yên ả ở đường Cao Văn Bé. Từ đó đi ra biển chỉ hai phút đi xe máy nhưng không khí đã đổi khác, trở nên vui tươi và sống động của thành phố biển về đêm. Lái xe máy dọc theo đường Trần Phú bên bờ vịnh Nha Trang mới cảm thấy được sự sôi động đó. Nhưng tôi vẫn muốn trở về nơi căn nhà trọ yên ả như ngoại ô ấy, lẩn khuất trong những bóng cây thanh bình. Một nơi trốn thật lý tưởng, ngay gần biển, trốn khỏi cuộc sống xô bồ.
Hẹn sáng mai nắng lên tôi ra tắm cùng biển xanh.

bonongmongdo
09-04-2012, 09:34
XV2012-Day06- Thăm ĐH Nha Trang
Sáng nay lười tôi không ra biển đón bình minh. 8h tôi dậy đi dạo phố. Khu này gần đại học Nha Trang, đông sinh viên và ngay bên kia qua đường 2/4 là nhà thờ Tin Lành. Tôi ghé lại nhà sách Vĩnh Phước và mải miết trong đó. Tôi có thú vui ghé nhà sách.. và không mua gì cả. Tôi thường ghé qua gian nữ công gia chánh trước rồi gian hàng sách về tôn giáo, và gian về Mỹ Thuật.
https://2.bp.blogspot.com/-yiqB0oh1c-k/T1v3g4XoANI/AAAAAAAABmY/TYYEwFVlP6Y/s1600/IMG_20120310_080516.jpg
Tôi đi ngang qua kệ bày truyện của Nguyễn Nhật Ánh, lòng tôi bồi hồi. Tôi thích xem các sách về món ăn và tôi muốn làm được các món ăn trong đó cho người tôi thương, cho gia đình tôi. Quẩy bày sách Mỹ Thuật làm tôi nhớ tới họa sĩ Thảo ở Đà lạt, nơi tôi vừa rời đi. Kế ngay bên là những cuốn sách về du lịch, có một cuốn: chợ ở Việt Nam, đúng là tôi cũng thích đi chợ ở nhiều nơi, nhưng là xem đồ ăn nhiều hơn là các thứ khác, mặc dù tôi không ham ăn, tôi ham nấu hơn. Về sách tôn giáo, có nhiều quyển hay, có nhiều quyển thường, nhưng tóm lại tôi sẽ chỉ đọc để giải trí hoặc nghiệm lại, vì những điều tôi biết đã khiến tôi khá thỏa lòng rồi.
Rời nhà sách tôi vào đại học Nha Trang đi dạo. Đại học Nha Trang, trước là đại học Thủy Sản Nha Trang, đổi tên cách đây 5 năm, tọa lạc trên một ngọn đồi nhìn ra biển. Khuôn viên trường hiện đang có một vài hạng mục xây dựng nên khá bụi bặm. Nơi đây cũng nhiều nắng, cây cối cũng không có nhiều cây to. Tôi thích trường Bách Khoa Hà Nội của tôi hơn, còn Đại học Đà Lạt thì quá tuyệt vời rồi.
Ký túc xá nhìn ra biển

Nhìn ra hòn Đỏ
https://4.bp.blogspot.com/-x_PMlC6WuRY/T1v4GLHdj0I/AAAAAAAABmo/qHjcuRIyXQo/s320/IMG_20120310_095946.jpg
Triền đồi nhìn ra biển, sau ký túc xá

Tự sướng, trong tay là món quà quý giá, tôi mang từ Sài Gòn
https://3.bp.blogspot.com/-TiBaf3mBCt0/T1v41Wn08BI/AAAAAAAABm4/oMOzzbHahtI/s1600/IMG_20120310_100420.jpg
Ô lan can KTX, nhìn ra tự do

Ở đây có những khu ký túc xá nhìn ngay ra biển, điều đó thật tuyệt vời. Như vậy là sinh viên ở đây thì thích quá, có thể ngắm biển mỗi ngày. Nếu cuộc đời sinh viên được kéo dài mãi thì học mỗi nơi một vài năm, hoặc chỉ cần một vài tháng thôi, rồi luân phiên nhau, thì hay quá, hết Đà Lạt, Nha Trang, rồi về Hà Nội, Huế và Đà Nẵng thì tôi chưa tới, nhưng sẽ tới, và chắc cũng đẹp tuyệt vời. Từ đây có thể nhìn ra khu khách sạn bên Vịnh bên kia, qua cầu Trần Phú, khung cảnh thoáng đạt và rộng rãi. Có nhiều ghe, thuyền và cano chạy loạn xạ, đậu tứ tung dưới đó. Nói chung lần này tôi chỉ đi du lịch bình dân, để trải nghiệm một góc cạnh rất sinh viên ở Nha Trang.
Nhìn vào thành phố, cầu Trần Phú kia kìa
https://1.bp.blogspot.com/-mrBpUk-Ailk/T1v5dQyd8uI/AAAAAAAABnI/pnaD9ZO-ZT4/s1600/IMG_20120310_101056.jpg
Chụp ảnh với hai món quà hộ thân
https://1.bp.blogspot.com/-1JTENrq__1M/T1v5z33R2rI/AAAAAAAABnQ/ipzFiv2T864/s1600/IMG_20120310_101136.jpg
Chiều tôi cùng Khiêm ra biển tắm. Biển hôm nay không có nắng, xuống nước hơi lạnh chút xíu. Tôi không biết bơi nên rất ngại tắm biển nhưng hôm nay tôi đặc cách cho mình được tắm. Ngâm mình trong làn nước mát lạnh và cảm nhận bầu trời trong xanh thật thú vị. Bãi biển giờ này chưa thật đông người nhưng chỉ chút xíu nữa thôi sẽ rất đông và có cả đá bóng trên bãi biển. Vừa tắm biển vừa trò chuyện với một chú Việt Kiều ở Canada học Sức bền vật liệu ở Mỹ, cứ ba tháng lại về VIệt Nam nghỉ ngơi cùng vợ. Khiêm bảo đồ đẹp mà để lại trên bờ là rất dễ bị trộm, thế là nó vùi đôi dép tôi xuống cát, mặc dù đôi dép tôi mua chỉ có 30 nghìn tại Sài Gòn. Khi chúng tôi về nhà thì lất phất mưa.
Gỏi bò khô với nộm đu đủ
https://4.bp.blogspot.com/-Aj1-QecnV3Y/T1v6gxwU2wI/AAAAAAAABng/5VYHNpGwE8s/s1600/IMG_20120310_173005.jpg
Tàu hủ đá
https://3.bp.blogspot.com/-BLtBOHUtxm0/T1v63q5FFBI/AAAAAAAABno/VC2CncjcpxQ/s320/IMG_20120310_173944.jpg
Rồi cùng với một đôi nữa, hai anh em ra Hàn Thuyên ăn gỏi bò khô. Mặc dù rất ngon nhưng tôi chế hơi nhiều ớt nên cay xè, thấy bàn bên có dùng món gì có đá lạnh, chúng tôi gọi y như vậy. Đó là tàu hũ đã, ăn cũng khá ngon. Bạn tôi bảo tàu hũ khác và đậu hũ khác, tôi chẳng biết nữa, chỉ biết ăn cả hai đều ngon. Với lại người ta cho thêm nước cốt dừa vào nên tàu hũ này ăn như ăn chè vậy. Ăn chút xíu mà đã lưng lửng bụng rồi. Cũng là lúc trời đổ mưa. Cũng là một điều tuyệt vời vì được ẩm người cơn mưa biển. Mưa không to nhưng gió mạnh cũng đủ rát và lạnh. Chỉ muốn về nhà cho thật nhanh.
Tối sau khi đi qua nhóm Thanh niên bên nhà thờ nghe tập hát bài “Thống Khổ Tâm”, tôi và đứa em ( đứa khác) đi xe máy dọc Vịnh đến tuốt tận Viện Hải Dương học. Có lẽ chiều mai sẽ ghé lại đây vì nghe kể có nhiều tiêu bản, động vật phong phú và đẹp, mà vé vào cổng rất hạt dẻ, phù hợp với túi tiền của tôi. Đi qua khu phố Tây, đường Biệt Thư, cơ man là Tây. Có mấy người có vẻ sống ở Nha Trang đã rất lâu rồi. Tóm lại là so với khu phố Tây ở Sài Gòn chả kém là mấy.
Về nhà rồi ngủ sớm một chút, vì tôi muốn ngày mai đi đón bình minh trên biển Khánh Hòa, tỉnh đầu tiên đón Bình Minh ở Việt Nam.

bonongmongdo
09-04-2012, 09:41
XV2012-Day07- Vượt Đèo Cả trong mưa
4h30 chuông đồng hồ reo, nhưng lại nằm chợp mắt thêm đến 5h10 mới lọ mọ tìm chìa khóa mở cổng để ra biển. Nhớ câu Châm ngôn 6:9 mà tôi đã học lại được khi còn ở Đà Lạt. May quá, mặt trời chưa lên, đèn đường vẫn còn sáng. Đêm qua mưa để lại nhiều vũng nước trên con đường ra biển. Biển sớm hơi lạnh, nhưng đã khá đông người, người thì đi bộ, người thì tắm biển, có cả mấy chú bé đen trùi trũi đang đá bóng. Tôi không muốn thò chân xuống nước chút nào. Chỉ lặng yên để mặc gió thổi lồng lộng mà ngắm mặt trời lên. Nhưng trời đã sáng rõ dần mà chẳng thấy mặt trời đâu. Vậy là mặt trời mọc trong mây rồi, tiếc quá, chắc mẩm ngày mai đi tìm lại mặt trời.

Trên đường về thấy một xe honda bán cá dọc đường. Họ có một con cá thu rất to, bán 140kg một ký, chỉ hai khúc giữa đã là khoảng 52 nghìn rồi. Vậy là con này phải nặng hơn năm ký, không, chắc còn to hơn nữa.
Con dao bầu to gớm không?
https://1.bp.blogspot.com/-ZASOjBv2J9c/T1v76jKrmFI/AAAAAAAABoA/-5MWMFFDa_Q/s1600/IMG_20120311_064313.jpg
Cá và cá, và cá, và cá, và cá
Sáng này là Chúa Nhật, cùng các em trong nhà rộn ràng đi nhà thờ Vĩnh Phước. Không khí thật náo nức, ai ai vẻ mặt cũng rạng rỡ, ăn mặc rất là đẹp, các bà các cô còn mặc cả áo dài, cũng vì hôm nay là ngày Phụ nữ Tin Lành, 11 tháng 3. Lâu rồi mới có lại cảm giác tuyệt vời đi lễ nhà thờ ngày Chúa Nhật, thật phước hạnh và bình an thay.
Biển sớm Nha Trang
https://3.bp.blogspot.com/-D3l_A7zek4s/T2f0FmcOfWI/AAAAAAAAB0k/YqKR7Rci4M4/s1600/IMG_20120311_054713.jpg
Nhà Thờ Vĩnh Phước

Ngày Phụ nữ Tin Lành 11/3
Không hiểu sao tôi rất nóng lòng lên đường, chỉ còn chờ quần áo khô là đi thôi. Vì muốn đến Quảng Ngãi để tiết kiệm cho hành trình ( nghỉ đêm Quảng Ngãi ngày mai ra đảo Lý Sơn) nên lại càng gấp gáp. Nhưng mà quần áo vẫn chưa khô, chỉ hơi ẩm. Thôi kệ, cứ nhét vô tùi, vì dù sao thì đã ngâm Comfort rồi. Vậy là bỏ lỡ Viện hải dương Học Nha Trang, thôi đành hẹn một lần khác vậy.
Ttôi quyết định trưa nay sẽ khởi hành, sau khi ăn cơm xong. Chia tay anh em diễn ra nhanh chóng và kết quả là không có bức hình kỷ niệm và quên mất cái bàn chải đánh răng và dao cạo râu( may mà hai cái đó cũng rẻ).


Hòn Rùa phía xa xa

Cảnh Tiên này ở đâu đây, tôi không nhớ nữa..
Tôi đi men theo biển để hứng gió, mặc dù đường hơi dài hơn. Đoạn cuối vịnh Nha Trang đẹp như một bức tranh với ghe tàu neo đậu rất nhiều, trong một vùng mênh mông trời nước, xa xa là hòn đảo gì đó không tên án ngữ biển đông. Trên bản đồ thì đoạn này khá nhỏ, nhưng thực tế thì lại rộng mênh mông. Càng ngắm nhìn càng say mê và thấy con người thật là nhỏ bé, cho nên hành trình xuyên Việt trở về đối với tôi, càng trở nên vĩ đại.
Đi qua đầm Nha Phu, thuyền ghe đậu rất nhiều mà có cả mủng phơi trên đường nữa. Thấy quang cảnh sao thanh bình và yêu quê hương mình quá. Nếu không có hành trình này thì có lẽ tôi sẽ khó có dịp đặt chân tại nơi đây.
Dọc theo làng chài Vạn Ninh bên vịnh Vân Phong là vùng đồng lúa thắng cánh cò bay, là ranh giới giữa núi và biển. Đây phải gọi là đồng gió thì đúng hơn. Tại đây tôi có dịp trải nghiệm cảm giác đi với góc nghiêng 85 độ trên đường thẳng tắp. Vì gió quá lớn, nên đường dù đẹp và rộng cũng không dám đi quá nhanh, vì có nguy cơ trật tay lái lao xuống ruộng. Đây không phải lần đầu tiên biết sự khủng khiếp của gió mạnh, nhưng nỗi sợ đó quá rõ ràng. May mà gió chỉ thổi một chiều, chứ khi giật bên nọ bên kia thì ngã là cái chắc. Mỗi khi có xe công ten nơ, xe tại đi qua là có sự hẫng về không khí do xe chắn gió, khi đó phải luôn chuẩn bị tinh thần vững tay lái. Những cây dừa hai bên bạt cả đi, khói đốt trên đồng không bốc lên cao được. Nỗi sợ gió choán ngợp lấy tôi, nào biết rằng phía trước còn nhiều điều hãi hùng hơn.
Vịnh Vân Phong
https://2.bp.blogspot.com/-sW9T00Wmhqo/T2f44ZQoSGI/AAAAAAAAB1c/0rsTlM5_0Bg/s1600/IMG_20120311_124213.jpg
Vạn Ninh Đồng Gió

Nắng một thì gió mười

Vòng tay của Bé gái Yêu
https://4.bp.blogspot.com/-JyYWq1Is1OI/T2f5V__FI-I/AAAAAAAAB10/Bm4cXG5iGPI/s1600/IMG_20120311_141115.jpg
Gió bạt làm khói cũng không thể bốc lên cao

Đèo Cổ Ngựa, tạm dịch là đèo Cổ Mã.
https://2.bp.blogspot.com/-dA62r4NPAUA/T2f5o_14TeI/AAAAAAAAB2E/c_kyZ03PrnI/s320/IMG_20120311_141753.jpg
Lên đèo Cổ Mã, nỗi khiếp sợ gió cộng với con đèo cao khiến tôi sợ càng thêm sợ, chưa bao giờ sợ như vậy, thiếu điều gió muốn quăng cả người và xe xuống vực biển kế bên. Cảnh bãi biển đẹp như tiên ngay dưới chân đèo cũng không khiến tôi lơ là cảnh giác. Cũng may là đèo ngắn nên tôi có thể thở phào.
Đèo Cả tiếp theo ngay đèo Cổ Mã. Vừa tới thị trấn Đại Lãnh thì mưa, mưa không quá to nhưng gió thổi mạnh, nên tôi cũng khiếp. Giờ bộ áo mưa mua ở Sài Gòn mãi giờ mới được dùng. Nai nịt gọn gàng, người và ngựa xông pha lên đèo, vừa lo lắng, vừa phấn khích. Từ đèo Cả qua mũi Đại Lãnh, ngắm xuống vũng Rô mấy thấy thiên nhiên thật hùng vĩ. Mưa thì chỉ lất phất, nhưng tôi gặp muôn vàn khó khăn. Đường cũng thêm trơn trượt nên đi lại càng phải cẩn thận, vì chẳng ai muốn xòe ở trên đèo cả, trong khi xe công ten nơ, xe khách đi lại cứ gọi là nườm nượp.
Đèo Cả, nhìn xuống Vũng Rô

Xe tải chầm chậm lên đèo

Vách núi thẳng xuống biển
https://4.bp.blogspot.com/-nqiIROBm6bU/T2f8nJbuPpI/AAAAAAAAB2c/EMU-h0kXtTI/s1600/IMG_20120311_144241.jpg
Đường rộng thênh thang vào tp Tuy Hòa

Cầu Hùng Vương chắn ngang sông Đà Rằng, tp Tuy Hòa
https://3.bp.blogspot.com/-S9kTY48hEXY/T2f9lxRIPkI/AAAAAAAAB2s/8VYZ0SU_9pM/s1600/IMG_20120311_155054.jpg
Gành Đỏ

Dừa rất nhiều ở vùng này, trên đường đi Qui Nhơn


Hết đèo Cả thì cũng hết mưa, đường đẹp và rộng. Đến Tuy Hòa khoảng 4h chiều. Ở Tuy Hòa có một cái cầu rất dài bắc qua Vịnh nhưng tôi không biết tên, tôi chỉ định tìm ATM AgriBanhk để rút tiền mà thôi. Nhưng có điều lạ là thành phố rất vắng vẻ. Thành phố Tuy Hòa có vẻ mới được quy hoạch mở rộng, có một quảng trường rất lớn nhìn ra biển và đại lộ Hùng Vương vẫn đang hoàn thành nốt, nhưng quả thật là rất vắng. Tôi vẫn chưa hiểu tại sao, mặc dù biển Tuy Hòa cũng có vẻ đẹp, nằm khuất ngay sau rặng phi lao liên hồi rì rào.
Nhưng phải đến tận Tuy An tôi mới rút được tiền Agribank, tóm lại là Tuy Hòa không để lại ấn tượng gì nhiều ngoài cái Quảng Trường rất lớn, và ghế đã ở Quảng Trường toàn sơn tên VietcomBank và Sacombank.
Quảng Trường tp Tuy An trông ra biển
Tôi đi tiếp qua Gành Đỏ nơi vịnh Xuân Đài và thị trấn Sông Cầu trải dài thiệt dài. Có vẻ như có hai sông Cầu hay sao mà đi miết vẫn là sông Cầu. Ở đây có nhiều vườn dừa dãi ra trong nắng chiều hoàng hôn. Tự nhiên tôi nhớ lại quê ngoại tôi với bóng cau trong nắng, có gì đó rất giống nơi xưa, với nhiều hoài niệm. Tôi muốn về đó, về quê ngoại của tôi. Về quê ngoại, tôi nhớ hồi đó tôi cho phép mình tương tư một cô bé nhỏ xíu mà tôi khi đó cũng nhỏ. Có lẽ lúc đó tôi muốn mình tương tư, nên tôi lấy hình ảnh của một cô hàng xóm xinh đẹp mà thậm chí tôi chưa bao giờ nói chuyện, và tôi tưởng là mình yêu. Thế mà cảm giác đó có thật đến tận bây giờ, nó đi cùng nỗi nhớ về làng quê ngoại tôi.
Tại TT Sông Cầu, men theo biển, cực nhiều chỗ bán Cá Ngựa

Triền Cát đầu tiên bắt gặp. Thông mọc thi thoảng

Ghềnh Ráng

6h tối, Tới Quy Nhơn rồi, mừng quá

Khoảng 60 km tới thành phố Quy Nhơn khung cảnh ven biển tuyệt đẹp. Hết ruộng muối rồi tới đồi cát, rồi tới những mũi đèo ngay ven biển. Gió nhiều và khá lạnh càng làm tôi nhạy cảm hơn với cái lạnh. Đúng 6h tối tôi đến tấm biển đón chào quý khách của thành phố Quy Nhơn. Vậy là yên tâm một chút vì không phải đi đêm trên đèo, mặc dù đường dẫn trên đèo vào thành phố Quy Nhơn rất sáng bởi ảnh điện vàng. Còn nhìn xuống vịnh thì giống như một bầu trời sao trên biển vì những chiếc phao tự phát sáng được xếp đầy trên VỊnh. Có vẻ thành phố biển Quy Nhơn đã thể hiện sự mến khách của nó ngay từ lối đi vào lung linh và lộng lẫy như thế này.
Đi dọc Quy Nhơn có bán rất nhiều dừa,;nhiều dừa là vậy, chắc là do lấy từ những chỗ mà tôi vừa đi qua..
Có một điều buồn cười là khi đang tìm đường đến chỗ nghỉ ở Trần Thị Kỷ, đậu xe trên Nguyễn Thái học thì một anh thanh niên biển 77 đến hỏi tôi Nguyễn THị Minh Khai. Hỏi NTMK ở Sài GÒn và HN thì tôi biết chứ ở Quy Nhơn thì tôi chưa biết, nhưng sẵn trên tay có Google Maps tôi tìm rồi chỉ đường như đúng rồi. Anh ta cám ơn rối rít rồi phóng xe đi. Trông mình cũng giống dân Bình ĐỊnh chứ nhỉ? ( Đẹp trai như con trai Bình ĐỊnh).
Tối tôi được cô dẫn hai anh em đi ăn phở Nam Định ở Quy Nhơn rồi tôi đưa cậu em đi hóng gió tại cây cầu dài nhất Việt nam – cầu Thị Nại. Phải nói là chưa bao giờ tôi qua cầu mà ..nản như thế này. Cầu thì dài đã chớ, nhưng lại còn gió, gió lộng óc và hơi lành lạnh kiểu gió biển không dứt. Cánh đồng gió Vạn Ninh được tái hiện sinh động ngay trong buổi tối tại thành phố biển Quy Nhơn này. Cầu Thị Nại dẫn đến khu công nghiệp Nhơn Hội vẫn đang hoàn tát. Mọi thứ xem ra vẫn còn mới mẻ vô cùng.

Trở về thành phố, hai anh em ghé Quán Chè đậu xanh đường Tô Hiến Thành. Quán này chỉ bán chè Đậu Xanh, nóng hoặc đá, chứ không bán loại chè khác, mà rất đông khách.
Quên mất có một điều ở thành phố Quy Nhơn này, và có lẽ Bình Định nói chung, tôi thấy rất nhiều cô gái xinh đẹp. Có thể họ hợp với gu thẩm mỹ của tôi, hoặc ít ra là tôi thấy nhiều cô gái xinh đẹp hơn ở những nơi tôi đã từng qua. Hoặc ..chính là “hai chị em cô gái Bình ĐỊnh” ấy đã để lại cho tôi ấn tượng như vậy, về quê hương đất võ này.
Ngày mai tôi sẽ đi Quảng Ngãi.

bonongmongdo
09-04-2012, 09:49
XV2012-Day08- Từ Quy Nhơn Đến Núi Ấn Sông Trà
Sáng Quy Nhơn bắt đầu lúc 7h30. Khi tôi dậy thì Tuấn đã đi học rồi. Cô cũng đã đi chợ, còn chú thì đang ăn sáng. Tôi được khẩu phần sáng là món cơm rang rất ngon do tay cô nấu.
Lót dạ bằng chén cơm rang xong tôi qua quán đối diện uống cà phê với chú. Cà phê phục vụ hơi lạ, lạ là cái tô bằng inox đựng nước đá mà sau ở Quảng Ngãi tôi cũng thấy người ta phục vụ như thế.
Cà phê thì tôi không sành nhưng quán này có Cô chủ bán Cà Phê là đặc biệt. Tôi không phải quá truy cầu những cô gái xinh đẹp, nhưng khi đến Quy Nhơn tôi thấy cô gái nào cũng đẹp. Cô chủ quán cũng lớn tuổi rồi, nhưng nét đẹp và thanh nhã của cô gây ấn tượng mạnh với tôi, càng khẳng định về vè đẹp con gái BÌnh ĐỊnh ( tôi ko biết cô chủ có quê ở BÌnh ĐỊnh ko).
Cà phê với khay đá inox khá lạ, he he

Trong câu chuyện với chú tôi cũng hiểu thêm về thành phố này. Về câu cầu Thị Nại rất dài dẫn vào KCN Nhơn Hội, nhưng có vẻ như dự án đã không thu hút đầu tư và thành cong như mong đợi, nếu không muốn nói là có sự lãng phí ở đây. Cây cầu Thị Nại rất dài bắc qua đầm Thị Nại, nhưng để đảm bảo cho xe lớn chạy qua lại dẫn vào KCN thì tôi không dám chắc, vì cầu quá dài mà gió thì cũng lớn, đêm qua tôi đi mà muốn bay cả xe honda. Nghe nói để làm cầu người ta khoan xuống sâu lắm. Mà để xây dựng KCN người ta bỏ đi bạch đàn chắn gió chắn cát nhiều, nên vào mùa gió ( tháng 7,8) thì cát ngập đường dày như là tuyết ở nước ngoài vậy. Có lẽ Cát là nguyên nhân chính cho sự thất bại của KCN Nhơn Hội. Bỏ bạch đàn nên lớp titan dưới cát cũng bị bỏ đi, trồng phi lao, bạch đàn lại cũng khó khăn và lâu lắm ( nghe chú nói vậy).
Đất ở đây cũng có vẻ rẻ, nhưng đó là cách đây vài năm, giờ thì cũng không biết nữa. Về Quy Nhơn sống an dưỡng thì quá tuyệt vời. Năm 2001, giá căn nhà trung bình trong khu phố Sáu chỉ nhỉnh hơn giá chiếc xe Dream một chút. Mà đi đường tôi thấy trưng biển bán nhà cũng khá nhiều.
Tối qua Tuấn kể tuần trước có vụ tự tử trên cầu Thị Nại. Nguyên nhân là vì thất tình, chàng thanh niên đó. Tôi tự nghĩ đó là một sự lãng phí sinh mạng vô cùng, cuộc sống vốn tươi đẹp, thân người cũng không dễ mà có được, lại đi lãng phí như vậy, thật cảm thương vô cùng, cũng là vì con người nghĩ không thông suốt. Nhưng nếu vì một cô gái BÌnh Định mà làm vậy, có lẽ cũng không phải quá khó hiểu. Tôi có ấn tượng tốt về người con gái Bình ĐỊNh. Cũng chỉ bàn vậy thôi, chứ không dám nghĩ sâu xa thêm.
Gần trưa chú đưa tôi đi dọc theo đường An Dương Vương, Xuân Diệu ven biển Quy Nhơn. Bãi cát rộng thiệt rộng, ngoài khơi ghe đậu tấp nập. Cát ở đây nhiều vỏ sò, không mịn, nhưng rộng thì rất rộng, qua khu bãi biển Tiên Sa thì đẹp hơn, tắm thích hơn( tôi không tắm biển ở đây).
Bãi cát rộng thênh thang

Mặt tôi ngầu quá
https://4.bp.blogspot.com/-NtT9poOvFFQ/T2gF7dUMOyI/AAAAAAAAB4o/ymKXatt5MgI/s1600/IMG_20120312_091648.jpg
Đại học Quy Nhơn, ghé qua chứ không vào


Mộ của anh Trí thơ ĐIên thơ Lửa
https://4.bp.blogspot.com/-Dcn1Ixd94QU/T2gGuMVtoVI/AAAAAAAAB5A/SK4E3d7wKqw/s1600/IMG_20120312_100406.jpg
Dưới Trí to là trí nhỏ

Trong câu chuyện vui với chú, chú nói bệnh tật do ăn uống mà ra, nhà chú không ăn thịt heo là con vật ăn tạp, và nên học cách ăn uống của tuyển dân Do Thái, được ghi chép nhiều trong cựu ước. Tôi nghĩ điều đó là quá đúng rồi, Tôi cũng dự định về chế độ ăn chay trong tương lai, nhưng sẽ dần dần và có lộ trình. Tôi muốn thân mình ngày càng tiến hóa hơn. Cám ơn Chúa đã luôn mở đường.
Tôi đi một vòng thành phố, theo đường Đống Đa, qua cảng Quy Nhơn, có ghé qua cả chuyên Lê Quý Đôn của thành phố. Thành phố tựa vào vách núi, nhìn ra biển từ Vịnh, thật là êm đềm. Quy Nhơn khác với suy nghĩ về thành phố này trước khi tôi đến. Khi đặt chân đến tôi thấy yêu hơn thành phố thanh bình này.
Tiếp đến chú đưa tôi đi thăm ghềnh Ráng, mộ Hàn Mặc Tử và dốc Mộng Cầm. Mộng Cầm là nàng thơ của Hàn Mặc Tử, có thể nói là ăn theo trong sự nổi tiếng của thi sĩ thơ Lửa. Mối tình đó làm tôi nghĩ hoài về tình yêu hiện nay liệu còn có thể thiêng liêng như vậy. Nhưng tôi tin dù là ai thì cũng không bao giờ dễ dãi với tình cảm của mình. Lo lắng là khi con người ta hư mất chạy theo những sự phù phiếm của cuộc đời, thì mãi mãi chẳng thể tìm lại được bản thể của mình. Tình yêu thật đẹp, dẫu rằng nó chưa đến với tôi. Hẳn một ngày không xa, điều tuyệt vời đó sẽ đến.
Ghềnh Ráng có bãi Trứng, ở đây đá rất tròn như những quả Trứng khổng lồ. Xuống bãi thì phải leo trèo một chút, cũng không khó khăn gì so với thanh niên như tôi, nhưng tôi cũng bất ngờ vì sức trẻ của chú B. Chúa đã gìn giữ và ban phước cho chú thật tuyệt vời, một người cha tuyệt vời với ngọn lửa trong tim chẳng bao giờ tắt.Mừng cho S, cho T có người cha như vậy. Tôi cũng thấy chú thân thương như ba của mình vậy.
"Có hiểu mới có Thương"

Ghềnh Ráng
https://2.bp.blogspot.com/-oKtzmkWnc2A/T2gI6MBQgDI/AAAAAAAAB5Y/jk_d_uXeTzw/s1600/IMG_20120312_101608.jpg
COn Khỉ này thích leo trèo thế !!!


Bãi Trứng Cút, trứng gà, trứng vịt, trứng lộn,v.v...

Thành phố ở phía xa xa

Nhịp sống thành phố yên ả quá đối. Dù là giữa trưa, khí trời mát mẻ, đường phố rộng rãi nhưng tôi không thấy xe cộ đi lại nhiều, so với Sài GÒn hay Hà Nội thì không thể bằng được. Tôi đi qua đại học Quy Nhơn và cao đẳng Nghề, lúc đó sinh viên tan trường nên náo động một chút. Nhưng sự yên ả vẫn choán lấy tôi, Quy Nhơn giống như một bộ phim đen trắng quay chậm đã tắt tiếng. Tôi thấy mình là gã đa tình, đã lại phải lòng Quy Nhơn, dù tôi đã phải lòng hết Sài GÒn, Đà Lạt, Nha Trang, và còn mối tình đầu với Hà Nội nữa chứ. Tôi đã yêu thành phố này.
Bữa trưa với món canh cá bánh tráng và cháo thịt bò. Cô chú chiều tôi như con làm tôi cảm động vô cùng. Tôi còn ăn tráng miệng sửa chua do cô tự làm. Trước khi đi cô còn cho thêm gói phô mai và hai bịch sữa tươi. Tôi rời nhà mà lưu luyến như gia đình. Dù chỉ ở lại một ngày nhưng tôi coi cô chú như ba mẹ và T như em trai tôi rồi.
Bưu điện nơi chú làm việc

Đầm Thị Nại

Khỏi comment ảnh này
https://1.bp.blogspot.com/-BKC1b5dQD6U/T2gQB5TDRdI/AAAAAAAAB6U/v73_dAJcoI4/s320/IMG_20120312_133416.jpg
Ghe đậu trên đầm Thị Nại

Tháp Đôi khuất sau rặng dừa


1h30 tôi rời người tình Quy Nhơn. Hẹn gặp lại nhé, thành phố biển xinh đẹp.
Vừa rời thành phố thì mỹ nam tên Quân gọi từ Sài Gòn hỏi thăm tình hình. Tôi nhớ Gia ĐÌnh CCC quá.
Tôi tìm kiếm Phù Cát. Đi qua thị trấn Tuy Phước, nem chợ Huyện được bày bán rất nhiều dọc đường, không khó kiếm như tôi nghĩ. Cô gái Bình ĐỊnh mà tôi quen Sài Gòn nhắc tôi qua Bình ĐỊnh thì nhớ thử nem chợ huyện. Tôi cũng ghé vào và bảo cô bé bán hàng cho ít thôi để tôi thử, nhưng rốt cuộc lại nhiều quá, không hiểu cô bé đó cố tình hay hữu ý. Cũng vừa ăn xong nên làm vài miếng là tôi bảo gói vào mang theo. Tôi chén nốt chỗ nem tại thị trấn Tam Quan. Giọng nói cô bán hàng làm tôi nhớ em gái Bình ĐỊnh đó, giống thiệt giống. Tôi nhớ và tôi nhớ, cô em gái Bình ĐỊnh, mà tôi lỡ đã phải lòng, trong những năm tháng xô bồ nơi Sài Thành.
Nem chợ Huyện, không biết huyện nào, hi hi
https://2.bp.blogspot.com/-PIfRDaLg7nI/T2gRCSq4UzI/AAAAAAAAB60/K8WdxDXNVpA/s320/IMG_20120312_140940.jpg
Phù Cát mùa gặt
https://2.bp.blogspot.com/-z2ScOMk_uOU/T2gRLEZQw8I/AAAAAAAAB68/wvfiY8cZzAE/s1600/IMG_20120312_144127.jpg
Đồng vàng trong nắng

Ngô Mây chờ đón tôi
https://3.bp.blogspot.com/-43zIh3DmvQo/T2gRaO30TRI/AAAAAAAAB7M/a27jPt_N9bQ/s1600/IMG_20120312_144414.jpg
Phù Cát đang mùa gặt.Đồng lúa vàng ươm, dưới đồng tấp nập người gặt và tuốt lúa. Trên đường thì hối hả xe tải xe bò chở lúa. Mùa gặt là mùa vui, tôi cũng thấy vui, lòng rộn ràng khi chỉ cách Ngô Mây vài km. Tôi tới Ngô Mây mà sao lòng yên ả như sắp về nhà.
Chiếc nôi tuổi thơ của em đây phải không, hỡi cô gái Bình Định

Đường còn dài ai ơi

Bách hóa này, chắc em vẫn thường ghé mua, phải không em?

Đèo Chông, niềm tự hào nhân dân Phú Mỹ

Rặng dừa trong nắng ấm

Sắp tới Đức Phổ, Quảng Ngãi

bonongmongdo
09-04-2012, 09:50
(tiếp...)
Ngô Mây nơi đây có cô gái xinh đẹp ấy, đã trải qua tuổi thơ tuyệt vời ở đó. Tuổi thơ của cô bé tôi cũng đã nghe kể rồi, đẹp như một câu chuyện cổ tích, tôi nghe mà đã như lạc vào đó mãi chẳng thể ra. Tại nơi đây, sinh ra và nuôi dưỡng một cô gái tuyệt vời như vậy, thì cũng hẳn là một nơi thật tuyệt vời. Tôi ghé qua nhà và dừng lại ngắm nhìn ngôi nhà màu xanh lá nằm phơi troieng nắng vàng, chìm đắm trong lúa vàng mê mải. Liệu có khi nào tôi dón dâu tại nơi đây, tôi cho phép mình lãng mạn. Hãy cứ để điều đó xảy ra ở một tương lai khác. Tôi lưu luyến rời nơi đây, tự hỏi liệu có ngày ghé lại.
Trên đường đi tôi qua đèo Chông là niềm tự hào của nhân dân Phú Mỹ Bình ĐỊnh, ( năm Ất Tỵ có chiến thắng Mỹ quốc ở đây thì phải, có tấm biển đề nhưng tôi không nhớ và ko chụp lại được).
Hành trình của tôi tiếp tục, trong nắng và gió miền trung du duyên hải. Tôi đi giữa những vườn dừa dãi mình trong nắng ấm, nôi lên giữa những đồng lúa vàng ươm đang chờ gặt.
Có lẽ đã hết địa phận tỉnh Bình Định, vì tôi thấy có vẻ ít dẫn các cô gái xinh đẹp trên đường đi rồi. Tôi qua nơi em rồi và tôi nhớ em gái ấy.
Những cột mốc ven đường nói với tôi rằng, tôi đang gần hơn tới nhà rồi. Đà Nẵng, Huế, Hà Nội đã gần tôi hơn rồi. Tôi biết có những người đang chờ đón tôi, có những người đang dõi theo hành trình của tôi ( mà thèm nhỏ rãi chăng). Lòng tôi mát mẻ và tôi chẳng thấy cô đơn bao giờ. Một hành trình tuyệt vời như mơ, và tôi sẽ mơ tiếp, mơ tiếp nữa.
Lúc này, tôi đang nghe điện thoại của ba ở Hà Nội


Một con số đẹp, HN= 888km
https://4.bp.blogspot.com/-iYB6g1JI7n8/T2gUF8zR4NI/AAAAAAAAB8U/5dy2lK_Xk7c/s320/IMG_20120312_181231.jpg
6h30 tối tôi vào thành phố Quảng Ngãi. Ấn tượng về thành phố Quảng Ngãi là sức trẻ, khác nhiểu so với Quy Nhơn. Có khá nhiều quán cà phê và quán nhậu, gần Quảng trường, đường Lê Thánh Tôn.
Kinh tế Quảng Ngãi đang được vực dậy mạnh mẽ bởi Khu Lọc Dầu Dung Quất với nhà máy lọc dầu đã đi vào vận hành vài năm. Tôi lọ mọ tìm nhà mục sư T. hội CĐTG tại đường Võ Thị Sáu. Tôi có thể tìm nhà trọ, tôi đã nghĩ sẽ tìm nhà trọ, nhưng tôi ưu tiên Chúa hơn. Bà mục sư đón tôi, ban đầu với vẻ nghi ngại, nhưng sau đó là sự thân tình và yêu thương. Cầu xin Chúa thương xót và ban phước lành cho gia đình ông bà và đặc biệt là căn bệnh của ông.
Sau khi ăn tối, với món mắm cá lạ nhưng ngon lành, tôi được anh Út dẫn đi vòng thành phố, theo đường bờ kè, hướng qua núi Ẩn sông Trà. Tôi bị ấn tượng bởi Tòa nhà Petrosetco Tower, rồi Petro Sông Trà. Có vẻ Petro đặt chân tới đâu thì kinh tế nơi đó phát triển và vực dậy, Quảng Ngãi sẽ như vậy, cũng như Vũng Tàu đã từng.
Quảng Ngãi có nhiều nhá máy mía đường, bánh kẹo, Soya mà sao vẫn bị đánh giá là tỉnh nghèo. Cũng sẽ gần thôi, thành phố này sẽ cất cánh, tôi tin là vậy.
Tôi ngủ khá muộn, thấp thỏm vì chuyến rời đất liền ra Lý Sơn ngày mai.

bonongmongdo
09-04-2012, 09:55
XV2012-Day09- Biển Động Lý Sơn
Sớm 5h30 tôi dậy, chuẩn bị ra cảng Sa Kỳ cho kịp tàu. Tôi bị lạc một đoạn qua cầu Mỹ Khê, vì tại đó biển chỉ dẫn bị mờ đi mất. Đến cảng thì đã 7h, nghĩa là hết số đặt chỗ mua vé. Tôi loay hoay chẳng biết làm sao, đã có ý nghĩ bỏ Lý Sơn về Quảng Nam luôn.
https://3.bp.blogspot.com/-n051rfIsU-M/T2gU3GqS2zI/AAAAAAAAB8c/BXU7TzG0a8U/s1600/IMG_20120313_061208.jpg
Cảng Sa Kỳ đông và bon chen với hàng hóa thì nhiều, khách cũng đông. Tôi để mặc cho ra sao thì sao, mà thấy gió lạnh và biển hơi động, cũng hơi bất an. Tôi đã tính gửi xe ở Cảng, rồi ra Lý Sơn, nhưng nhớ câu bà mục sư nói “người đâu của đó”, nên kệ, cứ mang theo xe.
Lúc cuối cùng may sao có một đoàn bỏ không mua vé dù đặt chỗ, thế là tôi có vé, gần 8h, chứ tôi đi tàu gỗ, thì với biển Động thế này, chưa chắc được đi, mà có đi được thì với hai tiếng lênh đênh cũng mật xanh mật vàng ói mửa. Qua Lý Sơn thật không dễ dàng, nhưng sau nói chuyện với cô chú ở đây thì đang có gió mùa, biển Động chứ chỉ qua ngày mai là biển êm và vào mùa hè thì biển còn êm và đẹp nữa.
tháp cổ Quảng Ngãi
https://2.bp.blogspot.com/-e5JAcPs-iT0/T2gVKr3EctI/AAAAAAAAB8k/MoVwu_acWfI/s1600/IMG_20120313_061224.jpg

Giữa hai đường Đi và Ở
https://3.bp.blogspot.com/-IogPNVhpXAE/T2gVUsIotgI/AAAAAAAAB80/1CKaZw6hk98/s320/IMG_20120313_062532.jpg
sông Trà, bóng người đi trẩy bình minh
https://1.bp.blogspot.com/-QrSFN1nTW94/T2gVYbQKxII/AAAAAAAAB88/hAT_vtbBlWY/s320/IMG_20120313_062726.jpg
Chờ đợi mãi khi nhiều hàng bị dỡ xuống, tàu mới xuất bến. Ra đến Lý Sơn thì cũng đã gần trưa. Ngôi trên tàu tôi hơi say một chút vì biển động quá, nhưng đến nơi thì cũng thở phào mừng rỡ và tính chắc chỉ chịu thêm được nửa tiếng nữa là cùng. Tại bến tạm trên Lý SƠn tôi gọi thì biết rằng phải mai xe mới qua được. Nghĩa là sẽ phải bắt xe ôm về nhà thầy O. Cũng may chú V xe ôm bên Tin Lành biết chứ không lại phải đi lòng vòng. Hành trình có Chúa đi cùng thật tuyệt vời.
Nhộn nhịp cảng Sa Kỳ
https://4.bp.blogspot.com/-iNF_b2exP0M/T2gWOBWjzqI/AAAAAAAAB9E/Dhgx5T4BmAU/s1600/IMG_20120313_071800.jpg
Tàu quá nặng, chưa thể xuất bến...
https://2.bp.blogspot.com/-wNEB9ZdRKrw/T2gWT6-hwDI/AAAAAAAAB9M/TwxmiRBQz_A/s1600/IMG_20120313_080602.jpg
Tấm vé may mắn và quý giá

...phải dỡ bớt hàng hóa xuống

...dỡ bớt hàng hóa xuống

Em xe nằm yên bên tàu gỗ
https://4.bp.blogspot.com/-zP5RKq6eD_U/T2gWpQ9Jm5I/AAAAAAAAB9s/1TOJxtrvBS8/s1600/IMG_20120313_083025.jpg
Rời bến vào trong tôi nhanh chóng cảm nhận mùi tỏi thơm ngát lẫn trong gió biển. Tỏi đang mùa thu hoạch, nhiều ruộng đã trồng Bắp lên xanh ngát, nhiều ruộng đã nhú những cây hành và thỉnh thoảng có ruộng lên đậu phộng. Mùa tỏi là mùa lạnh, tháng 9,10,11,12. Trồng hành cần có cát. Hết mùa tỏi thì trồng bắp xen vụ rồi trồng hành. Cây hành chịu nước không như tỏi, không chịu được nước, nên trồng hành trước mùa tỏi.

bonongmongdo
09-04-2012, 09:59
XV2012-Day09- Biển Động Lý Sơn - tiếp
Khắp trên đường, nhiều nhà đã phơi tỏi, mùi tỏi thơm lan trong gió chiều. Tôi thấy mùi tự do nơi đây.
https://4.bp.blogspot.com/-srGQ0wD2kbE/T2gYAsw2Q4I/AAAAAAAAB98/6JCK2HRBM9c/s1600/IMG_20120313_161953.jpg
https://3.bp.blogspot.com/-4ZwxqyXUupM/T2gYG7bjGdI/AAAAAAAAB-E/uUyewbw3r00/s320/IMG_20120313_162111.jpg
Nhà thầy tiếp đón tôi nhiệt tình quá đỗi. Cô dọn cho tôi bữa trưa và tôi được thiết tỏi tươi luôn. Tôi bóc và nhai những tép tỏi ngon lành thơm tho như là bốc đậu phộng ăn vậy. Tôi thích ăn tỏi, lên Lý Sơn thì như “mèo ( tôi tuổi mèo) sa hũ tỏi” rồi.
Tôi nằm nghỉ. Đầu hơi quay chút xíu do đi tàu. Nằm đến 3h30 dậy vẫn hơi ong ong. Đi lại một chút thấy khá hơn, rồi thầy dẫn tôi đi Chùa Hang.
Đường đến chùa Hang đi qua những bãi Ngô, tỏi hành. Những ruộng ngô đang lên xanh mướt mải trong gió, những ruộng tỏi chỉ còn trơ gốc hoặc lơ thơ những búi còn sót lại; những ruộng hành thì đang nhú lên. Khi tỏi mới lớn lên thì sẽ xanh như lúa, thầy nói với tôi vậy.
Tôi biết đôi nam nữ Lý Sơn tại Sài Gòn, họ có một tình yêu đẹp. Tôi quý cô bé như em gái còn chàng trai, tôi hẳn đã coi là người anh trai rồi. Những người con Lý Sơn tuyệt vời đó hẳn đã lớn lên trong nhiều mùa tỏi, tuổi thơ ấu của họ ngập tràn mùi tỏi lẫn gió biển chẳng thể nào quên. Tôi đến Lý Sơn cuối mùa gió, và tôi mong một ngày nắng được trở lại để thêm yêu hơn vẻ đẹp nơi đây.
Gió hơi lạnh, nhưng chỉ còn mươi ngày nửa tháng nữa thì hè sẽ tới, biển chẳng còn động, hải sản phong phú tươi ngon hơn, cô nói với tôi như vậy.
Lối xuống chùa Hang
https://1.bp.blogspot.com/-MYAinKZfAeI/T2gZFPJ-KRI/AAAAAAAAB-M/3Z-PrBWYq3s/s1600/IMG_20120313_162447.jpg
Biển động sóng lớn

Hai cây phong ba già cỗi bên tượng Quan Thế Âm

Vách hang chùa Thiên Tạo đẹp mê ly

https://3.bp.blogspot.com/-41gpief-Gr0/T2gZnu0LyQI/AAAAAAAAB-0/M_Szw9meTfE/s320/IMG_20120313_162823.jpg

Thầy dẫn tôi tới chùa Hang, di tích thắng cảnh cấp quốc gia. Cảnh chùa đẹp khiến tôi ngõ ngàng, với vách hang do phong tạo xâm thực thổi bay đất cát tạo thành những vân đá đẹp và tinh xảo. Ở đó có hai cây phong ba to lớn tuổi cũng cỡ ba bốn trăm năm. Vào trong hang khá rộng và thờ mấy vị Phật mà tôi biết ( tôi có tìm hiểu qua). Chùa như vậy là rất lâu rồi, và hẳn các vị sư ở đây cũng đã thăng lên, trong hang còn bia thờ các vị.
Lý Sơn có vẻ nhỏ, nhưng nơi đây tôn giáo và đạo cũng khá nhiều. Tới 80% làm nghề trời, nghề biển, tức là ra khơi đánh cá, nên họ thờ nhiều vị thần để giữ gìn cho hành trình của họ. Có lẽ đó là đặc thù những làng chài ven biển, không như tôi nghĩ là đảo nhỏ nên Tin Lành gần gủi với người dân hơn. Nên nhớ là ông Tổ Lý Sơn ra đây cũng vài trăm năm rồi, và đạo Phật cũng tới đây trước Tin Lành.
Vào hang

Tôi và Phong Ba
https://2.bp.blogspot.com/-_e4fuNPWxk0/T2ga6rNQ53I/AAAAAAAAB_E/Anz4x_svYss/s320/IMG_20120313_163810.jpg
Đang dọn tỏi vào bao, vì sắp tối rồi.
https://4.bp.blogspot.com/-AnEK-8jwpPc/T2gbA82i4xI/AAAAAAAAB_M/Tf3frkkHzrQ/s320/IMG_20120313_164912.jpg
Điều khó khăn với tôi là khí hậu đang hơi lạnh, nhưng đặc biệt khó khăn là .. ngôn ngữ. Nếu thầy cô nói nhanh giọng Quảng Ngãi chắc tôi nghe không nổi. Đi qua vài nơi nhưng đến đây tôi mới cảm thấy khó hòa nhập nhất cũng bởi vấn đề ngôn ngữ. Riết cũng quen, nhưng mọi người phải nói chậm tôi mới đoán và hiểu được. Vì vậy, dù Lý Sơn tuyệt vời, tôi chỉ thích chứ chưa có yêu được, khi hòa hơp được , thì tôi sẽ yêu.
Hôm nay tôi ra có chạy máy phát nhiệt điện của đảo nên có điện từ 5h chiều đến 11h tối. Nghĩa là ngày mai sẽ không có điện mà phải dùng điện sạc bình dự trữ, vì cách ngày mới có. Giá điện được bù lỗ lên xấp xỉ với trong đất liền, nhưng nước ở khu vực này là nước khối, giá mắc gấp 10 lần ở đất liền. Không như bên mé Tây An Vĩnh có giếng nước ngọt thì không phải lo như bên này. Đúng là điện và nước ở đây rất quý. Có thiếu thốn tôi mới thấy quý những thứ mình đã từng được hưởng, vì mình không biết không hiểu, coi là tự nhiên. Tôi lại lớn thêm một chút.
Bữa tối tôi lại được mẹ Tr cho ăn gỏi tỏi. Món bị nghiền món này luôn rồi, có vị ngọt của cà chua xanh, tỏi tằm được trụng rồi bóp muối ăn giòn và thơm. Nếu là đầu mùa thu hoạch tỏi thì lúc đó món gỏi này còn ngon nữa, mẹ Tr nói vậy làm tôi thèm nhỏ giãi ( cũng tại sở thích ăn uống của tôi mà).
Tối thì Ba của T qua đón tôi qua nhà chơi, rồi mua mực về nhậu bia. Vì ba T hiếu khách quá nên tôi uống hai lon, gấp đôi “bia lượng” hàng ngày của tôi. Vì giờ tôi chẳng thích uống chứ khi còn phong độ hồi làm bếp ở Sài Gòn tôi có thể uống 10 chai. Quả là mực Lý Sơn ngọt hơn dù là khô mực mua ở cửa hàng. Hay là vì tôi đang ngồi ở Lý Sơn nên mực ngọt, tôi cũng không sure nữa. Tôi hơi nhức đầu rồi, khoảng 10h xin về nhưng cũng viết tiếp vài dòng nhật ký rồi mới đi ngủ.
Đúng 11h điện tắt.

bonongmongdo
09-04-2012, 10:06
XV2012-Day10- Cánh én Lý Sơn
Sáng nay tôi ra bến tàu nhận em Jup Liberte’ của tôi. Xa một ngày mà tôi thấy nhớ nó quá, cũng bởi không có nó thì tôi làm sao hoàn thành nốt chuyến xuyên Việt được. Ba của T qua đón tôi sớm ra bến, trên đường đi qua giếng Suối La nổi tiếng là giếng nước ngọt tràn đầy quanh năm mặc dù ở ngay gần biển. Chú nói là giếng này được khai mở từ thời vua Gia Long.

Giếng Suối La trong nắng sớm
https://4.bp.blogspot.com/-3G4OxDPX-uA/T2gcKhh2JaI/AAAAAAAAB_c/kuTin673Jqc/s320/IMG_20120314_082054.jpg
Đường ven biển, ra bến Tàu
Tôi đoảng quá, lại quên chìa khóa xe ở nhà. Chạy về nhà thì 7km lâu quá. Ngại là lại làm phiến chú nữa. Thế là hai chú cháu dắt xe ra quán sửa xe gần đó, tháo ốp trước ngắn mạch điện, rồi cứ thế chạy về nhà. Tôi có thêm kinh nghiệm, nếu mà không mang chìa thì cũng biết cách xoay xở rồi. Trong cái rủi, thế mà hay lại có cái may.
Cô chú mời cơm trưa tôi, cho tôi ăn cá Cam một khúc giữa mà to bằng cả cái đĩa, và món rau sống có giá đậu ván. Giá đậu ván chỉ Lý Sơn mới có, lớn cọng hơn giá đậu xanh hai ba lần. Ăn xong tôi qua nhà ngoại của T, coi thăm cơ ngơi ở đây: hai chuồng chim cút lấy trứng, vài con heo, một đàn gà đá đang còn nhỏ. Nhà ngoại có một con chó đẹp lắm, mà khôn nữa, thấy tôi là khách nhưng là khách đẹp ( theo kiểu đẹp trai) nó không có sủa. Rồi hai ông sui gia tương lai dẫn tôi đi thăm chùa Đục.
Tấp nập lấy nước Giếng Tiên
https://1.bp.blogspot.com/-b2L39gFI9JY/T2gcEoLc7PI/AAAAAAAAB_U/wDf79ce8hMk/s1600/IMG_20120314_081825.jpg
Tượng Bà xa xa giữa đồng Mộ

Xe của hai ông sui gia

Đường lên Chùa vẫn đang dở dang
https://2.bp.blogspot.com/-KQwvfX3aTW4/T2gcilKyz3I/AAAAAAAAB_8/YNpPCb30j18/s1600/IMG_20120314_160947.jpg
Lối vào chùa Đục đi qua một ngôi chùa đang xây dở có tượng một con phụng hoàng đậu trên mái trông khá đặc biệt. Chùa Đục nằm trên vách núi, gọi là đỉnh Liêm Sơn, ngay trước là tượng Quan Âm cao xx mét nhìn hướng ra biển, nằm giữa một đồng mộ. Trên lối đi có rất nhiều cây dứa rừng tôi chưa thấy bao giờ, dứa này hình như có thể làm thuốc chữa bệnh sỏi thận, cái này để y học nghiên cứu thêm, còn tôi đi ngắm cảnh tiếp.

Dứa rừng

Hường nhìn cùng Quan Bà

Thơ về đỉnh Liêm Tư


Lòng trảo thiên thai, trải dài cùng gió
https://2.bp.blogspot.com/-31adKXfc-lQ/T2ge4dNUHoI/AAAAAAAACAs/CwlZW-EseqI/s1600/IMG_20120314_162023.jpg
Hòn đá lớn, đứng ngắm biển mải mê từ bao lâu, mà vẫn còn đứng ngắm..
https://2.bp.blogspot.com/-v-wE87WneW4/T2ge-Rc3B-I/AAAAAAAACA0/9qzpUvRf4qs/s320/IMG_20120314_163318.jpg
Lối đi lên đỉnh núi dẫn tôi đến cái gọi là “Sân Vận Động thế giới”, thầy nói vui như vậy. Đó là lòng núi lửa tắt từ lâu rồ, tạo thành một lòng chảo. Giữa lòng chảo rất phẳng, mọc nhiều bụi dứa dại khắp nơi. Có một triền cỏ rộng nhìn ra biển, chỉ chạy xuống thôi mà cảm giác rất đã. Tôi thấy mình như sống lại cảm giác hồi xem bộ phim “Ngôi nhà nhỏ trên thảo nguyên”. Có một tảng đá ngay giữa triền cỏ đó, ngồi trên đó mà ngắm ra biển thì mãi cũng không biết chán. Tôi đang ngẩn ngơ ngắm nhìn quang cảnh là tạo vật vĩ đại của Chúa thì một cánh én liệng qua. Cánh én liệng rất nhanh và sà xuống sát cỏ, rồi lại lượn lên như nô giỡn. Tôi không thấy én đậu bao giờ, nó cứ lướt hoài như vậy, thi thoảng phơi cái bụng trắng khi đang lướt. Lần đầu tiên tôi nhìn thấy chim én mà nó lại lượn sát ngay gần như vậy. Tôi được nghe về cánh en mùa xuân qua thơ nhạc sách nhiều nhưng đây mới là cánh én mùa xuân thật của tôi. Ước chi tôi có thể là cánh én chao liệng khi xuân về, để thả sức nô giỡn với cỏ và nắng, thả mình theo gió và sóng biển giữa trời cao - Tôi sẽ thấy mình tự do. Những ngày ở Lý Sơn, khi lên những đỉnh núi tôi hay thấy chim én, có khi là một đàn vài con nhưng thường thấy chim én bay lẻ hơn, có lẽ tổ của chúng ở gần đây.
Mỏm này sẽ nhắc tôi nhớ về Lý Sơn huyện đảo
https://3.bp.blogspot.com/-tkWWC2DYeno/T2gfBRRqbWI/AAAAAAAACA8/raIGnW9Lb14/s320/IMG_20120314_164348.jpg
Phụng Hoàng đậu trên nóc ngôi Chùa
https://4.bp.blogspot.com/-Mpw8JeifBDw/T2gfvaikZfI/AAAAAAAACBM/fxYlLmOSHfo/s1600/IMG_20120314_165058.jpg
Bữa ăn tối tôi được ăn một món cá lạ: Nhói xanh. Vì xương nó xanh mà nó có cái mũi nhọn đâm vào đau nhói nên người ta gọi là cá nhói xanh, dễ nhớ nhỉ. Nhưng khi bày lên đĩa thì tôi không thấy cái mũi nhọn nhưng xương thì đúng là xanh. Cá ăn ngọt thịt, hơn so với những biển phía dưới như Quy Nhơn hay Nha Trang, vì biển miền Trung này nước mặn hơn ( theo lời kể của chuyên gia, tôi không nếm nước biển nên không biết). Rồi tối ngồi xem phim với thầy cô, cũng chả viết lách hay làm gì cả, để dành pin điện thoại mai chụp ảnh và laptop thì không có điện mà xài, còn tivi thì chạy bằng bình tích điện.
Thầy đưa tôi qua nhà mục sư Tín nhưng mục sư chưa về, ngồi nói chuyện với cô một chút rồi chúng tôi về. Tôi đi ngủ sớm.

bonongmongdo
09-04-2012, 15:46
XV2012-Day11- Hang Châu Báu
Hướng dẫn viên sáng nay là chú T, đưa tôi qua gò Mù Cu. Mà sao cô bảo là gò Mù U, mù u thì tôi biết từ hồi còn bé xíu, khi vẫn nghêu ngao hát bài ” sao em nỡ vội lấy chồng”, chứ Mù Cu thì tôi chịu. Có hai cái đèn nhoi ra biển, cái nhỏ tự sáng dùng năng lượng mặt trời, cái lớn thì dùng dầu, tôi không chắc lắm. Nhưng tôi chắc là đi ra đó rất sướng. đứng ở đó thì 355 độ xung quanh là nước, nhìn vào các bãi biển ken kín thuyền bè neo đậu rất là đã. Lúc ra đó có mấy người phụ nữ và trẻ em đang gom các bao rong biển, mà tôi về hỏi cô, thế là chiều cô cho ăn rong sương nấu từ rong biển đó luôn, rong sương với gừng xào đường. Rồi chú T đưa tôi lên đèo ngắm sóng biển. Trước khi lên thì xe xịt lốp. Sáng nay đi có vậy thôi.


Tượng hải đội kiêm quân Bắc hải

Đền nhỏ gần bến Tàu, xã An Hải
https://2.bp.blogspot.com/-F8bkvWUCKSM/T2gim_OoUiI/AAAAAAAACBs/nhRW2gsKJ2w/s1600/IMG_20120315_084716.jpg
Xe của tôi đấy, nó ra đảo với tôi đấy

Ruộng hành
https://3.bp.blogspot.com/-Qw0IsRt2lIE/T2gi4DBvGnI/AAAAAAAACCE/z2ZGZzKnSSA/s1600/IMG_20120315_085043.jpg
Tôi trên ruộng hành

Đẹp không nào?
Đèn lớn, gò Mù Cu

Nhìn vào bến Tàu
https://4.bp.blogspot.com/-mQ2C1OxfjC4/T2gjPG1lymI/AAAAAAAACCk/xzV2x_5yFhw/s1600/IMG_20120315_090427.jpg
Đôi chân lông lá ngâm nước mát
https://4.bp.blogspot.com/-UK4AG-Pcalc/T2gjUT7tqxI/AAAAAAAACCs/LwxCTRolNI0/s320/IMG_20120315_090548.jpg
Nhiều đá và rong biển
https://1.bp.blogspot.com/-Kd5FdMl2qm0/T2gjflFvYrI/AAAAAAAACC0/IcThH3XNNBQ/s1600/IMG_20120315_092100.jpg
Bóng du hành gia ...
https://4.bp.blogspot.com/-0d5qc_WIA8o/T2gjmhT3fqI/AAAAAAAACC8/9sq8uWnzDX4/s1600/IMG_20120315_092154.jpg
...Ngắm sóng bạc đầu

Thích thì lao xuống biển, nhưng cảnh đẹp quá, ai nỡ..
https://3.bp.blogspot.com/-2yw-xBaWbBg/T2gjzEY56pI/AAAAAAAACDM/EL-4mJZ7758/s1600/IMG_20120315_092208.jpg
Mày chụp ảnh lúc nào cũng đẹp Jup Lib à

Tôi ngủ trưa đã đời, khi dậy thì qua cái đình ngay gần nhà. Nó có tên là “Âm linh tự và mộ lính đội Hoàng Sa”. Ngay cạnh là Xưởng thuyền Qui và người ta đang làm thuyền, để chuẩn bị cho lễ hội đua thuyền tháng Chạp. Mỗi huyện có bốn đội Long Lân Quy Phụng, hai huyện An Vĩnh và An Hải tức là tám đội tranh nhau chức vô địch. Không khí làm thuyền hết sức sôi nổi và dĩ nhiên diễn ra trong vùng ngôn ngữ mà họ nói nhanh tôi nghe không nổi, tôi không giỏi ngoại ngữ cho lắm.

bonongmongdo
09-04-2012, 15:49
XV2012-Day11- Hang Châu Báu
Tôi ngủ trưa đã đời, khi dậy thì qua cái đình ngay gần nhà. Nó có tên là “Âm linh tự và mộ lính đội Hoàng Sa”. Ngay cạnh là Xưởng thuyền Qui và người ta đang làm thuyền, để chuẩn bị cho lễ hội đua thuyền tháng Chạp. Mỗi huyện có bốn đội Long Lân Quy Phụng, hai huyện An Vĩnh và An Hải tức là tám đội tranh nhau chức vô địch. Không khí làm thuyền hết sức sôi nổi và dĩ nhiên diễn ra trong vùng ngôn ngữ mà họ nói nhanh tôi nghe không nổi, tôi không giỏi ngoại ngữ cho lắm.

https://1.bp.blogspot.com/-qYOa2URm16Q/T2glzgLX0MI/AAAAAAAACDU/nujkSELQrEM/s1600/IMG_20120315_145306.jpg


Cô mang về ba chén bự rong sương rồi xào gừng với đường, làm cho thầy và tôi ăn. Món này rất ngon, và bổ, và nó là rong sương tự nhiên chứ không phải từ bột, có mùi rong nhẹ và thơm nức của gừng. Tôi ăn vào thấy ấm bụng vô cùng.
Rong sương ngon không?
https://4.bp.blogspot.com/-_3vIyNrI69w/T2gmmbgZuXI/AAAAAAAACD0/uuBEsNvot4I/s1600/IMG_20120315_151447.jpg
Với Gừng xào
https://4.bp.blogspot.com/-3mWkms1_Nrg/T2gmrDzAO1I/AAAAAAAACD8/SpmdFwfW0T4/s1600/IMG_20120315_153131.jpg
thấp thoáng chim én lượn bay

Hải đăng kìa
https://1.bp.blogspot.com/-z6KRzjKoXGA/T2gm3ILvAjI/AAAAAAAACEM/Qe1t1emDFro/s1600/IMG_20120315_165757.jpg
Hồ trên núi, đập chắn ngang
https://3.bp.blogspot.com/-kEHnVnOsvK8/T2gm8a6iEDI/AAAAAAAACEU/-JJZXsoO68A/s1600/IMG_20120315_170401.jpg
Đi trên đập, bên hồ bên biển

https://2.bp.blogspot.com/-S1Wy7xl8jTY/T2gnBJnn1dI/AAAAAAAACEc/wpIquSXDyik/s1600/IMG_20120315_170652.jpg
Đường vào đập còn đang làm
https://3.bp.blogspot.com/-GEleTgVKCkU/T2gnP_MDBrI/AAAAAAAACE0/uyxXIpp1_eQ/s320/IMG_20120315_193630.jpg
Gọi là ốc cừ, hay còn gọi là Ốc Cừ. ha ha

Cuối giờ chiều thầy S đưa tôi ra bên An Hải, lên đèo trên núi Thới Lới, đi tiếp đoạn đường còn dở buổi sáng. Từ trên lưng chừng đèo nhìn ra khơi xa nơi những cánh sóng trông như những chiếc lược trắng xóa liên tục cài vào mái tóc biển, trào ra trên cát trắng. Gió lộng đưa những cánh én chao liệng làm cả vùng biển này thêm sinh động và đẹp đẽ như tiên cảnh. Ngay phía dưới chân là chùa Hang, và tôi gặp tôi ngày hôm qua, đang nhìn từ dưới lên và tưởng tượng trên này có gì, còn tôi hôm nay đang nhớ về ngày hôm qua với xúc cảm mạnh mẽ về cảnh tượng tuyệt diệu nơi Chùa Hang.
Chúng tôi đi lên một lối khách vẫn còn đang đổ bê tông, để vào đập nước. Lối đi khá thô sơ, không có lan can che chắn gì và có cảm giác khá chông chênh ngay nơi đỉnh núi. Nhìn xuống những ruộng tỏi hành trông nhưng những miếng xếp nhiều màu sắc xinh xắn của trẻ con. Nổi lên giữa những ruộng tỏi là ngọn hải đăng ( tôi không leo lên đây vì lúc chiều tối sắp bật đèn nên không được phép lên). Hồ nước khá rộng, vào mùa mưa nước còn dâng cao hơn vài mét, thể tích sẽ gấp vài lần hiện giờ. Việc xây đập giữ nước phục vụ tưới tiêu, chỉ nhìn trực quan thôi cũng thấy là một điều tuyệt vời của con người. Tôi đi ra giữa chắn đập ngắm nhìn hồ núi biển bốn bề, lòng rộn ràng về quê hương Lý Sơn xinh đẹp nơi mà con người hiền hòa mến khách, cảnh vật tươi đẹp mát lành, sản vật biển phong phú.
Trên núi Thới Lới có một trạm quan sát ngày và đêm canh chừng biên giới và hải lãnh của Việt Nam. Các chiến sĩ không tiếp dân ngày thường, và tình thần thì luôn cảnh giác ở mức cao độ. Giữa cảnh sắc tuyệt vời nơi đây, và công việc thì đơn điệu dễ nhàm chán, nhưng các chiến sĩ vẫn giữ tròn trách nhiệm, đề cao công tác, hi sinh cho nước nhà, quả là điều không dễ. Tôi trân trọng hơn cuộc sống hàng ngày của mình, được sống trên đất nước mình, trong sự an toàn và trách nhiệm. Cám ơn các chiến sĩ rất nhiều. Tôi yêu hơn Việt Nam, quê hương tôi. Với hành trình này, Việt Nam trở thành quê hương tôi một cách dung dị và chân thật, vì tôi đã thấy nhiều điều tuyệt vời trên đất nước mình.
Chú S đưa tôi đến Hang Cao, nơi tôi lạc vào miền Châu báu. Tiếc là điện thoại đã hết pin. Châu báu mà tôi gọi chính là những mảnh san hô, vỏ sò ốc phơi đầy trên bãi. Có những mảnh thì đã vụn, có nhiều mảnh còn lớn và trông rất đẹp, nằm ngay dưới hang Cao rộng rãi, vài chỗ lóc tóc nước chảy từ khe trên mái. Nhìn những mảnh san hô tinh tế do bàn tay của tạo hóa như còn đọng trên đó những giọt nặng của thời gian, tôi cảm ơn Chúa nhiều về bàn tay tạo hóa của người trên đất này. Mỗi điều Chúa tạo ra đều tinh tế và xinh đẹp, hầu ban cho con cái loài người của Ngài thưởng thức và sử dụng.
Nhưng chính tôi cũng hơi xấu hổ, dù hai tay đã bốc đầy châu báu rồi mà tôi vẫn ngoái nhìn phía dưới. Mãi tôi mới nhắc mình ngắm cảnh trí nơi đây, kẻo tôi sẽ chẳng có một chút ký ức nào.
Đến tối chúng tôi tập trung nhà chú B ăn ốc Cừ chú đãi cùng bia Dung Quất. Tôi thấy mình ờ Lý Sơn được đón tiếp nồng nhiệt quá, dù là con cái Chúa hay không. Ba ngày với các hướng dẫn viên là người nổi tiếng ở bản địa, là những thầy giáo và bác sĩ ở Lý Sơn, tôi thấy mình hân hạnh vô cùng. Món ốc này tôi chưa từng ăn qua, nhìn thôi cũng đã thấy ngon lành và đã mắt, vì con ốc to quá mà, nhưng cũng chỉ cần gõ nhẹ là thịt ốc rơi ra, chấm muối tiêu chanh, rồi nhấp ngụm bia thì thịt mới thật là ngọt.
11h30 tôi ngủ với cái đầu nặng nhức và cái bụng thì rỗng tuếch, chẳng còn bia mà cũng chẳng còn gỏi tỏi. Tôi không mơ được mà chập chờn đến sáng. Cũng chẳng thấy mệt nữa.
Tôi viết những dòng này khi đang ở Đà Nẵng, và Lý Sơn đã là giấc mơ mà tôi đã tỉnh, nhưng tôi muốn mơ lại vô cùng. Và đám cưới của đôi trẻ ấy tại Lý Sơn, với niềm vui của hai ông bà sui gia hai bên, những chủ nhà Lý Sơn tuyệt vời tiếp đãi tôi, nhất định tôi sẽ trở lại, không còn là đến Lý Sơn nữa, mà là trở về Lý Sơn, giấc mơ tuổi hai nhăm của tôi.

bonongmongdo
09-04-2012, 15:52
XV2012-Day12 –Rời Lý Sơn - Đêm Hội An
3h30 tôi trở mình, rồi 5h30 một lần nữa. Tôi bị đau bụng đi ngoài, và dĩ nhiên tôi biết lý do tại sao. Tối qua tôi bị ói, vì uống hơn hai lon bia Dung Quất một chút. Nếu đúng hai lon thì chắc không sao. Nhưng cũng là do món ốc Cừ càng ăn với bia thì càng ngọt ấy. Tôi ăn hơi nhiều, món đó lạ với bụng, mà lại không có rau gì đi kèm ( rau răm chẳng hạn). Hồi trước lâu lắc tôi bị rồi và tự nhắc mình rồi, nhưng chắc lâu quá nên quên mất.
https://4.bp.blogspot.com/-lpddItb52Rk/T2gp21dMKdI/AAAAAAAACE8/tfmEd8s2J9I/s200/Hoi+An+town.jpg
Mẹ Tr thấy tôi vậy nên cho tôi uống một chén rượu tỏi. Rồi lát sau có mẹ của Tiên mang qua vài viên thuốc. Mẹ Tr bê một tô cháo về bảo tôi ăn rồi uống thuốc. Hi vọng tôi sẽ đỡ hơn, để còn tiếp tục hành trình. Chú B mua vé cho tôi rồi hai chú cháu ngồi uống cà phê đợi tàu xuất bến lúc 8h.
Trên tàu ngồi kế tôi là một cô bé tên Ph cũng người Lý Sơn.
Thế là tôi sắp rời Lý Sơn quê tỏi rồi. Ba ngày trên đảo mà ngỡ đã ngàn năm trôi qua, trở về với đất liền mà như tôi sắp tỉnh một giấc mơ để trở về với thực tại, nơi mà thời gian trôi chảy như dòng sông xiết mạnh quay cuồng. Tôi nhớ những giọt thời gian đọng lại trên huyện đảo Lý Sơn, nơi tôi sống những năm tháng xưa cũ của thế kỷ trước. Rồi đây con tim tôi sẽ thở lại nhịp sống bon chen và vội vã chẳng biết đâu là bến bờ.
Biển êm lên tàu đến Sa Kỳ là 9h hơn một chút. 9h30 tôi theo con đường lớn phơi đầy thóc dọc hai bên đường, chứ không phải là tỏi, về thị Trấn Châu Ổ, ra QL1A về Tam Kỳ thẳng tiến.
Hành trình của tôi qua ngã rẽ vào Cảng Dung Quất và Khu KT Mở Chu Lai, qua Bệnh viện đa khoa TW Quảng Nam đang xây dở.
Tiếc là hôm nay không có cái ảnh nào vì đêm qua đột nhiên U8800 giở chứng, tôi hi vọng chỉ là do phần mềm, reset rom lại là OK, nhưng giờ trước tiên phải backup ảnh mấy ngày qua đã.
Đến trưa tôi nghỉ tại nhà thờ Tin Lành Binh Tú. Mục sư quản nhiệm ở đây là ba của mấy em cùng hội thánh trong Sài Gòn. Tôi lại trở về nhà của mình, và bữa trưa được tiếp đón ( một cách tình cờ) bằng món mỳ Quảng.
Trưa nay tôi nghỉ trong nhà thờ rộng rãi, thoáng mát và sạch sẽ. Không gian tĩnh lặng ru tôi ngủ. Rồi khi thức giấc tôi mang cuốn sách tranh về Chúa Phục Sinh lên nóc nhà thờ ngồi đọc. Từ đây tôi có thể ngắm nhìn ra bao lơn xung quanh về thị trấn và những cánh đồng vàng ươm lúa chín. Từ ngay bên nhà thờ tiếng học sinh nô đùa, đọc bài vọng lại lảnh lót đưa tôi vào ký ức. Hồi cấp một trường tôi ở Hà Nội cũng là trường làng, còn là vách đất, giờ thì khác nhiều quá. Tôi cũng đã lớn lắm rồi. Vậy đó, tôi đi thì tôi nhớ, chứ tôi ngồi lỳ một chỗ thì tôi chả nhớ điều gì. Bình Tú quả đẹp như đôi mắt của một cô gái mà tôi biết, cũng sinh ra tại thị trấn này. Bình Tú rất đẹp.
Tôi chơi đùa với hai con chó Ki Bi, trò chuyện cùng gia đình. Đến 5h thì tôi cùng anh Qu chị H và hai bé con nhà chị Ng đi Hội An.
Gửi xe máy rồi cả đoàn đi bộ vào trong khu phố cổ. Dễ dàng thấy được những nét hoài cổ trên những kiến trúc các ngôi nhà, từ bảng hiệu, bảng tên đường, đến lối chăng đèn. Khắp phố thắp những đèn lồng lung linh rực rỡ. Tôi mê mẩn khung cảnh ở đây, bàn chân như muốn đi vòng quanh đây mãi. Chúng tôi ngồi ăn cao lầu quán Phượng ( chỉ là tên ghi trên bảng thôi), gần ven sông ( chắc là sông Hoài). Họ có một quyển menu có hình với phong phú món ăn, có khi còn đẹp hơn mấy quán ở Thành Phố, mặc dù họ chỉ bán lề đường. Họ không được thắp đèn sáng lên cao, cho nên phải lúi húi mà làm đồ ăn, chiên, cuốn, trộn, xào,v..v…Cái anh béo phụ quán cùng vợ là người ở đây, rất niềm nở và dễ thương với khách ( với người khác thì không biết), là người gốc ở Hội An, và còn chụp ảnh cho chúng tôi. Mỗi lần quán dọn ra là lòng vòng quanh khu này chứ không có cố định. Món cao lầu bao gồm sợi mì vuông ngắn làm từ bột gạo, thịt nạc miếng mỏng, chả ram, rau thơm, và một thứ nước dùng rất ngọt. Đặc biệt sợi mỳ ăn rất bùi. Rồi chúng tôi kêu thêm đĩa hến sào ăn với bánh tráng giòn. Hến sào cũng là món dễ làm, nhưng ăn rất ngon, gồm đậu phộng, thịt con hến,hành tím bẳm, xào lên trộn với rau răm và rắc mè đen.
Hội An đặc biệt nhiều khách nước ngoài. Cách nhanh nhất đến Hội An từ nước ngoài là bay đến sân bay quốc tế Đà Nẵng rồi đi xe xuống Hội An cách chỉ chừng 30km. Phố cổ Hội An quả thực là một nơi “ẩn náu” văn hóa cho những người từ nền văn minh Châu Âu. Và chỉ riêng cái màu đèn lung linh ở đây cũng đã đủ để lôi cuốn họ rồi.
Rồi cả nhà đi qua chợ đồ lưu niệm. Tại đây tôi gặp một cô gái người Đức trước cửa hàng đèn lồng. Cô ấy đang học tiếng Việt, đặc biệt xinh đẹp, và sống ở Sài Gòn, đến Hội An cho kỳ nghỉ. Cô ấy chịu nói tiếng Việt. Chúng tôi nói về Hội An, và tôi hơi tiếc đã không chụp ảnh cùng hoặc mời cà phê, hoặc xin số điện thoại. Và phải nói lại lần nữa, là cô ấy rất xinh.
Tôi nói chuyện phiếm với mấy người bán hàng. Tôi chỉ chọ cách mời chào khách người Pháp đến mua hàng bằng tiếng Pháp. Họ chịu học lắm, lấy điện thoại ra ghi lại, rồi nhắc lại luôn. Lúc ấy, tôi chỉ nhớ ra có “Visitez ma kiosque, svp”. Lâu không xài, tiếng Pháp cũng đã rơi rụng hết rồi, ôi tiếng Pháp của tôi ơi.
Khoảng 9h15 chúng tôi rời Hội An về Đà Nẵng. Tôi muốn ghé lại Hội An lần nữa.
Khoảng 10h là đến thành phố Đà Nẵng rồi nhưng mà còn đi khá xa theo đại lộ Trần Đại Nghĩa rộng thênh thang. Không có U8800 tôi không có máy ảnh, bản đổ, ghi chú, danh bạ đầy đủ, tôi chẳng có gì nhiều, thật là bất tiện.
Khi qua cầu sông Hàn, về ngã ba Huế, tìm đại học Đà Nẵng, tôi ngỡ ngàng về vẻ đẹp của hai bên triền sông lộng lẫy ánh đèn. Nhìn qua cầu Thuận Phước giống như chuỗi ngọc quí tỏa sáng trong đêm. Chắc phải nữa đi dạo ngắm Đà Nẵng cho thỏa lòng mới được.
Tôi không chỉ bị cái đẹp lộng lẫy của Đà Thành choán ngợp, mà bởi sự rộng rãi và quy hoạch tuyệt vời của thành phố này ( mấy đường mà tôi đi qua). Đi mãi tôi mới qua ngã ba Huế và tìm về nhà SV tại đường LVS.
Tôi lại đến nhà, nhà của Cha. Và anh chị em đón tôi niềm nở và ngọt ngào như đón lại đứa em đi xa từ lâu nay trở về.
Viết xong nhật ký thì cũng là 1h. Ngày mai tôi có nhiều việc phải làm ở thành phố này, nên giờ phải đi ngủ thôi. Chúc tôi ngủ ngon.

bonongmongdo
09-04-2012, 15:53
XV2012-Day13- Dạo ĐH BK Đà Nẵng
Sáng anh Ph đưa tôi đi ăn Mỳ Quảng. Dễ tìm thấy một quán mỳ Quảng ở thành phố này, cũng giống như dễ tìm một quán Phở ở Hà Nội. Mì Quảng tôi ăn hôm nay hơi khác so với ở Bình Tú, nhưng cũng ngon. Giống nhau là ở sợi mì vuông ngắn nhưng ăn rất bùi. Có mấy loại mỳ: tôm thịt, trứng, da heo quay, tùy theo ý thích thực khách. Món mỳ Quảng không nguội, rau kèm có rau chuối, xà lách, diếp cá,.vv..Tôi không biết một bát mỳ Quảng chính gốc có thể tìm thấy ở đâu. Nhưng mỳ Quảng tôi ăn đã khá ngon rồi.
https://2.bp.blogspot.com/-WX7-FVK-Ooc/T2grGSVCF-I/AAAAAAAACFE/G13Wi5PEaKY/s200/image005.jpg
Trưa mọi người qua nhà Abraham cầu nguyện kiêng ăn đến quá trưa. Chương trình thờ phượng ý nghĩa và bài chia sẻ của chị L.
Xong chương trình chúng tôi đi ăn bún, còn tôi gọi tiếp Mỳ Quảng. Rồi qua gần chợ Hòa Mỹ ăn kem xôi. Rồi chúng tôi về nhà, tôi nghỉ một lúc đến cuối giờ chiều vào đại học BK Đà Nẵng làm chứng với chị L.
Trường ĐH BK ĐN rất rộng, có khi còn lớn hơn Bách Khoa Hà Nội. Khuôn viên trường rộng rãi thoáng mát và sạch sẽ. Cây cối trong trường thì không lớn bằng BKHN, dĩ nhiên. Nhưng trong trường thi thoảng có những bức tượng kiểu Phục Hưng rất đẹp và sinh động, vì ở đây có Khoa Xây Dựng và Kiến Trúc, hơn BKHN ở chỗ này. Tôi thích một ngôi trường có những bức tượng đẹp và đầy tính thẩm mỹ như thế.
Chúng tôi làm quen hai em năm thứ nhất, đang tập Parkours. Trước tôi cũng khoái môn này lắm, nhưng không sắp xếp được để tập, bị những cái gì nó cuốn đi mất niềm say mê. Tôi cảm thấy sinh viên khi đã vào đại học thì lối sống cũng tương tự nhau, vì tôi thấy hình ảnh những năm trước của mình ở các em. Cũng có một cái gì non nớt, rồi ra sức học hành, bố trí thời gian chơi thể thao, nhưng nhiều khi không thành một nhóm, team để tạo động lực, và phải tự mày mò nhiều thứ trong cuộc sống, từ các học tập, lối sống đến định hướng tương lai, nghề nghiệp, v.v..Rõ ràng là còn quá nhiều điều cần phải làm để củng cố đời sống các em sinh viên non trẻ.
Tôi rủ các em tối đi coi phim 3D. Điện thoại sửa được rồi, up lại rom là OK, mặc dù không tin tưởng nó sẽ chạy êm về tận HN. Cứ xài đã.
Sau khi cả nhà ăn tối, mọi người náo nức nhau đi coi phim, rất vui. Lâu rồi tôi không coi phim, hôm nay chiếu bộ phim “Thor”. Nói chung cả bộ phim tôi chỉ bị ấn tượng bởi vẻ đẹp hình thể của nam nhân vật chính, ngoài ra nội dung không có gì đáng chú ý, vẫn là theo mô típ cũ, không mới lạ và đột phá.

Tôi ngủ yên giấc và có chút háo hức. Vì mai là ngày Chúa Nhật, tôi sẽ đi lễ cùng anh chị em.

bonongmongdo
09-04-2012, 15:56
XV2012-Day14 – Bên bờ Sông Hàn
Sớm nay mọi người rộn rã mặc đồ đẹp xúng xính và gọn gàng, sạch sẽ đi lễ Chúa Nhật lúc 8h tại nhà thờ Hòa Mỹ. Nhà thờ Hòa Mỹ còn rộng hơn cả nhà thờ Hàng Da, và đặc biệt là có một chiếc piano rất đẹp. Trong giờ thờ phượng hát thánh ca mà tôi mê mẩn nhìn đôi bàn tay điêu luyện và mềm mại của chú nhạc công lướt trên các phím đàn như đang múa. Tôi yêu những giờ phút thờ phượng này, đến với Chúa tôi cất hết khỏi lòng những lo toan, mệt mỏi, nan đề hàng ngày, đến với Chúa trong sự bình an và vui thỏa.
https://2.bp.blogspot.com/-vvcBJ5jqSio/T2gsGXx17XI/AAAAAAAACFc/gDpUchhUxws/s1600/IMG_20120318_080153.jpg
29 và 43
https://4.bp.blogspot.com/-r-9nnwyWuzI/T2gr7AX0T3I/AAAAAAAACFM/mW2few00zmw/s1600/IMG_20120318_080034.jpg

Tôn vinh Đức Chúa Trời
https://2.bp.blogspot.com/-8zj_Db7j1NQ/T2gsLarrXdI/AAAAAAAACFk/zc03_R_h2g4/s1600/IMG_20120318_080543.jpg
Piano nhìn đã quá
Loay hoay suốt trưa và chiều không có việc làm, mới chợt nhớ ra Sơn Tùng cùng lớp đại học đang thực tập ở Đà Nẵng. Mà tìm mãi cũng không ra số nó. Nhờ mấy đứa cùng lớp cũng không có luôn. Mà cái thằng Tùng cũng bí ẩn ghê. Rồi mình để lại lời nhắn trên facebook cho nó, đến gần tối nó mới gọi. Rồi qua nhà anh Moi-se và ghé nhà anh Th staff. Chiều nay tính ra biển mà lại không ra được rồi.
Tối Tùng nó điện, thế là mình bỏ xem phim 3D qua chỗ nó, gần công viên phần mềm Quang Trung. Hai đứa kéo nhau qua ngồi uống nước mía, ngắm cầu sông Hàn. Tối nay mới thật là vui.
T thực tập tại đây
https://1.bp.blogspot.com/-m6YsIiNJJkw/T2gsVQlW0xI/AAAAAAAACF0/JYOA2Tn5Sp4/s1600/IMG_20120318_193521.jpg
Ngắm sông Hàn và cái cầu nhỏ nhỏ xinh xinh
https://2.bp.blogspot.com/-We8IyAklQGQ/T2gsbaHg_nI/AAAAAAAACF8/zAW7POlm5y4/s1600/IMG_20120318_203242.jpg
Thằng bạn cao to hơn nhưng đẹp trai chỉ gần bằng mình.
https://1.bp.blogspot.com/-GPW7ci4Wl1U/T2gsgzKVRcI/AAAAAAAACGE/HU5kJUUwZUg/s1600/IMG_20120318_203259.jpg
Sau khi liên thiên đủ chuyện, kể chuyện đời của nhau, đang không biết nói gì ăn gì nữa thì có hai cô bé dẫn theo một chú cún cũng rất xinh đến ngồi bàn kế bên. Rồi tôi tiến lên bắt chuyện, tất nhiên là làm quen với chú cún tên Rich trước. Chú CÚn này rất giống chú cún của nhân vật truyện tranh Tin tin. Nó cũng khá khôn, như bao con chó khác, cho tôi vuốt ve nó. Con chó nào cho tôi vuốt ve thì đều là khôn hết.
Rồi làm quen với hai cô chủ xinh đẹp. Mọi người dễ gần, nói chuyện thì dễ thương, nhưng chắc là không dễ dụ, hi hi. Nói chuyện đến tận 11h. Tôi tính sẽ rủ các bạn này đi chơi, nhân chuyến đi chơi của tôi ở Đà Nẵng. Rủ cả Tùng nữa, nó đến Đà nẵng hơn tôi có bốn tuần chứ mấy.
Vậy là xong ngày Chúa Nhật, với buổi tối rất vui và làm quen được bạn mới.
Mà sao cái giường tôi nằm, hai hôm nay cứ đặt mình lên là chóng mặt, tôi không hiểu nổi nữa. Để đêm mai coi sao. Hay là giờ mới thấy say sóng biển Lý Sơn. Nhắn tin chúc vài người ngủ ngon, tôi vội vàng đi ngủ, vì sáng sớm mai có trận đá bóng và tôi muốn tham gia.

bonongmongdo
09-04-2012, 16:26
XV2012-Day15- Đến Sơn Trà nghe Kinh trên Núi
Sớm nay đá tôi dậy đi đá bóng cùng mọi người. Trận đá bóng rất vui và sôi nổi. Tuyệt vời hơn là đội tôi thắng, tôi góp phần trong đó. Tuyệt vời hơn là mọi người đá với tinh thần anh em thân hữu và hết mình. Thấy anh em thật gẫn gũi trong gia đình Chúa.

Ở đây có thói quen uống nước giải khát sau trận bóng dùng nước khoáng thạch bích. Nó cũng giống như Revive, nhưng nó là Thạch Bích. Mọi người uống nước khoáng với đá, pha thêm muối và chanh. Khi trước tôi hay uống Revive, tôi thích loại nước này. Tôi thấy uống với chanh với đường cũng rất ngon, lại còn bổ sung muối và giúp dễ tiêu hóa. Thức uống này làm tôi nhớ một người cũng có sở thích uống nước Soda, ở Hà Nội. Có nhiều sự đến với tôi, hàn gắn cho tôi những mảnh ký ức còn vương vãi trong kỷ niệm. Tôi lang thang trong miền ký ức, muốn tìm lại thực tại cho mình; nhưng tôi chưa thể. Tôi bị vỡ vụn trong những suy nghĩ và ước muốn của mình, tôi bị kéo về nhiều phía, bởi những điều tai nghe mắt thấy trong đời.
Tôi giặt một đống đồ bẩn tích lại từ hôm qua, phơi phóng rồi phi xe ra bán đảo Sơn Trà, theo lối qua cầu Thuận Phước. Từ xa xa đã thấy cầu Thuận phước với hai trụ màu trắng, hơi giống so với cầu cổng vàng ở Mỹ. Nhưng mà nó màu trắng và nó nhỏ hơn nhiều. Từ trên cầu Thuận Phước nhìn qua hai bên, về phía sông, hay về phía biển, đều đẹp cả. Biển xanh một màu lam biếc nhạt, đậm dần về phía xa. Hơi mờ phía xa là Cảng Tiên Sa nổi tiếng thành phố Đà Nẵng, nằm ở mũi nhô ra trên bán đảo Sơn Trà.
Trước khi lên cầu Thuận Phước, tôi nhận được cuộc điện thoại hỏi thăm tình hình của mẹ Tr. Cô khuyên tôi nên về Hà Nội sớm chứ không lên lòng vòng quá, cô lo. Tôi nhớ thầy cô và sẽ suy nghĩ về việc gửi xe từ Huế về HN.
Sơn Trà là một cái tên đẹp. Những cô gái tên Trà tôi biết đều đẹp, dĩ nhiên chẳng cô nào tên đủ là Sơn Trà cả. Có một cô có đôi mắt rất buồn, ở gần nhà, lâu rồi tôi chẳng có tin gì, không biết khi về HN cô có còn ở đó không. Đã có thời tôi thích vẻ đẹp của cô ấy, nhưng lối sống của cô ấy thực dụng quá, còn tôi thì còn nhỏ và phải đi học. Thời ấy đã xa rồi.
cầu Thuận Phước xa xa
https://2.bp.blogspot.com/-Ag3a0WsZUeQ/T2gvwGI_liI/AAAAAAAACGU/kYAGSF0CgH8/s1600/IMG_20120319_100617.jpg
vẫn còn xa, mặc dù sắp tới rồi, cầu "Cổng Trắng" ạ.

Cảng Tiên Sa phía xa

Trên cầu, là lá la là gió
https://2.bp.blogspot.com/-QL-GQciDoTw/T2gv_odlDMI/AAAAAAAACGs/PZYr8xvGEU4/s1600/IMG_20120319_100903.jpg
đi ngược chiều đường quay lại để chụp ảnh
https://1.bp.blogspot.com/-If0Yd10v2zw/T2gwG-R3gSI/AAAAAAAACG0/tNJ7-Olin6M/s320/IMG_20120319_101440.jpg
Sơn Trà trước mặt, phóng qua núi, sẽ là biển

Nhà dưới chân núi.
https://2.bp.blogspot.com/-0Nt8EmM_N3Y/T2gwV6iNfRI/AAAAAAAACHE/TMsHPmTgBlg/s320/IMG_20120319_101917.jpg
Tượng Phật Bà phía xa
https://1.bp.blogspot.com/-dVUUXelq7rg/T2gwdF0izzI/AAAAAAAACHM/Vadda9-5qVY/s1600/IMG_20120319_102643.jpg
Đường đi ra đảo mà cứ như lên núi. Thì đúng là núi, có đèo, và được bao quanh là biển. Tôi đi lên mà mát cả gió núi và gió biển, xua bớt đi cái nắng nóng buổi trưa miền Trung nước Việt. Tôi có thấy mấy căn nhà lúp xúp sau rặng cây dưới chân núi, trông rất yên bình. Tôi thích những ngôi nhà như vậy. Xa xa tôi đã thấy tượng Quận Âm rất lớn, đó có lẽ là chùa Linh Ứng nổi tiếng. Từ trên lưng chừng ngay trước Chùa Linh Ứng, tôi ngắm nhìn biển trời với niềm say mê khôn tả, nước biển xanh ngắt một màu, xa xa thấp thoáng là thành phố Đà Nẵng mờ ảo trong lớp sương, như hiển hiện từ tận cõi nào.
Khi tôi đang ở đây thì có PM của Supin, cũng chat với cô bé đó một lúc. Và Supin có đọc đến đây thì những bức ảnh này là dành cho cô ấy. Cô ấy muốn biết tôi đang ngắm cảnh gì lúc đó.
lên Chùa Linh Ứng

9 vị bến phải

chín vị bên trái

Mủng nằm nghỉ, phơi mình trên muống...

...cọng xanh, hoa tím, tưới nắng vàng.
https://2.bp.blogspot.com/-RgDtiBJ0mDs/T2gzcGoBJpI/AAAAAAAACH0/Bgvo185eTlA/s320/IMG_20120319_110122.jpg
Tôi gửi xe lên Chùa Linh Ứng, chụp đủ 18 vị La Hán. Tôi khoái tên các vị, nghe hay hay như Hàng Long, Phục Hổ, Tịnh Lộc, Mi Dài, Bố Đại, v.v..dựa theo thành tích hay là đặc điểm gì đó. Khi tôi đang ngắm nhìn các vị La Hán trong cái nắng nóng trưa, từ trong chùa vẫn văng vẳng tiếng đọc Kinh. Tôi hiểu những lời Kinh réo rắt đó, nhắc nhở mỗi con người về sự sống trong đời này. Tôi không vào trong chùa. Tôi muốn leo lên tượng Quan Âm, nhưng chú kia bảo chỉ ngày lễ mới cho lên, tôi cũng hơi mệt lên về luôn.
Xanh màu nhung nhớ. Tặng Supin nè...

Tặng Supin nữa nè...
https://4.bp.blogspot.com/-aZMDamZNwyw/T2g0of2QZkI/AAAAAAAACIE/vUn648nuQgQ/s320/IMG_20120319_103654.jpg
Tặng Supin nữa nữa nè....
Trên đường về, tôi ngắm biển Đà Nẵng với nhiều ghe thuyền mủng đậu ken trên bến, trên bãi biển là những chiếc mủng đang nằm phơi mình nghỉ mệt trên những trảng rau muống biển xanh mát với những bông hoa màu tím. Tôi biết có bài hát ”chuyện tình rau muống biển”( phải không nhỉ?) . Tôi không nhớ lời bài hát lắm, nhưng tôi nghĩ tình yêu trong bài hát đó hẳn sẽ đẹp, vì nó có màu xanh mát và màu tím mộng mơ, như của hoa muống biển mà tôi đang ngắm nhìn đây.
Tôi phóng xe, với tốc độ cao, trên đường lớn, ven biển Đà Nẵng đầy gió và nắng. Tôi như thấy mình bay lên, áo sơ mi không cài cúc bay phần phật như cờ. Gió táp vào mặt, tai tôi ù đi vì tốc độ cao, tôi thấy mình tự do. Tôi thấy mình cũng khá lãng tử đấy chứ, hình ảnh này của tôi quá đẹp. Tôi đang mơ về tôi, đẹp quá. Tuổi thanh niên đã chẳng phí hoài, tôi yêu cuộc sống mến thương này, với những mối quan hệ tuyệt vời, và với tôi tuyệt vời.
Dọc ven biển đi vào thành phố, những khu đô thị vẫn còn đang tiếp tục được xây dựng. Hàng quán cũng có nhiều, nhưng chắc buổi tối đêm mới tập nập rộn ràng, chứ đang trưa cũng không có khách, rất vắng. Tôi đi qua một con đường có tên Vô Nghĩa. Nghĩ sao mà đặt tên là Vô Nghĩa, nhưng ngó quay lại xem kỹ thì tên đúng của nó là Võ Nghĩa, hết hồn.
Còn đang xây dựng

Võ Nghĩa chứ không phải Vô Nghĩa

Nhà đẹp nhỉ, muốn chỉ một cái chứ không cần nhiều...

Cầu sông Hàn.
Tôi phát hiện ra đặc sản của Đà Nẵng là cái này, hi hi, tấm pano trưng biển thông báo ăn xin ăn mày. Lúc đang chụp ảnh thì tôi ngửi thấy mùi rất thơm, hóa ra là mùi chè cung đình Huế ở ngay bên cạnh. Tôi vội nên không ghé ăn được, nhưng quả thật mùi rất thơm này tôi sẽ phải thăm nó lần nữa.

bonongmongdo
09-04-2012, 16:29
(tiếp..)
Tôi phát hiện ra đặc sản của Đà Nẵng là cái này, hi hi, tấm pano trưng biển thông báo ăn xin ăn mày. Lúc đang chụp ảnh thì tôi ngửi thấy mùi rất thơm, hóa ra là mùi chè cung đình Huế ở ngay bên cạnh. Tôi vội nên không ghé ăn được, nhưng quả thật mùi rất thơm này tôi sẽ phải thăm nó lần nữa.
Đặc sản Đà Thành
https://1.bp.blogspot.com/-ZC8bL3Gm0qM/T2g3iPhfnhI/AAAAAAAACI8/Tw4ZKJw29po/s1600/IMG_20120319_111640.jpg
Đặc sản Đà Thành

Đặc sản Huế ở Đà Thành
Tôi ghé qua Vinh Trung Plaza, gần Big C, để gặp cô bạn mới quen hôm qua, thăm gian hàng của cô và rủ cô và bạn cô vài ngày nữa đi picnic ở Bà Nà. Nếu sắp xếp được thì đi, nếu không được thì thôi khỏi đi, tôi không thích lên Bà Nà một mình chỉ để ngắm cảnh với giá vé như vậy, còn mấy trò chơi thì tôi không khoái lắm, chơi cũng được mà không có cũng không sao.
Chuyện này mới đáng nói. Chú trông xe của tôi ở Big C, lúc tôi ra lấy xe không thấy đâu, tôi tìm mà không ra, tôi lẳng lẳng lấy xe ra về, mang theo cái thẻ xe. Cái này là lỗi người trông xe, không thu được tiền mà cũng mất luôn thẻ. Về lý mà nói, tôi ăn trộm xe của tôi. Chuyện này khá nhức đầu, tôi không bàn nữa.
Cuối chiều, các em ở nhà rủ đi ăn bánh Đập và bánh Ken. Tôi thực sự thích món này, ở Hà Nội không thấy bán. Bánh Đập gồm các lớp bánh tráng giòn và lớp bột tráng ở giữa, thoa giữa là mỡ, ăn vừa mềm, giòn lại ngậy, chấm với nước mắm “cái” và nước mắm “đực”( Vì các em vừa giải thích vừa trêu tôi như vậy, nên tôi viết lại như vậy). Mắm cái rất thơm và ngon. Bánh Ken trông như nắp chai Ken nên gọi là bánh Ken ( có lẽ vậy, nhìn hình là biết). Lớp bột tráng giòn vàng ươm, rồi cho trứng cút chiên vào giữa, ăn kèm nước mắm ngọt, đu đủ thái sợi và rau sống. Hơi nhiều dầu một chút, ăn rất ngậy. Tôi ăn xong còn thòm thèm.
Chảo bánh Ken, một làm vỏ, một hoàn thành khi cho nhân trứng
https://3.bp.blogspot.com/-lsfOGLkq6Qg/T2g4RVI5zcI/AAAAAAAACJM/0mS2y7D7VTY/s1600/IMG_20120319_160105.jpg
Bánh đập nè, đẹp không?
https://2.bp.blogspot.com/-B39DmO9drTM/T2g4WMI2vvI/AAAAAAAACJU/W-TaMbEYjsw/s1600/IMG_20120319_160413.jpg
Bánh Ken đây

Cắn vào thấy ngon, đó là bánh Ken
https://2.bp.blogspot.com/-pQWFVApfU7Q/T2g4fd-N24I/AAAAAAAACJk/E6HnmHFMRiU/s1600/IMG_20120319_161309.jpg
https://3.bp.blogspot.com/-hcS1phDLHWE/T2g4kPpAchI/AAAAAAAACJs/YH64Ogpfyfs/s1600/IMG_20120319_161954.jpg
Tối nay nhóm thờ phượng với các bạn sinh viên. Lửa cứ gọi là phừng phừng, may sao chưa có hỏa hoạn. Cầu nguyện Chúa ban phước và xức dầu lên phong trào thuộc linh nơi đây.
Đêm ngủ bị Hiếu nó đè. Suýt sái chân, trong lúc mơ màng mình vẫn bình tĩnh “khởi động lại”, nên sáng không bị đau. Cám ơn Chúa.

bonongmongdo
09-04-2012, 16:35
XV2012-Day16- Trong lòng Đà Thành
Sớm nay đã có người nhắc, hoa sưa đã sắp hết rồi, về HN nhanh nhanh.
Ừ đúng, hoa rụng đầy đường rồi, facebook thằng Ngh có ảnh rồi. Hoa sưa, tôi chỉ nhớ một lần là nó đẹp, vì khi đó còn có người ngồi sau nhắc tôi: anh ơi, hoa sưa đẹp quá. Tôi bảo: giờ em với hoa sưa là một rồi, ngắm hoa sưa anh sẽ nhớ tới em. Giờ thì hoa sưa không đẹp nữa, vì người đó không còn ở bên tôi. Có chăng là đẹp buồn, buồn trong thầm lặng. Sẽ có người xóa nỗi buồn đó của tôi, đem vui trở lại. Tôi sẽ tìm ra cô ấy nhanh thôi.

Tôi dùng cả sáng và nửa buổi chiều, up nhật ký hành trình, công việc của bao ngày không làm, mặc dù tôi vẫn viết và chụp đủ. Tôi làm xong kịp giờ đưa anh Ph ra bến xe, đi Sài Gòn. Yêu mến vô cùng người anh trai nhí nhảnh và vô tư ấy, mà sao có nhiều lúc tôi thấy anh ấy giống như một đứa trẻ, một đứa trẻ thực sự được Chúa xức dầu và ban phước. Cầu nguyện Chúa nắm tay và làm trọn cho tình yêu của anh , với người yêu đang ở Sài Gòn, mà anh sắp được gặp lại.
Leo trèo như trẻ con
https://2.bp.blogspot.com/-n_98Q5qHSFM/T2lA4LpWQOI/AAAAAAAACRM/vhHbUiR7vbQ/s320/IMG_20120320_081028.jpg
Mỳ Quảng buổi sáng

Anh trai tôi ơi..
Sáng Mì Quảng, trưa cũng Mì Quảng, mà tôi chẳng thấy ngán chút nào. Ăn miết cũng không chán. Và như thường lệ, mặc dù nước mì không nóng sốt mà hơi nguội, tôi vẫn quất hết một đĩa đầy rau sống, và thường thì khi ăn xong thì hết sạch sành sanh, cả cái lẫn nước, và đìa rau, chẳng còn gì, đó là thói quen ăn uống của tôi.
Mỳ Quảng buổi trưa
https://2.bp.blogspot.com/-_rQAVLz2t2I/T2lBZVJTo7I/AAAAAAAACRs/20iW8bWw6_s/s1600/IMG_20120320_114033.jpg
Chia tay anh trai P tại bến xe, tôi lang thang vào thành phố, tính sẽ ngủ nhà T tối nay, anh em tâm sự cho thỏa lòng. Gọi nó mãi không được. Tôi qua big C mua một cái bánh mì dài, vừa gặm vừa lê la khắp phố. Tôi ghé lại quán chè cung đình Huế và gọi một ly chè Đậu Ngự. Đậu Ngự thì hạt to, ăn bùi nên tôi thích. Tôi hài lòng với lựa chọn của mình. Ăn xong thì tôi cũng hơi lửng dạ. Tự do đích thực thật dễ kiếm chứ chẳng quá nhọc nhằn gì.
Tôi đến bờ sông Hàn, dựng xe trên mé đường, ra ngồi ghế đá ngắm dòng sông Hàn sạch sẽ yên bình. Một cô gái đang mải nhắn tin cho người yêu có may mắn được chụp cho tôi vài bức ảnh. Có một bác trung niên chạy bộ qua ngồi xuống gần tôi và trò chuyện một lúc lâu.
Chè Đậu Ngự. Tự do thật giản đơn với bánh mỳ và ly chè Huế
https://2.bp.blogspot.com/-D3gwB7xBayw/T2lCE5YxNSI/AAAAAAAACSc/msF2_-t28Hc/s1600/IMG_20120320_161055.jpg
Bên sông Hàn..
https://4.bp.blogspot.com/-ODTKMvUc7hE/T2lCE9LI0yI/AAAAAAAACSc/joW4u0qObDo/s1600/IMG_20120320_163455.jpg
..Có chàng trai trẻ..
Ngắm một hồi lâu, gọi Tns không được, tôi tính quay về nhà SV. Đang đi trên bờ biền hướng hoàng hôn chạy về, đang có chút lất phất mưa, thì Tns gọi điện lại, bảo là nó mắc họp nên tắt chuông. Tôi quay xe lại về nhà nó để đồ, tắm rửa rồi tối hai đứa đi ăn.
Tối nay nó có một lớp clb tiếng Anh. Thế là tôi tham gia cùng. Buổi tối học rất vui và sôi nổi, nhiều người trẻ. Hôm nay mỗi người sẽ hát một bài hát tiếng Anh, chuẩn bị từ tuần trước. Tôi chưa có chuẩn bị, nhưng vốn yêu ca hát lại thừa nhiệt tình, tôi xung phong hát đầu tiên, để có quyền chỉ định. Tôi chọn bài “nothing gonna change my heart for you”. Tôi nhớ đến một người, hát với cả niềm say mê từ bao giờ. Giọng hát của tôi đã trở lại, từ khi còn bị ho và khàn giọng ở Sài Gòn. Có lẽ điều này làm vui lòng Supin vì có lẽ cô bé thích giọng hát của tôi. Cả lớp ai hát cũng hay, Tns hát cũng hay, mà hình như lần đầu tiên tôi nghe thằng bạn học chung năm năm đại học hát. Mấy ngày gặp nó mà thân với nó còn hơn cả quãng năm năm đại học. Trong duyên, đúng là lại còn có duyên.
Nó hát kìa, mau bịt tai lại...
https://3.bp.blogspot.com/-r29TCFxwhWw/T2lCiMKnWFI/AAAAAAAACS8/oAKCcF5HiGw/s1600/IMG_20120320_202359.jpg
trông vênh váo thấy ghét...

bạn ở clb, đang hát say mê..
Tối gửi xe rồi đi dạo sông Hàn một chút, lưu giữ vài hình ảnh đêm của Đà Thành. Cám ơn Tns đã chụp ảnh cho tao, để tao có tư liệu viết bài.
kia là sông Hàn, đèn led đang chạy dữ dội, he he
https://2.bp.blogspot.com/-EjJSbOVhVwo/T2lC1zDHgVI/AAAAAAAACTM/XxTQUExANJA/s1600/IMG_20120320_215519.jpg
ánh sáng của tòa nhà làm tôi bị lu mờ ( he he)
https://1.bp.blogspot.com/-UVUg3z_kF7U/T2lC1_AEHyI/AAAAAAAACTM/owbaAiZH8n0/s1600/IMG_20120320_220050.jpg
Đêm nay ngủ yên hơn, nằm chiếu trải trên đất còn thích hơn là nằm đệm trải chiếu tre ghập ghềnh. Tôi không còn bị nhức đầu như mấy hôm trước, vậy là yên tâm sức khỏe vẫn rất tốt. Ba mẹ gọi điện bảo gửi xe rồi đi tàu về, tôi không thích như vậy. Tôi sẽ tiếp tục hành trình cho trọn vẹn. ĐÃ LÀM THÌ HÃY LÀM CHO TRọN.

bonongmongdo
09-04-2012, 16:40
XV2012-Day17 – Trở lại đêm Hội An
Sáng nay đi dạo bộ xung quanh chỗ ở của Tns, để ăn sáng và uống cà phê. Cũng là để tôi biết thêm về nếp sống buổi sáng của thành phố này. Từ căn gác nhỏ yên bình, chúng tôi đi qua vài dãy phố tới một quán bún Huế. Cô chủ quán giọng đặc Huế và rất chu đáo tận tình. Hai đứa gọi hai bát bún giò heo. Nhìn miếng giò heo lớn mà tôi hơi hoảng, ăn thế này chắc no đến tối chứ không phải đến trưa. Phải ngày mai ngày mốt tôi mới đến Huế, vậy mà tôi đã được ăn món Huế sớm rồi, hôm qua là chè cung đình, hôm nay là bún giò heo.

No căng bụng, Tns dẫn tôi đến một quán cà phê rất đông khách gần đó. Quán cà phê ở Đà Nẵng thì rất nhiều, giá lại rất hạt dẻ. Đã gần 9h rồi mà còn đông nghẹt khách, chật kín quán, xe xếp ken nhau trên vỉa hè, có cả chỗ để xe của quán ở bên kia đường. Ở đây cà phê theo kiểu tàu nhanh, khỏi pha phin. HÌnh như phải gọi là pha phin thì mới mang phin ra, không thì người ta mang ra cà phê pha sẵn luôn. Người ở đây về tính cách tôi đoán cũng nẵm giữa miền Bắc và miền Nam, miền Bắc thì kỹ tính còn miền Nam thì vô tư.
Cầu thang nhỏ đi xuống khỏi căn gác trọ
https://1.bp.blogspot.com/-39hf0_T6vBI/T2lKGXXWxDI/AAAAAAAACTk/RWjJU1qV420/s1600/IMG_20120321_075015.jpg
cầu thang nhìn từ dưới

qua các Phố, dáng cao lênh khênh của thằng bạn

quán Bún Huế
https://1.bp.blogspot.com/-LBma_ZN16LI/T2lKGX2feYI/AAAAAAAACTk/ZbgEauD6F8Y/s1600/IMG_20120321_075646.jpg
miếng giò Heo to chảng
Tìm chỗ ngồi

xe đậu kín vỉa hè

đông quá
https://2.bp.blogspot.com/-uRvfSLGVl2c/T2lKxPjiicI/AAAAAAAACUU/GmnPA0dAXjs/s1600/IMG_20120321_081435.jpg
cà phê đây
https://1.bp.blogspot.com/-3gHfXwNdWyo/T2lKxBlBz3I/AAAAAAAACUU/_-Hwd8efVHA/s1600/IMG_20120321_081619.jpg
đi chơi công viên..
https://2.bp.blogspot.com/-kZTH2lBjJKI/T2lKxGNpSAI/AAAAAAAACUU/jELOHWqEYHU/s1600/IMG_20120321_085701.jpg
quá rẻ cho 10k, giầy đẹp như mới
https://3.bp.blogspot.com/-Y2h9zymHNAo/T2lKxA484WI/AAAAAAAACUU/_qo3pARIDdY/s1600/IMG_20120321_090132.jpg
Khi sắp xong ly cà phê thì một thanh niên đến đề nghị đánh giầy với giá 10k. Tôi nhìn lại đôi giày bẩn thỉu của mình từ khi mua vài tháng mà chưa một lần đánh sạch sẽ tử tế. Tôi còn hơi băn khoăn, cũng là chưa lần nào tôi sử dụng dịch vụ này. Nhưng tôi nghĩ thoáng hơn, cũng như mời người ta một ly cà phê, mà giầy mình ở nhà không đánh đã đành, mà lại bủn xỉn cho bản thân là không được. Tôi đồng ý. Mười phút sau, cậu ta mang giầy lại. Tôi ngỡ ngàng, tưởng rằng anh ta mang cho tôi một đôi mới toanh. Cậu này quả có nghề, đánh rất cẩn thận. Tôi đi vào mà thấy nhẹ nhõm vô cùng, đôi giày đen bóng loáng khiến tôi hãnh diện. Nếu biết có thể thế này thì tôi chẳng chút áy náy với cái giá 10k chút nào. Cuộc sống trở nên tuyệt vời, cũng chỉ nhờ một đôi giày, tôi ngẫm cũng thấy hơi buồn cười cho chính mình, vui vì những thứ không đâu.
Con người ta thường là vậy, đôi giầy là chuyện nhỏ, họ còn trang sức lên cho mình nào là vòng vàng, khuyên tai, quần áo hàng hiệu, đồng hồ, xe đẹp, đầu tóc bóng mượt, mùi thơm nước hoa. Có vẻ thật dễ dàng để hãnh diện, tự tin. Nhưng liệu bình an thật có dễ tìm như vậy không. Nói là khó thì cũng thật khó, dễ mà cũng thật dễ. Với tôi, bình an luôn luôn là có một đấng chăn dắt mà mà tôi tôn kính và kiếm tìm Ngài luôn mỗi ngày.( Thi Thiên 145:8. 8 Đức Gia-vê hay ban ơn, có lòng thương xót, chậm nóng giận, và đầy dẫy nhân từ ).
Ngài là bình an và đầy lòng yêu thương với chúng ta, chứng nghiệm được điều đó thật tốt lành thay. Ai có tai hãy nghe. Hãy suy ngẫm cho cuộc đời mình hỡi bạn trẻ. Đừng đợi đến khi gặp nan đề không thể vượt qua ta mới kêu cầu Ngài. Bạn hãy đến và nghe ở những buổi Truyền Giảng. Hãy đến gặp những người Tin Lành và thấy được thế nào là Tình Yêu Thương thật. Tôi khích lệ bạn hãy làm điều đó, một cách cá nhân, của riêng bạn, tiếp nhận Cứu Chúa vào đời sống bạn. Mong được gặp lại bạn tôi, trong căn nhà yêu thương của Chúa, để chúng ta là anh chị em trong Chúa,
Giờ này tôi đang viết bài tại Da Nang Software Park, nơi Tns đang thực tập. Tôi khá hồi hộp cho buổi đi chơi Hội An với những người bạn mới quen.

Phải hơn 5h mới gặp Nh và Ng, do họ bận việc. Tôi và Tns, hai thằng con trai lóng ngóng chờ đợi. Tôi và nó mặc đồ style giống nhau, tôi bắt chước nó, nhưng mà đẹp hơn nó ( xin lỗi Tns nhưng đó là sự thật).
https://4.bp.blogspot.com/-ePOcc9vAfkc/T3O9f6QwW1I/AAAAAAAADCc/llLQH1cvyAM/s1600/IMG_20120321_162026.jpg

bonongmongdo
09-04-2012, 16:44
Khoảng hơn 5h, đoàn gồm hai xe chở bốn nam thanh nữ tú Hội An thẳng tiến. Chúng tôi qua cầu sông Hàn, ven theo đường ven biển về phía Cửa Đại rồi rẽ vào Hội An. Đường đi lộng gió, và tôi đang chở một cô gái. Có ngờ đâu, một ngày thật sớm, chở một cô gái đón gió biển Đà Nẵng, mà mới chỉ quen hôm nọ thôi. Nhờ vậy mà điểm dừng chân Đà Nẵng sẽ gợi nhiều kỷ niệm hơn, với những cô bạn tuyệt vời mới quen.
Câu chuyện dọc đường thì dài và loằng ngoằng rất vui. Ng nhiệt tình và sôi nổi, hay hát. Tôi không biết mấy bài của Ng lắm nhưng cũng hòa điệu rộn rã trên đường. Tôi chở Ng còn Tns chở Nh. Quả thật Ng là một cô gái từ BMT với sự “hoang dã “ của núi rừng ( chính bạn ý nói thế mà), và truyền cảm hứng rất tốt, tôi theo không kịp sự nhiệt tình sôi nổi đó. Ng còn thể hiện là một người thông minh và hài hước tuyệt vời, khiến chúng tôi cười suốt hành trình. Nh thì hiền hơn, nhưng quả tôi thấy có những nét sắc sảo ở bạn. Chỉ có Tns là tôi vẫn thấy hiền nhất, nhưng chắc nó sẽ ổn thôi, trong mọi chuyện, tôi tin như thế.
Dọc đường có mấy người bán ốc khá lạ. Chúng tôi dừng lại hỏi tên, hỏi giá, rồi .. chụp ảnh và.. không mua. Tiếc là vì phải đến Hội An chứ nếu trên đường về thì sẽ mua một ít, ốc trông rất ngon mà.
Lần này tôi đến Hội An nhanh, và nhẹ nhàng, không lỉnh kình đồ như lần trước nữa. Có lẽ vậy nên Hội An đẹp hơn. Rồi loăng quăng bốn bạn trẻ đi chụp ảnh. Mà sao Hội An có chùa Cầu mà tôi có thể sơ ý bỏ sót nhỉ. CŨng may sao lần này trở lại được chụp ảnh ở Chùa Cầu. Tôi chụp kế cùng mấy người nước ngoài, he he, lấy le tí. Họ sẽ gửi ảnh cho tôi.
Ở đây, sẽ rất lịch sự khi chúng ta muốn nhờ một cô gái, ta sẽ gọi là :chị bé. Lúc đầu tôi thắc mắc tại sao khi nhờ thì Ng nói: chị bé ơi, chụp giùm tấm ảnh. Tôi hỏi: ủa, sao em biết tên cô ta là Bé. Sau mới biết là: ở đây, lịch sự thì nói như vậy. Điều này thật lạ lẫm.
Dàn mẫu xinh tươi
https://3.bp.blogspot.com/-Rkin-BHs3WU/T3O8-OYfZDI/AAAAAAAADBs/1zcTNKAa9-8/s1600/528400_343400422373207_100001097564460_877972_1994 191569_n.jpg
Trên đường đến Hội An
https://1.bp.blogspot.com/-XZWS_qilzIY/T3O8_TIpURI/AAAAAAAADB0/XXY0hSW8cWk/s1600/530944_343397242373525_100001097564460_877954_8658 16713_n.jpg
Cái cầu chăng đèn có hai con rồng, một con không sáng đèn
https://2.bp.blogspot.com/-T03bBk9BTZ0/T3O9AWahf0I/AAAAAAAADB4/hWEy1vNjvoE/s1600/536189_343400725706510_100001097564460_877981_9498 3293_n.jpg
Chen vào chộp ảnh

Chơi trò đập niêu, toàn hụt, đây không phải chuyên môn, nhưng túm lại là vui
https://2.bp.blogspot.com/-mLVCwLEqJ-o/T3O9CsbKS2I/AAAAAAAADCI/E_7S6cQ9qds/s1600/562626_343401242373125_100001097564460_877996_5925 64608_n.jpg
https://1.bp.blogspot.com/-mkn4t5jGRrI/T3O9BbqCUQI/AAAAAAAADCA/oMirBgl0wbw/s320/556592_343400669039849_100001097564460_877979_3769 51814_n.jpg
Xong màn chụp ảnh là sang phần ẩm thực. Ẩm thực thì lại giống kịch bản lần trước: tôi quay trở lại quán Phượng, gọi bốn Cao lầu, sau là Hến xào, bốn ram cuốn, và bốn chén chè. Tôi vẫn ngồi chỗ cũ với lần trước. Vậy là cũng tính là đến Hội An hai lần, nhiều phết.
Cao lầu này
https://3.bp.blogspot.com/-1BxgeH70C3g/T3O-mq8Ev3I/AAAAAAAADCk/40wK8t84e6E/s1600/IMG_20120321_183538.jpg
hến xào này

Vẽ chân dung, ven sông Hàn

https://4.bp.blogspot.com/-UE_Qqc3laEI/T3O-z8hFPFI/AAAAAAAADC8/Pd_ry2mpmdY/s320/IMG_20120321_213855.jpg
Lần này coi mấy điệu hò lý Quảng Nam lâu một chút, cũng khá dễ thương. Rồi qua coi bài chòi một lát. Hóa ra bài chòi là vừa đánh bài vừa nghe hát, giờ tôi mới biết. Hai người xướng hát đối đáp rất hay, một nam lớn tuổi và một nữ trẻ. Tiếc quá, cũng chỉ coi được một lúc họ hát bài chòi, rồi phải lượn qua mấy phố bán hàng coi hàng hóa. Tôi không chọn mua được chiếc vòng nào cho Bé út vì không có cái nào đẹp, thế là tôi mua mấy cái quần ngố lụa kiểu Alibaba, chắc Bé thích. Mà cái đó tôi mặc cũng được chứ bộ, chỉ là hơi lòe loẹt chút xíu thôi.
Đường về nhà sáng trưng đèn, với mấy màn nhát ma nhau của hai đôi. 9h đã về lại thành phố và chia tay hai bạn nữ. Tuy mới quen nhưng chúng tôi có ấn tượng tốt về nhau và thân thiện, ngỡ như đã quen thân lâu lắm rồi. Cám hơn hai bạn rất nhiều vì chuyến đi Hội An vui vẻ, và chúng tôi hẹn ngày gặp lại dù chẳng biết chắc chắn là bao giờ. Có gì thì hai bạn đó sẽ chăm sóc anh bạn Tns của tôi trong những ngày nó ở lại Đà Nẵng. Còn tôi muốn mai sẽ đi Huế, tôi mong chờ mưa Huế và những khoảng khắc thâm trầm với sông Hương mộng mơ” nhưng lơ ngơ là mất dép”. Tôi chia tay Tns và hẹn sẽ gặp ở HN.

Khuya về nhà SV, có vẻ là tôi sẽ ngủ một mình đêm nay. Xếp đồ tạm xong thì cũng mệt và muốn ngủ lắm rồi. Viết nốt vài dòng nhật ký, tôi sẽ lăn ra ngủ luôn. Huế mộng mơ đang chờ tôi, tôi thật háo hức làm sao.

bonongmongdo
09-04-2012, 16:51
XV2012-Day18- Mưa Huế có buồn?
Tôi vẫn chưa biết, mưa Huế buồn thật sự đến thế nào. Tôi đến Huế giữa trưa và mưa thì không có, chỉ có nắng đón tôi thôi.
9h tôi rời Đà Nẵng. Ở nhà chẳng còn ai, tôi cũng chẳng chính thức chào ai cả, hơi có lỗi chút xíu, nhưng đi là đi thôi. Tôi men theo biển, qua vịnh Kim Liên hướng đèo Hải Vân thẳng tiến. tìm hoài không thấy cái bảng chỉ dẫn đèo Hải Vân để chụp ảnh. Xa xa đã thấy mây phủ đỉnh đèo rồi, y như một bài hát: “ đi dọc Việt Nam theo bánh xe hòn – đa, qua đèo Hải Vân mây bay đỉnh núi, v.v….”. Đèo không quá dài như tôi nghĩ ban đầu. Đường lên đèo cũng không quá khó khăn, xe du lịch và xe tải đi lại tấp nập. Đường lên đèo phủ đầy bướm vàng trên những triền cây bụi xanh tắp. Tôi đi lòng hớn hở và khoan khoái trong cái mát lạnh dần khi tới đỉnh đèo.

Đèo Hải Vân quả đúng như lời đồn đại: nam thiên đệ nhất hùng quan. Qua nhiều đèo quả thật tôi chưa thấy đèo nào đẹp như Hải Vân, xa xa nhìn ra hòn Sơn Trà như viên ngọc nhô ra biển. Khoảng 10h tôi đã lên tới đỉnh đèo, là ranh giới Thừa Thiên Huế và Đà Nẵng. Lên đỉnh đèo trời mát, không khí trong lành vô cùng dễ chịu. Tôi bị chém 30k trái dừa, nhưng tôi vẫn cảm thấy hài lòng, có lẽ vì nơi hùng quan này chẳng làm người ta khó chịu chút nào, dù là vì bất cứ lý do gì. Tôi say mê chụp ảnh nơi đây. Khi leo lên ụ chòi canh di tích từ thời Pháp, tôi chợt nhớ lại một bức ảnh mà tôi đã xem. Bức ảnh đó gợi nhớ cho tôi, vì đó là ảnh của cô gái ấy, mối tình đầu của tôi. Cô đã đến Huế trước tôi nhiều năm, và đã chụp ảnh ở nơi đây. Không hiểu sao tôi lại nhớ về bức ảnh đó. Bức ảnh chụp những người anh em họ và cô ấy trên nóc của cái ụ chiến đấu này. Tôi nhìn xuống phía dưới đèo, xa xa mờ mờ trong sương là vịnh Lăng Cô với nước biển xanh ngắt một màu.
Chỉ trỏ gì hả tên kia?
https://4.bp.blogspot.com/-ke_5LyydfBc/T3PAPuokK5I/AAAAAAAADDE/mpSSUat4TDE/s1600/IMG_20120322_094701.jpg
Xuống đèo chẳng tốn một giọt xăng nào..

Chỗ này dập dìu những cánh bướm vàng trong gió..

Lên đỉnh đèo mà không biết

Chìm trong mây, nhìn ra xa...
https://1.bp.blogspot.com/-HIv-QiCB5Ds/T3PBUbDyLyI/AAAAAAAADDk/gpZmrNSLYhc/s320/IMG_20120322_093915.jpg
Bên là Huế, Bên là Đà Nẵng...

Lô cốt từ thời Pháp

Trên cao nhìn xuống

Về phía Lăng Cô..

Cổng thành trên đỉnh đèo...

Đèo Hải Vân quả có đẹp nhưng có vẻ hơi ngắn. Khi xuống đèo tôi thả cho xe chạy, hầu như không tốn một giọt xăng nào, mà tốc độ có khi lên tới 50km/h. Phanh xe được dùng là chủ yếu, khi xuống đèo.
Khi thả dốc thấy một đoàn tàu đang được kéo qua đèo, tôi nhanh tay chụp vài tấm… cho vui. Xuống tới vịnh Lăng Cô, phong cảnh thật đẹp tuyệt vời. Có một cây cầu rất dài qua vịnh cho xe tải, mà tôi cũng không có đi lên cầu đó vì không thấy đường. Thôi cứ về Huế thôi.
Cua xuống đèo, xa xa là chiếc xe yêu quí.
https://4.bp.blogspot.com/-gclBtM2MwR0/T3PladbBECI/AAAAAAAADEU/j8cNZ3oZm7Y/s1600/IMG_20120322_102028.jpg
Người mẫu đó

Tàu kéo lên đèo

Vịnh Lăng Cô cát trắng biển xanh
https://2.bp.blogspot.com/-fE0zcFd_HrE/T3PlypKb2oI/AAAAAAAADEs/3C9kuioREf0/s1600/IMG_20120322_103256.jpg
Đường về Huế sực mùi nhựa đường, do có nhiều đoạn đang trải nhựa, thỉnh thoảng đi mà tôi hơi lo sợ nổ lốp vì nóng. Có những đoạn mới trải, mặt đường còn đen bóng và chưa kịp kẻ dải phân cách. Đi qua vài đèo nữa, PHú Gia, rồi Phước Tượng, cứ băng băng đường bằng về Huế, đường đẹp dễ đi. Tới Huế thì giữa trưa, 12h mà tôi chẳng thấy mệt nhọc, và đi có vẻ nhanh, cũng có thể do quen đi đường dài nên hơn 100km từ Đà Nẵng về Huế cũng dễ dàng.
Cơm hến nè..
https://3.bp.blogspot.com/-BLtgnFQR9D8/T3PmbFDZcaI/AAAAAAAADE0/u2msqY6tcJ0/s320/IMG_20120322_125253.jpg
Quốc học Huế...
https://4.bp.blogspot.com/-c5dnQMxstT0/T3PmiZRm3FI/AAAAAAAADE8/kbKkni3LAKs/s1600/IMG_20120322_170929.jpg
Từ Phú Xuân nhìn cầu sông Hương

Chợ Đông Ba khi mình qua..

Bún ngay ngay vỉa hè trước chợ, nhìn nồi nước dùng mà thèm.

Đến nhà sinh viên, nằm ngay gần bên núi Ngự, tôi nghỉ một chút rồi ra đầu ngõ ăn trưa. Thấy có tầm biển cơm bún hến tôi xà vào luôn, vì cũng nghe tiếng từ trước rồi. Bắt đầu nghi thức chụp ảnh trước khi ăn. Cơm hơi cay, nước hến ngọt và thơm. Tóm lại là ngon tuyệt vời, anh Qu nhắc là cẩn thận kẻo đau bụng. Nhưng dù đau bụng, tôi cứ quất cái đã.
Chiều ngủ li bì, khoảng 4h30 thì xách xe đi dạo một vòng thành phố Huế. Qua cầu PHú Xuân vào nội thành, ghé qua chợ Đông Ba, đi vòng quanh đại nội. Khi qua chợ Đông Ba tôi thấy hàng quán ăn ngay vỉa hè trước chợ rất ngon lành, tôi vào làm một bát bún chao. Quả thiệt là thom ngon ngọt nóng. Giờ ngồi viết nhật ký, nhớ lại mà nước miếng của tôi vẫn chảy dầm dề. Trước đó cũng làm một ly chè Sữa coi nó thế nào, nhưng cũng không có gì đặc biệt lắm.
Đến tối hẹn gặp được anh T người Huế. Lâu thiệt lâu mới gặp lại người anh ngày nào, khi anh ra Hà Nội thi Olympic thì chúng tôi làm tình nguyện viên hướng dẫn cho thí sinh. Đã bảy năm rồi, nhưng khi gặp thì nhận ra nhau ngay. Tính tình anh vẫn hiền hòa như dạo ấy, còn công việc thì khi anh chia sẻ, tôi thấy thật tuyệt vời vì công ty của anh cũng đang vận hành tốt. Thấy mừng cho anh, và hơn nữa khi anh vẫn gắn bó với mảnh đất cố đô Huế mến thương. Chúng tôi ngồi uống cà phê ở Bông Sen, trên bờ sông Hương, ngắm cầu Tràng Tiền xanh đỏ. Hai anh em tâm sự khá nhiều. Rồi đi dạo một lượt chợ đêm. Anh gợi ý sáng sớm mai dạo qua Quốc học huế, ngắm áo dài học sinh phổ thông. Tôi sẽ thử xem sao.
em Thuận

Mr Tường đẹp trai

cầu Tràng Tiền
https://1.bp.blogspot.com/-ibQMzrNxPgs/T3PoecGg48I/AAAAAAAADFs/1W8wQyHVQrs/s1600/IMG_20120322_194803.jpg
Cột cờ ven sông

Thêm một ngày nữa trôi qua, tôi sắp về HN rồi, chỉ còn cách HN khoảng 650km nữa mà thôi.

bonongmongdo
09-04-2012, 16:59
XV2012-Day19 – Phá Tam Giang, biển Thuận An
Sớm nay tính dậy sớm để canh me cảnh nữ sinh mặc áo dài đi học trước cổng trường Hai Bà Trưng. Nhưng mặc dù dậy rất sớm, lại gật gà gật gù đến muộn, rồi còn giặt đồ phơi cho khỏi phí cái nắng Huế vài hôm nay, nên sẽ dành lại điều đó vào hôm khác. 9h sau khi giặt đồ, tôi lên mạng vào phuot.vn tìm lại thông tin của Rùa Bé Bự liên lạc nhờ làm hướng dẫn viên.
Mặc dù trên forum RBB nói rằng sẽ không làm free tour guide nữa, nhưng tôi vẫn cứ mời đi cà phê buổi tối, và nhắn tin nhắn gửi Bé. Sau Bé liên lạc lại, có thể dẫn tôi đi chơi buổi chiều luôn, thế là tôi bỏ kế hoạch buổi trưa vào Đại Nội đọc sách. Tôi lang thang vào chợ Đông Ba.
Hôm qua tôi có ghé qua cổng chợ, nhưng tôi chưa vào. Không hiểu có điều gì lôi kéo tôi, tôi rất muốn vào chợ Đông Ba, không chỉ một lần. Mỗi lần đi qua chợ, như một phản xạ, tôi đều nhẩm lời bài hát về Huế: “..chợ ĐÔng Ba..khi mình qua.. lá me bay bay la đà…”. Tôi thích đi chợ. Chợ Đông Ba quả không phụ lòng thăm viếng của tôi. Chợ đông vui nhộn nhịp, những dày hàng bày la liệt hàng hóa đủ màu sắc, hoa quả tươi rói chất thành những mẹt mủng, trông vừa đẹp vừa ngon. Các quầy hàng ăn lôi cuốn tôi bằng mùi thơm, màu sắc và sự phong phú của ẩm thực miền Trung. Tôi có cảm giác, bất cứ thứ gì cũng có thế tìm thấy ở chợ này. Ẩm thực Huế gợi cho tôi về ẩm thực cung đình Huế nổi tiếng với sự phong phú về nguyên liệu và món ăn, tôi chợt nghĩ, nếu tôi chọn con đường ẩm thực làm nghề, thì ngoài món ăn Âu, đi theo ẩm thực cung đình Huế cũng là một lựa chọn tuyệt vời.
Măng nè.., còn nhiều nhiều ảnh nữa không up lên hết được

quầy Cá ven sông, ngay bên trái là sông

chú này đang mài con dao bầu

quầy đồ ăn trông rất ngon lành

Đi một vòng chợ xong, tôi chọn một hàng ăn ngồi xuống, chọn Bánh Khoái và bún mắm nêm, là hai món tôi đã nghe và thòm thèm từ lâu. Bún mắm nêm đặc biệt ở nước mắm nêm, từng sợi bún trắng trộn đều trong mắm nêm thơm mặn cùng với rau sống tươi giòn, ăn vừa miệng, ăn một miếng chỉ muốn thêm miếng sau. Bánh Khoái ăn giòn với vỏ bánh vàng ruộm, ăn cùng chả và rau sống xanh giòn. Tiếc là bụng tôi nhỏ, không ăn được nhiều, nên ăn xong vẫn còn ngoái lại thòm thèm. Nếu có đi qua hàng quán nơi đây, nếu đôi mắt bạn vờ như không thấy những màu sắc rộn ràng sinh động của các món ăn, thì chiếc mũi và dạ dày của bạn không thể nói dối được. Tôi ước gì được đi chợ này mỗi ngày. Khi qua những hàng chè Huế thơm ngon, đôi chân tôi như muốn níu lại nhưng lý trí mách bảo hãy bước tiếp đi nếu còn muốn đường về. Mê cung ẩm thực này, thật đã làm tôi yêu Huế, lại càng yêu hơn nữa.
Bún mắm nêm và bánh khoái
https://2.bp.blogspot.com/-Hua7B05eDh8/T3U0C22m5FI/AAAAAAAADHA/ulnAEXneENo/s320/IMG_20120323_111415.jpg
Trầm phơi bên sông
https://4.bp.blogspot.com/-YQeiF8Uo_Is/T3U0C9AAQYI/AAAAAAAADHA/eF3LpR_mngQ/s1600/IMG_20120323_150925.jpg
Cô nàng xe ôm của tôi, đi phá Tam Giang
https://4.bp.blogspot.com/-j3L2DTIcNgo/T3U0C4n7fMI/AAAAAAAADHA/sOetrHtX7as/s1600/IMG_20120323_152927.jpg
Tôi có làm quen với hai cô bé đến ăn bánh bột lọc, cùng quán với tôi. Một người Huế, một người Hà TĨnh, học CĐ Y. Chỉ kịp giới thiệu tên thì hai cô bé đi mất, tiếc là tôi vẫn còn đang ăn, không thì tôi đã đuổi theo, biết đâu tôi sẽ hướng dẫn viên cho những ngày sau nữa, thì sao.
Tôi rời chợ Đông Ba với sự lưu luyến khôn tả. Tôi ghé nhà sách Phú Xuân đợi RBB. Là giữa trưa, tôi hơi buồn ngủ, mặc dù vẫn thích đọc sách, và Huế thì nắng. Huế nắng cho quần áo tôi khô, nhưng tôi cũng mong Huế mưa, để cho tôi nhớ.
Tôi ghé qua quầy sách Tôn Giáo. Có nhiều điều giúp bạn hiểu hơn về thế giới và chính bạn, và sách là một thứ như thế. THậm chí, khi bạn không có điều kiện nghe trực tiếp lời giảng của các vị Chân Sư, thì sách là cách duy nhất giúp bạn thông tin. Tôi chìm đắm trong tàng sách đó, thấy lòng mình hư vô, vẫn đang kiếm tìm, tiếp tục vì những điều mơ hồ. Khó nói rằng chúng ta biết tất cả về thế giới, hay đơn giản là những việc xảy ra trong đời sống chúng ta hàng ngày. Khi đêm xuống, kết thúc một ngày, hẳn nhiều người vắt tay lên trán tự hỏi: tôi sống để làm gì? Tệ hơn nữa là người ta ngủ luôn vì mệt nhọc, mà chẳng kịp nghĩ suy gì. ..
1h30 RBB đến và gọi tôi. Sau màn chảo hỏi hai phút và đôi ba câu chuyện, hai anh em qua bên bờ sông Hương, giữa cầu Tràng Tiền và cầu Phú Xuân, vừa ngắm cảnh, vừa lên kế hoạch nhanh cho chiều nay, và có thể là cả ngày mai. Bàn tới bàn lui, quyết định đi Phá Tam Giang và biển Thuận An. Tôi về nhà lấy đồ, nhưng khóa cửa, thôi thì cứ thế mà đi thôi, cũng tại tinh thần Phượt nó nổi lên rồi không có kìm nén và chống đỡ được.
Tôi cho RBB cầm lái chạy đến Phá Tam Giang, đường đi qua những cánh đồng lúa xanh mướt mải đang lên. Đến RBB cũng thốt lên đẹp quá, vì lớn lên ở phố, RBB cũng đâu có thường xuyên thấy cảnh vậy đâu.
RBB là một cô gái dễ thương và nhí nhảnh, dễ gần. Bé thích phượt, có tinh thần phượt, mặc dù là một cô gái Huế chính gốc. Những khả năng, tài năng như tiếng Pháp, guitar, piano cũng chẳng thể so kịp với sự gần gũi và một tinh thần tự do phóng khoáng. Tôi thích điều đó ở cô bé. Và trong ngày hôm sau Bé cũng đã đi chơi cùng, hướng dẫn tôi đến vài nơi ở Huế. Cám ơn Bé làm cho hành trình của tôi thêm trọn vẹn.
Người và xe vừa lên khỏi thuyền sau khi đi qua phá Tam Giang
https://4.bp.blogspot.com/-v3vXUxd2xLU/T3U0iVPiDtI/AAAAAAAADHQ/NivyKVz-4Xg/s1600/391450_194135184034346_100003135981379_315623_1446 374089_n.jpg

Phía sau là cầu Tam Giang

Sao mày lại quay mông lại máy ảnh hả Jupiter
https://3.bp.blogspot.com/-j19rttr7rzk/T3U0tq5oDvI/AAAAAAAADHo/d77oc9GBBpY/s1600/525860_194137694034095_100003135981379_315639_4133 1727_n.jpg
Chúng tôi đi thuyền qua Phá Tam Giang:tôi, RBB và em xe Jup Lib của tôi. Cảm giác chông chênh trên chiếc thuyền Mộc qua Phá Tam Giang sóng nổi, rất đã. Phá Tam Giang tôi chẳng biết nước ngọt hay mặn, vì tôi chưa thử theo đề nghị của Bé, nhưng rất rộng và đi giữa Phá sóng cũng không phải chỉ lăn tăn, mà khá nhấp nhô. Gọi Phá là biển Nhỏ, cũng không có gì quá đáng.
Qua Phá đến làng Quảng AN, chúng tôi theo hướng Thuận AN, chạy dọc theo những triền cát trắng phi lao xanh về biển Thuận An. Có bạn đồng hành thật vui, nhất là lại với một cô bé dễ thương người Huế như thế này. Mọi thứ tưởng khó nhưng thực tế thật dễ dàng, mọi thứ tưởng không thể, nhưng thực tế là có thể, nếu chúng ta đến và làm bằng tấm lòng thoải mái và yên bình, hãy đừng lo lắng và hãy dấn thân làm, bạn có thế làm mọi điều mình muốn. Đúng hơn là: “Tôi làm được mọi sự, nhờ Chúa là đấng ban thêm sức cho tôi”.
Hai anh em trên biển, đang ăn bánh bột lọc tôm
https://1.bp.blogspot.com/-784hLlNTmJw/T3U1MDywIII/AAAAAAAADHw/V5IRPdqFQCQ/s320/423281_194139877367210_100003135981379_315657_4260 95440_n.jpg
Muốn bay hả ?

Bánh bột lọc đây..
https://1.bp.blogspot.com/-DKdNgsCbK1I/T3U1PlLtZ5I/AAAAAAAADIA/emvnJ_6ioKY/s1600/523851_194140207367177_100003135981379_315662_1417 087877_n.jpg
Chiều xuống, hoàng hôn đang buông trên biển Thuận An. Trời hơi lạnh, và gió. Hai anh em chơi trên biến, bên cạnh rộn ràng có một trại của các bạn sinh viên. Bé có chuản bị một túi bánh bột lọc cho hai anh em. Bánh ngon thiệt ngon, bộc lọc bọc mỡ chài và tôm ngọt, ăn thật đã. Chỉ có gió biển là hơi lạnh, làm tôi thấy buồn. Cái lạnh làm tôi thấy buồn, ở đâu có giá lạnh, tôi sẽ thấy buồn ở đó. Tôi đa sầu đa cảm, mặc dù tâm hồn đầy gió bụi tha hương bốn phương trời. Tôi nhớ Nhà, Nhà tôi đâu?
Không nghỉ trưa, đi đường dài, với gió lạnh khiến tôi mệt. Tối tôi ngủ vùi, gần đêm thức giấc, trò chuyện tâm sự cùng Kh người anh em trong Chúa. Tôi biết Chúa Thánh Linh Ngài hành động trên Người anh em của tôi thật phước hạnh. Rồi đây Kh sẽ làm cho công việc nhà Chúa thêm kết quả.
Tôi co ro trong chăn ấm. Mưa đêm. Huế mưa rồi, cũng đã mưa rồi. Huế đợi tôi ngủ mới mưa, và tung gió lạnh. Huế chưa muốn tôi thấy Huế buồn. Vào mùa mưa, cả tháng trời mưa âm u chẳng có sắc nắng, khi đó tôi có chịu nổi không, hỡi tâm hồn đa sầu đa cảm kia…
Tôi ngủ rất yên và ngon. Gần sáng tôi thức dậy một lần. Không đi chùa Thiên Mụ ngắm sương sớm trên sông Hương được, vì lạnh quá.

bonongmongdo
09-04-2012, 17:03
XV2012-Day20- Xuân Đồi Vọng Cảnh
Sớm nay trời trở lạnh sau một đêm mưa. Thời tiết đổi đột ngột ngỡ ngàng. Đây có lẽ là cái rét cuối mùa, để chuẩn bị bước qua mùa hè nhiều nắng. 8h30 RBB qua đón tôi đi chơi. Kế hoạch sáng nay đã được lên rồi, nhưng trước hết là đi ăn sáng cái đã.

Bé dẫn tôi đi ăn Cháo gạo Lức cá cơm kho mặn ngọt. Trời hơi lạnh, ngồi bên gánh cháo mé sông chen lẫn vào hơi khói nghi ngút nóng hổi của nồi chào, bếp lò thì còn gì thú vị bằng. Mùi cháo nóng bốc lên thơm phức và màu đỏ sậm quánh của mẹt cá cơm làm tôi nhỏ nước miếng. Tôi vui mừng khi đón bát cháo nóng để sưởi đôi bàn tay. Màu đỏ sậm tuyệt đẹp của cháo càng khiến tôi thêm tò mò và hứng thú, muốn thử ngay lập tức. Cảm nhận ban đầu là vị ngọt thơm, nhưng rất nhẹ, và có vị đậm đà. Có lẽ đó là do chất của gạo Lức chứ không phải từ gia vị. Khi đã quen với vị cháo thì sẽ cảm thấy hơi lạt, thì đã có cá cơm chiên mặn ngọt trộn vào, giống như một loại gia vị, tạo độ mặn ngọt cho bát cháo. Cá cơm được chiên khéo hơi dai nhưng cắn vào vỡ ra từng miếng dế dàng, được ướp mặn ngọt rồi chiên lên, hòa điệu cùng những miếng cháo như một tiết tấu nhạc cổ điển nhẹ nhàng. Tôi ăn sạch sẽ không sót một chút nào, vì bát cháo quá ngon. Một khởi đầu tuyệt vời cho một ngày cũng tuyệt vời không kém.
Đang chờ cháo
https://3.bp.blogspot.com/-mwmGrQVkhXM/T3U2P-GMW1I/AAAAAAAADIQ/SAL7p5GmjKE/s320/IMG_20120324_084921.jpg
Tươi không kìa..
https://2.bp.blogspot.com/-Xc_Ra71oVJ4/T3U2PzzYiII/AAAAAAAADIQ/1wE8ruPt4IA/s320/IMG_20120324_084549.jpg
Chu choa, ngon quá..
https://1.bp.blogspot.com/-S2R_EKxLUN4/T3U195Gb5vI/AAAAAAAADII/dveK_XbaN8k/s1600/IMG_20120324_085047.jpg
đứng trên đàn Nam Giao

Bẻ bánh cho cá ăn..
https://3.bp.blogspot.com/-ySrQBDCvqKs/T3U2P-g1elI/AAAAAAAADIQ/QWWHDxZg2Xg/s1600/IMG_20120324_094420.jpg
Trên đường đi chùa Từ Hiếu, chúng tôi qua Đàn Nam Giao. Đàn này trước để cầu mưa, nay để cầu nắng, thường trước các dịp lễ hội hay festival người ta sẽ làm lễ ở đây trước, cầu cho thời tiết thuận lợi trong những ngày diễn ra lễ hội. Mặc dù đàn Nam Giao có vẻ không có gì đặc biệt, nhưng với tôi nó có những nét riêng thú vị. Cái này là do cảm nhận của mỗi người. Có một chi tiết RBB chỉ cho tôi rất hay, đó là nếu đứng ngay giữa đàn tạo tiếng động thì sẽ nghe dội lại từ các phía, nhưng đi xa dần trung tâm thì sẽ mất dần và xuống dưới đàn thì không nghe thấy tiếng dội đó nữa. Người ta giải thích là dưới đàn có viên đá gì đó tạo ra hiện tượng này. Xung quanh đàn có cửa ra bốn phía, phần rộng lớn còn lại che phủ bởi thông. Một nơi tuyệt vời.
Chúng tôi đến Chùa Từ Hiếu. Đi dạo một vòng qua các lối ướt mưa từ hôm qua, và cho cá ăn. Cái giếng lớn ở đây có những con cá rất bự, có màu đen, màu vàng, hình như là cá trê. Con to nhất chắc phải to bằng bắp đùi, tôi đoán vậy vì tôi thấy con chưa phải to nhất đã to bằng bắp chân rồi.
Tiếp đến là Lăng Tự Đức. Tôi đi cho biết, không hứng thú lắm, quan trọng là được chụp ảnh để khoe( hi hi), và đặc biệt nhất là được dạo cùng một cô gái Huế. Những điều RBB thuyết minh về lăng, về những câu chuyện ở đây khiến tôi thích thú, và ngưỡng mộ cô bé, không phải chỉ vì đã giúp tôi, mà bởi vì cô bé yêu mến cố đô Huế quê hương với một sự nhiệt tình khôn tả, mà thậm chí, ít người Huế biết được. Không phải ai cũng biết nhiều về nơi họ sống như thế, dù là Huế, Hà Nội, Sài Gòn, v.v…Một bài học cho con người ngày nay đã quá vội vã cho những điều phù phiếm đời thường.
sao mồm méo thế kia?

sông Hương ngay kìa

con này ở lăng Tự Đức
https://1.bp.blogspot.com/-IkmWwsZj5DA/T3U247Mwq6I/AAAAAAAADI4/5u15mG5pN7o/s1600/547595_196405467140651_100003135981379_322119_2065 706358_n.jpg
đồi vọng Cảnh, đẹp cảnh không?
https://2.bp.blogspot.com/-uoC0UYfZd6Y/T3U26AmnTeI/AAAAAAAADJA/Z6rLbV3zqhA/s1600/558693_196405970473934_100003135981379_322126_1343 814795_n.jpg
Đồi Vọng Cảnh là nơi ấn tượng nhất cho buổi sáng ngày hôm nay. Mùa này không có hoa sim tím cả đồi, tôi đành tự tưởng tượng. Ngồi trên đồi, phóng tầm mắt ra xa xa ngắm con sông Hương thơ mộng, thỉnh thoảng còn nghe thấp thoáng tiếng Hò. Ở đây bình yên quá, phong cảnh thì tuyệt diệu, có mây núi, nước non, tràn ngập màu xanh thẫm của những rặng cây. Chúng tôi nói chuyện hồi lâu, về Huế, về cô gái Huế đang ngồi cạnh tôi, về tôi. Tôi đã biết có những nơi tuyệt vời như thế, nơi tôi đang ngồi.
Buổi trưa chia tay nhau, tôi về nhà Đaniel ăn cơm do Kh nấu. Không biết do trời lạnh mau đói, tôi đi cả buổi sáng, hay do Kh nấu ngon mà tôi ăn liền 3 bát rưỡi. Và đánh một giấc tới chiều, chuẩn bị đi chơi tiếp.
Chiều tôi và Bé đi ăn ốc và chè bột Lọc bọc thịt quay. Chè bột lọc thịt quay thì chỉ có Huế mới có. Chè rất ngon, gồm vài miếng bột lọc trong nước gừng lạnh. Xé lớp bột lọc mỏng và dai bao phủ ngoài, vị mặn ngậy của thịt quay ùa ra, rồi dừng lại ở đấy, đợi người nhâm nhi. Mỗi một viên bột lọc là một niềm hứng thú được mong chờ. Lần đầu tiên tôi ăn món chè này, một món chè không thể quên.
Ốc cay

Chè bột lọc bọc thịt quay

trông không rõ lắm, nhưng ngon thì tuyệt vời.

Lăng Tự Đức, chả biết cái bia này ghi gì toàn tiếng Tàu

Trông cũng oai phong đấy nhỉ?
https://2.bp.blogspot.com/-bJXEx21zPUY/T3VEq3oIQLI/AAAAAAAADJc/E1yRWosWMPU/s1600/528711_196405183807346_100003135981379_322115_8313 49946_n.jpg
Trông phởn không kìa, chè bột lọc đó..
Tối lượn qua tượng đài Quang Trung sau khi nhóm sinh viên xong. Trời hơi lạnh, về khuya vắng vẻ, quảng trường thì rộng rãi thi thoảng có vài người ngồi nói chuyện. Tượng vua Quang Trung rất lớn và uy nghiêm, có ánh đèn hắt lên từ hai phía, trông rất hoành tráng. Ngay phía sau tượng là núi Ngự BÌnh. Vậy là một ngày tươi vui với nhiều chuyến đi chơi kết thúc, mỗi giây phút là một niềm vui, với những người bạn thân thiện tuyệt vời.
Đêm lạnh, tôi ngủ ngon lành. Mai tôi sẽ tiếp tục hành trình.

bonongmongdo
09-04-2012, 17:07
XV2012-Day21- Chạy một mạch về Vinh City
Sớm đi lễ nhà thờ xong, tôi gói ghém đồ đạc và lên đường, với sự lưu luyến bâng khuâng cùng các anh em. 11h tôi khởi hành, đích đến là Vinh.
https://3.bp.blogspot.com/-V7rIBe7RD9Y/T3VFqiP-xiI/AAAAAAAADJw/8FMeGssirlU/s200/IMG_20120325_103119.jpg
Trời lạnh và âm u không sắc nắng, suốt cho đến khi về Vinh. May hôm qua mua đôi găng tay len không thì còn lạnh nữa. Trời đã lạnh, đi đường còn bị gió quất. Tôi phải thờ phì phò cho ấm một chút, hai bàn tay rất nhanh bị tê và cóng.
Cũng may không có mưa, chứ nếu có mưa thì hai ngày về HN của tôi sẽ là bốn đến năm ngày chả chơi. Tôi chạy một mạch về Vinh. Nhiều khi mệt, và buồn ngủ, có một lúc suýt tông vào cột mốc bên đường. Rút kinh nghiệm là khi buồn ngủ phải dừng lại cho tỉnh, kẻo tê cảm giác vì tốc độ. Qua địa phận Quảng Bình tôi có dừng ở một chỗ, cứ ngồi trên xe mà gục khoảng 15, 20’ rồi mới đi tiếp. Một chặng đường dài và mệt mỏi.
Tôi dừng vài chỗ chụp ảnh, ở Cầu Hiền Lương, hầm đèo Ngang, và canh me cột mốc đẹp về Hà Nội, còn 333 km, khi đến gần Vinh.
Hầm đèo Ngang
https://4.bp.blogspot.com/-amhVd2XAUis/T3VF32nHu1I/AAAAAAAADJ4/52h0WxNdcPQ/s1600/IMG_20120325_160341.jpg
Canh me số đẹp, 333km về Hà Nội
https://4.bp.blogspot.com/-prT0Lxp-F6Q/T3VF3_ui5KI/AAAAAAAADJ4/Rj6qoR1AKx4/s1600/IMG_20120325_175234.jpg
Tại Quảng Bình, nghỉ để đi .. tè xuống ruộng

cầu Hiền Lương

https://4.bp.blogspot.com/-jPB24FzbjjI/T3VF34k9EMI/AAAAAAAADJ4/yZQmeTO2pxo/s1600/IMG_20120325_131618.jpg
Địa phận Quảng Trị
https://4.bp.blogspot.com/-3mM-h6EyL9o/T3VF3-jqyUI/AAAAAAAADJ4/NW9NsuoD8Gk/s1600/IMG_20120325_114045.jpg
Vừa gọi cho Ms N được em gái Y ở Huế giới thiệu hôm qua thì điện thoại hết tiền, phải loay hoay chạy lòng vòng chợ Vinh tìm mua. Tôi mua một ổ bánh mỳ dài 5k ăn ngon lành. Mà sao cái bánh mỳ này nó giòn và thơm thế.
Ms tiếp đón tôi nồng nhiệt, vẫn y như từ những nơi tôi qua, một sự ấm áp của gia đình. Ms bố trí cho ở hội Thánh, cho tôi ăn cơm và chỉ bảo tận tình từng chút một. Tắm nước nóng xong thật sảng khoái, đầu tôi không còn nhức như khi đi đường, tôi đã sợ mình bị trúng gió.
Chăn hôm nay quả thật rất là ấm, và tôi cũng mệt nên nhanh chóng chím vào giấc ngủ.

bonongmongdo
09-04-2012, 17:10
XV2012-Day22- Hà Nội ngày trở về
Ngày trở về không đẹp như mơ. Một ngày trở về tồi tệ, và tôi sẽ chỉ nói vắn tắt mà thôi.
Đường quốc lộ 1A về Hà Nội đang làm, bụi bay mù mịt. Áo của tôi bám một lớp trắng xóa. Không hiểu họ nghĩ sao mà làm cả một đoàn dài như vậy cùng một lúc, cả trăm cây chứ ít gì. Có những đoạn thì xấu kinh khủng, có lẽ mặc nhiên là vậy, ở miền Bắc này.
Không biết chất lượng đường sá có tỉ lệ nghịch với độ giàu có của các vị chức sắc hay không. Nếu như Đà Lạt có nhiều sương mù, hay đèo Hải Vân mây phủ thì dọc quốc lộ 1A từ Vinh về HN, cũng có mây và sương cho bạn, nhưng hãy nhớ bịt khẩu trang cho kín và phòng vệ thật tốt ( với các xe chở vật liệu không che chắn).

Quảng trường Quang Trung Thanh Hóa
https://2.bp.blogspot.com/-fYxJfMLtjFs/T3VGyCmpC2I/AAAAAAAADKs/cj3Z4Xd4CNs/s1600/IMG_20120326_115450.jpg
https://4.bp.blogspot.com/-h4UmwaQ89Ro/T3VGyNtkMYI/AAAAAAAADKs/o1Ms_X9jXWo/s1600/IMG_20120326_115431.jpg
Hôm sau dính luôn quả trông xe 10k hãi hùng
https://2.bp.blogspot.com/-jVRkO8g_ex8/T3VGyCGHF3I/AAAAAAAADKs/JRgMMG3hj9c/s1600/IMG_20120327_093912.jpg
Tôi bị xin tiền xăng gọi là chút đỉnh, để cám ơn một người đã chỉ cho tôi không đi vào đường Pháp Vân – Cầu Giẽ chỉ dành cho ô tô. Tôi bị sốc bởi sự sòng phẳng ở vùng này, cũng là thuộc Hà Nội rồi. Dường như khi người ta làm cho mình một điều gì tốt, dù là nhỏ nhặt nhất như chỉ đường, thì điều đó cũng có nghĩa là nó sẽ được quy đổi ra thành tiền. Và khi bạn mỉm cười, có vẻ như là bạn sắp bị xin tiền theo một cách nào đó, vì bạn thật dễ dãi và thân thiện. Tôi suy nghĩ mông lung về nơi khắc nghiệt mà tôi sắp trở về, với bụi bặm bon chen và vật chất hóa mọi thứ. Tôi chợt giật mình, nơi đây liệu có phải là nơi mà mình đã từng sống và lớn lên hơn hai mươi năm trời, mà tôi ở Sài Gòn có năm rưỡi, và hành trình xuyên Việt có ba tuần. Bao nhiêu sự hồn nhiên và tươi trẻ trong tôi tan biến. Một cách không ý thức, cơ chế phòng vệ của tôi lập hàng rào ngay, và tôi sẽ phải hỏi giá mọi thứ trước khi tiến hành “thương vụ”, dù là bơm xe, gửi xe, v.v…Gửi xe ở Hà Nội 10k là chuyện bình thường, đặc biệt là khi có lễ hội hay vụ nào hay hay đông đông, thì phải gấp 10 lần số đó. Như vậy chỉ cần bố trí được một bãi trông xe cùng với một bộ mặt bặm trợn bất cần là bạn có thể nhanh chóng trở thành triệu phú, hay tỷ phú. Có lẽ tiền ở đây người ta kiếm dễ dàng ( chính đáng hay không chính đáng) nên tiêu pha cũng dễ dàng.
Còn nhiều nhiều và nhiều nữa.
Hát bài Hà Nội ngày trở về mà tôi nghẹn ngào. Giờ đây phải là “SỢ HÃI trở về, SỢ HÃI ra đi, v.v…..”. Tôi về Hà Nội, và đã hẹn ngày ra đi.

donghanhcunggio
10-04-2012, 11:42
chúc mừng bác đã hoàn thành chuyến đi của mình. bác có sự hiểu biết khác sâu rộng và khả năng viết rất tuyệt. tháng 6 e đi từ bác vào nam nhưng chắc chẳng viết nổi như bác hiii(beer)

tuananh112113
13-05-2012, 22:41
cái máy chụp hình cùi bắp . mua máy mới hay đi mượn cũng dc làm thêm 1 lần xuyên việt nữa đi để mình có hình coi tiếp:D

B. Nguyen
11-06-2012, 14:38
xem bài viết của bro xong như ăn sin-gum cool air :x thật là sảng khoái. hy vọng mình cũng sớm làm một chuyến thế này

LangtuSitinh
24-10-2013, 10:28
Hiện tại em đang ở Hà Nội hay Sài Gòn. Rất ngưỡng mộ em, Kết con ngựa sắt Jupiter của em nữa. Nếu ở sài gòn cho anh số điện thoại hôm nào anh em mình cafe