PDA

View Full Version : Có phiên chợ tên là Thương nhớ...



Chitto
20-02-2012, 21:11
Phiên chợ Đồng Văn những sáng Chủ Nhật nào đã đi sâu vào tâm trí những dân Phượt một lần đến đây.

Và có một phiên chợ chắc sẽ in hằn vào tim tôi, và những bạn tôi.

Phiên chợ ấy có thể lại gặp lại ở những năm sau, nhưng cũng có thể chỉ là một lần duy nhất.

Thương nhớ Đồng Văn ơi Thương nhớ Đồng văn.

Chitto
20-02-2012, 21:14
Những hình ảnh cập nhật, đã có topic của Favourite (https://www.phuot.vn/threads/34339), còn nơi đây, tôi chỉ muốn ghi lại những cảm xúc của một người "khách" giữa chợ Đồng Văn.

Và các bạn, những cảm xúc của các bạn nữa, cũng hãy cùng tôi chia sẻ. Đừng chỉ gửi vài bức ảnh chơ vơ, giống như ta đã từng chụp ảnh những người cũ mà không ghi lại gì về họ, cũng hãy ghi lại vài dòng nhé !

Trong topic này, nếu tôi có gọi các bạn bằng những cách khác lạ, chắc cũng không sao phải không?



https://static.panoramio.com/photos/original/67129579.jpg

Chitto
20-02-2012, 21:43
Biết nói sao về những người đã đem đến một phiên chợ Thương nhớ đến thế. Chẳng thể kể ra đây hết, cũng không thể nói lời cảm ơn được hết. Khắc họa vài dòng, nếu có đúng sai, thì cũng cười như việc đúng sai của khi trao ảnh...

Ả hẳn là người hạnh phúc nhất, hạnh phúc nhất của phiên chợ này. Ả có từ đầu, và ả cũng là người cuối. Phiên chợ là do ả, cũng như lấy đi bao sức lực, tâm trí của ả, ả stress đến mức đã định không đi chợ, rồi ả cũng là người cười nhiều nhất, cười từ đầu chợ đến cuối chợ, từ đầu ngày đến cuối ngày. Cái giọng chua chót (không phải chua chát nhá) của ả vang lên chỗ này chỗ kia, mắt ả sáng choang như miệng ả không thể ngậm lại được cho đến hết tuần tới.
Ả xứng đáng với tất cả, và xứng đáng với hơn thế nữa chứ, cho tấm lòng và sự nhiệt tình của ả.
Cũng như, chắc ả sẽ xứng đáng với cả chục bài viết trên báo mà ả sẽ toẹt ra trong thời gian rất ngắn.

Lão vận động, lão tiền trạm, lão giao dịch. Lão phát biểu hùng hồn với chiếc mũ hàng chợ đội trên cái đầu ít khi đội mũ, và khăn xanh quanh cái cổ ít khi quấn khăn. Lão lúc đầu cũng ít cười, có lẽ phải lo nhiều việc. Nhưng đến sáng chủ nhật, và đặc biệt khi trao ảnh thì lão cũng cười không ngậm được miệng, chạy khắp chỗ nọ chỗ kia.
Giá mà lão tài trợ luôn được ba cái máy in ảnh thì tốt quá đi mất !!

Hắn có cười cũng không tươi lên được, mặt hắn hình như đã in hằn sự lo toan, sự lo toan cho mấy chục con người phải đi ra sao, về thế nào. Chỗ nào cần là người ta gọi hắn, và rồi hắn sẽ xuất hiện. Hắn là cầu nối giữa các việc có tên và không tên, nối từ kẻ đi muộn xe đến ông cán bộ văn hóa huyện, nối từ chuyện của đêm hôm trước đến đêm hôm sau và ngược lại. Hắn không cần nói to nhưng mọi người nghe hắn, và công việc xong xuôi.

tieumuoi_hg
20-02-2012, 22:47
Người tặng ảnh vui, người nhận ảnh vui, người đến xem vui, tôi.... không tặng, cũng không nhận, cũng không đến xem, nhưng cũng rất vui... những nụ cười... vô giá!
Không từ ngữ nào có thể diễn tả nổi, chỉ biết nói rằng cảm ơn, cảm ơn, cảm ơn.... rất nhiều!

hachi8
20-02-2012, 23:17
Ở cái phiên chợ đặc biệt ngày hôm đấy, tôi đã thấy :
Cô gái này đã đứng rất lâu để ngắm từng bức ảnh. Tôi không biết cô ấy đang suy nghĩ gì, nhưng tôi nghĩ cô ấy đang vui. Không vui sao được khi được thấy những khoảng khắc, những nụ cười từ chính những đồng bào người thân của mình. Đúng là có những bức ảnh chứa đựng nhiều màu sắc, màu của niềm vui và hạnh phúc.

https://lh5.googleusercontent.com/-6trLfahK_bo/T0Jsz6wP8sI/AAAAAAAABXU/JXi2sZCCEQQ/s800/HA8_1276.jpg

Niềm vui của người phụ nữ cầm ảnh của con mình, hay ánh mắt bẽn lẽn mà hạnh phúc của người vợ trẻ đi cùng chồng con tới nhận ảnh...

https://lh5.googleusercontent.com/-CoGmVUipnAQ/T0JwBRU1_eI/AAAAAAAABXo/2fsXlyMEKsk/s800/HA8_1295.JPG

Chúng ta cũng nhận được niềm vui từ họ trong cái khoan khoái của một chú phả hơi thuốc lào, một nụ cười sơn cước rạng ngời trong chiếc khăn chùm đầu sặc sỡ..

https://lh5.googleusercontent.com/-hPlFAS_DjWM/T0JsqVct3-I/AAAAAAAABW0/Ctk4R4Vx96A/s800/HA8_1256.JPG

https://lh4.googleusercontent.com/-jzkd_UDZAUY/T0JsyYP0Q4I/AAAAAAAABXM/2LcgKN3aNKU/s800/HA8_1260.JPG

https://lh6.googleusercontent.com/-MiBbwumrx9k/T0JsumctMNI/AAAAAAAABXE/_INHOLdKobY/s800/HA8_1253.JPG

...Vâng đó là một phiên chợ rất rất đặc biệt đối với những ai có mặt ngày hôm đó.

hachi8
20-02-2012, 23:38
Những bức ảnh trên giá, chúng cứ ngày càng vơi đi. Đơn giản bởi vì có nhiều hơn những niềm vui. Những bức ảnh tìm được chủ nhân và các tác giả khó mà nghĩ được có ngày như hôm nay.

Trong bức ảnh này, anh chàng đang nhận ảnh đi cùng với vợ. Có nhiều tiếng cười vang lên khi cặp vợ chồng trẻ này nhận ảnh :)

https://lh6.googleusercontent.com/-OgJz521z_T0/T0JyBUMCm3I/AAAAAAAABYA/SVwpdepEZ-I/s800/HA8_1274.JPG

Bức ảnh này trao tại chợ mới, cô ấy hơi lưỡng lự chút và nói " sao nó không có màu như những bức khác vây". Tất cả lại cười :)

https://lh4.googleusercontent.com/-fkEAUZL4hnQ/T0JyLKtdW-I/AAAAAAAABYg/TdoTJGziv0w/s800/HA8_1310.JPG

Tôi đã hỏi và bà ấy nói " Đây là con trai tôi". Lát sau tôi đã thấy thằng bé bên cạnh bà. Vâng bà cũng thắc mắc là nó không có màu đấy tác giả ah :))

https://lh4.googleusercontent.com/-oUc_rTpPevE/T0JyCP114SI/AAAAAAAABYE/jS2HjE-lZqI/s512/HA8_1265.JPG

Và hẳn là chúng ta không khó để nhận ra cô gái đang cầm bức ảnh của chính mình.

https://lh6.googleusercontent.com/-EbhXxTswZxQ/T0JyBB6PXuI/AAAAAAAABX8/EYzmb6cXdbQ/s512/HA8_1286.JPG

favourite
20-02-2012, 23:49
Phiên chợ ấy... Đồng Văn một ngày trở lại !!!

Về đến nhà vừa ngồi lọc ảnh vừa nghe bài khèn đêm hôm ấy... Nhớ những sắc áo vùng cao sặc sỡ, những nụ cười, những cái bắt tay cảm ơn thật chặt ko ngại ngùng của đồng bào khi được cầm trên tay những tấm ảnh chụp tại chỗ...

Cảm thấy vẫn còn nợ phiên chợ sáng Chủ Nhật ấy nhiều lắm... Những cái níu áo, những lời mời rượu, những câu nhắc khe khẽ, những câu nói ngại ngùng đầy sự chờ đợi... thậm chí về cuối buổi đã phải hẹn khi khác vì sợ làm bà con mất công chờ đợi mà ko kịp ra ảnh... đã cố gắng in đến những phút cuối cùng... Có những cụ bà kiên nhẫn đứng đợi ảnh từ sáng mà lục tung thẻ nhớ 4-5 bận mà ko thể nào tìm thấy, có lẽ ảnh nằm trong máy của 1 ai đó !!! Cuối buổi đã quyết định chụp lại ảnh cho các cụ bà đứng đợi ở đó vì nếu có lần sau chắc gì đã gặp lại các cụ... Anh em đã phải giấu pin máy ảnh của mình vì cứ nhấc máy lên chụp lại có thêm cả chục đồng bào lục tục đi theo ... Dọn đồ về phòng cứ tự nhủ đã làm hết sức mình...

Để về đến khách sạn là nằm vật ra, cầm điện thoại nhắn được 1 tin rồi ngủ thiếp lúc nào chẳng hay... đến khi có điện thoại mới giật mình tỉnh dậy, chắc mới chỉ chợp mắt 5-10 phút mà cảm giác đã ngủ được cả tiếng vậy, lại tiếp tục thu xếp đồ... biết là anh em đang đợi ngoài kia...

Đến bao giờ mới có lại những xúc cảm tuyệt vời ấy...

Các cụ khỏe nhé, thứ lỗi cho tụi con vì đã để các cụ phải chờ đợi quá lâu

http://a6.sphotos.ak.fbcdn.net/hphotos-ak-snc7/s720x720/423884_10150551297061491_704841490_9570288_6718740 7_n.jpg

Chitto
21-02-2012, 02:02
Y nhỏ và nhanh nhẹn, chạy khắp mọi nơi, nhiệt tình một cách thái quá !! Nghe nói hồi xưa y từng kêu lũ phượt là điên, để rồi y còn điên hơn nhiều. Y trang bị tận răng quanh mình các thứ dụng cụ cho xê dịch và bắn phá. Y lăn ra chụp choẹt cho bà con, ai hở ra cái gì là y tóm cho bằng được, thò vào mọi chỗ, nhòm đến ngóc ngách không ngơi nghỉ. Chắc vì thế y đeo kính đến năm đi-ốp.
Nhưng hình như y vẫn chưa thể tìm được tác phẩm của đời y.
Và giá như y mang theo cái máy in của y thì có phải y càng thỏa sức chụp hơn hay không?

Thị đến sau hầu hết mọi người, nhưng không phải là thị làm việc sau đâu nhá. Chưa lên đến nơi nhưng từ vài ngày trước một tay thị đã nắm chỗ ngủ cho cả một đoàn quân, sắp xếp điều tiết xem anh nào phải ngủ với em nào. Cứ xem lúc thị đứng giữa chợ mới, tay lăm lăm điện thoại điều bốn năm chàng đi lo việc của hai bà bán xôi, bà bán bánh gạo, với bốn hàng rượu, ba chảo thắng cố thì biết.
Thị bảo mọi người hô nhỏ thôi, nhảm nhí quá, nhưng thị cũng thích hô hét bỏ xừ.

Ảnh ọt thì đúng là máu me của gã, nên gã và ả quần quật với đống ảnh, cuối cùng cũng thở phào được. Gã điều quân làm thợ mộc, mua gỗ dựng giá, gã sắp xếp các bức ảnh, hớn hở vô cùng. Ảnh, chỉ việc về ảnh là gã quan tâm, còn rượu chè thắng cố mèn mén gã không hứng thú. Khi thấy ảnh của gã đến tay bà con thì gã cười đến rụng cả râu tóc, nhưng vì ảnh gã ít mà râu gã nhiều nên cũng không thưa đi là mấy, có điều tóc thì thưa quá rồi.

Chitto
21-02-2012, 11:43
Ở nơi ấy, có con phố mà từ lâu đã mang tên Phố Cổ

Và nơi ấy, có khu chợ mới gần đây mang tên Chợ Cũ

Bao năm nay, chợ ngày thường vẫn vắng, nhưng thật đông vui mỗi Chủ nhật. Gần đây, chợ thành chợ cũ, Chủ nhật cũng lạnh lùng.

Bao người đến đây đã từng lặng người với những mảnh ngói âm dương, với hàng cột đá, xà gỗ. Còn tôi, tôi lạnh người với những chiếc bếp lò đã bị bỏ hoang, vỡ tan mỗi góc cột. Những ngọn lửa ấm reo vui bên dưới những chảo thắng cố, miếng bánh gạo, đã tắt rồi.


https://static.panoramio.com/photos/original/67166026.jpg

Thế mà, có một ngày, ngày của Phiên chợ lạ lùng, tất cả lại bừng lên, lại đông đúc nhộn nhịp tiếng cười nói, tiếng xôn xao của cả một góc trời thương nhớ...


https://static.panoramio.com/photos/original/67166162.jpg

Chitto
21-02-2012, 11:46
Chảo thắng cố reo lên những tiếng lửa bập bùng, gọi mọi người về bên bàn rượu


https://static.panoramio.com/photos/original/67166111.jpg

Những chú nhóc này, một ngày kia sẽ lại ngả nghiêng bên chén rượu ngô dưới chân hàng cột đá trăm năm, chắc hẳn thế.


https://static.panoramio.com/photos/original/67166166.jpg

QuynhEm
21-02-2012, 11:59
Những lần trà dư tửu hậu, thiên hạ thường bàn tán đến một nhân vật yêu Đồng Văn đến điên cuồng. Lần nào cũng vậy, tôi tự nhủ :"Có gì đâu mà ghê gớm thế, chắc lại giống giống như SaPa, hay cùng lắm như Mộc Châu mà thôi, làm gì mà say sưa đến vậy? Xa xôi mù mịt, chắc chẳng bao giờ mình có hứng thú đi Đồng Văn hết".
Vậy mà lần này, nghe có triển lãm ảnh "Thương nhớ Đồng Văn", lại đọc được bài báo người ấy viết về niềm tiếc nuối với khu chợ cũ, tôi nghĩ lại "Ừ thì đi xem ảnh, chắc chắn là sẽ có rất nhiều ảnh đẹp, vì bao nhiêu tay máy xịn đều có ảnh triển lãm hết".
Đã đi và đã về, ngồi đây viết mấy dòng cảm xúc mà thấy như vừa trải qua 1 giấc mơ với đầy các cung bậc cảm xúc. Giờ thấy tiếc vì không đến với Đồng Văn sớm hơn, thấy yêu thương mảnh đất và con người nơi ấy vô điều kiện, thấy cảm phục những người bạn trong diễn đàn, thấy thương và hiểu cái sự yêu Đồng Văn đến dở hơi của người ta, và lại muốn lên chuyến xe đêm rồi leo đèo vượt dốc để đến với mảnh đất xa xôi mà nhiều lưu luyến ấy.

meohq
21-02-2012, 14:52
Không tham gia đi được lần này là điều vô cùng nuối tiếc trong tôi. Ở nhà chỉ có thể nghe ngóng thông tin từ các bạn qua điện thoại về mảnh đất xa xôi và rất đỗi đáng yêu ấy. Chờ ngày trở về của các bạn để có thể được sống cùng cảm xúc, tình cảm qua những bài viết, những dòng cảm xúc, những bức ảnh. Xem ảnh và đọc những dòng cảm xúc đó lòng như tê lại, càng nghẹn ngào hơn. Yêu và nhớ 1 Đồng Văn da diết!

Làm việc ko yên, cứ thi thoảng quay lại để ấn F5 mong có bài mới, ảnh mới của các bạn.

1 cái chợ mang tên là THƯƠNG NHỚ đã thực sự mang lại bao niềm NHỚ THƯƠNG ko chỉ cho con người nơi ấy, mà còn cho tất cả những người yêu mến Đồng Văn.

Cảm ơn các bạn trong và ngoài diễn đàn đã làm lên 1 cái chợ tràn trề tình yêu đó!

Chờ ảnh và bài viết tiếp của các bạn!

Shachou
21-02-2012, 16:28
Vâng, cũng vì đọc "Thương nhớ Đồng Văn", thấy cái TÌNH tràn trề trong đó.

Mà đời người quý nhất là chữ "TÌNH" vậy là xin một chân lon ton, biết sức mình không đóng góp được gì cho lúc đi thì đóng góp nhiệt tình vào cái ngày đó vậy.


Có những kẻ lo mất ăn mất ngủ, không biết hơn 200 bức ảnh có đến được tay người trong ảnh hay không?

Không biết 3 cái chảo thắng cố, mấy chục lít rượu và mấy cái quán rượu trong chợ dựng lên có ế chỏng chơ ?

Không biết có người nào đến mà chụp ảnh tặng hay máy in, máy ảnh mang đến lại mang về....

Vậy mà....

Cứ như có cái TẾT lần thứ 2 ở Đồng Văn ấy, đồng bào cũng quần quần áo áo diện những bộ đồ đẹp nhất, phiên chợ đầy ấp người ngồi, cười cười, nói nói ăn uống.

Mới có hơn 1 tiếng trôi qua, đồ ăn hết veo, nhiều kẻ lang thang đang mải lo việc còn chưa được thưởng thức một miếng thắng cố.

Phiên chợ vui và ngắn ngủi quá, ước gì chảo Thắng Cố như cái nồi của Thạch Sanh để ăn mãi không hết, ước gì rượu cứ chảy mãi chảy mãi.....

"Thương nhớ Đồng Văn", chút TÌNH đến với bà con...

Cái công sức của những kẻ bất chấp giá lạnh, mưa gió, đổ đèo trong đêm đã được đền bù xứng đáng...

Chuyến xe với gần 40 kẻ Phượt xuất phát về thủ đô lúc đồng hồ chuyển 4 con số 0....

Chuyến xe chở những kẻ vẫn đang nằm... MƠ... có lẽ mãi còn chưa tỉnh giấc...:)

Chitto
21-02-2012, 21:45
Xe khách đến Hà Giang trời còn tối om, lại mưa lất phất. Những chiếc xe máy thuê phải chờ cây xăng mở cửa, rồi lầm lũi chạy ngược về Quản Bạ. "Dự báo thời tiết sẽ còn mưa rét vài ngày nữa" - tiếng một ai đó nói. Đường lên núi mờ trong sương, giá lạnh. Thế này trên cao kia chắc còn lạnh nữa.

Dừng chân ở quán café Núi Đôi tại Tam Sơn - Quản Bạ, tán phét một chốc bên cốc trà gừng, hong găng tay và nói xấu giang hồ, rồi lại lên xe chạy tiếp đến Yên Minh làm bữa trưa. Tại đây đoàn xe máy gặp hai xế hộp mang ảnh và gỗ, rồi băng đường leo dốc. Từ Yên Minh đường ngược lên cao mãi. Qua Phố Cáo, đến Sủng Là, ghé nhà Pao; bỏ qua Lũng Cú vì trời mù mịt, ghé nhà họ Vương, chiều mới đến Đồng Văn.

Đường lên Đồng Văn giữa mùa xuân


https://static.panoramio.com/photos/original/67190674.jpg

Chitto
21-02-2012, 21:53
Lấy phòng, quăng đồ rồi chạy ra chợ cũ. Những thanh gỗ chở từ xuôi lên đã bày đầy ra đó, với đinh, với búa, với cưa, với kìm. Cưa cắt đập đập, những chiếc giá để ảnh dần dựng lên, lênh khênh nhưng đủ chắc chắn. Chiều đầu tiên làm được 6 chiếc giá, mai sẽ làm thêm 4 chiếc cho đủ 10; mỗi giá 20 ảnh chia làm hai mặt trước sau, thế là đủ.

Trời rét quá, tối ngồi trong café Phố Cổ vẫn rét. Lại chuyển hết gỗ vào gửi nhờ, sợ rằng đêm có ai rét đem đống gỗ ra nhóm lửa thì toi.

Sáng hôm sau, giá ảnh dựng lên, chuyển ảnh từ xe ôtô xuống, sắp xếp rồi đặt lên.

Và thế là, những gian chợ ám khói tràn ngập những nụ cười.

Chợ vẫn vắng, mà sao lại đông đến thế, màu sắc tươi vui nữa.



https://static.panoramio.com/photos/original/67166032.jpg

https://static.panoramio.com/photos/original/67166035.jpg

https://static.panoramio.com/photos/original/67166038.jpg

CVN
21-02-2012, 21:57
Từ hôm qua về đến giờ mà vẫn bâng khuâng, chưa trở lại trạng thái bình thường được. Cảm xúc tràn ngập, đan xen, khó thuật lại được cho rành mạch!

Giá mà cuối tuần lại được phi lên đó!

nguyenhoangha
21-02-2012, 22:11
Báo Tuổi Trẻ hôm nay có đăng bài về chương trình này.

http://dulich.tuoitre.vn/Index.aspx?ArticleID=478694&ChannelID=100

Chitto
21-02-2012, 22:43
Sáng ngày Thứ Bảy, ở góc kia là những khung gỗ đã dựng từ đêm Thứ Sáu


https://static.panoramio.com/photos/original/67166025.jpg

Chitto
22-02-2012, 10:29
Những thứ "trình bày" đã hòm hòm xong xuôi, hỉ hả nhìn nhau cười, và ngắm thành quả của chúng ta.


https://static.panoramio.com/photos/original/67166041.jpg

https://static.panoramio.com/photos/original/67166029.jpg

Chitto
22-02-2012, 10:39
Từ cuối buổi sáng Thứ Bảy, chiếc máy in ảnh đã bắt đầu hoạt động, và các tay máy đã có dịp trổ tài. Bà con lúc đầu e ngại, những người đầu tiên là bà con Kinh, còn bà con Mông thì ngần ngại vì còn sợ phải trả tiền, mà nói mãi thì không phải ai cũng hiểu tiếng Việt. Nhưng rồi khi thấy những bức ảnh in ra trao tay thì bắt đầu hớn hở để chụp.

Máy in ảnh chạy thò ra rồi lại kéo vào, rồi thò ra rồi kéo vào đủ ba lần, ai nấy đều sốt ruột. Ối người thò thay cầm vội ảnh khi mặt còn trắng tinh hoặc mới chỉ có lớp màu vàng khè. Cả sáng và chiều mới chỉ in được khoảng 80 bức ảnh, mà thời gian xem ra cũng tốn khá nhiều. Sự lo lắng đã xuất hiện, làm sao in cho kịp 500 bức, làm sao để ngày mai trả ảnh được cho bà con bây giờ. Nỗi lo lắng đó đã thành sự thực vào sáng ngày hôm sau, nhưng không còn kịp có cách nào khắc phục. Thậm chí có người còn nói đến nỗi lo hơn là nếu máy in này có vấn đề gì thì kế hoạch in ảnh phá sản sao? May là điều này đã không xảy ra.

Chiều trời Đồng Văn lạnh hơn buổi sáng, mọi người chắc cũng chờ đợi một ngày mai, chưa biết ngày mai sẽ ra sao.

Các đoàn dần kéo lên cả, những gương mặt, những cái nick quen thuộc, lời chào hỏi. Có người đến để tham gia công việc, có người đến để chung vui. Đường xa và giá lạnh, sự có mặt ở đây đều là đáng quý.

TÍM
22-02-2012, 11:41
Đọc cái tên topic của Chitto mà rùng mình i'

Sáng thứ 7, nhà tài trợ máy in ảnh và giấy in ảnh quay sang hỏi: Bây giờ còn có ai đi từ Hà Nội lên không?

Tôi hỏi: Để làm gì?

CVN trả lời: Để bảo các bạn cầm lên trên ĐV một máy in nữa.

Chỉ tiếc là không kịp. Nếu có Thương nhớ Đồng Văn 2, tin chắc, chúng ta sẽ làm được nhiều điều gần gũi hơn với đồng bào cao nguyên đá. Trở về Hà Nội, có quá nhiều thứ hỗn loạn trong đầu, những cái tên, khuôn mặt người cứ chen chúc hiện lên trong suy nghĩ, trong giấc ngủ, là CVN, là Windy, Phúc, là Last Walkman, Favourite, Chipchina, Shachou, LPL Hương, là đồng chí cán bộ người Tày Ma Ngọc Giang lúc nào cũng ở đâu đó sau lưng tôi, bên cạnh tôi, là bá bá tôi với chiếc khăn bảy sắc cầu vồng tôi đã từng mua ở chợ Đồng Văn cách đây 4 năm, bá bá bảo, hình như chiếc khăn đẹp hơn tất cả những chiếc khăn có bán ở chợ hôm đó. Là rất nhiều các bạn ở TTVN mà tôi chỉ biết nick không biết mặt, những người mới quen và nghe danh vì sinh hoạt trong một nhóm nào đó ... Các bạn là ảo. Nhưng các bạn đã làm những việc có thật và rất thật. Các bạn đã làm nên một phiên chợ "Thương nhớ" trọn vẹn.

Phiên chợ này, Windy từng bảo, là phiên chợ "Trả nợ tình xa". Nhưng Thương nhớ Đồng Văn đã không còn là phiên chợ "trả nợ" nữa. Tôi chưa "trả nợ" xong đã lại vay thêm quá nhiều "thương nhớ", vay thêm rất nhiều những nụ cười và cái bắt tay ấm áp của đồng bào.

Liệu tôi có còn cơ hội để "trả nợ" Đồng Văn?

dh2xd
22-02-2012, 13:55
quá đã chuyến đi đầy ý nghĩa

Shi't
22-02-2012, 14:21
Trở lại Hà Giang sau năm năm kể từ lần đầu tiên xiết bao bỡ ngỡ. Cổng trời Quản Bạ vẫn cao sừng sững, đường Hạnh Phúc vẫn uốn lượn quanh co, Mã Pí Lèng vẫn ung dung ngạo ngễ, dòng Nho Quế vẫn xanh trong hờ hững, thông Yên Minh vẫn thì thầm cùng gió, đỉnh Lũng Cú vẫn phấp phới cờ bay... Chỉ có con người đổi thay còn cao nguyên đá vẫn muôn đời lặng lẽ... Hà Giang vẫn đẹp quá, vẫn thơ mộng quá...

Chợt nhớ lúc đi qua cổng trời bỗng rơi tõm vào một biển mây mù dày đặc, ngỡ như đang được thả trôi mình bồng bềnh bơi theo ánh sáng mờ nhạt tỏa ra từ đèn hậu của xe đi trước. Lại nhớ những con đường nhỏ xíu vắt vẻo chạy xuyên qua những vách đá hùng vĩ, bỗng bàng hoàng trước vẻ đẹp diệu kì của thiên nhiên và lại càng thán phục bởi cái sức mạnh của những con người đã đổ mồ hôi, nước mắt và cả máu thịt bản thân để gây dựng nên một con đường có tên Hạnh Phúc...

Phiên chợ cũ Đồng Văn đã ko còn nữa, nhưng những tiếng khèn Mông cùng những điệu múa đá chân, những chảo thắng cố to còn nghi ngút khói, những bàn rượu chật kín cả người miền xuôi lẫn người miền ngược khề khà chén chú chén anh, những khuôn mặt xạm đen đang ửng hồng cùng những nụ cười thiếu nữ vùng cao khoe chiếc răng vàng vẫn còn sáng bóng v..v.. bỗng khiến ta nhớ lại những hình ảnh ko xa thuở nào để rồi khi về đến Hà Nội, lòng chợt thấy vui vui, tự dưng mỉm cười và rồi mồm lại lẩm bẩm câu hát "Ôi Hà Giang mến yêu của tôi"...

Tôi ko có ý định trả nợ, chỉ mong góp được thêm chút phần "thương nhớ" vì tình cảm sâu nặng như vậy, ý nghĩa như vậy sao trả hết cho được???

bad
22-02-2012, 16:22
Đọc cái tên topic của Chitto mà rùng mình i'
Trở về Hà Nội, có quá nhiều thứ hỗn loạn trong đầu, những cái tên, khuôn mặt người cứ chen chúc hiện lên trong suy nghĩ, trong giấc ngủ, là CVN, là Windy, Phúc, là Last Walkman, Favourite, Chipchina, Shachou, LPL Hương, là đồng chí cán bộ người Tày Ma Ngọc Giang lúc nào cũng ở đâu đó sau lưng tôi, bên cạnh tôi, là bá bá tôi với chiếc khăn bảy sắc cầu vồng tôi đã từng mua ở chợ Đồng Văn cách đây 4 năm, bá bá bảo, hình như chiếc khăn đẹp hơn tất cả những chiếc khăn có bán ở chợ hôm đó. Là rất nhiều các bạn ở TTVN mà tôi chỉ biết nick không biết mặt, những người mới quen và nghe danh vì sinh hoạt trong một nhóm nào đó ... Các bạn là ảo. Nhưng các bạn đã làm những việc có thật và rất thật. Các bạn đã làm nên một phiên chợ "Thương nhớ" trọn vẹn.



Mình là mình cứ hi vọng là tên mình có trong dấu 3 chấm kia :)
Với tâm trạng này mình hy vọng đây sẽ không phải là hoạt động thường niên của Phuot. Cứ đà này chẳng mấy chốc mình được tham dự Thương nhớ 2 :).

Chitto
22-02-2012, 21:16
Hắn nói với tôi (và một số người khác): "Có củi để đốt lửa trại đêm nay rồi, nhưng toàn củi bé, cháy hết ngay". Cần kiếm củi gộc to kia. Đi hết các nhà quanh chợ, cả hàng cơm, hàng bánh cuốn..., cũng không đâu có củi to cả.

Chiều, bốn thằng hai xe lao vào xóm Quyết Tiến đi tìm củi. Thấy nhà dân bên cạnh có cây gỗ để đó, hỏi hết quanh mà không biêt tìm ai để mua. Một cậu nhòm vào mái nhà người ta bảo củi to đây rồi. Hắn nhành mồm bảo: "Xà gác mái nhà người ta chứ củi gì mà củi!". Lại chia nhau ra đi tìm.

Tôi đi ngang một nhà, nhòm qua hàng rào đá. Kìa, bên trong là củi chứ còn gì nữa. Những khúc cây đường kính chừng hai chục phân nằm đó, và trên giá nhiều củi nhỏ. Tôi và hắn gọi cửa vào nhà. Con chó nhà ấy rất dữ, nếu không bị xích thì chắc chắn là tợp cả hai rồi, nó sủa điên cuồng. Nhà chỉ có anh chủ nhà mời vào uống trà, tỉ tê hỏi han. Quanh vùng ai cũng biết việc triển lãm cả. Rồi hai cậu kia quay lại. Bọn chúng vào thì tôi ra, mà quái sao mãi chúng không ra, nhòm vào, thì đang thấy anh chủ nhà rót mỗi thằng một chén rồi. Thảo nào.

Anh ta dẫn sang nhà bên cạnh, nơi có hai ông bà già và một đống củi, nói rằng đây là nhà duy nhất có củi to ở đây. Gần núi rừng thế nhưng củi to hiếm lắm, khó có lắm. Năn nỉ gãy lưỡi, ông già đồng ý cho hai khúc củi rõ dài với giá khá hợp lý, thì bà giả giãy lên và đẩy ông ra để bảo rằng không bán, không bán được đâu. Củi phải thuê người lấy trên núi, rẻ thì không bán được, mà nói giá đắt thì lại mất hết cả hay, nên tốt nhất là không bán. Hắn năn nỉ tiếp, trình bày tiếp, tôi lại ra ngoài. Lúc sau hắn ra mặt dài xuống và bảo hai khúc củi to đắt quá.

Nhưng không có củi, thì không có than cho cả đêm, kiểu gì cũng phải có một khúc. Thế là quay vào đành lấy một khúc đường kính đến bốn chục phân, dài chừng tám chục phân, nặng cỡ ba chục cân, mang lên xe máy chở ra.

Chiều tối hôm ấy, lão Du Già kiếm được thêm hai khúc củi to nữa. Cùng số củi nhỡ, và đám thanh gỗ thừa từ việc đóng giá, thế là thoải mái cho một đêm giao lưu.


Cái căn nhà gỗ, nơi bọn chúng tỉ tê và uống rượu, còn tôi đứng ngoài...


https://static.panoramio.com/photos/original/67251692.jpg

Chitto
22-02-2012, 21:19
Bóng tối và giá lạnh phủ xuống Đồng Văn. Cả nhà hàng Tiến Nhị náo nhiệt bởi các đoàn "dân ta" kéo đến, cười nói giao lưu, ăn uống kể lể sao cho xiết.

Khu chợ cũ với những bức ảnh lặng lẽ chờ đợi sáng ngày mai.


https://static.panoramio.com/photos/original/67166048.jpg

Chitto
22-02-2012, 21:23
Chín giờ tối, lửa nổi lên, những ngọn lửa ấm xua đi giá rét và mưa bay lất phất. Mọi người vây quanh đống lửa, vây quanh lò than nướng đồ ăn đêm, và tất nhiên là không thiếu rượu giao lưu.

Mời các bạn ngoài sân, và các bạn trong ảnh một chén nhé


https://static.panoramio.com/photos/original/67166050.jpg


Biết là nói ra có lẽ cũng không nên lắm, nhưng đã là chia sẻ cảm xúc, thì tôi cũng phải nói rằng tối đó, tôi thấy hơi lạc lõng và chạnh lòng với tiếng nhạc xập xình kiểu nhạc sàn bật lên giữa khung cảnh đó. Giá như đó không phải là thứ nhạc chát bùm thì tôi đã thích hơn, đã muốn ngồi lâu hơn để nói chuyện với các bạn, hoặc đơn giản chỉ là ngồi xa ngắm ngọn lửa. Vì vậy, tôi về sớm...

favourite
22-02-2012, 23:45
Nhưng không có củi, thì không có than cho cả đêm, kiểu gì cũng phải có một khúc. Thế là quay vào đành lấy một khúc đường kính đến bốn chục phân, dài chừng tám chục phân, nặng cỡ ba chục cân, mang lên xe máy chở ra.

Chiều tối hôm ấy, lão Du Già kiếm được thêm hai khúc củi to nữa. Cùng số củi nhỡ, và đám thanh gỗ thừa từ việc đóng giá, thế là thoải mái cho một đêm giao lưu.


Lại nghe kể... chiều hôm ấy Last đại hiệp và Chết Toi tiền bối đi cả buổi mới vần về được 1 khúc củi to, nhưng e chừng đốt vèo cái hết... Sau 1 hồi điện thoại khắp nơi, Du lão anh hùng dẫn 4 kẻ đi mượn xe cải tiến, vào 1 trong những ngôi nhà cổ bậc nhất ở Đồng Văn, xin được 2 khúc củi to và dăm khúc củi nhỏ, còn nhiều nữa nhưng ko dám xin thêm, ở đây củi to hiếm lắm, quý lắm!!!


https://a4.sphotos.ak.fbcdn.net/hphotos-ak-snc6/s720x720/166945_10150551558456491_704841490_9571563_1708286 23_n.jpg

Và đêm ấy, cả nhà đã được quây quần bên đống lửa to, tí tách, ấm áp...
Chỉ còn thiếu tiếng đàn Guitar bập bùng và tiếng hát của mọi người nữa là tuyệt, nhưng... Dường như mọi người vẫn còn xa cách nhau quá


https://a6.sphotos.ak.fbcdn.net/hphotos-ak-ash4/s720x720/419384_10150555707831491_704841490_9581875_1660362 532_n.jpg

https://a6.sphotos.ak.fbcdn.net/hphotos-ak-snc7/s720x720/426731_10150550600526491_704841490_9567658_5632892 02_n.jpg

https://a3.sphotos.ak.fbcdn.net/hphotos-ak-snc7/s720x720/403297_10150550600281491_704841490_9567656_5689047 17_n.jpg

https://a2.sphotos.ak.fbcdn.net/hphotos-ak-snc7/s720x720/401992_10150550604586491_704841490_9567693_8157169 00_n.jpg

https://a7.sphotos.ak.fbcdn.net/hphotos-ak-ash4/s720x720/426708_10150550604261491_704841490_9567689_1703152 994_n.jpg

hachi8
23-02-2012, 00:07
Dường như mọi người vẫn còn xa cách nhau quá. Đó cũng là cảm nghĩ của mình, đáng nhẽ ra cần có người khuấy động để mọi người gần nhau hơn nữa. Từ việc đi ăn hay cùng nhau làm việc.
Cũng chỉ là chút lăn tăn nhỏ, mọi thứ đều đã tốt đẹp cả mà.

https://a8.sphotos.ak.fbcdn.net/hphotos-ak-ash4/s720x720/428050_2803717770015_1170739849_32508546_126831576 9_n.jpg

https://a4.sphotos.ak.fbcdn.net/hphotos-ak-snc7/s720x720/425002_2803717370005_1170739849_32508544_151871611 5_n.jpg

https://a7.sphotos.ak.fbcdn.net/hphotos-ak-ash4/s720x720/396451_2803718930044_1170739849_32508549_279865565 _n.jpg

hachi8
23-02-2012, 00:30
Trong phiên chợ đấy, tôi cũng thấy :
Những điệu khèn mông

https://lh3.googleusercontent.com/-hxcQmzttbME/T0UkqapQZsI/AAAAAAAABZc/sRiACozpUXA/s512/DSC_7545.JPG

https://lh5.googleusercontent.com/-ITgginlukXI/T0UkqYwCSCI/AAAAAAAABZg/aYbPjf7zVNo/s800/DSC_7536.JPG

Những chén rươu nồng

https://lh6.googleusercontent.com/-SisnlHnZKyc/T0UkuYdzrSI/AAAAAAAABZs/Pqjsw1BkIeM/s800/HA8_1243.JPG

https://lh5.googleusercontent.com/-aev7TDDGMyA/T0UkjGaHdLI/AAAAAAAABZE/LyDiQGQWBNw/s800/DSC_7512.JPG

Những cái nắm tay thật chặt

https://lh3.googleusercontent.com/-5vJhpmRk2bk/T0UkiJT5f8I/AAAAAAAABY8/4S5i7jV35kg/s800/DSC_7519.JPG

https://lh5.googleusercontent.com/-KFxtXRyhUy4/T0UkvrmpCgI/AAAAAAAABZw/zaHGMWfQAFo/s800/HA8_1251.JPG

hachi8
23-02-2012, 00:46
Và trong cái không khí rộn ràng vui tươi đó. Tôi nghĩ tới những người bạn in ảnh cho bà con.
Họ luôn tay luôn chân, luôn bị vây quanh bởi vô vàn những ánh mắt đợi chờ. Khi mà mọi người đang xem điệu múa khèn, ăn thắng cố và chúc nhau những chén rượu nồng thì họ đã quên đi tất cả, âm thầm làm công việc của mình.

https://lh6.googleusercontent.com/-hZsuo2OK1t4/T0Umu2FV6_I/AAAAAAAABaI/iRqhq_30Kbo/s800/DSC_7523.JPG

Và tôi cũng nhớ tới những thợ ảnh nghiệp dư, trong đó có chi tôi. Chỉ với máy du lịch vẫn tích cực chụp cho mọi người. Và vì máy in quá tải, chị mang ra phố in ảnh rồi cầm về với những nụ cười.

https://lh4.googleusercontent.com/-I1GNXl71yoM/T0UkiMu-6TI/AAAAAAAABZA/fLouUPmlQWs/s800/DSC_0534.JPG

favourite
23-02-2012, 01:09
Lại nghe kể... chiều hôm ấy Last đại hiệp và Chết Toi tiền bối đi cả buổi mới vần về được 1 khúc củi to, nhưng e chừng đốt vèo cái hết... Sau 1 hồi điện thoại khắp nơi, Du lão anh hùng dẫn 4 kẻ đi mượn xe cải tiến, vào 1 trong những ngôi nhà cổ bậc nháat ở Đồng Văn, xin được 2 khúc củi to và dăm khúc củi nhỏ, còn nhiều nữa nhưng ko dám xin thêm, ở đây củi to hiếm lắm, quý lắm!!!

Và đêm ấy, cả nhà đã được quây quần bên đống lửa to, tí tách, ấm áp...
Chỉ còn thiếu tiếng đàn Guitar bập bùng và tiếng hát của mọi người nữa là tuyệt, nhưng... Dường như mọi người vẫn còn xa cách nhau quá

Và... sau cái đêm chợ ấy... :shrug:

https://a8.sphotos.ak.fbcdn.net/hphotos-ak-snc7/s720x720/424067_10150555846746491_704841490_9582319_2056950 399_n.jpg

Hãy uống cùng ta chén rượu nồng
Chén tình, chén nghĩa, phủ rêu phong
Trăm năm trong cõi phù sinh ấy...
Đo được làm sao một tấc lòng? (st)

dantocgoc
23-02-2012, 04:22
Còn tôi..., Tôi ấn tượng với những ánh mắt và cả những nụ cười. Của ACE và cả đồng bào tham dự. Sự tò mò xen lẫn háo hức. Tất cả hòa vào cùng 1 nhịp, trong niềm vui, niềm hân hoan và cả những nụ cười "thơ ngây".
https://i1122.photobucket.com/albums/l527/f1707/IMG_2942.jpg
https://i1122.photobucket.com/albums/l527/f1707/IMG_2894.jpg

Dân tộc "rỏm".:D
https://i1122.photobucket.com/albums/l527/f1707/IMG_2876.jpg

Thích quá nên cũng "hóa trang".:))
https://i1122.photobucket.com/albums/l527/f1707/IMG_2948.jpg

dantocgoc
23-02-2012, 04:29
Và ở nơi đó. Sau những mái nhà sàn là những con người tạo nên sự Thân Thương ấy, còn rất nhiều người chưa hiểu, hoặc không hiểu ý nghĩa của trương trình này đang dành cho họ. Những cụ già chỉ biết tựa vào cửa ngóng trông, những cậu bé lủn củn bán nude 50%:D vác cuốc theo mẹ lên Nương.
https://i1122.photobucket.com/albums/l527/f1707/IMG_3024.jpg
https://i1122.photobucket.com/albums/l527/f1707/IMG_2822.jpg
https://i1122.photobucket.com/albums/l527/f1707/IMG_2992.jpg

TÍM
23-02-2012, 09:26
Thôi đừng đi, Đồng Văn đâu có gì???

Đến tận lúc đứng ở bến xe, tâm trạng vẫn ngổn ngang và rụt rè điện thoại cho bạn "Hay thôi, không đi nữa?"

Bạn không quát, nhưng cáu "Bà điên à, còn bao nhiêu việc, không đùa được đâu"

Phải rồi, có ai định đùa đâu. Ở Đồng Văn, chỉ toàn những nụ cười!!!

Cô gái bên song cửa ở Sủng Là. Vừa nhận ra mình trong một tấm ảnh. Người đàn ông trong bức hình bảo "Phải chụp với bạn mình một tấm chứ". Tôi hỏi" Bạn này là bạn thế nào với anh". Hơi ngập ngừng một chút, anh trả lời dõng dạc "Chúng tôi là bạn cùng dân tộc". Phải rồi, chuyện là thế đấy, có gì đâu!!!.

https://i1202.photobucket.com/albums/bb376/thuyblackpearl/Thuong%20nho%20Dong%20Van/GF4A8202.jpg

favourite
23-02-2012, 15:44
Cuộc gặp gỡ của thương nhớ

http://dulich.tuoitre.vn/Index.aspx?ArticleID=478968&ChannelID=100

TT - Chúng tôi trở lại Đồng Văn sau một tháng hối hả chuẩn bị cho chương trình tri ân miền đất cao nguyên nơi địa đầu cực Bắc: một phiên chợ “thương nhớ” đặc biệt đầu xuân.

https://dulich.tuoitre.vn/ImageView.aspx?ThumbnailID=549295

Từ sáng sớm đã nghe chiếc xe thông tin lưu động của huyện chạy quanh thị trấn và phát một bản tin ngắn bằng tiếng Mông - ngôn ngữ phổ thông quan trọng nhất sau tiếng Kinh với rất nhiều đồng bào các dân tộc Mông, Tày, Giáy... trên cao nguyên đá. Có một triển lãm ảnh, một chương trình chụp và tặng ảnh, một bữa tiệc giao lưu ẩm thực dành cho bà con tại chợ Đồng Văn cũ trong hai ngày 18 và 19-2. (Chợ phiên tồn tại gần một thế kỷ này đã được di dời sang địa điểm mới từ tháng 8-2011, xem “Thương nhớ chợ phiên Đồng Văn” (http://dulich.tuoitre.vn/Index.aspx?ArticleID=466834&ChannelID=100), Tuổi Trẻ ngày 27-11-2011).

Lâu lắm rồi chợ Đồng Văn cũ mới lại đông vui đến thế. Người đến xem triển lãm ảnh, người đến chụp ảnh, người đến ăn xôi màu, mèn mén, thắng cố, uống một vài chén rượu ngô và chuyện phiếm. Sắc màu tràn ngập phiên chợ “thương nhớ”. Rất nhiều lữ khách từng đến chợ Đồng Văn xúc động đến ngỡ ngàng. Với những người tổ chức, bao nhiêu lo lắng cho chương trình tri ân mảnh đất mến yêu đang theo dòng Nho Quế chảy đi.

Ở giữa gian nhà ngang, nơi đặt chiếc bàn nhỏ in ảnh trực tiếp tặng bà con, người đứng vòng trong vòng ngoài. Các tình nguyện viên háo hức chụp hình lưu niệm và chiếc máy in chạy hết công suất để in ra những bức ảnh “nóng hổi”. 300 niềm vui là 300 bức ảnh chụp. Người cầm bức hình rưng rưng cảm động, người vội vã khoe với bạn bè, tiếng nói tiếng cười rộn rã.

Tại khu vực treo 200 ảnh triển lãm, những tấm ảnh đã bắt đầu được đánh dấu bằng một sticker in chữ “Kính tặng” của chương trình. Điều đó cho biết bức ảnh đã tìm được chủ nhân. Đội trả ảnh cầm những bản in ảnh trên giấy đi xuống chợ mới và đi quanh khu vực chợ cũ tìm kiếm chủ nhân của những bức ảnh. Nhiều người thốt lên khi nhận ra người quen hay họ hàng. Tin tức về những bức ảnh đang được trao trả lan xa, nhanh đến mức người ở Phố Cáo, Sủng Là cũng lên, người ở Lũng Phìn, Mèo Vạc cũng lại...

Tất cả tình nguyện viên đều cuống quýt, vội vàng. Chúng tôi chạy từ giá ảnh này sang giá ảnh kia, đi từ góc chợ này sang góc chợ khác, nói cười hối hả khi đồng bào nhận ra chủ nhân của những tấm ảnh. Có những người nhận ra mình trong ảnh, có người là vợ con, anh trai, em gái, chồng, mẹ. Họ đã nhận ra chủ nhân và những tấm ảnh được gỡ ra khỏi giá treo và trao tặng.

Đã có quá nhiều những niềm vui khó tả, những câu chuyện không kết thúc. Ấy là khi chiếc giá ảnh cứ vơi dần. Có tấm ảnh được chính tác giả tặng lại cho nhân vật trong tác phẩm. Có tấm ảnh ban tổ chức thay mặt tác giả gửi tặng. Chúng tôi vui một thì đồng bào phải vui gấp đôi, gấp ba. Người chăm chú xem kỹ từng tấm hình, người xin nhận tấm ảnh chỉ vì “nhà em ở phía sau vách đá”.

Một nhóm tình nguyện cầm ảnh xuống tận chợ mới để tìm người vì đang bận bán hàng chưa lên xem triển lãm được. Vui thay, họ đã tìm được chủ nhân của những bức ảnh đó đang khâu giày, bán bánh gạo hay đang đi quanh chợ. Thật khó tin!

Câu chuyện về những bức ảnh tìm lại được chủ nhân khiến người làm chương trình cũng như bà con đều rơi vào một cảm xúc khó tả. Dư âm về món quà mừng xuân mới đầy ý nghĩa văn hóa mang đến cho đồng bào Đồng Văn khiến khắp thị trấn cao nguyên ấy đâu đâu cũng thấy bàn tán về triển lãm và chương trình giao lưu ẩm thực. Một bà cụ rưng rưng nắm tay tôi nói bà đã sống 80 tuổi, chưa có phiên chợ nào bà thấy vui như hôm nay. Cánh đàn ông bên bàn rượu hồ hởi: “Khi nào các chú lại lên?”.

Một phiên chợ đặc biệt của những ân tình mà bao lãng khách muốn gửi gắm lại cho cao nguyên đá, mong chia sẻ được với bà con những niềm vui tinh thần nho nhỏ, mong miền đất ấy sẽ ấm no và gìn giữ được bản sắc của riêng mình. Chúng tôi trở về và tự hỏi bao giờ lại có cuộc gặp gỡ của “thương nhớ Đồng Văn”?

THỦY TRẦN

Chitto
23-02-2012, 20:53
Sáng ra chợ khá sớm, vì hôm qua không thức khuya nên ngủ thế là quá ngon và đủ. Đồng thời đi tìm chiếc găng tay đã làm rơi mất đêm qua trong lúc vác củi, nhóm lửa. Đôi găng này của người bạn mua tặng từ tận Tân Cương, rất ấm. May quá thấy chiếc găng nằm dưới cái rãnh bên cạnh thềm chợ.

Giữa sân chợ, những màu sắc váy áo rực rỡ đầu tiên đang quây quần. Thứ khiến những cô gái Mông đến đây tụ tập sớm thế hóa ra chính là đống lửa vẫn còn từ hôm qua. Hai gộc củi đã thành hai hộc than, và họ đang đốt những thanh gỗ cuối cùng trong bó gỗ làm giá ảnh, để ngọn lửa lại bùng lên.

Thấy rất thú vị, và chợt nghĩ: Một đống lửa đã bùng lên rất mạnh tối qua, chắc đã gần như tàn lụi trong đêm, nay lại được thổi lại, lại bốc cháy, lại sưởi ấm, lại là nơi để mọi người quây quần, trò chuyện, lại được như lửa cháy cho những tấm lòng ấm lại.

Phiên chợ Thương nhớ lần này, phải chăng cũng thế?


https://static.panoramio.com/photos/original/67166110.jpg

nga_jo
23-02-2012, 23:20
Chín giờ tối, lửa nổi lên, những ngọn lửa ấm xua đi giá rét và mưa bay lất phất. Mọi người vây quanh đống lửa, vây quanh lò than nướng đồ ăn đêm, và tất nhiên là không thiếu rượu giao lưu.

Mời các bạn ngoài sân, và các bạn trong ảnh một chén nhé


https://static.panoramio.com/photos/original/67166050.jpg


Biết là nói ra có lẽ cũng không nên lắm, nhưng đã là chia sẻ cảm xúc, thì tôi cũng phải nói rằng tối đó, tôi thấy hơi lạc lõng và chạnh lòng với tiếng nhạc xập xình kiểu nhạc sàn bật lên giữa khung cảnh đó. Giá như đó không phải là thứ nhạc chát bùm thì tôi đã thích hơn, đã muốn ngồi lâu hơn để nói chuyện với các bạn, hoặc đơn giản chỉ là ngồi xa ngắm ngọn lửa. Vì vậy, tôi về sớm...Xin lỗi đã cắt mạch cảm xúc của các bạn.Thật tình chúng tôi đến và cũng chỉ làm hoạt náo viên bất đắc dĩ,thấy không khí quá trầm và có phần rời rạc,giữa các lạnh cắt da chỉ muốn các bạn trẻ được vui và sôi nổi hơn bên đống lửa,mọi người nướng thịt,quạt than dưới màn đêm.Người áy náy nhất lại là bác Du...chỉ đạo để bật đèn xe và thêm ít nhạc cho không khí đỡ trầm.Nhẽ ra nếu bạn không thích,thì với tinh thần vì tập thể có thể yêu cầu đổi nhạc,hoặc nêu lên một sáng kiến gì đấy hay để chúng tôi cùng hòa đồng chứ không nên cảm thấy lạc lõng...rồi về sớm.

Chitto
23-02-2012, 23:43
Cùng với đống lửa còn lại từ đêm qua, góc chợ đằng kia một lúc sau nhen lên ba lò lửa cháy rực, với ba chảo thắng cố bắt đầu bốc khói. Người ta vẫn thường nói đến thắng cố ngựa, nhưng người nấu thắng cố hôm đó nói thắng cố bò mới ngon, chả biết thế nào mới là phải, hay là cả hai đều ngon?

Những miếng thịt, lòng, sách, tiết được chém nhỏ bỏ vào nhào lộn trong chảo nước. Chốc chốc lại thêm, lại thêm, và chảo cứ đầy dần lên. Chín giờ nhé, sau chín giờ, khai mạc mới múc ra nhé.

Tối hôm trước, Ả thì lo lắng không biết liệu có đủ không. Còn lúc ở chợ, Thị lại bảo "thế này mà bà con không đến thì làm sao mà hết được". Vui vui, cả hai đều lo lắng, nhưng lo lắng theo hai kiểu khác nhau. Thế nào mà chả hết !!!

Chảo khi mới bắt đầu đun


https://static.panoramio.com/photos/original/67166111.jpg

Và khi đã có thể chuẩn bị múc ra bát...


https://static.panoramio.com/photos/original/67166123.jpg


@nga_jo: Topic này tôi viết về suy nghĩ, không giấu diếm cái gì. Đây là topic cảm xúc, cho nên mọi giải thích hay "khuyên nhau" nên làm thế nào đều không phù hợp mất rồi. Bạn thấy vui thì viết vui, thấy buồn thì viết buồn, đừng biến nơi này thành thảo luận gì nhé.

dantocgoc
23-02-2012, 23:47
Mỗi người 1 cách nhìn nhận và thể hiện cảm xúc khác nhau. Khi trèo lên cái tháp cổ được xây dựng từ thời Pháp còn đô hộ, tôi mới có được cái cảm giác ấm áp này, mặc dù gió thổi rất mạnh và lạnh buốt, nhưng không thể ngăn cản chúng tối với mong muốn được ôm trọn phố chợ Đồng Văn vào lòng.
https://i1137.photobucket.com/albums/n509/dantocgoc/IMG_0227.jpg
https://i1137.photobucket.com/albums/n509/dantocgoc/IMG_2599.jpg
https://i1137.photobucket.com/albums/n509/dantocgoc/IMG_2744.jpg

Chitto
24-02-2012, 00:15
Mama ATM tay hòm chìa khóa của chương trình phăm phăm đi ra chợ mới, tay cầm xập giấy ghi rõ tên tuổi, này là bà Lương Thị ?? bán rượu, này là bà XYZ bán bánh gạo, nào là bà bán xôi, để tìm bằng được. Những bốn bà bán rượu, hai bà bán xôi màu, trăm cái bánh gạo, mà đâu cả? Tìm và hỏi chả thấy đâu. Thế là Mama rút phắt điện thoại, điều quân khiển tướng. "T, đi về chợ cũ xem bà lọ bà chai về đó chưa", "H, mày ra kia đi khắp nơi hỏi bà lào bà cam ở đâu", "D, ra khiêng hai cái bàn rượu về chỗ kia...". Rồi thở phào, Mama bảo: Có điện thoại di động thật là hay, chỉ đứng đây mà quản được cả đám.

Rồi nghe điện thoại, Mama giãy nảy lên: "Sao lại dững hai bà, đâu ra đâu ra, thế còn những người kia đâu cả??". Sợ thật, thật không hổ danh tổng quản điều khiển từ xa...


Mấy người áo cam áo nâu kia đang đi lùng sục bà hàng rượu


https://static.panoramio.com/photos/original/67325294.jpg

Walkman
24-02-2012, 00:32
Các bạn thảo luận cho vui thì được, đừng thảo luận... cho buồn.
Đấy là tiệc nội bộ anh em du lịch, những con người thoải mái về hành xử lẫn tư tưởng.
Tối đó, có ý kiến góp ý với em nên đổi nhạc cho phù hợp với không khí. Tự thấy thay nhạc sẽ mất vui nên em không đổi (mặc dù cá nhân chưa bao giờ thích mấy cái thể loại mệt đầu đó). Chả hiểu có phải vì vậy nên 1, 2 giờ sáng vẫn có đến tầm 40 mạng vui vẻ ngoài đấy, mặc dù volume đã được giảm thiểu hết cỡ.
Mỗi người một suy nghĩ, một tính cách, huống hồ là "gu" âm nhạc. Hành xử sao cho mọi người vui, mà vui trong khuôn khổ là được rồi. Dám thề là Chitto ở nhà cũng chả bao giờ nghe thể loại nhạc đó, thế sao cụ ấy thích cho được. Em ở nhà cũng chả bao giờ nghe, và thú thật, ghét nhất đi sàn siếc :D. Vậy mà đêm đó cũng thấy vui lây cái vui của mọi người. Mọi người vui là chúng ta vui.
Đến Chúa còn có cách hành xử của riêng mình nữa là, các cụ nhỉ? :D

Shi't
24-02-2012, 00:47
"Lấy ba lô làm gối, lấy cỏ rơm làm chiếu, lấy nương ruộng bậc thang làm giường, thảnh thơi thư thái ngả lưng mơ màng. Ngẩng lên trên đầu có trời xanh mây trắng, ngó xuống dưới chân có hoa đỏ lúa vàng, phóng tầm mắt ra xa xa thấy khói sương mù mịt lại ngỡ như mình đang đứng trên đỉnh cao của thế giới, giữa trung tâm của vũ trụ, quay cuồng cùng những ý tưởng vĩ đại, mê mẩn với những mộng ước điên rồ, chỉ chợt bừng tỉnh giấc khi nghe tiếng đồng đội giục giã lên đường..."

Năm năm trước ở chính nơi này tôi đã có được một Giấc Mơ Trưa thật đẹp. Quản Bạ, Đồng Văn, Yên Minh, Mèo Vạc rồi thì Phố Cáo, Phó Bảng, Sủng Là, Lũng Cú v..v.. những địa danh, những cái tên trong lần đầu tiên gặp gỡ để lại cho ta một cảm giác thật đặc biệt, cứ như thể ta đang được sống trong một thế giới hoàn toàn khác lạ, cái thế giới của những cung đường uốn lượn lồng lộng gió núi, của những nếp nhà nhỏ xíu xinh xắn lấp ló bên triền đá, của những con đèo hiểm trở quanh co ngập đầy nắng và mây... Cái thế giới của những con người hiền lành, lam lũ với những nụ cười chất phác, mộc mạc. Cái thế giới của thiên nhiên hùng vĩ mà cũng rất đỗi dữ dội, khắc nghiệt và hung tàn. Cái thế giới của những điệu khèn Mông, của những khúc sáo Mèo, của hoa tam giác mạch và của đá... Cái thế giới ko có sự lo lắng, ko có nỗi cô đơn, ko có sự dày vò giằn vặt mà chỉ ngập tràn một niềm vui với tình yêu của cuộc sống...

Đây mới là lần thứ hai tôi đặt chân đến chốn này nhưng trong lòng đã lại nhủ sẽ còn quay trở lại nơi đây. Nói như một chú em tôi chơi cùng bên box Du Lịch bảo rằng "đi chợ mua thương bán nhớ, bán thì chả mấy mà mua càng nhiều thêm".

nhanchauchau
24-02-2012, 08:37
Mỗi người 1 cách nhìn nhận và thể hiện cảm xúc khác nhau. Khi trèo lên cái tháp cổ được xây dựng từ thời Pháp còn đô hộ, tôi mới có được cái cảm giác ấm áp này, mặc dù gió thổi rất mạnh và lạnh buốt, nhưng không thể ngăn cản chúng tối với mong muốn được ôm trọn phố chợ Đồng Văn vào lòng.
https://i1137.photobucket.com/albums/n509/dantocgoc/IMG_0227.jpg
https://i1137.photobucket.com/albums/n509/dantocgoc/IMG_2744.jpg

Nhìn ảnh này cứ thấy nao nao buồn! Nhà ống đã san sát rồi, miền núi sắp tiến kịp miền xuôi rồi... Chẳng mấy nữa mà Đồng Văn sẽ giống như bao phố huyện dưới xuôi:(

favourite
24-02-2012, 08:46
Xóa.................

Chitto
24-02-2012, 11:39
Bếp nướng bánh gạo hết veo một cách chóng vánh


https://static.panoramio.com/photos/original/67166133.jpg

Tiếp đó là hai gùi xôi màu. Có bạn bảo bà gùi xôi hoạt động rất chuyên nghiệp, cứ đứa Kinh nào le te lại lấy xôi là bị đuổi ra, chỉ nắm xôi cho người Mông, người Dao, người Giáy ta thôi...

Đông quá chả nhìn rõ gùi xôi, chỉ toàn người là người


https://static.panoramio.com/photos/original/67325317.jpg

Chitto
24-02-2012, 11:42
Có múa khèn, và vẫn còn xúm xít quanh gùi xôi. Rượu đã rót ra chén rồi, ai uống thì cứ bắt đầu đi thôi.


https://static.panoramio.com/photos/original/67166131.jpg

Nghé_2010
24-02-2012, 13:11
Một cảm giác lạ! Rất chi Việt Nam!

Người Nhà Quê
24-02-2012, 16:04
Xem "Phiên chợ có tên là Thương nhớ..." thấy đã ghê! Cứ như mình đang đứng giữa cao nguyên đá vậy. Xúc động nhất là những người tìm được mình trên ảnh của phượt và bảo rằng, "sao không có màu...".

Nhớ quá, buổi sáng ở Đồng Văn!

dantocgoc
24-02-2012, 16:48
... Chẳng mấy nữa mà Đồng Văn sẽ giống như bao phố huyện dưới xuôi:(

Không có gì là tồn tại mãi mãi...! Rồi tất cả chỉ còn là những hoài niệm. Vậy thì hãy cảm nhận và lưu giữ những giây phút này.;)
https://i1122.photobucket.com/albums/l527/f1707/IMG_2891.jpg

Không Say không về... Mà Say rồi thì cũng ứ thèm về.:D
https://i1122.photobucket.com/albums/l527/f1707/IMG_2887.jpg

titibiti
24-02-2012, 16:59
2005, tôi có đi Bắc Giang, lọ mọ đến xã Thái Đào, chỉ để tận mắt được xem và được nghe những người nông dân Làng Then chơi thứ nhạc cụ yêu thích. Ngày đó, vẫn bằng cái máy ảnh còi cọc , tôi có chụp khá khá ảnh về những người nông dân tài hoa. Một trong số họ nói với tôi: “chụp xong, cô nhớ gửi về nhé, báo chí thỉnh thoảng vẫn cứ về chụp mà chúng tôi vẫn không có cái nào đâu.” Sau lời đề nghị rất thật lòng đấy chừng 1 tuần, tôi gửi hai chục tấm ảnh về cho bác Nguyễn Hữu Đưa, người giữ lửa cho ngôi làng Violon ấy. Tôi cảm nhận được niềm vui qua giọng bác báo đã nhận được ảnh.


Rồi tôi đi Hà Giang, đến một nơi chỉ để xem một triển lãm - “Thương Nhớ Đồng Văn”. Đó không chỉ là một cuộc triển lãm ảnh, mà còn là ngày những bức ảnh rất đẹp về người dân nơi đây được trở lại với đúng chủ nhân của nó. Khi đọc những thông tin về chương trình này, tôi chợt nhớ tới lời đề nghị ngày nào ở Làng Then. Nhưng “Thương nhớ Đồng Văn” không phải từ một lời đề nghị nào, mà từ trái tim tràn đầy yêu thương của một nhóm các bạn mê du lịch vì quá yêu Đồng Văn. Dù việc tặng lại ảnh được “kích hoạt” bởi bất cứ điều gì, tôi cảm nhận được sự đồng điệu. Tôi chẳng có gì mang tới triển lãm nơi mà tôi gọi đó là bữa tiệc của cảm xúc.. chỉ là một kẻ đi xem, thích được nhìn niềm vui, vẻ ngỡ ngàng trên khuôn mặt của người dân cao nguyên đá khi họ được thấy chính họ hay người thân quen trong các bức ảnh tuyệt đẹp, muốn được thấy những nụ cười vùng cao khi họ được bất ngờ trao tặng ảnh , thích được thấy niềm vui, hạnh phúc của những bạn ưa dịch chuyển có tấm lòng đầy yêu thương và trái tim rất đỗi ..lãng mạn. Phải yêu lắm, thương nhớ lắm, các bạn mới làm nên một triển lãm đặc biệt như vậy. Niềm vui được gieo hạt và nở bung thành cảm xúc bất tận của rất nhiều người đã có mặt tại phiên chợ đặc biệt đó.
...

...Từ trung tâm Hà Giang <-> Đồng Văn, tôi có cơ duyên được ngồi sau một Kẻ, người mà trừ tôi ra, "ai cũng biết đó là ai".

Kẻ đó.. ngầu - lúc nào cũng chít khăn rằn.. hễ lên xe là nai nịt như tay đua..thường phóng xe vun vút, kẻ ngồi sau sợ sợ.. lo lo nhưng vẫn thấy an tâm, vì nghe qua thì hắn đã từng điểm mặt những cung đường đèo dốc, hiểm trở bậc nhất.

Kẻ đó.. thân thiện – gặp một lớp học ven đường, dừng xe , vần cái ba lô có lẽ nặng ngang ngửa hắn để lấy bánh chia cho tụi trẻ đang vẫy tay chào trong mưa phùn..

http://farm8.staticflickr.com/7036/6925205259_4f8eed05b0_z.jpg

http://farm8.staticflickr.com/7055/6925205261_d35e4150b8_z.jpg



Kẻ đó..”ác” - Cổng trời Quản Bạ, Ôm hỏi Xế: “Có đủ thời gian để lên cổng trời không ạ?”, Xế thản nhiên : “Em có khoảng 5 phút!!”. (có ai đã từng lên tới cổng trời Quản Bạ và đi xuống chỉ trong có 5 phút thôi không hả trời?! )

Kẻ đó ..bình tĩnh - đoạn từ Yên Minh về Quản Bạ, tối mịt, sương giăng trắng lối, bỗng dưng đèn xe tắt ngóm. Đứa ngồi sau cuống quýt vẫy một xe đi ngược chiều nhờ dẫn một đoạn đường tới chỗ có “đồng bọn”.. Kẻ đó tỉnh bơ nói: ”thôi.. không cần đâu!!”. Phải rồi, mình quên mất cái ba lô rất nặng kia của Hắn, có đủ đồ nghề sửa xe của dân lượn chuyên nghiệp.. Hắn bình tĩnh đến mức khiến cho người đi cùng luôn được thấy an tâm.

Kẻ đó.. chu đáo, cần mẫn, nhiệt tình, từ buộc đồ giúp Ôm cho gọn ghẽ, vuông vức như cái bánh chưng cho đến cặm cụi (quên cả ăn trưa) in ảnh cho đồng bào tới tận phút chót!

Kẻ đó.. hồn nhiên, ngủ gục giữa đường, chỉ trong năm-mười phút cho chặng đi tiếp theo được an toàn..

http://farm8.staticflickr.com/7180/6925205263_09c5cef5f4_z.jpg

Cũng vì Kẻ đó ham thu lại hết Hà Giang vào máy ảnh của hắn, mà xe được dừng lại nhiều, và vì vậy, tôi cũng được ngắm nhiều hơn núi non hùng vĩ và những khúc đường mềm như lụa của Hà Giang..

Kẻ đó.. đã để lại trong tôi nhiều ấn tượng đẹp
Cảm ơn Kẻ đó rất nhiều, và xế cưng của hắn – FX0668.

Chitto
25-02-2012, 11:10
Đã một tuần trôi qua, nhanh thật.

Thôi còn mấy bức ảnh chụp các bạn, up lên đây nốt cho vui.

Nơi tập trung đông nhất của phiên chợ, không lúc nào không đông:



https://static.panoramio.com/photos/original/67166139.jpg

https://static.panoramio.com/photos/original/67166144.jpg

Chitto
25-02-2012, 11:12
Trước khi đến lượt...


https://static.panoramio.com/photos/original/67166158.jpg


Bước ra cho chàng phó nháy bắn tỉa


https://static.panoramio.com/photos/original/67166156.jpg

Chitto
27-02-2012, 10:46
Phiên chợ thương nhớ đã tan.

Tôi nhìn lại trước khi ra về.

Ở cuối chợ, lúc này có một người đàn ông nằm co quắp với đống chăn bên cột đá. Người đi chợ nói rằng: gã người Mông ấy lười quá nên bị vợ đuổi khỏi nhà, ra nằm góc chợ cũ.

Và tôi thấy, thôi, không viết nữa

https://static.panoramio.com/photos/original/67541627.jpg

https://static.panoramio.com/photos/original/67541625.jpg

https://static.panoramio.com/photos/original/67541624.jpg

https://static.panoramio.com/photos/original/67541631.jpg

https://static.panoramio.com/photos/original/67541622.jpg

https://static.panoramio.com/photos/original/67541619.jpg

ThuPhuongĐVHG
03-03-2012, 10:49
Chào các anh chị và mọi người, e xin chia sẻ 1 số hình ảnh về mùa xuân tại Đồng Văn, giờ là lúc hoa đào trên cao nguyên đá nở rộ nhất^^
http://www.facebook.com/media/set/?set=a.177209362394914.38129.100003175547982&type=3

SOHO
06-03-2012, 11:05
Thật là cảm động. Tự thấy mình cũng đang "nợ" Đồng Văn mà chưa biết khi nào mới "trả" được

sh.tourguide
26-03-2012, 16:51
Mình ra Đồng Văn có một lần,khi về Sài Gòn rồi! Mỗi lần đọc báo hay mở máy tính nhìn lại những tấm hình chụp ở Đồng Văn,cứ thấy lặng người đi! Chẳng biết từ bao giờ Đồng Văn thân thương với mình như vậy nữa! Chẳng biết bao giờ trở lại Đồng Văn ....
Ở Sg vào siêu thị là nhanh chóng ồ ạt,ra chợ là bon chen trả giá...nào đâu có nụ cười,có ánh mắt,có niềm vui như ở Đồng Văn mình đâu!
Thương nhớ Đồng Văn........

nova88
04-04-2012, 22:30
Hy vọng có Thương nhớ lần 2, khi đó SG sẽ ra mua về một ít, nhìn hình mà thèm ... cảm giác lướt trên những cung đường mượt như lụa ấy, những nụ cười hồn nhiên, những tình cảm thân thương của mọi người ... sẽ ra thăm lăng Bác, sẽ lên Đồng Văn, sẽ thăm cực bắc, cực tây, sẽ ... nhiều lắm. Chờ ta nhé, sớm thôi. Ko chỉ riêng mình mà là của cả phượt tử miền nam ^^

hccd.vn
29-04-2012, 15:54
Mình ra Đồng Văn có một lần,khi về Sài Gòn rồi! Mỗi lần đọc báo hay mở máy tính nhìn lại những tấm hình chụp ở Đồng Văn,cứ thấy lặng người đi! Chẳng biết từ bao giờ Đồng Văn thân thương với mình như vậy nữa! Chẳng biết bao giờ trở lại Đồng Văn ....
Ở Sg vào siêu thị là nhanh chóng ồ ạt,ra chợ là bon chen trả giá...nào đâu có nụ cười,có ánh mắt,có niềm vui như ở Đồng Văn mình đâu!
Thương nhớ Đồng Văn........
Vâng. Đúng là thương nhớ Đồng Văn các pác nhể. Em chưa một lần đến nơi này nhưng sẽ sắp xếp trong thời gian sớm nhất phải đi các pác ạ.:))

authur
24-07-2012, 08:43
Đây là lần đầu em biết về hoạt động này đấy bác ạ, ý nghĩa lắm. Những bức ảnh được trao tặng...đẹp, ảnh trên topic ghi lại cảnh nhận ảnh... đẹp, em chỉ xem thui nhưng cũng có nhiều cảm xúc

authur
24-07-2012, 08:51
Đây là lần đầu em biết về hoạt động này đấy bác ạ, ý nghĩa lắm. Những bức ảnh được trao tặng...đẹp, ảnh trên topic ghi lại cảnh nhận ảnh... đẹp, em chỉ xem thui nhưng cũng có nhiều cảm xúc

hanam86
21-09-2015, 22:59
Những con người cũ của "Thương nhớ Đồng Văn" nay đâu rồi :(

Red_Skin
08-10-2015, 02:22
Quẩy lên quẩy lên nào!!!!
Thương nhớ Đồng Văn 2015555555555555555

TÍM
13-10-2015, 09:57
Ai quẩy đi, mình theo với!

vytieubao
24-10-2015, 17:13
mình đi xe số có được theo không mấy bác