PDA

View Full Version : Một lần đến Philippines



r0sy
19-02-2009, 00:11
Chuyến đi Philippines này của tôi diễn ra trong khoảng thời gian Tết âm lịch vừa qua. Tôi đã dành gần 2 tuần lang thang từ miền bắc Luzon đến vùng Visayas (Cebu, Bohol). Không quá nhiều ấn tượng, nhưng vẫn có những trải nghiệm và cảm xúc tôi muốn chia sẻ. Tôi cũng đã sơ ý làm hỏng máy ảnh ngay ngày đầu tiên, nên cũng không có nhiều ảnh cho lắm :(, đành kể chuyện là chính vậy

Chuyện thứ nhất: không tên

Bên vịnh Manila
http://img17.imageshack.us/img17/377/r0012142zd6.jpg

Tôi ngồi trong một quán bia cũ kỹ, tuyềnh toàng dọc theo đại lộ Roxas, hướng ra vịnh Manila. Tôi gọi một chai Red Horse, giống như hàng chục chai bia xếp ngả ngớn trên chiếc bàn tròn trịa bên cạnh với những người đàn ông luống tuổi đang ồn ào cười nói với nhau. Không khác Việt Nam là mấy, chỉ khác tôi đang ở cách Việt Nam hàng nghìn hải lý

Những ngụm bia tràn vào cổ, mát lạnh và đọng lại một cảm giác dịu ngọt. Gió từ vịnh Manila thổi ào ạt, xoa dịu cái nóng ngột ngạt của một ngày cuối tháng giêng. Sao mà giống Sài Gòn quá. Ngay từ khi bước chân ra cửa máy bay, tôi đã cảm thấy vừa gần vừa xa. Cái oi bức này là của Sài Gòn, những khuôn mặt nâu bóng cũng giống Sài Gòn. Sài Gòn chỉ không có jeepney và tricycle, không có cảnh sát bảo vệ súng giắt bên hông nhiều như quân Nguyên Mông thế này.

Rõ là tôi có nhớ nhà, nhưng chỉ một chốc mà thôi

Tôi ngả người lên chiếc ghế nhựa còm cõi, lặng ngắm từng hàng taxi hối hả đưa đón khách, lặng ngắm hang dừa vi vu trong gió, ngắm những chùm đèn đường đứng một cách chỉn chu, thẳng thớm và đều tăm tắp dọc đại lộ. Sao trên đời mọi thứ cứ phải theo trật tự? Tôi thích sự lộn xộn và bất ngờ, như cuộc sống vốn dĩ vậy. Và tôi thấy mình nực cười khi dành khá nhiều thời gian lên một kịch bản hoàn chỉnh cho chuyến đi. Như cái sự thư giãn tuyệt vời với bia ngọt và ngắm tàu dừa bay này đâu có trong kế hoạch, đáng ra giờ này chúng tôi đang phải ở China Town. Thế nhưng, nó làm tôi cảm thấy thích thú hơn cả một ngày trời cuốc bộ tại Rizal park và trong bức tường thành nổi tiếng Intramuros.

Và tôi ngồi nghĩ. Tại sao tôi cứ nhất nhất phải nghe theo sách. Tôi không phủ nhận Lonely Planet là một cuốn sách hữu ích, hay bất cứ website chỉ dẫn du lịch nào cũng đều có những giá trị riêng của nó. Nhưng khi tôi nhìn lại, tôi thấy tôi loạt xoạt lật sách ra, à “SIGHTS”, à “ABC”, “DEF”, thành cổ nhất định phải xem, nhà thờ cổ là không thề bỏ qua, công viên này rất nổi tiếng. Và tôi bay đến Manila, vội vã đi những ABC, DEF, những must-see, để rồi xế chiều trở về đầy mệt mỏi. Tôi cảm thấy không khớp, những cái “must” của sách không phải là những cái “must” đối với tôi. Tôi mới chỉ loanh quanh Malate và nháo nhào Makati, còn những Caloocan, Quezon, Pasig…làm nên một Manila rộng lớn?

Nhà thờ thánh San Agustin theo phong cách Baroque trong Intramuros - Manila, một trong những di sản thế giới do Unesco trao tặng năm 1972
http://img19.imageshack.us/img19/4965/img0226qo3.jpg

Đường phố Manila, jeepney, skytrain, taxi, bus
http://img155.imageshack.us/img155/6443/img0245yn9.jpg

r0sy
19-02-2009, 00:13
(cont)

Sáng nay, tôi đã đi qua những trang lịch sử, quá khứ của Manila và Philippines, nhưng tôi đã bỏ sót hiện tại. Tôi đã ngây thơ khi nghĩ rằng Manila chỉ đáng xem chừng ấy thứ với chừng ấy thời gian. Không hẳn là cái gì đặc biệt hơn, nhưng nếu tôi có thêm thời gian ở Manila, tôi sẽ nhảy đại lên 1 chiếc jeepney đầy màu sắc, mặc sức để nó dẫn tôi đến một địa điểm lạ lẫm và náo nhiệt nào đó, nhảy xuống và tản bước khám phá.

Rồi, tôi có nghể ngồi hai tiếng ngắm anh chàng kia, tóc xoăn xoăn, đội chiếc mũ xỉn màu, bộ quần áo vải thô sờn bạc đang chăm chút và tỉ mỉ phun sơn lên chiếc jeepney của mình

Tôi có thể ngồi trong một quán cóc vỉa hè, trông ra mặt đường lổn ngổn rác, trong tiếng nhạc rap xập xình. Tôi có thể nhìn thấy người đàn ông úp tờ báo lên mặt ngủ ngon lành trong chiếc tricycle bé xíu.

Tôi có thể ngồi ngắm những đứa trẻ con, đen bóng và bẩn thỉu, hẳn nhiên cha mẹ chúng nghèo, chơi đùa vô tư lự trên vỉa hè, bên miệng cống và cười tiếng cười trẻ con như bất cứ đứa trẻ nào; những đứa lớn hơn thì chơi bóng rổ ngay trên đường phố

Tôi có thể ngồi ngắm khói bốc lên trên những quả trứng vịt lộn được xếp đều tăm tắp trong cái thúng kia

Đại loại tôi có thể, và thú thật là cũng thích làm một kẻ lười biếng nhìn cuộc sống như thế. Tôi thích chạm đến những khoảnh khắc mà đối với mỗi chuyến đi nó là duy nhất. Nhà thờ cổ, phố cổ, hay gì đi nữa, những thứ tương đối bất biến đó, tôi thú thật nó không mang lại nhiều cảm xúc cho tôi.

Hãy nhìn cách hai người đàn ông kia đang khư khư ôm trong tay hai chú gà chọi của mình như ôm một tài sản quý giá. Nắng xiên xiên chiếu lên những chiếc lông mượt mà óng ả màu đồng nơi ức gà, và khuôn mặt người đàn ông dù sạm đen nhưng vẫn ánh lên niềm hân hoan nhỏ bé nào đó. Tiếng rì rầm nói chuyện của họ tan vào những âm thanh hỗn loạn của một buổi sáng náo nhiệt nơi đây. Đại loại là thế.

Manila (ảnh sưu tầm)
http://img294.imageshack.us/img294/4206/philmanilake8.jpg

Đó cũng là một phần của Manila. Không phải chỉ là những toà nhà cao tầng sang trọng tại Makati, không phải những nhân viên an ninh mặt lạnh, không phải những quầy bar gái đứng uốn éo hàng đêm dọc đường Andriatico và Roxas; không phải chỉ có jeepney và tricycle. Tôi tin rằng Manila là hiện thân của tất cả những gì người ta muốn tìm hiểu về cuộc sống của người dân Philippines trên gần 2000 hòn đảo rải rác này.

Tôi biết tôi còn bỏ sót nhiều thứ nữa ở Manila. Nhưng ngay cả khi tôi nhận ra tôi không hài lòng lắm với những cái trong chương trình những ngày tiếp theo, tôi vẫn tặc lưỡi theo nó. Có thể tôi là kẻ hèn nhát, có thể tôi không có nhiều thời gian và những người bạn đồng hành đều muốn chạy sô được nhiều nhất có thể, bởi có lẽ họ sẽ chẳng bao giờ quay lại Philippines nữa. Nhưng tôi biết là tôi sẽ quay lại. Và tôi sẽ make it my own way, không guide book, có thể không cả bạn đồng hành nữa. Hãy thử xem mọi thứ sẽ xô tới đâu.

r0sy
19-02-2009, 00:14
Manila là thành phố của những mặt đối lập. Những toà nhà chọc trời và những khu ổ chuột; học sinh sinh viên giản dị, kín đáo trong những bộ đồng phục và gái điếm hở hang son phấn; những đứa trẻ sạch sẽ thơm tho một bồng hai bế trên những chiếc ô tô sang trọng và những đứa đen đúa cởi truồng ngủ trên vỉa hè đêm.... Đó là những điển hình dễ gặp nhất ở Manila mà tôi qua.

Tôi không bị choáng ngợp bởi nhà cao tầng hay những khu văn phòng hào nhoáng ở Manila. Khi đặt chân tới Makati, tôi chỉ ngoẹo cổ ngước nhìn những ô vuông bọc kính ngạo nghễ tít trên cao, và tự hỏi sao cách vài cuốc xe lại có sự đối lập sâu sắc nhường ấy. Những khu nhà tồi tàn và xiêu vẹo, đắp chằng đắp chịt bằng tất cả những vật liệu có thể, quần áo phơi ngổn ngang trước mái hiên...Liệu những nhân viên văn phòng kia, họ sẽ nghĩ gì mỗi khi giải lao đứng uống cà phê cạnh cửa sổ tầng thứ hai mươi mấy như thế?

Manila về đêm lại phơi bày những thứ khác. Tôi chưa đi đến thành phố nào, nơi nào, kể cả ở những vùng nghèo đói của Việt Nam mà thấy cảnh tượng có nhiều trẻ con phải ngủ đêm trên vỉa hè như thế, thậm chí có cả em bé đang bú mẹ. Không màn, không gối, chỉ có manh chiếu xộc xệch và tấm chăn mỏng dính. Cạnh đó là tiếng còi xe inh ỏi, là cống, là chó, là rác, và rất nhiều cảnh sát (?). Người mẹ tóc rối bù nguyệch ngoạc chìa tay mỗi khi có người đi qua.

Tôi không hiểu mỗi khi trời mưa, giông bão, những con người tội nghiệp này sẽ ra sao. Xã hội nào cũng có những khoảng cách, nhưng tôi thấy nó thật tệ ở Manila - thủ đô - một thành phố lớn. Tôi không có định kiến gì về bà Arroyo, nhưng khi tôi đến Panglao và nghe chuyện bà sở hữu 1 resort vào loại đắt nhất ở đây (khoảng 150,000 peso/ đêm, tương đương tầm 80tr đồng) thì tôi đâm ra không thích bà nữa, mặc dù tôi biết chuyện kinh doanh là chuyện tất yếu của mỗi người, kể cả tổng thống.

Ấy là một mặt trái xã hội tôi nhìn thấy khi đến Manila. Xét trên tổng thể, Manila nói riêng và Phil nói chung cũng có nhiều góc cạnh thú vị và tích cực. Một đất nước Đông Nam Á pha trộn nhiều màu sắc Âu, Mỹ. Fastfood trở thành một phần không thể thiếu. Tiếng Anh trở nên cực kỳ phổ biến. Con người nơi đây thân thiện và nhiệt tình, đặc biệt rất nhiều bạn đẹp zai (c) . Chúng tôi có gặp vài ca không dễ chịu cho lắm, nhưng vẫn không quên được hai anh " cảnh vệ " dắt chúng tôi đi hết chỗ này chỗ kia tìm nhà trọ lúc 1h đêm mà lắc đầu không nhận chút tiền cảm ơn.

Vậy đó, Manila, đến đây tôi cứ có cái cảm giác "lộn tùng phèo".

r0sy
19-02-2009, 10:00
Makati hào nhoáng
http://img15.imageshack.us/img15/8477/makati81eebq5.jpg

và đối lập với nó
http://img88.imageshack.us/img88/2440/6manilahy7.jpg

Tondo district, 1 quận của Manila
http://img22.imageshack.us/img22/5421/tondodistrictyu6.jpg

(ảnh sưu tầm)

Nếu bạn google với "slums of Manila", bạn sẽ hiểu rõ hơn trông nó thế nào

http://news.bbc.co.uk/nol/shared/spl/hi/picture_gallery/06/world_manila_slum_life/print.stm

r0sy
19-02-2009, 10:02
http://img136.imageshack.us/img136/8805/img0646jo2.jpg
(nhà ở Baguio)

Xe bus thả chúng tôi xuống Baguio vào một buổi sáng tinh mơ. Và đây, tôi đang ở Baguio, thị trấn miền núi nhỏ bé vùng Luzon. Cái lạnh dịu ngọt chớm khẽ cứa vào da thịt làm tôi rùng mình, chớp đôi mắt hãy còn lờ đờ vì ngái ngủ, vươn vai và cảm thấy thật sảng khoái. Sương mù hãy còn giăng trên núi mờ ảo, tiếng gà trống ò ó o vang lên từng hồi xa xăm. Không gian yên tĩnh, không mùi khói xe, không tiếng động cơ, Baguio cứ nhẹ nhàng êm ái mà trôi trong khoảnh khắc ngày mới như thế

Người đàn ông “cò” dúi vào tay tôi tấm card visit của khách sạn, mặt sau là bản đồ và những điểm “cần phải đến” khi thăm Baguio: Chinese Temple, Sunshine park, Botanical garden, Camp John Hay vv. “Các cô cậu nếu muốn thuê xe trọn ngày đi thăm quan các điểm trên thì hãy gọi cho tôi. Giảm giá đặc biệt”. Ôi, tôi mỉm cười cảm ơn, nhưng trong đầu, tôi đã nghĩ rằng tôi sẽ cứ lang thang cuốc bộ thôi, tôi không cần phải đến những điểm “cần đến” nữa.

Tôi thích những con phố nhỏ hết lên rồi lại xuống dốc ở Baguio, những ngõ ngách chằng chịt, nơi những chậu hoa xinh xinh treo lủng lẳng trước hiên nhà. Baguio là thị trấn của sinh viên do có đến 5, 6 trường đại học nằm rải rác xung quanh. Mỗi buổi tan trường, sinh viên khắp các ngóc ngách túa ra, cả thị trấn đông vui nhộn nhịp như mắc cửi. Đâu đâu cũng rộn rã những bộ đồng phục giản dị, tiếng cười nói râm ran.

Đến Baguio, tôi ngạc nhiên và thích thú bởi đồi núi ken đặc những nóc nhà. Nhà vươn từ chân núi lên tới đỉnh, như trò chơi xếp gạch của trẻ nhỏ. Có lẽ là giống xếp bao diêm hơn. Từng quả núi liên tiếp nhau cứ ngồn ngộn nhà là nhà như thế. Người dân ở đây thiếu đất quá chăng, hay đơn giản là họ chỉ muốn gần hơn với trời, muốn đón chào những tia nắng mai sớm nhất, cũng như tạm biệt hoàng hôn muộn nhất?

(cont)

r0sy
19-02-2009, 10:03
Phố ở Baguio

http://img19.imageshack.us/img19/6575/img0570gf4.jpg

r0sy
19-02-2009, 13:56
Khu trung tâm nằm gần công viên Rizal, và cũng là nơi mua sắm tấp nập của thị trấn. Các quán ăn nhanh thường gặp trên khắp Philippines, các tiệm giày, quần áo, túi xách, các gánh hàng rong. Mùi BBQ toả ra thơm phức con phố.

Tôi đã ăn 2 xiên thịt nướng, 1 bắp ngô nướng phết bơ và 1 chú cá nướng béo ù. Thật lạ, Baguio là thị trấn trên núi, nhưng cá nướng ngon tuyệt vời. Tôi vẫn còn rất thòm thèm sau khi đã chén xong 1 em.

http://img503.imageshack.us/img503/1672/img0574yw5.jpg

Tôi còn nhớ cả lúc ngồi thu lu ăn trứng vịt lộn (balut -theo tiếng Philippines) ngay dưới chân cầu thang đường bộ. Một thúng trứng nghi ngút khói bốc lên ngay cạnh lối đi, và tôi không cưỡng lại được. Tôi ngồi chồm hỗm cạnh bà bán trứng, suýt xoa tự bóc trứng và ngấu nghiến món ăn quen thuộc nơi quê nhà. Trứng vịt lộn ở đây không có bát, không có thìa, không có gừng và rau răm. Tôi không thể đập vỡ đầu trứng rồi xúc thìa ăn như ở Đà Lạt. Tôi lúng túng rồi cuối cùng tặc lưỡi bóc đến đâu thì hút nước và ăn đến đấy. Ngon tuyệt, tôi chén liền 2 quả trong nháy máy. Tôi đọc được ở đâu đó rằng trứng vịt lộn ở Phil ấp sớm hơn ở Việt Nam, nên bên trong cũng mềm hơn. Cụ bà nhìn tôi cười móm mém, có lẽ ít người nước ngoài nào đến Philippines lại thích món này. Thậm chí đây từng là món ăn để thử thách lòng can đảm của các bạn Tây.

http://img22.imageshack.us/img22/3451/img0624hg5.jpg

Một trong những điều thú vị khi đến Baguio là đi thăm chợ đêm. Bạn sẽ ngỡ bạn đang ở chợ Long Biên lúc nửa đêm vậy. Người người đi lại như mắc cửi, không khí sầm uất và nhộn nhịp. Từng chậu cá tươi roi rói, hoa quả, rau củ, hàng lưu niệm ngồn ngộn dưới ánh đèn đường sáng tỏ.

Đến Baguio cho tôi cái cảm giác mình luôn bận rộn, bởi cuộc sống nơi đây cứ hối hả, miệt mài trôi với tất cả sự náo nhiệt, tưng bừng của nó. Những âm thanh của cuộc sống như không bao giờ ngưng.

Vậy là tôi đã không đi xem một điểm tham quan “cần đến” nào của Baguio, nhưng tôi thật sự hài lòng và vô cùng thoải mái. Baguio đối với tôi như một Đà Lạt thứ hai, cũng lành lạnh, cũng phố nhỏ dốc nhỏ, nhưng Baguio không mang lại cái buồn hiu hắt như khi tôi lững thững dạo bước bên hồ Xuân Hương ngày nào. Tôi không hề cảm thấy cô đơn ở đây

r0sy
19-02-2009, 13:58
Đêm rồi, dậy đi chợ thôi
http://img10.imageshack.us/img10/4623/img0618jj6.jpg

Ngờ áp... nhưng tớ buồn ngủ quá
http://img4.imageshack.us/img4/1746/img0613xt5.jpg

Thế thì ăn quýt
http://img23.imageshack.us/img23/7947/img0608ty3.jpg

Rồi làm tạm miếng cá cho tỉnh
http://img4.imageshack.us/img4/6277/img0617tb7.jpg

Nhớ ra góc chợ, mua cho mẹ cái chổi quét nhà
http://img403.imageshack.us/img403/3384/img0597eg5.jpg

r0sy
20-02-2009, 13:25
http://img208.imageshack.us/img208/5499/img0648lb4.jpg

Sunday morning in Baguio, best served with "Sunday morning" by Maroon 5 :)

r0sy
20-02-2009, 13:26
Driving slow on Sunday morning
And I never want to leave

http://img444.imageshack.us/img444/8678/img0647vi4.jpg

http://img444.imageshack.us/img444/4311/img0644vc5.jpg

r0sy
20-02-2009, 13:27
Bontoc đơn giản chỉ là nơi dừng chân trên hành trình đi về “di sản thiên nhiên thứ 8 của thế giới” ;)- ruộng bậc thang ở Banaue. Tôi đã khá ngán ngẩm khi bước xuống xe bus và thấy mình đang đứng giữa những dãy nhà thấp và buồn tẻ. Phố xá nhỏ, nhạt nhoà, mang trong mình vẻ trầm mặc, yên ả. Rất thích hợp cho người già, tôi nghĩ. Những người bạn đồng hành thốt lên, làm gì cho đến ngày mai?

http://img58.imageshack.us/img58/8848/r0012648bg3.jpg

Tôi đã tưởng tượng nó phải náo nhiệt như Baguio.

Nhưng có lẽ, sau những ồn ào, những âm thanh rộn rã tất bật đã qua, thì Bontoc là một khoảng lặng để tôi có thể cho tâm hồn mình chút thư thái, hít thở cái sự lành lạnh và tinh khiết của một thị trấn nhỏ bé bên cạnh dòng Chico nổi tiếng

Tôi đi dạo trên con phố chính, đã là cuối chiều của ngày chủ nhật, bảo tàng đóng cửa. Hai bên đường, người ta bày thúng mẹt bán hàng không khác gì ở Việt Nam. Những vỉ cá khô, những bó rau cải hoa còn vàng ươm, những quả cà chua đỏ mọng. Tất cả đều giản dị và đậm chất thôn quê. Tôi vòng ra cây cầu to nhất thị trấn, gió từ dòng sông mang mùi thơm của lúa chao chao bên cánh mũi. Cánh đồng sắp vào vụ gặt, màu vàng ánh lên trong nắng chiều. Xa xa, hai chú trâu lờ lững lười biếng ngâm mình trong dòng nước. Tôi nghe văng vẳng đâu đó những âm thanh trầm bổng thanh thoát của bài thánh ca. Mọi thứ yên bình và dịu dàng quá đỗi.

Một chiều ở Bontoc
http://img413.imageshack.us/img413/5833/img0821ro2.jpg

Không có gì đặc biệt cả, nhưng tôi cũng không thấy buồn tẻ là mấy. Đối với tôi, mỗi chuyến đi và mỗi khoảnh khắc đều có những giá trị riêng.

Tôi vòng lại con đường qua chợ để về khách sạn, nghĩ thế nào lại tạt vào tít cuối chợ, và tôi thấy mình đang đứng nói chuyện với ông chủ sạp bán thuốc lá. Những chiếc lá to như cánh quạt, khô cong queo và nâu xỉn được để cùng “mồi” hút thuốc lào và những điếu xì gà hình cái kén xếp đầy một hộp. Thấy tôi lạ lẫm, ông chủ bắt chuyện, giảng giải cách sử dụng (có thể nhai hoặc hút), và còn rất sẵn sàng mời tôi nếm thử. Chúng tôi trò chuyện rôm rả, tôi kể về Việt Nam và ông thì kể về Bontoc, về ước mơ một lần được đưa vợ mình đến Palawan.

Sạp bán thuốc lá cuối chợ Bontoc
http://img58.imageshack.us/img58/3052/img0823it2.jpg

r0sy
20-02-2009, 13:30
Tôi tản bước trên vỉa hè xếp kín những thúng, mẹt, chậu, xô. Và bỗng nhiên, tôi trông thấy bà, nhỏ bé đơn độc, đôi mắt nhìn vô định vào khoảng không trước mặt, vào những bước chân hối hả ngang qua. Bà ngồi nép mình dưới góc của chiếc cửa sắt gồ ghề, trước mặt bày hai cái túi vải cũ sờn, một cái đựng đầy đậu xanh, một cái đựng đầy gạo.

Trong thứ ánh sáng sắp tắt hẳn và nhập nhoạng hơi sương ấy, không ai chú ý đến bà, có lẽ vì người dân ở đây đã quen thuộc, hoặc cũng có lẽ chẳng có ai ngoài tôi là khách du lịch trên con phố này. Tôi chú ý đến bà vì đôi bàn tay. Đôi bàn tay nhăn nheo, gầy guộc, được phủ kín bởi những hình xăm, những hoa văn tinh xảo và cầu kỳ.

Tôi cố lục lại trí nhớ, rõ ràng là tôi đã đọc ở đâu đó về Bontoc, về tộc người “body full of tattoo”, về những kẻ săn đầu người còn sót lại. Bộ tộc Kalinga, chính nó.

Nếu có thời gian ở Bontoc, bạn có thể dành một ngày trekking đến Kalinga, nơi mà theo sách thì có những thửa ruộng bậc thang tuyệt đẹp và những hình xăm kỳ lạ. Tôi đã từng tiếc hùi hụi vì không sắp xếp được thời gian, nhưng giờ đây tôi có thể ngắm người đàn bà Kalinga bằng xương bằng thịt trên đường phố Bontoc

Tôi nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh bà, mỉm cười và cất tiếng chào. Bà đáp lại bằng một tràng ngôn ngữ tôi không hiểu. Không phải ai ở Philippines cũng nói được tiếng Anh.

Tôi loay hoay 1 hồi mà không đối thoại được với bà. Tôi chỉ vào hình xăm nơi cánh tay bà và ra dấu hiệu là tôi rất thích. Bà gật đầu, rồi vẫn cái nhìn chăm chăm vào khoảng không phía trước. Tôi im lặng ngồi cạnh, cũng không có hứng chụp ảnh. Tôi và bà cứ ngồi thế cho đến khi bóng tối phủ kín lấy thị trấn và ánh đèn đường leo lét được thắp lên. Tôi cũng không biết tại sao tôi làm thế, nhưng giờ đây tôi vẫn không quên khoảnh khắc ấy, yên lặng bên người đàn bà Kalinga và ngắm những bước chân, những bánh xe vội vã trở về nhà.

----
Kalinga là một trong những bộ tộc cổ xưa ở Phil, nổi tiếng với những hình xăm phủ kín cánh tay, bả vai (phụ nữ) và ngực (chỉ những người đàn ông - săn đầu người). Đây được cho là biểu tượng của cái đẹp, nhằm thu hút người khác giới; và cũng là biểu tượng của thanh thế, uy tín trong cộng đồng. Theo thống kê thì hiện tại ở Kalinga chỉ còn duy nhất 1 người có thể xăm được, và bà cũng đã rất già. Người ta đang lo ngại liệu tập tục này có bị mất đi

http://img172.imageshack.us/img172/1037/26644281787066faa096ax8.jpg

http://img25.imageshack.us/img25/3162/20700864wf3.png

Dụng cụ xăm được làm bằng một loại cây gai, và 1 ống tre nhỏ luồn vào, bên trong chứa mực
http://img4.imageshack.us/img4/4218/2667912058c5bc1b96f3wb3.jpg

Xăm hình
http://img253.imageshack.us/img253/827/266705959368a70e45d2is4.jpg

(ảnh sưu tầm)

r0sy
23-02-2009, 00:22
Bontoc không cho tôi những vẻ đẹp thiên nhiên, nhưng mang lại cho tôi những khoảnh khắc đẹp. Tôi nhớ cuộc trò chuyện với ông già người Thuỵ Điển trên ban công tầng ba của khách sạn Churya khi phố xá đã lên đèn. Ông là một kỹ sư thuỷ lợi đã làm việc gần hai chục năm tại Châu Phi. Trở lại Bắc Âu, ông thường “chạy trốn” mùa đông khắc nghiệt nơi đây bằng những chuyến đi dài đến các nước vùng nhiệt đới.

“Năm kia tôi đi Indonesia, năm ngoái đi Thái Lan và năm nay tôi dành 3 tháng ở Philippines, có thể năm sau tôi sẽ sang Việt Nam”, ông mỉm cười, “thật ra tôi đang đi tìm một nơi thích hợp để dưỡng già”.

“Tôi đã từng làm việc ngay dưới chân Kilimanjaro trong 3 tháng, ngày nào cũng ngắm và chụp ảnh hoàng hôn, nhưng chưa từng leo”, câu chuyện trôi đại khái như vậy.

Tôi kể cho ông nghe về người đàn bà Kalinga tôi vừa gặp, rồi hỏi ông, ông định ngày mai làm gì ở Bontoc, ông có định đi thăm bộ tộc Kalinga không.

“Cô bé, tôi còn nhiều thời gian, tôi chưa nghĩ gì cả, hãy cứ ở đây vài ngày đã rồi tôi sẽ quyết định xem mình làm gì. Tôi muốn bắt nhịp với cuộc sống nơi đây một chút”. Ôi, ước gì tôi cũng “tỷ phú thời gian” như ông, ước gì tôi cũng không phải hùng hục đi như chạy sô, được nhẩn nha gặm nhấm những mẩu vụn cuộc sống nơi tôi đã qua.

“I used to be hasty and I always thought I run out of time, so I tried to grasp it as much as possible. But then it became meaningless to me when I realized I did not really get into it. And now I make it more slowly, but I am satisfied. You won’t need to go to all countries in the world, but make every place you go memorable and valuable both for you and for the locals”.

Đôi khi, trò chuyện với người già mang lại niềm vui nhiều hơn tôi tưởng. Đôi khi, một nơi buồn tẻ như phố huyện nghèo trong truyện ngắn của Thạch Lam năm xưa lại ẩn chứa những điều không hề buồn tẻ.

Thời gian ở Bontoc trôi như con sên già yếu ớt. Bóng tối, tiếng dế và tiếng côn trùng rin rít khiến tôi thấy mình như đang ở nơi hẻo lánh và heo hút tận cùng của thế giới. 9h tối, cửa hiệu và nhà nhà tắt điện đi ngủ, chỉ còn heo hắt thứ ánh sáng vàng vọt sau cánh cửa gỗ tít phía dưới kia. Đằng sau đó, tiếng đàn ghita và tiếng hát day dứt, đượm buồn của chàng trai trẻ gieo vào đêm tối tĩnh mịch những hoài cảm mênh mang, dịu dàng. Quán bar duy nhất trong thị trấn.

http://img148.imageshack.us/img148/2217/r0012693ys6.jpg

Tôi vẫn nhớ giọng hát da diết và đôi mắt đen sâu thẳm ấy. Quán vắng tênh, chỉ có mấy đứa chúng tôi là khách, nhưng chàng trai vẫn say sưa bằng tất cả xúc cảm của mình. Tôi nghĩ rằng thỉnh thoảng tôi vẫn nhớ đến giọng hát ấy, giọng hát như ôm trọn tất cả những nỗi buồn của bóng đêm….

chaien
23-02-2009, 10:30
Tôi nhớ cuộc trò chuyện với ông già người Thuỵ Điển trên ban công tầng ba của khách sạn Churya khi phố xá đã lên đèn. Ông là một kỹ sư thuỷ lợi đã làm việc gần hai chục năm tại Châu Phi. Trở lại Bắc Âu, ông thường “chạy trốn” mùa đông khắc nghiệt nơi đây bằng những chuyến đi dài đến các nước vùng nhiệt đới.

“Năm kia tôi đi Indonesia, năm ngoái đi Thái Lan và năm nay tôi dành 3 tháng ở Philippines, có thể năm sau tôi sẽ sang Việt Nam”, ông mỉm cười, “thật ra tôi đang đi tìm một nơi thích hợp để dưỡng già”.

“Tôi đã từng làm việc ngay dưới chân Kilimanjaro trong 3 tháng, ngày nào cũng ngắm và chụp ảnh hoàng hôn, nhưng chưa từng leo”, câu chuyện trôi đại khái như vậy.



Nhân đây lại nhớ câu chuyện tại sao người Việt kém năng động mình đọc được ngày trước! đó là vì người Việt chỉ có thói quen quanh quẩn quanh lũy tre làng mà ít dám đi đâu xa làm việc ....Như Ông già này thì cả đời lang bạt mà đâu có xá gì đâu...nhiều lúc ngẫm lại thấy cuộc đời cũng hay thật, ta ở đây thì tồn tại nhưng có khi đi tận đẩu đâu làm việc sinh sống thì ở đây ta lại không tồn tại nữa ...con người quả là nhỏ bé và mong manh và cái để lại là làm được gì cho những người xung quanh để họ nhớ! đó mới là tồn tại




Tôi vẫn nhớ giọng hát da diết và đôi mắt đen sâu thẳm ấy. Quán vắng tênh, chỉ có mấy đứa chúng tôi là khách, nhưng chàng trai vẫn say sưa bằng tất cả xúc cảm của mình. Tôi nghĩ rằng thỉnh thoảng tôi vẫn nhớ đến giọng hát ấy, giọng hát như ôm trọn tất cả những nỗi buồn của bóng đêm….

Đoạn này thơ quá ! (c)

r0sy
02-04-2009, 14:40
Dòng quảng cáo đầy mời gọi của các bạn Phil về Banaue làm tôi tò mò. Điều gì đặc biệt ở đây khiến nó trở thành một niềm tự hào không che dấu của người dân Phil mỗi khi được hỏi? Và dù những hình ảnh search trên mạng từ google đã làm tôi giảm sự hưng phấn đi phần nào, tôi vẫn quyết sắp xếp để nhét được Banaue vào cái lịch kín mít của mình.

Từ Bontoc, chúng tôi bắt chuyến xe bus sáng để đến Banaue. Xe chạy khoảng 2h, nhưng đó là quãng thời gian ruột gan lòng mề lộn tùng phèo vì đường xấu, vì sương mù dày đặc và vì lạnh. Chiếc xe bus xộc xệch ngả nghiêng trên những con đường đất ẩm ướt men theo sườn núi, đôi bận phải dừng lại chờ thông đường do đá lở.

Chúng tôi tới Banaue khi trời lất phất mưa, cũng không còn nhiều thời gian nên tôi vội vã thương thảo thuê một cái jeepney chở cả bọn đến Batad, nơi được miêu tả có những thửa ruộng bậc thang “đẹp một cách lộng lẫy”. Chịu đựng thêm hơn 1 tiếng xóc long mề trên con đường nhão nhoét bùn đất trộn đá hộc, chúng tôi đến Batad junction và trek đến ngôi làng Batad của người Ifugao.

Không có gì khó khăn cả ngoại trừ vài đoạn bùn và trơn. Chúng tôi đến view point sau khoảng 45 phút trek, tới nơi đã thấy rất nhiều bạn Tây đang ngồi thành một dãy ngẩn ngơ ngắm những thửa ruộng bậc thang, trầm trồ khen ngợi

“Tháng 3-5 là đẹp nhất để đến đây, còn bây giờ ruộng vẫn chưa có lúa”, bạn guide nói với chúng tôi như vậy

http://img16.imageshack.us/img16/5119/img0872.jpg

Chà, trước mắt tôi là “kỳ quan thiên nhiên thứ tám của thế giới”. Nhưng có lẽ điều này chỉ mới lạ với các bạn Tây, đối với những kẻ sinh ra ở một đất nước nông nghiệp và đã đôi lần đặt chân đến vùng núi phía Bắc Việt Nam thì chúng tôi không thấy làm lạ lẫm và sửng sốt lắm. Thành thật mà nói, ruộng bậc thang ở Việt Nam đẹp hơn ruộng bậc thang ở đây, xét về quy mô và vẻ đẹp của những đường cong uốn lượn. Tôi vẫn chưa thấy nơi nào hơn La Pán Tẩn hay Y Tý cả.

Xuống gần hơn
http://img24.imageshack.us/img24/3897/img0895.jpg

Có lẽ, điều làm ruộng bậc thang ở Batad đặc biệt bởi nó được cho là đã xuất hiện cách đây hơn 2000 năm do tộc người Ifugao cần mẫn đẽo từng vách đá bằng chính đôi tay của mình chứ không có sự trợ giúp của bất kỳ máy móc nào. Những bậc thang cách nhau trung bình từ 1 – 1.5m, khá cao, bờ được đắp hoàn toàn bằng đá. Tôi cũng khá ngạc nhiên khi thấy những bờ kè bằng đá như vậy tồn tại suốt chừng ấy năm mà không bị đổ vỡ hư hại, nhưng bạn guide đã kịp chỉnh sửa cho tôi rằng chúng được bảo tồn khá cẩn thận bởi chính phủ Phil.

Bờ đá
http://img515.imageshack.us/img515/4185/img0973s.jpg

Ruộng bậc thang ở Việt Nam có lẽ chỉ xuất hiện cách đây một, hai trăm năm (tôi đoán) và cũng hiếm thấy có bờ kè bằng đá như vậy.

Sự lâu đời của ruộng bậc thang ở Batad nói riêng và Banaue nói chung là lý do chính để UNESCO chứng nhận nó “Di sản thiên nhiên thế giới”, và tất nhiên, tôi không phủ nhận rằng nó đẹp, sẽ rất đẹp nếu màu xanh của lúa phủ kín những bậc kia.

r0sy
02-04-2009, 14:43
Gà, có 1 con gà
Đến giờ vẫn thắc mắc sao nó bay cao được như chim thế, trên 1 cái cây nhỏ tí, khẳng khiu và cao vút

(Ảnh chụp trên đường trek xuống làng Batad :D)
http://img514.imageshack.us/img514/5649/img0887.jpg

Jeepney thuê từ Banaue xuống Batad saddle khoảng 1800 - 2000 peso/ cả xe, 1 xe chở được hơn chục người nên đi càng nhiều càng rẻ. Có thể hỏi các bạn phượt khác tham gia, hoặc tham gia vào nhóm của họ

Trong khi đó, không nên thuê tricycle vì đường xấu, tricycle lại chỉ đến được Batad junction. Từ đây bạn phải đi bộ tiếp rất xa để đến Batad saddle là nơi bắt đầu trek xuống làng.

Tại saddle, vài tour guide sẽ hỏi bạn có cần người dẫn đường không. Chúng tôi lúc đầu cũng không định thuê, nhưng bạn đó nói nhiều ngã rẽ lắm, dễ lạc nên chúng tôi thuê 1 bạn với giá 250 peso/ 1 chiều. Chiều về chúng tôi sẽ tự đi. Nhưng thật ra việc thuê là không cần vì gần như chả có ngã rẽ nào cả, đường trek chính cứ to nhất mà đi thôi

Nên mua đồ ăn, uống trước khi tới Batad vì giá ở đây đắt hơn nhiều so với ở Banaue.

Mỗi tối đều có xe từ Banaue về Manila, xuất phát lúc 8h tối, về Manila lúc 4-5h sáng hôm sau.

r0sy
02-04-2009, 19:55
Tôi lớn lên ở Việt Nam, một quốc gia Đông Nam Á và tôi không có thói quen tips như người phương Tây. Các nước ĐNA mà tôi đã qua, tôi cũng ít khi tips vì tôi du lịch theo kiểu backpacker, tôi ko có nhiều tiền và cũng không ai “đòi hỏi” chuyện này. Trừ ở Philippines.

Tôi đến Philippines - một sự pha trộn của nhiều nền văn hoá - trong tư thế sẵn sàng chờ mọi chuyện có thể xảy ra. Tôi cũng tỏ ra là một người lịch sự và biết điều. Đối với những người thực tâm và nhiệt tình giúp đỡ, chúng tôi nếu không biếu chai nước, gói bánh thì cũng một chút tiền lẻ. Và cả hai bên đều hài lòng.

Cho tới khi tôi đi hồ núi lửa Taal và thác nước Pagsanjan nổi tiếng.

Hồ núi lửa Taal được coi là “hồ nước lớn nhất trên thế giới bao quanh núi lửa và trên núi lửa lại có thêm 1 cái hồ”. Nhớ là phải kèm theo điều kiện rất dài ở sau [I]“bao quanh núi lửa ... cái hồ” thì hồ Taal mới được gọi là “lớn nhất thế giới”. Các bạn Phil cũng thích nói lớn thật. Nhưng cái này tôi sẽ không nói nhiều ở đây, lan man quá. Tôi đang nói về hồ Taal và chuyện tips.

Để đến được ngọn núi lửa nằm giữa hồ, chúng tôi trèo lên chiếc bangka, một loại thuyền mà tôi gọi nó là “cua càng” bởi người ta buộc vào hai bên mạn thuyền những thanh tre lớn để giữ thăng bằng giống hệt hai cái càng cua. Và trèo lên con cua khổng lồ kêu inh tai ấy, chúng tôi từ từ lướt mặt nước xanh như biển để tới hòn đảo nơi có núi lửa Taal ngự trị.

Bangka
http://img518.imageshack.us/img518/9575/img0265q.jpg

Tới đây, chúng tôi tò mò bỏ ra 400 peso mỗi đứa để thử cảm giác cưỡi ngựa leo núi trong khoảng hơn nửa tiếng. Mỗi chú ngựa có một người dẫn đường, kiêm luôn lái ngựa. Thường là những cậu bé, thậm chí cả cô bé nhỏ tuổi, làn da đen nhẻm cháy nắng, khuôn mặt lộ rõ vẻ già dặn và khôn trước tuổi

Tôi đi cùng thằng bé tên là Daniel, khoảng 9-10 tuổi, tôi đoán vậy. Có lẽ mới vào nghề nên đôi lúc cậu ta có hơi lúng túng, tuy nhiên cậu vẫn rất thích thể hiện trước mặt “khách” bằng cách la hét và quật vào mông ngựa liên tục. Ok, không có vấn đề gì với tôi cả trừ việc con ngựa trắng xinh đẹp của tôi đi chậm hết mức, chậm hơn hết thảy các con ngựa khác. Nó cứ nhẩn nha tà tà như bước dạo cùng người yêu, lững thững và mơ hồ như một vị khách đang ngẩn ngơ vì cảnh đẹp nơi đây.

Con ngựa làm cậu bé đỏ mặt tía tai vì la hét, trong khi đấy tôi thì thấy buồn cười. Đến viewpoint, chưa kịp xuống ngựa đã có hai người đàn bà chạy ra nói tôi mua nước cho thằng bé. Tôi chần chừ rồi tặc lưỡi mua, 50 peso, nghĩ cũng khổ thân, trời thì nắng to như thế.

Khung cảnh thật tuyệt vời và chúng tôi say mê ngắm nhìn mặt nước hồ xanh màu ngọc, rải rác một vài cụm khói bốc lên từ xa. Hoa đào phớt nở rộ bám dọc bên vách đá vừa hoang dã vừa lãng mạn. Tôi xuống núi trong sự nuối tiếc không thể dành thêm nhiều thời gian hơn ở đây, như trekking xuống hồ nước kia chả hạn.

Đường về với tôi xa thật là xa, vì con ngựa tiểu thư không chịu bước nhanh hơn lúc đi là mấy. Cuối cùng sau khoảng một triệu giây thì tôi cũng về đến nơi xuất phát. Ngay khi chúng tôi vừa về tới, thằng bé đã chìa tay ra: “Tips madam”. Tôi nói với nó:“I bought you water already”. Thằng bé vẫn chìa tay: “Tips”. Tôi lắc đầu, nó tỏ vẻ giận dữ và cũng lắc đầu quầy quậy: “Tips”. Có lẽ nó sẽ giữ tôi trên lưng ngựa cho đến khi nào tôi đồng ý. Tôi đành bảo, thôi mày đợi ở đây, tao ko có tiền lẻ, để tao mua cái gì ăn rồi đưa mày sau. Nó bảo nó sẽ đứng đợi tôi.

r0sy
02-04-2009, 19:59
Cũng không có gì đáng kể, cho đến ngày hôm sau đi thác Pagsanjan. Chúng tôi đến thị trấn và mua tour chèo thuyền đi thác với giá khoảng 900 peso/người đã bao gồm tất tần tật mọi thứ. Mỗi thuyền có 2 người lái, một người ngồi phía mũi và một người ngồi phía đuôi. Hai người đàn ông này sẽ chèo chiếc thuyền độc mộc chở ba đứa chúng tôi ngược dòng Bumungan để đến thác nước.

http://img27.imageshack.us/img27/3468/img04421.jpg

Buổi chiều tháng giêng êm ả và thơ mộng. Chúng tôi trôi đi trên mặt nước xanh xanh, những hàng dừa rủ bóng, lao vun vút dưới những vách đá cao sừng sững và dựng ngược.

Hai người đàn ông có vẻ rất mệt, mỗi lần nghỉ tôi thấy họ thở hồng hộc. Chúng tôi nghỉ tất cả 4 lần, trong đó có 1 lần dài để họ lấy lại sức. Tại nơi nghỉ, một người bán hàng cầm ra những chiếc đùi gà và lon soda, nói chúng tôi mua cho người lái thuyền ăn và uống cho lại sức. Chúng tôi thấy họ cũng thật mất nhiều công đưa chiếc thuyền ngược dòng, nên đồng ý mua với giá 200 peso cho 2 cái đùi và 2 lon nước.

Cạnh nơi nghỉ là một con thác nhỏ cũng đẹp, mua xong tất cả chúng tôi chạy ào ra đó chụp ảnh. (Sở dĩ tôi đưa chi tiết này vào vì sau này ngẫm lại, chúng tôi ko biết những người chèo thuyền có ăn đùi gà và uống nước chúng tôi mua ko, hay họ bán lại cho người bán hàng ở đó)

Được một chốc, chuyến đi tiếp tục. Chúng tôi đến nơi và hơi thất vọng vì thác Pagsanjan nổi tiếng thật sự chỉ bằng một góc của thác Bản Giốc nhà mình. Chụp ảnh và bơi lội ở đó một lúc, chúng tôi ra về. Kịch bản cũ lại lặp lại, chiếc thuyền vừa cập bến, hai người đàn ông đã lên tiếng: “Tips m’dam”. Một người bạn đi cùng không đồng ý, vì chúng tôi đã mua đùi gà và nước cho họ rồi. Nhưng họ vẫn cứ đeo bám và luôn miệng: “Tips, tips”. Vài người khách khác đứng nhìn. Bực mình và muốn cho xong chuyện, chúng tôi lại đưa mỗi người chèo thuyền thêm 100 peso. Tôi biết tôi không muốn làm vậy, và tôi có quyền không làm vậy, nhưng rốt cuộc chúng tôi vẫn làm, để rồi chúng tôi trở lại Manila với một điêu gì đó rất khó chịu trong người

“Tại sao chúng ta phải làm vậy? Chúng ta đều là sinh viên và cũng không có nhiều tiền. Chúng ta tips cho mỗi thuyền tất cả là 400 và bây giờ chúng ta phải đi tìm quán nào rẻ để ăn”. Và chúng tôi biết chúng tôi sẽ không còn tips thêm lần nào nữa ở đất nước vạn đảo này.

r0sy
02-04-2009, 20:00
Thông tin bên lề tại hồ núi lửa Taal và thác Pagsanjan

1/ Hồ núi lửa Taal

- Xe bus đi từ Manila - Tagaytay tại bến xe ở Pasay City, chạy liên tục, giá 83 peso/người. Xe chạy 2 tiếng.
- Từ Tagaytay có thể bắt Jeepney (ít thấy) hoặc tricycle (giá 150 peso/xe chở đc 3 người/ 1 chiều) để đến thị trấn Talisay. Từ Talisay mới có thuyền để đi ra núi lửa giữa hồ
- Giá thuê 1 chiếc bangka khoảng 1800 - 2000 peso/ khứ hồi ra núi lửa. Nhưng nếu tôi có dịp quay lại, tôi sẽ tự thoả thuận riêng với người lái thuyền làm 1 chuyến đi vòng quanh núi lửa Taal và vài ngọn khác nữa xung quanh
- 50 peso/ người lê phí tham quan đảo
- Để hiking lên hồ (miệng núi lửa), có thể chọn đi ngựa hoặc đi bộ. Đi ngựa mất khoảng 30-45'', đi bộ thì lâu hơn. Đường rất bụi, đi ngựa đỡ mệt và bẩn hơn nhưng đi bộ thoải mái ngắm cảnh hơn. Đa số khách du lịch châu Á là đi ngựa, còn tôi thấy các bạn khoai Tây toàn đi bộ. Giá thuê ngựa từ 250-400/ con/ khứ hồi
- Muốn hiking xuống sát hồ nước có thể hỏi từ ngoài (chỗ bán vé lệ phí tham quan). Sách nói có thể bơi được trong đó, nhưng tôi không thấy ai bơi cả
- Khi ngựa lên view point sẽ có người chạy ra hỏi mua nước cho đứa bé lái ngựa, có thể mua hoặc ko mua. Mua rồi thì cũng không nhất thiết phải tips nữa
- Xe từ Tagaytay - Manila cũng chạy liên tục ở bến xe bus, giá vẫn 83 peso/người

2/ Thác nước Pagsanjan

- Không nên đi vào dịp cuối tuần vì đông nghẹt (1/2 dân Manila đổ xuống đấy)
- Không có xe bus chạy thẳng Manila - Pagsanjan mà chỉ có Manila - Santa Cruz. Từ đây phải bắt jeepney hoặc tricycle đi tiếp. Xe bus Manila - Santa Cruz chạy khoảng 2tiếng/ chuyến, giá vé 133 peso/ người/ lượt.
- Nếu thuê taxi chạy thẳng Manila - Pagsanjan thì mất khoảng 1700-2000 peso/ xe/ khứ hồi, nếu đi đông thì sẽ tiện hơn và chỉ đắt hơn chút
- Tour chèo thuyền đến thác Pagsanjan mất khoảng 2h khứ hồi, giá khoảng 800-900/người đã bao gồm mọi thứ. Nếu muốn đi bè gỗ ra sát thác thì thêm 90/ người nhưng cũng không cần lắm vì gần xịt
- Có thể mang đồ bơi ra bơi ở thác

r0sy
02-04-2009, 20:02
Cưỡi ngựa lên núi lửa Taal

http://img6.imageshack.us/img6/1448/img0279h.jpg

http://img149.imageshack.us/img149/7091/img0292l.jpg

r0sy
02-04-2009, 20:03
Con đường lên miệng núi lửa tuyệt đẹp

http://img149.imageshack.us/img149/3039/img0355.jpg

http://img149.imageshack.us/img149/4859/img0429.jpg

r0sy
02-04-2009, 20:04
Núi lửa Taal (tiếp)

Hồ nước trên miệng núi lửa
http://img152.imageshack.us/img152/9486/img0361.jpg

http://img502.imageshack.us/img502/4944/img0352.jpg

Hoa đào bám dọc vách đá
http://img502.imageshack.us/img502/4674/img034111.jpg

Chơ vơ trên đỉnh
http://img502.imageshack.us/img502/9890/img0338.jpg

Một ngọn núi lửa khác
http://img502.imageshack.us/img502/706/img0349.jpg

r0sy
02-04-2009, 20:05
"Bước chênh vênh trên miệng núi lửa" - copyright by duongtranthe hay đuđủ08 (NT)

Đây có lẽ là điểm đẹp và "chênh vênh" nhất để ngắm núi lửa Taal. Ngoài ra còn nóng kinh hoàng

http://img407.imageshack.us/img407/9323/img0389g.jpg

http://img407.imageshack.us/img407/1144/img0364m.jpg

r0sy
04-04-2009, 00:49
Bohol là một hòn đảo nằm ở phía Nam vùng Visayas, cách Cebu tầm 3 tiếng đi tàu thuỷ và có thành phố Tagbilaran khá sầm uất nhộn nhịp. Nơi đây rất nổi tiếng với đồi Chocolate và con tarsie, một loài vật lười nhác, lờ đờ như kiểu trái đất là nơi nhạt phèo và ôm cây ngủ là việc thú vị nhất trên đời.

Tại Tagbilaran, chúng tôi tách nhau ra. Những người bạn có lẽ đã quá mệt mỏi với việc di chuyển dài ngày và liên tục theo một lịch trình kín mít, nên giờ đây tất cả những gì họ mong mỏi là được nằm dài trên bãi biển. Tôi hiểu, cân nhắc mông lung và cuối cùng quyết định gói ghém đồ đạc để ngày hôm sau rong ruổi một mình. Một cảm giác là lạ, bỡ ngỡ mà cũng thú vị xâm chiếm, bởi lẽ tôi chưa bao giờ không có bạn đồng hành trong các chuyến đi cả.

Tôi dậy sớm vào sáng hôm đó, bắt chiếc tricycle nhỏ bé và đi tới bến xe nằm bên rìa thành phố. Bến xe không lớn lắm, nhưng cũng khá vất vả để tìm đúng cái xe mình cần đi. Chiếc xe bus to đùng cũ kỹ và xộc xệnh đang gầm gừ xả khói, trên xe đông đặc người. Tôi chạy dọc xe ngó nghiêng hy vọng tìm được 1 chỗ trống, thì ngay sát gần tài xế, một cánh tay giơ lên vẫy vẫy: “lady, come here”.

Tôi len giữa những hàng ghế chật chội và chất đầy nhóc hàng hoá, dẫm lên vài cái thùng, một cái xô và cuối cùng thấy một chỗ trống hàng đầu tiên, sát bên tay phải. Cậu bé ngồi cạnh cười tươi rạng rỡ, chìa tay ra: “Xin chào, tôi là Michael”.

Tôi chào đáp lại Michael và chúng tôi hỏi han nhau từ đâu tới. Cậu bảo tôi là người Việt Nam đầu tiên cậu gặp, cũng kịp buông ra một lời khen ngợi đầy ngoại giao. Michael là người Phil, nhỏ hơn tôi 1 tuổi nhưng trông già hơn tuổi nhiều lần. Cậu là sinh viên hàng hải và đang trên đường về thăm mẹ cuối tuần. Trên đường đi, thật may cái khoảng thời gian buồn bã dài loẵng ngoẵng trên xe được cậu bồi vào với vô số câu chuyện, chỉ trỏ giới thiệu cảnh trên đường. Michael khoe cậu nhảy rất giỏi và hát rất hay, cậu có cái vẻ tếu táo tinh nghịch khi bảo tôi rằng “nhưng tớ chỉ có thể ghé sát tai cậu hát thôi, ko thì tài xế nó giết tớ mất với cái giai điệu não nề yêu thích của nó”.

“Ồi, như vậy có quá nhanh ko”, tôi thầm nghĩ và toét miệng bảo, thôi, tớ thích nghe cậu kể chuyện hơn. Khi xe dừng lại ở một thị trấn nhỏ, cậu chạy vụt xuống, lúc sau quay lại với 1 túi “rice cake” 6 cái và đưa cho tôi. “Món ăn bình dân truyền thống của người Phil đấy, tuyệt nhất là ăn sáng kèm theo một cốc café”. Món “bánh gạo” của cậu trông giống bánh bao cỡ nhỏ, trắng mịn màng, xôm xốp mềm và … ngọt lịm. Tôi cố gắng ăn được hai cái, sau thì đưa lại cho Michael. Tôi cũng bất ngờ khi biết giá của 1 túi 6 cái này rất rẻ (10 peso, tương đương khoảng 4k VND). Ở đây còn bán khá nhiều trứng vịt lộn, Michael ngạc nhiên khi tôi bảo tôi thích ăn món đó. “Ồ, tốt, cậu không kinh sợ như những người nước ngoài khác”. “À đấy cũng là đặc sản nước mình”. Chúng tôi cùng cười toét

Từ Tagbilaran, nếu có hai mình trở lên, thuê 1 con kào kào hoặc đầu kào kào đuôi bình thường và chạy vun vút trên con đường ven biển, rồi đèo dốc hẳn sẽ rất tuyệt. Tôi thấy vô số các bạn tây tàu tóc bay phần phật ngược chiều gió ra chiều khoái chí. Đến gần Chocolate hills là những cánh đồng lúa xanh rì, chạy kéo dài dưới những hàng dừa rủ bóng. Cái sự yên ả của vùng quê như đông lại dưới bầu trời xanh đầy nắng. Tôi ồ à thích thú, còn bạn Michael thì có vẻ hài lòng với sự ồ à của tôi.

Xe dừng lại thả tôi xuống gần Chocolate Hill, tôi luyến tiếc chia tay bạn Michael, người vẫn cố nhoài ra ngoài cửa sổ xe bus đưa cho tôi một cái hôn gió đầy mùi mẫn. Từ đây, tôi phải đi bộ lên dốc khoảng hơn 1km nữa, mua vé tham quan, rồi thấy trước mặt mình nhấp nhô những quả đồi đều đặn, béo lùn và nếu có 1 cái hàng rào đủ lớn bao quanh các bạn đồi lại thì ta sẽ có một hộp chocolate xanh hoàn hảo. Vào mùa khô, khi các bạn đồi trơ trọi màu đất nâu, ấy là lúc Chocolate Hills giống chocolate hơn bao giờ hết.

https://img24.imageshack.us/img24/3715/r0013060.jpg

https://img24.imageshack.us/img24/9669/r0013066.jpg

r0sy
04-04-2009, 13:47
Loanh quanh mua đồ lưu niệm và ăn trưa tại Chocolate hills xong xuôi, tôi đang ái ngại không biết sẽ tiếp tục đi như thế nào thì một bạn “xe ôm” lân la ra mời mọc. “Xe ôm” ở Phil được gọi là habal-habal, đa phần là loại xe đầu kào kào đuôi wave, nhưng thỉnh thoảng cũng gặp vài bạn kào kào. Cái cảm giác đi “xe ôm” bằng kào kào ở Tagbilaran cũng khá thú. Tôi nhớ tối hôm đó khi đang đứng đợi habal-habal, phanh kịt trước mặt tôi là một bạn Raid khá mới, nhưng bạn xế thì đã đứng tuổi và vận bộ đồ sờn bạc cũ kỹ. Trông bạn đó khá nhỏ bé so với cái xe kềnh càng, nhưng rồi tôi cũng chặc lưỡi đặt mông lên.

Cuối cùng tôi cũng ngã được cái giá tương đối ở Chocolate Hills cho việc chở tôi đi sông Loboc, đi xem con trăn khổng lồ và cuối cùng là con Tarsie lười biếng. Bạn Daniel đèo tôi trên con xe mới coóng vừa mua, thậm chí còn chưa kịp làm biển số. Vi vu trên xe máy mới thấy hết cái thú của con đường, của những cơn gió táp rần rật vào mặt, của mùi lúa, mùi đất, và cả mùi của cơn mưa đang dần kéo đến.

http://img151.imageshack.us/img151/4197/r0013090.jpg

Chúng tôi đến điểm du lịch trên sông Loboc khi trời lác đác mưa. Với 300 peso (khoảng 120k tiền Việt), tôi sẽ được 2h đi du thuyền nổi dọc con sông, ăn buffee và nghe những người bản địa gảy đàn hát. Một cái giá tương đối rẻ. Sông Loboc nổi tiếng với những cruise trip ngắn chạy qua những ngôi làng yên ả, dưới những tàu dừa rũ lá xuống mặt nước xanh như ngọc. Những chiếc tàu kết hợp nhà hàng nổi này được làm bằng gỗ, lợp mái lá, kéo bằng một chiếc xuồng bé ở đuôi. Trên tàu, người ta bố trí bàn ghế xung quanh, ở giữa đặt buffee với những món ăn phổ biến xen lẫn đặc sản của người dân Phil. Một ban nhạc ít người khiêm tốn đứng ở góc tàu và nhiệt tình ca hát những điệu jazz sôi động. Tôi nhận thấy người dân ở Phil rất yêu thích âm nhạc, và có nhiều người hát rất hay. Nghe ông già với cãi mũ Mexico say sưa gảy đàn, tôi lại nhớ đến chàng trai trẻ ở Bontoc ngày nào, rồi lại bật cười với cái giọng tinh quái của bạn Michael.

"Nhà hàng" nổi trên sông
http://img151.imageshack.us/img151/692/r0013102.jpg

Có lẽ vì đi một mình, nên tôi cũng dễ nói chuyện với nhiều người hơn, hay nói cách khác tôi buộc phải nói nhiều, cởi mở hơn và người ngoài cũng dễ bắt chuyện hơn. Đa phần khách trên tàu là khách du lịch nước ngoài, không thì cũng vợ chồng con cái đầy đủ, nên cuối cùng tôi ngồi tán phét với mấy bạn phục vụ và 1 bạn tour guide. Kết thúc chuyến đi tôi được các bạn tặng một quả xoài và nhiều luyến tiếc, thật là cảm động :D.

Sông Loboc với rất nhiều dừa
http://img151.imageshack.us/img151/8361/r0013148.jpg

Đôi khi có cảm giác như đang ở sông nước miền Nam
http://img151.imageshack.us/img151/9234/r0013143.jpg


Là một địa điểm du lịch có tiếng, nên dọc bờ sông, tôi bắt gặp hai cái chòi thò ra như thế này, trên đó các bà các chị các em nhỏ mỗi khi có khách tới là mở nhạc tưng bừng nhảy nhót. Du khách thi nhau chụp ảnh, còn họ thì lặng lẽ bán một vài đồ lưu niệm đơn giản. Không có sự chèo kéo nì nài ở đây
http://img151.imageshack.us/img151/861/r0013132.jpg


Tàu đi đến con thác lùn xịch này thì quay đầu, đơn giản vì không đi tiếp được nữa. Vậy là kết thúc chuyến đi
http://img151.imageshack.us/img151/3360/r0013155.jpg

r0sy
05-04-2009, 12:19
Nhắc đến Bohol, ngoài đồi Chocolate người ta sẽ nhớ ngay ra em Tarsier đáng yêu. Đây được coi là loài linh trưởng nhỏ bé nhất trên thế giới, hiện có nguy cơ tuyệt chủng và sinh sống rải rác chủ yếu ở Đông Nam Á, phần lớn là Philippines, Indonesia. Ở Phil, có thể bắt gặp em tại Bohol, Samar và Minandao.

https://img12.imageshack.us/img12/434/r0013190.jpg

Em Tarsier nhỏ chưa tới nắm đấm tay người, hình thù kì quặc với hai con mắt to thô lố so với thân hình bé nhỏ, nếu so với tỉ lệ mắt người thì gấp 150 lần. Là động vật sống về đêm, công việc ưa thích ban ngày của em là ôm cây ngủ và lờ đờ nhìn khi có người tới chỉ trỏ ngó nghiêng. Thức ăn của loài tarsier chủ yếu là côn trùng. Đầu em Tarsier còn đặc biệt ở chỗ có thể xoay 180 độ trong khi thân mình vẫn đứng nguyên. Tuy nhiên, chứng kiến điều này thì chắc không mấy ai có vinh hạnh.

Là loài vật khá nhút nhát, lại bé tẹo, cộng thêm nguy cơ tuyệt chủng khiến người ta gom các em về một khu "bảo tồn" riêng biệt. Thật là khó nếu muốn nhìn thấy tarsier ngoài thiên nhiên hoang dã, nhưng khu bảo tồn với diện tích khiêm tốn có thể giúp đỡ cho những du khách tò mò.

Trời mưa, khu bảo tồn ở Cordilla vắng hoe, chỉ mình tôi là khách. Sau khi mua vé tham quan 20 Peso, tôi được anh chàng guide dẫn qua con đường mòn lép nhép với những tán cây loà xoà che lối đi. Anh bảo trời mưa nên chúng nó trốn mất không tìm thấy, nên hiện giờ chỉ còn 5 "em" cho tôi xem.

Theo lời anh guide thì hiện khu bảo tồn có tất cả 10 em, 3 đực 7 cái. Công việc của anh khá buồn cười: sáng sáng đi đếm từng em và ghi nhớ địa điểm. Khi nào có khách tham quan thì dẫn đường cho khách đến "thăm" từng em một. "Cũng may chúng nó ít di chuyển và mỗi con có lãnh địa riêng nêm tìm cũng không khó lắm", anh nói.

Nhưng quả thật tôi vẫn phục anh, vì cái màu nâu xỉn của tarsier có thể lẫn lộn với cả tá những chiếc lá khô trong rừng. Với em đầu tiên, tôi phải căng mắt một lúc mới thấy em nó đang ôm một cành cây lẫn trong đám cọ lù xù. Nếu tôi post cái ảnh đó lên chắc phải để size to, và tôi đảm bảo phải zoom một lúc mới tìm ra "em ở đâu".

Em thứ hai, ba, bốn thì dễ hơn vì không trốn chui nhủi lẫn lộn lắm, tôi có thể chụp ảnh dễ dàng. Trước đây, ngừoi ta còn bế các em lên chụp ảnh, hôn hít sờ soạng. Nhưng bạn guide bảo tôi như vậy nó dễ chết, nên chính phủ đã cấm tiệt việc đụng chạm vào tarsier.

Hồi xưa dư thế này (ảnh sưu tầm)
https://img238.imageshack.us/img238/6259/philippinetarsier.jpg

Còn em í bây giờ đây, ở ngoài rất nhỏ bé, nhìn tôi dí máy ảnh vào một cách chán nản và thờ ơ.
https://img12.imageshack.us/img12/922/r0013186.jpg

Một em khác
http://img238.imageshack.us/img238/5385/r0013194.jpg

Có thể tham khảo thêm về tarsier ở link dưới đây
http://www.bohol.ph/article15.html

Chitto
05-04-2009, 12:54
Còn em í bây giờ đây, ở ngoài rất nhỏ bé, nhìn tôi dí máy ảnh vào một cách chán nản và thờ ơ.
https://img12.imageshack.us/img12/922/r0013186.jpg


Cái mặt này thì đích thị mặt của.....

Hé hé, các bác tự đoán và điền vào.

r0sy
05-04-2009, 13:43
Cái mặt này thì đích thị mặt của.....

Hé hé, các bác tự đoán và điền vào.

Chitto? :D

Em thấy bác lúc nào cũng khó đăm đăm í :))

likemoon
05-04-2009, 21:12
Chitto? :D

Em thấy bác lúc nào cũng khó đăm đăm í :))

=)) =)) =))

r0sy
06-04-2009, 21:59
Chia tay các em tarsier đáng yêu, bạn Daniel tiếp tục chở tôi đi đến xem một loài trăn mà theo lời bạn thì to bằng bắp đùi của bạn í. Tôi hoảng hốt nghĩ "Anaconda?", nhưng bạn chỉ cười

Lần này chúng tôi không đi đường thẳng nữa mà theo đường tắt. Nhưng có lẽ bạn Daniel cũng không ngờ là đường tắt lại mất nhiều thời gian hơn và "phá xe" bạn hơn thế. Tất cả chỉ do trời mưa. Mưa làm con đường làng trơn nhão đất sét. Thi thoảng có vài nơi đá hộc với bùn lầy không khác gì những con đường offroad của Việt Nam. Bạn Daniel xin lỗi tôi rối rít vì lỡ đưa tôi vào đường xấu, nhưng tôi chả lấy làm phiền lòng cho lắm, bởi con đường làng ngoằn ngoèo đưa tôi đến những bản làng yên ả dưới những tán dừa, êm ái những thảm lúa xanh mát. Lại còn offroad, lâu lắm mới "trải" lại cảm giác ê mông thế này. Quá đã :D

https://img187.imageshack.us/img187/9825/r0013198.jpg

Cuối cùng tôi cũng đến nơi được gọi là "python sanctuary", nhưng thực tế trong đó không chỉ có con trăn to đùng, mà còn có cả đại bàng, vài loài chim kì lạ tôi không biết tên. Ngay gần tâm điểm của khu bảo tồn, nơi đang có một tá du khách vây quanh là một cái chuồng nhỏ hơn, bên trong một chú trăn cỡ bình thường đang im lìm say giấc, cạnh đó con gà mái đứng yên như tượng. Món ăn của con trăn trong nay mai, tự dưng tôi thấy tồi tội mặc dù mình ăn thịt gà như điên.

https://img187.imageshack.us/img187/7725/r0013214.jpg

Em gà tội nghiệp đây

https://img187.imageshack.us/img187/1039/r0013219.jpg

Chờ du khách vãn bớt, tôi mới quay trở lại chuồng trăn lớn, nơi 1 em đang phì phì ngóc đầu lên nhìn cái lũ đang vây quanh mình. Cũng không to khủng bố như Anaconda, nhưng phần to nhất của bạn trăn này cũng phải hơn cái bắp đùi của tôi. Một cô gái ăn vận sexy, rõ là chuyển giới tính đứng trước cửa chuồng đột nhiên mở toang cửa ra, hét lớn "Who wanna come in?". Cả đám khách ồ lên, một bác Tây già xung phong.

Bác rón rén bước vào chuồng, không tự tin lắm. Ở ngoài nín thở theo dõi. Cô gái sexy cũng bước vào theo, bảo bác có thể vuốt ve con trăn. Bác ngập ngừng ngồi xuống rồi nhè nhẹ đưa tay lên vuốt vuốt nó, con trăn vẫn phì phì nhưng hiền lành chả phản ứng gì. Bạn Daniel đứng sau hỏi tôi: "Cậu có muốn vào không? Con này được cho ăn no rồi nên không nguy hiểm gì đâu". Tôi nuốt nước bọt đồng í và bước vào, bạn Daniel cầm máy ảnh sẵn sàng :D. Tôi chạm nhẹ tay vào người nó, cảm giác mềm mềm, ram ráp, bung bủng. Em trăn cũng không có vẻ gì muốn tấn công cả, ngoan hiền nằm im. Tôi hết cả sợ hãi, ngồi sờ soạng em một lúc thì bị nhắc "hết giờ" vì ở ngoài vài người đang nhao nhao hào hứng muốn "vào chuồng" như tôi. Thế là cười toe 1 nhát, và bước ra...

Hí hí
https://img187.imageshack.us/img187/4495/r0013229.jpg

Bạn Daniel đưa tôi trở về, trước khi chia tay vẫn cố chụp 1 kiểu với em "habal-habal" của bạn. Thật là một ngày đầy phấn khởi, tôi mơ màng ngồi trên chiếc jeepney về thành phố, trong lòng nghĩ đến những tấm vây tuyệt đẹp của cá heo ngày hôm sau.

Habal-Habal của bạn Daniel
https://img187.imageshack.us/img187/3690/r0013230e.jpg

r0sy
29-04-2009, 13:54
Trở lại Tagbilaran, tôi thuê 1 bạn "xe ôm kào kào" phóng như bay sang hòn đảo Panglao vốn được nối với Tagbilaran bởi 2 cây cầu. Tôi ở tại Bohol Dive resort, nghe "oai" thế chứ thực ra giá phòng mức thấp nhất với 1 phòng đơn giản + nóng lạnh + quạt rất rẻ. Ở đây chuyên cung cấp dịch vụ lặn, tôi thích lắm nhưng không có thời gian học. Nói chung trên đời, cái gì cũng nên thử cho biết cảm giác, quan điểm của tôi là vậy.

Thật tình cờ, những người bạn của tôi cũng thuê trọ tại đây. Thế là cuối cùng cũng vẫn dính hết với nhau. Chúng tôi tíu tít trò chuyện như điên về ngày của mình, và thuê 1 cái banka để sớm mai đi xem cá heo.

Biển ở Panglao, trong vắt nhưng rất nhiều các em sao biển ở dưới. Các em sao màu da cam béo ự và trên mình có gai, nếu dẫm phải thì cũng không được êm chân cho lắm. Ngoài ra thì ở đây cũng rất nhiều các em sao xanh

Một bạn sao xanh
https://img404.imageshack.us/img404/2896/img1354f.jpg

Biển ở Panglao
https://img404.imageshack.us/img404/749/img1216.jpg

Hoàng hôn
https://img404.imageshack.us/img404/9726/img1260.jpg

r0sy
21-05-2009, 19:48
Sáng hôm sau, chúng tôi dậy sớm, trong lòng háo hức được nhìn thấy những cú nhảy và tấm lưng tuyệt đẹp của cá heo. Thực ra cảm hứng đi lần này được lấy rất nhiều từ bài viết "Săn bình minh ở Panglao" của chị LE, chỉ có điều tôi không may mắn có được những cảm giác phiêu và thú vị khi bơi cùng cá heo như thế. Cái cảm giác đó, tưởng tượng thôi cũng thấy rùng mình...

Chờ sẵn chúng tôi là một chiếc bangka trắng muốt, dập dìu trên sóng. Bên cạnh, vài chiếc thuyền khác cũng đang tất bật đón khách như thế, ai cũng máy ảnh máy quay sẵn sàng. Bạn Josh lái thuyền giục chúng tôi lên nhanh, rồi đăm chiêu lái con thuyền lạch bạch kêu ầm ĩ từ từ tiến ra khơi, khi mặt trời đã nhả những tia nắng ban mai vàng ươm xuống mặt biển.

https://img29.imageshack.us/img29/3599/img1335.jpg

Thuyền tiến về phía đảo Balicasag, chậm rãi. Trước và sau chúng tôi lô nhô những chiếc thuyền khác đang lừ lừ tiến đến vùng biển có cá heo. Nhìn xa trông giống như một bầy ngỗng trắng. Mặt biển yên ả giờ nhộn nhạo tiếng động cơ thuyền, gầm rú rẽ sóng đi xuyên lượn qua nhau.

"Không tao nhã với các bạn cá heo lắm", tôi nghĩ.

"Kìa, cá heo", Josh hét lên và theo tay anh chỉ, chúng tôi thấy bốn chiếc lưng nhẹ nhàng uốn cong trên mặt nước rồi biến mất. Josh cho thuyền đuổi theo bầy cá, những chiếc thuyền xung quanh cũng gào thét chuyển hướng.

https://img29.imageshack.us/img29/5056/img1331p.jpg

Cá heo lại tiếp tục màn biểu diễn của mình, từng đôi, từng ba chú cá nhảy thích thú trên những con sóng. Những chú cá heo lưng loang loáng nước, nhấp nhô chiếc vây con con như đang bắt đầu bài tập thể dục buổi sáng của mình. Chúng chơi đùa, thực hiện những cú nhảy điệu nghệ, vui vẻ.

Sự xuất hiện và "biểu diễn" của cá heo như "hâm nóng" không khí trên biển. Đám khách ồ lên thích thú, máy ảnh máy quay lia liên tục. Chúng tôi cũng đứng hết lên mạn thuyền, mắt đảo như rang lạc ra mênh mông bốn bề nước để bắt kịp những khoảnh khắc quý báu của biển cả.

Mặt Josh tươi tỉnh lên thấy rõ, anh bảo hôm nay là một ngày may mắn vì cá heo xuất hiện rất đông và "tập thể dục" khá lâu. Ngày hôm qua cá heo đã không xuất hiện và đám khách đã trừ nửa tiền của anh. Khoảng một tiếng sau, khi đàn cá heo đã đi, Josh cho thuyền tiến vào Balicasag

Bạn Josh
https://img35.imageshack.us/img35/9577/img1375q.jpg

r0sy
21-05-2009, 20:37
Chúng tôi ghé vào đảo Balicasag ăn sáng khi mặt biển đã lấp lánh những ánh bạc....Tại đây, chúng tôi không thể đi tiếp Bangka để ra chỗ lặn ngắm san hô được, mà phải chuyển sang thuyền nhỏ hơn. Mặc dù phải chi thêm cho khoản "ngoài lề" này nhưng chúng tôi cảm thấy thực sự xứng đáng, bởi gần hai tiếng snokerling ngắm san hô thật quá tuyệt vời... Những màu sắc rực rỡ nhất của biển cả, những loài cá lạ kì, sặc sỡ dập dìu từng đàn... Lúc đó chỉ ước gì có cái máy chụp dưới nước. Đôi khi một chỗ tôi cứ quanh đi quẩn lại mấy vòng vì ngắm mãi không thấy chán. Thi thoảng, tôi được bạn "guide" dẫn ra ngoài vòng dây tới những hẻm núi dưới biển, hun hút và nước lạnh ngắt, nhưng có những loài cá lạ kỳ.... Sự huyền bí, quyến rũ của biển cả đã chiếm trọn tâm trí tôi...

Balicasag buổi sớm
https://img196.imageshack.us/img196/5159/img1340z.jpg

https://img196.imageshack.us/img196/6765/img1337s.jpg

Một loài quả không tên trên đảo
https://img190.imageshack.us/img190/3377/img1346i.jpg

r0sy
27-05-2009, 13:45
Sđt của bạn thuyền đi xem cá heo ở Panglao: 09269887280 (11 số)

Bạn ấy có nói nếu liên lạc trực tiếp (không qua resort) thì sẽ rẻ hơn. Giá đặt qua resort là 1500 Peso (xem cá heo, snokerling ở Balicasag và đến 1 hòn đảo khác tuyệt đẹp, inc. đồ snokerling) trên 1 cái thuyền đủ cho khoảng chục người. Còn nếu liên lạc trực tiếp chỉ còn khoảng 1200-1300 Peso ... Bạn này vốn là dân dạy diving nữa, nhiều thứ để hỏi han ...

Nếu đi vào cuối năm (mùa cao điểm) thì nhất định phải book phòng trước ở Manila, không mấy cái chỗ tử tế rẻ rẻ chả còn đâu...

r0sy
27-05-2009, 13:46
Một vài tips, nhớ gì nói đó:

- Khi ra khỏi sân bay ở Manila, có 3 loại taxi, loại rẻ nhất là đi đến cuối hàng, rồi sang bên kia đường, chạy meter bình thường. Giá về đến khu Andriatico khoảng 100-120 Peso

- Ở khu Andriatico có một số người thuộc Dep of Tourism của chính phủ hay lượn lờ và giúp đỡ khách du lịch. Đêm đầu tiên bọn tớ đến Manila, hai bác đấy nhiệt tình dẫn đi từng cái nhà trọ để tìm phòng. Bọn tớ đầu tiên sợ cò, từ chối, nhưng người ta lắc đầu loạn xạ, chìa thẻ ra và giúp rất nhiệt tình. Sau khi tìm đc phòng xong bọn tớ biếu hai bác chút $ nhưng các bạn không nhận

- Taxi ở Manila thì cứ bắt nó bật meter lên, không chơi thoả thuận giá. Nó ko bật mình bảo mình báo công an he he

- Xoài trông rất ngon mà chua kinh khủng hix, chua hơn xoài xanh nấu canh chua, cẩn thận :D

- Tricycle 6 peso/ cuốc

- Nên thử bia của các bạn Phil

- Tắc đường rất kinh, nên sắp xếp thời gian để đi cho hợp lý

- Kiểm soát an ninh ở sân bay phải cởi tất, giày, kể cả thắt lưng ra he he. Thế nhưng chả hiểu sao có lần mình cầm theo chai nước nó chả hỏi gì :T

- Có phí sân bay quốc tế (750 Peso) và nội địa (200 Peso), các bác đừng tiêu hết trc khi về nhá

r0sy
19-11-2009, 16:50
Có bạn hỏi về lịch trình của chuyến Phil này nên lại lôi topic lên:

Ngày 1: Manila
Ngày 2: Manila - Tagaytay - Manila
Ngày 3: Manila - thác Pagsanjan - lên xe bus đêm đi Baguio
Ngày 4: Baguio
Ngày 5: Baguio - Bontoc
Ngày 6: Bontoc - Batad - treck ruộng bậc thang - xe bus đêm về Manila
Ngày 7: Bay Manila - Cebu
Ngày 8: Cebu - chiều đi tàu ra Tagbilaran
Ngày 9: Tagbilaran (chocolate hills, tarsie vv) - Panglao
Ngày 10: Panglao (cá heo, snorkeling) - trở về Tagbilaran - Cebu
Ngày 11: Cebu - Manila - back home

Mahabharata
11-05-2010, 10:42
Chương trình hay nhỉ, tổng thiệt hại khoảng bao nhiêu bạn ơi, chắc hè này đi 1 chuyến.

dantocgoc
15-08-2010, 02:23
Cảm nhận của bạn thật là tuyệt vời và sâu sắc, đi vào từng gọc cạnh của đời sống thường nhật, rất vui nếu có đc 1 ngày nào đó chu du cùng bạn để trải nghiệm cuộc sống quanh ta như thế nào.... Chúc bạn luôn hạnh phúc và gặp nhiều may mắn.

conlele
12-12-2011, 13:44
Một tour 11 ngày quá lý tưởng.
Sắp tới đội lele cũng đi 11 ngày. Đây là một topic tuyệt vời để đọc lại, tham khảo và lên lịch trình đi.

Cảm ơn tác giả.

Nheva
31-03-2012, 22:04
Mình lại sắp đi Phil, lần này lịch trình sẽ có Cebu và Bohol.
Phía Bắc thì thay vì Baguio như Rosy mình sẽ đi Vigan.
Đang phân vân ko biết đi từ Banaue chếch lên phía Tây Bắc sang thành phố Vigan thì có thuận lợi, nhiều bus không.
Bạn nào biết cho mình king nghiệm nhé.
plan của bọn mình tạm phác là thế này:


Philippines: Phác thảo plan:

D1(29/4): sáng đến Manila, đi mua vé bus, chơi trong khu TBN, tối đi Banaue
D2: (30/4) sáng đến nơi, thuê xe đi Ruộng bậc thang và khu quan tài treo
D3 (1/5) đi bus sang Vigan
D4 (2/5) đi Laoag để bay Cebu , nếu có chuyến bay cuối ngày là tốt nhất
D5,6,7 (từ ngày 3 đến 5/5) city tour Cebu rồi đi phà (3h) sang Bohol xem chocolates Hills, đi thuyền trên sông, Lobok, xem con Tasier , trăn khổng lồ, sang Panglao, ngắm cá heo, snokerling
D8 (6/5) bay về Manila
D9 (7/5) Đi hồ núi lửa Pinatubo
D10 (8/5) sáng shopping, tối bay về HN
(bọn mình có 5 người)

lindsey
02-09-2012, 10:37
Lại lôi topic này lên để nghe các phượt tử viết tiếp, xin thêm kinh nghiệm về Philipin :).

hoang_minh
02-09-2012, 19:33
Mình vừa trở về từ Philippines hôm qua, hiện còn đang cầm gần 5000 peso :(( ( nguyên nhân đổi nhiều quá mà tiêu ko hết). Bạn nào muốn đổi một ít trước khi sang đó thì liên hệ mình nhé. Mình vừa check trên mạng cách đây ít phút thấy tỷ giá quy đổi là 1 PHP= 491.8 VND. Mình lấy 1 PHP= 480 VND thôi nhé.
Số ĐT mình là 0979 539 637. Mình là Hoàng Minh, ở Hà Nội :D

I-love-bicycle-t
30-09-2012, 20:54
Cảm bạn R0sy.
Phil trong mắt bạn thật khác nhiều và thú vị hơn khi đọc.
Một góc nhìn lạ về cuộc sống du lịch dân tộc Phil.
Thanks bạn

hoang_minh
05-10-2012, 21:19
Mình vừa trở về từ Philippines hôm qua, hiện còn đang cầm gần 5000 peso :(( ( nguyên nhân đổi nhiều quá mà tiêu ko hết). Bạn nào muốn đổi một ít trước khi sang đó thì liên hệ mình nhé. Mình vừa check trên mạng cách đây ít phút thấy tỷ giá quy đổi là 1 PHP= 491.8 VND. Mình lấy 1 PHP= 480 VND thôi nhé.
Số ĐT mình là 0979 539 637. Mình là Hoàng Minh, ở Hà Nội :D

Mình đã bán hết PEso nhé. Cám ơn các bạn đã quan tâm :D

yukiko1411
20-10-2012, 22:43
Chào các bác, em có 7 ngày ở Phil, mong các bác check hộ lịch trình thế này có được không nhé!
Ngày 1:
Sáng: đến Manila chuyến sáng 5h, đi Lake Taal or Pinabuto (ko biết chỉ nên đi 1 trong 2 hay nên đi cả 2).
Chiều: về thăm thú Manila.
Tối bắt bus đi ruộng bậc thang
Ngày 2.
Sáng: Enjoy ruộng bậc thang và khu treo quan tài
Chiều+Tối về Manila: thăm thú Manila
Ngày 3+4 (có thể ngày 5: tùy vào sự hấp dẫn)
Đi Coron or Boracay ( em cũng chưa chọn được nên đi đâu, các bác cho em xin ý kiến về sự khác nhau, thú vị riêng của hai điểm này cũng như giá cả, phương tiện với)
Ngày 5 or 6:
Đi Thác Pagsanjan
Ngày 6 or 7:
Thăm thú Manila và come back home