PDA

View Full Version : [Chia sẻ] Khám phá Tây Bắc đầu năm 2009



chieuanh
27-01-2009, 21:03
Như đã dự định, tớ­ cùng bx khởi hành đi Tây Bắc vào 26 Tết. Sau 1 hồi chịu trận vì bx say xe:(,chúng mình đã về đến KS Cầu Giấy (phòng ẩm thấp nhưng giá ngất ngưởng-400k, sai lầm(NO)). Sáng 27 Tết mình khởi hành đi Hà Tây, kiếm nhà thằng em để mượn nó 1 con xe máy đi cho an toàn (Jupiter). Mọi việc đều suôn sẻ nhưng bất ngờ nhất là thằng em có gốc gác là cháu 3 đời của địa chủ yêu nước, nhà của nó hoành tráng và cỡ 100 tuổi !!!. Từ Phúc Thọ, băng qua ngã tư Gạch, đến Q.lộ 21 rồi thẳng tiến Hòa Bình. Ngang Ba Vì, ghé vào làm 2 ly sữa to, ngon tuyệt (c)(phải uống để còn so sánh với sữa Mộc Châu chứ).
Đến Hòa Bình là 7g tối, ghé đại vào KS Đà Giang để sáng hôm sau còn đi lên thủy điện Hòa Bình, Thung Nai. Phòng ốc ở đây cũng tạm, giá là 120k nhưng bị cái loa ngay đầu KS nó hành hạ làm cho phải thức dậy sớm:T. Cũng may là nó chỉ phát khoảng nửa tiếng không thì chắc phải ngủ đến trưa mới dậy được, hì.
Sáng 28 chúng mình đi thủy điện Hòa Bình, trời mù mịt sương mù nhưng cũng ráng leo lên đến con đập nổi tiếng, chui qua hầm vào nhà máy và chạy vào hồ định đi thuyền nhưng không có người chở nên lại quay ra:(. Chiều, 2 đứa làm 1 chuyến thám sát Thung Nai, thuê 1 chiếc tàu đi lòng vòng giá 280k (sau này mới biết là bị chém 80k mà không chắc là đã đúng giá chưa nữa):Dam. Ghé thăm động Chúa Thác Bờ nhưng không xuống được hang dưới vì nước ngập nửa hang, tiếc!! Sau đó ghé thăm 1 đền trên đường về quán Cối Xay Gió. Hôm đó quán chỉ có 1 đồng chí canh quán với cô vợ mới cưới (không biết là có thời gian trông quán không nữa!!:))). Dịp này được chứng kiến con tàu chợ 10 ngày mới ghé bến thuyền Thung Nai 1 lần để họp chợ. Đây cũng là phiên họp chợ cuối cùng của năm 2008 (toàn hàng Trung Quốc các bác ạ!) - theo lời anh Lương-chủ thuyền chở bọn mình.
Có 1 số hình chụp được, sẽ post lên để chia sẻ với mọi người sau. Hiện nay đang ngồi ở máy vt của khách sạn CD Sơn La nên không viết nhiều được, hì, bị em tiếp tân tia suốt. Hẹn mọi người sau khi lên đến Điện Biên lại tìm cách viết tiếp nhé.

Chitto
01-02-2009, 13:00
Không biết bạn Chieuanh đi đến đâu hoặc về đến đâu rồi nhờ ?

Tây Bắc đi dịp Tết chắc đẹp lắm, trời cũng đẹp chứ không mây mù mịt như Đông Bắc.

shrek_8x
06-02-2009, 14:19
Tặng các bác mấy cái ảnh em đi Tây Bắc tết vừa rồi xem trời có đẹp ko nhá :)

Cái này trên đường đi Y tý:
https://img19.imageshack.us/img19/5137/img6836kx9.jpg

https://img293.imageshack.us/img293/2102/img6943js3.jpg

Cái này qua Than Uyên một đoạn:
https://img26.imageshack.us/img26/9646/img6738vv9.jpg


Hoa mận ở Chế Cu Nha - MCC
https://img155.imageshack.us/img155/8263/img6634gv6.jpg

https://img24.imageshack.us/img24/3820/img6682bn2.jpg

chieuanh
08-02-2009, 23:52
Chào các bạn,
Mình dự định đến Điện Biên là sẽ tìm cách tường thuật thêm 1 số tin tức nóng hổi nhất nhưng vì nhiều lý do sẽ kể sau nên không thể thực hiện được. Hiện nay 2 đứa mình đã về đến nhà an toàn và sau khi hồi sức thì muốn nhanh chóng post bài lên để chia sẻ với các bạn.

Sau khi rời khỏi Hòa Bình để đi Thung Nai thì mình thấy rằng đường xá bắt đầu uốn lượn chứ không còn thẳng nữa nên càng phải lái cẩn thận hơn để không phải gọi cứu hộ, hi hi. Tuy nhiên, phong cảnh thì ngày càng đẹp hơn với những dãy núi đồi liên tiếp.

Tấm ảnh này là trên đường đi Thung Nai, thấy đẹp dừng xe lại chụp vài tấm. Chỉ tiếc là trời không có nắng.

https://s621.photobucket.com/albums/tt298/hungidco/?action=view

chieuanh
09-02-2009, 20:55
https://i621.photobucket.com/albums/tt298/hungidco/P1010569.jpg

Đường từ Hòa Bình đến Thung Nai thật đẹp. Có lẽ đó là ấn tượng đầu tiên và mạnh mẽ nhất đến với mình. Những con đường nép vào vách núi, xa xa là những dãy núi mù trong sương tháng giêng. Dường như những ồn ào, nhộn nhịp và hối hả của những ngày tháng ở Sài Gòn dù đã rất thân thuộc, cũng không còn làm cho mình nhớ đến nữa. Cảm giác đi trong sương mù thật tuyệt! Không thể diễn tả...

Có chút gì đó mơ hồ trong sương khiến mình phải thật lắng tai nghe! Hình như là tiếng chim trên đỉnh núi... Không khí lạnh luồn vào tóc thật sảng khoái. Mình có thể cảm nhận được cái trong veo của cơn gió thổi qua khi chúng chạm vào da mặt- không có mùi của thành thị! Dường như lâu lắm mới thấy một ngôi nhà nằm nép vào vách núi hay núp dưới lùm cây. Có lúc thấy khói từ nồi nấu bánh chưng và những vui vẻ trong không khí vui đùa của trẻ con của một ngôi nhà ven đường làm mình chợt cảm thấy nhớ nhà da diết. Miền Nam dường như không tìm thấy được không khí ấm cúng, thiêng liêng của ngày Tết như ở đây, có lẽ cái lạnh cuối đông đã làm cho người ta gần nhau hơn bên bếp lửa!

https://i621.photobucket.com/albums/tt298/hungidco/P1010550.jpg

Cuối năm Thung Nai thật vắng vẻ, không ai đi đền, cũng không ai đi chơi hồ và thăm động Chúa Thác Bờ. Mình không quên được cái cảm giác mênh mông và có một nỗi buồn xa xăm không xác định được khi đứng trên thuyền. Có lẽ vì hồ Thung Nai rộng quá! Mình cũng ghé thăm động Chúa Thác Bờ, các đền nhưng dường như cảm giác xa xăm ấy đã khiến cho mình chợt muốn im lặng và suy nghĩ.

Ngồi nói chuyện với anh chủ thuyền tại nhà nghỉ Cối Xay Gió trên đường đi thuyền về, mình chợt cảm thấy mọi thứ cuối cùng rồi cũng chỉ là phù phiếm! Nơi đây trước kia chỉ là một con sông nhỏ, có thể qua lại đôi bờ, vậy mà bây giờ, bờ kia chỉ là đường chân trời mờ trong sương. Những ngọn núi sừng sững trước kia bây giờ chỉ là những mỏm núi nhô lên mặt nước.

https://i621.photobucket.com/albums/tt298/hungidco/P1010577.jpg

Đời sống của những con người nơi đây giản đơn như một phiên chợ- mình cảm giác vậy. Không còn đất làm ruộng, không nhà máy, không trình độ chuyên môn, họ khai thác nốt những gì còn lại của rừng. Có chút gì hơi chua chát khi anh bảo với mình: "Bọn anh thì chạy thuyền, ai nghèo không đóng được thuyền thì lên rừng xem còn gì thì bán nốt chứ biết làm gì bây giờ"

Những ai sống ở thành thị có lẽ không thể hiểu hết được từ " phiên chợ". Mình được chứng kiến con tàu chợ cuối cùng của năm cập bến Thung Nai, những món hàng nhanh chóng được bày ra và mọi người vui vẻ túa ra mua sắm, hỏi han. Thực sự mình chưa từng nghĩ sẽ mặc bộ đồ đẹp nhất để đi chợ cho đến lúc nhìn thấy những người dân ở đây. Mình cũng chưa bao giờ thấm thía câu " buồn như chợ chiều" cho đến khi những người bán hàng nơi đây nhanh chóng dọn hàng sau 1 tiếng đông vui, rôm rả.

https://i621.photobucket.com/albums/tt298/hungidco/P1010604.jpg

Những mặc định quen thuộc nơi phố phường Sài Gòn khiến cho mình đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác, khiến cho mình chợt cảm thấy chuyến đi này quý giá biết bao! Những khác biệt, những cuộc sống khác luôn hấp dẫn và mới mẻ và khiến cho mình cảm thấy trưởng thành hơn.

Những ấn tượng từ lần đi Đà lạt qua đèo Bảo Lộc dường như đã phai phôi ít nhiều khi mình trải nghiệm chuyến Tây Bắc này. Ngày thứ hai sắp sửa trôi qua!

Chitto
10-02-2009, 01:04
Bạn viết hay lắm.

Làm tôi nhớ một người bạn từ miền Nam ra, sau khi đi Thung Nai năm trước đã bảo: không ngờ ở đây vẫn còn giữ được nhiều hồn Việt, chất Việt đến thế; có đến đây mới thấm thía được cái cội nguồn Việt - Mường của ngôn ngữ và văn hóa. Nó khác rất xa so với cái ngôn ngữ và văn hóa Hán - Việt mà ta gặp nhan nhản hàng ngày.

Bạn có gặp và nghe cung văn hát chầu văn, lên đồng ở đền Thác Bờ ? Có nghe hát tiếng Mường trên dòng nước trong đêm ?...

chieuanh
11-02-2009, 09:28
Ngày thứ ba của cuộc hành trình, hai đứa mình khởi hành đi Mai Châu. Lên đến Dốc Cun thì cảm nhận thời tiết bắt đầu thay đổi rõ rệt, từng làn gió lạnh buốt thổi vào người làm cho tay chân hai đứa bắt đầu lạnh cóng, một trải nghiệm thật sự mới mẻ. Cũng may là qua khỏi dốc Cun thì thời tiết cũng bớt lạnh hơn. Bầu không khí nơi đây cũng thật dễ chịu, trong lành biết bao với rất ít xe cộ đi lại, cư dân bắt đầu thưa thớt.

https://i621.photobucket.com/albums/tt298/hungidco/P1010623.jpg

Đến Thung Khe thì mây mù đã giăng khắp chốn. Cảm giác đi trong sương mù vừa thích thú vừa e ngại. Nó như cuộc sống, biết mình sống đấy nhưng nào ai dám chắc trước mặt mình điều gì sẽ xảy ra, tương lai nào chờ đợi ở phía trước, con đường trước mắt mình sẽ ra sao... Chỉ có cố gắng, cẩn trọng để đi tới mà thôi.

https://i621.photobucket.com/albums/tt298/hungidco/P1010629.jpg

Mải mê ngắm cảnh, mải mê thưởng thức bầu khí tuyệt vời; nên đi qua Mai Châu lúc nào không hay biết (một phần là không thấy bảng chỉ đường vào Mai Châu). Chỉ khi nhìn thấy tấm bảng chỉ hang KIA thì bà xã bảo là đi quá rồi. Hỏi một người dân bên đường thì biết rằng mình đã đi quá khoảng 20 cây số. Quay xe lại, tiếp tục chịu đựng cái lạnh giá để khi đến ngã rẽ vào Mai Châu thì thấy bảng chỉ đường đề là Phố Vãng. Tự rút ra kinh nghiệm rằng phải tích cực hỏi đường nếu như không muốn phí thời gian vô ích.

https://i621.photobucket.com/albums/tt298/hungidco/P1010631.jpg

https://i621.photobucket.com/albums/tt298/hungidco/P1010638.jpg

Mai Châu - một thung lũng thanh bình, yên ả giấu mình sau những dãy núi cao. Ở đây người Thái có số dân đông nhất, họ sống trong những căn nhà sàn cao ráo, thoáng mát. Hai đứa mình trọ ở nhà sàn số 2, bản Lác và lang thang qua bản Pom Coọng chơi. Vào nhà chú trưởng bản chơi, xem vợ chú dệt vải, lắng nghe những nỗi niềm của những người Thái lớn tuổi về tương lai sau này khi con cái họ tiếp xúc với cuộc sống, công việc hiện đại sẽ quên đi những giá trị truyền thống mà cha ông họ đã truyền lại. Tự nhiên thấy một nỗi buồn man mác khi hình dung tương lai không xa những đặc trưng của mỗi dân tộc ở Tây Bắc sẽ bị phai mờ khi cuộc sống hiện đại từ từ vây lấy họ. Cũng không thể trách họ được vì cuộc sống thì luôn tiến lên phía trước, hướng tới những gì tiện nghi hơn, thoải mái hơn. Làm thế nào để lưu giữ những giá trị truyền thống, đặc trưng mà vẫn nâng cao chất lượng cuộc sống của họ ? Có phải là không thể không ?

chieuanh
13-02-2009, 09:41
Sáng hôm sau, khi đã dạo quanh bản Lác, mua đồ kỷ niệm cũng như quan sát cách sinh hoạt của người Thái tại bản thì chúng mình lại tiếp tục lên đường đi Mộc Châu. Vượt qua dãy núi mờ sương che chắn Mai Châu, chúng tôi bất chợt thấy ánh nắng lóe lên trên đỉnh dốc.

https://i621.photobucket.com/albums/tt298/hungidco/P1010691.jpg

Đã mấy ngày rồi kể từ khi bắt đầu cuộc hành trình chúng tôi mới nhìn thấy nắng. Cảm giác ấm áp lan tỏa trong người thật dễ chịu. Tự nhiên mình lại nghĩ đến bài hát "Gửi nắng cho em". Mình cũng không tưởng tượng được là có lúc mình lại yêu cái vầng sáng ấy đến thế. Chỉ khi ở đây, giữa tiết trời lạnh giá, âm u mấy ngày rồi mới cảm nhận hết được sự quý giá của nó mà đối với người sống ở Sài Gòn thì đa phần là khó chịu.

https://i621.photobucket.com/albums/tt298/hungidco/P1010694.jpg

Vừa tận hưởng ánh nắng ấp áp, vừa tiếp tục hành trình thì mình bắt gặp 1 bản của người Mông nằm ngay bên đường trong nắng trưa. Một bản làng thật yên bình với những vườn mận nở hoa trắng xóa, những con lợn bản nhẩn nha tìm kiếm thức ăn và những thiếu nữ Mông đang tíu tít rẫy cỏ trong vườn. Khi rẽ vào bản, mình đã thấy những đám mây mù đang cuồn cuộn từ trên núi bò xuống và chỉ khoảng 10 phút sau đã nhấn chìm bản Mông trong 1 màu trắng đục, thanh khiết. Thật tiếc là mình đã không còn đứng trên đỉnh dốc để ghi lại hình ảnh tuyệt vời này.

https://i621.photobucket.com/albums/tt298/hungidco/P1010697.jpg

https://i621.photobucket.com/albums/tt298/hungidco/P1010706.jpg

https://i621.photobucket.com/albums/tt298/hungidco/P1010663.jpg

chieuanh
13-02-2009, 10:42
Đến Mộc Châu khoảng 2 giờ chiều. Hai đứa vào khách sạn Công đoàn Mộc Châu để nghĩ lại đúng ngày 30 tết. Rất may là khách sạn vẫn hoạt động bình thường, phục vụ ăn uống đầy đủ. Mình là khách Việt Nam duy nhất ở khách sạn ngày này ngoài 1 khách người Philippin làm việc tại Mộc Châu.

Sau khi ăn uống và thu xếp một ít bánh kẹo, hai đứa vào rừng thông và bản Áng chơi với lời nhắn của nhân viên khách sạn: "Nhớ về đón giao thừa cùng anh em trong khách sạn nhé". (c)

Khu du lịch rừng thông đang xây dựng dở dang nhưng phong cảnh cũng đẹp. Tự nhiên nó nhắc mình nhớ tới Đồi Cù, Hồ Xuân Hương trên thành phố Đà Lạt - cùng với Mộc Châu là 2 cao nguyên có khí hậu mát mẻ tuyệt vời nơi 2 đầu đất nước.

https://i621.photobucket.com/albums/tt298/hungidco/P1010730.jpg

Trời đã gần tối, mình đi sâu vào bản Áng 1 - bản của người Thái - cho tới khi cùng đường thì chợt nghe tiếng trẻ con nô đùa vui vẻ. Dừng lại, cho chúng ít kẹo và đang khi mình hỏi chuyện thì chủ nhà bước ra và mời hai đứa vào nhà chơi. Họ làm mình thật sự ngạc nhiên vì bản tính hiếu khách 1 cách hồn nhiên của họ. Người Sài Gòn hoặc ở bất cứ 1 đô thị nào đó của Việt Nam có lẽ không thể tin khi mình kể ra chuyện này nếu như chưa từng tiếp xúc với những người mà người Kinh hay gọi là người "dân tộc" bởi vì đa phần trong số họ - những con người thành thị - đã từ lâu quên đi tính hiếu khách mà chỉ lo đề phòng người khác mà thôi. Chỉ những người sống với núi rừng, thiên nhiên mới có được bản tính hồn nhiên, nhân hậu đến như thế !

Nhà của cặp vợ chồng người Thái trẻ tuổi này - anh Thường, chị Hưng - có lẽ vẫn giữ được truyền thống của người Thái. Tất cả chúng tôi quây quần bên bếp lửa bập bùng và nói chuyện với nhau như những người bạn đã quen lâu ngày. Thật là ấm áp tình người trong ngày cuối cùng của năm này.

Họ kể về những khó khăn trong cuộc sống, về vụ ngô bán không được giá mặc dù đã vất vả chăm sóc trong suốt mùa nương rẫy. Họ kể về những người Thái nghiện phải đi tù, chết trong tù nhưng vẫn không được mang xác về nhà chôn mà chỉ được mang hồn. Đến khi hết hạn tù thì mới được mang xương về chôn cất. Lời kể của họ cứ buồn buồn vì trong những người đó có cả những người bạn của họ làm cho mình chẳng biết lấy lời nào để an ủi họ.
Rồi họ mời mình ăn bánh chưng do chính tay họ gói, thứ bánh chưng dài, mỏng, nhân đậu mà vì nghèo nên không có tiền mua thịt. Mình ăn thật ngon lành vì cảm nhận được tấm chân tình của họ và vì không muốn họ buồn nếu thấy mình ăn không được ngon. Họ mời mình ở lại ăn Tết cùng họ nhưng mình từ chối vì không muốn lạm dụng lòng tốt của họ. Mình không dám chụp 1 tấm hình cũng không dám lì xì cho bọn trẻ vì cảm thấy quá nhỏ nhoi, bối rối trước tình cảm của họ. Khi ra về, chúng mình hứa sau này sẽ quay trở lại và mình tin là chúng mình sẽ làm được điều đó.
Chợt nhớ ra rằng mình có thể nhờ các bạn phượt gửi quà cho họ nên mình yên tâm tạm biệt họ ra về trong một niềm vui vì tình người còn ấm áp.

Tối đó, hai đứa mình đón giao thừa cùng với nhân viên khách sạn. Họ vui vì có chúng mình tham gia và mình cũng đỡ nhớ nhà vì đây là lần đầu tiên ăn Tết ở 1 nơi xa nhà đến như thế. Những tình cảm này mình sẽ nhớ mãi.

https://i621.photobucket.com/albums/tt298/hungidco/P1010749.jpg
Thế là chuyến du lịch của tụi mình đã bước sang năm thứ 2 :) :))

chieuanh
17-02-2009, 10:54
Chúng tôi tiếp tục cuộc hành trình từ Mộc Châu đi Sơn La vào ngày đầu năm mới. Đường xá thật vắng vẻ và yên tĩnh một cách lạ thường, có thể thưởng thức được tiếng chim ríu rít trên cành, tiếng nước chảy róc rách qua từng khe đá. Là ngày đầu năm mới nên mọi người hầu như không ra khỏi nhà. Đã lâu lắm rồi chúng tôi mới cùng nhau tận hưởng 1 bầu không khí thoáng đãng và trong lành đến như vậy.

Trước khi rời Mộc Châu, chúng tôi quyết định đi thăm thác Dải Yếm - được quảng cáo là rất đẹp !! - trên đường đi cửa khẩu Pa Háng. Sau 1 lúc dò hỏi, tìm đường thì chúng tôi phát hiện ra thác nước nằm ngay dưới chân đường nhưng không có đường cho xe chạy xuống nên đành từ bỏ ý định thăm thác, chỉ đứng bên trên, nghe tiếng thác đổ... mà tiếc.
Chợt nhận ra 1 điều rất thú vị là người dân ở đây đón Tết theo 1 cách rất lạ, mọi người tụ tập ở trước nhà rồi cùng nhau nói chuyện hoặc ngồi ven đường thành từng nhóm ngắm người qua kẻ lại. Thích thật!

https://i621.photobucket.com/albums/tt298/hungidco/P1010765.jpg

https://i621.photobucket.com/albums/tt298/hungidco/P1010788.jpg

https://i621.photobucket.com/albums/tt298/hungidco/P1010784.jpg


Hồ Tiền Phong
https://i621.photobucket.com/albums/tt298/hungidco/P1010813.jpg

https://i621.photobucket.com/albums/tt298/hungidco/P1010811.jpg

Sơn La, 1 thành phố còn trẻ và nay đang mở rộng với mục đích làm trung tâm của vùng Tây Bắc. Đường xá tương đối tốt, dân cư chưa đông đúc lắm và người dân cũng tương đối thân thiện. Chúng tôi nghỉ tại khách sạn Công đoàn Sơn La vì đây là khách sạn nhà nước nên cũng yên tâm về mấy khoản ăn uống trong dịp Tết. Ngay khi đăng ký phòng, chúng tôi gặp 1 anh đã khá "già" nói chuyện với 1 người khác rằng chiều nay mở tiệc tân niên tiếp đón các vị khách lưu trú tại đây. Đúng 6g30 tối, tiếp tân gọi điện lên phòng mời chúng tôi xuống dự tiệc. Khi vào đến phòng ăn, chúng tôi gặp lại 1 đoàn khách Pháp trước đó 2 ngày đã ở cùng bản Lác, xem múa Thái cùng chúng tôi. Họ đã ở lại ăn Tết cùng dân bản Lác. Ngoài ra còn có 2 khách Úc đi xe máy từ Hà Nội lên Sơn La trong ngày. Cũng lại chỉ có chúng tôi là 2 người khách Việt duy nhất ở đây (trước đó, ở bản Lác, hướng dẫn viên đoàn Pháp tưởng chúng tôi là Việt kiều mới chết chứ !- chẳng lẽ hiếm người Việt đi chơi dịp Tết đến như thế sao ?).

https://i621.photobucket.com/albums/tt298/hungidco/P1010834.jpg

Người bạn Úc
https://i621.photobucket.com/albums/tt298/hungidco/P1010835.jpg

chieuanh
17-02-2009, 10:56
Ngồi cùng bàn tiếp chúng tôi là anh Quân (người chúng tôi gặp hồi chiều), giám đốc công ty Du lịch công đoàn Sơn La. Sau 1 hồi nói chuyện vui vẻ, khi biết bà xã tôi sinh ra ở Đà Lạt thì anh đọc 1 bài thơ anh sáng tác từ đầu những năm 90 trong 1 lần anh đi công tác tại Đà Lạt. Anh kể rằng: Khi đến Đà Lạt thì anh thấy Đà Lạt đẹp quá, điều kiện vật chất rất tốt so với Sơn La hồi đó còn ăn cơm độn sắn, con người cũng thân thiện như dân vùng Tây Bắc nói chung làm cho anh cảm thấy một nỗi niềm trăn trở phải làm sao để khiến Sơn La trở mình, thức giấc và trong đêm đó anh đã sáng tác bài thơ này. Đại ý bài thơ nói về những tâm tư của 1 con người tràn đầy nhiệt huyết với Sơn La có nhiều cảnh đẹp, có điều kiện tự nhiên thuận lợi, cùng là cao nguyên ở hai đầu dãy Trường Sơn mà sao khác nhau đến thế... rồi những ước mong để Sơn La trở thành 1 địa điểm du lịch nổi tiếng như Đà Lạt để người dân có thể sống nhờ du lịch, còn Sơn La thì trở nên giàu đẹp hơn. Bài thơ rất hay và tràn đầy tình cảm, tôi chỉ tiếc là không thể nhớ nổi vì nó rất dài. Tôi cũng biết thêm 1 điều thú vị nữa là ở toàn tỉnh Sơn La không có 1 nhà thờ, không có 1 ngôi chùa mà chỉ duy nhất 1 cái đền thờ Lê Thánh Tông tại thành phố Sơn La !!!

Hang Thẩm Tét Toòng
https://i621.photobucket.com/albums/tt298/hungidco/P1010882.jpg

Hôm sau, chúng tôi khởi hành đi Mường La, thăm đập thủy điện Sơn La đang xây dựng. Quang cảnh trên đường thật đẹp và hoang dã. Sự hoang dã của núi đồi hùng vĩ chạy dọc, cắt ngang đường đi. Ngày hôm nay, mùng 2 Tết, nên đã thấy nhiều người Thái đi thăm viếng, chúc Tết nhau. Đến khoảng giờ trưa thì thấy nhiều người cứ tấp vào lề đường, để ý thì thấy họ đang "bón thức ăn và rượu cho cây cỏ" !?!. Phải công nhận là người Thái uống rượu khiếp thật, nhìn mặt mũi ai cũng đỏ gay mà tôi thấy lạnh xương sống (tôi đã được nếm thử 1 ly rượu của người Thái nấu tại bản Lác, sau khi uống xong thì về phòng ngủ 1 mạch tới sáng mà không biết sự gì!). Nếu như họ không tự chủ được, đường thì hẹp và quanh co, lên xuống dốc nhiều... thì không biết là mình có còn trên đường hay không hay là xuống dưới suối chơi với cá? Cũng có 1 vài vụ té xe và 1 ít máu đổ nhưng theo đánh giá của tôi thì tai nạn xảy ra trong tình trạng như vậy là thấp. Nhưng tất cả những điều đó cũng không thể xóa đi ấn tượng về phong cảnh và con người nơi đây, thật thanh bình và thân thiện.

https://i621.photobucket.com/albums/tt298/hungidco/P1010894.jpg

https://i621.photobucket.com/albums/tt298/hungidco/P1010896.jpg

https://i621.photobucket.com/albums/tt298/hungidco/P1010903-1.jpg

https://i621.photobucket.com/albums/tt298/hungidco/P1010915.jpg

https://i621.photobucket.com/albums/tt298/hungidco/P1010921.jpg

https://i621.photobucket.com/albums/tt298/hungidco/P1010929.jpg

Tạm biệt Sơn La, tạm biệt thành phố trẻ với những kỷ niệm khó quên!

chieuanh
18-02-2009, 13:51
Quốc lộ 6 đoạn từ Sơn La đi Điện Biên bắt đầu xấu dần, cũng không có cảnh đẹp lắm nên chúng tôi cứ mải miết chạy nên đến đèo Pha Đin lúc nào không hay. Trên con đèo nổi tiếng này, chúng tôi bắt gặp 1 cảnh tượng có lẽ là hiếm gặp: giao hữu bóng chuyền trên đỉnh đèo. Những cô gái Mông trong trang phục đầy màu sắc đứng cổ vũ rất hào hứng.

Đường lên Pha Đin
https://i621.photobucket.com/albums/tt298/hungidco/P1010968.jpg

Trận đấu bóng chuyền đầu xuân
https://i621.photobucket.com/albums/tt298/hungidco/P1010994.jpg

Cổ động viên nhiệt tình
https://i621.photobucket.com/albums/tt298/hungidco/P1010995.jpg

Sau khi đứng trên đỉnh đèo Pha Đin hùng vĩ ngắm cảnh, chúng tôi bắt đầu đổ đèo. Đi được khoảng 3km, tôi cảm thấy thắng xe không được ăn cho lắm. Nhìn thấy tấm bảng báo hiệu kiểm tra thiết bị an toàn trước khi xuống đoạn dốc nguy hiểm tôi quyết định dừng lại và tăng thắng. Thử lại lần nữa cho chắc ăn, tôi đạp thắng nhưng ôi thôi, đạp hết sức mà xe cứ chạy đều. Chết rồi, thắng hỏng !!. Trước khi đi đã dặn thằng em làm thắng cho ngon lành rồi cơ mà, tại sao lại rơi vào tình trạng như thế này? Không còn cách nào khác, trên đoạn đường còn lại tôi phải đi số 1, 2 cùng với thắng trước. Gần 1 tiếng đồng hồ vất vả mới xuống được hết con đèo mà do quá tập trung vào chuyện lái xe nên cả 2 đứa chẳng có tâm trí đâu để ngắm phong cảnh.
Xuống đến Tuần Giáo, vào tiệm sửa xe (hình như là Minh Đức) trên đường rẽ hướng Điện Biên. Anh chủ tiệm còn trẻ và cũng rất nhiệt tình giúp chúng tôi có bộ thắng mới rất ngon lành đồng thời hỏi luôn là sửa chỗ lạ hay quen. Thì ra thợ lần trước đã thay bộ thắng dỏm. Cũng may là mình cảnh giác, nếu không thì đã không còn có thể ngồi đây viết những dòng này rồi. hic hic...

chieuanh
18-02-2009, 14:16
Mình suýt tông phải chú này khi mấy con lợn giãy làm chú loạng choạng
https://i621.photobucket.com/albums/tt298/hungidco/P1010964-1.jpg


Vòng quanh Tuần Giáo mà chẳng kiếm được quán cơm nào, chúng tôi đành phải vác cái bụng đói meo tiếp tục hành trình đi Điện Biên. Cũng may là đoạn đường này tốt hơn đoạn từ Sơn La-Tuần Giáo nên chúng tôi nhanh chóng đến được Điện Biên.
Ngày chúng tôi đến, Điện Biên nắng vàng rực rỡ. Kể từ khi đi Tây Bắc tôi mới lại chứng kiến được 1 ngày nắng đẹp đến như thế.

Hình như là gần cầu Mường Thanh
https://i621.photobucket.com/albums/tt298/hungidco/P1020025.jpg

Núi chồng núi
https://i621.photobucket.com/albums/tt298/hungidco/P1020033.jpg


Trong lúc ngồi chờ rửa xe, nói chuyện với 1 chú từng làm trong ngành ngoại giao, chú phát hiện ngay mình là người Miền Nam mặc dù mình không nói giọng Nam. Nhờ đó mình mới biết ở Vùng Tây Bắc này thì Mường Thanh là cánh đồng lớn nhất: Nhất Thanh, Nhì Lò, Tam Than, Tứ...(không nhớ là Trấn hay Tấu hay gì khác !). Những câu chuyện về việc tìm người Mỹ mất tích, về đền bù thiệt hại về ruộng vườn khi đào bới, tìm kiếm hài cốt gợi cho mình nhiều suy tư (1 mảnh ruộng bắt người Mỹ đền bù: 1 năm 6 vụ lúa, mất 3 năm mới có thể làm lại được... nhưng số tiền đó có về tới tay người dân hay không thì lại là 1 câu chuyện khác.

chieuanh
18-02-2009, 16:21
Vì là những ngày đầu năm mới nên lượng người đi thăm các di tích như: hầm Đờ Cát, đồi A1, nghĩa trang... rất ít. Trong lúc đang chiêm ngưỡng hố bộc phá 1000kg đã được tôn tạo thành khối bêtông thì có 1 đoàn khách với hướng dẫn đến nơi và họ có những trao đổi hết sức thú vị về nơi này. Theo những gì ghi lại thì lúc nổ bộc phá là 20g nhưng tới sáng mới chiếm được A1. Còn theo những cựu chiến binh thì sau khi nổ bộc phá, sức mạnh cũng như sóng xung kích đã làm chết ngay lập tức cả 1 đại đội của quân Pháp (điều này hình như nằm ngoài dự tính của ta), số còn lại bị ngất, chảy máu tai... và quân ta sáng hôm sau chỉ việc lên chiếm đồi là xong.

https://i621.photobucket.com/albums/tt298/hungidco/P1020128.jpg

Sau khi vòng quanh mấy địa điểm tại TP. Điện Biên Phủ, chúng tôi tiếp tục lên đường đi Mường Phăng - nơi hội quân của tướng Giáp và cũng là nơi hội quân của Mr Hoàng Công Chất hơn 200 năm về trước.

https://i621.photobucket.com/albums/tt298/hungidco/P1020174.jpg

Hồ Pa Khoang
https://i621.photobucket.com/albums/tt298/hungidco/P1020131.jpg
Hồ Pa Khoang hiện ra với 1 màu xanh mát dịu tương phản với những mảnh ruộng khô cằn của cánh đồng Mường Phăng. Rất đông người đến tham quan di tích lịch sử hầm Đại tướng này, còn riêng tôi cảm thấy rất khâm phục tầm nhìn của vị đại tướng khi chọn nơi này để hội quân.

chieuanh
23-02-2009, 09:53
Sau khi từ Mường Phăng trở về thì cũng quá trưa. Sau 1 lát hội ý, chúng tôi quyết định đi Mường Lay. Thu dọn đồ đạc và đánh chén 1 bữa no say, chúng tôi lên đường. Đầu tiên là vượt qua đèo Cò Chạy (làm sao mà lại có cái tên hay như vậy nhỉ ?), chúng tôi cứ mải miết đi theo những triền đồi quanh co liên tục. Phải công nhận rằng bắt đầu từ đây tôi thấy cảnh đẹp hơn những ngày trước. Cũng là núi đồi nhưng cảm nhận khác hẳn nhau. Sự trùng điệp của núi đồi quanh đây cho tôi thấy sự hùng vĩ của Tây Bắc đẹp như thế nào. Có lúc đi ngang qua tấm biển đề "khu vực biên giới", nhìn lại bản đồ thì thấy hình như nước Lào chỉ cách 1-2 ngọn đồi là cùng.

https://i621.photobucket.com/albums/tt298/hungidco/P1020199.jpg

Ở đây hầu như chỉ có người Mông sinh sống, lâu lắc mới thấy 1 bản của người Thái ở ven sông tuy nhiên không có gì là đặc biệt cho lắm. Mấy ngày Tết, các chàng trai cô gái người Mông dập dìu đi chơi (mà toàn là đi bộ). Những bộ trang phục bắt mắt, những trang sức lóng lánh trong ánh nắng chiều.

https://i621.photobucket.com/albums/tt298/hungidco/P1020206.jpg

Mải miết đi, chúng tôi không để ý thấy ông mặt trời đang xuống dần. Qua một khúc ngoặt thì kìa một cảnh tượng hoàng hôn hùng vĩ của núi rừng Tây Bắc hiện ra trước mắt, chúng tôi chưa từng chứng kiến cảnh hoàng hôn nào đẹp như thế. Không thể bỏ lỡ cơ hội hiếm có này, chúng tôi dừng lại ngắm cảnh hoàng hôn và tay thì không ngừng bấm máy. Tuyệt vời!!!

https://i621.photobucket.com/albums/tt298/hungidco/P1020208.jpg

https://i621.photobucket.com/albums/tt298/hungidco/P1020213.jpg

https://i621.photobucket.com/albums/tt298/hungidco/P1020219.jpg

Chỉ tiếc rằng chúng tôi đi 2 người nên không thể chờ cảnh mặt trời tắt hẳn sau đỉnh núi vì đường đến Mường Lay còn xa và chưa có thông tin về nơi ăn nghỉ ở đấy. Tranh thủ lúc trời chưa tối hẳn, chúng tôi tăng tốc nhưng cũng không quên dừng lại chiêm ngưỡng vẻ đẹp của núi đồi, sông suối trong nắng chiều bảng lảng.

https://i621.photobucket.com/albums/tt298/hungidco/P1020223.jpg

https://i621.photobucket.com/albums/tt298/hungidco/P1020240.jpg

Đến Mường Lay thì đã gần 7g tối. Hỏi 1 người dân ven đường thì được biết ở đây chỉ có nhà nghỉ ở gần bến xe và khách sạn Lan Anh. Chúng tôi lập tức tìm đến khách sạn và thật may mắn vì khách sạn này vẫn hoạt động trong dịp Tết.

Điều bất ngờ xảy ra: chúng tôi gặp lại Frank-người bạn Úc, người đã đi trước chúng tôi 1 ngày đường. Cuộc gặp mặt thật thú vị và chúng tôi đã trò chuyện say xưa về những phong cảnh trên đường, về những cô gái dân tộc với những bộ trang phục sặc sỡ mà Frank gặp trên đường. Chúng tôi cũng tranh thủ giới thiệu về các dân tộc đó cho Frank biết thêm về nền văn hóa đa dạng của Việt Nam. Frank đặc biệt tỏ ra thích thú khi phân biệt được đâu là người Mông đen, hoa...; người Thái trắng, đen... Cuối cùng, chúng tôi rủ Frank đi đường Sìn Hồ. Mặc dù rất thích đi cùng chúng tôi nhưng do đi theo bạn nên Frank không có quyền lựa chọn. Chúng tôi lại hẹn gặp nhau trước khi đi ngủ vì đã trải qua 1 ngày dài mệt mỏi.

Sobek
23-02-2009, 23:33
.......giờ này năm ngoái là đã đi Tây Bắc về được 1 tuần.......bạn alô hỏi đi Tây Bắc không, thế là xách balô lên đường.......rét điên đảo, răng môi cứ gọi là đánh đàn lung tung beng hết cả.......về nhà cụ ông mắng vài câu gọi là trước mặt cụ bà vì cái tội đi không xin, rồi sau lại vỗ vai bảo : trẻ là cứ phải thế :))........

.......Tây Bắc lúc nào cũng đẹp.......đẹp mỗi mùa, mỗi cung đường.......

......năm ngoái trời rét, nhiều sương mù.......đi Điện Biên - Lào Cai, bắt đầu từ đoạn Ô Quy Hồ mà tim tiếc trong lồng ngực cứ gọi là nhảy tưng tưng.......nhưng phải nói là đứng trên đỉnh Ô Quy Hồ, chưa khi nào thấy yêu Tây Bắc đến thế.......có thời gian sẽ góp vui cùng các bác vài tấm ảnh.......giờ thì trả lại đất cho bác tiếp tục câu chuyện :D........

chieuanh
24-02-2009, 14:58
Theo như dự định ban đầu, chúng tôi sẽ đi Mường Tè. Nhưng sau 1 hồi tham vấn nhân viên ở KS Lan Anh cũng như 1 số người dân khác thì tất cả đều nói đường rất xấu. Cộng thêm tình hình khách sạn không sáng sủa ở Mường Lay nên chúng tôi quyết định đi Lai Châu bằng đường Sìn Hồ.

Ở khách sạn sáng đó chúng tôi cũng gặp 1 nhóm khoảng 10 người cũng đi tuyến đường đó nhưng thấy không thích hợp nên chúng tôi quyết định đi riêng.

https://i621.photobucket.com/albums/tt298/hungidco/P1020249.jpg

https://i621.photobucket.com/albums/tt298/hungidco/P1020255.jpg

Phải nói rằng đường lên Sìn Hồ đẹp tuyệt và lạnh nữa mặc dù nắng chiếu lung linh trên đầu. Những em bé người Mông vẫn đi chơi Tết. Chúng tôi dừng lại nói chuyện với 3 em nhỏ. Câu chuyện đang vui vẻ thì 2 thanh niên chạy xe đến hỏi :" Chụp hình hả?" Tôi lắc đầu: "Không, chỉ nói chuyện thôi". Sau đó tôi có hỏi tại sao lại không cho chụp hình, các em lắc đầu không biết. Sau 1 hồi nói chuyện thì tôi cũng lấy máy ra chụp vài tấm. Ba em nhỏ rất dễ thương và hồn nhiên. Trẻ con lúc nào cũng thân thiện nhỉ!

https://i621.photobucket.com/albums/tt298/hungidco/P1020257.jpg

https://i621.photobucket.com/albums/tt298/hungidco/P1020277.jpg

https://i621.photobucket.com/albums/tt298/hungidco/P1020279.jpg

chieuanh
24-02-2009, 15:00
Lên đến chợ huyện Sìn Hồ thì đã quá trưa. Chúng tôi vào chợ vì trong đó có 1 bác vừa bán hàng vừa đốt lửa sưởi. Rét quá nên chúng tôi xin sưởi và qua câu chuyện thì biết bác cũng đã từng ở SG (Q.8) và hiện nay ra đây sống với các con. Rất may là nhà bác lại bán hàng ăn nên chúng tôi đề nghị bác nấu luôn cho bữa trưa vì đã quá đói.

Đánh chén no nê, chúng tôi tiếp tục lên đường đến Lai Châu. Phải nói là không uổng phí chút nào khi đi cung đường này mặc dù 1 số người nói nó rất lạnh. Nhưng chúng tôi lại được thưởng thức những cảnh đẹp không thể tả xiết. Những dãy núi nhấp nhô, những đám mây xà xuống thung lũng, những nếp nhà ẩn hiện trong sương mờ... Tất cả những cảnh tượng đó làm chúng tôi mê đi vì tưởng như mình đang lạc vào xứ sở thần tiên.

https://i621.photobucket.com/albums/tt298/hungidco/P1020287.jpg

https://i621.photobucket.com/albums/tt298/hungidco/P1020302.jpg

https://i621.photobucket.com/albums/tt298/hungidco/P1020304.jpg

https://i621.photobucket.com/albums/tt298/hungidco/P1020308.jpg

chieuanh
26-02-2009, 11:18
Chúng tôi nghỉ lại Lai Châu 1 đêm. Thành phố Lai Châu mới xây dựng có vẻ hoành tráng nhất khu vực này. Tuy nhiên, vì mục đích đi để biết về những vẻ đẹp của vùng Tây Bắc nên sau khi tham quan động Pucamsap thì chúng tôi lên đường đi Sapa.

Loài cây chỉ thấy ở Lai Châu
https://i621.photobucket.com/albums/tt298/hungidco/P1020329.jpg

Đèo Ô Quy Hồ thật đẹp với những dãy núi uốn lượn liên tiếp, với những lần đi trong sương mù. Hình như đi hết địa phận Lai Châu thì đường bắt đầu xấu tuy nhiên khung cảnh thì vẫn tuyệt với làm cho lữ khách quên đi những ổ trâu, ổ gà hoành tráng trên đường.

Trên đỉnh Ô Quy Hồ
https://i621.photobucket.com/albums/tt298/hungidco/P1020328.jpg

https://i621.photobucket.com/albums/tt298/hungidco/P1020326.jpg

https://i621.photobucket.com/albums/tt298/hungidco/P1020404.jpg

chieuanh
26-02-2009, 12:09
Cứ mải miết vừa đi vừa ngắm cảnh, chúng tôi đã tới Cổng trời lúc nào không hay biết. Chỉ khi nhìn thấy Thác Bạc mùa này chỉ như 1 dòng nước rất nhỏ và yếu ớt mới giật mình nhận ra mình đã gần tới Sapa. Ấn tượng của lần thăm Thác Bạc 2 năm về trước làm cho tôi không khỏi tiếc nuối về khung cảnh ngày hôm nay với dòng nước lặng lẽ chảy, với con đường to hơn nhưng ngổn ngang đất đá và bụi nữa. Chỉ có những người bán hàng là vẫn kiên nhẫn mời chào khách tham quan.

Thác Bạc hôm nay
https://i621.photobucket.com/albums/tt298/hungidco/DSC00688.jpg

Sapa chìm trong sương mù
https://i621.photobucket.com/albums/tt298/hungidco/DSC00689.jpg

https://i621.photobucket.com/albums/tt298/hungidco/DSC00699.jpg

chieuanh
26-02-2009, 15:54
Ngay khi rẽ vào Sapa, chúng tôi lại bắt gặp Frank đang đi dạo trong sương mù. Không hiểu tại sao lại có sự trùng hợp đến như vậy. Chúng tôi đã gặp nhau cả thảy 3 lần mà không hề biết trước lộ trình của nhau. Hỏi ra thì nó đang ở Sơn Hà hotel. Thế là chúng tôi quyết định ở lại đó luôn vì thời tiết như vậy thật khó để đi tìm chỗ nào ưng ý, vả lại trời cũng bắt đầu tối.

Trưa hôm sau, 2 đứa ra hàng ăn "dã chiến" để đánh chén và hỏi chuyện chị bán hàng thì được biết bữa nay Chủ nhật có chợ phiên Bắc Hà. Tình cờ làm quen với 2 bạn trẻ Hà Nội lên đây chơi cả tuần và cuối cùng rủ nhau cùng đi cho vui. Tuy nhiên, khi về KS chuẩn bị đi thì bà chủ KS nói đi tầm này (12g) là trễ rồi vả lại đường xa nên chúng tôi đổi hướng đi thăm bản Dền

https://i621.photobucket.com/albums/tt298/hungidco/P1020414.jpg

Đến bản Dền, ngồi trò chuyện với 2 anh em người Tày 1 lúc và được chúng nó chỉ đường lên Tả Trung Hồ nên lại quyết định đi. Tuy nhiên, đường đi Tả Trung Hồ khó quá (đường đất, dốc cao, chỉ rộng khoảng 2 m và khá trơn trượt) cộng với trời đã về chiều nên sau 1 hồi vất vả với con đường đau khổ, chúng tôi quyết định bỏ cuộc dù trong lòng rất tiếc nuối. Tả Trung Hồ, hẹn 1 dịp khác chúng tôi sẽ đến!!

https://i621.photobucket.com/albums/tt298/hungidco/P1020448.jpg

chieuanh
26-02-2009, 16:08
Thêm 1 ngày nghỉ lại Sapa để thỏa mãn bầu không khí đặc quánh sương mù, chúng tôi lê đường đi Mường Hum, Y Tý, Lào Cai.
Từ Sapa, chúng tôi đi theo đường Ô Quý Hồ. Con đường lúc đầu có trải nhựa hoặc đá mi, cũng khá tốt. Bất thình lình, đường nhựa biến thành đường đất nhão nhoét. Chúng tôi dừng xe lại, hội ý nhưng rồi tiếp tục tiến tới vì nghĩ rằng chỉ xấu 1 đoạn thôi có thể vì sạt lở do thời tiết xấu.
Đúng như dự đoán, sau khi nuốt trọn đoạn đường xấu đó, chúng tôi lại tiếp tục đi trên con đường nhựa ngon lành và khung cảnh cũng rất tuyệt.

https://i621.photobucket.com/albums/tt298/hungidco/P1020454.jpg

https://i621.photobucket.com/albums/tt298/hungidco/P1020455.jpg

Nhưng niềm vui ngắn chẳng tày gang, cuộc hành xác của chúng tôi lại bắt đầu và vì đã đi nên cứ lao tới. Đấy là 1 sai lầm mà tôi đã rút ra từ chính chuyến đi này. Đường càng lúc càng khó đi, nhiều khi chúng tôi cứ như vận động viên trượt tuyết với 2 chân trượt trên đường để giữ thăng bằng cho xe. Tổng kết lại thì cũng ngã xe vài cú, cạo bánh xe nhiều lần nhưng có may mắn là không có chuyện gì đáng tiếc xảy ra.

https://i621.photobucket.com/albums/tt298/hungidco/P1020462.jpg

Do quãng đường xấu quá dài và xe của chúng tôi không thể đi nhanh nên đến Mường Hum là xẩm tối. Biết rằng không thể đi Y Tý, chúng tôi cứ lầm lũi trong đêm tiến về Lào Cai. Mệt, đói, rã rời, bẩn thỉu nhưng thật sự chúng tôi đã có 1 trải nghiệm hết sức lý thú và kinh nghiệm thì dày hơn 1 chút.

chieuanh
02-03-2009, 08:24
Đoạn đường từ Lào Cai đi Bắc Hà khá tốt nên mặc dù xuất phát trễ nhưng chúng tôi đến Bắc Hà khi còn rất sớm. Loanh quanh 1 vài địa điểm du lịch đánh dấu trên bản đồ, chúng tôi thật sự thất vọng vì không tìm thấy nơi nào đáng xem ngoại trừ những vườn mận đang nở hoa trắng xóa. Đúng là lên Bắc Hà xem hoa mận, không uổng công 1 chút nào!!

Dinh Hoàng A Tưởng
https://i621.photobucket.com/albums/tt298/hungidco/P1020567-1.jpg

Mận Bắc Hà
https://i621.photobucket.com/albums/tt298/hungidco/P1020600.jpg

https://i621.photobucket.com/albums/tt298/hungidco/P1020605.jpg

Chuẩn bị vào mùa
https://i621.photobucket.com/albums/tt298/hungidco/P1020597.jpg

https://i621.photobucket.com/albums/tt298/hungidco/P1020623.jpg

chieuanh
02-03-2009, 08:27
Chạy ngược lên Simacai, định vào hang (quên mất tên rồi), nhưng sau khi hỏi đường từ 1 anh nhân viên UBND xã thì được biết hang này chưa khai thác du lịch mà chỉ đi bộ vào thôi nhưng trời đã xế chiều nên nếu vào đến hang thì đã tối. Thất vọng quay về nhưng bù lại được ngắm cảnh hoàng hôn núi rừng Tây Bắc lần thứ 2. Cũng là 1 sự bù đắp có ý nghĩa vì sau đó chúng tôi đi trong đêm về Phố Ràng, qua 1 con đèo đang làm đường nên cũng khá là vất vả.

https://i621.photobucket.com/albums/tt298/hungidco/P1020627.jpg

https://i621.photobucket.com/albums/tt298/hungidco/P1020663.jpg

https://i621.photobucket.com/albums/tt298/hungidco/P1020647-1.jpg

Sản vật núi rừng
https://i621.photobucket.com/albums/tt298/hungidco/P1020672.jpg

chieuanh
02-03-2009, 08:35
Chuyến đi này khá dài và để lại trong tôi biết bao nhiêu cảm xúc về phong cảnh, con người vùng Tây Bắc. Chúng tôi không thể nào quên những tình cảm nồng hậu, hiếu khách mà họ đã mang lại cho chúng tôi, làm cho chúng tôi cảm thấy niềm tin yêu cuộc sống, tin yêu vào tình cảm của con người với con người nơi đây vẫn còn mạnh mẽ lắm. Ước mong trong những chuyến đi sau, chúng tôi vẫn tiếp tục được cảm nhận thấy những tình cảm đó để luôn có niềm tin rằng: Tình người là cái còn tồn tại sau khi tất cả đã qua đi.

Cám ơn mọi người trên diễn đàn đã chia sẻ kinh nghiệm cũng như những lời khuyên rất giá trị để tôi có quyết tâmn thực hiện chuyến đi này.

Tạm biệt Tây Bắc 2009, hẹn gặp lại Đông Bắc trong thời gian ngắn nhất.

chieuanh
10-03-2009, 20:05
Đột nhiên nhớ đến chuyến đi Tây Bắc mà buồn vui lẫn lộn. Có chút gì đó hối tiếc nhưng đâu đó trong lòng vẫn nghĩ, chuyện tất nhiên sẽ đi đến hồi kết như thế. Chẳng có gì thay đổi được sự thật, huống chi đó chỉ là những mộng tưởng và ước muốn của con người
Đêm qua mơ về Tây Bắc. Thấy có những áng mây mù sà xuống ven đường, những con đường quanh co theo vách núi. Con đường số 6 bắt đầu từ Hà Nội đã đưa mình đi qua biết bao nhiêu cảnh lạ. Tiếng chim trên vách núi xa xa, những con đường quanh co phía trước và phía sau luôn lẩn khuất trong sương mù, những mái nhà sàn nhỏ bé và khiêm tốn nép vào vách núi an lành và tĩnh lặng...Phía trước mặt sương mù và mơ hồ không định hướng. Trong giấc mơ, mình thấy chính mình trên đường với xung quanh nào là hoa dại và các chàng trai cô gái Mông trong màu áo sặc sỡ. Mọi người đi ăn tết và chơi hội ngoài đường. Mình đã cảm thấy rất lạ lùng về việc trời Tây Bắc lạnh thế này nhưng mọi người lại rất vui vẻ trên đường. Nếu không tụm năm tụm bảy thì họ cũng "tha thẩn" bên đường. Nhớ có lần, sương mù dày đặc khiến cho xe của mình suýt tông vào 1 cô gái Thái đang "thong thả" dưới trời sương. Có lẽ những ấn tượng mạnh trong chuyến đi vừa rồi đã khiến mình dạo này hay mơ về Tây Bắc. Người Mông bịt răng vàng nên cái cười cứ lấp lóa trong cái nắng hiếm hoi của những ngày sương mù bao phủ núi rừng. Họ hiền và thân thiện biết bao. Trong giấc mơ đêm qua, những con đường quanh co trong sương cứ trở đi trở lại. Cũng có lúc trong một giấc mơ khác, những chiếc win của các chàng trai đèo các cô gái Thái với chiếc áo có hàng khuy bạc trước ngực cứ vùn vụt phóng qua. Hình như trong giấc mơ ấy, mình đã ngồi lại một mình ven núi ở một căn nhà sàn vắng và nhóm lửa nướng cơm lam trong cái lạnh của buổi sớm mai. Cảm giác lúc đó thật yên bình khiến cho mình khi choàng tỉnh, lại ước ao được ngủ trở lại để mơ tiếp.
Người Sài Gòn, nếu đã đi những con đường Tây Bắc, chắc sẽ không còn ngại ngần với bất kỳ cung đường nào ở phía nam và thấy những con đường thẳng tắp, đầy xe và nắng chang chang thật vô vị. Nắng ở Tây Bắc thật tuyệt! Mình nhớ đã reo lên thế nào khi nhìn thầy nắng ở phía đồi bên kia. Cái nắng mùa xuân dịu nhẹ như bước chân của người con gái- e thẹn, ngại ngùng bước qua và tươi cười với tất cả. Có vẻ như nàng còn sợ mùa đông phật ý nên cũng chỉ ghé thăm đôi chút cho hoa mận Bắc Hà thêm trắng muốt các bản làng. Mình vẫn còn nhớ rất rõ con đường mòn nhiều đá sỏi trước mặt luôn làm cho những chiếc xe phải lạng quạng nhưng hai bên luôn có những phần thưởng cho người say mê cảnh đẹp. Ước gì sinh viên của mình có thể tận mắt chứng kiến, bởi có nói bao nhiêu cũng không bằng một lần trải nghiệm. Nhớ là mình đã nói về Tây Bắc thế nào, đã chiếu hình và video clip ra sao, nhưng trong lòng mình vẫn nghĩ, nếu được đến đây, có lẽ các bạn sẽ thêm yêu quê hương mình.
Ở Sài Gòn, nếu có bạn dân tộc thiểu số nào đó đến trường học cùng thì họ là người để cho mọi người khác quan tâm, thậm chí tò mò hỏi han. Lên Tây Bắc, mình trở thành người "ở ngoài đó ra"- hiếm hoi và đáng bị dòm ngó. Hình như Sài Gòn là nơi nào đó xa xôi lắm đối với họ. Có vẻ như người Tây Bắc mến khách vô cùng, thế nên những buổi la cà nơi các bản luôn là sự đợi chờ trong mình. Nhớ hôm lên Tả Trung Hồ, hăm hở và cảm thấy hồi hộp vì đường cheo leo dốc dựng bao nhiêu thì đoạn đường từ Sapa đi Mường Hum và vòng về Lào Cai lại khiến mình ê chề bấy nhiêu. Các chàng trai trên những chiếc win luôn lắc đâu thán phục khi biết đoàn mình đi từ Sapa mà không phải là từ Lào Cai. Con đường đất sét lầy lội đã đi vào lịch sử chặng đường Tây Bắc lần này khi mọi người phải mất trọn một ngày để đi từ Sapa xuống Lào Cai bằng con đường vòng. Đêm qua mình lại mơ thấy người phụ nữ nhỏ bé địu con đi thoăn thoắt trên con đường sình lầy đó và động viên mình "cứ đi đi, không té đâu mà lo". Những dấu chân chị ấy để lại nhỏ bé đến lạ khiến cho mình từ đó trở đi phải luôn nhìn xuống chân của người Mông xem to hay nhỏ mà họ luôn sống trên cách ngọn núi cheo leo như vậy.
Có vẻ dư âm của giấc mơ đêm qua vẫn còn cho đến tận bây giờ. Nên tự nhiên muốn viết gì đó.