PDA

View Full Version : Du hành 2009



huonguyen
16-01-2009, 13:31
Không phải bất cứ chuyến đi nào dù đã được chuẩn bị kỹ càng từ trước đều có thể diễn ra suôn sẻ theo như mong đợi. Cuộc sống luôn luôn vận động, luôn luôn thay đổi, nên sự thay đổi và các tình huống xảy ra trên suốt dọc hành trình đều là điều không quá xa lạ với dân du lịch bụi nói nôm na là dân phượt.

Đối với tôi, năm 2009 sẽ là năm có thể có nhiều chuyến du hành cho mình.

Thực thế, khi bước qua thềm 2009 được 2 ngày, điểm đầu tiên lại là vùng đất trong năm 2008 tôi đã đặt chân tới ba lần.

Sẽ không lấy gì làm thú vị, sẽ cảm thấy nhàm chán nếu như việc di chuyển diễn ra y chang như hai lần đầu.
Với việc di chuyển được lựa chọn giống với chuyến đi xuyên rừng hồi cuối tháng 11, chuyến đi này mang lại cho tôi một cảm xúc khác, cảm xúc bây giờ vẫn quấn lấy tôi, vẫy gọi tôi, cuốn tôi đi.

huonguyen
19-01-2009, 09:02
Một tin nhắn đến “Phượt Mai Châu đi”.
Chữ “phượt ” chỉ đơn giản mà đủ sức nặng để khiến tôi đồng ý chỉ trong 2,3 giây suy nghĩ. Thời gian ngắn vỏn vẹn có chừng ấy cũng giống như sự mơ hồ của tôi về ý nghía của chữ “phượt”. Sự nghĩ cực kỳ đơn giản với khía cạnh là đi đâu đó bằng xe máy và chỉ dừng lại như vậy thôi. Nghĩ rằng dù sao mình đã từng đi “phượt” chí ít cũng là một lần. Đâu có gì quá khó khăn và vất vả cho dù những điều đã được mô tả trong chặng đầu cày đường nhựa của chuyến xuyên rừng đã làm cho những người bạn tôi khi đọc và nhớ lại vẫn còn thấy gai người. Cũng chỉ nghĩ việc mô tả kỹ càng về cái sự thiếu kinh nghiệm trên đường của tôi sẽ giúp các bạn tôi đâu đó, khi đọc những dòng này sẽ cẩn thận hơn để không vấp phải những điều như tôi mô tả.
Và tôi đã vượt qua chính tôi sau lần đi Cúc Phương thì hà cớ gì ngăn tôi ở nhà vào hai ngày cuối tuần đầy nắng, thoát xa cái đô thị ồn ào và đầy bụi bặm nhỉ.
Lại chuẩn bị lên đường với chẳng còn mộng mị gì đâu vì không còn cảm giác lo lắng như lần đầu. Thực là một cảm xúc tốt cho những chuyến đi.
Chúng tôi hẹn nhau ở phía ngoài sân Mỹ Đình. Nói ra thì hơi quê mùa chứ từ hồi khánh thành sân đến nay, đây là lần đầu tiên tôi đến địa điểm này.
Bầu trời khoác lên mình chiếc khăn sương dày làm cho không khí chưa lấy gì hứa hẹn đây sẽ là một ngày tràn nắng. Gió lành lạnh mát mặt làm cho người đi như líu ríu lại. Đường đang thi công nên đầy bụi và những hõm lòng chảo nhỏ. Xe chúng tôi bò chậm tránh những chiếc xe tải lớn.
Những cây số đầu tiên đã ở phía sau, chỉ có bụi đường là ở lại. Chẳng thể thoát khỏi bụi bặm dù đã đi được chừng hai chục cây số. Đường Láng Hoà Lạc mịt mù bụi với những chiếc xe tải to đùng lao qua với tiếng còi xe inh ỏi. Dù đã bịt kín tai mà vẫn cảm thấy chói tai. Và cảm thấy phục các bác tài vì cái sự chịu đựng, sự dạn lì trên những chặng đường dày xe như thế này.
Việc trở thành “ôm” đã khiến cho tinh thần của tôi trở nên thụ động. Tôi như trùng xuống vì tiếng ồn và vì cả bụi bặm nữa. Áo gió khoác ngoài của tôi màu trắng nên không nhận ra màu bụi. Chỉ có cái quần là phản lại tôi. Nó đã chuyển từ màu tối sang màu bàng bạc. Cũng chẳng sao, “phượt ” bằng xe máy là thế. Chả quan trọng mấy với cái bụi bặm. Điều tôi cần lúc này là một cái gì đó để định chế lại cái tinh thần của tôi. Và cái thứ có thể giúp tôi tỉnh táo lúc này là một ly cà phê sữa thật nóng.
Vẫn chỉ là các xưởng sản xuất lướt qua mắt tôi, là những cánh đồng đất khô sau vụ gặt với rơm vàng đã chuyển sang màu mục, là những quán nhỏ ven đường. Tôi cố căng mắt cũng chả thấy có biển nào mang chữ cà phê. Vẫn cố chống chọi bằng cách huyên thuyên xích đế với bạn xế tôi. Tôi dấu kín cái cảm giác thèm cà phê ấy lại, đến khi bạn đồng hành chúng tôi yêu cầu dừng xe ở thị trấn Xuân Mai.
Mắt dõi quanh ngã ba tìm quán. Chả thấy có cái biển quán cà phê nào gần chỗ tôi đứng. Mặc cho các bạn xế, người thì đổ thêm xăng, người thì chạy đi mua thêm vài thứ cần thiết, tôi rảo bước đi tìm cái thứ tôi đang thực sự cần ấy. Cuối cùng cũng tìm được một quán thật "sành điệu" giữa trung tâm thị trấn. Gọi nhoáng nhoàng một ly cà phê vì nghĩ quỹ thời gian cũng chỉ chừng 10 phút cho việc uống và nghĩ rằng chắc chắn chỉ một ly cà phê sữa pha sẵn là thích hợp ở thời điểm này.
Thêm nữa, tôi lại nghĩ chả có đâu thời giờ nhiều mà ngâm ngợi hàng giờ để ngấm cái thơm thơm đắng đắng hay hay ấy nữa. Chỉ cần một ly cà phê, vì đã mất 5 phút cho việc đi và tìm quán, nên việc uống cũng chỉ còn 5 phút thôi. 5 phút để uống cà phê sẽ chả thấy ngon đâu phải không. Tôi nghĩ thế, nhưng tôi không còn cần cái cảm giác ngon ấy giừo nữa, điều tôi cần là ly cà phê có thể giúp tôi đừng chùng xuống như trên chặng đường ban nãy.
Thật thất vọng khi đặt trước mặt tôi lại là một tách cà phê phin đang nhỏ giọt chầm chậm. Cà phê bột đầy hự, nước ăm ắp, những giọt cà phê phản lại cái sự muốn uống nhanh của tôi. Những giọt cà phê đặc quánh nhỏ xuống lớp sữa dưới cái ly nhỏ. Sự chậm chạp không làm đổi màu sữa. Tôi đang nôn nóng và cần uống. Chả có ai nôn nóng như tôi lúc này. Giá mà có thể dùng thuật thôi miên để cho cái đống bột cà phê ấy giãn ra bớt, giúp khối nước nóng chảy nhanh qua khoảng tắc nghẽn nhỉ. Chưa được hớp nào đã nghe thấy tiếng điện thoại giục giã lên đường. Giọt cà phê vẫn đang chậm. Bao nhiêu cũng được, chỉ cần là không phải là uống sữa không là được. Bỏ phin ra, ngoáy nhoáng nhoàng biến ly sữa thành ly “bạc sỉu” đúng nghĩa của nó. Làm một ngụm, trong khi cái phin vẫn đang tiếp tục làm công việc nhỏ giọt cà phê xuống lòng nắp phin. Cũng thêm được chút ít cà phê đặc nữa để tiếp tục công việc đổi màu tôi đang làm. Quán mặc dù chỉ có vài người và thật vắng lặng để chủ có thể dễ dàng quan sát các động thái của khách nhưng cũng không đủ nhận ra sự vội vã của tôi trong vụ uống cà phê.
Đã cảm thấy vị đăng đắng trong hớp cà phê cuối, tôi đứng lên rời khỏi quán trong lúc điện thoại lại réo vang rộn rã giục tôi lên đường. Ra khỏi quán, tôi chạy thật nhanh về phía ngã ba nơi các bạn xế tôi đang chờ. Chỉ còn bạn xế tôi ở lại, bạn đồng hành kia đã vội vã lên đường và hẹn sẽ gặp chúng tôi ở cây số 30 trên đường đi Mai Châu.
Trời đã buông những tia nắng vàng nhẹ, gió vẫn man mát lạnh khiến tôi không thể chủ quan trong việc đi đường xa. Có lẽ chả có ai bịt bùng kín mít như tôi, tôi nghĩ thế. Tôi chỉ còn thiếu cái kính của mũ bảo hiểm so với đợt đi Cúc Phương. May mà có ngay một cái lá chắn phía trước là bạn xế tôi. Nên thấy chả cần đâu cái kính mũ bảo hiểm nữa rồi.
Xe băng qua những dải đồi xanh mướt, những ngôi nhà nhỏ bên những rặng mía thưa thớt. Thi thoảng lại thấy nhưng ngọn núi thấp trước mặt.
Chẳng thấy đâu người bạn đồng hành ở chỗ hẹn. Điện thoại mới biết bác vẫn đang vật vã trên đường nên chưa đến được chỗ hẹn đâu. Lại chờ đợi. Chúng tôi có nhiều thời gian mà, không bị chi phối như chặng xuyên rừng nên cũng thấy việc chờ đợi vì thế là rất ổn.
Chừng 10 phút sau, bạn đồng hành hiện ra. Thật hài hước khi thấy bên yếm xe bác một con gà mái tơ lông vàng óng, trong túi dết bên cạnh là hai nắm miến dong với một ít hành mùi. Cái sẽ gì diễn ra bữa trưa thế nhỉ. Tôi không thể và chưa mường tượng ra nổi những thời khắc sắp tới.
“Bọn mình sẽ ăn ở nhà dân, anh sẽ làm gà, nấu miến đãi nhé. Vụ này anh quen rồi chỉ chừng 3 phút là xong thôi”. Tôi trố mắt. Chả tin làm sao có thể vào nhà dân để xin nấu nhờ trong cái thời buổi mờ mờ ảo ảo này.
Nói xong chúng tôi lại tiếp tục lao đi. Đường đi đầy màu sắc của những dãy hàng hoa quả ven đường. Cam, quýt bày san sát cạnh nhau làm cho lối đi Mai Châu tràn sắc xanh thắm những rặng cây ven đường chen lẫn màu sắc sống động của trái ngọt.

susu
19-01-2009, 15:19
Chừng 10 phút sau, bạn đồng hành hiện ra. Thật hài hước khi thấy bên yếm xe bác một con gà mái tơ lông vàng óng, trong túi dết bên cạnh là hai nắm miến dong với một ít hành mùi. Cái sẽ gì diễn ra bữa trưa thế nhỉ. Tôi không thể và chưa mường tượng ra nổi những thời khắc sắp tới.
“Bọn mình sẽ ăn ở nhà dân, anh sẽ làm gà, nấu miến đãi nhé. Vụ này anh quen rồi chỉ chừng 3 phút là xong thôi”.

Bác nào mà hay vậy ta ??:L
Chưa chi đã thấy hứa hẹn một chuyến đi thú vị rồi !! :D :shrug:

huonguyen
19-01-2009, 16:27
Bác nào mà hay vậy ta ??:L
Chưa chi đã thấy hứa hẹn một chuyến đi thú vị rồi !! :D :shrug:

Tớ cũng thấy mọi thứ của chuyến đi này đều thú vị. Thú vị kể cả về nhân sự lẫn sự việc tớ sẽ kể tiếp theo.

huonguyen
20-01-2009, 13:16
Tôi rất đỗi ngạc nhiên và không thể hình dung ra về bữa trưa sắp tới gần. Chúng tôi vẫn tiếp tục đi lướt qua bạt ngàn mía tím đang vụ thu hoạch. Nắng vàng mật rót xuống Cao Phong cũng chưa đủ để không khí ấm lên. Gió heo may nhè nhẹ. Những đợt gió như thế này sẽ làm cho mật kết ngọt trong lòng thân mía. Đồng mía xì xào, rì rào. Ven đường, cạnh những ngôi nhà nhỏ là những cây hồng trơ lá, chỉ còn lúc lỉu quả vàng cam như mời gọi. Những cái thứ này mà ở thành phố thì có mà còn. Tôi đã từng thấy những cây xoài trong công viên gần nhà với những trái non mới chỉ nhỉnh hơn quả đào hôm trước, đến hôm sau, sau nữa cây đã trụi thùi lụi.
Vì vậy, ở nơi xa khuất nẻo thành phố này mới thấy quý giá khi nhìn thấy quả chín trên cành. Cả một niềm hạnh phúc thực sự.
Xe của bạn xế đồng hành vẫn ở phía trước, cách xe tôi chừng 100 mét. Áo lạnh mở phanh. Trông bác thật hoành tráng theo đúng nghĩa đen của từ này. Cái áo vừa bị hỏng khóa cứ phành phành vì đi ngược gió. Chẳng khó lắm để nhận ra dù bác có đi cách xa tầm nhìn. Nhưng không phải lúc nào bạn xế đồng hành cũng dẫn đầu. Lúc đi đầu, lúc lại đi sau, lúc lại đi ngay bên cạnh. Tôi vẫn không thể nhịn cười vì con gà và 2 năm miến ấy.
- À, hóa ra chẳng gặp được anh ở cây số 30 là vì những cái đồ đoàn này đây. Trông con gà của anh ngon nhỉ. Lông mượt mà, chân nhỏ và vàng óng.
- Anh dừng lại chỗ hay có người dân tộc mang gà xuống bán để mua. – bạn xế đồng hành đáp. Gà này thì đảm bảo chắc chắn là gà chạy bộ nhá. Mình cứ đi đến chừng 12 giờ thì nghỉ. Mọi người có đói thì cũng ngoan cố (ngoan ngoãn và cố gắng)chờ .
- Em biết sao không? - Bạn xế đồng hành tiếp - Trong 4 tiêu chí, đoàn mình đã đạt được 1 tiêu chí và có thể còn đạt nốt 2 tiêu chí nữa cũng nên.
Những câu nói gợi mở trí tò mò luôn thôi thúc tôi. “Tiêu chí gì vậy anh?”
- À, nghe nhé “Cơm chín tới, cải ngồng non, gái một con, gà ghẹ mái”.
Cả hội cười vang rộn rã vì câu nói của bạn xế đồng hành. Con đường đang như ngắn lại.
Vẫn đang bon bon trên đường, vừa qua cây xăng chừng 200m, bạn xế đồng hành dừng lại. “Anh nghĩ mình sẽ dừng lại ở đây chuẩn bị ăn trưa”.
Ở đâu có thể làm gà và nấu 2 cái nắm miến này nhỉ? Đi qua toàn thấy những căn quán nhỏ, đâu có thấy cái nhà dân nào đâu.
“Quay lại, quay lại. Anh nhìn thấy chỗ mình nghỉ chân rồi.”
Tôi mơ hồ, bạn xế tôi cũng nghi ngại. Ở đâu ra cái nhà cho nấu nhờ bây giờ. Xe vẫn quành lại theo. Cứ đi theo, biết đâu lại có chỗ thật.
Chúng tôi dừng lại cạnh một căn nhà nhỏ chếch với cây xăng. Hai ông bà chủ nhà đang chuẩn bị bữa trưa. Thấy người lạ, vả lại cũng hơi bỡ ngỡ khi anh bạn xế đồng hành hỏi về việc nhờ bếp để tổ chức ăn trưa ngay tại đây. Sự bỡ ngỡ chỉ thoáng chốc, điều này là mặc nhiên. Nhưng bà cụ vẫn đi lấy dụng cụ cho anh bạn xế đồng hành chuẩn bị làm gà.
Tôi cứ nghĩ con gà đã chết vì mào nó tái ngắt. Song, chẳng qua vì lạnh và đi gió nên mào gà mới như vậy. Chứ chân vẫn ấm và khi nhấc ra khỏi cái yếm xe nó vẫn còn quang quác kêu.
Bạn xế đồng hành dìm con gà ngập vào chậu nước để gà chết ngạt. Kiểu này làm cho thịt gà đen thâm nhưng lại rất ngọt. Con gà giãy dụa cố thoát. Cả tôi và bạn xế tôi và ông bà cụ đều không khoái cách làm này. Bạn xế đồng hành đành dùng chiêu thức cắt tiết gà. Bạn xế tôi có vẻ cũng có nghề trong vụ phượt bụi, ăn uống bụi bặm kiểu này nên chỉ lách nhẹ mũi dao vào phía động mạch nơi cổ gà, tiết đã nhỏ tới tấp vào lòng bát.
Cách dìm ngập con gà vào nước thực ra cũng có tác dụng. Kiểu này lúc nhỏ tôi cũng đã mục sở thị. Đối với những con gà, vịt non, trước khi làm thường nhúng nước lạnh để đến khi dội nước sôi, tuốt lông không bị tuột da. Nhưng chỉ thấm nước vào lông gà thôi chứ không làm theo kiểu dìm cho con gà chết ngạt thế này. Tôi nghĩ thế.
Bạn xế tôi thì lụi hụi đun nước trong bếp. Ánh lửa hồng đượm. Nước sôi bốc hơi nghi ngút. “Con trai thành phố mà cũng biết đun củi à? Lạ đấy”- Bà cụ chủ nhà khẽ khàng.

Tôi lúi húi rửa hành mùi. Bạn đồng hành tay làm thoăn thoắt, miệng vẫn hỏi ông bà cụ chủ nhà về việc làm sao để kiếm rau cho bữa trưa. Chẳng trả lời, bà cụ chủ nhà săng sái cầm rổ ra mảnh vườn nhỏ ngay trước hiên cắt những vạt cải mèo xanh ngát cho chúng tôi. Thật tuyệt!
Bạn xế và bạn đồng hành chỉ trong vài phút đã thoát y xong nàng gà mái liền bỏ vào nồi tiến hành công cuộc luộc. Những tay ăn chơi bụi bặm và lão luyện đang hì hụi chờ nồi nước luộc gà sôi bùng. Lửa cả. Nồi gà luộc sôi sùng sục. Khi nhìn thấy phần thịt gà dưới gần khớp chân co lên trơ phần xương ra là báo hiệu gà đã chín. Nhấc con gà ra khỏi nồi, bỏ lên thớt để chặt. Tưởng đã ngon, tưởng đã chén được chỉ sau chừng vài phút thao tác chặt, bạn đồng hành kêu toáng lên “Vẫn chưa chín, luộc tiếp em ơi”.
Về vụ luộc, tôi có kinh nghiệm thế này với những ả gà non. Để nước sủi chừng 5 phút, bắc ra khỏi bếp ngâm một lúc chừng 10-15 phút thì đảm bảo chả có ả nào lòng đào với lòng đỏ.
Đặt lại nồi gà luộc lên bếp, rút bớt củi cho lửa bớt bừng, đợi chừng 5 phút tiếp. Lại hì hụi vớt, lại hì hụi chặt. Thịt gà đã chín.
Bà cụ chủ nhà tiếc rẻ “Giá nghe tôi đừng có làm gà kiểu dìm ngạt thì miếng thịt có nhẽ sẽ đẹp hơn đấy”. Thôi, dầu sao cũng đã thấy đường hướng trước mặt rồi.
Bạn xế tôi lại hì hụi luộc rau. Tôi lĩnh chân loong toong hết rửa rau, ngâm miến, lại chuẩn bị gia vị chấm cho thịt gà.
Ông bà cụ chủ nhà nhất thiết từ chối không dùng cơm với chúng tôi vì bữa cơm của ông bà đã được dọn sẵn từ lúc chúng tôi vừa đến. Tha thiết lắm cũng không mời được ông bà cụ. Sự từ chối âu cũng là lẽ thường nhỉ.
Đĩa thịt gà bốc khói nghi ngút, rau cải mèo xanh thẫm cạnh bát miến nóng hổi làm chúng tôi cảm thấy đói cồn cào. Không thể mường tượng nổi bữa trưa lại hoành tráng thế này.
https://pic90.picturetrail.com/VOL2240/12037798/21403850/351868222.jpg
Ăn uống nhanh gọn, dọn dẹp tươm tất trả lại cảnh quan cho nhà ông bà chủ. Chúng tôi nghỉ ngơi trong chốc lát, trò truyện hàn huyên cùng ông bà. Ông bà trước kia là bộ đội quản lý đạn dược ở vùng này. Nhà có 4 người con đều đã phương trưởng cả. Ông bà kể những chuyện từ xa xưa vì sao lại lưu lạc lên vùng Cao Phong này, thời chiến ở đây bị ném bom ra sao, có cả 300 người chết mà không thấy xác như thế nào.
Năm máy bay Mỹ oanh tạc Hà nội, ông bà bồng bế đứa con gái mới sinh sơ tán lên vùng này rồi định cư luôn ở đây.
Câu chuyện sẽ không có hồi kết nếu chúng tôi chưa cần phải lên đường vì đã qua trưa mà đoạn đường tới Mai Châu còn hơn nửa nữa . Bên ngoài cửa những người khách đang đến chơi nhà bà cụ.
Tạm biệt người dân Cao Phong mến khách, chúng tôi cảm thấy thực sự quyến luyến dù chỉ dừng lại nơi đây vỏn vẹn hai giờ đồng hồ.

huonguyen
23-01-2009, 20:36
Đã qua nửa buổi chiều, ánh nắng vẫn vàng trong trên con đường hai bên tràn mía ở Tân Lạc. Thân tím sẫm hoà với màu xanh thậm hơi bàng bạc của lá. Trời cao sáng. Khung cảnh thật sống động. Không có nhiều xe lắm như tôi mường tượng. Gió nhè nhẹ khẽ lay động cây lá. Cũng không lạnh như hồi sáng, không nóng tưng bừng như khi trưa sang, tiết trời lúc này đã dịu lại.
Xe chúng tôi tiếp tục lao đi. Được một đoạn, lại biến mất bạn xế đồng hành. Quái thật, cái lão này! – Tôi nhủ thầm - . Đi cùng mà cứ thi thoảng lại mất tăm chả thấy đâu. Thế này thì tới mấy giờ mới đến nơi. Như hoạt động gián điệp, thoắt ẩn thoắt hiện ấy. Bạn xế tôi lại cho xe chậm lại, mắt không ngừng nhìn gương chiếu hậu tìm bạn xế đồng hành.
Kia rồi! Lại lả lướt ở đâu thế không biết. Tôi tự hỏi, sau cái vụ gà chạy bộ mua của đồng bào dân tộc thì còn có thêm sự vụ gì nữa đây.
Mặt tươi rói, bạn xế đồng hành lại vượt lên đủ để tôi và bạn xế tôi nhìn thấy một bó mía tím thẫm buộc sau xe anh.
-Mía Cao Phong, Tân Lạc là ngon nổi tiếng đấy. Anh mua để đến Mai Châu bọn mình chén. - Bạn xế đồng hành hồ hởi.
- Hì, cái bác này hay nhỉ! Cứ mỗi lần bác biến mất y rằng lại có sự vụ xảy ra. Tôi nói với bạn xế tôi. Bạn xế tôi chẳng trả lời chỉ cười như thể toàn chuyện “biết rồi, khổ lắm, nói mãi”về anh bạn này vậy.
- Ngần này mía, anh bảo, làm thế nào xơi cho hết mà không cần đến dao. - Tôi đánh đố.
- Dào, cô yên tâm đi. Thử nhìn anh thao tác xem nhé, chả hết ngay đấy. Ăn theo kiểu dã chiến without dao anh quen rồi. Chỉ có cái không biết cách ăn mía kiểu dã chiến của cô có chùng với kiểu của anh không thôi.
Ừ thì thử đợi. Biết thêm một cách thì cũng tốt mà. Tôi nhủ thầm.
Đã gặp nhiều núi hơn, Đường quanh co hơn, dưới thung lũng cây xanh bạt ngàn.
Hai lần trước đến Mai Châu, ý thức về cảnh vật là hoàn toàn thụ động. Chỉ nhớ lắm là đoạn cuối từ trên đường nhìn xuống thấy hiện ra thị trấn xinh đẹp và hiền hòa và chỉ thế thôi. Còn con đường đi dường như giông giống nhau thì phải.
Đến ngã ba Nho Quan, xe chúng tôi rẽ phải thẳng tiến về Mai Châu. À ra muốn đi vườn Quốc gia Cúc Phương cũng có thể từ đây.
Cũng không còn phải chờ đợi nhiều bạn xế đồng hành nữa vì trời đã buông xuống. Cần phải đến Mai Châu nhanh trước khi trời tối. Ý thức về độ dài đường xá của tôi cực kém. Tôi chẳng bao giờ ước được là mình sẽ còn phải đi bao lâu nếu không có cột cây số ven đường. Chỉ thấy bảo là gần tới khi qua cái chỗ này, khi đến cái chỗ kia là thôi không nghĩ nữa.
Cũng chẳng còn có gì khiến bạn xế đồng hành có thể biến mất ngoại trừ sự mường tượng về những bắp ngô nếp luộc thơm phức tay trên đèo Da Dí. Qua chỗ bán ngô, chỉ nhìn thấy toàn giò phong lan bày ê chề, chả thấy ngô ở đâu nữa cả. Chiều xuống rồi.
Lại đi tiếp. Chuyến đi này cứ như thể đi để thưởng thức đặc sản của vùng Hoà Bình vậy. Có lẽ điều này dường như đúng với tôi. Phần còn lại của đoàn hình như đã “mòn đường chết cỏ” ở đây rồi.
Việc định hướng của tôi thực kém vì hai lần trước sự nhận biết về Bản Lác, về Mai Châu là chả có gì. Đi qua cái cổng, phía trước có biển đề địa điểm, nhìn sang tay trái thấy có cái nhà sàn lớn cạnh một bãi đất rộng tôi đã nhận ra địa điểm tổ chức cho đại hội box du hí hồi tháng 6 là đây. Cũng may trí nhớ cũng chưa tuột hết.
Bản Lác hôm nay đông vui và nhộn nhịp. Từ phía ngoài đường cái vào đã nhìn thấy hàng tốp học sinh, sinh viên chắc đến Mai Châu chơi dịp cuối tuần. Âm thanh vọng ra từ bản Lác hứa hẹn một tối vui say.
Chúng tôi không dừng chân ở bản Lác mà sang Pom Koọng. Chủ nhà tiếp đón thật nồng hậu như thể người thân từ lâu mới gặp lại.
Chiêu thức lúc trưa lại được đem ra tiến hành. Trên đường vào bản, bạn xế đồng hành đã có ý định vào bếp trổ tài thêm lần nữa.
Thật ngại. Song, bọn con gái chúng tôi chỉ có thể tháo vát ở những nơi mình đã thực sự quen rồi. Ở những nơi xa lạ như thế này, bản lĩnh cộng thêm kinh nghiệm mới có được những bữa ăn ngon. Tôi không có kinh nghiệm gì về vùng này nên không dám “múa rìu qua mắt thợ”.
Nhớ dạo cách đây chừng mấy năm đi Sapa. Từ sáng sớm, cả đoàn đã phải chui ra khỏi chăn ấm, lục tục chuẩn bị ăn sáng để đi Thác Bạc - Cầu Mây. Thời gian dành cho ăn uống không nhiều. Vậy mà do khách đông - chủ nhà không phục vụ kịp, chúng tôi đành lăn xả vào bếp, tất nhiên là được sự đồng ý của chủ nhà. Không quen bếp nên thao tác cũng chẳng thể nhanh được. Cộng với sự thoải mái trong sử dụng gia giảm gia vị, ướp cái nọ nêm cái kia cũng ngốn không ít thời gian của chúng tôi. Cuối cũng cho ra sản phẩm là những bát miến, bát mỳ thơm phức với cảm quan bắt mắt là những cọng hành mùi điểm bên trên. Cả hội sì sụp ăn. Cái gì cũng vừa vặn như ở nhà mẹ nấu ấy nhỉ. Lào xào, nếu lần nào đi du lịch mà cũng được lăn vào tự nấu cho mình thế này thì thích. Tha hồ mà ăn ngon.
Niềm vui chẳng ở lại lâu, lúc tính tiền, ngoài vụ tính mỳ, cháo theo bảng giá có sẵn, dòng cuối cùng quote thêm số tiền gia vị gia giảm mà chúng tôi đã dùng bằng giá thành 2 bát mỳ. Cả bọn trợn tròn mắt ngạc nhiên. Ở đâu ra cái kiểu định giá thế nhỉ? Chủ nhà giải thích một hồi cho chúng tôi. Nào là dùng tốn gia vị, mỳ chính, dầu ăn …. tốn cả đến rau xanh của nhà hàng nữa. Nói chung là tốn. Thôi thì chả bực mình làm gì cho mệt. Miễn là mình sáng nay được ăn sáng như đang ở Hà nội do mẹ nấu thế là ổn rồi.
Kể tiếp chuyện chuẩn bị bữa chiều. Bạn xế đồng hành lại một lần nữa biến mất. Tôi cũng chỉ nghĩ bạn xế đồng hành chắc lại đi đâu đấy một chút rồi sẽ quay lại, còn việc ăn uống đã có chủ nhà lo toan rồi.
Tôi lang thang sang bản Lác chơi. Bản Lác đã lên đèn.
Trời chiều xuống thẫm màu làm cho khoảng sáng dưới rặng cây chỉ còn nhàn nhạt.
https://pic90.picturetrail.com:80/VOL2240/12037798/21403850/352261735.jpg
Những cành mận hoa trắng đã tàn dần vẫn tạo thành một khoảng trắng đùng đục vắt trên những thân cây.
https://pic90.picturetrail.com:80/VOL2240/12037798/21403850/352261709.jpg
Chẳng còn thấy rõ hoa nữa.
Trời chiều nên cũng chỉ đi loanh quanh trong khu vực thôn bản mà không thể đi xa ra ngoài nhiều vì không muốn. Tôi dừng lại ở khu nhà sàn đoàn tôi đã nghỉ hồi tháng 6, cũng chẳng có gì đáng xem ngoài mấy cái bàn bày đầy đồ lưu niệm. Rẽ sang phía bên kia đường, tôi chăm chú nhìn một bà cụ đang tết thoăn thoắt những sợi chỉ xanh hồng thành cái vòng đeo tay. Việc đan vừa mới bắt đầu. Tôi tò mò xem sự phức tạp của việc đan lát thực ra thế nào. Nhìn thao tác của bà cụ một lúc thì thấy rằng việc tết dây không hề quá khó khăn như tôi tưởng. Chỉ cần chặt tay để cho các múi kết không lỏng lẻo là ổn. Tuy nhiên, phải khi đã quen lắm mới thấy là hoàn toàn đơn giản.
Công việc này được làm trong những buổi nông nhàn. Giá thành sản phẩm cũng chẳng đáng là bao nhiêu so với công sức bỏ ra. Tôi nghĩ vậy. Bà cụ kể việc làm như thế này cũng để phụ thêm đồng quà tấm bánh cho các cháu bà mà thôi, còn để tính là nguồn thu nhập chủ yếu thì xa vời quá.
Thành phẩm sau 30 phút đây
https://pic90.picturetrail.com/VOL2240/12037798/21403850/352262875.jpg
Mấy đứa trẻ - cháu bà cụ- xúm lại nhìn tôi rất ngạc nhiên vì chả mấy khi có khách lại ngồi lâu đến vậy và hỏi han đủ thứ nữa chứ. Hai đứa cháu gái lại là cháu nội. Đứa chị 7 tuổi mà bé tẹo bé tý. Đứa em 4 tuổi trông phương phí hơn nhiều. Cứ ngỡ chỉ chênh nhau chừng 1 tuổi là cùng.
https://pic90.picturetrail.com:80/VOL2240/12037798/21403850/352261767.jpg
Bà cụ kể rằng. mấy đứa này ăn uống cũng lạ, cứ ăn thịt là chúng nó lại khóc. Tôi bán tín bán nghi. Chả hiểu thật hay đùa nữa. Nhưng nhìn chúng nó nhỏ bé cũng đành tin vậy.
Tiếng điện thoại lại réo rắt giục về ăn tối. Hừm, mình vô tích sự thật đấy. Chốn đi chơi chả giúp được cái gì.
Ở đâu đấy đã đọc được câu “đi lòng vòng mãi vẫn chưa ra khỏi nhà”. Với tôi, ở đây, lòng vòng mãi vẫn chưa thấy đường về Pom Koọng. Chả hiểu cái khả năng định hướng của mình để đâu nữa. Thôi, đừng có dụng công nhiều. Hỏi đường đi cho chắc nào.
Về đến khu nhà nghỉ đã thơm sực mùi xào nấu. Chưa nhìn thấy mâm cơm đâu mà đã mường tượng chắc là hoành tráng phải biết rồi.
Kể ra thì cũng hoành tráng thật. Trong cái khoảng mâm to rộng bày ngập thức ăn bốc khói nghi ngút. Chẳng cao sang cơm gà cá gỏi gì đâu, nhưng đối với tôi thế đã là sơn hào hải vị rồi.
- Anh đi chợ và tự nấu. Các cô chú thưởng thức đi xem anh thao tác thế này có được không.
Chỉ cần có một bữa ăn đơn giản đã là hơn sức mong đợi rồi, nói gì đến cả một mâm đầy thức ăn, món nào cũng hấp dẫn nhường kia.
https://pic90.picturetrail.com:80/VOL2240/12037798/21403850/352261822.jpg
Hỏi với chả han. Bác lobby cho mình kinh quá.
Cùng nghỉ ở Pom Koọng hôm nay có một đôi vợ chồng du khách người Hà Lan. Lúc tôi về họ đang dùng cơm tối phía ngoài nhà sàn. Bạn hướng dẫn cho đôi vợ chồng du khách, sau sự gợi ý của bạn xế đồng hành, bạn xế tôi và anh chủ nhà liền ra mời cả hai ông bà vào dự cùng. Cũng chẳng lâu lắm cái sự bỡ ngỡ. Những vị khách có thể bắt nhập được ngay với không khí của bữa cơm ấm cúng và thân mật.
Nào là đan tay uống rượu kiểu “khát vọng”
https://pic90.picturetrail.com/VOL2240/12037798/21403850/352261880.jpg

Nào là cách dùng đũa để gắp thức ăn cho người khác.
https://pic90.picturetrail.com/VOL2240/12037798/21403850/352262004.jpg

Cách gì, kiểu nào cũng làm cho không khí của bữa cơm tối vui vẻ và náo nhiệt như có đông người lắm vậy.

Tiệc vui cũng đến lúc tàn. Chúng tôi lại thu dọn gọn ghẽ mâm bát cho chủ nhà. Ngoài trời, sương xuống lạnh. Trên cao kia lốm đốm những vì sao nhỏ li ti. Chắc ngày mai sẽ nắng rỡ đây. Tôi nghĩ thế.
Đôi chân không mệt mỏi nhưng đôi mắt thì như díu lại. Chui vào chăn ấm vỗ về một giấc ngủ yên bình cho tôi nơi miền sơn cước.

HaSapa
31-01-2009, 22:47
Hay quá, sao bác Huonguyen không viết tiếp đi ạ. Em cứ ngày refresh mấy lần mà vẫn chưa có bài mới

huonguyen
02-02-2009, 09:15
Giấc ngủ đến nhanh song cũng chóng dời đi nhẹ nhàng. Bên ngoài kia, bầu trời khoác lên tấm áo với muôn ngàn vì sao lấp lánh. Dày sao thì nắng, vắng sao thì mưa. Ngày mai trời sẽ nắng lắm đây, tôi tự nhủ. Trời trong và lạnh. Lạ nhà. Vả lại chỉ hơi buồn ngủ chứ không mệt mỏi đôi chân như dạo đi xuyên rừng nên tôi lọ mọ ra phía ngoài hiên. Mai Châu im vắng và thanh bình. Mảnh trăng thượng tuần treo trên cao như đang cười một đứa chẳng ngủ nghê gì là tôi lại ngồi thu lu nơi ngoài trời rét mướt thế.
Bên Bản Lác yên tĩnh đã từ lâu. Buổi biểu diễn của đội văn nghệ bản Lác đã kết thúc từ trước khi chúng tôi tới hồi chiều. Tha hồ tiếc nuối, song đã từng được xem đội văn nghệ biểu diễn hồi đại hội box tháng 6 nên cũng không lấy gì làm thất vọng.
Đêm. Chẳng có ai thức như tôi lúc này. Chỉ còn những khóm cây khẽ lay động, cành lá lào xào, rì rào. Phía xa xa những cây cau vươn cao như với tới ánh trăng toả xuống dịu dàng.
Lạnh. Tôi không nên ngồi mãi như thế này chứ, phải không. Chui lại vào chăn ấm hóng hớt giấc ngủ đến tiếp. Ngoan nào.
Trời tờ mờ sáng. Đã có tiếng người đi dưới đường kia. Tôi không muốn ra khỏi chăn tưởng như mình vẫn còn có thể ngủ nướng.
Mùi khói bếp thơm tỏa lan. Đã có tiếng chủ nhà lào xào đi chuẩn bị ăn sáng. Tôi trở dậy, khẽ mở cánh cửa sổ nhìn ra phía ngoài. Khác hẳn với bầu trời trong lúc đêm. Sáng Mai châu chìm ngập trong làn sương mù đặc sệt. Chẳng thể thấy gì từ phía xa xa.
https://pic90.picturetrail.com/VOL2240/12037798/21403850/353370122.jpg
Chỉ thấy gần nhất là mấy cây cau dường như đã bị làn sương dày ngoạm mất dải ngọn.
Dấp nước lạnh vào khăn. Sự lạnh của làn nước làm da mặt tôi tê cứng.
Sáng sớm chẳng hứa hẹn gì cho một ngày vui cho tôi. Tôi buồn nản. Lại nghĩ, hay tối qua niềm phấn khích đã đong đầy thì bây giờ nên có những phút trống, lắng cho cân bằng nhỉ.
Chủ nhà vẫn lục tục đi pha trà, chuẩn bị đồ ăn sáng cho vợ chồng người khách Hà Lan và chúng tôi.
Khung cảnh lại một lần nữa không nhuốm màu ảm đạm khi “How Can I Tell Her” vang lên. Bạn xế đồng hành có vẻ rất kết bài này thì phải. Mở đầu bao giờ cũng là và chỉ là “How Can I Tell Her” của Lobo.
Chúng tôi ăn sáng ở bếp. Đó là sáng kiến của bạn hướng dẫn viên. Không khí ấm cúng và tách biệt sẽ đem đến một không gian yên bình cho bữa sáng của vợ chồng người du khách. Chất xúc tác được tạo thêm lên như trong buổi tối hôm qua sẽ giữ chân họ, níu họ không đi tiếp để vui. Dường như, trong ánh mắt họ tôi thấy đây như một kỳ nghỉ thực sự vậy.

Bên nhà đối diện đã nghe tiếng trống thúc giục rộn rã. Tưởng như Mai Châu lại lì xì cho chúng tôi một buổi diễn văn nghệ của bản vào sáng chủ nhật đầu năm. Nhưng không. Hôm nay chỉ là buổi tập chuẩn bị. Mọi thành viên đều chăm chú và thành thục trong từng động tác, từng tiết tấu nhịp phách cho ăn khớp với điệu múa.
Điểm đến tiếp theo sáng nay của vợ chồng ông bà du khách là Vườn Quốc Gia Cúc Phương. Chúng tôi, trên đường trở về Hà nội, cũng định ghé thêm một vài điểm nữa. Bầu trời đã hé rọi những tia nắng mỏng. Làn sương đã bớt mờ đục. Vẫn còn rét nhiều lắm.
https://pic90.picturetrail.com/VOL2240/12037798/21403850/353370151.jpg
Bên kia căn nhà đối diện, đội văn nghệ vẫn tiếng trống tiếng đàn dìu dặt. Những cánh tay như những búp non nhẹ vươn lên dịu dàng trong nắng gió xuân sớm. Chúng tôi bịn rịn bên những người bạn vừa gặp gỡ. Những cái bắt tay thật chặt, những ánh nhìn trìu mến. Một cảm xúc nghẹn dâng trong buổi chia ly.
Lại chuẩn bị lên đường. Tạm biệt Mai Châu nhé. Chúc những người ở lại một năm mới yên bình và gặt hái nhiều thành công trong công việc.
Đi xa về gần, mọi người hay nói vậy. Loáng một cái xe chúng tôi đã lướt tới Cao Phong. Ánh nhìn chúng tôi cùng lướt qua nơi căn nhà nhỏ của ông bà cụ nhiệt tình ở Cao Phong ấy. Dáng ông cụ nhỏ thó lẫn cùng với dáng dấp tần tảo của bà làm tôi thắt lòng.

Mật ngọt Cao Phong
https://pic90.picturetrail.com/VOL2240/12037798/21403850/353370087.jpg
Đường về Hà nội nắng vàng lan tỏa ấm áp xua tan giá lạnh mùa đông. Một chuyến đi an lành. Tôi nghĩ thế.

tichuot
02-02-2009, 14:43
Sau 1 chuyến đi chơi, tớ chụp được 1 loại cây thuốc quý nè. gửi lên cho các anh chị có cơi hội chiêm ngưỡng nhé(NT)(NT)
Nhưng tớ không biết cách post hình lên, help me!

huonguyen
04-02-2009, 13:47
Vậy là chuyến đi đầu tiên của năm 2009 với tôi tạm gọi là suôn sẻ. Tôi đã sống thực sự trong từng cảm xúc của chuyến đi ấy. Những sự việc xảy ra suốt dọc chặng đường không rời xa tôi.
Chuyến đi thứ hai của năm 2009 là chuyến hướng về dải đất miền Trung đầy nắng và gió, đầy yêu thương và ưu tư của tôi.
Chuyến đi này đã được ấp ủ từ những ngày đầu tháng 11 của năm cũ.
Tôi cũng như bao bạn tôi khác trên đường phiêu du đều hy vọng mọi chuyến đi của dân phượt đều "smoothy as silk" (câu slogan của Thai Airways).
Chờ tôi kể tiếp nhé

REDfox_85HN
05-02-2009, 09:28
hay quá! Thèm!

huonguyen
06-02-2009, 11:34
Tháng 11 là tháng giao thời của sự bận rộn chuẩn bị cho công việc một năm mới và sự nhàn tản khi kết thúc một năm cũ. Trong buổi giao thời này, mọi công việc như chậm lại, thảnh thơi hơn. Và vì vậy, tôi - không có lý gì không create cho riêng mình một chuyến du xuân đến vùng đất đã rất đỗi quen thuộc - vùng thắt đáy lưng ong của tổ quốc.
Chuyến đi ngày cận Tết với hành trình qua gần 800 km sẽ là những điểm đến đầy thân thương và ưu tư của tôi, những điểm đến nơi có những người thân luôn ngóng tôi trở về.
Hành trình Quảng trị - Huế - Quảng Nam - Đà nẵng là hành trình trải dài trên chặng 800 cây số trong 4 ngày, là hành trình đi tôi đã dự định cho những ngày đầu tiên của năm mới.
Bao nhiêu năm đã qua, tôi vẫn giữ thói quen trở về vùng đất gắn bó với tôi biết bao kỷ niệm vào những ngày cận Tết.
Đó là thói quen có thể trong mắt người là tốt, song đối với tôi, với thời gian quá bức bối và eo hẹp, có cảm giác sự đi cũng chỉ như lướt tới nơi chốn nhiều yêu thương ngần ấy làm tôi chưa thực sự hài lòng với bản thân mình. Tôi tự trách tôi. Đúng vậy.
Nhưng tôi vẫn quyết định đi vào những ngày như vậy, những ngày khiến tôi có thể thảnh thơi khi công việc của buổi cuối năm vừa mới kết thúc và những việc của năm liền kề đang chớm bắt đầu. Nó không nặng nề và đầy gấp gáp của sự thúc giục. Nó không bức bách tôi, song tôi cũng chỉ có thời gian ngần ấy và cũng không thể lâu hơn ngần ấy cho được.
Việc quyết định đi vào bằng xe open bus và trở ra bằng máy bay là giải pháp tôi lựa chọn cho chuyến đi này. Tôi có thể tiết kiệm được tối đa thời gian và vì vậy níu tôi lâu hơn bên cạnh người thân chăng. Tôi nghĩ thế và quyết xúc tiến chuẩn bị cho việc đi vào những ngày đầu tháng 11.
Cũng phải nói thêm rằng, dường như đôi chân của tôi càng ngày càng có dấu hiệu của sự “không thể ngồi yên”. Lúc nào cũng mong ngóng đi đâu đấy. Lạ thật.
Tôi lọ mọ tìm vé máy bay cho chuyến trở về từ Đà nẵng. Vé xe open bus thì đơn giản hơn rất nhiều. Cận ngày ra mua cũng được.
Vé máy bay cho chuyến trở ra Hà nội cũng không quá khó mua từ hãng hàng không giá rẻ đang cạnh tranh với hãng quốc gia. Sự tiện ích của internet làm cho việc mua trở nên đơn giản. Tôi yên tâm cho chuyến trở về từ Đà nẵng sẽ không phải cố nhét vào tai những bài ca ồn ào từ cái màn hình trên xe open bus cũng như sự vô ý của một số người thèm thuốc cứ thản nhiên rít trong xe kín chật mùi nệm ghế khó chịu.
Giá của sự trở về đã được ấn định. Tôi chỉ còn mang booking ra phòng vé gần nhất để thanh toán và nhận lấy tấm vé chính thức cho mình.
Hừm, giản đơn quá nhỉ. Ơn trời!
Sự háo hức càng được nhân lên gấp bội khi nhận ra rằng trong khi book tôi đã chọn vé về vào ngày trăng tròn lẻ - ngày chủ nhật – sau ngày phố cổ Hội An thắp đèn lồng suốt dọc hai bên phố cổ một ngày - một thói quen đã thành nếp từ lâu của người dân ở đây.
Tôi vui không thể tả xiết vì sự ngẫu nhiên này, vì chuyến đi thăm thân có thể một công đôi ba việc. Lý do tôi có mặt tại Hội An đó là thăm người thân tôi đã từ hơn 400 ngày không gặp. Bên cạnh đó, tôi có thể thăm phố cổ đầy ánh sáng của đèn lồng vào ngày thứ 7 mà không vướng màu ánh sáng của cuộc sống hiện đại, tôi có thể đi Thánh địa Mỹ Sơn và không biết còn vô số sự ngẫu nhiên nào sẽ đồng hành với tôi tại Hội An nhỉ.
Lại khoác ba lô lên vai, lại leo lên xe open bus để bắt đầu một chuyến đi mới. Thời tiết không lạnh lắm, những hạt mưa xuân bay lắc rắc trong không gian mờ mờ sương khói. Tạm biệt Hà nội thân thương. Tạm biệt những con đường đầy chật người xe những buổi tan tầm. Tôi đi nhé.
Chiếc xe lao đi trong màu đêm vừa xuống yên ả.

huonguyen
06-02-2009, 17:03
Tôi có trạng thái rất lạ trên xe ô tô. Cứ hít thở cái không khí trong xe một lúc là mắt tôi díu lại. Kể cũng được. Xe đi đêm, cũng không làm cho sự tiếc nuối lấy gì làm nhiều. Vả lại, tôi được tấn vào khoảng giữa xe nên có muốn ngắm cũng thấy cảnh sắc ban đêm cứ thế vùn vụt trôi qua. Thế nên chả tiếc nữa. Trước mặt cái vô tuyến to đùng cứ như chực lao thẳng vào tôi đang chiếu những cảnh chạy đuổi săn lùng, những màn võ thuật đẹp mắt của bộ phim “So close”. Tôi nhìn thấy Thư Kỳ, tôi nhìn thấy Triệu Vi, mắt tôi nhoè đi và díu lại khi nhìn thấy Song Seung Hun - diễn viên nam chính trong phim “Trái tim mùa thu”. Cứ đấm đá tơi bời thế này, cứ xả đạn vèo vèo nhường ấy thì chỉ có nước chùm kín mặt ngủ một giấc cho xong.

Giấc ngủ bồng bềnh. Tôi cũng chẳng có khái niệm sẽ dừng lại ở Ninh Bình để ăn tối như các hành khách khác trên xe. Song, vẫn phải xuống hít hà cái fresh air cho nó bớt mụ mị cái đầu.
Quán ăn đông chật người. Các xe open bus chật cửa vào. Phải nhớ trong cái lúc đầu óc tù mù buồn ngủ là cái biển số xe, là những người khách nào đi cùng mình trong chuyến ấy để còn biết mà lên lại theo.

Nghỉ tại Ninh Bình chừng 35 phút, xe lại tiếp tục hành trình.
Cũng may cho tôi, chừng 1 tiếng sau khi đi tiếp, cái vô tuyến tắt phụt, mất hết tín hiệu. Đỡ ồn ào nhỉ. Giấc ngủ lại lôi tuột tôi đi.
Ánh sáng vàng của đèn điện bên đường rọi vào xe thức tôi dậy. Ở đâu nhỉ? Đồng hồ điểm 12h đêm. Các bảng biển hiệu lướt qua. Đã đến cuối Vinh rồi đấy. Chẳng mường tượng nổi Vinh như thế nào vào ban ngày. Ban đêm, Vinh thật nhẹ nhàng trong ánh vàng huyền ảo. Đường phố vắng lặng, những chùm đèn mầu trang trí trên nóc nhà cơ quan công sở mừng năm mới lấp lánh.
Đã sang những vùng cánh đồng mông quạnh. Chẳng có ánh đèn nào ngoài ánh pha quét trên đường, phải nhỏm lên mới trông thấy được. Màu đêm lại tràn ngập xe dìu tôi vào giấc ngủ chập chờn.
Nghĩ ngợi, chắc chỉ tầm 6 giờ sáng là tới cầu Mỹ Chánh – điểm dừng chân đầu tiên của tôi trong chặng hành trình. Chỉ hai vắt thức ngủ, ngủ thức là đến nơi đấy. Ngủ đi bạn ơi.

“Ai xuống Mỹ Trung thì ra cửa nhé!”- tiếng phụ xe nhắc nhở. Lại nhìn đồng hồ. Đã gần 5 giờ sáng rồi. Bây giờ mới đến địa phận Quảng Bình. Tôi suốt ruột. Thế này thì phải hơn 7 giờ mới đến nơi à.
À mà có sao. Mình đã free rồi, cần gì phải căn với chỉnh thời gian cho nó thật sự chính xác đến từng miligam như ở nhà nhỉ.
Trên xe hành khách đã vắng bớt đi nhiều. Mọi người đã xuống dọc đường từ Hà Tĩnh vào tới Quảng Bình rồi.
Phía gần chỗ tôi ngồi có một ghế trống. Bên cạnh phía trước tôi cũng chẳng có ai ngồi. Tôi chuyển sang chỗ ngồi gần của sổ để ngắm cảnh khi buổi bình minh. Tưởng thế mà bất thành. Những hạt mưa bay kín đặc khiến mặt trời càng kéo mạnh tấm chăn mây tối màu che kín những ánh ban mai của buổi bình minh mà tôi đang mong đợi sẽ mang màu rực rỡ.
Vẫn có thể thấy những cánh đồng đã lốm đốm những màu xanh của mạ non mới cấy. Vẫn có thể thấy những cuộn khói bếp toả ra từ những ngôi nhà ven hai bên đường. Và thấy những người đi lầm lũi trong chiếc áo mưa mỏng mảnh như díu vào nhau vì rét dưới kia. Tôi không thấy lạnh vì tôi ở trong xe. Nhưng tôi có cảm giác lạnh vì thương những người một nắng hai sương vào lúc đông giá này. Cái tết cổ truyền đến sớm hơn mọi năm làm cho ai ai cũng tất bật. Chưa lo hết mối lo năm cũ đã phải gồng mình lên để gánh nỗi lo năm mới. Vẫn phải kiếm kế mưu sinh, cũng vẫn phải mặc cho con cái và người thân những tấm áo thơm mới để đón Tết. Nỗi lo trĩu nặng trên khuôn mặt họ lướt qua mắt tôi.
Tôi không muốn nhuốm buồn nhiều trong chặng đầu của hành trình liền rời khuôn cửa sổ tiến về phía bác tài đang say sưa hát.
“Anh cho em xuống đầu cầu Mỹ Chánh nhé”- Tôi yêu cầu.
“Cứ yên tâm. Khoảng một tiếng nữa mới đến được vì đoạn này bắn tốc độ nên phải đi chậm em ạ.”- Bác tài ngừng hát nhẹ nhàng bảo tôi.
Mưa có vẻ lại nặng hạt hơn trước. Khốn khổ. Mình có những tận 4 thằng đệ tử làm sao để áo mưa mình che hết chúng nó đây. Ông trời ơi, ông bớt mưa đi chút nhé cho con về đến nơi rồi ông muốn mưa sập trời cũng được.

“Ai vừa nói xuống Mỹ Chánh thì chuẩn bị đi.”- Tiếng phụ xe nhắc nhở.
Tôi cấp tập rời khỏi xe. Trời đã không còn mưa đúng như tôi nguyện cầu. Cỏ ven dệ đường ướt lép nhép. Vác 4 tên đệ của tôi đặt xuống mép đường nhựa và chuẩn bị cuộc bộ hành 3km đi vào làng.

Anh Già
06-02-2009, 22:33
Em huonguyen viết văn hay quá nhỉ, hôm nào có dịp cho anh làm đệ đi đâu một chuyến nhé ! :D

huonguyen
08-02-2009, 16:33
Em huonguyen viết văn hay quá nhỉ, hôm nào có dịp cho anh làm đệ đi đâu một chuyến nhé ! :D

Vầng ạ. Hôm nào bác làm đệ đi với em lên trời một chuyến!

huonguyen
09-02-2009, 15:51
Đường vào làng tôi thật dài trong những ngày mưa. Những cái ổ voi to đùng cứ nối tiếp nhau giữa chặng vào. Cũng chẳng thấy bóng dáng của học trò trên đường tới trường buổi sáng sớm hôm nay. Chẳng thấy mạ non lên xanh như những cánh đồng đã lướt qua tôi trên chặng đường đi phía trước. Chẳng thấy bóng dáng trâu cùng thợ cày trên các thửa ruộng. Ruộng nước đã bừa mượt, tôi đoán thế vì thấy những mảng bùn non mỏng mịn như lụa đang trải ra trước mắt. Khung cảnh vắng lặng, màu nâu nhạt của đất với màu ảm đạm của bầu trời chực mưa giục tôi bước nhanh. Đã thấy có bóng dáng người đi ngược lại phía tôi. Hai tên đệ tử dưới tay tôi càng ngày càng ỳ thì lỳ, ghét thế. Chân tôi vẫn bước mà người như trĩu xuống.
Vì không mưa nên có thể cho phép nghỉ ngơi một chút, để đào thoát một lúc khỏi hai cái khối đang nặng trịch kia. Đã có nhiều xe máy đi hơn về phía hướng ra quốc lộ. Tôi đang vui vì thoát khỏi hai tê đệ nặng chịch thì một chiếc xe máy đỗ sịch trước mặt.
“Cô về thì cũng báo với anh một tiếng chứ.”-Tiếng đàn ông sau lần mũ bảo hiểm bịt bùng với khẩu trang và kính cất lên.
“A, anh. Em cứ sợ anh đang ở Đà nẵng nên cũng ngại không dám phiền chị. Đang thử cố xem đi thêm được đến cầu đầu làng mình không đấy ạ”
“Với ngần ấy đồ đạc lỉnh kình nhường kia mà cô đòi đi tận 3 km. Cô bướng nhỉ.”- Anh tôi dằn giọng. “Thôi, lên xe anh trở về nhà. Nhanh lên không thì rét mướt tái hết mặt mũi rồi kìa.”
May mắn thế không biết. Đúng là buồn ngủ gặp chiếu manh. Bravo anh!
Mở cánh cổng sắt kêu cút kít vì gỉ sét, bao nhiêu kỷ niệm chợt ùa về vây lấy tôi. Rêu phong sân nhà lôi chân tôi trơn tuột.
“Cẩn thận đấy”- Anh tôi nhắc.
“Thôi cất đồ đi rồi chuẩn bị ăn sáng kẻo muộn rồi. À mà có cà phê không đấy?”
“Về đây mà lại không uống cà phê, anh hỏi hay nhỉ”- tôi bướng bỉnh.
“À thì cứ hỏi thế, lỡ lại vui quá chẳng buồn uống thì sao.”
“Đã cấy chưa anh, cận Tết rồi mà.”-Tôi hỏi thăm dò
“Làng mình dạo này chỉ gieo thôi, không cấy em ạ, nên cũng nhàn. Có máy gieo rồi”
https://pic90.picturetrail.com/VOL2240/12037798/21403850/354222965.jpg
(Ảnh sưu tầm)
Chỉ một đoạn đường ngắn mà có những hai quán cà phê. Cà phê ở quê tôi có thể sánh ngang với cà phê pha phin thượng hạng của những thương hiệu nổi tiếng. Chắc cũng tại dân ở đây ghiền quá nên mới có sự riêng biệt và khác biệt này. Cũng có thể cho là tôi mới chỉ biết đến cà phê ở mức độ hạn hẹp. Song, tôi cứ cho ý kiến của tôi giờ đây là đúng nhất.
Ngồi trong quán đã nghe tiếng lào xào kẻ mua người bán của chợ nơi thôn quê vẳng về. Tôi rảo bước về phía đó, phía bên kia cái đình làng đứng ngạo nghễ như cười nhạo thời gian.
Người đi chợ tấp nập. Này là hàng hoa trái với những xanh mướt của cam, vàng ửng của quit, xanh thẫm của dưa hấu, nhạt nâu nhãn Huế, đỏ ối của những trái táo to thơm nức. Cạnh bên là những gói mứt gừng vàng chanh ngào chiếc áo đường trắng muốt, những gói bánh thuẫn vàng suộm hương thơm ngào ngạt. Bên kia là hàng rau, với cải xanh non mởn, cải thảo như những đôi tay trắng ngà chụm khum lại trên mặt quầy, với đỏ ối của cà chua xen lẫn với cà tím, với những mớ rau lang non mịn như mời gọi các bà nội trợ. Phía ngoài gần bờ sông là hàng thực phẩm với những tảng thịt bò thịt lợn tươi nẩy, với những cá sông quẫy tung trong chậu, với những xảo cá nục cá chích mang còn đỏ thắm. Phía cuối chợ là tiệm hàng tạp hóa ngày tết rực rỡ màu sắc. Không khí Tết đã ào về rồi đấy.
Tay xách túi hoa quả, vai đeo túi , tôi ghé qua thăm gian nhà thờ họ mới xây xong hồi trong năm. Kiểu cách trang trí rất tỷ mỷ, đẹp đẽ và gần gũi với kiểu kiến trúc truyền thống nơi thôn quê.
https://pic90.picturetrail.com/VOL2240/12037798/21403850/354222540.jpg

https://pic90.picturetrail.com/VOL2240/12037798/21403850/354222550.jpg

Cũng không có chìa khóa vào nên tôi chỉ dừng lại đây một lúc. Tôi còn đi thăm vài người thân trước khi lên đường trở vào Huế.
Trời không mưa, ơn trời. Tôi cho đó là may mắn của tôi.
Dọn dẹp và thắp hương xong, tôi chất tất cả các gói quà lên giỏ xe đạp đi lòng vòng thăm nhà người thân trong làng. Cái xe đạp chệu chạo như con đường gập ghềnh ngoài kia. Nhảy lên xe, tôi lảo đảo suýt ngã. Cái xe đạp mỏng mảnh nên không thể đằm và đứng vững như cái xe máy cho được. Nào bình tĩnh nào. Chẳng nhẽ mình lại thua ông tướng này. Loạng choạng chừng 3 giây, tôi dần quen với cái sự chệu chạo của cái xe. May mà mọi thứ trừ phanh còn trung bình tốt. Cái phanh thì tệ hại. Cứ khi cần dừng, nắm chặt tay phanh là nó giật khựng xe lên, lại còn kêu roác roác, sốt hết cả ruột. Ngượng ghê, xe ạ. May mà vắng người. Xe thế này mà cũng đi được. Lạ.
Ý định phải đi đò qua phía bên kia sông thôi thúc tôi. Về cất xe, tôi hùng dũng tiến về phía bến đò. Con sông làng tôi đã phía trước mặt. Lòng sông mở rộng, nước màu đục, chẳng thấy đâu màu xanh trong ngát ngọc quyến rũ nữa.
https://i13.photobucket.com/albums/a292/vitactive/Cut-1.jpg
Nước tràn vào quá bờ sông cũ 20m. Những ngôi nhà ven sông ngâm chân trong nước ngập. Bên cạnh cửa vào, nhà nào nhà nấy buộc sẵn sàng một chiếc thuyền để tiện đi lại. Bây giờ đã là tháng chạp, quá một tháng của mùa mưa lũ ở khu vực miền trung này. Ba tôi nói mùa mưa ở miền trung và nhất là ở Huế thường bắt đầu từ tháng 9 đến tháng 11 âm lịch. Vậy mà đã qua tháng 12, sao vậy trời?
Chuyến đò rời bờ bên kia tiến lại gần phía tôi. Tôi đứng cách xa bờ sông cũ chừng 25m, tôi đoán thế. Tôi đứng cách mép nước một đoạn đủ để sóng dạt không vào đống đồ của tôi. Đột nhiên, đò dừng khựng lại, cách chỗ tôi đứng một khoảng nước rộng.
“Tháo giày ra rồi lội lên thuyền đi em”- chị lái đò nhắc. “Bụng thuyền trợt nhẹ vào đất rồi, chị không vào thêm nữa được đâu.”
Tôi tháo giày, lễ mễ khuân cái đống đồ của tôi lên thuyền, quay lại đẩy thuyền thoát khỏi chỗ cũ ra chỗ nước sâu hơn rồi trèo lên. Chỉ có 2 người khách nên thuyền đi cũng nhanh. Loáng cái đã sang bờ bên kia. Chẳng còn nhìn thấy bậc thang dẫn xuống bến đò. Con đường như cúi sát xuống cạnh mặt sông. Kiểu này phải đi rất cẩn thận, không lại trượt chân ngã oạch.
Trời vẫn không mưa nên tôi có thể thong thả. Đường ra nghĩa trang của làng tôi ướt nhèm nhẹp. Tôi định đi ra đó thắp vài nén nhang thơm ngày cận Tết cho người thân tôi đỡ tủi. Con đường dốc dẫn ra nghĩa trang chẳng khá khẩm gì hơn đường làng. Trái lại, từng đoạn nước ngập nếu quyết đi là phải lội bì bõm. Tôi vẫn quyết đi.
“Nào, đi đâu đây? Ra nghĩa trang khi trời sắp mưa thế này à?”- Giọng một người đàn bà phía sau tôi.- “Trời nắng ráo đi còn gập ghà gập ghềnh chả ăn ai, lại muốn đi trời mưa để ra mà lội nước ngập đến tận trên đầu gối hả”.
Tôi chả quan tâm, tôi đang bướng bỉnh.
“Cô là con cái nhà ai thế? Bảo không đi được thì đừng có cố mà đi. Mộ chí ở đâu thì đứng đây bái vọng đến để họ chứng. Thế là được rồi.” Người đàn bà làu bàu.
“Không đi xa được hả bác?”- tôi bừng tỉnh, khẽ khàng hỏi.
“Chứ còn sao nữa cô ơi. Cô không biết đấy thôi, cứ trời mưa là dù đúng tiết Thanh Minh chúng tôi cũng phải chờ cho tạnh ráo mới tảo mộ được”. “Cô nghe tôi, đừng đi nữa”
“Thật không đi được hả bác?”- Tôi ngoan cố
“Không cô ạ. Nếu tạnh thì tôi cản cô làm gì cô nhỉ. Về thôi, về thôi. Trời đang gần sập xuống rồi kìa.”
Mải đi tôi cũng không để ý phía đằng đông một làn mây đen lại đang lừ lừ kéo đến. “Cơn đằng đông vừa trông vừa chạy”. Về, phải về thật rồi.
Lại hí hoáy cởi giày lội xuống thuyền. Thuyền đã đông khách hơn. Có thêm 2 người khách đang nói chuyện. Toàn chuyện kêu ca thời tiết chi lạ, mưa hoài mưa mãi chả làm ăn gì được. Rồi thì chả năm nào như năm nay, đến Tết vẫn còn cúi mặt chạy xuôi chạy ngược. Khổ nạn.
Người lái đò ngán ngẩm nhìn đến bữa trưa đặt nơi đầu mũi thuyền đã nguội ngắt tự khi nào. Lái đò làm việc đổi công. Một tháng bao nhiêu công thì quy đổi thành thóc bấy nhiêu công. Kể cũng vất vả và khá nhiều trách nhiệm càng làm nhíu đôi mày trong cái độ tai nạn sông nước chốc lại xảy ra nhát lại xảy ra nhường này.
Tạm biệt con sông quê nhé. Tạm biệt bến sông mùa nước đổi.
Trở về nhà, xếp dọn đồ đạc, chào từ biệt người thân, tôi lại khoác ba lô lên đường trở ra phía cầu Mỹ Chánh bắt xe vào Huế.
Xe khách đi Huế vẫn còn. Chỉ đứng chừng 5 phút, tôi bắt một cái xe nhỏ 12 chỗ ngồi đang hừng hực lao tới. Hừm, may quá, trời đang mưa lùn phùn, lên xe rồi đỡ ướt lướt thướt.
Trên xe chỉ 2 người khách đang gà gật. Xe chạy đoạn nhanh đoạn chậm chắc để tránh cảnh sát. Cậu phụ xe còn trẻ kể lể cả ngày hôm qua đi làm mướt mặt đến chiều tối đốt vèo một nhát vào ca táp các đồng chí công an. Mưu sinh khốn khổ. Trời mưa mỗi lúc một dày. Chẳng thấy có thêm hành khách nào đứng ven đường đợi xe như tôi ban nãy. Đi tới đầu Phong Điền mới thêm một cô đi bán mè xửng dạo ngồi nhờ xe về đầu cầu Bạch Hổ.
Xe sẽ vào bến xe phía bắc Huế. Tôi muốn xuống đầu cầu Bạch Hổ. Xe dừng lại, các bác xe ôm lao tới, tay chỉ người nọ tay chỏ người kia. Tôi bắt một chiếc để trở về nhà.

huonguyen
11-02-2009, 17:02
Chiều xuống nhanh. Gió lạnh hơn làm cho những hạt mưa dường như ngưng lại không rơi. Xe đi qua cầu Bạch Hổ.
https://pic90.picturetrail.com/VOL2240/12037798/21403850/354452650.jpg
Cầu Bạch Hổ là con đường tắt hay được chọn để đi từ hướng bờ nam sang bờ bắc sông Hương và ngược lại. Cầu có hai làn đường, mỗi làn chỉ đủ cho một chiếc xe đi. Phải rất cẩn thận nếu không muốn bị va vào lan can sắt của cầu.
Những miếng sắt lát trên mặt cầu có đoạn đã hơi võng xuống làm tôi có cảm giác như đang kẽo kẹt trên một chiếc xe lốp non vậy. Trời tối nhàn nhạt, hai bên cầu những hộp đèn vàng đã thắp lên làm cho Bạch Hổ thêm lung linh huyền ảo. Phía bên kia là Phú Xuân sừng sững bề thế và thẳm trong chiều muộn bóng Tràng Tiền uốn lượn mờ xa.
https://pic90.picturetrail.com/VOL2240/12037798/21403850/354452649.jpg
Lòng sông xanh sẫm mặt, thoáng những chiếc thuyền đang cập bến kết thúc ngày bộn bề công việc sông nước.
Huế chưa có không khí của ngày sắp sang xuân. Dòng người chiều lạnh đã thưa bớt. Qua ga Huế vắng lặng, tôi trở về ngôi nhà thân thương của mình.
Được quây quần bên người thân là thấy như lòng mình ấm lại. Một năm qua, biết bao thăng trầm in dấu trên khuôn mặt ba tôi, biết bao những vui tươi không ngưng trên nét mặt trẻ thơ hồn nhiên lớn. Tôi yêu những phút giây này, thật vậy.
Mưa lại ào ào trên mái. Gió hút lạnh từ phía ô cửa sổ nhỏ. Ánh sáng ấm áp vẫn tràn ngập. Hai đứa trẻ con vẫn chơi đùa biết đâu gió mưa ngoài kia.
Đêm. Vẫn mưa, mưa nhiều hơn. Tôi ngủ thiếp đi trong tiếng mưa âm ỉ ngoài trời.
Tiếng của cổng sắt gỉ sét làm tôi tỉnh giấc. Trời đã mờ sáng. Hôm nay là ngày hành trình của những hành trình, là ngày của chạy sô nhỉ.
Song, trước tiên phải làm một miếng gì cho ấm cái đã. Đồ ăn sáng ở Huế rất nhiều lựa chọn. Tôi chọn cháo. Cháo nấu ở Huế khác biệt hoàn toàn với cách nấu của Hà Nội. Nếu như cháo ở Hà nội được coi là ngon khi hạt gạo nhừ bung và quánh lại thì cảm quan khi nhìn bát cháo ở Huế như một bát cơm nở bung chan nước canh vậy. Đó là cách nấu đặc trưng vùng miền. Tôi cho rằng, do thời tiết quá nóng nên cư dân ở đây rất ngán thưởng thức một món nào đó mà cứ bứ bứ, nhuyễn nhuyễn, tức tức. Cháo gạo tẻ được ninh cho bung nở hạt rồi vớt ra ngâm ngay vào nước lạnh. Phần nước cháo vừa ninh xong được nấu cùng với xương hầm trên lửa nhỏ. Sau cùng khi nước cháo hầm xương đã ngọt, đã quyện, các bà bếp mới cho những hạt gạo đã nở bung ngâm nước lạnh kia vào cùng nước cháo xương.
Ăn một miếng, vì vậy, thấy có sự khác biệt rất riêng, không ngán, cho dù không quen mấy khẩu vị này.
Đã đến giờ lên đường. Lại giúi đồ vào ba lô, bắt một chiếc xe ôm đi vòng quanh thành phố.
Điểm đầu tiên là bệnh viện thành phố. Khác hẳn với không khí Tết chưa đến bên ngoài, bên trong bệnh viện người đi lại tấp nập. Trẻ con khóc oáng oàng, bác sỹ y tá chạy đi chạy lại vội vã. Tết cũng chẳng cần đâu nếu như mặt mũi vẫn cứ buồn so vì không khoẻ. Vả lại, mệt thì có cố vui cũng làm mặt mũi trở nên gượng gạo nhỉ.
Chỉ gặp được chị tôi một lát. Chị đang bận thăm khám cho mấy đứa nhỏ bệnh nhi trong kia. Cái ôm chặt của những người thân đã xa lâu ngày làm tôi thấy chị tôi dường như đang run bắn lên. Chị khóc. Mắt đỏ hoe. Tôi thương chị, vội ngoảnh đi giấu cảm xúc của mình. Em phải đi, em phải đi. Thế nhé.
Gió ngoài trời giá lạnh làm tôi bừng tỉnh hẳn. Tôi nên thoát ra khỏi sự xúc động này thì hơn.
Đường xa heo hút gió. Mặc dầu vậy tôi cũng quyết đi xuống phía tây nam thành phố thăm cô tôi. Đường 49 khấp kha khấp khểnh, ổ gà ổ voi đầy nước vì vừa mới mưa hôm qua. Đường huyện lỵ thì càng kinh khủng, nhồi lên thụt xuống như thể đang trên một con đưòng hình sin vậy. Rét cũng được những tôi muốn không mưa lúc này. Vẫn có một vài hạt mưa nhẹ. Qua cầu Lai Thế, qua những ngôi mộ phần ngày trước vẽ rồng tô phượng hoành tráng giờ đã bạc phếch màu theo thời gian, là đã đến đầu cổng làng của cô tôi.
Không khí trong nhà nóng sực vì than sưởi và lò sưởi điện. Cả nhà đang quay quần bên mâm cơm thơm ngát hương vị đồng quê. Cồn cào rồi đây. Tôi thích ăn những bữa cơm ở nhà cô tôi vì nó thực sự đơn giản mà rất vào. Canh rau tập tàng nấu với tôm tươi bóc nõn, vài lát cá ong hương kho chắc nịch, đĩa dưa món ngọt mặn giòn tan, bát cơm gạo hương chợ đào thơm nức. Đó là đặc sản của cô tôi thết tôi. Bao nhiêu năm rồi vẫn vậy. Nhà cô tôi ở gần khu đánh bắt và nuôi trồng thuỷ hải sản nhưng chẳng mấy khi tôi thấy thiết những tôm, cua, ghẹ, mực ở đó. Chỉ mong ước trở về ăn những món thường nhật. Thế thôi, là đủ.
Những câu chuyện râm ran bên mâm cơm thơm ấm. Những lo toan, ưu tư lại thêm dấu trên gương mặt cô tôi. Con cái đều phương trưởng cả nhưng sự ưu tư sao vẫn không nguôi. Người già là vậy, chẳng còn gì phải lo nghĩ song vẫn không ngừng lo nghĩ.
Chỉ ở lại thăm cô tôi được vài tiếng đồng hồ, tôi lại trở lên bến xe An Cựu đón chuyến xe chiều vào Đà nẵng.

huonguyen
12-02-2009, 14:31
Tôi có dự định vào Đà nẵng ngay buổi chiều để sáng hôm sau có thể đi thăm thánh địa Mỹ Sơn.
Trước khi trở ra bến ô tô nam thành Huế, tôi ghé qua văn phòng Sinh café book trước một hành trình ở Hội An cho mình. Tôi sẽ đến Đà nẵng sớm và bắt chuyến xe buýt cuối cùng về Hội An. Dự định thế.
Xe Huế đi Đà nẵng nhiều vô thời kể. Tôi bắt ngay được một chiếc xe County đã đầy chật, chỉ còn chờ người hành khách cuối cùng là chuyển bánh. Nhìn đồng hồ, mình dềnh dàng thế nào mà tới tận 4h chiều thế này.
Tôi xuống cuối xe ngồi. Đây là lần đầu tiên tôi đi xe khách qua đèo Hải Vân. Những lần trước tôi di chuyển bằng tàu hoặc xe open bus, mỗi người một ghế nên chả nếm cái vụ nhồi nhét như nêm thế này bao giờ. Chẳng thể cựa quậy, cái dựa của ghế thấp cứ dúi vào lưng tôi mỗi khi xe qua những chặng đường xóc. Hừm, đi để cho biết nhỉ. Cuối xe toàn các tráng niên nói chuyện ồn ĩ.
Xe qua Lăng Cô khi chiều đang nhàn nhạt. Những hàng quán vắng tanh hai bên đường đã sáng điện như mời gọi. Ánh sáng trời còn rớt lại mờ ảo và ảm đạm. Chiếc xe lao đi trong đêm ngày càng tối thẫm chỉ còn ánh pha quét sáng trên đường.
“Đến Hải Vân rồi”- tiếng phụ xe hối hả.
Tôi bừng tỉnh. Chỉ còn cách một con đèo là đã sang địa phận Đà Nẵng. Kể cũng nhanh đấy chứ. Hầm đường bộ sáng rực trong màu đèn vàng. Hơi có làn sương khói kỳ ảo. Chắc là khói xe đấy thôi. Ra khỏi đường hầm màn đêm lại nuốt chửng lấy chúng tôi. Nơi mờ xa kia tưởng như có những vì sao muôn màu rơi trên mặt đất. Đêm huyền ảo lung linh. Màu đêm làm dịu mắt nhìn.
Buổi tối nên chẳng thể nhận ra không khí Tết của đã đến đâu ở Đà nẵng. Đà nẵng rực rỡ trong ánh sáng của các loại đèn trang trí đủ kiểu. Các cửa hàng , cửa hiệu sáng choang. Một thành phố trẻ trung và hiện đại. Trục đường xe tôi qua là trục không thể nhận thấy hết sự quy củ về quy hoạch. Những ngôi nhà ven đường khoác lên mình tấm áo của thiết kế hiện đại, song riêng lẻ, chẳng có một mẫu riêng, quy định riêng cho từng dãy phố.
Người đi không đông lắm. Rải rác đã có người xuống xe. Tôi sẽ về bến và bắt một chiếc xe ôm để đến điểm dừng của xe buýt đi Hội An.
6h15. Hy vọng còn chuyến xe buýt cuối cùng cho tôi.
Xe dừng hẳn, các bác xe ôm lại lao tới, lại chỉ chỉ trỏ trỏ. Cứ thành lệ, hễ có xe là các bác xe ôm lại lao tới.
“Cô về đâu để tôi chở về”- Một bác xe ôm với gương mặt hiền lành trước mặt tôi khẽ hỏi.
“Bác đưa cháu đến bến xe buýt đi Hội An ạ”- tôi yêu cầu.
“Giờ này không có còn xe buýt đâu cô. Chuyến cuối cùng chạy lúc 5h30 chiều rồi mà.”- Bác xe ôm cười vang vì sự lơ ngơ của tôi.
“Hay mình đi xe taxi nhỉ?”- tôi tự hỏi và phác luôn một kế hoạch trong đầu.
“Thế này bác nhé, bác cứ đưa cháu đến bến xe buýt đi ạ.”
Dự định của tôi là đi đến bến xe buýt rồi sẽ đi taxi về Hội An, vừa an toàn vừa đỡ sợ mưa lạnh. Tính toán kiểu tay bo như thế này kể ra cũng nuốt chửng một khoản khủng so với tiền di chuyển trên toàn chặng của tôi, song đó là cái giá phải trả cho sự ngốn nhiều thời gian của tôi ở Huế. Không đi như vậy sẽ mất cả tiền book tour Mỹ Sơn ấy chứ chả chơi. Quyết định vậy.
Mưa bay nhẹ. Chỉ chừng 6km nữa là tới bến xe buýt đi Hội An rồi. Từ đây, có thể bắt taxi về cho đỡ bớt một chặng đường và một khoản tiền nhỉ.
Thực ra tôi cũng đã chuẩn bị tình huống nếu không còn phương tiện công cộng hoạt động thì làm thế nào. Đã có đủ các số taxi ở Đà Nẵng trong tay chẳng có lý gì phải lo lắng cả.
Nếu chọn đi taxi, tôi sẽ phải trả một khoản tiền lớn nếu không muốn đi xe ôm tới bến xe buýt để chiết giảm bớt số phải trả.
“Bác có đi về Hội An không hả bác?”- Tôi hỏi dò.
“Cô định đi à? Tôi có đi cô ạ.”
“Thế bác lấy bao nhiêu ạ?” – Tôi tiếp tục.
“120 ngàn cô ạ” – Bác xe ôm trả lời. “Trời tối rồi, nên cũng chẳng còn ai đi từ Hội An về nữa. Cô cũng thông cảm nhé”.
Tôi mừng húm. Chỉ tính đoạn đường từ bến xe buýt đến Hội An giá tiền taxi đã hơn chừng ấy rồi. Có thể quyết định nhưng tôi vẫn lấn bấn.
“100 ngàn được không bác?”- Tôi hỏi.
“Kể ra nếu đi ban ngày thì cũng chẳng đến giá đó đâu cô. Tôi có thể đón khách từ Hội An về lại. Đằng này, trời lại tối quá mất rồi, và lại mưa nữa chứ”
Tôi có cần phải ngần ngừ gì nữa không cho cái vụ mặc cả của mình.
“Vâng, thôi bác đi đi ạ”
“Cô mặc luôn áo mưa vào đi cho đỡ lạnh.”- Bác xe ôm nhắc khẽ.
Đường về Hội An tối và sâu thăm thẳm. Thình thoảng mới có một quãng đèn đường mờ nhạt. Đường cũ gập ghà gập ghềnh nên ổ gà ổ voi liên tục. Cũng chỉ 25km thôi mà tôi thấy dài kỳ lạ. Tôi chưa đi theo kiểu lo lắng như thế này bao giờ mặc dù miệng không ngớt luyên thuyên với bác xe ôm. Chẳng thấy có mấy người đi ngược lại và hình như lúc này người ta đang chuẩn bị cơm tối hơn là lọ mọ ra đường lúc đêm đông mưa lạnh khiến tôi càng nhớn nhác.
Tôi cố trấn tĩnh. Cố gợi chuyện, hết chuyện nọ đến chuyện kia. Chỉ có nghe và trả lời thôi cũng đủ mệt đầu rồi. Quanh quanh quẩn quẩn chỉ mấy chuyện sắm Tết ra sao, làm ăn thế nào, văn hóa vùng miền nơi nào khác nơi nào cũng tiêu được 2/3 chặng đường.
Đã thấy biểu tượng Di sản văn hóa thế giới, tôi vững tâm. Thực ra bác xe ôm cũng là người hiền lành. Nghe giọng bác nói, nghe cách bác kể không hoa mỹ thì hiểu. Nhưng vẫn đáng lo. Biết người, biết mặt, không biết lòng. Tôi vẫn cần phải cảnh giác.
Xe đỗ xịch trước cửa nhà chị tôi. Đã đến nơi rồi. Tôi thở phào.
“Cảm ơn cô nhé. Bây giờ đường về chẳng biết có khách nào đi không để nói chuyện cho vui.”
“Cháu cảm ơn bác ạ. May quá, có bác đưa cháu về Hội An lúc tối muộn này.”
Bóng bác xe ôm xa khuất phía cuối đường.

“Mẹ cháu chẳng thấy dì nên đi đâu rồi ấy ạ.” – cháu tôi nhỏ nhẻ.
Chưa dứt lời đã thấy tiếng chị tôi ngoài cổng.
“Thấy đến 6h30, tao bảo với cả nhà là mày lại cho chúng tao leo cây rồi”- Chị cười khanh khách.
“Lần này thì không leo cây rồi nhé”- Tôi ngấm nguýt.
Không phải tự nhiên lại có vụ trách cứ này.
Cách đây mấy năm, ngày Cá tháng tư, chẳng hiểu sao tôi lại nảy ra ý định làm một việc gì đó cho đáng nhớ. Địa điểm tôi chọn là Hội An. Tôi gọi điện thoại báo tôi sẽ đứng ở bến xe buýt. Vì không biết nhà nên nhờ chị ra đón. Trời gần trưa, phải chuẩn bị ăn uống nên anh xã chị xung phong đón giùm. Chị hồ hởi nhắc con đi mua thêm đồ ăn để thết tôi.
Chờ mãi, lặn ngụp mãi nơi bến xe mà chả thấy bóng dáng con em đâu, anh rể tôi về ăn quáng quàng còn lo đi dạy học. Mấy đứa cháu thì tiu nghỉu vì chả thấy dì. Chị thì lo lo lắng lắng không biết con em mình lại lội đi đâu mất tiêu rồi.
Chị điện thoại tùm lum khắp nơi miễn biết tôi đang ở đâu. Tôi đang ở Hà nội, tất nhiên rồi. Và hôm nay là ngày Cá tháng tư. Ráo hoảnh nhỉ.
Chị tôi chắc tím mặt vì chiêu thức đại tội này nhưng vẫn cười xoà. Chỉ than mỗi câu “chồng tao thì phơi nắng, con tao thì bị ghi vào sổ cờ đỏ vì mày.”
“Mày cũng đến đây khối lần rồi nên lần này thì cứ tự đến nhé, tao chả đi đón. Thế là xong”- Chị cười vang.
Dọn dẹp ăn uống và chuẩn bị lên đường vào sáng mai. Ngủ ngon nhé.

huonguyen
13-02-2009, 14:37
"Dậy đi em, chuẩn bị mà đi kẻo muộn"- chị tôi lay khẽ.
Bừng tỉnh, 6h30 rồi đấy.
Chuẩn bị đi Mỹ Sơn thôi.
Ăn sáng cái đã nào:
Cao lầu Hội an
https://pic90.picturetrail.com/VOL2240/12037798/21403850/354649798.jpg
Đường đi Mỹ Sơn - mạ non lên xanh thắm

https://pic90.picturetrail.com/VOL2240/12037798/21403850/354631422.jpg

Đường vào Mỹ Sơn
https://pic90.picturetrail.com/VOL2240/12037798/21403850/354631767.jpg

Xe chở khách vào khu thánh địa
https://pic90.picturetrail.com/VOL2240/12037798/21403850/354631837.jpg

Sơ đồ Mỹ Sơn
https://pic90.picturetrail.com/VOL2240/12037798/21403850/354631159.jpg

Thầy giáo hướng dẫn viên – trông giống giám thị vì cứ chắp tay sau lưng ý
https://pic90.picturetrail.com/VOL2240/12037798/21403850/354631907.jpg

huonguyen
13-02-2009, 14:40
Khu thánh địa
https://pic90.picturetrail.com/VOL2240/12037798/21403850/354632855.j
https://pic90.picturetrail.com/VOL2240/12037798/21403850/354632815.jpg

https://pic90.picturetrail.com/VOL2240/12037798/21403850/354634248.jpg

https://pic90.picturetrail.com/VOL2240/12037798/21403850/354649921.jpg

https://pic90.picturetrail.com/VOL2240/12037798/21403850/354650001.jpg

https://pic90.picturetrail.com/VOL2240/12037798/21403850/354650024.jpg

https://pic90.picturetrail.com/VOL2240/12037798/21403850/354650059.jpg

huonguyen
13-02-2009, 14:43
Khu Thánh địa (tiếp)

https://pic90.picturetrail.com/VOL2240/12037798/21403850/354650170.jpg

https://pic90.picturetrail.com/VOL2240/12037798/21403850/354650304.jpg

https://pic90.picturetrail.com/VOL2240/12037798/21403850/354650372.jpg

https://pic90.picturetrail.com/VOL2240/12037798/21403850/354650409.jpg

https://pic90.picturetrail.com/VOL2240/12037798/21403850

https://pic90.picturetrail.com/VOL2240/12037798/21403850/354650474.jpg

huonguyen
13-02-2009, 14:47
Mỹ Sơn - tiếp

https://pic90.picturetrail.com/VOL2240/12037798/21403850/354650530.jpg

https://pic90.picturetrail.com/VOL2240/12037798/21403850/354650591.jpg

https://pic90.picturetrail.com/VOL2240/12037798/21403850/354650641.jpg

https://pic90.picturetrail.com/VOL2240/12037798/21403850/354650683.jpg

https://pic90.picturetrail.com/VOL2240/12037798/21403850/354650737.jpg

https://pic90.picturetrail.com/VOL2240/12037798/21403850/354650766.jpg

huonguyen
13-02-2009, 14:49
1-Làng mộc Kim Bồng

https://pic90.picturetrail.com/VOL2240/12037798/21403850/354634775.jpg

https://pic90.picturetrail.com/VOL2240/12037798/21403850/354634544.jpg

https://pic90.picturetrail.com/VOL2240/12037798/21403850/354634863.jpg

2- Sản phẩm làng nghề
https://pic90.picturetrail.com/VOL2240/12037798/21403850/354634733.jpg

https://pic90.picturetrail.com/VOL2240/12037798/21403850/354634577.jpg

https://pic90.picturetrail.com/VOL2240/12037798/21403850/354650800.jpg

huonguyen
13-02-2009, 14:50
Chài lưới trên sông Thu Bồn

https://pic90.picturetrail.com/VOL2240/12037798/21403850/354635010.jpg

https://pic90.picturetrail.com/VOL2240/12037798/21403850/354635033.jpg

https://pic90.picturetrail.com/VOL2240/12037798/21403850/354635058.jpg

huonguyen
20-02-2009, 10:25
Buổi sáng sau cơn mưa cuối đông ở Hội An bầu trời cũng chẳng trong trẻo gì. Mây mù giăng đầy làm tôi lo lắng. Đi sau mưa, đường ướt lẹp nhẹp thế này thì cũng chẳng hứng thú gì. Tự an ủi mình, thôi thì, dù sao cũng có cái để nhớ về.
Tour tôi chọn đi Mỹ Sơn là đi bằng xe và về bằng thuyền. Tôi thích kiểu tour đi và về bằng hai phương tiện khác biệt nhau ấy. Kiểu tour này tôi đã từng chọn khi đi ở Huế.
Sau bữa ăn sáng(cũng không khoái khẩu lắm vì quá ngọt), tôi nhanh chóng đến điểm đón khách của công ty du lịch.
Cao lầu Hội an
https://pic90.picturetrail.com/VOL2240/12037798/21403850/354649798.jpg
Vẫn còn nhiều thời gian, vì vậy có thể ngắm nghía cảnh vật xung quanh một lát. Hôm nay sẽ là ngày trăng tròn. Ở Hội An (và ở đâu nữa thì tôi không rõ), đồ ăn chay được bán hầu như ở trong các quán ăn vào ngày rằm. Tuy nhiên, để phục vụ khách du lịch nước ngoài, vẫn có những tiệm bán đồ ăn bình thường nữa. Quang cảnh buổi sáng sớm tĩnh mịch chí ít là với thị xã nhỏ bé này. Những nhành hoa cúc vàng, sau khi bày trên mâm đồ cúng đêm hôm qua giờ dắt trên những nhánh cây ven đường.
https://pic80.picturetrail.com/VOL2116/12128071/21587415/355435751.jpg
Ở miền Trung, những nơi tôi đã qua, thường có thông lệ sắp lễ bái Phật vào trước ngày mùng 1 và ngày rằm một ngày. Phảng phất quanh đây mùi hương trầm toả hương ngan ngát.
Hội An lặng lẽ chưa có bóng dáng gì cho sự trở mình chuẩn bị Tết nguyên đán.
Đã có thêm vài người khách tới văn phòng. Quay trở lại, tôi cắm cúi đọc các chương trình tour du lịch đang trưng đầy trên bảng thông báo của công ty. Đây là chương trình tour tôi đã mua sao? Thăm Thánh địa Mỹ Sơn đi bằng xe – về bằng thuyền, thăm quan làng mộc Kim Bồng trên đường về.
Tôi nghi ngại hỏi anh điều hành. “Đúng như vậy chị à.” – Anh trả lời –“ Chúng tôi muốn tạo ra sự khác biệt trong thiết kế tour để du khách khỏi nhàm chán vì đi Mỹ Sơn không tốn nhiều thời giờ cho lắm.
Tôi mừng húm. Dạo đặt vé máy bay tôi cũng chỉ nghĩ là sẽ đi Mỹ Sơn bằng một tour của công ty du lịch chứ không cần tốn thời giờ cho việc ngao du 45km bằng xe máy tới điểm mà tôi chưa biết đường ấy. Tôi cũng hoạch định nếu còn thời gian ở Hội An tôi sẽ đi thăm làng mộc Kim Bồng, làng gốm Thanh Hà, làng dệt Mã Châu, làng đúc đồng Phước Kiều, làng rau Trà Quế để tô sắc cho chuyến đi của tôi. Kể ra mình cũng hơi lạm dụng internet và cũng tham lam trong khi mình chỉ có ít thời gian nhỉ. Thế mà giờ trong tour đã có cả những thứ ngoài sự tưởng tượng của tôi, không mừng mới đáng lạ.
Đã đến giờ khởi hành, nào mình cùng đi Mỹ Sơn nhé.
Đường đi Mỹ Sơn trải rộng trước mắt, mạ non trên cánh đồng mới cấy đã lên xanh thăm thẳm. https://pic90.picturetrail.com/VOL2240/12037798/21403850/354631422.jpg
Làn sương mỏng như chiếc khăn choàng nhẹ buông trên những dải đồng xanh ngút ngàn cạnh những ngôi nhà bé nhỏ dưới rặng tre phía xa xa. Rải rác đâu đó những khoảnh đồng mạ non mới cấy còn thưa thớt lắm.
Chừng một tiếng trên xe, chúng tôi đã có mặt ở Mỹ Sơn sau khi được nghe giới thiệu về điểm tham quan sắp đến. Trời lâm thâm mưa, đường ướt. Mỹ Sơn ngày mưa không lấy gì làm hấp dẫn với tôi cho lắm ngoại trừ việc sắp chiêm ngưỡng một công trình kiến trúc được xây dựng từ trước cả Angkor.
Tôi đã từng được nghe về sự kỳ công của việc xây cất các tháp Chăm trên khắp vùng Trung bộ và Nam trung bộ, về việc không dùng đến vữa chát bằng cát trộn mật mía như các kiểu xây nhà cổ thường thấy. Việc gắn kết các khối gạch không nung với nhau bằng một loại nhựa cây có thể kết dính các viên gạch Chăm lại với nhau. Đó chính là nhựa cây dầu rái, một loại cây mọc rất nhiều tại vùng rừng núi phía tây Quảng nam.
Anh hướng dẫn viên là một người năng nổ, năng nổ đến độ lạc cả giọng. Bệnh nghề nghiệp đấy. Đoàn chúng tôi với một đoàn khác thành một nhóm thăm quan Mỹ Sơn được đặt cho một cái tên là group Tiger. Hì hì, tên hay đấy chứ. Ở trong jungle này từ lâu đã vắng bóng những chú hổ nhỉ.
Đường vào Mỹ Sơn
https://pic90.picturetrail.com/VOL2240/12037798/21403850/354631767.jpg
Phương tiện chuyên chở khách vào khu nhà giới thiệu sơ nét về lịch sử của Mỹ Sơn và các vị trí thăm quan là những chiếc cá mập và xe Jeep.
Tôi và cô bạn người Malaysia mới quen trên ô tô chọn ngay chiếc xe Jeep để tiện tác nghiệp.
Xe chở khách vào khu thánh địa
https://pic90.picturetrail.com/VOL2240/12037798/21403850/354631837.jpg
Nói là tác nghiệp cho oai chứ cái máy ảnh của tôi mà cứ rung bần bật thế này thì có giời mà tác với chả nghiệp. Ảnh cứ gọi là nhòe như chưa bao giờ được nhòe vậy.
Anh hướng dẫn hướng chúng tôi vào khu nhà trưng bày bản đồ của khu Mỹ Sơn và băt đầu giới thiệu.
Sơ đồ Mỹ Sơn
https://pic90.picturetrail.com/VOL2240/12037798/21403850/354631159.jpg
Bài giới thiệu mang nội dung sơ khái về lịch sử của Mỹ Sơn, ai đã tìm ra Mỹ Sơn. Cái việc tìm ra Mỹ Sơn tôi thấy tương tự giống với việc tìm ra Angkor. Cũng vẫn là người Pháp, chỉ có khác là người tìm ra Angkor là một ngài lãnh đạo cấp cao của Pháp thì phải.
Bài giới thiệu rôm rả nhất khi thầy giáo- anh hướng dẫn-nói đến sự khác biệt trong cách đọc tên địa danh Mỹ Sơn.
“Mi – Sòn nót Mai - săn” – anh kẻ cả rồi giơ cái thước chỉ lên bảng bắt cả toán khách cùng đọc.
“Mi - Sòn”- cả toán đồng thanh thật ngon lành. Tôi mím cười. Nghề hướng dẫn kể ra cũng cần nhiều đến sự tinh tế nhỉ.
Cứ hết một đoạn giới thiệu, anh hướng dẫn lại hỏi cả toán du khách để xem ai đó trong chúng tôi có tìm hiểu gì về văn hóa ở đây trước khi tới không. Cầm cái thước, chắp tay sau lưng, anh đi đi lại lại trước cái bảng, tôi mường tượng đến thầy giám thị thời trung học trường tôi.
Thầy giáo hướng dẫn viên – trông giống giám thị vì cứ chắp tay sau lưng ý
https://pic90.picturetrail.com/VOL2240/12037798/21403850/354631907.jpg

huonguyen
20-02-2009, 10:45
Sau thời gian giới thiệu, nhóm khách tản ra thăm quan Mỹ Sơn. Mỹ Sơn chỉ nhỏ bằng 1/5 Angkor, tôi nghĩ thế. Và mức độ hoành tráng thì chưa chắc đã bằng. Song, tôi vẫn thấy lâng lâng một niềm tự hào vì dầu sao những bức tượng ở nơi đây chỉ do thời gian phai mòn dấu khắc chạm chứ không như Angkor bức tượng nào cũng bị chặt mất đầu.

https://pic90.picturetrail.com/VOL2240/12037798/21403850/354649921.jpg

https://pic90.picturetrail.com/VOL2240/12037798/21403850/354650001.jpg
Mỹ Sơn rêu phong, cỏ mọc ngút ngàn những quần thể tháp ở xa. Đâu đó hiện diện sự phá hoại của những bom đạn cũng không làm cho Mỹ Sơn bớt vẻ cuốn hút. Tôi cảm thấy thích thú với những hình người chạm khắc dưới chân các linga. Những chạm khắc vẫn còn rõ nét, chưa bị dấu thời gian mờ phai.
https://pic90.picturetrail.com/VOL2240/12037798/21403850/354650641.jpg
Những tháp nhỏ nằm rải rác trên đường đi.
https://pic90.picturetrail.com/VOL2240/12037798/21403850/354650766.jpg
Có những tháp đang trùng tu, có những tháp phải chống bắng những cây sắt tròn dài làm trụ.
https://pic90.picturetrail.com/VOL2240/12037798/21403850/354634248.jpg
Đường đi trong rừng xanh với những thân cây thẳng tắp làm tôi nhớ đến những khuôn hình trong “Thập diện mai phục”.
https://pic90.picturetrail.com/VOL2240/12037798/21403850/354650737.jpg
Đã tạnh mưa nhưng đường vẫn ướt lướt thướt.
Chỉ có chừng 45 phút cho cả khu quần thể, nói cho đúng là 2/3 khu vì những nơi xa cũng không dám leo trèo mà đi tới vì cũng sợ lỡ bom mìn còn sót lại.
Thế mà tôi và cô bạn mới quen lại lạc mất đường ra.

huonguyen
25-02-2009, 13:56
Tại cái tội mải mê với những ngôi tháp cổ, với những rặng cây xanh mướt dưới mưa nhẹ, với những chạm khắc nhuốm màu thời gian, chúng tôi đã lang thang sang một nẻo đường nào khác tự lúc nào.
Cứ đi mãi vẫn không thấy hiện ra ngôi nhà cả toán khách đã ngồi nghe giới thiệu về khu di tích ban nãy. Vẫn còn một vài người đang lang thang cùng chúng tôi trong khu làm chúng tôi cảm thấy yên tâm hơn. Nhưng cái đáng lo nhất là không thấy có ai quen trong group tiger ấy cả. Chúng tôi phải ra chỗ nhà trung tâm đó kẻo mọi người chờ quá lâu. Cả đi và chạy, gặp một anh hướng dẫn của đoàn khác, mừng cuống quýt, tôi hỏi xem đường chúng tôi đang lựa để marathon liệu là đường đúng. May quá, lại cùng chạy tiếp. Đến bãi xe, vẫn còn một chiếc xe đang chờ chúng tôi và hai cô bé nữa cùng đoàn. Hóa ra cái lũ không tuân thủ đường đi và thời gian đi lại có những bốn tên. Lao vội lên xe, bác tài phóng vù ra nhà chờ phía cửa thánh địa.
Đến nơi, đã thấy thầy giám thị của group tiger đứng đó với chiếc xe máy đang dáo dác nhìn kiếm lũ học trò bát nháo.
“Phải nhớ “say sorry” với các bác trên xe đấy ạ. Muộn 15 phút rồi”.ạ Thầy giám thị gườm gườm.
“Vâng ạ” – tôi đáp. Cả 2 đứa leo tót lên cái Dream Tàu kêu phành phành của thầy đi ra bến ô tô đậu.
Bước lên xe mồm miệng chúng tôi líu ra líu ríu xin lỗi. Chẳng dám ngẩng lên nhìn vì thấy bắt các bác phải chờ là lỗi lớn quá rồi. Về chỗ ngồi và im thin thít, cô bạn tôi thì thầm “Tao chạy mệt đứt cả hơi. Nóng quá đi mất”
Tôi cũng vừa mới nín thở để nói câu xin lỗi, đang mũi mồm tranh nhau thở nên chỉ còn nước im lặng.

Vậy là kết thúc chặng đi bằng xe. Bây giờ là tới chặng trở về bằng thuyền. Xe đi mãi, đi mãi mà chẳng thấy bóng sông, chẳng thấy có dấu hiệu của nước để nhìn thấy bóng thuyền.
Chừng 20 phút, bỗng dưng ô tô dừng lại. Anh hướng dẫn thông báo những ai đi tour thuyền thì xuống tại đây.
Chỗ xuống cạnh một cái chợ đã tan bên đường. Nhận ra cái chợ vì thấy những cọng rau còn sót lại, những bàn bán thịt để san sát nhau. Chợ này chắc cũng chỉ mới tan thôi , tôi nghĩ thế. Tôi và cô bạn mới quen bước xuống xe cùng toán khách tour thuyền đi sang một con đường nhỏ. Vẫn chưa thấy bóng sông mặc dầu đã nghe đâu đó tiếng nước vỗ vào bờ ì oạp. Con đường đất vàng nâu âm ẩm dưới chân chúng tôi. Nắng đã hơi hé lên nhàn nhạt làm cho không khí bớt u uẩn. Những làn gió nhè nhẹ mơn man lướt qua mặt.
Khoảng nước rộng và ngầu đục màu phù sa nhạt ở trước mắt. Sông Thu Bồn đây ư? Sao sông rộng và kém thơ nhường này cơ chứ.
https://pic80.picturetrail.com/VOL2116/12128071/21587415/356068523.jpg
Trong tôi mường tượng con sông Thu xanh ngát, ngát xanh như cái tên của nó. Tôi thấy thất vọng.
“Sông đục quá bác nhỉ?” “Thời tiết năm nay lạ thế đó cô ơi. Tháng chạp rồi mà còn mưa miết. Nước trên nguồn đổ về ào ào, chưa năm nào nước sông lại lên như năm ni.”
Tôi quên nước đã lên trên dải sông quê tôi. Tôi đã không cho rằng các dải sông miền Trung nơi nào sông cũng thế. Bây giờ nhớ lại dường như sông Hương đã đục ngầu khi tôi qua. Và sông Thu cũng đang chung một màu nước ngày lũ.
Sông rộng lòng làm tôi choáng ngợp tưởng như đang đi trên biển, chỉ có điều gió không mặn mòi như ở biển mà thôi. Leo lên boong, tóc bay lật ra sau vì gió mạnh. Chẳng hề gì, không mưa, tôi thích thế. Phía trong khoang đầy mùi dầu máy cũng chẳng thấy dễ chịu hơn đâu. Vì chạy, vì quá giờ trưa nên tôi chén sạch đĩa cơm trưa bác bếp đưa cho.
Đi gần một tiếng trên sông, ngắm những rặng cây xa xa mờ mờ ảo ảo làm tôi chẳng thấy thú vị chút nào.
https://pic90.picturetrail.com/VOL2240/12037798/21403850/354634367.jpg
Tôi thích những thứ sống động và nhiều màu sắc hơn kìa. Và cũng đừng có rộng đến độ quá choáng ngợp nhường này để tôi thấy cái trí tưởng tượng của tôi như bị ngủ quên mất ấy. Chả có gì trên sông kia ngoại trừ làn nước chẳng trong trẻo gì. Xa tít tắp những ngôi nhà phố Hội khuất mờ sau làn sương khói.
Vài con thuyền chở người và xe sang sông ngang qua mũi tàu chúng tôi cập vào bến.
https://pic90.picturetrail.com/VOL2240/12037798/21403850/354634426.jpg
Tàu hướng nhẹ sang mạn sông bên phải. Đã đến làng mộc Kim Bồng.

https://pic90.picturetrail.com/VOL2240/12037798/21403850/354634775.jpg
Nằm ở bờ nam sông Thu Bồn, cách đô thị cổ Hội An 1km đường sông, làng mộc Kim Bồng ở vào vị trí thuận lợi không cách xa trung tâm đô thị, dễ dàng trong việc giao thông, vận chuyển bằng đường sông để phát triển làng nghề.
Làng Kim Bồng- tên cũ là Kim Bồng Châu được hình thành từ thế kỷ thứ 17, là nơi hình thành nghề mộc thủ công mỹ nghệ truyền thống nổi tiếng ở Hội An và cả xứ Đàng Trong. Làng Kim Bồng không chỉ sản xuất, chế tác ra những sản phẩm mỹ nghệ với đường nét chạm khắc tinh xảo mà còn tham gia đóng những chiếc tàu phục vụ nhu cầu đi lại của cư dân nơi đây. Các nhà mộc gia truyền đông nghịt khách du lịch, trời đã hửng nắng, gió xôn xao trên vườn cau xanh ngát ngọc tăm tắp ven đường. Chúng tôi dừng lại bên những sản phẩm làng nghề được chạm khắc tinh xảo. Trong khoảng vườn cau xanh ngọc, như hiện ra hình dáng Phật Bà Quan Âm đang lướt nhẹ trong mây. Những nét chạm khắc mịn màng tưởng như hình động vậy.
https://pic90.picturetrail.com/VOL2240/12037798/21403850/354634863.jpg

huonguyen
25-02-2009, 14:10
Chúng tôi được thấy cách khảm những mảnh trai trang trí lên thớ gỗ. Những vân trai nhóng nhánh ánh hồng ngà, lúc lại đổi sắc sang màu xanh biển nhạt.
“Group tiger, Let’s go”- Tiếng loa của anh hướng dẫn viên làm chúng tôi choàng tỉnh.
Con thuyền lại lướt nhẹ đưa chúng tôi tiếp tục cuộc hành trình sông nước ngắn ngủi về với bến Hội. Xa xa, những ngôi nhà nơi phố cổ đã hiện ra rõ nét với mái ngói nâu sẫm trong ráng chiều nhàn nhạt khuất xa những hàng cau non đang vươn lên.
https://pic80.picturetrail.com/VOL2116/12128071/21587415/356069329.jpg
Nắng mới hé đã vội tắt. Bầu trời và màu nước chung một màu u tịch.
Có lẽ tôi là một đứa tham lam. Hẳn là như vậy. Mong là trời đừng mưa. Thôi mưa, lại mong trời thêm nắng. Thêm nắng, lại mong có gió nhẹ man mát. Toàn cái thứ mong đợi có lợi cho việc rong ruổi khắp nơi.
Nếu như ở đây, việc đánh bắt cá, quăng chài kéo lưới mặc nhiên là một nghề của những cư dân vùng sông nước, thì đối với du khách được chứng kiến cảnh lao động trên sông để kiếm ra con cá cái tôm là cả một sự trải nghiệm với họ.

Kéo lưới
https://pic90.picturetrail.com/VOL2240/12037798/21403850/354635033.jpg

Thành quả từ sông nước
https://pic90.picturetrail.com/VOL2240/12037798/21403850/354635058.jpg
Cái cách quăng lưới, chống xoay thuyền trên sông hút tất cả ánh mắt du khách trên thuyền. Tôi cũng sẽ không ngạc nhiên và không để tâm tới nhiều cho lắm nếu như cả toán khách trong group tiger đó không nhào sang phía mạn bên trái tàu giơ máy ảnh chớp lia lịa. Chiếc lưới rộng được quăng ra phía trước mũi thuyền, người con gái ông cụ chống chiếc sào xuống lòng sông một cách vững chắc và bắt đầu xoay thuyền giúp người cha kéo rê lưới xuống lòng sông kiếm tìm những chú cá đang nhớn nhác đào thoát. Phải quăng đến lần thứ ba mới thấy trong chiếc vợt của ông lão một con cá vược nhơ nhỡ. Đèn flash chớp nhanh đến sản phẩm vừa thu được. Tiếng trầm trồ, sự hồ hởi xen lẫn vẻ ngạc nhiên trên gương mặt du khách. Thật thú vị.
Bến thuyền đã trước mặt. Tản bộ bên bờ sông, ngắm những ngôi nhà phố cổ trong buổi chiều vắng thật yên ả. Mái nhà kia màu xanh thẫm bạc, khuất hết màu ngói sẫm là những màu mùa xuân đang hiện hữu nơi đây.
https://pic80.picturetrail.com/VOL2116/12128071/21587415/356069757.jpg
Bên này là hội quán Quảng Đông với trang trí đầy sắc màu sống động.
https://pic80.picturetrail.com/VOL2116/12128071/21587415/356070066.jpg

Phía kia là mái nhà cổ với trang trí “lưỡng long chầu nguyệt” bên giàn dây leo mềm mại trước hiên nhà.
https://pic80.picturetrail.com/VOL2116/12128071/21587415/356070139.jpg

Phía này là những mái mới dựng lên sặc sỡ của những đèn lồng muôn hình muôn sắc.
https://pic90.picturetrail.com/VOL2240/12037798/21403850/354635118.jpg

huonguyen
02-03-2009, 08:58
Đặc sắc của Hội An là khu phố cổ với những lối đi bé nhỏ dường như chẳng quan tâm gì đến độ chuyển mình của khu đường ven ngoài kia. Đi trong phố cổ thấy lòng ấm lại vì gần gũi, vì bình yên, mặc dầu xen kẽ những mái nhà kia đã không còn thuần phác nữa. Trên mái ngói rêu phong kia, đâu đó đã thấy những đèn trang trí trên mái, không nhấp nháy hút sự chú ý cũng làm nhận thấy vẻ gì đó lộ liễu muốn vươn ra khỏi khung sắc trầm mặc.
Phố cổ sẽ đẹp dưới đêm trăng nhất là đêm rằm khi trăng sáng nhất. Tôi mường tượng thấy ánh trăng bàng bạc tỏa sáng trên từng nếp nhà màu đêm tối, chỉ phân biệt bằng những chái nhấp nhô như từng con sóng sông Thu ngoài kia.
Tôi đã có mặt ở đây vào ngày trăng tròn, tôi đã thấy những mái cổ rêu phong, tôi đã thấy những con đường nhỏ bé thân thương và thật gần gũi ở Hội An. Từ rất lâu nay, cư dân ở đây dường như ý thức việc tạo nên một phong cách thực sự đặc biệt rất riêng biệt của vùng đất mình đang sinh sống, họ tự nguyện thắp đèn lồng thay cho điện chiếu sáng trong những đêm trăng.
Song, tôi lại không thể dạo bước trên phố cổ trong đêm rằm này. Thật tiếc.
Tôi sẽ còn quay lại ngắm những phố cổ đêm trăng với những đèn lồng rực sáng, với những hoa đăng lấp lánh trên sông. Tôi sẽ còn trở lại, tôi sẽ còn trở lại.
Tạm biệt cô bạn mới quen, tôi rảo bước tới nhanh trạm xe buýt, nơi chị tôi đang chờ ở đó. Tôi sẽ trở ra Đà Nẵng để sáng mai kịp chuyến bay ra Hà nội. Thế mà cũng đến ngày trở về rồi ư.
Đà Nẵng đã lên đèn. Màu sắc của thành phố trẻ đang rực rỡ trên từng con phố. Tôi phấn chấn hẳn lên quên mất mình vừa vuột mất một đêm chìm đắm trong lòng Hội An.
Chúng tôi ăn tối tại một quán cơm chay ngay sát chùa Bát Nhã. Ăn chay vào những ngày rằm mùng một đã là một lối sống rất riêng của cư dân vùng đất tâm thành kính Phật này.
Chùa Bát Nhã hôm nay đông đúc kẻ vào người ra vì là ngày rằm cuối cùng của năm. Chùa nằm trong lòng phố với tượng Phật Bà Quan Âm được coi là lớn nhất. Cạnh cửa ra vào là bàn bày những nén hương trầm phục vụ Phật tử đi chùa. Mùi hương thơm ấm bao quanh, lòng cảm thấy bình yên tĩnh lặng.
Tôi ngước nhìn bức tượng Phật Bà Quan Thế Âm ở trên cao kia. Ánh mắt hiền từ dịu dàng toả xuống khắp các con dân còn nhiều tục luỵ buồn đau dưới chân. Chẳng ước nguyện gì nhiều lắm, chỉ mong sao cho mưa thuận gió hòa, sao cho lòng người sống ấm áp. Chỉ thế thôi, với tôi là đủ.
Đêm đã buông những giọt lạnh thánh thót lên thành phố trẻ. Phố vẫn đông người lắm. Cũng đã muộn đâu mà vội vàng nhỉ. Tôi lướt qua những bồn hoa rực những sắc cúc vàng chen lẫn hoa trạng nguyên đỏ thẫm, lướt qua những chùm đèn mầu đã được treo lung linh trên khắp đường đi. Một màu vàng sáng rực trải dài trên Đà Nẵng. Tôi chẳng có khái niệm nhớ tên phố nữa trong lúc tâm trí để vào việc ngắm nghía là chủ yếu này.
Lòng đi không cùng với đôi chân mỏi. Tôi phải trở về thôi. Về với nơi những yêu thương ấm áp đang mong chờ kia. Đêm dịu dàng vỗ về đưa tôi vào giấc ngủ yên lành.

huonguyen
02-03-2009, 08:58
Sáng. Tiếng chim sàng gạo ở ngay ở trong khu vườn nhà dìu dịu. Sáng yên bình và còn nhiều mây mù lắm. Tiếng người lào xào ngoài con ngõ nhỏ.
Tôi có một chuyến bay vào chiều nay về Hà nội yêu dấu của tôi, nơi tôi xa đã gần 120 giờ rồi đấy. Nhớ mong và mong trở về biết bao.
Tôi nên dậy sớm chút chứ để đốt nốt thời giờ còn lại trước khi rời Đà Nẵng phải không.
“Dì đi rồi về ăn cơm trưa”- chị tôi nhắc. “Đồ đoàn xếp sắp gọn lại để lúc về khỏi vội nhé ”
Dắt xe ra khỏi nhà, tôi hối hả hòa vào dòng người trên phố. Trời đã trong và sáng hơn tuy chưa thấy gợn có sợi nắng nào. Những bồn hoa thắm rực rỡ bao quanh vòng lá xanh thật đẹp. Đà nẵng có vẻ như được quy hoạch rất chi tiết và dài hơi. Không ngoa nếu nói ở đây cuốn hút hơn so với Hà Nội và Thành Phố Hồ Chí Minh chí ít cũng là về sự ít tắc nghẽn giao thông của thành phố trẻ này.
Tôi đi qua con phố ven bờ biển. Sóng biển vỗ rì rào. Những khu nhà mới mọc lên sau bão Xangxen làm thay đổi diện mạo phố. Những con đường đang dần được hoàn thành. Cây xanh đang được trồng, vẫn chưa thấy đâu những cụm lá mới mang bóng dáng mùa xuân đến.
Đi lan man hết phố nọ sang phố kia để ngắm nghía sức sống của một thành phố mới, tôi quên rằng đã đến giờ cần phải về nếu như chuông điện thoại không đổ dồn.
Tạm biệt những miên man nhé. Tôi phải trở lại hiện thực. Nắng đã vàng óng trên đường Điện Biên Phủ, nắng đã trải đều trên con phố Hải Phòng, nắng len lỏi ánh vàng trên phố Ông Ích Khiêm, nắng xiên qua những hàng cây bàng già trơ lá, nắng mơn trớn trên những luống hoa. Nắng đã trong trên khuôn mặt mẹ Nhu xóa bớt đi những nếp nhăn vất vả.
Mải miết đi, mải miết ngắm nhìn, tôi đã về tới nhà lúc nào không hay.
Cả nhà quây quần bên mâm cơm được anh em tôi đánh giá là bữa cơm Tất niên vui nhất vì có đông đủ mọi người. Nào là người từ Huế vào công tác trên Trà My mới về, nào là tôi vừa từ Hà Nội vào, nào là chị tôi bên Liên Chiểu vừa sang, nào là anh tôi vừa trên Hải Phòng mới tới. Rau dớn và thịt lợn rừng là quà vùng Trà My cùng cá hanh biển Đà nẵng với đĩa dưa Đông Dư muối vàng ruộm mà cay xè sống mũi làm cho bữa tiệc của chúng tôi thật hoành tráng với nhiều hương vị. Cười nói rôm rả tưởng như Tết đã ở trong nhà tự khi nào.
Ngồi đã lâu đâu mà đã phải xa. Tới giờ lên đường rồi đấy. Anh em tôi hối hả chở nhau ra sân bay cho kịp chuyến.
Tạm biệt nhé Đà Nẵng, tôi phải xa rồi. Tôi vẫn còn chưa thấy đâu cầu quay sông Hàn, tôi vẫn chưa thấy đâu đường lên Bà nà, vẫn chưa thấy đâu cảnh quan nơi Sơn Trà nữa kìa. Đó là lý do tôi phải trở lại. Đó là lý do tôi còn trở lại.
Sân bay vắng lặng. Một vài người khách cuối cùng đang làm thủ tục tại quầy check in của hãng hàng không quốc gia. Mới hơn 2 giờ chiều, còn tận nửa tiếng nữa mới hết giờ làm thủ tục của hãng hàng không giá rẻ. Vậy mà tôi đâu có thấy bóng ai trên quầy. Tôi cảm thấy không ổn. Nhẽ ra phải rất đông khách mớí phải vì chuyến bay ĐN – HN một ngày chỉ một chuyến.
Tôi nhìn quanh chỉ sợ quầy làm thủ tục chuyển sang khu vực khác. Không có dấu hiệu nào cả. Ngoài sân bay người đi lại thưa thớt mặc dù rất gần với giờ khởi hành rồi.
Nỗi lo lắng của tôi càng dâng lên. Chỉ còn đúng nửa tiếng nữa là máy bay cất cánh mà tôi vẫn chưa check in xong. Không dấu được sự lo lắng vì chả lẽ mình đến sân bay quá muộn chăng, tôi tiến lại hỏi một anh an ninh sân bay.
“Chị cứ nhìn trên màn hình xem có thấy số hiệu chuyến bay của chị không?”
Chả thấy đâu cái số hiệu chuyến bay của tôi trên cái màn hình cứ trôi chầm chậm phát sốt ruột kia. Cũng chỉ có vài chuyến bay thôi mà không thấy chuyến bay nào tên tôi cần hết.
“Chiều chỉ còn một chuyến bay vào Sài gòn thôi chị ạ.”- Anh an ninh từ tốn.
“Sao anh bảo sao, vé của tôi bay ra Hà Nội vào lúc 3 giờ chiều. Sao anh nói không có chuyến nào bay ra Hà Nội hôm nay nữa?” – Tôi mất hết bình tĩnh.
“Hãng này chỉ có một chuyến một ngày ra Hà Nội thôi chị. Chị check lại thông tin đi. Tôi sợ có khi chị nhầm.”
Chán chả muốn quặc lại. Tôi nhấc điện thoại gọi cho văn phòng của hãng hàng không giá rẻ ở Đà Nẵng. Chuông điện thoại đổ cả chục lần cũng chẳng thấy có ai nhấc. Chết dở, sao thế nhỉ?
Rồi tiếng tút dài của điên thoại cũng ngừng, tiếng một người trẻ hỏi tôi cần giúp đỡ gì không. Sau khi đưa thông tin về mã số đặt chỗ, tên người đặt, một thông tin được anh nhân viên hãng đưa ra cho tôi làm tôi như bị dội một gáo nước lạnh vậy.
“Tất cả các hành khách của chuyến bay này đều được thông báo về việc đổi giờ chuyến bay trừ chị. Chúng tôi đang kiểm tra xem lỗi xuất phát từ đâu. Chị có thể vui lòng bay vào chuyến bay ngày mai được không, lúc 9h45 sáng?”
“Tôi phải có mặt ở Hà Nội ngay trong hôm nay bất luận các anh phải làm gì, và phải làm như thế nào với cái vé book trước của tôi. Vé tôi đã cầm trong tay tức là đã xác nhận hành trình, mặc nhiên nếu thay đổi về bất kỳ chi tiết nào liên quan đến chuyến bay, các anh phải có trách nhiệm rà soát để thông báo với khách hàng. Nếu lỗi xuất phát từ chúng tôi liệu các anh có chấp nhận cho chúng tôi đi vào chuyến sau không?”
“Nếu chị không chấp nhận phương án đó, thì chúng em sẽ làm thủ tục hoàn trả lại vé cho chị.”
“Tôi nhắc lại cho các anh ở hãng rằng tôi nhất thiết phải có mặt tại Hà Nội hôm nay. Anh đừng nói với tôi về việc hoàn tiền nhé. Các anh đưa ra dịch vụ, đưa ra các cam kết cho người sử dụng dịch vụ không phải để rồi tới khi xảy ra lỗi ở khâu nào đó các anh lại rũ sạch như vậy.”
“Em chỉ là nhân viên nên việc này em phải xin ý kiến cấp trên. Chị chờ cho chút nhé, chúng em sẽ liên hệ lại với chị.”
Tôi sợ bị bỏ rơi, tôi sợ nếu ngắt đường dây tôi sẽ vẫn cứ chơ vơ trên sân ga hàng không và ôm nỗi uất ức không biết đến khi nào. Tôi gào dữ dội vào điện thoại “Anh phải cung cấp cho tôi số di dộng và tên anh. Tôi không thể tin là các anh có thể gọi lại. ” – Tôi chới với.
Một cái tên và số hiệu nhân viên được đưa đến cho tôi. Chẳng khó nhớ lắm dù có đang tức bực thế này.
Tôi lo đến phát sốt. Không hiểu tình hình tôi sẽ thế nào nữa.
Có tiếng điện thoại đến. Tôi vơ vội lên nghe.
Bây giờ là tiếng con gái.
“Chúng tôi sẽ liên hệ với hãng hàng không quốc gia để chị bay ra Hà Nội”
“Tôi được biết cái waiting list đã dài đến hơn cả chục người rồi, liệu tôi có còn chỗ không?”Tôi gay gắt.
“Chị yên tâm, một người thì đơn giản mà. Chị cứ yên tâm”
Tôi làm sao mà yên tâm cho được. Bên cạnh một chị hành khách của hãng hàng không quốc gia mua vé mà vẫn còn chưa biết có chỗ để đi không, nữa là tôi một nhân vật hoàn toàn mới trong cái waiting list dài kia.
Tôi bồn chồn. Qua 3 giờ chiều lâu rồi. Đã thấy một vài nhân viên của hãng giá rẻ tới chuẩn bị cho chuyến chiều bay vào Thành Phố Hồ Chí Minh.
Tôi tiến tới quầy bán vé. Tôi đồ là họ đang lo lắng không biết hành khách đòi ra Hà Nội ngay hôm nay là ai nữa trong số nhan nhản người đang đi lại như mắc cửi ở sân bay.
Lại đọc code vé, lại đọc tên. Tôi chán ngấy làm việc này dù vẫn phải kiên nhẫn. Lại những câu trả lời y như cái anh nhân viên lúc đầu.
Tôi vẫn không khoan nhượng. Vớ vẩn thật đấy. Để xem xem.
“Chị có thể ra Hà Nội vào chuyến ngày mai không lúc 9h45 sáng?”
“Tôi nói với các anh lần này là lần cuối. Tôi phải có mặt ở Hà nội ngay trong hôm nay bất luận các anh xử lý như thế nào. Tôi không thể chờ các anh tìm ra lỗi xuất phát ở đâu rồi mới giải quyết cho tôi. Các anh vô trách nhiệm với khách hàng và dịch vụ các anh đưa ra vừa thôi nhé.” – Giọng tôi khô khốc.
“Chị vui lòng chờ cho một lát”- Anh nhân viên vẫn nhẹ nhàng.
Lại điện thoại xin ý kiến, tôi đồ thế. Cuộc điện thoại dài đến cả thế kỷ. Sốt ruột vì việc mình cứ chơi va chơi vơi không biết đi đâu về đâu, tự nhiên lại bị quẳng lại ở cái sân bay này.
“Chị có thể hợp tác với chúng tôi như thế này được không? Chị sẽ bay chuyến 16h35 từ Đà Nẵng vào Thành Phố Hồ Chí Minh, sau sẽ chuyển bay chuyến tiếp từ Thành Phố Hồ Chí Minh ra Hà Nội lúc 21h ”
“Liệu vào đến Thành Phố Hồ Chí Minh tôi có phải tiếp tục phân trần về tình trạng vé máy bay như tôi trình bày với anh không?” - Tôi cố chắc chắn thêm.
“Chỗ của chị mặc nhiên đã có trong chuyến 21h. Chúng tôi đã book rồi. Nếu vào tới Thành Phố Hồ Chí Minh, tại quầy thủ tục còn vé thì mặc nhiên chị có thể bay tiếp chuyến 19h35 không cần chờ đến 21h.”
“Tôi vẫn không thể yên tâm, liệu tôi đã có chỗ trên chuyến bay lúc 21h chưa?” – Tôi hỏi dồn.
“Chỗ của chị đã được book trên chuyến 21h, vậy là mặc nhiên chị đã có thể bay ra Hà Nội lúc 21h. Nếu còn chỗ chuyến 19h30 chị vẫn có thể đi. Tất cả các chi phí do hãng chúng tôi chi trả. Chị yên tâm. Chỉ xin lỗi chị vì đã để chị về Hà Nội muộn màng đến vậy. Chị ra làm thủ tục đi, chỉ còn 10 phút nữa là hết giờ rồi đó.”
Tôi cảm ơn mặc dù lòng còn nghi ngại.
Thôi cứ bay vào Thành phố Hồ Chí Minh rồi tính tiếp. Chắc mai lại một mớ sám hối rồi.
Nhà ga nội địa sân bay Tân Sơn Nhất vẫn đang sửa chữa sau vụ hoả hoạn. Tôi lao thật nhanh đến ga đi, tới phòng làm thủ tục.
Vừa mới chỉ đọc tên và nói nơi mình vừa bay đến, anh phụ trách đã nói một câu làm tôi đến ngượng, tựa như tôi là kẻ quấy đảo cả cái ngày chủ nhật đang yên ổn nhường này của họ vậy.
“À, trường hợp này tôi biết. Chị chờ cho một lát.”
Tôi cũng yên tâm vì như vậy tôi đã có thể về Hà Nội trong hôm nay rồi, dù hơi muộn.
“Thủ tục của chị xong rồi, chị có thể bay tiếp chuyến 19h30 nhé. Chị ra phòng chờ đi khỏi muộn. Chỉ còn vài phút thôi.”
Tôi mừng rỡ. Nhưng cái mặt tôi thì tỉnh bơ. Cảm ơn anh phụ trách, tôi hùng hục chạy về phía cầu thang lên phòng chờ ra máy bay.
Và tôi đã trở về Hà Nội ngay trong ngày. Ơn Trời.
Chuyến đi của tôi là như vậy. Dù có chuẩn bị kỹ càng, hoạch định rõ ràng mà phút cuối vẫn vướng chút trục trặc. Cũng may còn chuyến từ Đà Nẵng vào Thành Phố Hồ Chí Minh, cũng may còn chuyến bay ra Hà Nội, và may mắn là chuyến tôi bị lỡ có giờ bay sớm hơn so với các chuyến bay khác. Nếu muộn hơn, chắc chỉ còn nước chuyển đi tàu hoặc xe mà thôi. Nhưng mọi sự đã qua rồi. Lại bắt đầu một chuyến đi mới chứ, phải không bạn của tôi?

huonguyen
02-03-2009, 13:37
Có những chuyến đi là những sự tình cờ thú vị.
DMZ Quảng trị là chuyến đi như thế. Rõ ràng tôi đã mong ước đến đó, nơi mà tôi chưa rõ thế nào được coi là khu phi quân sự. Chỉ nghĩ chắc khu này không liên quan và không dính dáng đến quân sự mà thôi. Lờ mờ thế. Thế nên cần tìm hiểu.
Sự mong ước tới DMZ tự nhiên lại tình cờ đến khi tôi plan kế hoạch đi Phong Nha. Tôi đã nghĩ thay vì để cả hai ngày cuối tuần vào hai hang động kỳ quan thiên nhiên thế giới ở Quảng Bình, nơi chỉ tiêu tốn 4 đến 5 giờ cho việc tham quan, ta thử quá chân vào Quảng Trị xem sao. Và DMZ là chặng tiếp theo, là đích tiếp theo của tôi chọn trên đường du hành.

huonguyen
19-03-2009, 16:27
Đối với một khu di tích danh thắng, việc thăm thú trong chừng vài giờ dường như chỉ mang ý nghĩa cưỡi ngựa xem hoa. Với sự lựa chọn cho những ngày nghỉ cuối tuần mà việc di chuyển dựa nhiều vào xế hộp thì thời gian dạo qua Phong Nha chỉ chừng 4 đến 5 giờ đồng hồ đã là đủ cho cả hai động khô và ướt.
10 tiếng trên xe, việc ngắm nghía trong chừng 4, 5 tiếng, sự đi và trở về trong ngày với chúng tôi quả là phí phạm. Vẫn cần tận dụng triệt để ngày nghỉ cuối cùng, ngày chủ nhật, có thể làm ý nghĩa cho chuyến đi ngắn này, sẽ thấy có ích hơn nhiều là chỉ thăm mỗi di sản thiên nhiên thế giới ở Quảng Bình mà thôi. DMZ Quảng trị chợt lướt qua đầu tôi.
Đường tới Quảng Trị thì rồi. Đấy là mạo muội nói về con đường dễ dàng đi. Chứ còn, cứ vứt xuống đâu đó khác đường 1 chắc cũng ú ớ Việt gian phết đấy.
Dịp đại lễ, hóng hớt các bác lính xưa nói chuyện về sự bôn ba trong những ngày chiến tranh ác liệt và gian khổ, những đường 9, những Khe Sanh, những cầu Dakrong, những Vĩnh Linh, Vịnh Mốc, những Thành cổ, những Hiền Lương, những hàng rào nọ, thánh địa kia chỉ là mờ ảo trong tâm trí những người trẻ chúng tôi. Biết có đấy nhưng biết rõ thì chưa đâu.
Cũng chỉ là chuyến ít ngày thôi nên cũng chẳng phải vất vả quá trong cái vụ sắp đồ đạc. Ba lô đứa nào hình như cũng luôn ở tư thế sẵn sàng, cứ có dịp lại khoác lên vai đi chu du.
Đã đi cùng nhau những chuyến đi cuối tuần nhưng chưa bao giờ cùng nhau chặng đường dài như thế. Thế nên cũng háo hức đấy, phải không bạn đồng hành.

homeless man
20-03-2009, 09:50
Chúc bạn một chuyến đi may mắn.

Mình cũng có thời gian ở Hòa Bình nơi bạn kể trong chuyến đi Mai Châu. Có thời gian tớ sẽ chia sẻ cái nhà sàn người Mường nó khác cái nhà sàn người Tày như thế nào.

huonguyen
20-03-2009, 10:04
Chúc bạn một chuyến đi may mắn.

Mình cũng có thời gian ở Hòa Bình nơi bạn kể trong chuyến đi Mai Châu. Có thời gian tớ sẽ chia sẻ cái nhà sàn người Mường nó khác cái nhà sàn người Tày như thế nào.

Hồi ức tức là nhớ lại những gì đã qua mà anh không nhà. Em kể lại đấy:)):))

huonguyen
24-03-2009, 16:11
Thực ra đoàn chúng tôi lúc đầu cũng chia ba sẻ bảy. Đứa thì thích đi ô tô, đứa lại ưng đi tàu hỏa cho an toàn. Cứ phải làm công tác tư tưởng mãi mới nhập được cả toán cùng nhất trí di chuyển trên cùng một loại phương tiện – xe open bus.
Vé xe chẳng khó mua lắm. Thời tiết ấm áp hơn so với dạo Tết nên vai cũng vì thế mà nhàn hạ, không phải vác cả đống đồ, cả mớ quần áo rét nặng chịch. Quân dung tươi tỉnh, gọn gàng, cả bọn leo lên xe tiến về Quảng trị.
Đường xe đi hôm nay lại tắc nghẽn ở lối ra cao tốc Pháp Vân. Xe lớn, xe nhỏ lèn chặt. Lại ngán ngẩm nhìn dòng xe lê từng mét. Cũng chẳng hề gì vì ở trên xe kín cửa không hôi hám bởi khói bụi nữa. Truyện trò trên đoạn đường đầu tiên thật rôm rả. Những câu chuyện làm ngắn bớt thời gian, lằm ngắn bớt con đường.
Đường cao tốc sáng thoáng trong màu đêm tối. Ngoảnh lại, Hà nội lung linh trong sắc đỏ xanh trắng vàng lấp lánh như những ánh sao sa. Tôi đã cồn cào nhớ Hà nội dù mới chỉ xa thôi quãng đường dài gần hai mươi cây số. Em bé cùng đoàn bên cạnh đã ngủ tự khi nào. Mắt tôi lờ mờ, kính xe nhòa đi, tiếng tấu hài từ những chiếc tivi đang mở trên xe chìm lắng dần trong tâm trí tôi. Mắt tôi díu, tôi cũng buồn ngủ lắm, mặc cho hai tên đệ giường trên đang thao thao với những chùm chuyện không dứt từ lúc lên xe.
Xe trôi êm đềm, chợt dừng khựng làm tôi bừng tỉnh. Vẳng bên tai tiếng ai đó “đã đến Hà Nam rồi đấy, nhanh nhỉ”. Ánh đèn neon sáng choang hắt mạnh lên xe từ quán hàng bên đường. Vậy là đã đến chỗ nghỉ ăn tối. Mới cách Hà Nội chừng hơn 1 giờ đồng hồ đi xe thôi. Chúng tôi lục tục kéo vào quán kiếm cho mình một suất ăn lấp đi cái sự đói đang trỗi dậy.
Tôi cũng chẳng đói lắm nên ra phía ngoài cửa ngồi mặc cho lối vào đã chật đầy xe đỗ. Thói quen theo dõi lái và phụ xe mình chỉ để lên đừng nhầm xe vẫn giữ trong đầu. Giờ ăn tối chỉ kéo dài chừng 30 phút, tiếng còi xe giục giã lên đường rồi đấy.
Chiếc xe mang lũ chúng tôi lại lao đi vào màn đêm đang dày sao hứa hẹn một ngày mai chứa chan đầy nắng. Hít hà cái không khí trên xe một lúc mắt tôi lại díu lại.
Tôi là một đứa hay lo, hẳn vậy. Tôi vác nỗi lo vào trong cả giấc ngủ. Đúng vậy. Tôi đã lên lịch trình đi cho chuyến đi này, song vẫn cứ nơm nớp không hiểu liệu chuyến đi của chúng tôi có đến nơi đến chốn hay không, không hiểu tôi sẽ ứng phó với những khó khăn ra sao.
Hừm, sợ thật, dù chả có gì đáng sợ.
Tour đi DMZ đã được đặt qua điện thoại. Tôi cũng không hình dung cái sự vừa chân ướt chân ráo đến nơi đã lật đật leo lên xe đi tour ngay thế nào. Tôi không hình dung việc đặt tour bằng niềm tin sẽ khiến điều hành tour vất vả ra sao với những khách lẻ như chúng tôi. Chắc chừng họ cũng thấy khó khăn và chẳng có gì chắc chắn khi việc book chỗ chỉ thông qua điện thoại này nhỉ. Nhưng điều hành vẫn chấp nhận book mặc dù trong lòng không khỏi cấn cá vì chẳng lấy gì làm bằng là chúng tôi sẽ đi tour DMZ này cả.
Vé xe open bus cũng được đặt bằng niềm tin y như vé tour và tất nhiên cũng qua điện thoại. Điều này không quan trọng lắm đối với nhà xe cũng như đối với tôi. Nếu không đi xe này thì có thể đi xe khác. Nhưng tính tôi không thích cái sự gì cứ chới với. Mọi thứ đã được hoạch định thì phải được xác định. Tôi thật nực cười vì thích một đường nhưng lại làm một kiểu.
Thế nên tôi lo. Nói là đi phượt, là bụi bặm, là phải sẵn sàng đương đầu với mọi tình thế có thể xảy ra, nhưng tôi chưa quen. Có thể việc sử dụng option của các công ty du lịch trong những năm qua đã làm cho tôi quá thụ động chăng. Chắc thế. Thôi dù sao, đã chót thì phải chét nhỉ. Có gặp phải ngựa chứng cũng cố chấp nhận. Tôi lo cho các bạn tôi vì họ cũng đi cùng tôi bằng niềm tin.
Tôi chỉ nghĩ được có thế, tôi chìm dần vào giấc ngủ rồi mà.
Toán chúng tôi sẽ có 2 người xuống Quảng Bình. Cũng nghe loảng thoảng tiếng dặn phụ và lái dừng xe ở cổng trường đại học đầu tiên của tỉnh từ lúc rời quán ăn.
Xung quanh đã im ắng. Mọi thứ đã vắng lặng kể cả tiếng loa đài lẫn những hình ảnh phát ra từ chiếc ti vi treo trên kia. Đêm yên bình trong xe thảng hoặc loáng qua những màu vàng của ánh đèn bên đường hắt vội vàng vào trong xe.

huonguyen
27-03-2009, 14:40
Mùi xăng len lỏi vào xe với tiếng người lào xào đánh thức mấy đứa chúng tôi.
Nhổm dậy, hướng ra phía bên ngoài cửa đã nghe thấy tiếng đồng hồ đếm dầu bơm vào xe chạy rào rào. Dừng lại tiếp nhiên liệu là đã qua Vinh và chuẩn bị sang Hà Tĩnh. Bây giờ là hơn 1h sáng. Trời hơi se lạnh hơn hồi tối. Tiếng xe nổ máy báo hiệu việc tiếp tục lên đường giục tôi chui vào chăn ngủ tiếp. Chắc chỉ chừng hơn 3 tiếng nữa là hai đứa xuống Quảng Bình kia biến mất tăm mất dạng khỏi chúng tôi để về thăm nhà. Cũng có vẻ khó ngủ hơn so với lúc trước. Màn đêm tối phủ đầy xe cũng dễ làm chán con mắt muốn thức thêm, sẽ mỏi rũ xuống khi chẳng nhìn thấy rõ cái gì trước mặt chứ nói chi đến những thứ ven đường ngoài kia. Giấc ngủ vẫn đến dù khó khăn hơn. Cố ngủ.
Trong xe im ắng. Ngoài trời ánh sáng nhờ,đục. Vẫn chưa sáng, hẳn vì ánh điện lấn át. Tôi díu hết cả mắt. Bạn đồng hành bên cạnh đang cửa quậy trở mình. “Chẳng biết đang đến đâu rồi nhỉ?”
Nhìn đồng hồ. Đã gần 5 giờ rồi. Thôi chết, giờ này nhẽ là đang ở Quảng Bình rồi chứ nhỉ. Vậy mà vẫn thấy 2 đứa trẻ trên kia còn đang hì hụi ngủ. Có thể là chưa đến Quảng Bình. Có thể là xe đi chậm, tôi tự an ủi. Nhưng tôi lo. Tôi nhoài hẳn ra phía cửa sổ nhìn chăm chú các biển hiệu lướt qua. Đã đến Đồng Hới. “Đạt ơi, Tim ơi, dậy đi. Đến nơi rồi. Có khi qua mất một đoạn rồi cũng nên”.
Hai tên lồm cồm bò dậy, dụi mắt dụi mũi chưa định thần là điều gì vừa xảy ra. Cứ lao vội xuống khỏi chỗ nằm cùng túi đồ đạc một cách vô thức.
“Đến đâu rồi hả anh?” – Tim hỏi.
“Ơ thế em dặn xuống Đồng Hới là xuống chỗ nào nhỉ?” “Chỗ trường Đại học Quảng Bình ạ”- Giọng Tim ngai ngái. “Thôi em xuống đây đi, bắt xe ôm đi ngược lại chừng 3km vậy. Xin lỗi nhé, chả nhớ gì cả. May mà chưa đi quá xa”.
Hai đứa luống cuống rời khỏi xe. Khổ thân.
Tỉnh cả ngủ. Mấy tiếng nữa là đến Quảng Trị rồi.
Ánh sáng đã rõ dần bên ngoài cửa sổ. Điện đường đã tắt. Phía chân trời kia một trái cam đang lúc lỉu mời gọi.
Trái cam ngày càng đỏ rực và bóng pha chút vàng sáng.
“Đẹp quá” - Tiếng mọi người ồ lên. Tôi chưa thấy mặt trời màu trái cam khi nào trên đường đi những lần về quê tôi, có chăng chỉ là những khoảng vàng rực ở phía chân trời xa đang loang dần lên những quầng đêm tối. Có thể tôi không bắt được lúc mặt trời lên, có lẽ. Nhưng lần này thì có, vì mất công kéo cổ hai đứa kia dậy.
Chắc chừng 7h sẽ tới Đông Hà. Tôi đồ là như thế. Thế thì thừa đủ thời gian cho ăn sáng và nghỉ ngơi trước khi bước tiếp vào hành trình chưa biết có tiến hành được không nữa. Càng gần đến Đông Hà, tôi càng cảm thấy lo tợn.
Tôi cố liên hệ với người điều hành tour, song nàng vẫn chưa ra khỏi nhà để đến chỗ làm. Một điều làm tôi yên tâm hơn khi nghe được là việc book chỗ của tôi đã khớp. Tôi chỉ việc tới văn phòng thanh toán. Tôi thở phào, trút được nỗi lo canh cánh trong lòng.
Xe dừng tại chân cầu vượt, cả năm đứa chúng tôi lục tục xuống xe. Văn phòng tour phía bên kia đường.
Văn phòng tour chỉ là một căn nhà giản dị bên cạnh khu thương mại Lào – Thái. Vì còn nhiều thời gian, mọi người tản mát ngắm nghía đường phố , mua sắm ở ngay chợ Đông Hà trước khi xe tour trở ra với đoàn khách đi từ Huế.

huonguyen
31-03-2009, 10:15
Bắt đầu chuyến đi đến khu Phi quân sự nào.
DMZ là một vùng mà danh giới là sông bến Hải (vĩ tuyến 17) tiến ra Bắc và vào Nam 5km. Nơi đây đã phải hứng chịu một lượng bom đạn tương đương với 7 quả bom nguyên tử mà Mỹ ném xuống Hiroshima.

1-Rockpile - mặc dầu nằm ngoài phi quân sự, song lại vị trí chiến lược rót pháo của quân đội Mỹ ở Quảng trị.
https://pic80.picturetrail.com/VOL2116/12128071/21568965/355086588.jpg

2/ Sông Thạch Hãn nay gọi là sông Quảng Trị
https://pic80.picturetrail.com/VOL2116/12128071/21568965/355086548.jpg

3/ Đường Hồ Chí Minh
https://pic80.picturetrail.com/VOL2116/12128071/21568965/355086654.jpg

4/ Đường vào Bảo tàng chiến thắng Đường 9 - Khe Sanh
https://pic80.picturetrail.com/VOL2116/12128071/21568965/355086891.jpg

5/Sân bay Tà Cơn
https://i537.photobucket.com/albums/ff335/_auldlangsyne_/SanbayTacon.jpg

6/Đặc điểm của vị trí chiến lược Đường 9 - Khe Sanh
https://i537.photobucket.com/albums/ff335/_auldlangsyne_/bandoKheSanh.jpg

7/ Sơ đồ chiến dịch Đường 9 - Khe Sanh
https://pic80.picturetrail.com/VOL2116/12128071/21568965/355086825.jpg

huonguyen
31-03-2009, 10:29
Nào mình cũng đi tiếp
1- Những kết quả thu được ở chiến dịch Đường 9 - Khe Sanh
https://pic80.picturetrail.com/VOL2116/12128071/21568965/355441862.jpg

2- Những anh hùng chiến dịch
https://pic80.picturetrail.com/VOL2116/12128071/21568965/355441812.jpg

3- Phương tiện liên lạc thô sơ
https://pic80.picturetrail.com/VOL2116/12128071/21568965/355441725.jpg

4-Máy bay của quân đội Mỹ
https://pic80.picturetrail.com/VOL2116/12128071/21568965/355441769.jpg

5/ Quân trang của lính Mỹ - Ngụy
https://pic80.picturetrail.com/VOL2116/12128071/21568965/355086751.jpg

huonguyen
31-03-2009, 14:12
1/ Cuốn sách với những bức hình lịch sử
https://pic80.picturetrail.com/VOL2116/12128071/21568965/355086784.jpg

2/ Và những xúc cảm sâu sắc của du khách khi đến nơi đây
https://pic80.picturetrail.com/VOL2116/12128071/21568965/355086855.jpg

3/ Sự hối hận muộn màng
https://pic80.picturetrail.com/VOL2116/12128071/21568965/355441924.jpg

Nghỉ trưa cái đã nhỉ!
4/ Giờ nghỉ trưa ở thị xã Quảng trị, chúng tớ được thưởng thức một món canh hến bao tử nấu với rau lang và ớt. Ngon và ngọt và mát tuyệt vời!
https://pic80.picturetrail.com/VOL2116/12128071/21568965/355442663.jpg

5/Cột cờ giới tuyến (bờ Bắc cầu Hiền Lương - Sông Bến Hải)
https://i537.photobucket.com/albums/ff335/_auldlangsyne_/cotcogioituyen.jpg

6/Tượng đài Khát vọng thống nhất (bờ Nam cầu Hiền Lương)
https://i537.photobucket.com/albums/ff335/_auldlangsyne_/4.jpg

huonguyen
31-03-2009, 14:20
1/ Doi cát ở Cửa Tùng
https://pic80.picturetrail.com/VOL2116/12128071/21568965/355442699.jpg

2/Những hàng dương đứng ngắm biển Đông
https://pic80.picturetrail.com/VOL2116/12128071/21568965/355442740.jpg

3/Trưa trên bến Cửa Tùng
https://pic80.picturetrail.com/VOL2116/12128071/21568965/355442784.jpg

huonguyen
31-03-2009, 14:23
Xóa do trùng

huonguyen
31-03-2009, 14:34
Địa đạo Vĩnh Mốc (Vĩnh Linh)
Vịnh Mốc (thuộc xã Vĩnh Thạch, huyện Vĩnh Linh, tỉnh Quảng Trị) là một làng chài khiêm nhường có gần 100 nóc nhà nằm trên bờ biển phía Đông nam thị trấn Hồ Xá chừng 13km, cách bãi tắm Cửa Tùng 7km về phía Bắc, cách đảo Cồn Cỏ anh hùng 30km về phía Tây. Trong kháng chiến chống Mỹ, ngoài đặc điểm chung của Vĩnh Linh là "tuyến đầu của miền Bắc, hậu phương trực tiếp của miền Nam" Vịnh Mốc có một vị thế vô cùng quan trọng cho việc tập kết và vận chuyển lương thực, vũ khí cho đảo Cồn Cỏ.

Toàn bộ địa đạo được đào trong lòng quả đồi đất đỏ có độ cao chừng 30m, rộng hơn 7ha. Hệ thống đường hầm cấu trúc hình vòm có kích thước khoảng 0,9m x 1,75m với độ dài 2034m bao gồm nhiều nhánh nối thông với nhau qua trục chính dài 780m, có 13 cửa ra vào, được chống đỡ bằng cột nhà, gỗ và ngụy trang khá kín đáo, tất cả đều đào chếch theo hướng gió, đảm bảo chức năng thông hơi cho đường hầm. Địa đạo gồm 3 tầng có độ sâu và chức năng khách nhau. Tầng 1 cách mặt đất 8 - 10 mét dùng để cơ động chiến đấu và trú ẩn tạm thời; tầng 2 sâu 12 - 15 mét là nơi sống và sinh hoạt của dân làng, tầng 3 có độ sâu hơn 30 mét là nơi trung chuyển hàng hoá, vũ khí ra thuyền lên đảo Cồn Cỏ.

Để đảm bảo cho hàng trăm con người ăn, ở, sinh hoạt an toàn, tiện lợi, dọc hai bên đường hầm người ta khoét vào rất nhiều căn hộ, mỗi căn hộ đủ chỗ cho 3 - 4 người ở. Ngoài ra trong

đường hầm còn có hội trường (sức chứa hơn 50 người dùng làm nơi hội họp, biểu diễn văn nghệ, chiếu phim), 3 giếng nước, bếp Hoàng Cầm, kho gạo, trạm phẩu thuật, trạm gác, máy điện thoại … đặc biệt có nhà hộ sinh, nơi ra đời của 17 đứa trẻ suốt trong hai năm 1967 - 1978.

Việc tổ chức phòng tránh, bảo vệ địa đạo rất phức tạp, đòi hỏi tính tổ chức, tự giác cao, bởi lẽ không chỉ đạn bom trút xuống mà còn người nhái, gián điệp tìm cách xâm nhập. Trong gần 2000 ngày đêm tồn tại (từ 1965 - 1972) việc 17 đứa trẻ ra đời an toàn không một người nào bị thương đã nói lên sự lựa chọn đúng đắn, là sự tích kỳ diệu về mảnh đất và con người nơi đây. Hơn thế nữa, vượt qua hoàn cảnh, họ không chỉ tồn tại mà còn tổ chức hàng trăm chuyến thuyền nan tiếp vận cho đảo Cồn Cỏ. Đảo Cồn Cỏ đứng vững và được Nhà nước tuyên dương anh hùng hai lần trong đó có sự đóng góp xứng đáng của quân và dân làng hầm Vịnh Mốc.

Chẳng biết có nơi nào trên Tổ quốc này, trên trái đất này mà trung bình mỗi mét vuông đất lại hứng chịu đến 9,6 tấn đạn bom, mỗi người dân phải hứng ít nhất 3,2 tấn, lúc nhiều nhất là 10,2 tấn bom đạn các loại.
(nguồn: Skydoor.net)

1/Vịnh Mốc đây rồi
https://pic80.picturetrail.com/VOL2116/12128071/21568965/355442881.jpg

2/Những căn chòi nhỏ nép dưới rặng tre, che lỗ thông hơi của toàn khu địa đạo
https://pic80.picturetrail.com/VOL2116/12128071/21568965/355442913.jpg

3/ Lỗ thông hơi chẳng thấy đâu đáy.
https://pic80.picturetrail.com/VOL2116/12128071/21568965/355442941.jpg