PDA

View Full Version : Trải nghiệm Đài Loan trên xe đạp.



HDD82
19-02-2016, 20:58
Kính chào toàn thể ACE Phượt,

Nhà khoa học Darwin đã tuyên bố hàng trăm năm trước rằng quá trình tiến hóa của loài người là bắt đầu từ loài vượn di chuyển bằng bốn chi, dần dần xuống dưới đất tìm kiếm thức ăn rồi đứng thẳng lưng thành con người di chuyển trên hai chân. Bên cạnh thuyết tiến hóa sinh vật của Darwin, có có một thuyết "tiến hóa" xã hội khác do nhà khoa học ABC nêu quan điểm rằng con người từ khi còn nhỏ ai cũng bắt đầu tập đi bằng xe đạp, dần dần tiến lên đi xe máy phân khối nhỏ, tiến lên nữa là đi xe máy phân khối lớn (từ 175cc đến nghìn phân khối), có xe máy rồi thì phấn đấu tiến lên đi lại bằng xe hơi, có xe hơi rồi thì ao ước có du thuyền, đi máy bay. Và cứ thế mà đi lên...

Liệu có quá trình "tiến hóa" ngược hay không???

Topic "Trải nghiệm Đài Loan trên xe đạp" đưa ra dẫn chứng chứng minh cụ thể rằng có người đã chấp nhận từ bỏ đam mê bấy lâu nay của mình là du lịch trên chiếc xe gắn máy vừa sung sướng, vừa tiện nghi để "đi thụt lùi xuống nấc thang tiến hóa" là ngồi trên xe đạp đạp xì khói. Từ xe hơi xuống du lịch bằng xe gắn máy còn chưa đủ, phải chấp nhận thử thách mới là xe đạp. Và cũng do là đi xe đạp, topic này sẽ không có tấm bức hình chụp thiên nhiên hùng vĩ hay thành phố lớn, những cung đường hoang sơ nguy hiểm hay đại loại vậy mà chỉ đơn giản là ghi lại những suy nghĩ, cảm nhận của một người lần đầu tiên trải nghiệm du lịch trên xe đạp sao bao năm gắn bó với xe gắn máy, và một vài mẩu chuyện con con mà người đó gặp trên đường.

Xã hội hiện đại chạy theo xu hướng nhanh - nhiều - tốc độ - hiệu quả. Hãy lấy dẫn chứng chiếc máy tính để bàn, từ tốc độ xử lý của chip Celeron, tới Pentium I, II, III hàng chục năm trước tới các bộ xử lý Intel Duo Core i3, i5, i7. Về thức ăn thì con người hiện đại chuộng các loại thức ăn nhanh Mac Donald, mì ăn liền. Xu hướng này lan qua cả du lịch: Chinh phục Fansipang bằng cáp treo, Tour vòng quanh Châu Âu trong 7 ngày, Trung Quốc trong 5 ngày vv... và vv.... Các ví dụ tương tự như vậy có thể tìm thấy khắp nơi, trong mọi ngóc ngách của xã hội.

Du lịch chậm bằng xe đạp thì có gì hay ho? Mục đích chính của topic này không nằm ngoài hai điều:

1. Khuyến khích tất cả mọi người hãy lên đường khám phá theo cách riêng của mình.
2. Cách riêng đó là bằng... xe đạp! [*__*]

Topic xin được phép bắt đầu...

HDD82
19-02-2016, 20:59
Tại một nhà trọ ba tầng dành cho dân du lịch bụi tại trung tâm thành phố Đài Bắc (Taipei), Đài Loan có một tay Châu Á đến từ Việt Nam đang cẩn thận mở một cái túi bìa giấy lớn như một cái hộp khổng lồ kích thước chiều dài hơn 1.3 mét. Ngoài bìa chiếc hộp có ghi thông tin về lộ trình vận chuyển: "Xuất phát: Tp. Hồ Chí Minh; Đến - Đài Bắc". Hắn cẩn thận dùng một con dao nhỏ rạch chiếc túi, bên trong lộ ra hình thù một chiếc xe đạp màu xanh đen còn mới tinh khôi, cặp lốp chưa hề bám bụi, toàn bộ chi tiết bằng thép hay inox đều sạch sẽ như muốn nói: Tôi chưa từng lăn bánh lăn bánh đấy nhé! Bản thân tay Châu Á cũng lóng nga lóng ngóng hết gãi đầu đến gãi tai trước mớ đồ lỉnh kỉnh xe đạp cần phải tháo lắp, hết ướm cái này vào rồi lại ướm cái kia xem thử có vừa không? Tất cả đều chứng tỏ một điều: Hắn chưa từng lắp xe đạp!!!

Căn nhà trọ kiểu ký túc xá có các giường tầng cho các tay du lịch bụi, gọi nôm na là Tây balo. Căn phòng nhỏ xíu chừng 20m2 kê 8 cái giường dành cho 8 người. Trong phòng ngoài hắn ra còn có 8 cặp mắt khác đang chăm chú theo dõi các thao tác lắp ráp của hắn. Hắn làm bộ vẻ ngoài bất cần quan tâm nhưng mồ hôi thì toát ra như tắm: hết cái lốp lắp ngược, đến cặp dè lắp thiếu vít, bánh trước lắp vào thì lỏng lẻo muốn rớt ra ngoài, chiếc xe hết nghiêng bên này tới nghiêng bên kia gần 02 tiếng đồng hồ mới tạm ra hình thù một chiếc xe đạp. Xong xuôi hắn xoa xoa hai tay vào nhau ra bộ hài lòng ngẩng mặt lên tìm mấy người khách trọ cùng phòng để khoa thì ... tất cả giường đều trống không còn một ai, vắng teo.

"Chắc họ coi một lúc thấy ngán nên bỏ ra ngoài hết rồi". Nghĩ bụng hắn toan dắt chiếc xe ra ngoài để đi dạo một vòng thì phát hiện cặp lốp đã xì hơi (trước khi lên máy bay vận chuyển phải xì hơi cả hai lốp xe). Hăm hở lấy ra chiếc bơm xe đạp mini mua ở Q. Gò Vấp với giá 400k, hì hục bơm mà thấy không ăn thua - lốp xe vẫn mềm xèo. "Chắc là bơm xe loại dỏm". Nghĩ vậy hắn quăng cái bơm một phát lên giường rồi nai nịch gọn gàng dắt xe đạp ra đường phố Đài Bắc tìm cửa hàng cơ khí nào đó nhờ... bơm dùm hai lốp xe.

http://i276.photobucket.com/albums/kk35/HDD82/IMG_20160117_144639_zpsnhmveuql.jpg

http://i276.photobucket.com/albums/kk35/HDD82/IMG_0464_zpsj9lb431k.jpg

Cả ba cửa hàng sửa chữa xe đều lắc đầu khi nhìn thấy cái van đầu ruồi của xe đạp. Tại sao vậy nhỉ? Do không biết tiếng Trung nên hắn không hỏi được nguyên nhân, đành phải dắt xe đi ra khỏi tiệm, vừa đi vừa đoán già đoán non. Qua khỏi cửa hàng số 3 thì câu trả lời đã rõ: Xe đạp bên Đài Loan đều sử dụng van chung với van xe máy, tức là có đường kính lớn hơn loại van xe đạp con ruồi mà Việt Nam hay sử dụng. "Sự thật sao mà phũ phàng, không lẽ tốn bao nhiêu công sức qua Đài Loan để rồi không đi đâu được vì ... không bơm được lốp xe???". Không chấp nhận sự thật đó, hắn quay về lại phòng trọ tìm chiếc bơm mini với ý chí mãnh liệt, dù có tan xương nát thịt, dù có trời sập đất rung, dù phải phá hỏng chiếc bơm mini này thì cũng phải bơm cho được hai cái lốp xe khỉ gió chết tiệt...

Đúng như câu nói: "Cùng tắc biến, biến tắc thông", trước ý chí sắt đá của tay Châu Á đang bặm môi bặm miệng nhấn muốn gãy chiếc vòi bơm mini vào van xe, chiếc bơm cuối cùng té ra bơm được ngon lành. Chẳng qua là vì lúc đầu hắn bơm xe mà nhét vòi bơm vào chưa chặt... Hây dà... Vớ vẩn quá!!! Thôi, lên đường khởi hành một vòng thôi. Tốn thời gian quá rồi !!!

http://i276.photobucket.com/albums/kk35/HDD82/IMG_0473_zpsgzszzgzw.jpg

Tòa nhà cao cao trong ảnh là tòa nhà Taipei 101, từng một thời giữ kỷ lục tòa nhà cao nhất Thế giới cách đây gần chục năm. Đến bây giờ Taipei 101 vẫn là một biểu tượng của Đài Bắc:

http://i276.photobucket.com/albums/kk35/HDD82/IMG_0465_zpszj9wep8h.jpg

Ngày đầu tiên đạp xe ở Đài Bắc:

http://i276.photobucket.com/albums/kk35/HDD82/IMG_0474_zpsxkam1jba.jpg

HDD82
19-02-2016, 21:00
Đài Loan có dân số hơn 23 triệu người có thủ đô là Đài Bắc (Taipei). Hơn rất nhiều các nước phát triển khác, kể cả Thụy Điển và nhiều nước Châu Âu, quốc đảo này có hệ thống đường giao thông riêng dành cho xe đạp. Đường dành cho xe đạp chạy trên vỉa hè nếu là đường nhỏ, hoặc là một đường đi riêng có bề ngang khoảng 1.5m ở các đường lớn hơn. Các kiến trúc sư khi xây dựng đường xá có tính đến phương án xe đạp phải có làn đi riêng, kèm theo hệ thống biển báo, hệ thống cung cấp thông tin lộ trình bản đồ xe đạp tới người dân và du khách, các bảng quảng cáo tại sân bay, xa lộ đều tập trung thể hiện rằng đây là quốc gia thân thiện với xe đạp. Cũng phải khâm phục tầm nhìn xa trông rộng của những nhà hoạch định đô thị khi đường xá vừa thông thoáng nhiều cây xanh, lại vừa có đường riêng cho xe đạp để khuyến khích mọi người vận động bằng môn thể thao hai bánh lành mạnh này.

Thử hỏi một đô thị sẽ ra sao nếu ai cũng đi xe máy, oto? Các phương tiện cơ giới bóp nghẹt phương tiện thô sơ thì có công bằng?

Khác với cảm giác đi xe máy là bất an lo lắng vì chạy tốc độ cao khi đi cùng làn đường với xe hơi, ngược lại, đạp xe mang lại cảm giác an toàn hơn nhiều khi người lái chỉ phải lo tránh... người đi bộ. Lo làm sao để khỏi phải "tông" người đi bộ, còn không phải lo xe máy hay xe hơi tông mình từ phía sau hay đại loại vậy. Hơn nữa, đạp xe trên vỉa hè cũng hay ở chỗ là không cần biết dưới đường giao thông đang ngược chiều hay thuận chiều, giao thông bên dưới có đi bên trái hay bên phải thì ta cũng cứ đạp tùy ý, nói chung gần như là... thích đạp kiểu gì thì đạp. Qua ngã tư đèn xanh đèn đỏ thì xuống xe dắt bộ hoặc cứ đạp phăng qua vạch dành cho người đi bộ, vô tư luôn khỏi phải nghĩ đến luật giao thông phức tạp khi đi xe máy.

http://i276.photobucket.com/albums/kk35/HDD82/IMG_0462_zpsfnsphpnv.jpg

http://i276.photobucket.com/albums/kk35/HDD82/IMG_20160117_150456_zpskpxn0l09.jpg

Một điểm cộng thêm khiến xe đạp trở thành phương tiện giúp "thư giãn tinh thần", đó là không phải lo tìm bãi đậu xe chi cho phức tạp. Cứ thoải mái đạp xe băng băng vào bất cứ quãng trường, chỗ đông người nào mình thích tùy ý. Cái mũ bảo hiểm trên xe cốt để "làm màu" khi chụp hình cho giống với người đi xe đạp, chứ thật ra thành phố ở đây không ai đội mũ bảo hiểm cả. Không cần phải chụp cái nồi cơm điện full-face lên đầu quả là nhẹ nhàng hơn rất nhiều, hành lý lại gọn nhẹ không cồng kềnh nữa chứ. Đúng là tuyệt vời ! Nếu trời không mưa và thời tiết đừng có lạnh xuống 15 độ C nữa thì phải nói Đài Loan là thiên đường cho người đi xe đạp, tương tự Bali là thiên đường cho người lướt sóng chứ chẳng phải chơi...

http://i276.photobucket.com/albums/kk35/HDD82/IMG_0473_zpsgzszzgzw.jpg

HDD82
19-02-2016, 21:02
Đêm hôm đó nhiệt độ ngoài trời xuống thấp và lạnh, tay Châu Á ngả mình xuống chiếc giường với chiếc chăn ấm cúng, phút chốc hắn đã phiêu lưu vào giấc mộng...

Trong cơn mơ, hắn thấy một chiếc hộp bằng các-tông to đùng từ từ được đưa tới trạm check-in tại sân bay với một tâm trạng lo lắng hồi hộp. Lần đầu tiên mang xe đạp đi máy bay mà, cái gì đầu tiên mà chẳng hồi hộp? Rồi hắn thấy cái hộp từ từ lăn qua khâu soi chiếu an ninh, rồi lăn trên băng chuyền hành lý. Đâu đó vài người khách chỉ trỏ cái hộp to đùng ngạc nhiên, có người khẽ nói: "Ồ, tivi màn hình phẳng à?" rồi che miệng cười thầm khi phát hiện đó là một chiếc xe đạp. Rồi khuân vác nó lên taxi ở sân bay để về nhà trọ lúc sáng sớm, rồi đứng dưới trời mưa lúc 6h sáng dưới mái hiên với cơn mưa nhỏ tong tong chờ đợi trong ba tiếng đồng hồ để có người tới mở cửa. Trong cơn mơ, hắn thấy mình cứ đi đi lại lại cho ấm người dưới cái lạnh buốt ngoài trời sáng sớm của mùa đông Đài Bắc...

http://i276.photobucket.com/albums/kk35/HDD82/12507697_1165648726778812_6345599356933704794_n_zp sucakajgo.jpg

http://i276.photobucket.com/albums/kk35/HDD82/IMG_20160124_100832_zpsojnpa6nt.jpg

http://i276.photobucket.com/albums/kk35/HDD82/IMG_20160124_032826_zpslzhqxvfj.jpg

HDD82
19-02-2016, 21:03
Tâm trí mơ màng xô đẩy hắn về lại quá khứ vào tháng 11/2015, hắn thấy mình đang ngồi giữa một buổi hội thảo
đông nghẹt người, diễn giả là một cô gái người Mỹ tóc vàng thân hình phì nhiêu, mỡ màng đang đứng thao thao bất tuyệt: "Giấc mơ của bạn là gì? Các bạn hãy viết giấc mơ của mình lên tờ giấy đi nào?"

"Giấc mơ của tôi là gì à?" Hắn lẩm nhẩm trong miệng cái gì đó rồi cầm cây viết lên hí hoáy trên tờ giấy: "Tôi muốn đi tới một quốc gia mới lạ nào đó trên Thế giới trên một chiếc xe gắn máy, một năm tôi ước mơ đi một chuyến như thế". Đột nhiên cô gái diễn giả xuất hiện bên cạnh tôi, cầm tờ giấy lên nói: "Ước mơ của anh đây sao? Tại sao anh không ước mơ lớn hơn, chẳng hạn như đi tới 3-4 quốc gia mới trong một năm, hoặc nhiều chuyến đi trong một năm? Tại sao anh không ước mơ một việc gì thật khó, thử thách bản thân hơn?". Ước mơ hiện nay của anh an toàn quá, rõ ràng là anh du lịch đều đặn hàng năm rồi, và ước mơ này nói trắng ra là hoàn toàn nằm trong tầm tay của anh. Tại sao anh không ước mơ những việc ngoài tầm với?

Lý luận sắc bén của diễn giả, kèm theo đó là cái nhìn đầy hàm ý thật sự như một con dao bén nhọn đang tàn nhẫn bóc tách ra một lớp suy nghĩ trì trệ, xù xì, và xám xịt bám khư khư trong đầu tay Châu Á bấy lâu nay. Mọi giấc mơ đều có thể thực hiện được, điều đáng sợ nhất là mọi giấc mơ đều có thể thực hiện được NGAY BÂY GIỜ!

Làm sao có chuyện đó xảy ra được? Giấc mơ của mọi người đều có thể thực hiện được ngay lập tức ư? Hãy suy nghĩ mà xem: Điều đó có thể lắm chứ ! Nhưng với một điều kiện... Điều kiện gì vậy? Bạn có dũng cảm từ bỏ một hoặc nhiều điều thứ mà bạn đang sở hữu để bắt đầu hành động theo ước mơ không? Thứ đó có thể là một công việc ổn định, một thu nhập tốt, một vài mối quan hệ hợp tác làm ăn sắp tới, một môi trường sinh hoạt tiện nghi thoải mái, thậm chí là gia đình con cái, vợ chồng của bạn cũng phải tạm gác qua một bên. Bạn phải liều hy sinh những cái đó đi để đi theo giấc mơ của mình chứ?

"Một người đàn ông trở nên yếu đuối khi anh ta có quá nhiều thứ để mất". "Một người trở nên mạnh mẽ nhất khi không có gì để mất nữa cả". Vị diễn giả nở một nụ cười rồi từ từ đi khuất vào bóng tối sau cánh gà. "Không, điều đó không đúng!!!", tay Châu Á la lên thất thanh rồi vùng dậy chợt bừng tỉnh thoát khỏi giấc mơ mộng mị. Mồ hôi toát ra đầm đìa trên trán hắn, hai lòng bàn tay cũng ướt đẫm. Hai tháng sau buổi hội thảo đó, hắn đang đứng trên đất Đài Loan...

Nhưng cũng không thể phủ nhận rằng ông già John đạp xe trong chuyến đi Mỹ năm 2014 cũng tác động ít nhiều bằng câu nói "Chúng ta thường hối tiếc bởi những việc mình không làm, hơn là những việc mình đã làm".

http://i276.photobucket.com/albums/kk35/HDD82/IMG_2413_zpszngrsso8.jpg

trieutayninh
19-02-2016, 22:10
Anh có chuyến đi rất thú vị. Tôi cũng đam mê xe đạp như anh, nhưng mà tôi thích xe đạp một bánh. Chúc anh vui vẻ!
https://farm2.staticflickr.com/1504/24761252049_2ae683b187_b.jpg (https://flic.kr/p/DJ4TyM)cropped-11894154_755280744581553_8213195973626473617_o (https://flic.kr/p/DJ4TyM) by trieuspt (https://www.flickr.com/photos/130551458@N07/), trên Flickr

HDD82
20-02-2016, 20:04
Ồ, cảm ơn anh trieutayninh cho em mở mang tầm mắt một môn thể thao rất mới mẻ: Xe đạp một bánh. Nếu được, mong anh chia sẻ thêm một vài kinh nghiệm của thú vui này cho mọi người luôn. Cảm ơn nhiều!

HDD82
20-02-2016, 20:15
Nhờ sự kết nối của một người bạn ở Sài Gòn, hắn quen với một chị ở Đài Nam, chị này lại kết nối cho hắn gặp gỡ một chị khác ở Đài Bắc. Và thế là hôm nay, sau nhiều lần nhắn tin chat chit trên FB hắn có cái lịch hẹn gặp uống cafe để biết thêm một vài thông tin người Việt Nam và cuộc sống của họ tại Đài Loan là như thế nào.

Đài Loan trong suy nghĩ của đa số người Việt là nơi mà các cô gái miền Tây kết hôn với đàn ông Đài Loan. Tuy nhiên cũng phải nói rõ không phải chỉ có miền Tây mà miền Bắc cũng có không ít. Tựu trung lại, Đài Loan có khoảng hơn 4 vạn lấy chồng Đài - một con số không hề nhỏ - chưa kể nhiều người lưu trú bất hợp pháp đang làm ăn kiếm sống ở đây. Báo chí ở Việt Nam thường kể các câu chuyện giật gân về chồng Đài Loan vũ phu đánh đập, hành hạ vợ, thậm chí có cả tự tử vv... và vv... Cái hắn muốn ở đây là nghe trực tiếp từ chị này cũng lấy chồng Đài Loan và đã định cư ở đây trong thời gian dài. Thực tế ở Đài có đúng như báo đài thỉnh thoảng đưa tin trên mạng ở Việt không? Nếu có thì liệu những tin tức đó đã khách quan hay chưa? Có nên nhìn nhận vấn đề theo cả hai chiều hay không?

Hắn gọi cho mình một món đồ ăn nhẹ ngọt ngọt để có thêm năng lượng chống lại cái lạnh. Còn chị - trước đây là phóng viên truyền hình có tiếng ở Đài Loan - gọi một tô nước nước có kèm rau thịt, cơm, hải sản, đủ thứ hầm bà lằng nhìn cũng khá hấp dẫn...

http://i276.photobucket.com/albums/kk35/HDD82/IMG_20160117_201056_zps8yzbtryi.jpg

http://i276.photobucket.com/albums/kk35/HDD82/IMG_20160117_201108_zps4ebxoihs.jpg

Thứ nhất là ở Đài Bắc này hắn thấy có rất nhiều phụ nữ, và là phụ nữ đẹp, gu ăn mặc rất thời trang, lịch sự sành điều, cân đối. Tỉ lệ giới tính Nam - Nữ gần như cân bằng chứ không như trí tưởng tượng ban đầu của hắn là Đài Loan đầy đàn ông, đi đâu cũng thấy đàn ông, đàn ông tràn ngập phố phường còn phụ nữ thì chỉ lai rai... và các trung tâm môi giới lấy phụ nữ Việt thì nhan nhản khắp nơi. Số lượng phụ nữ thì nhiều, nhưng vấn đề là phụ nữ Đài có chịu lấy đàn ông Đài hay không? Vấn đề hình như nằm ở tiêu chuẩn lấy chồng của phụ nữ Đài là hơi cao thì phải? Phải có thu nhập ổn định, có xe hơi, có nhà cửa... thì mới lọt vào mắt xanh của mấy nàng? Còn không mấy nàng thà ở một mình còn hơn. hehe.

Như vậy đàn ông Đài lấy vợ Việt đa phần là những người chưa đáp ứng đủ các tiêu chuẩn trên của phụ nữ Đài. Hơn nữa nhịp sống công nghiệp, phần lớn thời gian dành cho công việc khiến cho thời gian đi tìm vợ của họ là ít ỏi. Như vậy cũng cần có chút cảm thông cho đàn ông Đài khi sống trong xã hội tương đối áp lực trong chuyện cưới xin...

Thứ hai, phụ nữ Việt lấy chồng Đài ngoài hoàn cảnh gia đình nghèo thì trình độ học vấn còn chưa cao. Khi họ chưa có điều kiện để học hết cấp 2, cấp 3 ở Việt Nam do nhiều lý do hoàn cảnh thì việc hòa nhập vào xã hội Đài khi lấy chồng sẽ vất vả biết chừng nào? Một gia đình có bao nhiêu phần trăm sẽ sống hạnh phúc khi người chồng có nhiều áp lực xã hội, người vợ thì không giao tiếp hiệu quả và trình độ còn chưa cao?

http://i276.photobucket.com/albums/kk35/HDD82/IMG_20160117_150503_zps9bx2nxml.jpg

HDD82
20-02-2016, 20:20
Hôm sau, tay Châu Á thu xếp hành lý đồ đạc lên đường. Nói chung hành lý là chuyện nhỏ, có gần 20kg chớ mấy, chưa bằng một nửa các chuyến đi trước - Mỹ 30kg, Trung Quốc Tây Tạng 40kg, Châu Âu 50kg. Xời... 20kg nhét kiểu gì mà không được lên chiếc yên xe...

http://i276.photobucket.com/albums/kk35/HDD82/IMG_20160118_091502_zps8qbzbibl.jpg

"Người lữ hành đúng nghĩa là người đi chỉ vì được đi.
Trái tim không hề vương vấn, như mây bay gió thổi.
Anh bước theo số phận của mình.
Cần gì phải có một lý do?
Lên đường thôi nào..."

Lên đường...

HDD82
20-02-2016, 20:21
Lên đường... chưa được 10m thì "người lữ hành" buộc phải dừng lại vì gót chân bị quệt vào đống hành lý ở phía sau. Không như xe máy muốn cột hành lý kiểu gì cũng được, đạp xe thì phải guồng chân và vì vậy túi xách không được phép nằm trong bán kính của guồng chân được. Điều thứ hai khiến "người lữ hành" chỉ lên đường được 10m là vì tàn dư suy nghĩ còn sót lại từ thời phong kiến đi xe máy: hành lý nào to nặng nhất thì đặt trên yên xe, hai bên hông thì cột cái lều camping, bên kia là bịch nước uống dọc đường rất tai hại khi áp dụng trên xe đạp. Xe đạp có đường kính lốp to hơn xe máy nhiều, hành lý nặng mà chất lên cao như vậy thì dễ gây mất ổn định, trọng tâm cao, càng đạp xe lại càng gây rung lắc mạnh. Đầu xe đạp lại rất nhẹ không như xe máy, hành lý cột nặng phía sau vậy khiến xe "bốc đầu" chổng bánh trước lên ngay...

Ây dà... Chẳng vậy mà hắn thấy mấy người đi xe đạp đường dài hay vắt hai cái túi hành lý dưới yên xe, phía trước có người cũng cột thêm túi hành lý nhỏ nhỏ ở bánh trước. "Thì ra là để tránh trường hợp xe đạp "bốc đầu" chổng ngược"...

Tàn dư của chế độ đi xe máy:

http://i276.photobucket.com/albums/kk35/HDD82/IMG_2452_zpsdwzdxx4i.jpg

Áp dụng trên xe đạp trông thật thảm hại:

http://i276.photobucket.com/albums/kk35/HDD82/IMG_0479_zpsfi6356zy.jpg

HDD82
20-02-2016, 20:24
36 nghìn km2 diện tích hòn đảo Đài Loan là nơi sinh sống của hơn 24 triệu người. Tuy sánh được với Tp. HCM hay Hà Nội, nhưng Đài Loan và Đài Bắc là nơi có mật độ dân cư "đậm đặc", đi đâu cũng thấy người và người. Tệ hơn nữa, 2.4 vạn người lại phân bố gần như hết vào phía Tây của đảo - tức phía trái của bản đồ. Chỉ phần nhỏ dân cư sinh sống ở phía Đông của đảo - tức phía phải của bản đồ. Nhìn vào bản đồ có thể tưởng tượng đảo quốc này như một chú cá khổng lồ có xương sống gồ lên ở giữa - là nơi tập trung nhiều ngọn núi cao có khi tới hơn 3.000m chạy suốt từ Bắc tới Nam ngăn cách đảo ra làm hai. Phía Tây địa hình bằng phẳng, phía Đông núi non hiểm trở.

Có lẽ những dãy núi ở giữa đảo là tác nhân ngăn cản các tác động tiêu cực của thời tiết như bão tố, phía Đông sẽ là nơi phải hứng chịu những cơn bão đầu tiên chăng, còn bên Tây sẽ yên bình hơn chăng? Phần màu xanh lá cây trên bản đồ tập trung nhiều nhất ở phía tay trái, dân cư tập trung rất đông đúc tại các thành phố lớn như Đài Nam, Đài Trung, Đài Bắc.

http://i276.photobucket.com/albums/kk35/HDD82/Taiwan-physical-map_zpsyusmbunx.gif

Thông thường nếu ai có ý định xe đạp vòng quanh Đài Loan, lời khuyên sẽ là: Đi theo chiều ngược kim đồng hồ !

Tại sao nên di chuyển theo chiều ngược kim đồng hồ?

Nếu chọn xuất phát từ Đài Bắc, theo chiều ngược kim đồng hồ bạn sẽ tới các điểm đông dân cư, nhiều điểm dừng nghỉ ngơi như Đài Trung, Đài Nam. Địa hình chủ yếu là bằng phẳng có độ khó thấp sẽ giúp cơ thể làm quen dần với cường độ vận động trên xe đạp và cả quen với việc điều khiển xe đạp nữa. Hơn nữa, nhà trọ, nhà hàng dọc đường tại các thành phố lớn đầy nhan nhản nên nếu đói bụng sẽ có ngay cái ăn, nếu mệt mỏi sẽ có ngay chỗ ngủ nghỉ ngơi. Còn gì tuyệt vời bằng?

Tới được Đài Nam, theo chiều ngược kim đồng hồ sẽ bắt đầu đi vào địa hình khó với nhiều đồi dốc núi cao, và như vậy bạn đã có đủ thể lực và dẻo dai để vượt qua chặng đường gian khổ này. Bắt đầu từ đây địa hình sẽ gian khổ và có độ khó đạp xe cao. Có 02 điểm gian khổ nhất trong hành trình đạp xe vòng quanh Đài Loan, một trong số đó là chặng đèo núi quyết liệt và kéo dài tưởng chừng như vô tận - với độ khó đạp xe được phân loại cao nhất: 6 điểm trên thang 6 - trước khi tới được đích Đài Bắc.

Lời khuyên là như vậy, rất logic trong lập luận, rất logic trong mọi chuyện và thật là khó bác bỏ...

Trong cái lạnh 12 độ C, dưới trời âm u và mưa lất phất, một tay Châu Á tới từ Việt Nam lúi cúi cột đống hành lý cồng kềnh trên yên xe, xốc xốc lại cái áo khoác moto và phủi đôi giày cỏ màu đen thời "Napoleon cởi truồng" trong chuyến đi Tây Tạng, Mỹ, Ai Cập, nắn chỉnh lại cái mũ bảo hiểm trên đầu đang tuột mất quoai đeo, hít một hơi căng tràn lồng ngực hắn nhảy lên chiếc xe đạp phóng theo hướng... thuận chiều kim đồng hồ. Chỉ thấy hắn cắm cúi đạp miết về các đỉnh núi cao trước mặt đạp mà với ý chí rằng dù tan xương nát thịt, dù xe đạp có hư, dù bàn đạp có gãy cũng phải đi... thuận chiều kim đồng hồ.

http://i276.photobucket.com/albums/kk35/HDD82/IMG_0482_zpsh11i5rza.jpg

Và hắn bắt đầu chặng khởi nguồn của mọi đau khổ đày ải về thể xác:

http://i276.photobucket.com/albums/kk35/HDD82/IMG_0481_zps3wyhprht.jpg

trieutayninh
21-02-2016, 13:48
Xe đạp một bánh tương đối khó tập hơn xe đạp hai bánh. Nhưng ở Tây Ninh có anh tên Phi sau 5 buổi tập (khoảng 7h ngồi lên yên) thì có thể chạy được khá xa. Các bạn có thể tìm hiểu thêm về xe đạp một bánh (unicycle) trên mạng hay tại đây nhé https://www.facebook.com/Tay-Ninh-Unicycle-438816302957195/?ref=aymt_homepage_panel

HDD82
22-02-2016, 20:56
Moto khiến người ta đam mê với tiếng nổ gầm rú, với khối động cơ đồ sộ và cảm giác tự do sung sướng mỗi lần vít ga. Xe hơi là phương tiện tuyệt vời cho các chặng đường dài tiện nghi, 500 - 600km một ngày, thậm chí 800km một ngày là điều có thể thực hiện được với xe hơi. Moto và xe hơi, ngược lại, với tốc độ di chuyển quá nhanh giống như một bộ phim quảng cáo gồm hàng loạt hình ảnh lướt qua trong vài phút đồng hồ, có thể khiến tâm trí thoải mái thư giãn trong một phút chốc rồi cũng nhanh chóng lãng quên. Có mấy ai nhớ rõ từng chi tiết của một đoạn quảng cáo?

Nhưng các bộ phim truyện truyền hình dài tập, chẳng hạn "Tây Du Ký", nhịp điệu chậm rãi của nó (so với phim quảng cáo) tác động đến tâm hồn mạnh hơn, khiến đầu óc người ta xem xong còn lưu luyến mãi. Xe đạp giúp tâm trí thư giãn khi đôi mắt bạn chầm chậm lướt qua từng bông hoa, ngọn cỏ bên vệ đường, thính giác thì ghi nhận từng âm thanh tiếng hót của muông thú trên cây, còn cuộc sống của người dân bản địa, thôn bản thì từ từ trôi qua như một dòng chảy của một con sông êm đềm, hiền hòa, từ tốn...

Và hắn cảm nhận hết sức rõ ràng "vẻ đẹp từ tốn" của xe đạp khi bắt đầu chặng leo dốc đầu tiên. Nhấn ga đạp kịch liệt mà tốc độ thì không thấy đâu? Cảm nhận rất rõ là mồ hôi bắt đầu tứa ra trên mọi lỗ chân lông từ đầu cho tới gót chân, phía dưới tấm áo khoác dày. Con dốc đầu tiên tại Đài Loan, cũng là con dốc đầu tiên trong cuộc đời đi xe đạp, là một trải nghiệm "đớn đau". Dù cũng có tập luyện chuẩn bị hơn 02 tuần trong phòng tập tạ, cơ chân hắn như nát ra. Đạp được một lúc, thay vì một chân gồng cứng để nhấn pedal xuống đẩy xe đạp tới, chân kia cần thả lỏng để tiết kiệm sức thì hắn nhận thấy mình đang gồng cứng hai chân. Đó là một thói quen khó bỏ sau nhiều năm tập tạ! Các động tác tập tạ như gánh, nằm đẩy tạ thường đòi hỏi cả hai chân phải gồng đồng thời đẩy tạ lên, không thể nào tập tạ mà một chân gồng, một chân thả lỏng được. Nhưng xe đạp thì phải khác!!! Đau...

http://i276.photobucket.com/albums/kk35/HDD82/IMG_0477_zpsdlngcti0.jpg

Con dốc đầu tiên đạp muốn tê tái cõi lòng...

http://i276.photobucket.com/albums/kk35/HDD82/IMG_20160118_114430_zpsnokk69tq.jpg

HDD82
22-02-2016, 20:58
Những khi báo chí đưa tin một người du lịch mạo hiểm nào đó bị tai nạn hoặc ... bỏ mạng dọc đường phiêu lưu ký, có một số ít người tặc lưỡi nghĩ thầm trong bụng "Cái bọn này mạo hiểm điên rồ, đâm đầu vào mà không có sự chuẩn bị, không có kế hoạch. Chết cũng đáng!". Gần đây nhất, một nhà du lịch mạo hiểm người Anh đã hy sinh tại Nam Cực với tham vọng đi bộ tới đó một mình mà không cần sự trợ giúp nào. Ông đã đi trong hơn 70 ngày, quãng đường 1.500km và cuối cùng kiệt sức khi cách đích chừng 50km. Bị suy đa cơ quan và qua đời không thể cứu chữa.

Theo kinh nghiệm nhỏ bé của bản thân, tôi có thể khẳng định chẳng có ai du lịch mà không có sự chuẩn bị kỹ càng cả. Thậm chí là các chuyến đi một mình, đơn độc còn được lên kế hoạch chi tiết gấp nhiều các chuyến đi du lịch bình thường!

Vấn đề là bạn sẽ cảm thấy công việc chuẩn bị cứ kéo dài mãi mà không bao giờ đủ, không bao giờ kế hoạch là hoàn hảo. Thay vì tiếp tục sự chuẩn bị cho tốt hơn về tiền bạc, công việc, sức khỏe có thể mất thêm nhiều tháng (thậm chí nhiều năm), có người lại quyết định nhanh chóng rằng "Mình phải lên đường thôi!". Như tôi nói, có thể sẽ không có thời khắc gọi là hoàn hảo để bắt đầu. Lúc bạn nghĩ tháng 7 mùa hè là thời điểm tuyệt vời nhất để lên đường, một cơn bão bất thình lình xuất hiện, hoặc nền kinh tế lao dốc, hoặc công việc bị đe dọa khiến bạn không thể nghỉ phép dài ngày, hay đơn giản là một cuộc họp quan trọng với khách hàng không thể bỏ qua, hoặc tự dưng bạn bị ốm, bị cảm lạnh, hoặc bị tai nạn nào đó vớ vẩn, hoặc người thân bạn bè mời đám cưới, tân gia bắt buộc bạn tới tham dự, con cái của bạn tự dưng bị bệnh vv... và vv... Có hàng trăm, hàng nghìn yếu tố mà chúng ta không thể kiểm soát được! Đó là sự thật phải chấp nhận. Sự khác biệt là thay vì ngồi chờ đợi đến "thời điểm vàng" để khởi hành, có người đứng lên quyết định "Phải lên đường BÂY GIỜ thôi!"

Chặng đường đi của tôi được lấy theo quyển "Cycling around Taiwan" (Tạm dịch: Đạp xe vòng quanh Đài Loan), ai cũng có thể có được nhờ bác Google. Chặng đầu tiên là Taipei - Jiaoxi vì tôi di chuyển thuận chiều kim đồng hồ, còn quyển sách này đề nghị đi theo chiều ngược kim đồng hồ nên ghi là Jiaoxi - Taipei. Độ khó (Difficulty) là 6/6 kịch kim. Cao độ lộ trình gồm 02 con đèo như hình bên dưới. Người đi xe đạp rất cần biết thông tin độ cao của địa hình để có sự chuẩn bị tâm lý, khác hoàn toàn với đi xe máy:

http://i276.photobucket.com/albums/kk35/HDD82/Untitled_zpskytrvjdf.png

Chuyến đi toàn bộ đều theo đường số 9 như trong bản đồ. Có điều tôi không dừng chân nghỉ đêm tại thị trấn Jiaoxi (vì không tìm được phòng trọ) mà phải đạp tiếp hơn 20km nữa tới Luodong. Và tôi cũng không cho rằng khoảng cách chính xác là 72km như trong sách, vì thực tế luôn khác xa sách vở. Hỡi những con người đam mê du lịch xe đạp, ngoài những con số khô khan trên giấy tờ như trên, chúng ta cần chuẩn bị tâm lý cho các yếu tố thêm vào khác như: Lạc đường do không rành ngôn ngữ (thậm chí chấp nhận lạc đường nhiều lần), vừa chạy vừa dừng xe hàng chục lần coi bản đồ (mà mỗi lần dừng xe đề-pa lại tốn không ít calori), ảnh hưởng của chuyến bay dài tới sức khỏe, sự chênh lệch thời tiết, nhiệt độ, hoặc thức ăn không phù hợp như ở VN khiến cơ thể mệt mỏi. Từng chút từng chút một tuy không đáng kể, nhưng gộp chung lại cũng ảnh hưởng kha khá với môn thể thao đòi hỏi thể chất này...

http://i276.photobucket.com/albums/kk35/HDD82/Untitled%202_zpsrmdsfaxf.png

HDD82
22-02-2016, 21:00
Đạp xe khác với đi xe máy, đó là cơ thể như một cái lò xay năng lượng, đốt nóng cơ thể và thật sự không cảm thấy cái lạnh thời tiết xung quanh. Xe máy thì do cơ thể chỉ ngồi im một chỗ trong thời gian dài, nên cảm thấy rất rất lạnh nếu đi lâu. Mồ hôi túa ra ướt hết cả áo, quần, tất và cái mông bắt đầu cảm giác ê ẩm, nóng rát. Yên xe đạp rất nhỏ chứ không như yên xe máy êm ái, rộng rãi, mông cứ bị đập lên đập xuống trên cái yên... Ôi, sung sướng làm sao...

Mỗi lần bị mất trớn, chiếc xe đạp thiết kế dành cho đi đường dài (touring) này cảm giác đạp rất nặng. Nếu thả dốc và xe có trớn lao về phía trước, nên tận dụng tốc độ đó guồng chân để leo lên đỉnh con dốc thứ hai, chứ đừng thả trôi xe lên dốc để bị mất trớn, khi đó chân đạp cực kỳ nặng. Cảm giác như đang gồng mình đẩy cả tấn tạ lên, mà chiếc xe chỉ nhích dần dần từng chút một. Chả bù với xe máy, nhích nhẹ ga một cái là phóng vèo vèo. Bởi vậy mới nói xe đạp có "thú vui" riêng...

Chiếc xe được thiết kế có 27 cấp tốc độ (gồm 3 dĩa, 9 líp), để leo lên đỉnh dốc đầu tiên hắn dùng cấp tốc độ nhẹ nhất (dĩa nhỏ nhất, líp to nhất) đạp miệt mài hơn 2 tiếng... Hành lý nặng và cột cồng kềnh ở phía sau càng khiến chiếc xe dễ bốc bánh trước lên khỏi mặt đất khi leo dốc, như vậy phải liên tục ghì bánh trước xuống và càng phung phí thêm sức lực quý giá.

Nghỉ ngơi ăn trưa trên con đèo đầu tiên:

http://i276.photobucket.com/albums/kk35/HDD82/IMG_20160118_130528_zpscyzetkh2.jpg

Sau 2 tiếng đạp xe là bữa sáng này coi như bốc hơi:

http://i276.photobucket.com/albums/kk35/HDD82/IMG_20160116_175108_zpsswrsugep.jpg

Bù lại thời gian ngày rộng tháng dài, ăn xong đi loanh quanh ngắm cảnh sông núi yên ắng, thanh bình. Tuy nhiên ngồi ngắm được một lúc thì mồ hôi thấm ngược lại vào người, kèm theo thời tiết lạnh khiến hắn rùng mình. Phải thay gấp lẹ cái áo mới, đôi tất mới để tránh bị cảm lạnh.

http://i276.photobucket.com/albums/kk35/HDD82/IMG_20160118_130536_zpsizlhq2rd.jpg

HDD82
22-02-2016, 21:01
Đạp xe "bờ-rồ" là phải như vầy nè... Bạn có nhớ ông già Clark trong chuyến hành trình xe máy nước Mỹ? Ông Clark là một phi công về hưu 70 tuổi lúc đó đang trên hành trình xuyên Mỹ từ Bờ Tây sang Bờ Đông. Ông đã đạp hơn cả nghìn kilomet tới tận công viên quốc gia Yellow Stone ở Wyoming. Hình ảnh dưới đây là đỉnh cao của xe đạp "bờ-rồ" mà tới gần hai năm sau hắn mới nghiệm ra: hành lý được cột chu đáo trên cả bánh xe phía trước và phía sau, trọng lượng phân bố rất hợp lý. Chiếc áo phản quang, mũ bảo hiểm, giày đi xe đạp không thể chê vào đâu được, hoàn hảo!

http://i276.photobucket.com/albums/kk35/HDD82/IMG-20140618-00861_zpsofzwvarb.jpg

Thật ra nói cho vui vậy thôi. Tôi vẫn giữ quan niệm rằng vật chất không thể quyết định được niềm vui mà bạn có trên đường đi. Cốt lõi vẫn là tinh thần! Các phương tiện vật chất giúp bảo vệ cơ thể chúng ta khỏi các sự cố có thể gặp phải trên đường, nhưng sự chuẩn bị tốt nhất vẫn là chuẩn bị về tinh thần và kỹ năng. Sự thật thì càng để cơ thể tiếp xúc trực tiếp gần gũi với thiên nhiên, chan hòa vào thiên nhiên, và cố gắng cảm nhận vẻ đẹp của thiên nhiên (kể cả khi thời tiết xấu), sự thân thiện của con người xung quanh, thì chuyến đi càng trở nên thú vị. Khi đó du lịch một người hay nhiều người không còn quan trọng nữa, bạn sẽ không bao giờ cảm thấy cô đơn buồn chán hay sợ hãi trong tâm trí. Buồn chán hay không? Sợ hãi hay không? Tất cả đều là vấn đề của tinh thần và sự quyết tâm!

Nói quyết thì quyết nhưng "bờ-rồ" như trên thì vẫn tốt hơn "bờ-rào" như dưới này... hehe.

http://i276.photobucket.com/albums/kk35/HDD82/IMG_0484_zpsgesv3pyr.jpg

HDD82
22-02-2016, 21:12
Ngọn đèo thứ hai sau bữa cơm trưa thực sự là thử thách. Ngọn đèo thứ nhất coi vậy chứ sức khỏe tích lũy vẫn chống chọi được. Bước vào ngọn đèo thứ với đôi chân mỏi mệt, nhiều lần hắn tính đến chuyện bỏ cuộc vì đạp không nổi. Không đùa! Ý nghĩa bỏ cuộc cứ lởn vởn trong đầu. Cứ tiến được khoảng 20m là dừng chân thở dốc vì mệt... Trời mùa đông cũng sụp tối rất nhanh, mới 4h chiều đã thấy nhá nhem, xe thì lại không có đèn, không khéo chừng một tuần trà nữa là tối thui chứ chẳng chơi...

Đã nhiều lần hắn đảo mắt tìm địa điểm cắm trại trên đèo: có vài điểm khuất tầm nhìn trên đường có thể cắm trại được. Hắn nhẩm tính: Thức ăn thì có đủ cho buổi tối rồi, nhưng lượng nước uống mang theo thì không đủ ! Đường đèo không có hàng quán gì cả, lác đác cũng có vài nhà dân có thể tới xin nước uống được nên không ngại. Nhưng không lẽ bỏ cuộc nửa chừng thì "quê" quá? Hắn dừng xe nằm lăn ra bệ cỏ ven đường định bụng ngủ một giấc cho bớt mệt. Mở mắt ra thì đã 5h chiều mất rồi, trời đã sụp tối thật sự !!! Lập bập leo lên xe đạp tiếp thì trật sên, loay hoay sửa lại sên thì cái chân chống xe bị gãy dưới sức nặng của đống hành lý... Ây dà! Đành tiếp tục đạp dưới bóng đêm bắt đầu trùm lên toàn bộ ngọn đèo...

Thỉnh thoảng có vài chiếc xe hơi hoặc xe máy chạt vụt qua, ánh sáng từ đèn pha chiếu sáng rực con đường phía trước mặt, hắn vẫn thấy con đường toàn dốc lên thử thách không có hồi kết. Một chiếc xe máy chạy chầm chậm lại trước mặt hắn, người lái đột nhiên giơ tay ra dấu chữ "V" như động viên một tay Châu Á đang guồng chân như điên trong bóng tối. Đạp xe trong đêm tối, không đèn không đóm, trên đèo xa lạ như thế này không lấy gì làm hay ho cho lắm. Còn tệ hơn nhiều đi xe máy trong đêm nữa...

Hai bên cứ thi gan với như thế đến tầm 8h tối thì ngọn đèo thua cuộc và bắt đầu đổ dốc! Vấn đề là tốc độ lúc xe đổ dốc đèo nhanh quá, ngoài cái lạnh có lẽ xuống 10 độ thì hắn chỉ thấy vệt trắng trên đường lờ mờ để mà đi thôi. Trời đêm đông tối mịt, lại không trăng không sao, lái xe cứ như người mù thế này... Tuy khả năng lọt xuống vực không cao lắm (vì đường có barrie chắn), chỉ sợ sập ổ gà, ổ voi một phát trong bóng đêm thì tai nạn như chơi. Không giỡn!!! Xe sập ổ gà thật và hắn nghe tiếng "Cộp" rồi tay lái loạng choạng, dường như hành lý bị rớt cái gì đó... Mặc kệ, hắn chỉ muốn thoát khỏi bóng tối ngọn đèo và tới nơi có ánh sáng thật nhanh. Trong đêm đen, hắn có cảm giác con đường liên tục uốn lượn như con rắn. Hết ngoặt trái lại ngoặt phải. Lại thêm một lần sụp ổ gà, lại nghe tiếng "Cộp" như cái gì rớt lại trên đường...

Vâng! Một hộp thức ăn và một chiếc dép đã vĩnh viễn nằm lại trên cung đường được mệnh danh là "giấc mơ của mọi tay đi xe đạp" tại Đài Loan. Đường số 9 từ Taipei đi Jiaoxi. Trên bản đồ thì nó là cái đoạn đường quanh co, "ngoằn ngèo như Quang Tèo" này:

http://i276.photobucket.com/albums/kk35/HDD82/Untitled%202_zpsjq64ao5m.png

Vào một ngày đẹp trời thì chắn hẳn em nó phải "Xinh như... Ngọc Trinh"? Mà đêm đen như mực thì Ngọc Trinh hay ai cũng như nhau cả thôi...

http://i276.photobucket.com/albums/kk35/HDD82/Untitled_zps6spaatol.png

HDD82
22-02-2016, 21:15
Quá trình tiến hóa từ khỉ thông minh thành người hiện đại ghi nhận một cột mốc quan trọng là sự phát minh ra lửa. Có lửa, con người không còn sợ hãi bóng tối, có thể đun nấu thức ăn và tránh rét trong các hang động, để từ đó mở rộng lãnh thổ sinh sống tới các vùng đất khắc nghiệt hơn. Bản năng sợ bóng tối từ thời ăn lông ở lỗ khiến hắn sợ chết điếng lúc đổ đèo vào ban đêm, và ngược lại, cũng mang tới niềm vui khó tả khi nhìn thấy ánh đèn điện đường ở dưới chân đèo. Một nguồn năng lượng mới xuất hiện giúp hắn đạp xe như điên trên các con đường chan hòa ánh điện mà không cảm thấy mệt mỏi. Ánh sáng phải công nhận có mang sức mạnh vô hình, giúp con người tăng thêm sự mạnh mẽ mà chúng ta không nhận ra cho đến khi ... cúp điện (chẳng hạn). :lol:

Thêm hơn 20km đạp xe nữa từ Jiaoxi tới Luadong, ngó thì thấy gần xèo với người hay đi xe máy như hắn mà đạp hoài không thấy tới. Hắn cứ nhìn bảng chỉ đường mong ngóng cho tới nơi... 10km... 5km... 2km nữa là tới Luadong. Nhà trọ ấm áp đang chờ, chiếc giường ấm cúng đang chờ, và hắn tự động viên mình "Chỉ còn chút xíu nữa thôi là được tắm nước nóng dưới vòi hoa sen. Được ăn no, được ngủ trong chăn ấm rồi. Cố lên..."

Sau hơn 10h đồng hồ đạp xe, hắn cuối cùng cũng cho phép đôi chân mình thả lỏng khi tới được khách sạn này. Ngoài trời vẫn mưa nặng hạt và nhiệt độ có lẽ xuống dưới 10 độ C. Chưa bao giờ hắn cảm thấy sung sướng khi được cuộn tròn trong chăn ấm, bên cạnh là hộp cơm mua từ ban sáng ở Taipei giờ đã lạnh đông cứng và bị lộn tùng phèo cùng hành lý xe đạp. Những hạt lạc rang muối ăn cùng cơm sao mà ngon lạ...

http://i276.photobucket.com/albums/kk35/HDD82/IMG_20160118_201619_zpskffjamj5.jpg

Nhà trọ thật ra là một phòng của khách sạn "cải biên" chia thành các ngăn nhỏ, mỗi ngăn diện tích khoảng 2m2 cho một người nằm. Toalet, nhà tắm dùng chung. Với giá cả $12/đêm cùng với tiện nghi tốt, đây thực sự là lựa chọn không tồi !

http://i276.photobucket.com/albums/kk35/HDD82/IMG_20160119_130724_zpsneiumxdb.jpg

HDD82
24-02-2016, 21:07
Sáng hôm sau hắn thức dậy cảm thấy toàn thân ê nhức, đôi chân như nặng trĩu bước không nổi, hic hic. Lê chân ra ngoài đường tìm chỗ ăn sáng thì... ôi thôi... trời mưa tầm tã với gió lạnh chi mà lạnh... Đành "cắm trại" tại Luadong một ngày cho hồi phục lại sức khỏe và chờ thời tiết tốt hơn thôi.


https://www.youtube.com/watch?v=CpSXmVqhkUs&feature=youtu.be

HDD82
24-02-2016, 21:10
Trong visa xin đi Đài Loan thì tên gọi của quốc gia này là Republic of China (Taiwan), nghĩa là thuộc về Trung Quốc. Sau cuộc Chiến tranh năm 1949 thì Đài Loan thuộc về TQ. Tuy nhiên quốc đảo này không do Đảng Cộng sản TQ lãnh đạo mà có chính phủ riêng, gồm nhiều đảng phái tự ra tranh cử, do người dân tự bầu lên. Người đứng đầu được gọi là Tổng thống. Tổng thống đã cầm quyền 8 năm Mã Anh Cửu thuộc Quốc dân đảng, ông vừa để thua trong cuộc bầu cử trước đảng Dân tiến do bà Thái Anh Văn lãnh đạo. bà sẽ là người phụ nữ đầu tiên trở thành Tổng thống Đài Loan. Ông Mã Anh Cửu được miêu tả là người có tư tưởng thân với Trung Quốc, tháng 11/2015 ông có cuộc gặp lịch sử với Chủ tịch Tập Cận Bình tại Singapore trong một buổi ăn tối, hai vị lãnh đạo đã chia nhau tiền hóa đơn trong buổi ăn tối thân mật này. Ông cũng vừa có chuyến bay thăm một đảo đang tranh chấp làm báo chí Việt Nam "dậy sóng" ít bữa nay.

Bà Thái Anh Văn, lãnh đạo nữ đầu tiên của Đài Loan, là người có trình độ học vấn cao. Bà tốt nghiệp Đại học Đài Loan chuyên ngành Luật, học Thạc sỹ tại ĐH Cornell New York, học Tiến sỹ tại Trường kinh tế học Luân Đôn, từng tham gia giảng dạy tại trường ĐH trước khi bước chân vào chính trường. Bà là người được kỳ vọng sẽ khôi phục đà phát triển kinh tế của Đài Loan, giảm tỉ lệ thất nghiệp. Phụ nữ tham gia vào chính trị và nắm giữ nhiều vị trí lãnh đạo phần nào thể hiện sự tiến bộ trong bình đẳng giới. Ngoài Đài Loan, khu vực Đông Bắc Á còn có Hàn Quốc có nữ Tổng thống là bà Park Geun-hye. Bà Park Geun-hye có bằng Tiến sỹ danh dự và từng đi du học Pháp.

Về ngôn ngữ, người Đài Loan có thể hiểu được tiếng Trung, tuy nhiên chữ viết thì khác với Trung Quốc. Do thông hiểu với tiếng Trung Quốc nên cứ "Nỉ - hảo", "Xia - xìa" là người Đài Loan hiểu được hết. Mục đích chuyến đi này của tôi cũng là học thêm một ít tiếng Trung giao tiếp, nên tôi luôn tìm cách trò chuyện với dân địa phương mỗi khi có thể. Người Đài rất thân thiện và gần gũi, khi tôi không biết vật đó là gì thì hỏi "Trưa-sư-sẩn-ma?" (Đây là cái gì?), họ liền giải thích cho tôi cặn kẻ tên gọi của vật đó. Chỉ cần lấy giấy bút ra ghi lại thì trong thời gian ngắn có thể vào quán gọi món ăn khá ổn, chẳng hạn như "Bái-míng-fan" (cơm trắng), "thang" (canh), "mĩ-cao" (xôi), "shi-fan" (ăn cơm)... Không như người Trung Quốc ăn rất nhiều cơm mỗi bữa ăn, trò chuyện thì đôi khi lớn tiếng, người Đài lại trái ngược. Tại các tỉnh tôi đi qua, phần cơm của người Đài tiêu chuẩn là 01 chén nhỏ (nhỏ hơn chén ăn của người Việt Nam), tuy thức ăn cũng đa phần là xào, chiên, rán nhưng ít dầu mỡ hơn bên Trung Quốc một chút. Họ không nói to, nói lớn mà ngược lại giữ gìn yên lặng và tránh làm phiền người khác.

http://i276.photobucket.com/albums/kk35/HDD82/IMG_20160119_114454_zpsqjm99xkg.jpg

Để có sức đề kháng thời tiết lạnh, người Đài hay ăn cơm kèm với gừng xắt mỏng:

http://i276.photobucket.com/albums/kk35/HDD82/IMG_20160119_115226_zpsmwhprdr1.jpg

Một tô cơm chiên kiểu Đài, kèm theo tô canh nấu khá ngon miệng. Một phần ăn như vậy giá khoảng 100 tệ (khoảng 60k VNĐ).

http://i276.photobucket.com/albums/kk35/HDD82/IMG_20160119_184834_zpshddq12lt.jpg

Thời tiết cả ngày hôm đó rất tệ: Mưa và lạnh. Dự báo mưa tiếp tục cả tuần và không có dấu hiệu cải thiện... :x

http://i276.photobucket.com/albums/kk35/HDD82/IMG_20160119_121627_zpsmzdtqf1t.jpg

HDD82
24-02-2016, 21:12
Có một số Anh Chị đọc bài viết của HDD82 xong có ý kiến là "Sao mọi chuyện tôi viết ra cảm giác thấy... dễ dàng quá!". Đi nước ngoài mà như đi... trong nước! Thật ra cũng có người chạy xe máy về quê ăn Tết vài trăm cây số phải sắm cả thùng nhôm để đựng hành lý để lo khỏi bị ướt mưa, đồ nghề sửa xe thì vác theo hầm bà lằng đủ thứ, thức ăn thì dư ăn một tuần không hết, áo quần bảo hộ kín mít... Tất cả sự chuẩn bị bên ngoài theo tôi là đều cần thiết, đều tốt cả! Bản thân tôi trước khi đi cũng đều lên Internet tìm hiểu mua cho mình nhiều dụng cụ thiết yếu. Ngoài ra, tôi thấy rằng chỉ cần chịu khó tìm kiếm trên mạng một chút là ra cả trăm bài viết hướng dẫn chi tiết cách chuẩn bị hành lý cho một chuyến đi xa. Nào đèn pin, nào đồ sửa xe, nào áo mưa, nào giày, nào dép, nào tiền, nào bạc, nào nón, nào mũ, nào bản đồ, nào lương thực vv... và vv... Tùy thuộc vào khả năng tài chính mà bạn có thể sắm sửa các món đồ đó nhiều hay ít, loại tốt hay loại rẻ để mang theo mà thôi.

Nhưng theo HDD82, có một câu hỏi cần phải được trả lời rõ ràng trước khi lên đường: "Điều quan trọng nhất với bạn trong chuyến đi sẽ là sự tiện nghi thoải mái? Hay là rèn luyện và thử thách bản thân?"

Hay cũng có thể hỏi chính bản thân mình: "Sau chuyến đi này, bạn muốn người khác sẽ thay đổi suy nghĩ về bạn? Rằng họ phải thấy bạn là một người đi nhiều, hiểu nhiều biết rộng, dũng cảm tài ba, thông minh nhanh trí không kém ai? Hay là bạn muốn thay đổi suy nghĩ của chính bản thân mình về thế giới?"

Trong tất cả các chuyến đi của mình đã tường thuật lại trên diễn đàn này, có khi nào người xấu đầy rẫy dọc đường tính chuyện hãm hại bạn không? Còn nếu thế giới có rất nhiều người tốt bụng sẵn sàng giúp đỡ khi bạn gặp khó khăn, thì việc gì bạn phải quá lo lắng cho chuyến đi đến thế?

Chẹp... chẹp... Nói thì nói vậy thôi chứ cũng phải đi sắm thêm cái balo nhỏ đựng đồ, mua thêm sợi dây cột hành lý, đôi dép cao su chuẩn bị cho ngày mai lên đường... hì hì....

http://i276.photobucket.com/albums/kk35/HDD82/IMG_20160119_121934_zpsi9iarxjn.jpg

HDD82
24-02-2016, 21:18
Nói chuẩn bị kỹ lưỡng hơn là bởi vì chuyến hành trình tiếp theo này HDD82 tính chuyện cắm trại ngủ dọc đường. Chẳng là từ Luadong đi xuống phía Nam, tới Hualien, dài tới 120km đầy rẫy đèo núi mà ở giữa chẳng có nhà cửa thị trấn nào cả. Trước thời tiết xấu và mưa, tôi phải lên dây cót tinh thần cho bản thân từ tối hôm trước: Mỗi chuyến đi tôi đều cắm trại ít nhất là một lần. Nào lều, nào túi ngủ, nào bộ đồ nấu ăn, nào xoong chảo cất trong hành lý cồng kềnh như vậy cũng chỉ để phục vụ mục đích đó. Hơn nữa, trên chặng đường hôm qua tôi có lưu ý thấy nhiều điểm trên đèo có thể cắm trại được, không đến nổi nào...

Có điều ngoài thời tiết xấu, chặng đường đèo hôm nay nguy hiểm hơn với bên núi bên vực, và lời khuyên từ quyển sách du lịch "Đạp xe vòng quanh Đài Loan" là nên đi bằng tàu lửa thay vì đạp xe. Quyển sách cũng nhấn mạnh xe tải chạy tốc độ cao là yếu tố cần lưu ý tại vùng này. Xời... đối với tôi, tất cả những lời cảnh báo đó là quá sớm, phải nhìn thấy thực tế đã...

Bởi vậy tôi vẫn chuẩn bị tâm lý sẵn sàng cắm trại ngủ đêm trên đèo, mua đầy đủ lương thực dành cho 1.5 ngày và nước uống đầy đủ. Hành lý hôm nay coi bộ "bờ-rồ" hơn hôm trước một chút rồi nhỉ? hehe.

http://i276.photobucket.com/albums/kk35/HDD82/IMG_20160120_093715_zpsngvhjsnl.jpg

HDD82
26-02-2016, 20:32
Thời tiết buổi sáng hôm đó rất đẹp, quá hoàn hảo cho một ngày đạp xe ngoài trời: Trời mây đen không một bóng xanh, gió vần vũ trên đầu mát lạnh 12 độ C, còn mưa thì lắc rắc hạt to như hạt đậu... Thật tuyệt vời !!! Ôi...

http://i276.photobucket.com/albums/kk35/HDD82/IMG_20160119_113650_zpsuy7gwcpg.jpg

Làm một phát "tự sướng" cho ấm lòng chiến sỹ, không mất công người ta lại biểu HDD82 không biết tự sướng... Cũng phải đứng giữa đường, giữa phố đông đúc xe cộ chụp ảnh cho nó giống với mấy phóng viên VTV đưa tin từ nước ngoài: phóng viên không đứng giữa làn đường cao tốc để quay phim, thì cũng trưng dụng hết lối đi bộ vỉa hè, "sang chảnh" hơn nữa thì đứng trước ga tàu điện ngầm vv... và vv... "Kính thưa quý vị các bạn! Đây là HDD82, đưa tin từ Đài Loan - Trung Quốc"!

http://i276.photobucket.com/albums/kk35/HDD82/IMG_20160120_121331_zpstbgcbxdl.jpg

HDD82
26-02-2016, 20:38
Đông Bắc của Đài Loan là khu vực công nghiệp nặng như khai thác than, đá, khoáng sản... Các nhà máy công nghiệp lớn, biểu tượng là những ống khói to, cao phun chất thải lên thẳng bầu khí quyển. Đi kèm với nó là xe tải chạy hàng đoàn phóng vèo vèo trên đường với tốc độ chóng mặt. Cũng như Việt Nam, xe tải Đài Loan cũng bạt mạng. Các bánh xe cuốn lên bắn tung tóe ra xung quanh những thứ chất lỏng nhầy nhụi dưới đường mưa lầy lội, "đối tượng hưởng thụ" ở đây không ai khác là người đi xe đạp. Mặt đường có cái gì là "mặt bàn" của người đi xe đạp có cái nấy... Đúng là Đài Loan văn minh tiên tiến thiết kế đường riêng cho xe đạp sát cạnh vỉa hè, vấn đề là khi có một chiếc xe hơi đậu cạnh đường sẽ choáng gần hết lối xe đạp, người xe đạp buộc phải liều mình lách vào phần đường xe hơi để vượt lên. Như vậy là rất nguy hiểm vì tốc độ xe hơi trên đường xa lộ số 9 này rất cao, xe đạp lại không có kính chiếu hậu như kiểu xe máy, dừng lại để ngoái đầu ra sau xem có xe hơi không trước khi vượt lên thì khó chịu (vì mỗi lần dừng xe lại đề-pa rất nặng). Thật sự tôi đã bị 02 phen chao đảo tay lái như vậy rồi... Móa, không đùa với xe tải!!!

Tấp vào thị trấn Sue-ao tìm nơi ăn uống nghỉ ngơi sau khoảng hơn 20km khởi hành từ Luadong. Cái chân chống đã bị gãy hồi sáng nên từ bây giờ dựng xe là phải tìm gốc cây, bậc thang để dựng:

http://i276.photobucket.com/albums/kk35/HDD82/IMG_20160120_121610_zpsekyz6mu7.jpg

Chặng đường tiếp theo là một chuỗi của lạc đường... Đi xe đạp mà lạc đường? Vâng, mọi chuyện vẫn có thể xảy ra! Dù có xem kỹ bản đồ, dù chỉ theo 01 đường số 9, dù tốc độ xe đạp rất chậm, dù Đài Loan có nhiều biển báo thì vẫn bị lạc đường. Rứa mới đau! Đau lắm vì xe máy lạc đường chỉ tốn xăng, xe đạp lạc đường tốn sức khỏe quý báu, còn sắp sửa vượt con đèo phía trước... Phản ứng đầu tiên của hắn là trách móc bản thân! Nhưng trách móc làm gì khi bản thân đã cố gắng hết sức? Nghĩ vậy nên hắn lấy lại bình tĩnh, xuống xe đi lòng vòng tìm chỗ "xả nỗi bực bội", uống ngụm nước, ăn miếng bánh và... đạp xe quay lại thị trấn Sue-ao từ đầu.

HDD82
26-02-2016, 20:39
Lần lạc đường thứ hai này thì gọi là Kỳ lạ! Không thể tin từ sáng đến trưa đạp xe miết mà gần như quay trở lại vạch xuất phát: Thị trấn Sue-ao, nhà ga xe lửa Sue-ao! Giống như đạp thành một vòng tròn vậy, quay một chiều kim đồng hồ lại đứng trước chỗ cũ. Tốn sức dễ sợ trong khi con đèo cao và nguy hiểm cần sự tập trung kia vẫn đang sừng sững đó...

Hay đây là một "điềm báo"?

Hắn hơi khựng người lại một chút xâu chuỗi các sự kiện trong ngày: Sáng nay chân chống xe bị gãy khi đang cột hành lý, xe tải trên đường chạy nhanh và nguy hiểm, các cảnh báo từ sách du lịch, thời tiết xấu, kèm theo đó là hai lần lạc đường không hiểu nổi.

"Có thờ có thiêng. Có kiêng có lành". Những chuyến đi như vầy phần lớn cần may mắn hơn thực lực, hắn biết rõ điều đó và luôn tuân thủ một số nguyên tắc do bản thân tự đặt ra!

Thỉnh thoảng vài bài viết trên diễn đàn moto "thuơng tiếc" một anh bạn xấu số nào đó không may nhắc đến "điềm báo". Chẳng hạn dắt xe ra thì xe đề không nổ, bị trục trặc, chạy quá tốc độ bị công an dừng xe thổi hai lần, và một vài dấu hiệu nhỏ khác thường bị bỏ qua. Điều không may xảy tới một phần cũng do họ ngoan cố, khăng khăng vượt lên các "điềm báo", khẳng định "tai nạn chỉ chừa mình ra". Đi du lịch một mình, hơn ai hết, cần có sự nhạy cảm trước các "dấu hiệu" xuất hiện trên đường... Quyết định nhanh: Lên ga tàu Sue-ao - nhà ga cuối cùng trước khi vượt đèo tới Hualien - kèm theo một vé cho chú chiến mã... Phù... Cảm giác thoải mái chi lạ !

Trước nhà ga Sue-ao:

http://i276.photobucket.com/albums/kk35/HDD82/IMG_20160120_121109_zpswhphh9x6.jpg

Chờ tàu tới Hualien:

http://i276.photobucket.com/albums/kk35/HDD82/IMG_20160120_142949_zps3r6j8y9j.jpg

HDD82
26-02-2016, 20:41
Cung đường này, theo tôi, chúng ta nên tuân thủ theo hướng dẫn an toàn từ sách du lịch. Chỉ vượt đèo nếu có sự chuẩn bị cực tốt và kinh nghiệm chinh chiến xe đạp đầy mình:

http://i276.photobucket.com/albums/kk35/HDD82/Untitled_zps9ua9bula.png

http://i276.photobucket.com/albums/kk35/HDD82/Untitled%202_zpsnlubd9zu.png

HDD82
29-02-2016, 15:25
Đối với tay thanh niên Châu Á này thì mẫu số chung của các thành phố lớn là "Càng lớn càng ít hứng thú ở lại lâu, hoặc chụp ảnh!". Trừ một số đặc biệt như Berlin, Prague, Venice... hoặc New York có điểm nhấn khác biệt riêng, Hualien khác chăng so với Taipei ở chỗ ... ít người hơn, không khí trong lành hơn, yên tĩnh hơn. À không, các cô gái ở vùng quê này có khuôn mặt đặc trưng hơn, dễ phân biệt hơn, và ra dáng "Đài Loan" hơn. Nghĩa là cũng có cô mặt hình tròn như cái bánh chưng, cô răng hô, cô mũi tẹt, cô mắt hí, cô da tàn nhang, cô xấu, cô đẹp vv... và vv... Còn ở Taipei ư? Đôi khi tôi tự hỏi "Làm sao để phân biệt người yêu của anh A với người yêu của anh B?", bởi vì gương mặt các cô nhìn thoáng cứ na ná nhau: mũi chữ S, cằm chữ V, mặt thon thon nho nhỏ, mắt to như hai đồng xu... Học sinh đi học trên đường đã thấy kẹp mũi thẩm mỹ để nâng cao sống mũi, niềng răng, mắt một mí Hàn Quốc. Nhìn giống nhau chán chán!!! Công nghệ thẩm mỹ Hàn Quốc nên khuyến mãi cho mỗi khách hàng một mã vạch, mã số để dễ dàng phân biệt hơn chăng?

Điểm thu hút của Hualien là nó nằm không xa, khoảng 30km về phía Tây Bắc, công viên quốc gia Tarako nổi tiếng bậc nhất xứ Đài với các hẻm núi sâu, các con đường dốc đứng nguy hiểm dẫn du khách lên tới độ cao hơn 3.000m. Được quảng bá là công viên quốc gia tương đối còn "hoang sơ", còn "thiên nhiên hoang dã" giữa đảo quốc hiện đại và đông đúc 23 triệu dân, Tarako có lẽ là nơi hiếm hoi ở Đài để người ta tới hòa vào thiên nhiên "hoang sơ", để cho tâm trí tạm thời thoát ra khỏi lo toan thường ngày trong chốc lát.

Quăng bỏ bớt hành lý ở nhà trọ, với tư trang gọn gàng nhất có thể, tay Châu Á lên đường với quyết tâm đạp xe tới Hẻm núi Tarako. "Dù cho thịt nát xương tan, dù cho pê-đan có gãy" để... tìm ra giới hạn đạp xe của bản thân! Chưa bao giờ đi xe máy mà hắn chú ý tới con số lẻ 16km, 25km, 33km hay đại loại vậy. Nhưng xe đạp mà leo dốc thì từng km đều "đắm đuối" xì khói vì đạp xe. Xuất phát từ khoảng 10h sáng, đến quá trưa thì đạp tới được... chân đèo Công viên quốc gia Tarako. Qua bên kia cây cầu dưới ảnh là bắt đầu vào các địa điểm tham quan du lịch của Tarako:

http://i276.photobucket.com/albums/kk35/HDD82/IMG_20160121_111321_zpsjpiimq3s.jpg

Hàng chục chiếc xe hơi dừng lại tại đây, hàng đoàn khách thơm tho sạch sẽ bước xuống làm dáng chụp ảnh cạnh con sông khô nước cạn đáy vì hạn hán xứ Đài, dưới bầu trời u ám lạnh tê tái. Cách đó không xa, không ai để ý một tay xe đạp đang đứng đọc các thông tin du lịch in trên các tấm bảng cạnh bờ sông, bàn tay hắn xoay vòng vòng trái bắp luộc cạp lấy cạp để tới hạt bắp cuối cùng như kiểu chết đói lâu ngày. Công nhận đạp xe ăn nhiều và ăn ngon hơn hẳn đi xe máy thật!!! Ăn xong không tìm thấy giỏ rác để vứt trái bắp? Đành cột "em nó" vào yên xe phía sau, để "em nó" tham gia luôn vào chặng leo đèo sắp tới...

http://i276.photobucket.com/albums/kk35/HDD82/IMG_20160121_111453_zps1qiqxqxj.jpg

HDD82
29-02-2016, 15:26
Không quá lâu để "ngựa non háu đá" biết được giới hạn bản thân khi đạp xe. Ngay ở con dốc đầu tiên bên kia cầu hắn đã ... dắt bộ. Con dốc này dưới góc nhìn quen thuộc của người đi xe máy thì hoàn toàn bình thường, còn với xe đạp thì đạp hoài không lên nổi. Quyết định xuống xe dắt bộ còn nhanh hơn đạp xe! Mà dắt bộ cũng mệt kinh khủng! Quăng xe với hành lý ra mà ngồi thở dốc...

Đạp xe leo đèo có lẽ cần hơn những chiếc xe dạng đua với kiểu lốp nhỏ, loại lốp cực mỏng và bé, để giảm thiểu ma sát với mặt đường, hơn là lốp xe hỗn hợp như vầy. Loại xe đua thiết kế kiểu khung sườn nhẹ không mang vác theo hành lý, khác với khung sườn thép chắc chắn của chiếc touring hắn đang chạy. Đừng có khinh thường vài kg khác biệt trong trọng lượng xe, khi leo dốc thì vài kg cộng thêm là một vấn đề lớn! Chưa kể yếu tố quyết định đến thất bại là đôi chân teo cơ chảy nhão mềm xèo của tay toàn du lịch ngồi xe máy như hắn... Hic... Trái bắp luộc dưới chân đèo sau 30p là "mất tích", như chưa hề được ăn...

http://i276.photobucket.com/albums/kk35/HDD82/IMG_0499_zpsweidlqdn.jpg

http://i276.photobucket.com/albums/kk35/HDD82/IMG_0508_zpsvwfx0cog.jpg

Quăng xe! Đuối như trái banana (chuối):

http://i276.photobucket.com/albums/kk35/HDD82/IMG_0502_zpstnf4gxhj.jpg

HDD82
29-02-2016, 15:28
Chiếc Toyota bảy chỗ màu trắng đổ xịch lại gần hắn, hắn ngước lên nhìn: Cầm lái là một ông già đầu bạc người gầy còm nhưng còn nhanh nhẹn. Hắn thấy ông già hấp tấp mở cửa xuống xe ra sau mở cửa cho... thằng con trai ! Hắn đoán chắc đó là con trai của ông già vì cử chỉ điệu bộ thân thiện giữa hai người, khuôn mặt hao hao giống nhau. Chàng ta cao ráo, thânn thể mập mạp béo tốt phủ dưới bộ quần áo ấm và đôi giày cũng ấm nốt. Đang ngạc nhiên hắn lại thấy ông già vòng ra phía bên kia xe mở cửa cho... đứa con dâu. Chị ta mặc áo choàng lông cực ấm, thân hình đẹp cao ráo, gương mặt đúng chuẩn V-line Hàn Quốc, kèm theo mớ trang điểm. Ngồi trong xe hắn thấy chị ta bung dù che mưa trước khi cẩn thận cho giày xuống đất. Cặp vợ chồng son này bước xuống xe rồi ngơ ngẩn không biết làm gì. Ông già lại chui tiếp vào hàng ghế sau lúi cúi ôm ôm, nựng nựng chiếc nôi em bé (trong đó chắc chắn là có em bé) hồi lâu. Hình như ông đang mặc áo ấm cho cháu, mang tả lót, chuẩn bị dây đeo trẻ em, sữa bú... trong khi hai vợ chồng đi qua đi lại phía ngoài.

Bà vợ của ông già cũng mở cửa xe phía trước xuống vuốt lại quần áo đứa quý tử (chắc vậy) cho thẳng thớm... Hồi lâu sau, chừng 15p, ông già cũng xong. Ông cẩn thận ôm đứa bé trong xe ra trao cho đứa con dâu đứng chờ sẵn. Nàng ta cho đứa bé vào túi đeo trước ngực rồi cất bước tới chỗ ngắm cảnh trời mây non nước. Gương mặt nàng buồn buồn như kiểu thương cho số phận mình hẩm hiu "hồng nhan bạc triệu"... ấy nhầm... "hồng nhan bạc phận".

Cảm thấy thể lực bị suy giảm đáng kể, hắn quyết định xuống đèo, tiết kiệm chút sức lực còn lại cho chặng đạp về Hualien:

http://i276.photobucket.com/albums/kk35/HDD82/IMG_0507_zps5prlebv7.jpg

"Người vui tước phận lý hương,
Người vui mũ áo xênh xang trị vì.

Kìa Liệt Tử thích đi mây gió,
Cưỡi gió mây đây đó thỏa lòng.

Còn ta khinh khoát vô cùng,
Sánh vai nhật nguyệt, vẫy vùng khinh phiêu.

Quên mình quên hết mọi điều,
Quên tên, quên hết bao nhiêu công trình.

Sống đời sống thần linh sảng khoái,
Như Hứa Do chẳng đoái công hầu.

Uống, ăn nào có chi đâu,
Mà lo với lắng cho rầu lòng ai."

http://i276.photobucket.com/albums/kk35/HDD82/IMG_20160121_130024_zpssodvoepy.jpg

http://i276.photobucket.com/albums/kk35/HDD82/IMG_20160121_111019_zpsstfdi6rv.jpg

HDD82
29-02-2016, 15:29
"Uống, ăn nào có chi đâu,
Mà lo với lắng cho rầu lòng ai."

Nói thì nói vậy thôi, chứ ăn uống quan trọng lắm!!! Nhất là sau chặng đạp xe phải "quất" tô này mới sướng bụng. 100 Đài tệ, chừng 60k VNĐ thôi.

http://i276.photobucket.com/albums/kk35/HDD82/IMG_20160121_075937_zpsrcdzsral.jpg

HDD82
29-02-2016, 15:30
Các con đường nhỏ ngoại ô Hualien, không gian yên tĩnh vắng tiếng động cơ, các loại hoa mới lạ, cũng rất đáng với công sức đạp xe:

http://i276.photobucket.com/albums/kk35/HDD82/IMG_0497_zpsomb51trr.jpg

http://i276.photobucket.com/albums/kk35/HDD82/IMG_0495_zpsvuvmdxsk.jpg

http://i276.photobucket.com/albums/kk35/HDD82/IMG_0491_zpsongi7sy5.jpg

http://i276.photobucket.com/albums/kk35/HDD82/IMG_0493_zpsnij9ih3d.jpg

http://i276.photobucket.com/albums/kk35/HDD82/IMG_0489_zpsd0xtomcr.jpg

http://i276.photobucket.com/albums/kk35/HDD82/IMG_0488_zpsig0v1fnh.jpg

http://i276.photobucket.com/albums/kk35/HDD82/IMG_0496_zpstvlenkdi.jpg

HDD82
29-02-2016, 15:31
Rãnh rỗi tôi đạp xe ra bờ biển ngồi chơi... Là một đảo được Thái Bình Dương bao bọc xung quanh nhưng không nhiều người Đài Loan biết bơi. Đoạn video clip này có thể giải thích một phần lý do tại sao? Sóng to quá !!! Một ông già vóc người tráng kiện, thấp đậm, tầm 65-70 tuổi, mang bộ quần áo của người dân tộc thiểu số ở Hualien đang chơi một bài hát gì đó bên cạnh cái trống và đàn ghita. Ông chơi nhạc để kiếm chút đỉnh sống qua ngày... Thoạt đầu tôi không để ý tới âm thanh từ cặp loa của ông già, mà ngồi nhìn những đợt sóng biển cao dồn dập đập vào bờ, du khách chạy tán loạt ồn ào nô đùa với sóng biển. Sau đó, nhịp điệu bài hát bỗng chốc hòa vào khung trời đại dương mênh mông, mang tới sự cộng hưởng khó miêu tỏ bằng lời. Giai điệu như tràn đầy hào khí bồng bột, sôi nổi, ngẫu hứng của tuổi trẻ vượt lên các tình cảm cá nhân, quyện vào tiếng sóng vỗ bờ ầm ầm, dưới tâm trạng của người lữ hành xa quê miền xứ lạ... Bất chợt tôi thò tay vào túi lấy ngẫu nhiên ra một đồng xu gửi ông già. Xác suất lấy được đồng 50 cent (đồng tiền xu có mệnh giá lớn nhất) trong đống xu túi áo không lớn hơn 10 phần trăm, nhưng tôi rút ra được chính nó: đồng 50 cent - bỏ vào thùng tiền của ông già...


https://www.youtube.com/watch?v=NRYO8PBH4uQ

... và tiếp tục hành trình xuống phía Nam...

HDD82
02-03-2016, 20:12
Đài Loan chưa phải là điểm đến phổ biến của các tay du lịch bụi, có thể do rào cản visa, có thể do diện tích nhỏ, chưa có thật nhiều địa điểm du lịch, có thể do vị trí cô lập giữa biển... nên tôi không gặp gỡ được nhiều với các Tây balo tại các nhà trọ trên đường đi. Tại Taipei, tôi có gặp một anh chàng người Pháp đang trên hành trình chu du tới các Châu lục. Anh kiếm tiền bằng cách biểu diễn ảo thuật trên đường phố, không nhiều nhưng cũng đủ giúp anh tới được các nhiều thành phố lớn và sống với niềm vui từ thuở nhỏ: Biểu diễn ảo thuật đường phố. Nếu các bạn còn nhớ trong các câu chuyện tôi chia sẻ dọc chuyến đi, khắp nơi đều gặp nhưng Tây balo dám đi, dám cháy hết mình với đam mê. Tôi không dám chắc là hệ thống giáo dục Châu Âu dạy cho con người ta cách sống đó hay không? Hay là do văn hóa Phương Tây khác với Phương Đông đề cao vai trò cá nhân trong tập thể? Hay có lý do nào khác? Nhưng mỗi lần bắt gặp người nào đó đang phải chật vật đấu tranh giữa đam mê cá nhân với trách nhiệm xã hội, giữa tự do cá nhân (dù trong ngắn ngủi) với quay trở về lối mòn thực tại, tôi luôn khuyến khích họ hãy mạnh dạn vượt lên mọi rào cản ngăn cách họ với ước mơ, hãy mạnh dạn thay đổi và không ngại sự thay đổi.

Khi hồi tưởng lại quá khứ, chúng ta có tự hào kể lại cho bạn bè nghe mình đã từng kiếm bao nhiêu tiền? Mua được bao nhiêu thứ có giá trị? Đã sống theo khuôn mẫu như thế nào? Hay là những câu chuyện kinh thiên động địa, trốn nhà đi theo đam mê, làm những chuyện "phá phách" không giống ai? Đâu là thứ khiến chúng ta tự hào thực sự mỗi khi nhớ lại quá khứ và thường chia sẻ với mọi người nhiều nhất?

http://i276.photobucket.com/albums/kk35/HDD82/IMG_0513_zpsxs3wcwcd.jpg

http://i276.photobucket.com/albums/kk35/HDD82/IMG_0519_zpsqf21xd0e.jpg

Nhiều người tìm được câu trả lời trên tương đối dễ dàng, nhưng khó khăn nhất là lúc ta đối diện với việc ra quyết định phải hành động! Muốn được sống với đam mê, ta buộc phải từ bỏ đi một số thứ ta đang sở hữu. Đó là sự thật! Chẳng hạn nếu ước mơ của ta là được tới Kim Tự Tháp Ai Cập một lần trong đời, ta sẽ buộc từ bỏ chiếc xe máy ta đang đi để mua cặp vé máy bay, hoặc từ bỏ công việc ổn định đang mang lại sự an toàn nhất định, hoặc ta phải dành dụm, chắt chiu bớt đi một số thú vui khác (như cafe, thuốc lá, nhậu nhẹt) để có thêm tiền , hoặc từ bỏ trong chốc lát sự đầm ấm gia đình, vợ con vv... và vv... Đôi khi ta cảm thấy sợ hãi khi nhận thức rằng mọi ước mơ đều có thể thực hiện NGAY BÂY GIỜ. Sức mạnh của hiện thực NGAY BÂY GIỜ là con dao hai lưỡi mang tới niềm tin hy vọng cho người này, nhưng cũng làm tê liệt người khác. Quyết định là nằm ở bạn!

http://i276.photobucket.com/albums/kk35/HDD82/IMG_0512_zps1mxgxegr.jpg

http://i276.photobucket.com/albums/kk35/HDD82/IMG_0514_zpsss587eel.jpg

HDD82
02-03-2016, 20:14
Sáng hôm đó là ngày đẹp nhất trong gần 01 tuần ở Đài Loan của tôi, lần đầu tiên trời ... không mưa! Và do đó cũng có hứng thú lấy máy ảnh ra chụp hơn. Quãng đường dài hơn 70km từ Hualien tới Ruisui chỉ phải qua một vài cây cầu và ngọn đồi "nho nhỏ". Đoạn đường chạy qua thung lũng Đông Đài này được miêu tả trong sách du lịch là "đẹp nhất, thanh bình nhất ở Đài Loan" và đúng là vậy. Không "thanh bình" sao được khi đạp xe qua các nghĩa địa, mồ mả, đền thờ khói nhang nghi ngút cho người đã khuất như thế này? Rất "thanh bình"... hehe.

http://i276.photobucket.com/albums/kk35/HDD82/IMG_20160121_133336_zpspheepu1h.jpg

Các ngôi nhà to, rộng cả mấy chục mét vuông, gồm sân vườn phía trước, hàng rào nghiêm chỉnh, đặt thêm bộ bàn ghế đánh cờ tướng, hoặc bàn tiệc ăn cơm. Y chang như nhà cho người... bình thường vậy! Công nhận cũng hay ha... :mrgreen:

http://i276.photobucket.com/albums/kk35/HDD82/IMG_20160121_133247_zpsv0nvusul.jpg

Đang thẩn thờ ngắm vẻ đẹp... mồ mả bình yên thì chợt thấy nhói nhói một phát ở bắp chuối chân phải: Chính thức kết luận bị chuột rút! Vâng, chuột rút !

Đạp xe là môn thể thao đòi hỏi phải có sự tập luyện nghiêm túc, kèm chế độ ăn uống nhiều trái cây, chất xơ, vitamin để cơ bắp nhanh hồi phục. Khác với đi xe máy, đêm hôm trước ta có thể trước say bí tỉ, "dzô, dzô... 100%" cùng bạn bé tới nửa đêm, sáng hôm sau ngồi lên xe phóng thêm vài trăm kilomet khỏi cần suy nghĩ. Đi xe đạp cần sự kỷ luật hơn trong ăn uống và trong tập luyện. Nói về tập luyện, trước chuyến đi hắn đã khởi động bằng cách đạp một vòng Đà Nẵng - Hội An khứ hồi hai chiều hết gần 4 tiếng trên chiếc xe đạp học sinh, thấy cũng ổn ổn. Nhưng do tư thế đặt chân lên pedal khác nhau, dẫn đến chuột rút ! Với xe đạp bình thường, ta hay đặt pedal vào giữa lòng hai bàn chân để đạp, tư thế đạp như vậy khiến cơ đùi hoạt động nhất để ấn bàn đạp xuống, còn cơ bắp chân gần như không hoạt động mấy. Trong xe đạp đường trường, pedal đặt ở phía trước bàn chân một chút, để chân hơi nhón lên dùng sức của cơ bắp chân, cơ đùi sau rút lên, kết hợp với cơ đùi ấn xuống, nghĩa là toàn bộ cơ chân đều phát lực đạp xe. Nên chuột rút là phải òiiii... :lol:

Tập luyện nghiêm túc trước chuyến đi:

http://i276.photobucket.com/albums/kk35/HDD82/1933908_10153885019378420_4685150017965684835_n_zp s4umv5t0f.jpg

Và trong chuyến đi... Mặt cười nham nhở vậy chứ chuột rút đau thấy bà:

http://i276.photobucket.com/albums/kk35/HDD82/IMG_0518_zpsgg5b3kq3.jpg

HDD82
02-03-2016, 20:19
Đạp xe tới thị trấn Ruisui tôi nghỉ rằng mình cần ít nhất 1-2 ngày để cơ bắp hồi phục, bước chân bình thường đã không nổi, mông với lưng thì đau ê ẩm, "đặc biệt" là mông... Ôi thôi...

Ngày đẹp trời hôm đó hóa ra lại là khoảng thời tiết êm dịu trước khi bão tố đến. Một đợt không khí lạnh khủng khiếp nhất mùa đông tràn xuống kéo tụi nhiệt độ Đài Bắc xuống còn 3 độ C. Nhiều nơi xuất hiện băng tuyết, kèm theo mưa lạnh buốt. Ngay Việt Nam cũng bị ảnh hưởng với tuyết rơi dày đặc ở nhiều nơi, thậm chí một số nơi ở miền Trung còn có băng tuyết. Đài Loan cũng tệ như ngoài miền Bắc vậy. Lạnh quá, chịu không nổi ! Tay chân cứng ngắc, nước mưa hắt vào mặt lạnh tê tái tâm hồn... Dự báo thời tiết này còn kéo dài thêm nhiều ngày lạnh nữa mới chấm dứt. Thời tiết cực đoan là kết quả của nhiệt độ Trái đất đang ấm dần lên và El Nino chăng?

Tôi tới nhà ga xe lửa quyết định mua vé tài về lại Taipei - Đài Bắc. "Hết vé cho xe đạp rồi anh. Vé cho người lớn thì vẫn còn!" Anh thanh niên gầy nhom mặc đồng phục trả lời sau quầy vé. "Hết vé xe đạp rồi hả anh?". "Đúng rồi ! Mỗi chuyến tàu được phép chở 30 xe đạp trên toa cuối cùng. Hôm nay cuối tuần nên nhiều người đã mua hết vé rồi anh ạ". Mặt tôi xám ngoét còn hơn bầu trời đen ngoài kia, thấy vậy chàng ta rời khỏi vị trí bán vé phía sau tấm kính (giống y chang các quầy bán vé tàu lửa ở Việt Nam), mở cửa bước ra hỏi han tôi tận tình bằng... Tiếng Anh trôi chảy. Ồ, thì ra anh chàng nói Tiếng Anh khá tốt! Không như ở Việt Nam nhân viên bán vé chỉ ngồi sau quầy làm theo kiểu "hành chính" (hải quan tại sân bay quốc tế thì khỏi nói thêm nữa vì "tiếng lành đồn xa" quá rồi), nhân viên tại Đài Loan khá thân thiện.

Chàng ta trao đổi với tôi một lúc xong trầm ngâm nhìn bảng hồ sơ tàu chạy nghiên cứu gì kỹ lắm. Hồi sau chàng ta khuyên rằng chỉ còn một cách duy nhất, đó là: "Anh mua vé tàu chậm (có hai loại tàu nhanh và tàu chậm ở Đài Loan) từ Ruisui tới... cách Đài Bắc một nhà ga xe lửa rồi xuống nhé?". "Không tới được luôn Đài Bắc à?", tôi hỏi. "Không, tàu sẽ dừng ở nhà ga cuối cùng trước khi tới Đài Bắc khoảng 19h tối. Anh xuống ga tàu đó rồi... đạp tiếp tới Đài Bắc!". "Lại đạp xe ban đêm trong thời tiết buốt giá"... Tôi ngán ngẫm... Nhưng người thanh niên nghèo phải biết làm sao??? :mrgreen:

Gần 2h chiều tàu mới chạy, tức là hơn 6 tiếng nữa, tôi đi tới đi lui, hết ngồi rồi tới... nằm, quan sát người ra kẻ vào tại sân ga giết thời gian. Một cặp vợ chồng đạp hai chiếc xe mới cáu cạnh vừa mua vé tàu đi đâu tôi không rõ? Chắc họ cũng quyết định dừng đạp xe trong thời tiết khó chịu này đây! Tôi ngồi quan sát thấy hai người lấy trong hành lý ra hai cái khăn trắng, mỗi người cặm cụi lau xe cho sạch nước mưa hết sức cẩn thận. Chùi từng cái bánh xe, tới hành lý, bàn đạp v.v... như kiểu nước mưa là kẻ thù không đội trời chung với chiếc xe của họ. Lau xe đạp xong hai người mới bắt đầu chuyển sang lau người. Gì vậy? Đúng! Bây giờ họ mới chuyển sang lau người cho khô. Lau chán chê xong thì anh chồng chuyển sang nhìn chiếc xe đạp tôi đang dựng trong góc và khoái trá chỉ chỉ, trỏ trỏ vào đống hành lý. Tôi tới bắt chuyện với ông chồng và nhanh chóng trở nên thân thiện. "Cùng dân đi xe đạp với nhau ấy mà". :lol:

http://i276.photobucket.com/albums/kk35/HDD82/IMG_20160123_100918_zpsoxxhzjwe.jpg

Xuống nhà ga xe lửa cùng mớ hành lý lỉnh kỉnh khi trời đã tối đen, tôi cột chúng lại lên yên rồi đạp thẳng tiến về Đài Bắc trong thời tiết "dễ chịu"... 7-8 độ C. Ngoài đường chẳng có chiếc xe đạp nào, và mưa thì cứ xối xả xuống đường. Đạp xe tìm về lại đúng cái nhà trọ mình đi hôm trước, giữa thành phố triệu dân, nói thì ngắn gọn vậy chứ cũng phải mất hơn tiếng. Ngang qua tòa nhà Taipei 101 - tòa tháp từng cao nhất Thế giới - ngẫu hứng tôi dừng xe chụp thêm phát "tự sướng" trước khi kết thúc chuyến hành trình 08 ngày tại Đài Loan. Một hành trình rất nhỏ so với các chuyến đi bằng xe máy khác, nhưng là bước tiến thể hiện sự thay đổi lớn trong suy nghĩ. Không còn bị bó buộc trong bất cứ phương tiện di chuyển nào nữa, ai cũng có thể tự do khám phá thế giới xung quanh. Còn HDD82, kinh nghiệm từ chuyến đi này chắn chắc rất hữu ích cho các chuyến đi dài hơi khác sắp tới bằng xe đạp...

http://i276.photobucket.com/albums/kk35/HDD82/IMG_20160123_183326_zpsafxphitk.jpg

HẾT !

truonghlan
05-03-2016, 23:33
Topic của anh hay quá à... đọc mà làm em suy nghĩ nhiều điều lắm... đoạn là mắc cười vì giọng văn dí dỏm quá chừng hà ~

beboi
06-04-2016, 11:43
Ngưỡng mộ chuyến đi của bạn HDD82 quá!

myly2409
01-08-2016, 16:13
Trải nghiệm của bạn thật kỳ công & vô cùng thú vị, mình đã đọc đi đọc lại bài viết "Ký sự Ai Cập" của bạn & thấy bạn đúng k hổ danh "phượt quái". Mình đã đi Đài Loan rồi nhưng vì đi công tác nên chỉ có thể tham quan 1 vài điểm nổi tiếng tại Đài Bắc, tất cả ăn - ở - đi lại đều được book sẵn, mình cứ xuất phát đúng giờ gần giống như đi tour vậy, nên k có cảm giác được tự thân vận động như bạn. Thật sự rất khâm phục bạn toàn phượt 1 mình à.

chungviet992
04-10-2017, 01:13
Anh HDD ơi ảnh của a không xem đc nữa, a có thể sửa lại cho xem đc không ? Cảm ơn a nhiều !!!!

thuylienpham
28-02-2018, 08:51
Trải nghiệm của anh hay quá, đọc mở mang tầm mắt bao nhiêu. Nếu mang được xe đạp qua bên đó thì còn gì bằng. Nhưng cũng có cách đi xe đạp mà không cần mang theo là thuê xe đạp công cộng ở Đài Loan.

Hiện hệ thống này có mặt ở cả Đài Bắc, Đài Trung, Đài Nam... cứ tải app về điện thoại, khi nào cần thì mở lên dò tìm trạm nào gần đó có xe thì đến thuê thôi.

Mọi người tham khảo thử nè.

https://trippy.vn/blog/kinh-nghiem-thue-xe-dap-cong-cong-o-dai-loan.html