PDA

View Full Version : Nhật ký trekking núi rừng Bidoup



Buta
31-12-2008, 16:13
Sài Gòn, ngày... tháng 12 năm 2008

Phù thế là công việc trên công ty tạm ổn, dạo này tự nhiên thấy stress dã man con ngan, lượn lờ vài diễn đàn du lịch: ttvnol, phuot… tình cờ 1 topic cuốn hút sự chú ý của nó: “ Rủ rê, lôi kéo trekking núi rừng Lâm Đồng”. Phải rồi, đã lâu lắm rồi không có chuyến đi nào cho ra hồn, thầm nghĩ, phải làm 1 chuyến đi trek cho nó máu lửa chứ nhỉ, và thật không ngờ chuyến đi lần này là 1 chuyến đi để đời của nó.

Sài Gòn, ngày...tháng 12 năm 2008

Nó cứ bần thần ngồi nghĩ ngợi loang quăng, không biết mấy đứa bạn có đứa nào khùng khùng như mình, bỏ lại công việc bộ bề cuối năm để tham gia chung chuyến đi đầy gian khổ và mạo hiểm này không nữa. Nó chợt nhớ ra bạn Tú – vâng đứa bạn quen chưa đầy nửa năm trong lớp du lịch, nhưng quan trọng hơn máu phượt trong đứa bạn này có khi còn cao hơn cả nó cũng không chừng. Buzz, buzz.. làm vài ba quả bom trên YM cộng với những lời lẽ rất đường mật, vẽ ra 1 chuyến đi hào nhoáng và rất lửa, cuối cùng nó đã dụ dỗ thành công. Thế là chuyến đi này đỡ buồn hơn biết bao nhiêu, và quan trọng hơn, hehehe đó là nếu có đứa bạn nào nói mình khùng thì mình cũng không phải đưa duy nhất.

Buta
31-12-2008, 17:13
Sài Gòn, ngày...tháng 12 năm 2008

Buổi off đầu tiên của nhóm, nó bận việc và cũng quên béng đi nên không thể tham dự được. đến lần thứ 2, tại Press Coffe, nó gặp được lèo tèo vài ba người trên 4rum khùng khùng (hehe, sorry mọi người nhé – mọi người rất là dễ thương) tham dự cùng chuyến đi lần này. Mới đầu, nó hơi bỡ ngỡ, phải nói là ngạc nhiên khi thấy những người bạn đồng hành trong chuyến đi lần này khác so với tưởng tượng của nó quá. Nó nghĩ sẽ gặp những khuân mặt chai sạn, những thân hình cơ bắp, những đôi chân rắn rỏi, v.v.. ôi bao nhiêu thứ nó tưởng tượng nữa, mà giờ đây có đến hơn phân nửa là dân văn phòng, body cũng kẻ thừa người thiếu giống nó. Thôi, như vậy có khi lại hay nhỉ, ít ra mình cũng không tự ti lắm với thân hình của mình cộng với lại con số rezo kinh nghiệm trekking, nó thầm nghĩ. Buổi gặp đầu tiên không quy tụ hết tất cả các anh tài trong chuyến đi, nhưng cũng đã tạo được không khí vui vẻ, đoàn kết một phần. Đặc biệt ấn tượng nhất trong lần gặp gỡ lần này với nó chắc là chị Như – một người rất đặc biệt, chắc không phải chỉ nó mới có cảm nhận đó, (hhehe, khi show hình thì mọi người chắc cũng sẽ bất ngờ). Nó được phân công nhiệm vụ là lo phần bảo hiểm và vé xe cho cả đoàn – hehe, công việc này thực sự là quá dễ dàng với nó, vì đúng là chuyên môn nên việc liên hệ lo bảo hiểm và vé xe chỉ là nhỏ như con thỏ.

Sài Gòn: 25/12/2008 – Bidoup: 26/12/2008

Trời Sài Gòn tự nhiên đổ nhưng trận mưa trái mùa, báo hiệu cho 1 chuyến đi đầy thử thách sắp tới của nó. 22h30’, nó đã gặp được hết tất cả các thành viên trong đoàn: 3 anh đến từ Singapore, 1 chị ở Úc, còn lại 11 người bạn và nó đến từ tổ quốc Việt Nam yêu dấu. Sau một vài 3 câu chuyện làm quen, cả nhóm đã phần nào xua tan đi không khí buồn tẻ của mọi người trong nhà chờ xe của Phương Trang. Đồ đạc, công việc, tiền nong …đã hâm nóng những cái đầu lạnh, cảm giác xa lạ ban đầu. 23h15’, xe bắt đầu lăn bánh – chuyến xe mang theo những người trẻ đầy lửa và niềm tin chinh phục đỉnh Bidoup – đỉnh núi cao nhất của cao nguyên Lâm Đồng. Trên xe chả mấy ai ngủ được ngon giấc, cả nó cũng thế, cái ý nghĩ tự sướng mơ màng khi thấy mình trên đỉnh cao nhìn xuống thành phố Đà Lạt mộng mơ cứ lơn vởn trong đầu nó cho đến tận khi xuống tới 11A/2 Lê Quý Đôn – nhà xe của Phương Trang ở Tp. Đà Lạt. Mọi người bắt đầu đầu những bước trek đầu tiên tới cổng chợ Đà Lạt – nơi nhiệm vụ của từng người sẽ được phan chia rõ ràng cùng với lại 1 mớ hành lý trên lưng.

https://farm4.static.flickr.com/3111/3146299025_eeb9e474c4.jpg?v=0

Hạn chế lại tối đa tất cả những gì không cần thiết, ấy vậy mà mỗi bạn nam trong đoàn cũng phải vác cả 10kg (đồ cá nhân + đồ dùng chung), 6 bạn nữ thì được ưu tiên hơn, mỗi người chỉ khoảng 6kg, và đặc biệt chị Như sâu sắc chắc chỉ khoảng 3kg.

https://farm4.static.flickr.com/3251/3146301591_cb11842ac1.jpg?v=0

Tiếp tục những bước trek trên phố núi, cả đoàn dạo quanh kiếm chỗ ăn sáng, uống café, và nghỉ ngơi sau 1 đêm dài trên xe.

https://farm4.static.flickr.com/3125/3146304505_576a0a74f3.jpg?v=0

Mẹ Mìn
02-01-2009, 06:11
May thế, bác Buta đi xe Puta (Phuong Trang Travel?) - hehe, bác Gúc xem Puta tiếng TBN nghĩa gì nha =))=))

Đùa vậy thôi, tớ muốn hỏi chuyến đi bus như vậy có thoải mái không? Sao không ngủ được? Vì nội thất xe kém quá? Vì nhiều ổ voi, ổ gà? Vì...? Tớ muốn hỏi kĩ như vậy vì hè này có cặp bạn Ý muốn tới chiêm ngưỡng VN. Tớ định dẫn từ SG đến Mũi Né, Đà Lạt bằng bus. Rồi sau đó đến Nha Trang, Hội An, Huế (nhưng chưa biết đi bằng gì). Từ Huế thì bay về HN (tớ thổ dân ở đây). Bác nào có cao kiến chi thì share nhé. Thanks nhiều!

Buta
05-01-2009, 09:11
May thế, bác Buta đi xe Puta (Phuong Trang Travel?) - hehe, bác Gúc xem Puta tiếng TBN nghĩa gì nha =))=))

Đùa vậy thôi, tớ muốn hỏi chuyến đi bus như vậy có thoải mái không? Sao không ngủ được? Vì nội thất xe kém quá? Vì nhiều ổ voi, ổ gà? Vì...? Tớ muốn hỏi kĩ như vậy vì hè này có cặp bạn Ý muốn tới chiêm ngưỡng VN. Tớ định dẫn từ SG đến Mũi Né, Đà Lạt bằng bus. Rồi sau đó đến Nha Trang, Hội An, Huế (nhưng chưa biết đi bằng gì). Từ Huế thì bay về HN (tớ thổ dân ở đây). Bác nào có cao kiến chi thì share nhé. Thanks nhiều!

Hì, đi xe của PT khá thoải mái, có 2 loại vé, ghế ngồi (110k/vé) và giường nằm (150k/vé). Xe nhìn chung là mới, nhưng cả bọn ko ngủ được vì mải 8 và tự sướng về những ý nghĩ sẽ chinh phục đỉnh Bidoup

Từ Đà Lạt - Nha Trang - Hội An bạn cũng có thể đi bằng bus của 1 số hãng nổi tiếng như Sinh Cafe, Mai Linh, Phương Trang... chẳng hạn vì khoảng cách di chuyển cũng không xa lắm.

Buta
05-01-2009, 09:24
Trong quán café, mùi nén được đập dập (treo vào giầy, hoặc dưới chân để xua đuổi rắn) làm nó hơi thấy buồn nôn, và cái cảm giác mệt mỏi sau chuyến đi Eakar lại ùa về, nó bắt đầu hơi mệt mỏi, đau bụng và buồn ngủ. Nhưng cái hình ảnh đứng trên đỉnh Bidoup, cái ý nghĩ mình là 1 trong những người khách du lịch đầu tiên đặt trên lên đây (Trước đây, Bioup chỉ có các nhà nghiên cứu vào để khảo sát hệ sinh thái nơi đây) làm nó không thể bỏ cuộc. Sau khi lấy được giấy phép vào rừng, nhờ sự quen biết và đặt mối quan hệ trước của anh Lộc – trường đoàn, chúng tôi bắt đầu xuất phát đi từ 9h sáng. Từ Đà lạt chạy tới trạm kiểm lâm KlongKlanh – nơi mà nó và cả đoàn xuất phát chinh phục đỉnh Bidoup cũng ngót nghén 2h đồng hồ với mặt đường chẳng được êm ái cho lắm khi 1 loạt công trình mở đường, kè đá… dọc suốt chặng đường. Những cơn mưa, lại tiếp túc là những dấu hiệu không may mắn đối với chúng tôi. Thật vậy, chúng tôi dừng xe ở trạm KLongKlanh, một số các thành viên trong đoàn xuống xe làm việc với trạm kiểm lâm để xin phép vào rừng và kiếm người dẫn đường. 10 – 15 – rồi 20’ nó nhìn qua kính xe và cảm thấy có chuyện gì đó ko ổn. nó lăng xăng chạy xuống nghe ngóng thì hơi thất vọng khi trong trạm không có ai biết đường cả, chỉ có duy nhất anh Hùng – trưởng trạm nhưng lại không thể bỏ trạm để đi cùng chúng tôi vì vướng công chuyện giải tỏa nhà dân lấn chiếm rừng. Thuyết phục, năn nỉ 1 hồi cũng không thành công, chúng tôi chỉ còn biết trông chờ vào anh Lộc, người đã đặt mối quan hệ trước với ban quản lý vườn quốc gia Bidoup. Anh Lộc cũng phần nào nhận thấy sự thất vọng trên khuân mặt của từng thành viên, sau nhưng nỗ lực cuối cùng gọi điện cho các sếp trong ban quản lý, cuối cùng chúng tôi cũng nhờ được 2 anh Nhân và anh Thức ở trạm kiểm lâm Giang Ly chịu dẫn đường. Cũng phải cám ơn sự nhiệt tình của anh Kha – trong trạm Klong Klanh đã rất nhiệt tình giúp đỡ chúng tôi, để cuối cùng chuyến đi được thực hiện thành công. Sau chuyến ăn đạm bạc với bánh mì, xúc xích tại trạm Giang Ly, chúng tôi quay lại để xuất phát từ trạm Klong Klanh, vì chặng đường từ Bidoup (ngắn hơn nhiều đã không thể thực hiện được vì những cơn mưa trái mùa bất chợt mấy ngày nay trên lâm Đồng đã cản trở chúng tôi). Chấp nhận đi xa hơn, nhưng an toàn vẫn là ưu tiên số 1 của cả đoàn, lại 1 lần nữa tại Klong Klanh, chúng tôi, bỏ bớt lại để tiết giảm tối đa số ký phải mang trong cả chặng đường dài. Nó cũng vậy, bỏ bớt lại 2 con dao đi rừng, 1 vài thứ linh tinh, quẩy balo lên và bắt đầu những bước trek thực sự đầu tiên.

https://i454.photobucket.com/albums/qq266/bidoupgroup/IMG_1224.jpg?t=1231121729

https://i454.photobucket.com/albums/qq266/bidoupgroup/IMG_1226.jpg?t=1231121801

https://i454.photobucket.com/albums/qq266/bidoupgroup/IMG_1225.jpg?t=1231121874

Mưa vẫn cứ rả rich suốt, mặc dù không lớn nhưng nó cũng là những trở ngại rất lớn với các thành viên trong đoàn, hành lý ngấm nước mưa, ngày càng trĩu nặng, đường đi sình lầy cộng với không khí sương mù giá buốt có thể làm nản lòng bất cứ ai. Ấy vậy mà, không ai trong đoàn kêu than tiếng nào, vẫn lẫm lũi đi, thỉnh thoảng lại chọc nhau phá lên cười. Nhưng có lẽ tất cả chắc không thể hình dung ra hết tất cả những khó khăn trong chuyến đi, mà về sau này khi tới Sài Gòn, vẫn còn cảm thấy tự hào về chính bản thân mình, và nó cũng vậy.

Khó khăn tiếp theo chính là đoạn suối với cây cầu khỉ không có tay vịn ngay chặng đầu tiên, có lẽ đây là nỗi ám ảnh lớn nhất của chị Như và đoạn kịch tính nhất trong cả hành trình cả đi lẫn về. Mỗi lần qua đoạn cầu khỉ này, hầu như tất cả các thành viên còn lại đều lấy hết máy hình ra ghi lại cảnh hấp dẫn này, một anh trong đoàn cũng đã trực sắn ở bờ suối, đề phòng trường hợp xấu nhất có thể xảy ra. Thế nhưng thật may mắn, cả đi và về, chị Như đều qua suối an toàn, mặc dù không dễ dàng chút nào.

https://farm4.static.flickr.com/3075/3147213046_0fb46145bc.jpg?v=0

https://i454.photobucket.com/albums/qq266/bidoupgroup/IMG_1235.jpg?t=1231122096

https://i454.photobucket.com/albums/qq266/bidoupgroup/P1010080.jpg?t=1231122255

Buta
06-01-2009, 11:35
Cả đoàn qua suối an toàn, những rừng thông ngút ngàn cùng những triền núi thoai thoải bắt đầu đập vào mắt nó thật mênh mông và hứa hẹn.

https://i454.photobucket.com/albums/qq266/bidoupgroup/IMG_0388.jpg?t=1231216461

https://i454.photobucket.com/albums/qq266/bidoupgroup/IMG_0342.jpg?t=1231215790

Vừa đi, nó vừa khơi lại trí nhớ về Bidoup đã đọc được ở đâu đó để làm quên đi những mệt mỏi của cả chặng đường dài phía trước.

"Vườn quốc gia Bidoup – Núi Bà. Nằm trên địa bàn hành chính Huyện Lạc Dương và một phần Huyện Đam Rông, Tỉnh Lâm Đồng chiếm gần trọn cao nguyên Langbiang (còn gọi là cao nguyên Lâm Viên), cách thành phố Đà Lạt khoảng 50km theo tỉnh lộ 723. Vườn Quốc gia Bidoup – Núi Bà là một trong hai mươi tám vườn quốc gia nằm trong hệ thống các khu rừng đặc dụng Việt Nam. Nơi đây được các nhà khoa học đánh giá là một trong 221 trung tâm chim đặc hữu của thế giới và là một trong bốn trung tâm đa dạng sinh học của Việt Nam. Với 91% diện tích 64.800 ha của Vườn Quốc gia Bidoup - Núi Bà là rừng và đất rừng. Trong đó, chủ yếu là rừng nguyên sinh với rất nhiều loài động - thực vật khác nhau. Có 1468 loài thực vật có mặt ở Vườn Quốc gia Bidoup - Núi Bà. Trong đó: 62 loài quý hiếm phân bố trong 29 họ thực vật khác nhau, nằm trong cấp đánh giá về mức độ quý hiếm của sách đỏ Việt Nam năm 2000, Ngoài ra, Vườn quốc gia Bidoup Núi Bà còn được đánh giá là vương quốc của các loài lan rừng Việt Nam với trên 250 loài."

Chỉ nghĩ đến đó thôi, nó cũng cảm giác thật lâng lâng giống như lần đầu tiên uống rượu, chính cái cảm giác này đã làm nó có ý chí hơn để chinh phục thành công 1 phần đỉnh Bidoup. Cả đoàn vẫn đội mưa, lầm lũi bước những bước trĩu nặng cố để tới được chỗ cắm trại của đoàn nghiên cứa người Nga lần trước, nhưng tốc độ của các bạn nữ trong đoàn ngày càng chậm dần đều, chúng tôi đã phải động viên, trò chuyện và thỉnh thoảng nghỉ lại đùa vui với nhau để giảm bớt không khí mệt mỏi của cả chuyến đi.

https://i454.photobucket.com/albums/qq266/bidoupgroup/IMG_0396.jpg?t=1231215960

https://i454.photobucket.com/albums/qq266/bidoupgroup/IMG_0393.jpg?t=1231216161

Đoàn chúng tôi vượt qua rừng thông cũng vào khoảng chập choạng tối, biết là không thể đến được chỗ cắm trại của đoàn người Nga, chúng tôi chỉ cố gắng thêm được 1 đoạn ngắn nữa trong khu rừng chớm rậm để nghỉ cắm trại. Anh Thức, anh Nhân đã giúp chúng tôi công việc khó khăn nhất trong chuyến đi, đó là nhóm lửa khi ngoài trời mưa vẫn cứ rả rich liên hồi. Mọi người bắt đầu dựng trại, có cả thảy 4 cái lều cho 16 người tất cả. Chúng tôi cố phát quang và dựng lều thật nhanh để trú mưa và làm chỗ nghỉ ngơi, công nhận nhanh thật, chỉ khoảng 20’ là đã dựng xong 4 cái lều, mà chúng tôi gọi vui là chuồng.

https://i535.photobucket.com/albums/ee351/kidrock4789/bidoup/b8.jpg

https://i535.photobucket.com/albums/ee351/kidrock4789/bidoup/bi8.jpg

susu
06-01-2009, 11:58
https://i454.photobucket.com/albums/qq266/bidoupgroup/P1010080.jpg?t=1231122255
Em xin lỗi xì pam tí ạ !

Anh Tâm có nick trên Phượt ko bạn Buta ? 2 năm rồi ko gặp,ngày càng ham chơi thế nhở !!:D

Buta
06-01-2009, 12:25
@susu: Chưa dụ được anh Tâm tham gia vào Phượt, nhưng mà công nhận nể anh Tâm thiệt, trong đoàn, anh Tâm là người lớn tuổi nhất mà cũng xung nhất luôn (c)

nguoisaigon_tl
06-01-2009, 18:36
Em xin lỗi xì pam tí ạ !

Anh Tâm có nick trên Phượt ko bạn Buta ? 2 năm rồi ko gặp,ngày càng ham chơi thế nhở !!:D

Hôm nay bị hắt xì hơi, té ra Susungot nhắc anh, phải đăng ký gấp nick để trả lời nè. Dạo này sao không thấy trên TTVNOL vậy? Anh vẫn ham chơi từ trước đến giờ mà. Em vẫn ở HN à?

susu
06-01-2009, 23:42
Hôm nay bị hắt xì hơi, té ra Susungot nhắc anh, phải đăng ký gấp nick để trả lời nè. Dạo này sao không thấy trên TTVNOL vậy? Anh vẫn ham chơi từ trước đến giờ mà. Em vẫn ở HN à?

Ui da,rắc có 1 tẹo thính mà dụ đc anh,he he!:D

Em vẫn ở HN thôi ạ,trốn đi đâu đc.
Dạo này ít vào ttvn lắm anh ơiiiiii...

Khi nào anh ra HN ới em nhá ! Hàn huyên lại vụ Fan năm nào;)!!

Buta
08-01-2009, 15:39
Nó, nằm chung lều số 4 với anh Alex (Tiến), Buka (Sơn), mãi sau mới dụ dỗ thêm được chị Như (heoheomoi) qua chung để chia sẻ cả đêm không ngủ vì lạnh, vì mưa…Trải cả 3 cái túi ngủ cộng với áo mưa lót xuống lều rồi, ấy vậy mà nước mưa vẫn cứ luồn qua ngấm lạnh vào từng người, nó và chị Như may mắn được ưu tiên nằm giữa, tránh được nước mưa thấm từ 2 bên vào trong lều, nhưng cũng không khá hơn là mấy khi phải ngủ trong cái lạnh dưới bàn tọa, chân, và đầu. Lúc này nó mới thấy mình may mắn khi được ưu tiên nằm giữa, vì 2 bên, mưa cứ ngấm vào thành từng giọt, nặng trĩu, len lỏi vào mọi ngóc ngách trong lều. 18h30’ thì phải, anh Nhân bắt đầu gọi mọi người ra chuẩn bị đồ ăn, các thành viên trong đoàn, và cả nó cũng vậy,ngại đứng lên quá, mệt mỏi, toàn thân dã dời, ngồi trong lều giờ này còn co ro run bần bật vì mưa rừng, huống chi là ra đó, còn phải chịu thêm từng cơn gió lạnh thốc đến từng đợt. Nhưng đói, đói quá, chịu hết nổi rồi, nó nhấc người lên 1 cách nặng nề, di chuyển qua chỗ đốt lửa. Lạnh quá, quần áo mới thay cũng đã ẩm hết vì nước ngấm vào balo, đôi giầy cũng đã ướt mèm, và đầy sình lầy nặng trĩu. Ấy vậy mà trong hoàn cảnh như thế, nó vẫn thấy mọi người ánh lên 1 niềm vui, sự hồ hởi khi bước đầu vượt qua đoạn đường thành công. Cả bữa tối chúng tôi được ăn cơm nắm và thịt heo nướng mang từ dưới lên do chị Châu và chị Hiền chuẩn bị, mặc dù giấc mộng party BBQ với những màn múa lửa hừng hực đã chảy theo mưa rừng, nhưng chỉ cần bấy nhiêu thôi: cơm nắm, thịt lạnh + tiếng vui đùa cũng đã phần nào làm vơi đi cái lạnh cắt, cái nhọc nhằn hằn trên trán từng người hồi chiều . Chúng tôi tụ tập lại vào trong 1 chiếc lều lớn, ngồi sát vào nhau, lấy hơi ấm của từng người, nhưng nó cũng chả thấy khá hơn là bao vì ngoài trời vẫn cứ mưa, nước lại róc rách bên ngoài, dưới chân, mọi người ai cũng lạnh cóng, thở ra phì phò khói. Mấy đĩa cơm nắm, mấy xiên thịt nhanh chóng được mọi người xử gần hết, lúc này chúng tôi bắt đầu hát hò, giao lưu và cảm thấy chai rượu mang lên thật quý quá. Tiếng hát, trò chuyện, cười đùa, chén rượu…đã dần làm ấm lòng tất cả mọi người. Vâng đêm nay có lẽ là kỷ niệm khó quên nhất trong đời của nó, từng bài hát, từng nụ cười, từng ánh mắt của mọi người có lẽ đã hằn sâu vào trong tiềm thức của nó mất rồi. Chúng tôi cứ thế hát hò, ngâm thơ, giao lưu để cố quên đi mưa rừng, gió núi, nhưng không thể nào xua đi hết nỗi mệt mỏi, buồn ngủ sau 1 ngày tekking đúng nghĩa. Chúng tôi ai trở về lều đó, cố gắng chợp mắt 1 chút vì ngày mai, chúng tôi phải chinh phục nốt phần còn lại của đỉnh Bidoup. Nhưng chắc chả có ai ngủ được trong những cái lều thấm đẫm mưa rừng, gió hú ngoài kia, thỉnh thoảng nó lại nghe thấy tiếng hát từ trong lều của ai đó vọng lên, thế rồi các lều lại cùng hát, cứ thế, cứ thế cho đến tận sáng. Cái cảm giác run lên vì rét, lạnh cóng vì mưa rừng gió núi, ê ẩm vì những gốc cây dưới chỗ nằm đã làm nó vững tin hơn vào cuộc sống hiện tại, cảm thấy bớt chán nản cái Sài Gòn đầy khói và bụi kia, tự nhiên lại muốn sống hơn.

Bidoup: 27/12/2008

Mới vừa chợp mắt được chừng vài phút vì quá mệt mỏi, chúng tôi lại phải tranh thủ lên đường, chinh phục phần con lại của đỉnh Bidoup. Cảm nhận được sự vất vả của chuyến đi sáng nay, chúng tôi ai cảm thấy sức khỏe tốt mới dám chinh phục tiếp, vì thực sự ngày hôm qua đã vắt kiệt gần hết sức lực của mọi người. Cuối cùng chúng tôi gồm có: Anh Tâm, anh Lộc, anh Hùng, anh Bảo, anh Huynh, chị Châu, Buka, tôi và 2 anh kiểm lâm là quyết định đi tiếp. Nó cũng cảm thấy rất mệt mỏi, nhưng có lẽ cái sĩ diện của nó lên cao quá rồi, gần tới được đỉnh cao nhất rồi mà ko lên đánh dấu 1 cái thì taht65 là uổng cả chuyến đi. Thế là, từng thành viên, với 1 gói mì, 1 cây xúc xích, 1 phô mai, 1 chai nước cùng 1 quyết tâm cao độ, tiếp tục cuộc hành trình – cuộc hành trình thử lửa niềm tin và sức trẻ. Anh Tâm, người lớn tuổi nhất trong đoàn, phăng phăng tiến về phía trước, có lẽ kinh nghiệm 2 lần leo Phan, cộng với 1 sự rèn luyện trước chuyến đi rất kỹ càng nên nó không còn theo kịp bước chân của anh nữa, dần rớt lại vì quá mệt, tim bắt đầu đập nhanh kinh khủng, thình thịch thình thịch…., nó nghe rõ tiếng tim mình đập hơn bao giờ hết, cảm giác thở dốc hoa mắt, đuối quá rồi, “Chả lẽ mình lại bỏ cuộc tại đây” nó thầm nghĩ. Nhưng cái sĩ diện, sức trẻ không cho nó làm điều đó, nó ngồi nghỉ 1 chút và lại tiếp tục chống gậy lên đường bắt kịp từng bước chân thoăn thoắt của các thành viên trong đoàn. Trên đường đi, nó thấy nhiều phong lan quá, cứ đi khoảng 3 bước lại thấy 1 cây, nhưng mà chưa phải mùa Lan nở nên thật tiếc, chúng tôi chị chộp được 1 số cây hiếm hoi có hoa sớm.

https://i454.photobucket.com/albums/qq266/bidoupgroup/DSC_4184copy.jpg?t=1231403533

https://i454.photobucket.com/albums/qq266/bidoupgroup/DSC05726.jpg?t=1231403175

Nếu đi đúng thời điểm, có lẽ chúng tôi đã được ngắm nhìn những đóa lan rừng tuyệt đẹp thế này

https://i454.photobucket.com/albums/qq266/bidoupgroup/DSC_4320copy.jpg?t=1231403748

Vườn quốc gia Bidoup – núi Bà không chỉ nổi tiếng là vương quốc của hoa Phong Lan với hơn 250 loài, mà còn có quần thể cây pơmu rất độc đáo với những gốc cây ngàn năm tuổi cao chót vót, rêu phủ kín. Rứng Cúc hương tự hào với cây chò ngàn năm tuổi thì Bidoup cũng chăng thua kém gì với gốc cây Pơmu 9 người ôm hơn ngàn năm tuổi.

https://i454.photobucket.com/albums/qq266/bidoupgroup/DSC05731.jpg?t=1231403377

Tới được ½ chặng đường, cả nhóm bắt đầu ngồi nghỉ, ngắm nhìn vẻ đẹp phía chân núi xa xa, nhưng sương mù dày quá, nhìn xuống chỉ thấy mây cuộn lấy sương mờ mờ che hết cả chân núi. Càng đi sâu vào trong rừng rậm, vắt càng nhiều, và chúng dai có khi còn hơn đỉa, vắt rừng công nhận độc thiệt, nó cắn là máu cứ ra xối xả, chả chịu ngừng, và hình như chúng nó thích máu của anh Lộc nhất thì phải, chỉ có nhắm vào chân anh Lộc mà cắn, thấy chân anh máu chảy nhiều quá, nó cũng hơi hoảng và tranh thủ lấy lọ thuốc Dep bôi vào những chỗ hở.

https://i454.photobucket.com/albums/qq266/bidoupgroup/DSC_4194copy.jpg?t=1231403619

Sau khoảng 15’ nghỉ mệt và ngắm cảnh, chúng tôi lại tiếp tục đi, lúc này thấy độ dốc cao hơn, đường đi bắt đầu hẹp dần, càng lên cao, các cây lớn càng ít và dần dần thưa dần để rồi đến những bụi tre, nứa rậm rạp che kín lối đi, báo hiệu đỉnh Bidoup không còn xa. Quả thật vượt qua rừng tre nứa khoảng 20’ là chúng tôi lên tới đỉnh. Thật là tự hào, và vui mừng, vâng đó là cảm giác đầu tiên của nó khi đứng trên đỉnh Bidoup 1 cao 2.164m. Mặc dù đều kiện thời tiết và sức khỏe của cả đoàn không cho phép đi đến đỉnh thứ 2 cao 2.287m, có đặt trạm quan trắc khí tượng gần đó. Nhưng chỉ bấy nhiêu đó thôi, cũng đã làm thỏa mãn phần nào nỗi lòng của từng thành viên trong đoàn và cả nó nữa, trông thế mà đáng tự hào lắm nhé vì đó là chuyến đi trek đầu đời của nó.

https://i454.photobucket.com/albums/qq266/bidoupgroup/P1010055.jpg?t=1231403001

susu
08-01-2009, 17:40
Khiếp !!

Em phục các bạn thật đấy ạ !

Đi rừng gặp mưa đã vất vả rồi,lại còn cái món vắt nữa thì chỉ có nước lăn ra giẫy đành đạch chứ chả đi đứng gì nữa !!:D

nguoisaigon_tl
08-01-2009, 21:13
Khiếp !!

Em phục các bạn thật đấy ạ !

Đi rừng gặp mưa đã vất vả rồi,lại còn cái món vắt nữa thì chỉ có nước lăn ra giẫy đành đạch chứ chả đi đứng gì nữa !!:D

Anh nghe có nhầm không đấy. Lúc leo Fan lần đầu, anh là nể Susu nhất vì trong lúc mọi người thở không ra hơi nữa thì Susu vẫn giữ được giọng hát trên suốt cả chuyến đi, leo thì cứ phăng phăng.

Bây giờ anh vẫn còn nhớ cảm giác nhóm mình lúc xuống dốc về Sapa tắm thuốc. Chính cái cảm giác dễ chịu này dẫn anh đến cái sự ghiền trekking cho đến ngày hôm nay đấy.

Susu còn làm chỗ gì trên đường PVĐ không? Có hay đi phượt không? Khi nào phượt ngang SG thì hú anh. Khi nào anh ra HN thì hú lại (beer)

Buta
17-01-2009, 10:47
Mỗi người làm 1 kiểu ảnh ghi lại khoảnh khắc đáng nhớ này, lót dạ nốt bằng những thực phẩm mang theo, cả đoàn lại phăng phăng lao xuống chỗ dựng trại với khí thế hừng hừng giống như vừa cướp được tiền ngân hàng hehe…Cảm giác xuống núi dễ hơn khi lên rất nhiều, nhưng cũng không thoái mái gì cho nắm vì độ dốc, đường trơn, cây cối chằng chịt, nó bất giác cảm thấy từng ngón chân nhói đâu vì mũi chiếc giầy bộ đội quá cứng, và lạnh buốt vì mưa lại rả rích rơi. Tốc độ xuống núi của cả đoàn nhanh kinh khủng, vừa đi, nó vừa thầm cảm phục chị Châu – thành viên nữa duy nhất trong đoàn chinh phục thành công đỉnh Bidoup1. Với tốc độ như thế, chả mấy chốc, cả đoàn về lại chỗ dựng trại đêm qua, chỉ kịp nghỉ ngơi chừng 15’ là lại tiếp tục gói gém đồ đạc tranh thủ xuống núi. Ai cũng cùng 1 ý nghĩ bằng mọi giá phải xuống đến trạm trước tối nay, có lẽ cái cảm giác ngủ trong rừng mưa cũng là nỗi ám ảnh không riêng gì của nó. Anh Tâm và anh Nhân dẫn đoàn nữ đi trước để lợi được thời gian nghỉ ngơi cho các thành viên trong đoàn. Nhóm còn lại chúng tôi gói gém đồ đạc, đốt rác… đi sau chừng 15’. Cứ tần ngần, long ngóng, nhưng cuối cùng nó cũng phải vác 1 cái lều cộng với đồ đạc của mình, lúc này trọng lượng có khi lên tới hơn 15kg, chiếc lều nặng trịch, cộng với cái quay đeo rất mảnh cứa vào vai nó làm đau rát, đi được khoảng 1 km, nó cảm thấy ê buốt, và phồng rộp chân, nhưng lúc này có lẽ ai cũng thế, không thể tìm kiến được sự giúp đỡ, nó lại cố đi tiếp, nghĩ đến tối nay sẽ được chăn ấm nệm êm bỗng dưng vơi bớt nỗi nhọc nhằn và trĩu nặng đang quằn trên đôi vai. Chặng về hình như ai cũng mệt mỏi, nên chúng tôi mất phương hương ngay trong ngã 3 chỗ rẽ vào rừng dầu, nhóm chúng tôi bắt đầu lạc, cũng may là lạc theo nhóm nên mọi người không ai mất bình tĩnh cả. Anh kiểm lâm Thức cũng bắt đầu mất phương hướng, đi trinh sát 1 hồi cũng không biết có đi đúng đường ko nữa, điện thoại thì lúc có sóng lúc không có sóng, rất khó nghe, GPS thì anh Tâm đã cầm theo nhóm trước. Nó mệt quá ngồi phệt xuống, chả còn nghĩ ngợi được gì, không biết cảm giác lúc đó của mọi người thế nào, nhưng chắc cũng rất lo lắng vì lương thực không còn. Sau 1 hồi liên lạc bất thành, tiếng có tiếng ko, chúng tôi tiếp tục đi theo niềm tin của mình, và thật may, niềm tin đó đã khiến chúng tôi đi đúng đường. Chúng tôi gặp lại anh Nhân đang trèo ngược trở lại kiếm đoàn, và thật vui mừng và hú vía 1 phen. Lúc này nó cảm thấy không thể mang tiếp hơn 15kg xuống núi khi đường rất trơn và dốc, nó nhờ anh Nhân mang giúp balo đồ cá nhân, phải cám ơn anh Nhân rất nhiều, chứ nếu tiếp tục có lẽ nó cũng không thể xuống nốt đoạn đường còn lại được. Đường càng lúc càng trơn và dốc, tốc độ của mọi người cũng chậm dần lại và san sát nhau hơn. Đoạn dường dốc cao nhất cuối cùng cũng đã vượt qua, cả đoàn nằm nghỉ, động viên nhau và lại tiếp tục lên đường. Trên đường xuống có lẽ cả đoàn ai cũng lo cho chị Như nhất, nên chị Như luôn luôn được sự chăm sóc và giúp đỡ nhiệt tình của các thành viên và đặc biệt là 2 anh kiểm lâm. Chuyến đi có lẽ sẽ thành công hơn nếu không có 2 lần “xòe” của chị Như – làm nứt xương đầu gối sau này. Vượt qua cây cầu khỉ lần nữa, chúng tôi hồ hởi về lại trạm Klong Klanh trong sự tiếp đón nồng nhiệt của các anh kiểm lâm nơi đây. Nó không nhớ chính xác mấy h xuống tới trạm nhưng ước chừng cũng khoảng 4h chiều, mọi người lần lượt vệ sinh thân thể sau 2 ngày – 1 đêm đáng nhớ trong rừng. Cả đoàn quyết định ở lại dùng bữa và giao lưu với cả trạm Klong Klanh cũng như thưởng thức món cá hồi nuôi tại đây.

https://i454.photobucket.com/albums/qq266/bidoupgroup/P1010113.jpg?t=1232162923

Không khí buổi giao lưu thật thấm đẫm niềm vui, sự hồ hởi khi tất cả các thành viên trở về an toàn, không sứt mẻ gì nhiều. Với sự dẫn chương trình khéo léo và hài hước của 2 Mc: Anh Kha – trạm kiểm lâm Klong Klanh và anh Huynh – thành viên trong nhóm đã thực sự khuay động tất cả mọi người. bao mệt mỏi bỗng dưng tan biến, từng chén rượu thơm nồng trao quanh bàn làm ấm lòng từng thanh viên trong đoàn chúng tôi. Vâng 1 lần nữa xin được gửi lời cám ơn đến anh Thức, anh Nhân, cũng như tất cả các anh chị, trong trạm kiểm lâm đã giúp đỡ chúng tôi thực hiện thành công chuyến đi lần này.

https://i454.photobucket.com/albums/qq266/bidoupgroup/P1010119.jpg?t=1232163677

https://i454.photobucket.com/albums/qq266/bidoupgroup/P1010126.jpg?t=1232163904

Chúng tôi trở lại thành phố Đà Lạt khoảng 21h, mọi người bắt đầu đi ăn khuya và tách nhóm trở về Sài Gòn, chính vì công việc của mỗi người nên có 6 người đã phải về SG ngay trong đêm hôm nay. Còn lại 11 người chúng tôi thì sẽ có 4 người về lúc 10h sáng mai, riêng nó và 5 người nữa sẽ tiếp tục khám phá nốt thành phố Đà lạt mộng mơ với cung đường Thác Hang Cọp, suối Vàng…Thôi kệ, mai muốn thế nào thì thế, nó chẳng màng nghĩ đến, bây giờ chỉ muốn về khách sạn thật nhanh, tắm rửa và ngủ. Vâng, có lẽ chưa có đêm nào nó lại ngủ ngon lành đến thế, vừa đặt lưng xuống chưa đầy 5’, nó đã thẳng cẳng, mặc cho những vết phồng rộp ở chân, những vết hằn đau buốt trên vai……

Kết:

Có lẽ, nếu có ai hỏi, chuyến đi nào là ấn tượng nhất, nó sẵn sàng trả lời ko cần suy nghĩ, đó là: “ Chuyến trekking Bidoup – Núi Bà”. Vâng chuyến đi không những để lại cho nó những kỷ niệm đáng nhớ trong đời, cái lạnh, rét buốt của mưa rừng, cái không khí quay quần đoàn kết, hồ hởi của mọi người cả đêm không ngủ. Cái cảm giác tự hào khi chinh phục thành công đỉnh Bidoup 1, cái cảm giác hân hoan khi mình trở về lại trạm Klong Klanh…. Mà còn khơi lại cho nó niềm tin vào cuộc sống. Và đặc biệt hơn, nó lại có thêm những người bạn, những con người luôn khát khao sống, chinh phục và công hiến.

Boony
01-02-2009, 17:56
Cho em hỏi cái này có tour không ạ? Vì em thấy các công đoạn xin, nhờ ...vất vả quá :D

sami
04-02-2009, 17:00
Rừng cấm mà sao xin được. Tuy nhiên làm theo cách của nhóm Buta là cũng oách lắm rồi. Sắp tới mình cũng sẽ đi một chuyến, nhưng cố gắng bố trí đi cùng Phùng Mỹ Trung danh tiếng. Có lẽ sẽ nhàn hơn.
Định đi cùng nhóm Buta nhưng thấy mưa, chùn.
Thân

Boony
05-02-2009, 15:00
Thế em cũng muốn làm 1 tour như thế thì có cách nào không ạ?

Buta
06-02-2009, 10:39
Thế em cũng muốn làm 1 tour như thế thì có cách nào không ạ?

Chắc pác chờ nhóm em làm chuyến thứ 2 rồi join luôn nhé (NT)

Boony
06-02-2009, 15:21
Chắc pác chờ nhóm em làm chuyến thứ 2 rồi join luôn nhé (NT)

:D Đa tạ bác.

pvnguyen
10-02-2009, 21:00
Khi nào bác đi với PMT thí hú em với nhé !! lão ý mà rũ đi săn chuột thì đi ác lám

Rừng cấm mà sao xin được. Tuy nhiên làm theo cách của nhóm Buta là cũng oách lắm rồi. Sắp tới mình cũng sẽ đi một chuyến, nhưng cố gắng bố trí đi cùng Phùng Mỹ Trung danh tiếng. Có lẽ sẽ nhàn hơn.
Định đi cùng nhóm Buta nhưng thấy mưa, chùn.
Thân

sami
12-02-2009, 08:56
Khi nào bác đi với PMT thí hú em với nhé !! lão ý mà rũ đi săn chuột thì đi ác lám

Ok thui, nhưng thông tin để kiếm old ra sao nhỉ? Có nhắn offline trên yahoo rồi đấy, làm ơn reply addnick rồi rủ nhau.
Thân

dangkhoaquan
29-03-2009, 21:24
lão sami già này lúc nào rủ PMT đi hú em luôn đi với sếp cho nó nhàn, ke ke hôm đi bidoup tưởng ko đi được vì ko có kiểm lâm dẫn đường, cũng may nhờ quan hệ nhờ cú điện thoại "bằng bất cứ giá nào kể cả thuê dân địa phương cũng phải dẫn đoàn từ sg đi " mới go go được, phục bác lộc quá

nhatrang_cafe
09-05-2013, 16:21
Đoàn cho thể share cho em ít thông tin liên lạc các mối dẫn đường và bản đồ phác thảo hành trình được ko ạ, em đọc xong thông tin trên báo mới tìm ra được hồi ức của chuyến đi :)

lengkeng1minh
09-05-2013, 19:19
Hướng lên đỉnh của đoàn này là theo lối trạm kiểm lâm K'Long Lanh; Đi hướng này đường rất dốc. Có 1 lối khác là đi theo hướng tram kiểm lâm Bidoup. Để leo đỉnh Bidoup, bạn hãy liên hệ Trung Tâm DLST và GDMT VQG Bidoup- Núi Bà_ 3B/1 Trần Hưng Đạo, P3, TP Đà Lạt. Gặp anh Minh: 0918815159. Hoặc anh Cường: 0984020915.

babyone
03-10-2013, 14:14
;), hẹn Bidoup một ngày không xa lắm.

artbinh2013
03-10-2013, 14:21
tháng 11 mình sẽ chinh phục cung này nhé .... hồi hộp và phấn khích quá ah ....! chuẩn bị đồ đạc và súng ống thôi ...! đến giờ G là xuất phát ...!!!

minhduc345
27-09-2016, 19:50
Đẹp quá bạn, thank bạn