PDA

View Full Version : North Pole Selection Camp - Thuỵ Sỹ những ngày không bao giờ quên



minh5e
18-02-2011, 03:34
Lần đầu em viết bài lên diễn đàn là vay mượn đồ đi TS, được mọi người giúp đỡ nhiệt tình. Bây h xin kể lại cho anh em nhà mình, dù rằng em bây h vẫn còn chưa kết thúc trại. Có điều em chỉ up ảnh lên facebook thôi, cho nên anh em muốn xem ảnh chắc phải lên facebook xem rồi.

http://www.facebook.com/note.php?note_id=10150092686560748

Chuyến bay thực sự quá dài.
Bay từ Nội Bài đến Bangkok, Tới Doha. Sau đó chuyển máy bay đi Geneve, ngồi ô tô thêm 2 tiếng mới tới nơi. Hết khoảng 22 tiếng. Coi như nguyên 1 ngày chỉ có vạ vật. Mang theo cái hộp quà như là quả bom, lúc nào cũng sợ bị người ta đụng vỡ.

Cái thị trấn này nằm ở trên núi, có phần giống với Sapa của Việt Nam, khắp nơi đều có thể nhìn thấy những ngọn núi, trên đỉnh là tuyết trắng. Thời tiết có thể nói là ấm áp, không hề lạnh như tưởng tượng. Mặc dù mặt hồ luôn đóng băng.

https://a6.sphotos.ak.fbcdn.net/hphotos-ak-snc6/180655_10150146222985992_649430991_7897612_6693823 _n.jpg

Đến nơi mới biết, mình là những người cuối cùng. Đến nơi cái là vứt đồ xuống ra ngoài ngắm cảnh ngay. Sau đó bị tận dụng để đi chụp ảnh chân dung từng người một, chuẩn bị post lên website của YEP.

Cả đội thực sự toàn những người rất cởi mở. Mặc dù gặp nhau lần đầu mà đều nói chuyện rôm rả thân mật như bạn bè lâu năm, không khí cực kỳ vui vẻ. Khách sạn cũng là của riêng nhóm, có cảm giác giống 1 gia đình, cực ấm áp. Điều đặc biệt là rất nhiều thành viên trong đoàn nói nhiều thứ tiếng, chủng tộc lai rất đa dạng. Có 1 đồng chí còn có tới hộ chiếu của 3 quốc gia. Thành ra ngoài tiếng anh thì các thứ tiếng như Nga, Đức, Pháp, Trung đều được lấy ra dùng hết.

https://a4.sphotos.ak.fbcdn.net/hphotos-ak-snc6/180303_10150146223260992_649430991_7897618_3196356 _n.jpg
Tối đầu tiên, được giảng giải về các quy định, tiêu chí của trại. Mọi người cùng phân công dọn dẹp, giặt giũ. Mỗi sáng sớm đều chạy bộ 45 phút. Ngày đầu tiên sẽ học về quay phim, chụp ảnh. Thêm vào đó còn được dạy cách lái ô tô thân thiện với môi trường. Hoá ra cả đoàn chỉ có 2 người chưa có bằng lái ô tô. Tuy nhiên ngày mai vẫn sẽ được lái. Mà là Mercedes hẳn hoi.
Mỗi ngày cả nhóm sẽ chia thành 4 đội, hàng ngày sẽ lại thay đổi vị trí thành viên các đội. Cạnh tranh lẫn nhau. Các tiêu chí xét tuyển chủ yếu là khả năng làm việc theo nhóm, mức độ hoà đồng, và thể lực tối thiểu.

Sau khi ăn cơm tối, các thành viên gom quà lại, cho vào hộp rồi tặng cho Mike Horn Team. Sau đó phía ban tổ chức cũng phát áo đồng phục cho thành viên. Kết thúc 1 ngày thành công và vui vẻ. Mặc dù mới 9h ở bên này nhưng quả thật mình nặng đầu còn hơn là 2 h sáng bên kia.


Sáng mai phải dậy lúc 6h30. Mỗi ngày đều có 2 ngừoi được phân công viết blog update tình hình cho cả đội. May mắn thay là mình đc viết ngay hôm đầu. Buổi đầu tiên lúc nào cũng có nhiều cái để nói.

Ngày đầu tiên thể hiện tương đối tốt, ngày mai sẽ bước vào cuộc đua thể lực đầu tiên. Mọi người chúc mình may mắn đi. Đi trên đường đột nhiên thấy lo lắng, bây h đến nơi lại lấy lại tự tin rồi. Hắc hắc

minh5e
18-02-2011, 03:54
1 đêm khó ngủ
Lúc viết xong cái note trước, đi ngủ là lúc 11 h bên này, mắt trĩu xuống. Vậy mà đến 2 h sáng thì bắt đầu đã tỉnh, xong rồi thì trằn chọc mãi mà không ngủ được tiếp. Hình như cậu bạn người Mỹ Daniel cùng phòng cũng ko ngủ tốt. Mỗi lần mình xem đồng hồ lại đều hỏi :"What time is it?".
Đến 4 h sáng thì quyết định dậy tắm rồi viết blog. Mặc dù đã quyết tâm ngủ để theo kịp với múi giờ bên này. Bây h mà thức sớm, thể nào đến tối lại cũng mệt trước.

Nói về tình hình của Selection Camp. Tổng có 16 người, có điều sắc tộc, ngôn ngữ thì đa dạng vô cùng. Có rất nhiều thành viên là con lai, hoặc thay đổi quốc gia theo gia đình di cư. Cơ bản là có 2 đồng chí người Đức, 2 người gốc Trung Quốc, 2 bạn Nam Phi nhưng gốc Hà Lan, 2 bạn Thuỵ Sĩ, 2 bạn nói tiếng Nga, 1 bạn Slovakia, còn lại là mấy bạn người Mỹ, New Zealand, Anh v.v nói tiếng Anh chuẩn.
Đơn cử như bạn Siqui Ngan. Bạn ấy là người gốc Hoa, sinh ra ở Mỹ, bố là người Úc. Còn 1 bạn Natalia, bạn ấy là người nga, có điều bây h lại đang sống ở Mỹ. Rồi thì các bạn cũng đã đi khắp nơi, sang thăm các nước của nhau, những nét chung nét riêng về văn hoá. Chưa kể đến là ở trên trường, bạn người anh thì học tiếng Trung, bạn người Đức lại học tiếng Nga, còn bạn người Thuỵ Sĩ sẽ học tiếng Đức. Kết quả là mặc dù mới gặp nhau nhưng các bạn đã trò chuyện rôm rả với đủ thứ tiếng, loạn tùng phèo cả lên. Mình bắt đầu cảm giác được vốn tiếng anh không đủ dùng.
Các bạn hỏi, thế ở Việt Nam học tiếng anh thế nào. Đại khái trả lời rằng, tớ học tiếng anh hơn 12 năm. Từ lớp 1 đến lớp 5 học từ Hello. Từ lớp 6 đến lớp 9 học từ What is your name? Còn từ lớp 10 đến 12 thì học từ How are you>

Về chuyện ăn uống. Tầng 2 của khách sạn thiết kế như 1 phòng bếp gia đình, nối liền với phòng ăn. 1 ngày ba bữa, có đầu bếp nấu. Có điều 1 ngày 4 người được phân công dọn dẹp bàn ăn. Bát đũa được rửa bằng máy, sau đó phải lau khô. Hoa quả trong bếp, trà, cà phê, ăn uống tự nhiên. Có điều tuyệt đối ko được nấu nướng gì ngoài 3 bữa trong ngày.

7h30 tối, khách sạn đóng cửa. 7h sáng dậy tập thể dục. Có thể nói là gần như ko có khả năng mua sắm gì tại 1 thị trấn hẻo lánh như thế.

Về chuyện thiết bị. Trước khi sang đây, thiệt hại của tớ là 9 triệum trong đó có khoảng 6 triệu là tiền quần áo. Đến ngày cuối cùng, may mà được tài trợ thêm 1 ít, chạy vội ra mua cho đủ. Vậy mà sang bên này vẫn thấy thiếu. Ngay ngày đầu tiên, sáng sớm phải chạy bộ. Thời tiết rất lạnh, thế nhưng vẫn phải mặc đồng phục, là 1 chiếc ao phông cộc tay. Vậy để cho đủ ấm, phải mặc 1 áo phông dài vào bên trong, thậm chí là thêm 1 áo lót. Mà Mình thì lại không có áo phông dài tay, chỉ có áo len.
Sang đến nơi mới biết, quên mang theo ổ cắm, cắm không vừa.
Bên này, rốt cục, cả 1 cuộc tập huấn, bề ngoài giống như là đi chơi. Hàng ngày đều được chạy bộ, dạy về biên tập phim, viết blog, trượt tuyết, lái oto v.v Thực tế là cả 1 cuộc tuyển chọn từ ngày đầu tiên. Họ luôn chú ý cách bạn đối xử với người xung quanh, cách bạn dọn bàn ăn sau khi ăn xong. Một loạt các hoạt động tập thể, phân nhóm. Một loạt các quy định về thời gian, vệ sinh. Người ta có khả năng kiểm tra phòng bạn khi bạn đang đi vắng, để xem bạn sắp xếp quần áo như thế nào. Họ chú ý khi bạn đặt câu hỏi, khi bạn trả lời. Bạn có lễ phép, có thân thiện, có chính kiến, có sáng tạo?

Có thể nói đây là 1 cuộc cạnh tranh toàn diện, và điều quan trọng nhât, ấy là bạn phải thu hút được cảm tình của tất cả mọi người, chứ không chỉ là ban giám khảo. Bạn chiến thắng bằng cách được tất cả mọi người công nhận. Lần đầu tiên trong đời, mình sống trong 1 không khí như thế.

Cuộc tuyển chọn thực tế cũng rất đơn giản. khoảng 6 thành viên ban tổ chức, sẽ dựa theo đánh giá cá nhân mà chọn ra 8 người mà họ thích nhất. Với tiêu chí: Đủ thể lực, và có thể ghép thành 1 nhóm tốt. 1 nhóm tốt là có cả leader, supporter, tanker v.v Vì thế, tất cả mọi người đều có cơ hội, chỉ là bạn có thể hiện được hay không mà thôi.

Hiện tại 1 thành viên sáng giá nhất là Natalia, 20 tuổi. người Mỹ gốc Nga. Có kinh nghiệm trượt tuyết, bắn súng, cưỡi ngựa. Chịu lạnh tốt, khả năng độc lập cao, vừa mới ở Nepal để leo Himalaya 1 mình. Hắc.

Thực ra team này rất tốt, rất cởi mở. Mọi người thống nhất ý kiến tương đối nhanh, nhiều ý tưởng mà lại ít tranh luận. Ví như có 1 người đưa ra ý kiến làm 1 món quà tặng cả nhóm. Ý kiến đầu tiên là làm 1 cái hộp, bỏ 1 con gấu trắng vào trong, ý kiến tiếp theo là bỏ thêm kẹo từ các nước. Ý kiến của mình cuối cùng là trang trí thành 1 qủa địa cầu, dán thêm ảnh các thành viên. Sau đó đi tới phân công, ai thiết kế, ai làm hộp, kích thước ra sao v.v Kết quả là cái hộp được đặt tại VN, do Minh thiết kế và mang sang. Uhm. Có thể nói là 1 trong những đội làm việc ăn ý nhất từ trước mà mình thấy. Tính đóng góp và thống nhất cao, mặc dù lại không thấy ai có thiên hướng leader rõ rệt (Mặc dù mình cũng có xu hướng leader tương đối rõ, tuy nhiên khi vào trong nhóm này thì lại có xu hướng thành contributor). Để mấy ngày hôm nữa, thêm nhiều hoạt động nhóm sẽ phân hoá rõ rệt hơn.

Ôi cạnh tranh, cạnh tranh làm người ta mạnh mẽ, cũng có thể sẽ đánh gục bạn.

Ngày mai chạy sớm, chắc ko mang đc máy ảnh theo. Có gì kể sau. h thì phải quay lại giường, chờ đến 6h30 dậy


http://vimeo.com/19990158

gaconlonton177
18-02-2011, 05:49
aming thế bác. Bác cho em hỏi cái này apply kiểu gì thế, em xem website của nó http://www.mikehorn.com/en/yep/young-explorers-program/faq/ thì có vẻ đơn giản đến bất ngờ là như thế nào nhỉ :-B Cả cost là bao nhiêu thế bác?
Anw, have a blast in Switzerland <3

susu
18-02-2011, 08:15
Bạn minh5e đã có lòng chia sẻ với Diễn đàn thì gắng dành thêm thời gian để post ảnh nữa nhé !

Bạn chưa đủ 20 bài theo Quy định để tạo album nhưng sẽ nhờ admin chỉnh sửa lại thông tin vậy.
Cách up ảnh thì bạn tham khảo tại đây: https://www.phuot.vn/threads/2838-H%C6%B0%E1%BB%9Bng-d%E1%BA%ABn-c%C3%A1ch-t%E1%BA%A1o-Album-c%C3%A1-nh%C3%A2n-v%C3%A0-up-%E1%BA%A3nh-l%C3%AAn-server-c%E1%BB%A7a-Ph%C6%B0%E1%BB%A3t

Chờ thêm bài và ảnh của bạn ! :)

minh5e
18-02-2011, 11:56
Dạ. Cảm ơn mọi người. Khi về em sẽ up ảnh chứ ở bên đây cả 1 ngày vất vả lắm mới viết xong được cái blog.

Về quy định tham gia thì nói đơn giản cũng đơn giản mà bảo khắc nghiệt thì cũng khắc nghiệt.

Hiện nay trên đó đang là đợt apply cho chuyến đi Canada. Điều kiện cơ bản của tất cả các chuyến đi là phải đăng ký là thành viên của YEP, tuổi từ 15-20 (1 só chuyến có thể tăng lên đến 22,đều là những chuyến khắc nghiệt).
Cách đăng ký bao gồm đăng ký hồ sơ online, sau đó làm 1 đoạn video tầm 5 phút giới thiệu về bản thân, up lên diễn đàn. Ngoài ra còn có thể up ảnh v.v

Nó ưu tiên những cá nhân xuất sắc, có tinh thần bảo vệ môi trường, tiếng anh trôi chảy, tham gia hoạt động thể thao thường xuyên. Và càng nổi tiếng càng tốt.

Chi phí được bao toàn bộ. Ngoại trừ visa và tiền quần áo. Sang bên này được phát rất nhiều dụng cụ, có điều quần áo, giày dép cơ bản là tự trạng bị.

minh5e
18-02-2011, 12:02
Ngày tập huấn đầu tiên

Sáng dậy sớm tập thể dục. Chương trình là chạy bộ lên núi. Cái này không phải là tra tấn, nhưng gọi là thử thách giới hạn. Cứ chạy một lúc lại đến một điểm nghỉ chân, mọi người dừng lại thở, tập vài động tác co dãn. Mỗi lần chạy, cảm giác nhưng là kiệt sức thì lại gàn đến nơi nghỉ, lại cố thêm 1 chút. Trời lạnh, mặc áo cộc. Có điều chạy một lúc thì bắt đầu nóng lên nên cũng không ngại. Về sau mới biết hậu quả, quãng đường chạy về, chạy từ đỉnh đồi xuống, lạnh buốt da. Người thì vẫn nóng, da tay thì lạnh tê tái.
Quả thật đúng là thử thách sức chịu đựng. Chạy lên quãng đường núi, gần như chỉ chạy một đoạn là kiệt sức. Chân thì có thể không mỏi, nhưng oxy thì chắc chắn là không đủ, thở không kịp. Chưa kể nội tạng trong người, xóc không chịu nổi. Cuối cùng cũng không thể theo kịp được trưởng đoàn, đành phải đi bộ hoặc ngừng lại nghỉ 1 lúc rồi mới có thể đi tiếp được. Có điều không hiểu sao lúc chạy tưởng là kiệt sức rồi, nghỉ xong lại có thể chaỵ tiếp được. Lần cuối cùng, chuẩn bị bỏ cuộc thì lại đến đích. Thế nhưng cũng chỉ nghỉ ngơi vài phút lại bắt đầu chạy xuống, lần naỳ thì chạy thẳng một mạch. Mệt thì có thể không bằng, nhưng xóc người thì lại chỉ có hơn, không có kém.
16 người, rốt cục càng về sau lại càng phân rõ thành 3 tốp. Mặc dù sau mỗi đoạn nghỉ lại tập hợp lại nhóm, có điều thể lực khác biêt, chỉ chạy một lúc là thể hiện ra. Mình rốt cuộc đứng đầu tốp thứ 2, chạy về xếp thứ mười. uhm. Không quá tệ. Chỉ sau buổi tập thể dục này, đã loại mất 1 thành viên. Cô bé Francis người Anh, không quen khí hậu vùng núi, bị shock vì thiếu oxy. Quả thật, mình chạy về đến cuối cũng vỡ cả đầu ra vì thiếu oxy. Uhm. Cũng may là vẫn còn hy vọng.



Cả ngày còn lại học lái ô tô, mà là lái cách nào tiết kiệm xăng, bảo vệ môi trường. Rốt cục mình là đứa xui xẻo, không biết lái nên cũng không được lái thử, đành ngồi sau xe. Có điều cũng học xong phần lý thuyết. Coi như bây h vào ô tô cũng có thể lái được. Có điều mấy con xe Mercedes ở đây toàn loại đời mới, tiết kiệm nhiên liệu, cần số tự động. Hắc. Có 1 con mui trần, ngồi đằng sau mà được hưởng gió mát lạnh. 3 độ C
Riêng mấy ông dạy lái xe cũng có thể nói là đẳng cấp, thuộc nhóm chuyên gia của Mercedes cử xuống. Ông thầy của mình nói được tới 5 thứ tiếng, Anh, Pháp, Đức, Tây Ban Nha với cả tiếng Ý. Dạy đứa nào đứa nấy, toàn bằng tiếng mẹ đẻ luôn. Mồm miệng thì hô to gọi nhỏ, nhắc nhở liên tục, mưa bắn tung tóe. Có điều cũng hơi tý là khen, rồi thì động viên, khuyến khích, cứ nói liên hồi một hồi rồi lại bảo, nào mặt phải cười lên nào. Lần đầu tiên thấy một thầy giáo nắm bắt tâm lý học sinh tốt đến như thế. Cả nhóm chỉ biết nhìn nhau cười, biết làm thế nào với ông thầy vừa đánh vừa xoa này bây giờ.

https://a2.sphotos.ak.fbcdn.net/hphotos-ak-ash1/182231_10150146933075992_649430991_7909096_1651330 _n.jpg

Trên xe có lắp hệ thống như hộp đen, ghi lại tốc độ, lượng xăng tiêu thu, phát thải của từng chặng đường, Rốt cục là cuối ngày, 14 đứa đã có bằng lái xe, tốc độ trung bình tăng tối thiểu 10%, lượng xăng tiêu thụ cũng giảm tầm 2 %. Đấy là tối thiểu. Ông thầy bảo, tôi được trả tiền, vì thế phải làm xứng đáng với cái người ta trả. Hãi.

https://a7.sphotos.ak.fbcdn.net/hphotos-ak-snc6/180104_10150146933170992_649430991_7909098_4473532 _n.jpg

Ngày mai và ngày kia sẽ học về biên tập phim và chụp ảnh, đồng thời kiểm tra thể lực. Bài kiểm tra thể lực gồm thể tích phổi, khả năng giữ thăng bằng, độ linh hoạt, tốc độ phản ứng, Chạy bộc phát và quãng đường chạy tối đa trong 3 phút (copper test). Nói chung là chuỗi ngày thử thách mới chỉ bắt đầu.

Tối nay sau bữa ăn phải có nhiệm vụ viết blog. Đang ngồi viết dở thì cô bạn người Nga vào hỏi viết đến đâu. Rốt cục bạn âý đang viết rồi.
Máy laptop hết pin, chả biết làm thế nào. Rốt cục vào văn phòng, rút đại 1 cái adapter của 1 cái máy rồi cắm vào máy mình. Xạc đầy lại chạy lên. Có điều máy ảnh với điện thoại thì chưa biết làm thế nào.

minh5e
18-02-2011, 12:12
Blog cuối ngày

Rốt cục thì cả ngày làm việc cũng kết thúc vào lúc 10 tối. Bên cạnh các đồng chí ở nhà tắm rửa, viết blog, thì các đồng chí còn lại rủ nhau ra ngoài dạo chơi, mặc dù cái thị trấn này cũng ko có gì nhiều.

Chỗ này nổi tiếng với địa điểm trượt tuyết, và đặc biệt hơn là bãi khinh khí cầu. Hàng năm ở đây đều có lễ hội khinh khí cầu. Mỗi tội,đối với mình thì cái trò chơi này quá xa xỉ.

Hôm nay, sau bữa cơm lại thêm sợ hãi vì bạn Natalia nhà mình. Bạn ấy đi Nepal leo núi tầm 1 tháng, mình mới hỏi là kiếm tiền ở đâu ra. Bạn ấy trả lời rằng bạn ấy đi làm thêm ở Alaska nửa năm. Làm nghề trông chó kéo xe, theo dõi nhiệt độ cho mấy ông làm chiến dịch phản đối khai thác dầu ở đó. Thật là HÃI. Đến Nepal thì cũng ở nhờ nên ko mất tiền ăn ở. Thế đấy. Bạn ấy đang học ngành Physic Engineering ở Mỹ.
Còn bạn Siqui Ngan, theo thông tin cụ thể thì bạn ấy sinh ra ở Mỹ, sau đó lớn lên ở Singapore, lấy bằng lái xe ở Hongkong và bây h học đại học ở Mỹ.
Bạn Flix người Trung Quốc nhưng mà lại có cả hộ chiếu Đức, tiếng anh với tiếng Đức chém song song.

Hắc hắc. Nếu bạn có facebook bạn sẽ biết. 1 ngày bạn làm quen với 1 ai đó, thậm chị là cách nhau nửa vòng trái đất, bạn add facebook anh ta và sẽ thấy 1 đống mutual friends. Trích kết luận của cả đội sau khi bàn về chủ đề này lúc ăn tối: "The world is ****ing small". Có những mối quan hệ dây mơ dễ má, trùng hợp đến không thể tin nổi.
Nhân tiện kể 1 chuyện. Mình quen bạn Huyền Hương trên 1 chuyến tàu đi vào Nam. Bạn ấy quen anh Đạt qua blog trên Yahoo, còn anh Đạt trước đây cùng làm Greenzoom với anh Hiệp, gặp mình qua chị Nguyệt giới thiệu. Rốt cục 1 hôm đẹp trời, bạn Hương và mình đang uống cà phê. Bạn ấy mượn máy mình gọi nhờ cho 1 người, và anh ấy trả lời: Minh à, gọi anh có việc gì. Hắc Hắc. Chưa hết, ngày hôm sau em của anh Đạt, cũng là 1 người bạn khác của Hương, lúc đó sẽ ra Hà nội để làm thực tập tại LiveLearn. Và cho những ai không biết, xếp của livlearn là chị Nguyệt.

Nói về 2 hôm tới, sẽ được kiểm tra cơ thể toàn diện. Người ta kiểm tra sức bật bằng cách cho mình nhảy lên rồi đập tay vào tường đánh dấu. Kiểm tra sự thăng bằng bằng việc cho đứng bằng 1 chân. Kiểm tra sức chịu đựng bằng việc cho ngồi xổm bằng 1 chân. Kiểm tra sức bền bằng việc cho chạy liên tục trong 12 phút. Kiểm tra độ phản xả băng việc chạy đổi hướng liên tục trong không gian 5 mét. Kiểm tra cơ ngực và tay bằng việc hít đất. Kiểm tra tốc độ bằng việc chạy trong 3 phút.

Về kiểm tra tâm lý, người ta phát cho 1 bảng câu hỏi gồm 240 câu, với 5 đáp án: Đồng ý mãnh liệt, Đồng Ý, Trung hoà, Phản đối, Phản đối mãnh liệt. 240 câu hỏi về tâm lý, đại loại như thế này:
1 Tôi là 1 người cẩn thận, đồ đạc tôi luôn gọn gàng
2 Tôi có thể lừa người khác nếu cần để đạt được mong muốn
3 Tôi thường xấu hổ trước đám đông
4 Tôi yêu quý mọi người ngay lần đầu gặp mặt
5 Tôi không thấy hứng thú với nghệ thuật.
Đấy, cứ như thế đấy. Trả lời cả 1 tối mà không xong. Anh em nào mà hứng thú làm cái test này thì vô : http://schellkg.tripod.com/neopir.htm

Nói chung, bạn sẽ không thể chạy thoát một cái gì cả.

Ở bên này, ngày đầu tiên được phát 2 cái áo phông trắng, 1 cái áo phông màu Đến hôm nay được phát thêm 1 cái áo phông trắng (nhà tài trợ khác), và 1 cái áo khoác. Cái áo này đúng gọi là Polar Jacket : Không thấm nước, giữ nhiệt, chống mài mòn. 1 Bình nước. Còn thêm cả 2 cái mũ nữa.


http://vimeo.com/20058962

minh5e
18-02-2011, 12:14
Sáng thứ 2

Còn 10 phút nữa là đến giờ ăn trưa. Tranh thủ viết vài dòng.
Sáng nay ngủ dậy lúc 5h hơn, lại lấy máy ra nghịch. 7h sáng, buổi thể dục khắc nghiệt lại bắt đầu. Lần này không phải chạy lên núi, mà là chạy vào rừng. Khởi đầu tương đối tốt đẹp, luôn giữ tốp đầu. Có điều sau khi 1 thành viên bị loại, mọi người cũng cố gắng và quen hơn, các nhóm cách nhau không xa. Cho đến lúc giữa thì bắt đầu chạy vào rừng, lúc này mặt đất phủ một lớp tuyết mỏng, càng lúc càng khó đi. Nếu chạy không cẩn thận, hoàn toàn có thể bị trượt ngã. Chạy vào đến rừng, có 1 khu vực dùng để người dân tập luyện thể dục. Mặc dù xung quanh vẫn toàn là cây cối, lại chừa ra 1 vài mảng trống có 1 số dụng cụ như cọc gỗ, xà đơn, xà kép v.v. Mỗi người có nhiệm vụ lên xà 10 cái. Nói chung khoảng 1 nửa hoàn thành nhiệm vụ. thấp nhất là 6 cái. Con gái thì kém hơn 1 chút. Mình lên cuối cùng. Nhưng thậm chí là thấp đến mức, với không lên cái xà, phải được 2 bạn đỡ lên. Cứ tưởng mọi khi ở nhà chỉ được có 3 cái, thế nào mà cố cố cũng lại được 10 cái.

Quãng đường chạy về thì đúng là thảm hoạ. Còn mấy trăm mét trước khi về thì bị tụt lại tốp 3 người cuối. Rốt cục sau khi dừng lại 1 lát, cả 3 nắm tay nhau chạy về. chậm 3 phút so với cả đoàn. Kết thúc 1 buổi thể dục. Quả thực là thử thách giới hạn của con người. Lúc nào cũng cố thêm 1 chút, cố thêm 1 chút nữa. Về đến phòng, còn ko bằng hôm trước, cả người rã rời đến mức không đi tắm được.

Thế nhưng mà vẫn chưa kết thúc, số xui xẻo bị xếp vào nhóm 1, ngay sau bữa ăn sáng sẽ phải đi kiểm tra sức khoẻ.
Kiểm tra đầu tiên là nồng độ oxy trong hồng cầu và nhịp tim. Các chỉ số này đo lúc đứng, lúc ngồi, và cả khi nhịn thở.

2 Lần kiểm tra, lần thứ nhất nhịn thở được 53 giây, lần thứ 2 lên tới 1 phút 15 giây. Tương đối dài. Nồng độ oxy giảm tới 89% (so với đồng chí người Mỹ bên cạnh là 43 giây, 95%)

Đoạn tiếp theo mới chính thức khủng khiếp. Được đeo 1 cái máy đo nồng độ không khí, quấn dây đo nhịp tim. Sau đó đưa lên máy chạy bộ. Tốc độ tăng dần., chạy khoảng 15 phút Cuối cùng đo thể tích oxy tối đa mà phổi tận dụng được.
Hắc, lần này thì cho dù cố đến mấy cũng không có tác dụng gì, bởi thông số này máy đo. Cho dù mệt hết sức mà có cố chạy tiếp, nó cũng thể hiện ra được rằng lượng oxy mình thở vào ít hơn lượng Co2 thở ra, vậy có cố cũng ko cố được lâu.

Hắc hắc. Mình nhất quyết đi bộ, lên đến 7.5 km/h vẫn có thể đi bộ nhanh. Nhưng chỉ cần chuyển sang chế độ chạy thì lượng oxy và Co2 cũng đều tăng vọt. ngay lập tức Co2 vượt qua lượng O2 hấp thụ.
Cuối cùng chỉ số dừng lại ở 48. Trong đoàn phổ thông ở 50-60. Quá 60 gọi là xuất sắc. Con gái thì lại tầm 45. Kết luận: Khoẻ hơn con gái phổ thông nhưng nói chung là yếu.

Chiều nay học về làm phim và chụp ảnh. Ngày mai sẽ làm nốt mấy bài test thể lực.

minh5e
18-02-2011, 12:15
Chiều thứ 2

Tình hình là sau buổi kiểm tra không lấy gì làm xuất sắc buổi sáng, buổi chiều có vẻ đơn giản. Được học về cách quay phim, một số thủ thuật quay cơ bản. Sau đó thì chia nhóm thiết kế kịch bản.
Yêu cầu là làm 1 đoạn phim 30s đến 1 phút quảng cáo cho chương trình, kêu gọi mọi người tham gia vào mạng của YEP Pangaea.
Nhóm có 4 người: Rick (New Zealand) , Maria (Nga), Daniel (Mỹ). Chủ yếu là 2 cu Rick với Daniel bàn là chính, vì 2 thằng cu nói tiếng anh là tiếng mẹ đẻ. Có điều nhóm có 4 người, vậy mà thảo luận tương đối nuột. Mỗi người đóng góp 1 ý tưởng, rồi thì tìm cách tổng hợp, sau đó lại lựa chọn ra phương hướng hay nhất. Có vẻ không có ai bảo thủ theo ý kiến của mình, xu hướng nhường nhịn lẫn đồng tình đều tương đối cao. Kịch bản đại khái là nhân vật chính nằm mơ thấy những hình ảnh về YEP các năm trước (toàn là leo Himalaya, Lặn ở vịnh san hô, thám hiểm ở Sa mạc v.v). Sau đó bừng tỉnh dậy, đăng nhập vào YEP, rồi thì hình ảnh thanh niên trên thế giới đăng ký cho YEP. Cuối cùng là slogan.
Công nhận, làm phim cũng như viết văn, làm sao mà có 1 đoạn ngăn ngắn như thế, trong vòng 1 lúc mà thống nhất được ý kiến của mấy thằng. Chưa kể lại còn bất đồng ngôn ngữ nữa chứ. Thằng Mỹ thì nói nhanh như gió, em người Nga thì nói tiếng Anh nghe như tiếng Nga. Còn Mình thì tiếng anh nửa mùa. Cuối cùng phân công: Daniel: Hậu cần và đối ngoại, Maria: diễn viên, Rick : Đạo diễn kiêm biên tập. Minh: Quay. Cuối cùng Minh nhẹ nhàng nhất. Cứ tưởng phải biên tập thì bạn Rick kia dùng máy Mac, phần mềm chuyên nghiệp vô cùng. Mà h mới biết, thằng cu này cũng đi dự COP 15, thậm chí là cả 16 ở Mexico nữa.

Thông tin mới nhận được. Bạn Siqui nhịn thở được 1 phút rưỡi, Thể tích Oxy là 44, còn bạn Flix Hmao Hsu nhịn thở được có 30 s, nhưng thể tích oxy lên tới 62. Mình nhịn thở được 1p 15 s, thể tích oxy là 48. Hắc.

Buổi chiều tối là hội thảo về báo chí. Học cách viết blog, cách kêu gọi báo giới, cách thu hút sự chú ý v.v Cơ bản là cũng không nhớ nhièu, cái này ko hữu dụng lắm với mình. Có điều đúng là số khổ, tiếng Anh với tiếng Việt khác nhau 1 trời 1 vực, viết làm sao mà hay được bây h.

Mà không hiểu sao 2 hôm nay, tiếng anh tốc độ viết tốt hơn hẳn, không cần phải nghĩ lâu như ngày trước.

Thông báo cuối cùng trong ngày. Sáng mai lại chạy vào rừng như sáng nay. Có điều đêm nay tuyết rơi, sáng mai tha hồ mà trượt.

minh5e
18-02-2011, 12:17
Ngày thừ 3 - Một ngày khủng khiếp

https://www.mikehorn.com/media/galleries/285/7ffc0_DIM_7828.jpg

Hôm nay là 1 ngày khủng khiếp. Cái gì cũng khủng khiếp
Sáng đúng 7h, chạy 1 mạch lên trên núi. Tưởng là chạy vào rừng, mang giày Trecking thay vì chạy bộ. Chạy lên trên mà chân mỏi nhừ. Tụt lại sau cùng. Có điều lần này kỳ lạ là lúc chạy xuống lại ko bị rớt đoàn như mọi khi. Bó tay. Có điều đúng là tra tấn, mệt thở không nổi. Nằm nghỉ ven đường vài lần mới chay lên tới nơi. Vừa lên xong đã thấy mọi người chạy xuống.

https://www.mikehorn.com/media/galleries/285/bef3a_DIM_7466.jpg

Tiếp đó là thảm hoạ kiểm tra sức khoẻ. Vừa chạy 1 mạch lên núi, ăn sáng xong lại bị xếp vào nhóm 1. Ko được nghỉ ngơi đã phải đi kiểm tra thể lực toàn diện. Lần này thì đo độ dày của mỡ trong da : Kết quả hơi gầy 1 tý. Kiểm tra khả năng hoạt động của phổi : hít vào 85%, thở ra 90%. (người bình thường), trên 90 - 95 là khoẻ. Kiểm tra khả năng giữ thăng bằng, đứng kiễng bằng 1 chân : 85 giây: kỷ lục. Bạn thấp nhất được 6 giây. Hít đất: 36 cái : khá kém. Gập cơ bụng : 52 cái trong 1 phút : trung bình. Nhảy cao: 50 Cm : tương đối tốt. Ngồi duỗi chân rồi gập người vươn tay qua chân: 27 cm: tốt. Ngồi bằng 1 chân (dựa lưng vào tường, ngồi tưởng tượng sao cho chân gập 90 đọ rồi nhấc 1 chân lên): tầm 20 s (kém). Chạy tốc độ: 11 s (trung bình). Chạy duy trì 12 phút : 2 km : kém. Nói chung là cả người không có chỗ cơ nào là không bị kiểm tra, kiểm tra cho ra ngô ra khoai. Có muốn cũng không thể cheat được.

https://www.mikehorn.com/media/galleries/285/71264_DIM_7675.jpg

Nói chung là mình thể lực nằm ở tốp kém. Mặc dù theo nhận xét chung thì lần tuyển chọn này chỉ số của mọi người nói chung rất sàn sàn. Có cao có thấp, cũng ko hơn kém bao nhiêu. Kiểm tra cũng ko đưa ra tiêu chuẩn để tuyển chọn, mọi người lo lắng cũng bằng thưa. Bạn kém hơn ko có nghĩa là bạn bị loại. THành ra không khí cạnh tranh gần như chẳng có, ai lên kiểm tra cũng được người đăng sau động viên hết mình, cố hít đất thêm vài cái, cố giữ thăng bằng thêm vài giây. Có chăng là áp lực do chính mỗi người đặt ra cho bản thân. Ở nhà hít đất được 30 cái là tối đa, lên đây được tới 36 cái. CÓ điều nhìn thằng bên cạnh được hơn 60 cái mà hãi.

Buổi trưa. Đổi phòng. Mình trước ngủ cùng cu Daniel người Mỹ, bây h chuyển sang ngủ với Yan người slovakia và Flix (Trung Quốc).

Buổi sáng nặng nhọc, tưởng đến buổi chiều nhẹ nhàng. Trên lịch ghi là học về cách dùng bản đồ và la bàn. Rốt cục là sau nửa tiếng học lý thuyết, xác định toạ độ, đánh dấu điểm, đo khoảng cách và phương hướng trên bản đồ, được cầm cái bản đồ đấy đi tìm địa điểm thật. Kết quả là hãi hùng. Coi như là trèo đèo lội suối, đi suốt 4 tiếng đồng hồ. Chân mỏi rã rời, đau ê ẩm. Coi như là huấn luuyện, cái gì cũng có thể tích hợp rèn luyện thể lực vào. CŨng may đi bộ là sở trường của anh, không bị rớt ra khỏi đoàn phát nào.
Nhóm có 4 đứa, 3 người lại giống hệt nhóm làm phim, 1 người thay đổi là Rick thành Martin (người đức). Lần hoạt động nhóm này, Daniel có phẩn thể hiện rõ hơn xu hướng làm trưởng nhóm. Mặc dù không rõ ràng, vì nói chung là mọi người đều đóng góp vào. Có điều hắn hay nhanh nhẩu nhận việc về mình, đưa ra hướng đi. Hắc, có điều ở đây ai cũng là nhân vật phong vân, chẳng phải là nghe lời dễ thế, nếu ko đúng là bị sửa ngay. Nhưng vẫn phải thừa nhận, tính nhường nhịn ở đây quả là cao. Mọi người mà thấy đúng cũng sẽ ko có ý kiến gì thêm.

Đến tối thì mới đến phần hay. Buổi giới thiệu của công ty Wenger, hãng dao Thuỵ Sĩ và đồ du lịch nổi tiếng của TS. Mỗi đứa được tặng 1 con dao Thuỵ Sĩ 15 chức năng. Mắt đứa nào đứa nấy sáng hơn đèn pha. Ai đã xem 127 Hours thì biết, chưa xem thì nên xem. Nhân vật chính sau khi tự cắt tay mình bằng 1 con dao đa năng đã nói: "Đừng bao giờ tiếc tiền mà mua 1 con dao Trung Quốc". Biết thêm 1 phong tục: khi ai đó tặng bạn 1 con dao, bạn phải tặng lại họ 1 đồng xu. Cả phòng họp có mỗi 3 người mang theo xu. Trong đó đúc lúc mình có 1 đồng xu nhặt được ở sân bay, mà đúng lúc lại mặc cái quần bò có đồng xu. (mọi khi toàn mặc quần thể thao). Sau này nếu được đi Bắc Cực, sẽ được nhận thêm 1 con dao nữa, nhưng là để tặng. Mỗi người phải tặng con dao của mình cho 1 ai đó trên đường,, bởi vì người đó cần nó, hoặc là trả ơn giúp đỡ. Sau đó viết thành 1 câu chuyện ngắn. Đầy ý nghĩa và cũng đầy tính quảng cáo.

Sau đó trở về, còn nhận được thêm quà từ nhà tài trợ : Đèn head-lamp (đeo trên đầu như thợ mỏ), 1 cái mũ len, và 1 cái Balo. Riêng cái balo là 40 Frc Thuỵ Sĩ (tầm 750k). Ai nấy gọi là mắt sáng hơn đèn, như trẻ con nhận quà.

Thông báo mới nhất: Bắt đầu tại buổi tối nay, mọi người sẽ được gọi vào văn phòng để phỏng vấn. 1vs1. Rất đau tim
2 ngày cuối cùng theo kế hoạch sẽ là hoạt động nhóm. Các nhóm được chia ra và thực hiện 1 chuyến đi qua đêm. Đồ đạc cá nhân tự chuẩn bị. 4 h chiều ngày hôm sau là hạn về đích. Đúng như đồng chí BTC nói: "Mọi tính cách sẽ hiển lộ qua những tình huống khó khăn. Khi bạn không được ngủ, đói, lạnh, mệt mỏi, bạn sẽ cư xử như bạn vốn có". Nói chung, trong cái trại tuyển chọn này, mặc dù không có cạnh tranh, nhưng bạn cũng không có khả năng che giấu giả tạo điều gì. Mọi khía cạnh của con người đều bị bố trí kiểm tra: Tâm lý, tính cách, thể lực.
Bố trí nhóm cũng rất khoa học, đủ nam đủ nữ, đủ khoẻ đủ yếu. Câu nói phổ thông là "The team is faster than the slowest one".

Tổng kết: 30 chưa phải là tết. Nói về cả thể lực, tính cách, kiến thức thì mình cũng không phải là tốt. Nhưng cũng chẳng thể nói là không có cơ hội. Đường chưa hết, cũng chỉ phải đi tiếp vậy. Có điều nghĩ tới những buổi thể dục buổi sáng mà lại hãi hùng.


--------------------------------

Bổ sung buổi tối. Ăn tối xong đi nghe thuyết trình của bên Mayo Clinic, là đơn vị thực hiến mấy cái test ban sáng. Họ ngồi giới thiệu về các công nghệ và nghiên cứu của họ. Hoá ra cái Clinic này chuyên nghiên cứu về tình trạng cực hạn của con người, phản ứng cơ thể ở những khu điều kiện khắc nghiệt. Thậm chí đội này đã đi tới cả Nam cực để thực hiện thí nghiệm.
Sau đó là trình bày các bệnh liên quan đến việc bị lạnh (nặng nhất là bỏng lạnh). Thậm chí còn thí nghiệm, cho 3 đứa lên. nhúng cả tay vào thùng nước đá 10 phút. Sau đó thực hiện các bài liểm tra phản xạ. Hắc. Lần sau muốn xung phong thì cũng phải suy nghĩ, xung phong làm cái gì.

https://www.mikehorn.com/media/galleries/285/7f78b_DIM_7938.jpg


http://vimeo.com/20070097

minh5e
18-02-2011, 12:19
Thể dục sáng thứ 4 - Cảm xúc mới

Khi huấn luyện viên thông báo: "Hôm nay các bạn sẽ có 1 bất ngờ, chúng ta sẽ ko chạy lên núi nữa." Cả lũ thở phào nhẹ nhõm, cười sung sướng. Nhưng nghe đến câu tiếp theo thi hết sạch vui mừng : "MInh leo cầu thang lên tới nhà thờ trên đỉnh đồi, sau đó leo xuống. 3 vòng. Đếm thời gian". Hãi. Vậy là chuyển sang leo câu thang, mà lại còn 3 vòng. Cái nhà thờ trên đỉnh đổi, đường leo lên là cầu thang, leo xuống là dốc. Vậy là chỉ cần cố hết sức leo lên, sau đó thả người chạy xuống. Đoạn chạy xuống là đoạn tâng tốc, cũng là đoạn thở lấy sức để leo lên.
Mấy bạn khoẻ, tuýt còi cái là chạy phăm phăm, mình nhìn mà ngán.
Kết thúc cuộc đua, về thứ 13. 9phút 57. Cu Daniel về đầu, mình chạy đến vòng thứ thì nó đã về đích.
Sau đó chạy lên đỉnh núi thêm 1 lần nữa. Bây h chuyển sang luyện cơ. Hít đất, gập cơ bụng. Mà hít đất, chân còn gác lên bờ đã. Hãi.Sau đó còn điệu nhảy ngôi sao: Ngồi xổm gập tay xuống như con ếch, sau đó bật lên, tay chân dạng hết ra (Y hệt như kiểu nhảy để chụp ảnh của dân nhà mình). kết thúc của tất cả các bài tập đó, HLV hỏi: "How are you now?". Mọi người tinh thần phấn chấn: "Very good". Đáp lại là: "Bây h chạy tiếp 3 vòng nữa, đếm thời gian xem có nhanh hơn lần trước không?"
Hãi
Hãi
Chưa chắc đã chạy được 3 vòng, nói gì đến việc phá kỷ lúc.

Có điều ko thằng nào hé răng phàn nàn một câu. Ở chỗ này không có phàn nàn, không than vãn, không nhượng bộ. Chỉ có tiếp tục, hoặc bỏ cuộc.

3 vòng trôi qua, không có ai vượt trội hơn người khác 1 vòng như trước. Có điều, tất cả mọi người đều về đích. Sung sướng, hạnh phúc. Tất cả cùng về đich, ấy là điều mà ko phải năm nào các nhóm YEP cũng làm được.. Mọi người nắm tay nhau đi về khách sạn. Ở đây chưa bao giờ tồn tại sự cạnh tranh, thuần tuý là sự thử thách giới hạn của bản thân.
Ở đây không bao h nói : "Never give up". Chúng tôi nói: "If you can keep up, don't give up."
Ai đó nói: "sáng mai lại bắt đầu 1 buổi thể dục mới". Ai nấy đều nhìn nhau cười, cười hãi hùng.

10 ngày, có lẽ không đủ để biến chúng tôi thành những con người khác, thế nhưng đã cho chúng tôi trải nghiệm 1 thế giới hoàn toàn khác. Thế giới của cực hạn.

minh5e
18-02-2011, 12:22
Ngày thứ 4 - Niềm vui bất ngờ.

Theo lịch thì học về: Sơ cứu và cứu hộ. Nghe có vẻ cũng bình thường.

Vào phòng học, được dạy rất nhanh về các kiến thức sơ cứu cơ bản. Sau đó được giới thiệu 1 dụng cụ cố định xương gãy cực kỳ tiện dụng. Nó giống như 1 miếng xốp, lõi kim loại. Bề ngoài giống 1 miếng bìa cacton. Có điều nó có khả năng uốn gập rất linh động để áp vào chỗ xương gãy. Câu chuyện về sự ra đời của miếng cố định "Sam's Sprint" : HLV Martin và 1 người bạn đã cứu 1 người đàn ông bị gẫy chân bằng 1 thiết bị tự tạo. Sau khi trở về, họ phát triển ý tưởng và biến nó thành 1 sản phẩm hoàn chỉnh. Kết quả là khi họ đi đăng ký bằng phát minh, người ta thông báo rằng sản phẩm này đã được đăng ký. Khi họ tìm hiểu thì phát hiện ra Sam, người đàn ông được cứu đã lấy ý tưởng của họ và bắt đầu sản xuất hàng loạt. Ngày nay, Sam là một triệu phú với thương hiệu Sam's Sprint.



Sau đó thì được thực hành mấy chiêu cứu hộ cơ bản. Trong đó có 1 chiêu rất hay là nối 3 cái ba lô với nhau lại thành 1 cái cáng cực êm. Siêu chuẩn.

Tiếp theo đó: Ra ngoài thử nghiệm tình huống thật.


Cuộc đời có những niềm vui bất ngờ: Leo núi. Cả đoàn được thông báo: chúng ta sẽ lên núi băng, rất lạnh, mặc đồ chuyên dụng vào. Hăc hắc. Vậy là quần áo, giầy dép bao công chuẩn bị cũng đã có chỗ dùng. Xe chở cả nhóm lên đỉnh núi. Phần hay mới chỉ bắt đầu. Mọi người được phát mũ bảo hộ, và đai lưng. Rồi sau đó, kỷ niệm của cuộc đời tôi đã đến : Buộc dây rồi leo xuống.

Hắc. Độ cao chỉ có tầm 50 m, nhưng thực tế là phía dưới còn là 1 cái vực tầm 50 m nữa. Nhìn từ trên xuống, vách núi dựng đứng luôn, tầm 89, 90 độ. Hắc hắc. Chả có đứa nào sợ cả, đứa nào cũng sướng cười không ngậm được miệng. Mình ban đầu cũng sướng mờ cả mắt, đến lúc nhìn xuống cái vực thì cũng chùn chân 1 chút. Cuối cùng đến lúc xuống thì nhảy 1 mạch, rất chuyên nghiệp. Hắc hắc. Bình thường thì chắc cũng phải sợ phen. Có điều ở cái nơi này, chỉ có lao đầu tiến lên, chả có thời gian mà sợ.
Mỏi nhừ cả tay, có điều người không sứt mẻ. 1 cảm giác thật là Yomost.
https://hphotos-snc6.fbcdn.net/176345_10150149723780992_649430991_7936120_5547220 _o.jpg

Xuống đến nơi, đến phần tình huống khẩn cấp. Minh được chọn làm nạn nhân, giả vờ leo núi ngã gẫy chân. Được mọi người băng bó, cho lên cáng, cuối cùng là bọc vải cách nhiệt toàn thân, khiêng ra khỏi vùng nguy hiểm.

https://a7.sphotos.ak.fbcdn.net/hphotos-ak-ash4/183567_10150148892215992_649430991_7929807_4860497 _n.jpg

Kết thúc 1 buổi sáng tràn đầy cảm giác sảng khoái (ngoại trừ vụ tập thể dục).

Buổi chiều học về chụp ảnh. Bác thợ ảnh chuyên nghiệp vô cùng, có điều nói tiếng Anh - Nga, thành ra nghe câu được câu chăng. Cũng chẳng có mấy tác dụng. Có điều sau đó thì phải ra ngoài làm ảnh chuyên đề, chủ đề là về con dao Thuỵ Sĩ mà mọi người được tặng. Upload 1 bức ảnh, có con dao, và kể 1 câu chuyện qua bức ảnh đó. Cuối dòng là add thêm cái link về chương trình bốc thăm trúng thưởng của Mike Horn.

Kết quả thế nào thì mời mọi người sang album ảnh: Mike Horn để xem. http://www.facebook.com/photo.php?fbid=10150148822900992&set=a.10150148813910992.330046.649430991&theater

https://a4.sphotos.ak.fbcdn.net/hphotos-ak-snc6/182420_10150148822900992_649430991_7929280_1404209 _n.jpg

Có 1 chuyện nhỏ là lúc bác nhiếp ảnh gia người Nga nói về thiết bị, có 1 cái nhỏ là cái khăn để lau ống kính. Tốt nhất ai cũng nên mua, mặc dù thậm chí đôi khi nó bán tới 10 USD. bác ấy bảo là ở VN chắc chỉ vài đô. (Làm sao mà bác này lại biết VN thì cái đó rẻ nhỉ?). ??? Cái khăn lau kính ở VN ta hình như là cho không mà nhỉ?. hơ hơ. Có ngày em đi buôn khăn lau kính

Trước bữa tối là buổi thuyết trình của Nespresso. Đây cũng là 1 trong những đối tác tài trợ của Mike Horn. Đại diện Nespresso hỏi: Ở đây ai ko biết đến Nespresso. Natalia(USA) và Ariana (Canada) giơ tay ko biết. Hắc. Đến lúc ông ấy hỏi mọi người ở đây đến từ đâu, mình bảo là Việt Nam. Vị ấy ngạc nhiên hỏi: Việt Nam cũng biết Nespresso? Bởi vì ở VN làm gì có hãng phân phối. Hắc hắc. Cái thằng không uống cà phê như mình bao giờ, nhưng mà tai nghe đến Nespresso bao nhiêu lần rồi, thì nào là Capuchino, espresso, ... cứ tưởng đấy là 1 cách pha cà phê, ở đâu cũng có. Hoá ra là cả 1 tên hãng. Mà Cái hãng này thuộc tập đoàn Nestle, hãng này thì chắc nhà mình ko ai ko biết. Giờ mới được mở mang đầu óc ra một tý. Sau đó thì là thuyết trình về các biện pháp bảo vệ môi trường, giảm carbon v.v của Nespresso. Nói chung là cũng chẳng có gì phàn nàn. Cuối buổi được tặng 1 cái USB vỏ gỗ (theo đúng tinh thần chị Nguyệt là có thể phân huỷ được).

Buổi tối là 1 tin tức vô cùng ấm áp lòng người: Ngày mai không phải tập thể dục. Bởi vì ngày mai sẽ đi Picnic trên núi băng. Sau bữa cơm là buổi kiểm tra và phân phát trang bị. Mọi người được phát 1 balo chuyên dụng, 1 giày đi tuyết, thiết bị leo núi (dây, móc, đai lưng, mũ bảo hiểm), và 1 cuốc phá băng (cái này gọi là vũ khí lạnh). Cơ bản là đều phải trả lại vì thiết bị quá đắt tiền, ví như cái giày đi tuyết giá là 600 EUR (Tầm 18 triệu 1 đôi giày). Sau đó lại phải mang đồ của mình xuống đề kiểm tra: Quần trượt tuyết, kính chắn UV, 3 lớp áo Trượt tuyết (Áo lót, Áo ấm và áo chống thấm), găng tay chống thấm. Kết quả là quá quan xuất sắc. Rất cảm ơn anh Hà của Mitiz và anh Chiến của Umove đã giúp đỡ có được những thiết bị trên. Lần sau có bạn nào cần đồ chống thấm (đi mưa khỏi mặc áo mưa) hoặc đồ du lịch thì cứ google 2 cái tên trên. Thậm chí là khi bác HLV nhìn thấy cái áo của Mitiz cũng phải buông ra mấy câu khen không ngớt. (Bác ấy mà biết ở Việt Nam giá rẻ bằng 1/5 đến 1/10 giá bên này chắc bác ấy cũng nhờ mua rồi). Cái quần trượt tuyết cũng chỉ có giá 350 k của mình, bên này giá tầm 2 triệu. (Lần này đành phải cảm ơn giá cả tiêu dùng của hàng Việt).
Natalie là thiết bị thiếu thốn nhất, bị HLV chế giễu lên, chế giễu xuống. Thấy cũng hơi quá đáng. Có điều đúng là như thế: Thiết bị là yếu tố sống còn với người thám hiểm. Lạnh: chết. Nước thấm vào: Chết. Trượt chân: Chết. Không đủ dụng cụ cứu hộ: Chết. Nếu bạn ko mang đủ trang bị đủ, bạn có thể ở nhà.

Kế hoạch ngày mai là. Sáng 7h30 ăn sáng. 8 h lên xe. Đi lên núi, vượt dãy bằng cáp treo. Sau đó là bắt đầu hành trình đi bộ trên băng. 1 h đến nơi hạ trại. Hạ trại ăn uống rồi 2h quay trở lại. Cái này gọi là picnic, thực ra là 1 cuộc hành trình gian khổ với lưng vác nặng, nhiệt độ -8 độ C trong tuyết giày và băng trượt. 1 số đoạn sẽ phải leo lên xuống bằng dây thừng. Hắc. Dù sao vẫn tốt hơn là thể dục buổi sáng.

Hôm nay có dịp chat với 1 bạn tên là Sophia, người Áo. Được biết 1 thông tin: Có thể nói trại YEP lần này là trại khó nhất từ trước đến nay. Mọi khi buổi sáng chỉ tập thể dục bằng đạp xe thôi. Hắc. Đạp xe lên núi và chạy bộ lên núi, nghe mà thấy đời bất công. Dù sao thì cũng có thể nói, lần đi Bắc Cực này cũng là 1 trong những chuyến khó khăn và nguy hiểm nhất. Cũng biết thêm 1 thông tin là từ ngày hôm nay trở đi sẽ nhẹ nhàng hơn 1 chút.


http://vimeo.com/20162635

minh5e
19-02-2011, 14:09
Vì hôm qua chuyến đi leo núi tuyết quá mệt nên ko làm sao viết được. Các bác thông cảm. em chỉ up tạm mấy cái ảnh. Khoe luôn cái áo Mitiz và cái quần của Umove
Đi bộ trong băng tuyết cả hàng tiếng đồng hồ
https://www.mikehorn.com/media/galleries/289/756bb_DIM_8303.jpg

https://www.mikehorn.com/media/galleries/289/f8c74_DIM_8179.jpg

https://www.mikehorn.com/media/galleries/289/d81ea_DIM_8187.jpg

Em là cái thằng đi thứ 2 trong đoàn ấy ạ

https://www.mikehorn.com/media/galleries/289/779cb_DIM_8345.jpg
Có những chỗ phải ròng dây để leo hoặc thả xuống.

https://hphotos-snc6.fbcdn.net/176201_10150149734450992_649430991_7936253_3957239 _o.jpg
Vầng, cái kinh là của anh Hà Mitiz cho mượn, quần là của anh Chiến tặng, và áo cũng là mua ở Umove. Phía xa xa là trị trấn. Đây là lúc trời nắng còn nhìn thấy, sương mù lát sau là khỏi thấy đường luôn,

UMOVE
19-02-2011, 14:47
Oh God! Nhìn cực sướng, quá đã! Extreme!

Em ơi BE 1st!

https://www.mikehorn.com/media/galleries/289/d81ea_DIM_8187.jpg

Em là cái thằng đi thứ 2 trong đoàn ấy ạ

minh5e
19-02-2011, 15:00
Đi đầu tiên mệt lắm anh ạ, đi thứ 2 để dẫm lên vết chân thằng đằng trước. Với cả đi đầu là huấn luyện viên mà.

Tình hình là chắc không được đi Bắc Cực, có điều cũng ko có gì để tiếc nuối ạ. Có những thứ cố cũng ko được

minh5e
19-02-2011, 20:14
Ngày thứ 6 - Amazing Day

Ngày hôm qua là 1 ngày khác biệt. Sáng, không có tập thể dục (nụ cười nở trên môi. Hắc hắc). 7h30: Dụng cụ sẵn sàng. 8h ăn sáng xong xuôi. Mọi người vác đồ lên xe. Phần ăn trưa mang theo là 1 cái sandwich, 1 quả táo hoặc chuối v.v, 1 cái bánh quy, 1 cái kẹo socola. 1 chai nước và 2 người chung 1 bình trà nóng. Dụng cụ gồm có đai lưng (dùng để móc dây), mũ bảo hiểm, balo, cuốc phá băng, 2 người chung 1 cái xẻng, ván đi tuyết, túi cứu hộ, lưới đi băng (tấm lưới có gai dùng để móc vào đế dày, dùng để leo núi băng) và 1 đôi gậy trượt tuyết. Nặng, phải nói là rất nặng. Quần áo 3 lớp, tất chống thấm, găng chống thấm, mắt kính chống UV, kem chống nắng. Trang bị tận răng.

Xe đến nơi, cái chỗ này tên gọi là Glacier 3000 (Kiểu như 1 trung tâm trượt tuyết gì đó). Dải núi tuyết liên miên 1 phần thuộc dãy Alph với ngọn Mont Blanc cao hơn 4000 m. Đầu tiên phải đi tới 2 lần cáp treo để tới điểm xuất phát. Riêng tiền cáp treo tính ra đã hơn triệu tiền Việt. Trò chơi xa xỉ.

Điểm xuất phát là trên đỉnh một mỏm núi, bắt đầu đi bộ mà không dùng ván. Thực sự là không vui vẻ gì. Chân ngập sâu trong tuyết, trên vai mang nặng, ba lô chỉ trực tuột xuống. Tốc độ đi có thể nói là như rùa bò, mệt không kém gì chạy bộ. Thử tượng tượng, mồ hôi tuôn như mưa, mặt trời chói trang, trong khi không khí bạn hít vào lạnh tới -7 độ. Bây giờ thì mới hiểu tại sao người ta lại có bài kiểm tra thăng bằng. Bởi chân bạn luôn sụt sâu xuống tuyết, độ sâu mỗi chỗ 1 khác, lại còn tuỳ thuộc vào góc độ đặt chân, sức nặng cơ thể.
Bây h mới hiểu được sự quý giá của trang bị tốt. Găng tay của mình rất tốt, rất ấm, chống thấm, duy nhất 1 điều là quá rộng. Hậu quả là mỗi lần muốn mở, khoá, cầm nắm cái gì đó lại phải cởi găng tay ra. (Đoạn đường về có thể nói là tay đau như kim châm, suýt nữa thỉ bỏng lạnh, may mà về kịp).

Đi gần nửa tiếng đồng hồ, bị rớt lại tít phía sau cùng với Siqi và Look (HLV). May mà ở cái nơi này, tốc độ rất chậm, rớt lại phía sau cũng chỉ khoảng vài trăm mét. Sau này nhờ Look mới biết, tốc độ của mình chậm, quá nửa là do balo không cân, làm mất sức.

Đi nửa tiếng đồng hồ nữa, vượt qua 1 đoạn núi đá bằng dây thì đến điểm dừng chân đầu tiên. Lúc này mới được dùng đến ván đi tuyết. Hoá ra là vì khỏi mất công tháo ra tháo vào lúc leo dây nên không được dùng ván, hơn nữa trên mặt phẳng, ván đi chậm hơn. Ván thực ra chỉ là 1 dụng cụ gắn vào đế dày, tăng diện tích tiếp xúc giữa chân với mặt đất, nhằm làm người ta khỏi lún quá sâu xuống tuyết, giảm mất sức và tăng độ thăng bằng (nhược điểm là chỉ có thể đi với địa hình tuyết đủ dày, tốc độ chậm và không thể đi lùi). Đi nửa tiếng nữa thì đến điểm dừng chân thứ 2. Trên đượng này có 1 đoạn được trượt từ trên núi xuống ( đặt mông xuống và cứ thế trượt thôi). Hậu quá là tuyết vào trong giày. Hắc, lại do buộc giày ko đúng. Cũng may, giày chống thấm, quần chống thấm và đôi tất cũng chống thấm luôn.

Tại địa điểm thứ 2, tách ra làm 2 đoàn. 1 đoàn tiếp tục đi lên 1 ngọn núi, cao 3200 m, 1 đoàn ở lại thực hành cứu hộ trong điều kiện băng tuyết và thực hành lấy số liệu tuyết.

Mình ở đoàn 1, tiếp tục đi tiếp. Có thể nói, đi bằng ván tuyết là 1 trải nghiệm khác. Không phải là giới hạn về thể chất, mà là giới hạn về tinh thần. Mỗi bước đi nặng nề là 1 cuộc đấu tranh của tinh thần. Bạn biết bạn có thể bước tiếp, nhưng mỗi bước lại không hề thoải mái gì. Nếu chạy bộ buổi sáng là sự thử thách giới hạn về thể chất, bạn phải chạy cho đến khi bạn không thể chạy được nữa, có nghĩa là, bạn phải chạy xa nhất có thể. Còn lúc này, là bạn phải duy trì lâu nhất có thể. Mọi người bị buộc dây vào nhau, chủ yếu là để tránh lạc (khi mà sương mù dày đặc) và để bảo hộ (đường đi thì dốc, lên cao gió lại thổi mạnh). Điều đó cũng có nghĩa là tốc độ của bạn sẽ ảnh hưởng đến cả đoàn.

Thực tế mà nói, không phải là kiệt sức, nhưng mà 2 bàn chân đau tê tái. Bởi vì cho dù có ván, đường đi vẫn rất nghiêng. Vâng, nghiêng chứ không phải dốc. Trọng lượng của cơ thể dồn vào 1 phía của bàn chân (và sau đó là phía còn lại trên đường về). Chưa kể mỗi lần dẫm vào tuyết mềm, bàn chân lại phải vặn vẹo để lấy lại cân bằng.

Có điều bạn luôn biết rằng bạn có thể bước tiếp, chỉ là bạn có đủ tinh thần để nhấc chân lên hay ko mà thôi.
1 tiếng đồng hồ không dừng lại. Cuối cùng thì cũng đến nơi, 1 cảm giác chiến thắng tràn ngập cả đoàn. Mọi người cùng dừng lại, uống nước và chụp ảnh. Ở trên đỉnh núi cắm 1 cây thập tự, 1 hòm ghi lưu bút.
5 phút nghỉ ngơi. Chỉ 5 phút.
Sau đó là đoạn đường leo xuống. Lần này, mọi người bảo Minh hát, hát cho quên đi đoạn đường dài dằng dẵng. Hắc, cũng không nên bỏ qua cơ hội. Bởi vì bên cạnh thể lực, 1 điều quan trọng là vai trò của bạn trong đoàn. Nếu bạn có thể làm giảm bớt bầu không khí căng thẳng của đoàn trong những khi khắc nghiệt, bạn có giá trị. Có điều, chỉ hát được nửa bài, ngã chổng vó. Hát nốt nửa bài, tuột cả ván trượt.
Hắc
Mỗi bước đi của bạn chỉ có chục centimet, nhưng là cần toàn bộ sự chuyên tâm để giữ thăng bằng. Chỉ cần bạn phân tâm, bạn rất nhanh bị ngã. Thử tưởng tượng, bạn bước đi chậm rãi như 1 con rùa trong 1 tiếng đồng hồ, và mỗi giây mỗi phút bạn đều phải chú ý vào từng bước chân của mình. Đấy là 1 sự thử thách tâm lý.
Thực tế, nếu đi tới Bắc Cực, đó sẽ là 8 tiếng 1 ngày.

Đấy là sự thay đổi về tâm lý. Mình biết, lần này mình đã vượt qua được. Nhưng nếu là chuyến đi thực thì sao? Nếu lần này không được lựa chọn, cũng không có gì để nuối tiếc. Hàng chục nhà tài trợ, đầu tư số tiền cả triệu USD vào chương trình này. Mình đã được hưởng những điều kiện hiếm có mà không phải ai cũng có cơ hội. Nếu bạn không được lựa chọn để đi tiếp, bạn cũng không có gì phải tiếc nuối.

Cái quan trọng, thử thách giới hạn của bản thân, đó chẳng phải mới là ý nghĩa chân chính của 1 người mạo hiểm sao? Bắc Cực, đó là 1 địa điểm đầy thử thách, nhưng nếu thực sự giới hạn của bạn không đủ, cũng ko cần phải tiếc nuối.

Ngoài lề 1 chút về mấy cái ảnh. Có thể ai đó cho rằng mấy cái ảnh là lấy từ đâu đó chứ ko phải là ảnh của đoàn. Quả thực là đi theo đoàn có đầy đủ quay phim và thợ ảnh đẳng cấp, thế cho nên là có những hình ảnh hoành tráng mà các bạn thấy. Còn thế nào là đẳng cấp, đẳng cấp khác chuyên nghiệp thế nào. Vậy thì thợ ảnh đẳng cấp là phải chạy nhanh hơn cả thằng thám hiểm, vác nặng hơn cả thằng thám hiểm, thế thì mới chụp được mấy cái ảnh này. Bạn có nghĩ tìm được ở Việt Nam bác thợ ảnh nào mang theo bộ dụng cụ 5,6 cân chạy trong điều kiện -7 độ, tuyết dày 10 mét để chụp ảnh không?

30 phút sau, về đến điểm tập kết. Ăn trưa. 15 phút sau, 2 đội đổi vị trí, đoàn kia leo lên, còn đoàn mình ở lại thực tập cứu hộ.
Tính huống là 1 người bị rơi xuống khe núi, 1 bên là vách đá, 1 bên là băng tuyết. Cách cứu hộ là đào 1 hố băng, sau đó thả 1 cuốc phá băng có ròng dây xuống rồi lấp lại. Như vậy ta có được 1 điểm tựa chắc chắn để buộc dây. Sau đó 1 đầu dây thả xuống và buộc vào nạn nhân. Đầu dây kia lắp vào ròng rọc 1 chiều (nghĩa là chỉ kéo được chứ thả ra dây cũng ko chạy). kéo nạn nhân lên. Kể thì đơn giản, có điều mấy cái thao tác buộc dây cứ gọi là loạn cả lên. Chưa kể là thời tiết lạnh giá, cởi găng ra 1 tý là tay lạnh cóng. Mỗi người đều xuống khe làm nạn nhân 1 lần. (Phải nói là tính huống gần như thật, nhảy xuống khe rồi là cũng không thể tự lên được nữa)

Sau phần nạn nhân là phần đào tuyết. Ở đây các nhà khoa học rất nhiều khi phải trực tiếp đi đo độ dày của tuyết, đo nhiệt độ, lấy mẫu băng. Nhiều lúc ảnh vệ tinh ko đủ đảm bảo. Thế là phải đi đo bằng tay. Cắm cái que xuống tuyết, để xem tuyết day bao nhiêu. Rồi thì đào hố, đào đến tận lớp băng cứng (Băng này có thể nói gần như là vĩnh cửu). Qua nghiên cứu độ cứng mềm, rỗng chặt của từng lớp tuyết mà có các thông tin. 4 nhóm thay nhau đào, đến lượt mình thì đào xuống được đến tận băng. Tuyết dày 7 mét. băng cứng hơn đá. Thật là sung sướng, nhóm mình đào cuối cùng nên được hưởng thành quả.

Vừa đào xong thì cũng đến lúc đi về. Hãi. Hành trình đầy mệt nhọc. HLV Luke cực kỳ chiếu cố, biết găng tay của mình ko tốt, buộc lại toàn bộ đồ đạc cho mình, đến lúc lên lại giúp tháo ra.
Đến gần điểm tập kết thì hoa cả mắt. Bởi nhìn thấy cái dốc quá khủng khiếp (cái này bọn trượt tuyết nhìn thì lại cười sung sướng). Hơn thế nữa, ván thì cũng đả cởi ra. Dốc đến nỗi, bước 1, 2 bước lại bị tụt lại 1 bước. Cả người như dán vào mặt tuyết. Bất ngờ nhất là với lòng tốt bụng của Christopher. Đồng chí này 18 tuổi, người Thuỵ Sĩ, đẹp trai nhất đoàn, tính tình lại cũng có vẻ trẻ con nhí nhố. Thế nhưng thấy mình vừa đi vừa há mồm nhắm mắt mà thở, bèn bắt mình cởi balo ra để đeo hộ, vậy là 1 ba lô trước, 1 ba lô sau, leo qua đoạn dốc. Trời ạ. Ko có ba lo như thoát cả 1 gánh nặng, vậy mà cũng phải òng lưng mới qua được đoạn dốc. Vậy mà hắn 2 ba lô vẫn đi trước mình. Qua đến nơi, bắt hắn cởi ra trả lại. Dù sao thì cũng không thể dựa vào người khác mãi được. Về đến nơi còn có 30 mét mà lại nhìn thấy 1 cái dốc cao hơn cả dốc trước, điểm tập kết trên đỉnh dốc. Nhớ tới lúc khởi hảnh, chỗ này là chỗ mọi người lăn xuống. Bây h phài leo lên.
Cắn răng cắn lợi leo lên.
Nằm trong tốp về đầu. Ko đến mức hổ thẹn.

Sau nguyên 1 ngày mệt mỏi và lạnh giá, chưa được nghỉ ngơi. Cả đoàn tới bể bơi. Bơi đua.
Hắc
Mình không biết bơi. Thành ra xuống bể tắm thôi. Có điều nước lạnh quá. Cả đoàn vừa nhẩy xuống, đã lũ lượt nhảy lên. Chạy sang bể trẻ em. Hắc. Đến lúc khởi động cho ấm người, quen với độ lạnh của nước xong mới quay lại.
Thú vị phát hiện ra là Siqi mặc dù thể lực rất yêu nhưng khả năng bơi lại cực tốt, nhanh nhất đoàn.

Một ngày mệt mọi vẫn chưa kết thúc khi sau bữa ăn tối là phần thuyết trình về GIS và GPS của 2 vị giảng viên ĐH. Có thể nói là mắt nhắm mắt mở ngồi nghe. Có điều ko thể ngủ, bởi vì cả phòng có 16 người, ngồi ghế ko có bàn.Mà nói cho bạn nào chưa biết, mình học GIS từ lớp 11, sang hawaii cũng học về GIS, còn GPS thì thầy Tuấn Anh vừa mới dậy trước tết. Cuối ngày lại phải ngồi nghe toàn cái biết rồi, ko muốn buồn ngủ cũng khó.


http://vimeo.com/20165320

minh5e
20-02-2011, 01:09
Ngày thứ 7 - 1 ngày hơi nhẹ nhàng.

Còn vài ngày nữa là đến vòng kiểm tra cuối cùng, và sau đó là công bố kết quả.
So với mọi ngày, hôm nay có thể nói là hơi bị nhẹ nhàng.

Nhẹ nhàng là khi buổi sáng không phải chạy như điên lên núi, HLV Martin ko dẫn đoàn, thay vào đó là anh Luke. Anh ấy dễ tính, nên chỉ chạy 1 mạch đến bìa rừng. Sau đó là lên xà 30 cái (10 cái thường, 10 cái xoay eo và 10 cái đầu gối chạm cằm), chạy qua cột gỗ 2 vòng, bật người 2 vòng, chạy luồn qua xà 3 vòng (cái này có lợi cho đứa nào lùn như mình). Rồi thì chạy về. Đấy, so với mọi hôm thì phải nói là nhẹ cả đầu.

Thế rồi buổi sáng lại tiếp tục học về GIS. Cơ bản là có 8 phần giống bài thầy giảng trên lớp, dễ hiểu hơn 1 tý. Phần quan trọng là chia làm 4 nhóm, mỗi nhóm phát 1 cái máy GPS (riêng nhóm mình có 2 đứa mà lại có tới 2 cái). Nhóm cùng với Daniel (US). có 2 cái toạ độ bắt buộc và 2 toạ độ bonus. Dùng máy GPS để đi tới toạ độ đó, đên nơi ghi lại thông tin về vật đánh dấu, sau đó trở về. Sau khi hoàn thành 2 toạ độ bắt buộc, nếu còn thời gian thì đến toạ độ thêm. Vâng, và cái toạ độ thêm thứ 1 xa tới 1 km. Toạ độ thêm thứ 2 cách toạ độ thêm 1 800 m.
Nên biết là cái máy GPS chuyên dụng khác với GPS đơn giản trong máy chúng ta là nó có khả năng đo độ cao, đánh dấu toạ độ, la bàn điện tử, đo tốc độ v.v. Chỉ riêng 1 chức năng không có là không có bản đồ. Nghĩa là bạn có thể sẽ phải đi xuyên qua cánh đồng, leo xuống dốc, trèo lên đồi để đến được toạ độ.
Cuối cùng, toạ độ số 1 là 1 cái cây trên đỉnh đồi, toạ độ số 2 là 1 cái cột đèn, và toạ độ thêm số 1 là 1 cái máng nước trên núi.
uhm, dù sao thì so với chạy bộ hay leo núi băng thì vẫn còn nhẹ nhàng gấp trăm lần.
Về đến nơi, tải lại thông tin vào trong google earth. Vô cùng cụ thể và đầy tính hình ảnh. Công nghệ thật là đẹp.

https://www.mikehorn.com/media/galleries/290/a9b3a_DIM_8388.jpg
Đây là Felix, Sinh ra ở Đức, lớn lên ở Singapore và bây h đang ở Thượng Hải. Chuẩn bị sang Đức học tiếp

Buổi chiều là phần Chỉnh sửa phim. Hôm trước học về làm phim, thảo luận 1 tý ra kịch bản. Sau đó cứ thỉnh thoảng rỗi ra 1 tý là các nhóm lại tranh thủ đi quay. Chiều hôm nay được dạy về chỉnh sửa, cụ thể là edit luôn các đoạn đã quay. Dù sao thì cũng ko có giá trị gì lắm. Cái phần mềm nó dạy là Premier pro, máy mình có cài cũng chạy ko nổi. Quá nặng, quá chuyên nghiệp. Còn mấy thằng bên này, mua không nổi vì giá tầm 1500 USD 1 bản.
Hắc hắc, có điều mấy bạn trọng đội làm phim bắt đầu nhìn mình không hài lòng lắm. Maria thì đã làm diễn viên, coi như bây h cũng ko có việc gì làm, ngồi xem Rick edit. Rick vừa làm đạo diễn, sau đó thì hứng lên cầm luôn cả máy quay, bây h là edit. Daniel ngồi tìm nhạc với ảnh. Rốt cuộc là Minh tham gia ít nhất, mỗi thứ 1 tý. Khổ nỗi là không tim được việc cho Minh làm, lại ngứa mắt Minh ngồi viết blog. Thế nên là Rick có vẻ ức chế. Mà Minh thì ko ức chế, Minh biết là Minh mà ra comment cách Rick edit thì thể nào Rick cũng cãi. Thế nên thà im lặng vẫn hơn.
Dù sao sau đó Minh cũng đóng góp trong việc cài đặt cái phần mềm quay lại màn hình, thực hiện quay lại 1 số cảnh kỹ xảo trong bộ phim.

https://www.mikehorn.com/media/galleries/290/b4e32_DIM_8412.jpg
Đây là bạn Rick và bạn Maria. Bạn Rick này ăn mảnh với bạn Maria, tự quay cho nhau.

Theo kế hoạch thì buổi tối sẽ là phần các thành viên của các chuyến trước sẽ thuyết trình. Cả ngày hôm nay các thành viên đó đã rôm rả trò chuyện với các thành viên mới, chỉ tội mọi người quá bận nên cũng không có nói được nhiều. Công nhận YEP này quá tốn tiền. Chỉ 1 phần chia sẻ như vậy, đã tốn cả chục nghìn USD để tập hợp 1 số thành viên cũ.

Có điều 1 ngày ở đây không bao giờ thiếu những bất ngờ. Khi nhóm mình đang ngồi edit phim, 1 vài người đi tắm, 1 vài người đang blog. Nhận được thông tin: "Tất cả chuẩn bị đồ đạc, chạy bộ trong vòng 10 phút". Hắc hắc. Mọi người không tin nổi vào tai mình. Cả người đi báo lẫn người nhận được tin báo. THậm chí có thông tin Martin cho chạy bù buổi sáng nay tập thể dục quá nhẹ nhàng.
Tin tức bổ sung, mang theo cả đai lưng. Hắc, đai lưng chủ yếu dùng để buộc dây leo núi, vậy có nghĩa là leo núi chứ ko phải chạy bộ. Thế nhưng Martin vẫn thông báo rõ ràng, đi giầy chạy bộ chứ ko phải leo núi.
Cả đoàn bắt đầu chạy, chạy rất nhanh. Khi đến nơi mới rõ ràng câu chuyện: Chạy kéo theo lốp xe trên băng.
2 cái lốp ô tô, mỗi lốp nặng 20 kg, móc vào đai lưng. Chạy 1 vòng là 300 m. Về đến nơi thì đổi cho người tiếp theo.
Sau 1 vòng, 2 đội đổi làn chạy cho nhau và tiếp tục.

Có đôi khi 3 km là cả 1 sự cố gắng, cũng có lúc 300 m đã là nỗ lực lớn lao. Mọi người kêu gào cổ vũ khản cả cổ họng. Nam nữ chênh lệnh rõ rệt, Maria, Kim và Siqui đều tỏ ra vô cùng đuối sức. Mặc dù tất cả mọi người đều về tới nơi.
Uh thì về đến nơi, nhưng mà eo lưng đau rã rời. Nghĩ đến đoạn chạy về lại muốn cười ra nước mắt.

https://www.mikehorn.com/media/galleries/290/fe3e7_DIM_8597.jpg

Đến lúc HLV Martin nói mới vỡ lẽ, tại sao lại có trò chơi này. Bởi chuyến đi bắc cực sẽ ko có chó, ko xe kéo. Tất cả đồ đạc cho chuyến đi sẽ được kéo bằng sức người. THức ăn, quần áo, chất đốt, lều trại, máy móc v.v Mỗi người sẽ phải kéo không chỉ 40 kg như thế, không chỉ có 300 mét như thế, và cũng ko phải chỉ có 1 lúc như thế. Mike Horn và 1 người bạn đã từng kéo theo 80 kg thiết bị đi trong 60 ngày dưới điều kiện Bắc Cực vào mùa đông. Trở thành người đầu tiên đi bộ tới Bắc Cực ko sử dụng chó kéo và máy móc.(Lần đó ông cũng gần chết vì ngộ độc thức ăn). Trước khi trở về ăn tối, còn được nhận được 1 câu: "Các bạn sẽ còn gặp lại những cái lốp này, vì thế đừng vội nói tạm biệt, hãy nói hẹn gặp lại". Có lẽ 2 ngày thử thách thực tế cuối cùng sẽ bao gồm cả việc kéo dụng cụ theo hành trình.

https://www.mikehorn.com/media/galleries/50/8b079_BO_SPOL09_001_09.jpg
Đây là hình ảnh của đoàn Mike Horn chuyến đi Nam Cực. Lần đó chỉ có duy nhất 2 thành viên trẻ tuổi. Chuyến đi kéo dài trong 8 ngày.

Lạy chúa cho những linh hồn yếu đuối. Hành trình tới 2 cực là những hành trình buồn chán nhất, và trại tuyển chọn này cũng là khắc nghiệt nhất.
Thử thách làm người ta sợ hãi, cũng làm người ta mạnh mẽ. Không thể nói mình không sợ, sợ là chính mình sẽ được lựa chọn.


http://vimeo.com/20194127

minh5e
21-02-2011, 14:19
Ngày thứ 8 - Bình yên trước cơn bão

Sáng nay Martin đã trở lại với chương trình chạy lên núi. Sáng sớm tuyết đã rơi rất nặng, mặt đường ngập tuyết, chỗ dày lên tới 10 phân. Thay vì mang giày chạy, phải chuyển sang dùng giày Trecking. Mặc dù đau chân, nhưng bám đường tốt. Vì đường trơn, tốc độ của mọi người chậm lại, làm kéo ngắn khoảng cách giữa mình và tốp đầu.
Chạy lên đỉnh núi, chợt nhận ra rằng cho dù hôm nay tuyết rơi, cả đoàn thực tế chạy nhanh hơn hẳn hôm đầu tiên. Khoảng cách giữa các tốp ngắn hẳn lại, và số lần nghỉ giữa chừng cũng giảm đi. Đoạn chạy về là cả 1 sự thư giãn, chân cứ thế bước, miệng cứ thế thở thành phản xạ. Lần đầu tiên chạy về đến nơi mà không kiệt sức.

1 sáng thể dục không kinh khủng như mọi khi, sau đấy là buổi giảng về Bắc Cực. 3 tiếng thuyết trình về Bắc Cực dài dằng dẵng. Mặc dù không buồn tẻ nhưng thực sự cũng phải cố hết sức mới mở mắt ra được. Cũng chả hiểu sao. Cứ nghe thuyết trình là lại buồn ngủ. Nào là vai trò của Bắc Cực đối với khí hậu toàn cầu, các tranh chấp về chính trị, sự khác biệt giữa Cực địa lý và cực từ, phân biệt các loại băng, tuyết, hậu quả của Biến đổi khí hậu... Có thể nói là lượng kiến thức khổng lồ.

https://www.mikehorn.com/media/galleries/291/aa0a5_DIM_8606.jpg

**** chiều tiếp tục với các phương pháp lấy thông số băng tuyết. Thực tế những kỹ năng này được trang bị bởi vì các thành viên được tuyển chọn sẽ phải thực hiện nghiên cứu khi đến Bắc Cực. Sau phần lý thuyết, cả đoàn lại được chở lên núi đo băng. Cơ bản là dùng 1 cái thước để đo độ sâu của tuyết, sau đó đào 1 cái hố rộng sâu tới tận mắt đất (hoặc mặt băng). Sau đó thì phân loại từng lớp tuyết 1 (dựa vào độ cứng), xác định độ dày, độ ẩm, hàm lượng nước, hình dáng tinh thể, nhiệt độ của mỗi lớp. Ghi vào báo cáo.
Tuyết rơi dày đặc, trong khi đó mọi người phải tự đi giày của mình (Giờ mới thấy sáng suốt khi chọn mua đôi dày chống thấm). Bản báo cáo thì ướt nhoè. Kết thúc phần đo đạc, mọi người tự động chuyển sang tiết mục ném tuyết. Cả HLV Luke cũng bị kéo vào ném. Daniel thể hiện là 1 tay ném bóng có hạng, ném không khác gì súng bắn - thẳng tắp. Felix thì thể hiện tính cách Trung Hoa - Bắn tỉa. Mình thì tinh thần hy sinh anh dũng - liều mình bám chặt lấy Luke để đồng đội tẩm quất.

https://www.mikehorn.com/media/galleries/291/443d4_DIM_8651.jpg

https://www.mikehorn.com/phpThumb/phpThumb.php?src=/media/galleries/291/4b9d9_DIM_8737.jpg

Lần đầu chơi ném tuyết. Thật là thích.
Trên đường về, HLV Martin thông báo, nếu ai thích thì sẽ đi cùng 2 HLV đi leo núi trong nhà (cái trò mà bám vào vách tường rồi leo lên ấy). Có điều sau bữa cơm tối, các nhóm phải chiếu đoạn phim đã làm hôm trước. Hôm qua chưa edit xong. Martin sau đó tuyên bố thêm: nhóm nào chưa xong thì cả nhóm phải ở lại. Duy nhất 1 nhóm làm xong, chỉ có 3 người được đi leo. Bó tay.
Vậy là cả 1 buổi chiều chỉ có ngồi edit phim, edit xong thì quây quần trong phòng ăn, chán nản nhìn nhau. Ngày nào cũng hoạt động nặng nhọc, đột nhiên có 1 lúc rỗi rãi, ai cũng như người mất hồn.

https://www.mikehorn.com/phpThumb/phpThumb.php?src=/media/galleries/291/6088d_DIM_8856.jpg

Sau bữa tối, Martin thông báo về chương trình 2 ngày tới.
Tất cả các Selection Camp đều có 1 chương trình thử thách được gọi là Pangaea Raid. Được mệnh danh là thử thách tử thần của YEP.
2 đội xuất phát tại 1 địa điểm, đi theo 2 lộ trình khác nhau. Mục tiêu là phải đến được đích vào chiều ngày hôm sau. Trên đường có 1 số trạm tiếp tế và chỗ nghỉ. Hành trình là 1 sự tổng hợp của tất cả các môn thể thao: Chạy bộ, leo núi, vượt tuyết, ... Mỗi đội có 4 tiếng để ngủ. Và cũng ko thể ngủ cho tới khi đến được điểm dừng chân quy định. Nếu không thể đến được địa điểm trước thời hạn, sẽ được đội cứu hộ tới đưa về. 2 ngày ấy thử thách tinh thần, thể lực, và quan trọng nhất là sự phối hợp của đồng đội.

Sự khắc nghiệt và khó khăn làm mọi người lo lắng, sợ hãi, hào hứng, mong chờ. Thử thách làm người ta sợ hãi, cũng làm máu trong người sôi trào. Không ai nghĩ tới việc đội mình cần phải về trước, không ai nghĩ tới việc mình phải đánh bại người khác để được lựa chọn. Tất cả chỉ có 1 mong muốn: về được tới đích. Mình biết, thể lực của mình không tốt bằng trung bình của cả đội. Điều ấy cũng có nghĩa là, tốc độ của cả đội sẽ phụ thuộc vào mình. Áp lực, áp lực, áp lực.
Sợ hãi và mong chờ.


http://vimeo.com/20406986

LinhEvil
21-02-2011, 14:53
Nhìn chung là thích kinh khủng và đúng là một trải nghiệm hết sức quý giá của tuổi trẻ nhỉ.

Tiếc là mình già ( ồ thực ra cũng ko già lắm, mới 30 thôi sao nó không cho từ 15 - 35 cho đẹp nhỉ) và thể lực thì không chơi lại được nếu không mình cũng xin bon chen mất.

Em ơi khi nào về nhớ promote cái này tới các bạn trẻ khác vì cơ hội thật là quý giá í...

minh5e
21-02-2011, 16:47
Chào mọi người, bọn em chuẩn bị lên đường đây. Hẹn 2 ngày nữa gặp lại. Em ko chắc là em còn đủ sức để viết blog sau đó. Nhưng mà sẽ cập nhật sớm nhất có thể.

minh5e
22-02-2011, 22:07
Đã trở về. Còn sống, người không xước sát, khoẻ mạnh. Có điều quần áo bẩn thỉu, giày đầy nước, chân vai mỏi nhừ. Cười rất tươi, rất hạnh phúc, rất hoành tráng. Dù sao thì cũng phải tắm rửa ăn uống đầy đủ rồi có kể gì thì mới kể được.

minh5e
23-02-2011, 00:23
Phỏng vấn ngay sau vòng cuối

Tình hình là vừa cởi quần áo, chưa tắm rửa cái là đã online ngay. 2 ngày qua, email 20 cái, facebook thì cũng hơn 30 news. Chát chít 1 chút với chị Nguyệt. Ôi trời là chị Nguyệt copy blog cho phụ huynh xem. Hơ hơ, mặc dù mình viết cũng toàn lời hay ý đẹp, có điều cũng ko nên để phụ huynh xem. Thể nào cũng "THật mừng vì con mình đã trưởng thành hơn". Vậy có nghĩa là trước đây nó "bé bỏng" lắm. Cái này Trung hoa có câu là "chưa ăn thịt lợn cũng thấy lợn chạy" - Dù chưa làm cha mẹ nhưng coi như là cũng thấy ko ít phụ huynh dạy con.

Máy hết pin, ngó xung quanh thấy vắng tanh, cũng ko biết là thời gian nghỉ ngơi đã hết chưa, có khi cả nhà đang tập hợp ở dưới phòng ăn cũng nên. CHạy xuống nhà có vài đồng chí đang xem phim về chuyến đi Bắc Cực của Mike Horn. Vửa ngồi ấm chỗ thì bạn Ariane gọi: Minh, vào phỏng vấn. Ôi trời sao mà đúng lúc thế!!!

Phòng phỏng vấn gồm toàn bộ thành viên BTC, từ hậu cần đến quay phim chụp ảnh. Các câu hỏi gồm có là

-Bạn có hài lòng không?
(Quá hài lòng ấy chứ, vui ngất trời)

- Tuần qua có học được điều gì ko?
(Có chứ, học được quá nhiều điều. Mặc dù đã làm việc nhóm rất nhiều nhưng đây là lần đầu trong đời thấy 1 nhóm tuyệt với đến như thế. Có rất nhiều ý kiến nhưng mọi người vô cùng tôn trọng và có trách nhiệm. Vô cùng tuyệt vời)

- Trong vòng cuối cùng bạn đã cố hết sức chưa, có hài lòng ko?
(Đã cố hết sức, có điều phải nói là vẫn còn năng lượng, he he. Tinh thần em còn rất tốt. Vẫn còn đi tiếp nữa được)

- Bạn có nghĩ là bạn có khả năng sống sót 2-3 tuần ở Bắc Cực không? Khả năng chịu lạnh, thể lực, tinh thần?
(Em nghĩ là em sống sót được. Khả năng chịu lạnh rất tốt, coi như là ko vấn đề. Còn thể lực: Nói chung các bài test thì đều đã vượt qua. Có điều em e rằng là với Mike Horn và ở Bắc Cực thì nó còn khó khăn hơn. thế nến là ko biết được?)
----
Đến lúc này thì HLV Martin nói luôn nhận xét về mình: Cơ bản là thể lực tương đối yếu so với cả nhóm (nghĩa là trong nhóm có rất nhiều người khoẻ hơn) (Cái này thì cũng biết, mình mà so chắc chỉ nhìn hơn toàn bạn gái: Kim, Siqui, Maria). Điều này thể hiện rõ qua các bài test và cuộc raid. Khi đi trong đoàn, bạn không chỉ là 1 hành khách, có lúc bạn cũng phải ghé 1 vai vào mang vác, nếu thể lực ko đủ, ko thể tham gia. Có điều tính cách thì cực kỳ ưu tú: tinh thần luôn cao, có tính kết nối và giao tiếp tốt, mọi người đều quý (Có 1 câu nguyên văn là: "When you smile, people smile; When you cry, you cry alone"). Nói chung là nòng cốt tinh thần trong đội, hăng hái xông pha. (Cái này là công lao hát hò, kể chuyện cười, trêu chọc mọi người bao nhiêu hôm. Bây h mới thấy lợi thế của phong cách miền Bắc: nói mát, chém gió chém lá, đá đểu). Bên cạnh đó cũng thể hiện là vô cùng interesting đối với các chương trình của Pangaea, quan tâm tới Môi trường và BDKH.
---
Trả lời đại khái là về thể lực thì để mọi người đánh giá khách quan. Cơ bản là em đi bộ rất tốt trên địa hình bằng phẳng và xuống dốc. Đại khái có thể đi liên tục 1, 2 ngày. Có điều lên dốc thì lưng yếu, xuống sức rất nhanh. Các bài kiểm tra đều đã vượt qua, có đạt hay ko thì tuỳ mọi người đánh giá. Chắc là có được chọn cũng phải luyện tập thêm (Bị hỏi là nếu luyện thì luyện thế nào? Trả lời: Vác nặng chạy lên xuống đồi thôi (Đang nghĩ đến cái gò trong bách thảo. Ở bên này núi cao ngất ngưởng mà nó còn gọi là đồi, thế thì cái mỏm nhô lên ở trong đấy chắc gọi là mô đất cũng ko quá))

- Bạn có sẵn sàng truyền bá thông điệp của Pangaea khi về VN ko? Ngay cả khi ko đc chọn
Sẵn sàng, và thực tế đã và đang làm. Đã liên hệ với báo chí truyền hình trong nước. Khi về là phải tuyên truyền ngay. Nói thật là ở trong nước mình cũng có tiếng tăm (dù gì thì cũng suốt ngày lên báo với tivi rồi, mọi người cũng đừng bảo là tự sướng nữa), thế nên cũng là có nhiều điều kiện để tuyền truyền. Dù sao thì đây là cơ hội rất tốt đối với các bạn trẻ..

- Nếu không được chọn, bạn có còn năng nổ trong hoạt động của Pangaea ko?
Có chứ. Dù sao thì cũng đã quá hạnh phúc và thoả mãn với Selection Camp. Cho dù có được chọn hay ko thì cũng đã rất vui vẻ rồi. Có điều cũng phải nói thật, đôi khi mình cảm thấy sợ chuyến đi Bắc Cực. Mặc dù đã vượt qua bài test, thế nhưng cũng ko biết là tương lai thế nào. (Lúc này cả đoàn cười). Vội nói thêm: Thách thức đến thì ta luôn cố vượt qua, thế nhưng khi nghĩ về thách thức tương lai thì lại vẫn cảm thấy có phần sợ hãi (đoạn này cũng muốn nói thật). Kể luôn 1 câu chuyện: từ ngày đến đây, ngày nào em cũng mơ về Morning Excercise. Ko biết là chạy lên núi hay chui vào rừng.

-

- Câu hỏi cuối cùng: Trong số các thành viên trong đoàn, bạn thấy ai phù hợp?
(Câu này là em mong chờ nhất, nghĩ là sẽ bị hỏi, mà cũng rất muốn được nói lên suy nghĩ của mình).
Đầu tiên phải nói là ấn tượng mạnh mẽ nhất với Natalia: Tính cách mạnh mẽ, thể lực tuyệt vời. Có nhiều kinh nghiệm
Sau đó thì:
Roman: Mọi thứ đều trung bình, cả tính cách lẫn thể lực. Thế nhưng cá nhân như vậy rất cần cho 1 đội. Tính cách trầm ổn, ít nêu ý kiến nhưng sẵn sàng nhận nhiệm vụ, không bao giờ gây tranh luận trong đội.
Luana(Thuỵ Sỹ), Saskia(Đức) và Kim: TÍnh cách cực kỳ tương tự: Vui vẻ, hoà đồng, quan tâm đến người khác. Là một chỗ dựa tinh thần lớn của đội. Luôn quan tâm ngọt ngào làm mình rất vui. Có điều Kim thể lực quá yếu (Nàng này Nam Phi nên chịu lạnh cũng kém). Cần có người như thế
Brandon(Nam Phi) và Christopher(Thuỵ Sỹ): 2 người này đều vui tính, đặc biệt Brandon rất hài, thể lực đều rất tốt. Có điều Brandon tính cách người lớn hơn. Christopher tính cách có phần trẻ con.
Felix(TQ), Daniel(Mỹ) và Ján Jenco (Slovakia): 3 người này tính cách tương đối mạnh mẽ, có phần bảo thủ, kiên quyết với quan điểm. THể lực đều tốt. Có điều dù sao cũng là người tốt, thân thiện và sẵn sàng giúp đỡ người khác. Nhưng nói chung có thể là nhân tố gây tranh cãi trong đội. Có xu hướng là leader nên muốn mọi người hưởng ứng.

Có điều là đặt trong hoàn cảnh 1 nhóm thì mọi người ai cũng có quan điểm rất tốt, đồng thời cũng tương đối tôn trọng. Thế nên là tính leadership bị kìm chế. Hoàn toàn là ko có 1 leader rõ rệt trong nhóm. Nhưng đấy cũng là mới trong 2 ngày, các vấn đề đều chỉ là rất nhỏ. Trong thời gian 2, 3 tuần thì ko bêiết thế nào.
- Thế còn Rick chưa thấy nhận xét?
Bạn này giống ba bạn trên, tính cách có phần bảo thủ. Có điều đây là người duy nhất mình ko ưa lắm trong đội: Có đôi khi trách móc người khác. Ví như thấy mình ko làm gì thì có ý trách cứ là thành viên thì phải đóng góp vào hoạt động của nhóm (Minh ko biết bơi mà nó cũng bắt mình tham gia bơi đua thì bảo sao ko ghét).

(giờ mới để ý là có 3 người mình ko nhận xét là Ariane, Maria và Siqui. Cơ bản là Maria và Ariane có phần ko nổi bật, Siqui thì sức khoẻ quá yếu nên chắc là bị loại)
........................
Câu nói cuối của bác Martin
Nói chung cần thể lực rất tốt để sống sót tại Bắc Cực, mặc dù vậy ở đây cũng đánh giá vai trò rất qua trọng của tính cách, khả năng làm việc nhóm.
Chúng tôi đánh giá rất cao tinh thần của cậu, khả năng truyền bá thông điệp của cậu tại VN. Chúng tôi rất muốn trao cho cậu thêm những cơ hội và chúng tôi đặt niềm tin vào cậu (Nguyên văn là "We count on you").
.........................
Theo mình hiểu đại khái là mình sẽ được tạo cơ hội tham gia vào các chương trình của Pangaea nếu có thể, tạo điều kiện để đưa Pangaea đến Việt Nam. Còn về việc đi Bắc Cực hay không thì còn xem xét dựa trên tương quan giữa cả nhóm. Ko phải là ko có cơ hội.

---------------------
Nếu được chọn thì mình chắc chắn sẽ tham gia. Có điều trong thâm tâm cũng muốn bị loại để khỏi phải lăn tăn áy náy.

kame kazuya
23-02-2011, 09:23
tại sao chỉ giới hạn tuổi từ 15-20 :(((. Mình bị "thiếu" mất 5 tuổi :((

LinhEvil
23-02-2011, 09:42
Thôi được chọn đi mà, ai lại "trong thâm tâm" như thế!!! Chân thành mong em bị nó chọn để tiếp tục cõng nặng leo đồi và morning excerise tiếp... he he

UMOVE
23-02-2011, 11:53
Chúc mừng em đã hoàn thành cái Selection Camp :)

Đã trở về. Còn sống, người không xước sát, khoẻ mạnh. Có điều quần áo bẩn thỉu, giày đầy nước, chân vai mỏi nhừ. Cười rất tươi, rất hạnh phúc, rất hoành tráng. Dù sao thì cũng phải tắm rửa ăn uống đầy đủ rồi có kể gì thì mới kể được.

minh5e
23-02-2011, 12:37
Good Bye Dinner

Tối hôm nay là 1 tối vui vẻ nhất, nhẹ nhàng nhất. Ngày mai sẽ ko có lịch làm việc, không có thể dục buổi sáng, không kiểm tra, không hội thảo, không quay phim, không phỏng vấn... Không còn phải cố gắng, không còn lo lắng. Ngày mai là ngày lên đường trở về.

Mọi người nói chuyện, cũng chẳng liên quan gì đến chuyện chia tay. Chỉ là những chuyện phiếm. Mình trở thành tâm điểm của buổi chuyện phiếm với trò gán ghép các thành viên với nhau (Bỏ mình ra thì vừa đủ 7 nam 7 nữ trong cái trại này). Nói chung là ghép theo địa lý, Nam phi 1nam 1 nữ, thuỵ sỹ 1 nam 1 nữ, Đức 1 nam 1 nữ. Canada đi kèm với US, Slovakia đi kèm với Nga, Trung quốc đi kèm với hồng kông v.v. Trêu hết người này đến người kia, cười đến đau cả bụng, nghiêng cả miệng.

Rồi sau đó thì HLV Martin bước vào, cùng với sâm panh và bắt đầu những lời đầy cảm hứng.
" Chúng ta là một gia đình. Mỗi người trong chúng ta đều có thể tự hào về tất cả những gì chúng ta đã làm được. Không ai bỏ cuộc, không ai thua cuộc, không ai ngừng cố gắng. Chúng ta là những người tốt nhất trong những người giỏi nhất. Mike Horn đã nói "Dám thử để rồi thất bại không đáng sợ bằng việc không dám thử". Và những người không được chọn, cũng không phải là thất bại. Chỉ là chúng ta không có đủ chỗ cho tất cả mà thôi. Tất cả mọi người, chúng ta từ bây giờ là một gia đình. (Nếu các bạn đến Thuỵ Sỹ, các bạn có thể tới đây, ăn ngủ như nhà của mình). Tất cả các bạn đều được mời tham gia ngày khởi hành của chuyến đi Bắc Cực tại Monaco. Nếu các bạn đến, chúng ta sẽ cùng lên thuyền và đưa tiễn mọi người(tự vận động tài trợ để đến thôi).

Chúng ta cảm ơn Mike Horn vì cảm hứng của ông, tài năng của ông đã xây dựng nên chương trình này, để chúng ta có mặt ở đây ngày hôm nay

Chúng ta nâng cốc cho những thành viên ban tổ chức, từ người nấu ăn hàng ngày cho các bạn, giặt giũ dọn phòng cho các bạn, đến những người quay phim chụp ảnh ngày đêm theo dấu chân các bạn. Nhờ có họ mà chương trình mới được thực hiện.

Chúng ta cảm ơn các bạn, cảm ơn những thành viên đã cố hết sức mình, vượt qua thử thách, thể hiện tinh thần đồng đội. Chúng ta đã thành công, đà hoàn thành, đã làm được. Chúng ta cùng nâng cốc chúc cho chính mình.

Cuối cùng, hãy nâng cốc vì tất cả, bởi vì tất cả chúng ta đã tạo nên chương trình này. Chúc mừng Pangaea"

Chúng tôi cảm ơn Martin, người đã luôn quan tâm, hướng dẫn chúng tôi. Nhờ có vậy mà chúng tôi có áp lực, có mục tiêu, có phương hướng để thành công. Và chúc mừng cho cả 2 đứa con song sinh vừa mới ra đời 1 hôm trước ngày Selection Camp bắt đầu của anh.

Buổi tiệc bắt đầu, mang đầy phong cách của châu Âu: Phomát nướng, ăn cùng với khoai tây luộc và dưa chuột bao tử. Trên bàn là trà, Sâm panh và vang đỏ. Lần đầu tiên sau 10 ngày, bàn ăn của thành viên và BTC được nối lại. Mình vào muộn, ngồi ngay đối diện là Martin. Vậy là bắt đầu câu chuyện về những khoá YEP trước, rồi thì câu chuyện về đời sống VN, văn hoá VN, giá cả ở VN, và cả chiến tranh VN.

Sau bữa tối, 4 đoạn video clip của 4 nhóm được lấy ra xem lại và bình chọn. Phải nói là cả 4 nhóm quá xuất sắc. Thời gian cực ngắn, mà chất lượng ý tưởng thì cực cao. BGK coi như là vất vả mới đưa ra lá phiếu được. Còn bản thân các nhóm cũng ko thể nói là nhóm mình hay nhất, cực khó khăn. Thế rồi xem lại video của các khoá trước, có thể nói là vỡ bụng. 1 trời 1 vực, chênh nhau cứ như là làm phim chuyên nghiệp và trẻ em cầm máy quay. Từ ý tưởng, cảnh quay, chất lượng hình ảnh, kỹ xảo. Thiên xoa địa viễn. Mà nói đâu xa, YEP đầu tiên là năm 2009, mới chỉ hơn 1 năm trước đổ lại.

Nói đến chuyện so sánh, có thể nói là mình đã vô cùng may mắn. Bởi Selection Camp cho North Pole được công nhận là Best ever team, vượt qua cả nhóm tốt nhất trước đây được công nhận là nhóm đi Himalaya. Từ thể lực, tính cách, đến cả làm phim đều tốt hơn. Ngoại trừ Francis bị loại ngay từ sáng đầu tiên, tất cả mọi người không ai bỏ cuộc, đều vượt qua đến tận ngày cuối cùng. Video quay xuất sắc, và tinh thần đồng đội thì vô cùng tuyệt vời. Không 1 tranh chấp, không 1 thứ đồ mất trộm, và không 1 ai phải chịu khiển trách vì bất cứ một lỗi gì. Mọi quy định được tuân thủ, mọi deadline đều được hoàn thành. Không phàn nàn, không to tiếng, không oán than. Thâm chị khi phân nhóm cũng không có đội trưởng, mọi thứ đều được thống nhất và dân chủ. Các Selection Camp trước đây, vòng Raid lúc nào cũng phải loại đi 1,2 người không thể chịu được. Vậy mà lần này, tất cả đều về đính trước thời gian quy định. Khiến người ta hạnh phúc mà ấm lòng.

Thế rồi tâm điểm của buổi bị chĩa về Minh. Bị mọi người bắt hát. Vì Minh nổi tiếng với sự kiện, khi tối hôm trước về gần tới check point. Ai cũng đói khát mệt mỏi, thế mà Minh còn có tinh thần hát hàng chục bài cho các bạn lên tinh thần (cái này chắc sẽ kể kỹ hơn trong bài nói về chuyến đi. Có điều lúc ấy đi xuống núi nên người tớ nhẹ nhàng, tinh thần sảng khoái). Kết quả là vừa hát mấy câu, mọi người đã bịt miệng cười nghiêng ngả. Chịu luôn. Không hiểu sao mọi người lại cữ biến em thành entertain man thế.

Sáng mai, chúng tôi sẽ chia tay. Chuyến xe đầu tiên lúc 9h. Kết quả tuyển chọn sẽ được thông báo lúc 8h30. Mình lên xe lúc 2h chiều.
THậm chí, ngoài thể dục buổi sáng hay các hoạt động ngoài trời, mình còn chưa ra phố. Không mua bán, không ngắm cảnh. Không có 1 chút thời gian hay tâm trí nào để chú tâm tới những thứ đó. 10 ngày qua của chúng tôi chỉ có những giới hạn của bản thân.

Với tôi giờ này, kết quả không còn là sự lo lắng, chỉ là sự tò mò mà thôi.
Giây phút này, tôi hạnh phúc vì những gì đã đạt được ở đây.
Tôi không buồn vì chia tay, nhưng là tôi lo lắng cho những ngày sau khi trở về. Mất đi áp lực, mất đi cạnh tranh, mất đi cả phần thưởng. Làm sao tôi có thể duy trì chính bản thân mình. Tôi biết, điều quan trọng nhất giúp tôi trưởng thành, chính là những yêu cầu của HLV. Không có ông, tôi chưa bao giờ nghĩ là mình có thể làm được đến như thế.

Kim nói, Kim sẽ đến thăm Việt Nam, đến Hà Nội. Khi nào cô ấy đến, cô sẽ ngủ ở nhà mình. Được thôi, chắc chắn bạn gái tớ sẽ không ghen đâu. Cô bạn người Nam Phi này suốt ngày hát 1 bài hát chỉ có 1 giai điệu như thế này "Minh, a linh, a Minh, linh, a Minh" Đơn thuần chẳng có ý nghĩa gì. Thế nhưng mà sau 1 ngày, 2 ngày, thì mọi người đều lẩm bẩm hát như hò kéo pháo. Tên mình bị réo rắt như là 1 hình thức cổ vũ tinh thần trong chuyến raid gian khổ đằng đẵng. Thậm chí đến hôm nay, Felix cũng bắt đầu "Minh, a linh", nghe như là mơi giai, ghê ko thể tả.

Maria đưa cho mình viết lưu bút, viết thế này: "Maria thân mến, xin lỗi vì tiếng Anh kém cỏi của tớ, TA của tớ rất đơn giản. Cậu rất xinh đẹp (mặc dù tớ nghĩ là phần lớn cô gái Nga đều xinh đẹp). Mắt cậu cũng rất đẹp, và cả dáng người cũng đẹp nốt. Nói về tính cách, tớ cũng chả biết phải nói gì. Có điều tớ thích giọng cậu khi cậu nói tiếng Nga với Natalia. Bây h thì tớ cũng ko biết phải viết cái gì funny nữa. Tớ chết não rồi."
Maria tặng cho 1 cái hộp đựng tăm có hình con lật đật Nga.

12h đêm, Kim và Brandon ra phố đi dạo. Mình thì viết blog.
Thôi, đi ngủ. Chuyện vế chuyến raid, dài đến mức không thể nhớ được hết. Cần thời gian suy nghĩ đã.

minh5e
23-02-2011, 18:50
Kết quả và chia tay

Sáng nay là một buổi sáng vui vẻ, không có nước mắt cho đến khi đọc kết quả. Bữa ăn sáng cuối cùng đặc biệt hơn mọi hôm với thịt nguội và xúc xích. Mọi người quây quần bên bàn ăn, sau đó là đưa nhau quà lưu niệm, trả lại vài món đồ đã mượn. Quà của VN là 1 tờ 5000 mới tinh cho mọi người, chuẩn bị từ dịp tết. Thực ra thì bạn nào ở đây cũng được ăn Ô mai từ Việt Nam rồi, còn là loại mận ko hạt (ăn xong không cần lo chỗ vứt hạt, hắc). Mỗi bạn trả mình 3 USD tiền làm cái hộp quà, mặc dù cảm giác ko đủ, nhưng mà vì cũng chẳng ghi chép gì nên cũng thôi. Mỗi bạn trả bằng 1 loại tiền: THuỵ Sỹ, Euro, USD. Thậm chí 2 bạn Kim và Brandon còn trả bằng tiền Raid của Nam Phi. Hơ hơ, tiêu làm sao được.

Đúng vào ngày cuối cùng, mấy người lăn ra ốm. Jan (Slovakia) thì bị cúm hơn 3 hôm, xịt mũi liên tục. Christopher thì sau bữa tối nôn thốc nôn tháo - kết quả của việc uống nước suối trong chuyến Raid (suối ở trên đồi chủ yếu là từ tuyết tan, kéo theo 1 cơ số vi khuẩn từ phân bò chăn thả trên núi), Brandon bị cảm, đến sáng nay thì liệt giường.

Rồi thì phát Certificate, và công bố kết quả
1 Felix, nam (TQ)
2 Luana (TS)
3 Saskia (Đức)
4 Christopher, nam (TS)
5 Ariane (Canada)
6 Maria (Nga)
7 Rick, nam (NewZealand)
8 Brandon, nam (Nam Phi)

Điều bất ngờ nhất đôi với mình là Natalia, Roman hay Daniel lại ko được chọn. Mặc dù có thể nói, là bất cứ ai cũng đều đủ tiêu chuẩn. Về cơ bản, có thể giải thích rằng Nga và Canada là 2 nước tham gia tranh chấp chủ quyền tại Bắc Cực, còn Maria hiện đang là phóng viên tại Moscow, nên có ý nghĩa hơn là Natalia.

Về cơ bản là mình đều thích Luana, Saskia, Brandon và Christopher, các vị trí khác thì thấy ai cũng xứng đáng cả, thành ra ai chọn ai không cũng được mà.

Uhm. ngay sau khi công bố kết quả, mọi người vội vã chụp bức ảnh cuối cùng, rồi nói lời chia tay.Một nửa thành viên phải lên xe để ra sân bay đi chuyến sớm. Nước mắt của những người được chọn thấm ướt vai áo. Hạnh phúc thay những con người sẽ đi chinh phục đỉnh cao mới. Ngay từ bây h, họ đã phải nghĩ về kế hoạch luyện tập cho 3 tháng tới.
Điều kỳ lạ nhất là Brandon lại đến và bảo: "Sorry Minh". "Sorry about what?" "Sorry that I was chosen but you are not" "Oh man, I am your friend, right? I am so happy about that. Don't mind"
Bây h thì Brandon đang nằm liệt giường, thở ko ra hơi nữa rồi. Ốm ko dậy nổi. Cũng chả hiểu tại sao nữa, mới hôm qua còn chạy lăng xăng khắp nơi.

Ôm nhau thắm thiết, rồi thì cũng lên xe. Những người ở lại nhìn nhau, quây quần nói chuyện. Rồi thì gói ghém đồ đạc. Felix hẹn cùng nhau ra phố đi dạo nửa tiếng đồng hồ trước khi nhóm thứ 2 lên xe lúc 12 h.

-------------------
Đã đi dạo về, mua có 1 phong socola mà tính ra là mấy trăm nghìn. Mua xong mà tiếc đến mức ko muốn ăn.

Bây h ngẫm lại danh sách, mới thấy sự hợp lý của việc tuyển chọn:
Tiêu chí cơ bản và kết quả lựa chọn
- Giới tính
4 nam 4 nữ.
- Vùng miền
1 Châu Mỹ, 1 châu á, 1 châu úc, 1 châu phi, 1 Nga, và 3 châu âu
- Thể lực
Tất cả đều vượt qua mức tối thiểu. 2 người yếu nhất trong nhóm là Maria và Ariane cũng ko phải là yếu nếu so với toàn đoàn. (yếu nhất là Siqi và Kim), thậm chí 2 người đều có lợi thế quen với thời tiết lạnh giá và có kinh nghiệm trượt tuyết.
Bù lại với 2 cô gái yếu nhất, toàn bộ con trai gồm có Brandon - Felix - Christopher - Rick thể lực đều rất tốt. Saskia và Luana cũng là 2 trong 3 cô gái khoẻ nhất (khoẻ nhất chắc phải kể đến Natalia)
- Tính cách
Brandon - Christopher đặc trưng là xông xáo, vui vẻ
Luana và Sakia có đặc trưng là ấm áp, quan tâm.
Felix và Rick có xu hướng tiên phong, lãnh đạo.
Maria và Ariana có xu hướng chấp hành, nghe theo.

- Lợi thế chính trị, danh tiếng và 1 số ưu điểm khác
Maria và Ariana đều thuộc về 2 nước đang tranh chấp chủ quyền tại Bắc Cực. Đặc biệt có vẻ như công việc của Maria trong 1 tờ báo có nét đặc thù tại Moscow.
Felix hiện là công dân Trung Quốc và Đức, có ưu thế trong việc truyền bá Pangaea tại châu Á và đặc biệt là quốc gia đông dân nhất thế giới này.

Tổng hợp tất cả các tiêu chí trên, có thể nói danh sách như trên là hoàn mỹ, gần như không thể thay thế ai trong đó. Ngoại trừ mình vẫn thắc mắc tại sao Natalia ko được lựa chọn. Nếu được, có thể thay thế cho Saskia hoặc Luana.

tixt_forever
24-02-2011, 21:41
Rất khâm phục ý chí của Minh, cám ơn em về những chia sẻ rất chân thành. Cuối cùng thì mọi thành viên dù được hay không được chọn cũng đều là những bạn trẻ rất xuất sắc và đầy nhiệt huyết. Nhiệt liệt ủng hộ những công việc mà em và nhiều bạn trẻ VN đang theo đuổi.

netwalker
25-02-2011, 01:48
Dù không được chọn nhưng em cũng có một trải nghiệm tuyệt vời.

Anh sinh năm 90 chắc đủ tuổi tham gia nhỉ?

minh5e
25-02-2011, 16:33
Cảm ơn mọi người. Thực ra còn rất nhiều cái để chia sẻ nữa. Nhưng em vừa bị ốm nên chưa up cho mọi người.
Về độ tuổi thì là được. Mình cũng sinh năm 90, hiện giờ cũng được tính là 20 tuổi.

Hiện nay đang muốn quảng bá về Pangaea cho các bạn VN, rất mong mọi người cho ý kiến

minh5e
27-02-2011, 10:14
Những chuyện lung ta lung tung

Lại 1 buổi sáng dậy sớm, ko ngủ được nữa. Sau khi trằn trọc, đành dậy đi ngâm nước nóng rồi viết vài dòng.
Thực ra cái gọi là sớm cũng là 6h30. Gần như đúng giờ phải dậy mỗi ngày.

(Thực ra lúc viết bài này là buổi sáng cuối cùng ở đây, trước khi công bố kết quả)

Nói về chuyện ngủ. Ở bên này chăn ấm, đệm êm, phòng ấm áp. Đích thực bởi vì nó là 1 cái khách sạn, có người phụ trách thay ga hàng ngày. Ngoại trừ 1 vấn đề là gối quá to. Thế nên rất phù hợp để dựng lên khi mình nằm dựa lưng vào tường viết blog (cảm giác ấm áp và thích thú vô cùng). Thế nhưng mà ngủ thì không tốt cho cơ cổ cho lắm.
Ngày đầu tiên sang đây, ngủ ko nổi. Bị ám ảnh với cái việc phải đi ngủ đúng giờ. 2h sáng thức giấc, mò điện thoại xem đồng hồ. Cu Daniel cùng phòng cũng hỏi: "What time is it", 3 h sáng lại mò đồng hồ, 4 h sáng, 5h sáng, đến 6h thì dậy viết blog. Lần nào mở đồng hồ ra xem, Daniel cũng lại hỏi câu tương tự. Cu cậu cũng ngủ không ngon.
Hồm sau khá hơn 1 tý, dậy lúc 5h sáng. Về cơ bản là các hôm sau đều dậy sớm. Mà thực tế thì đi ngủ lại rất đúng giờ, thậm chí có phần muộn. Thực ra ở bên này 10 h là đã nên đi ngủ, vì díp hết cả mắt lại sau 1 ngày mệt mỏi. Nhưng vì còn muốn viết blog, email này nọ nên mới kéo đến tầm 12h. Thế nhưng kiểu gì sáng cũng rất sảng khoái, ko có chút thiếu ngủ nào. (Ở VN là ko cần phải hỏi, 2 h sáng đi ngủ, 9,10 giờ mới dậy được). Mấy hôm cuối, sau khi đổi phòng lại bắt đầu quen. Đúng 6h30 chuông reo là bật dậy. Buồn cười nhất là hôm Raid, ngủ ở một căn nhà trên đỉnh núi. BTC nói là ngủ tối thiểu 4 tiếng, mà đội cuối đến nơi, ăn tối xong tầm 1h sáng. Vậy là từ 5h trở đi lúc nào cũng có thể bị gọi. Mình tầm 5h30 bắt đầu tỉnh giấc. Cũng ko biết là phải tự dậy hay có người gọi. Thấy xung quanh im ắng, ai cũng ngủ ngon. Thôi thì ta cũng cứ nằm vậy. 6h30, Caroline ngó vào:
- Hello
- Hello Caroline
- Hello Minh, have you wake up?
- I am waiting for you?
- Okay, I have prepaired some food for you, Minh.
- Thank you, I will come down soon.
Hắc hắc. Tại căn nhà này, cả ban tổ chức lẫn thành viên, nam 1 phòng, nữ 1 phòng. Thế là toàn bộ đàn ông trong phòng bị cuộc nói chuyện của 2 người đánh thức. Không khác gì mẹ đánh thức con, giống như là Caroline chỉ đến để đánh thức mình Minh thôi. Hôm trước, khi đến được điểm tiếp tế thức ăn thì cuộc nói chuyện với Caroline như thế này:

- Hello Caroline
- Hello Minh, How are you?
- I am very fine. I am so happy to see you.
- Oh. Why, Minh?
- I love you, Caroline. Everytime I see you, I see food.
- Oh Minh, you love my food, huh?
- I love you so much, Caroline
- Thank you Minh. (Mắt mở to, cười hạnh phúc)
- But I love your food more.
Nghe đến đoạn này thì cả đoàn bật cười. Cười nghiêng ngả
- Ha ha, Caroline. Never believe my first sentence. You have to listen to my whole story. he he.
Caroline đoạn này tỏ ra thất vọng. Thế là vội vàng:
- Sorry Caroline, I just kidding. I love your food, but I can don't eat in a few days. But you are more important. (Đoạn này mà nói tiếp, sẽ nói là: You are more important because you cook the food. Hắc hắc)
- I can't believe you, Minh (thế nhưng lại cười vui vẻ)
Đấy, những kiểu nói chuyện vòng vèo lắt léo nhưng lại cũng rất thẳng tuột của khiến cho tình cảm giữa Minh và Caroline rất đầm ấm. Thực tế thì kiểu nói chuyện hài hước, với những tình huống đổi trắng thay đen 180 từ câu trước câu sau của Minh làm gia tăng cảm tình rất nhanh.

Kể 1 câu chuyện khác. Trong vòng Raid, Kim (Nam Phi) và Luana (TS) và Siqi (TQ) lúc ấy đã rất mệt, đi tụt lại phía sau. Minh nán lại đi cùng và hát 1 bài. Sau đó thì:
Kim: Minh, sing a love song for me
Minh: No, I can't
Kim: Why, Minh?
Minh: Because my love song is not for you, it is for someone else (Liếc nhìn về phía Siqui)
Luana: Ah, it is for Siqi, right?
Minh: Luana, How do you know?

Thế là cả 3 người cùng cười hớn hở, Siqi thì mặt đỏ ngượng ngùng. Rồi Minh đốp một câu:
- How do you know even when I don't know. that people have not appeared. He he.
Thế là mặt bạn Siqi còn đỏ hơn nữa.

Vừa hỏi lại bạn Kim bài hát về tên Minh: full song là thế này: "Minh, a link, Minh, Minh a link, I said, Minh, Minh a link".

Nói chuyện thức ăn. Ở bên này chính thức ăn toàn đồ châu âu. Mỗi ngày chính xác bữa sáng lúc 8h, bữa trưa lúc 12h và bữa tối lúc 7h. Đồ ăn châu Âu thì khỏi nói, cơ man là phomat, bánh mỳ, khoai tây. Có điều tất cả các bữa sáng đều giống hệt nhau: ngũ cốc với sữa, bánh mỳ với đồ phết (mứt dâu, mật ong, socola và 1 loại gì đó vô cùng mặn).
Thức uống cũng giống hệt nhau: nước cam, nước chanh cho bữa sáng siro dâu, siro chanh cho bữa chiều và tối. Trà cà phê thì vô số chủng loại, tự pha, cơ bản là mình không trà, ko cà phê.

Đồ ăn mỗi bữa có 2 đến 3 món, tương đối giàu dinh dưỡng và dễ ăn. Mặc dù có thể nói nếu có đứa nào ko ăn được, thì đó chính là mình. Bởi ở đây toàn bộ đều quen thuộc với các món ăn âu châu, ngay cả Felix cũng sinh ở Đức, còn Siqi thì sống ở Úc. He he. Ko sao, Minh nổi tiếng với việc thích ăn các món mới, lạ. Ngặt một điều là bên này quá hiếm rau. Suốt 10 ngày, có 1 món cố định ở tất cả các bữa trưa chiều là Salad. Đối với người Việt Nam thì cái món Salad này giống hệt như Rau sống trộn Mayonnaise (mặc dù cái Mayonnaise bên này loãng hơn và theo Minh cho rằng ko ngon bằng Lisa nhà mình).
Nếu không ăn thì thiếu chất, mà ăn mãi cũng ko hay. Có điều là cứ phải ăn thôi. Dù sao thì nó cũng không tệ.
Không biết có phải vì thế không mà ngày nào tớ cũng phải làm chuyện kia 1 lần, rất đúng giờ, vào sáng sớm. Có điều là đến trước hôm Raid thì mình thấy không ổn. Thế nên làm 1 vỉ berberin nhằm ngăn cái chuyện kia lại 1, 2 hôm. Chứ đang lúc giữa lưng chừng núi mà lại có cái nhu cầu kia thì ảnh hưởng lắm.

----------
Có 1 chuyện hài hước liên quan đến chuyện ăn và chuyện uống.

Lần đầu tiên mình nhìn thấy quả chanh vàng (Ko biết hồi ở Mỹ thấy chưa, chắc là chưa thấy). Thích lắm. Vì quả chanh vàng đẹp hơn quả chanh xanh của ta, trước đây chỉ thấy trong sách tiếng anh thôi. Vậy mà ko hiểu sao nó lại để lẫn với đống cam quít, chuối táo trong giỏ hoa quả (Lấy ăn tự nhiên). Minh rất hồn nhiên ngây thơ và vô tư cầm quả chanh đi hỏi Luana và Siqi: Cái quả này ăn thế nào? Luana và Siqi nhìn nhau rồi bảo là cứ thế cắn mà ăn, không cần bóc vỏ. Hiển nhiên là Minh không ngu, thấy rõ là 2 bạn này lừa mình rồi, mới nói: "He he, I am not fool". Có điều cũng ko biết phải làm sao chứng minh, chẳng lẽ cắn thử (thế thì quá stupid). Hỏi đi hỏi lại 2 nàng này ko thừa nhận. Vác quả chanh sang Brandon. Đồng chí này nháy mắt với 2 em kia, kết quả là như cũ, cứ cắn ăn thôi. Hắc hắc, lần này Minh thông minh, mới nói 1 câu: "You do it first", ý bảo là cậu làm mẫu tớ xem. Trời ạ, thằng cu kia ngoạm luôn 1 phát. Thế là mình đâm ra nghi ngờ, chẳng lẽ là cắn cả vỏ thật. Thế là cũng cắn thử 1 phát. Vừa chạm răng vào là đã biết mình bị lừa. hắc hắc. Có điều để lừa mình, thằng cu này cũng chịu chơi quá đi.

Lần thứ 2, cách đó 10 phút. Mọi người nói rằng chanh rất ngon, ai cũng muốn 1 miếng. (chỉ có 1 quả, và quả đó đã thuộc về Minh). Ai nấy đều gật đầu đồng tình. Thế là quả chanh được bổ ra, mỗi người 1 múi. Thấy mọi người ăn ngon lành, Minh cũng tưởng quả chanh rất ngọt. Kết quả là sau khi cắn miếng chanh, suýt nữa là phọt ra. Chạy vội vào nhà bếp nhè ra. Ôi mẹ ơi, sao mà nó chua ko khác gì quả chanh xanh. Vậy mà cả lũ nó cười toe.

Từ đó Luana trở thành Nicest girl ever see in this world, và Siqi trở thành the Second Nicest girl .... Vì đã "Teach me how to eat a lemon" còn Siqi vì đã "Keep silent when somebody cheating me" . Lời cảm ơn chân thành đó được Minh nhắc đi nhắc lại.

Đến 1 ngày, đó là buổi tối cuối cùng. Sau khi mọi người quây quần. Minh có nhờ Siqi và Ariane lấy hộ cốc trà đường. Minh nổi tiếng dở hơi với việc uống trà nhiều đường nhất team. Kết quả là sau khi nhận được cốc trà, uống được mấy hụm. Ngọt thì trả thấy, nhưng vị trà thì vô cùng kinh dị. Giống như là trà thiu. Ariane còn ngọt ngào: "Do you want more sugar". Mình thấy dưới đáy cốc vẫn còn đường nên thôi, bảo là ko phải do thiếu đường, là do trà lởm.
20 phút sau, trước khi Minh chuẩn bị hát 1 bài cho cả phòng, tiện tay cầm cốc trà uống cho ngọt giọng. Tình huống lúc đó là đã gần phun ra rồi còn cố chặn lại, nuốt vào. MẶN KINH KHỦNG. Hoá ra cái đọng lại dưới đáy chưa tan hết ko phải là đường mà là MUỐI.
Cảm ơn Siqi và Ariane vì cốc trà muối.

minh5e
27-02-2011, 10:15
http://vimeo.com/20407501

Đây là hình ảnh tổng hợp và vui nhộn về chuyến đi. Em sẽ update phim các ngày vào từng bài tương ứng

minh5e
04-03-2011, 12:45
RAID - Thử thách cuối - Ngày đầu

Sáng vẫn dậy như mọi ngày, 7h là bắt đầu bài thể dục buổi sáng. May mắn thay, sáng nay Luke dẫn đoàn. Chạy vào bìa rừng ven đồi. Đến nơi chia 2 đội. Lần lượt chạy 1 mạch lên đồi rồi chạy xuống, xuống đến nơi thì người khác lên thay. Vòng 2, 1 nửa ở trên đồi, 1 nửa ở dưới. 1 người chạy xuống, xuống đến nơi thì 1 người chạy lên. Cứ thế hết 1 buổi thể dục buổi sáng. Ai nấy hào hứng vì không bị vắt kiệt lực như mọi ngày. Có điều cảm giác chạy cắm đầu cắm cổ lên đồi rồi lại lao người xuống cũng không dễ chịu gì.
Sau bữa ăn sáng là tất bật chuẩn bị đồ đạc. Có tới 2 tiếng chuẩn bị, gần như tất cả đều dùng 1 tiếng đầu tiên để: NGủ. Một tinh thần tốt và cơ thể thoải mái là yếu tố tiên quyết cho 2 ngày gian khổ sắp tới. Đồ đạc phải mang đi không nhiều, nhưng đủ nặng. 1 đôi ván đi tuyết, 1 chai nước, mũ bảo hiểm, 3 loại găng tay, mũ len, kính, dao, tất cho 2 ngày, 1 dây bảo hiểm, 1 đai lưng bảo hiểm. Quần chống thấm, áo 3 lớp và 1 dự trữ. Ngoài ra còn có đồ ăn linh tinh mang theo. Sau này mới biết, 2 đôi ván đi tuyết hoàn toàn gần như chỉ để làm tăng sức nặng (thực tế nó là thứ nặng nhất và to nhất).
Mình thuộc thành viên của đội 2: Felix, Daniel, Kim, Luana, Saskia, Roman, Siqi.

Ấn tượng đầu tiên khi nhìn thấy danh sách đội là bất ngờ. Bất ngờ vì đội 2 không những nhiều người hơn, lại còn có thể lực trung bình yếu hơn. Có tới 3 người nằm trong tốp thể lực yếu là Kim, Siqi và mình. Thậm chí 2 người khoẻ nhất là Felix và Daniel so ra cũng kém hơn Brandon, Jan hay Christopher. Nói chung là tương đối khác biệt. Mặc dù tốc độ của cả đội phần lớn phụ thuộc vào người chậm nhất, thế nhưng một đội cồng kềnh lại có thể lực yếu hơn hiển nhiên sẽ chậm hơn. Dù sao thì BTC cũng có ý đồ của họ.

12 giờ. Đồng hồ bắt đầu quay. Mỗi nhóm được phát 19 toạ độ, chia làm 2 ngày. Nhiệm vụ của mỗi ngày là lần lượt tới được các điểm toạ độ được đánh dấu. Điểm cuối cùng của ngày thứ 1 là chỗ ngủ đêm và ăn tối. Điểm cuối cùng của ngày thứ 2 chính là khách sạn. Công việc đầu tiên sau khi nhận được toạ độ là xác định và đánh dấu trên bản đồ. Kỹ năng này đã được học hôm trước, có 1 điều là 1 bản đồ ko đủ toạ độ cần thiết, trong khi đó các bản đồ con lại ko đúng tỷ lệ với bản đồ gốc. Cả nhóm xúm vào khiến cho việc phân chia toạ độ cũng rối tung rối mù, chả có ai phụ trách cụ thể. 1 tiếng sau mới hoàn thành xong và lên đường. Chậm hơn đội thứ nhất tới khoảng 20 phút. Điều này dẫn đến việc mặc dù đi chung đường nhưng 2 đội ko thể dựa vào nhau mà đi. Hoàn toàn dùng la bàn và bản đồ, ko có GPS.

Hành trình bắt đầu tương đối dễ dàng, địa hình bằng phẳng, đi trên đường lớn. Đi theo đoàn chỉ có duy nhất 1 người quay phim. Có điều khi đến Check Point số 1, ko có dấu hiệu nhận biết, Check Point này chỉ cách địa điểm leo núi đá hôm tập cứu hộ có mấy trăm mét. Không có ai đứng đợi, không có hoạt động gì. Nghe lời bác quay phim, cả nhóm tản ra tìm kiếm, không có kết quả. Cuối cùng sau nửa tiếng đồng hồ, quyết định đi tới điểm CP2.

Đến được CP2 mới biết, CP1 hoàn toàn ko có gì cả. Là 1 CP trống. Địa điểm số 2 là 1 dòng suối đóng băng. Nước chảy từ trên núi xuống đóng băng hoàn toàn, chỗ này thành một địa điểm leo núi băng. Đã thấy các thành viên của đội 1 leo gần xong rồi. Điểm leo núi băng có 2 hướng, độ khó khác nhau hoàn toàn. 1 bên thì dốc đứng và trơn tuột, 1 bên thì nghiêng và gồ ghề. Để leo lên, phải gắn 2 cái đế toàn đinh bằng sắt vào đế giày, tay cầm 2 chiếc cuốc băng. Người được buộc dây bảo hộ, cơ bản là sẽ không sợ tai nạn. Lúc đầu thì hăng hái lắm, nhất quyết phải chọn ngọn thẳng đứng để leo mới oách. Rốt cục lại đứng giữ dây bảo hiểm cho mọi người, thành ra leo cuối cùng. Hướng dẫn viên liên tục thúc dục, nguyên nhân mỗi người leo mất tới 10 – 15 phút, chưa kể thời gian buộc giày, buộc dây v.v Có thể nói là đã chậm hơn đội trước cả tiếng đồng hồ. Rốt cục không chờ được Luana leo xong, phải leo ngọn dễ hơn. Tháo găng tay ngoài, cầm vào 2 cái cuốc, bắt đầu leo lên. Trong đầu nhìn mọi người leo lên thấy dễ dàng, nghĩ rằng mình là phải leo phăm phăm như trong phim. Thử rồi mới biết, khó khăn vạn phần. Kỹ thuật rất đơn giản: Dùng mũi bàn chân đâm vào trong băng làm điểm tựa, dùng cuốc cắm vào mặt băng phía trên để kéo. Cứ thế leo lên. Nói thì dễ. Làm mới là vấn đề:
1 Cả người dán vào mặt băng: Lạnh. Tay cầm cuốc, đeo găng thì nắm không chặt, mà ko đeo găng thì : Lạnh
2 Bàn chân cắm vào mặt băng. Đau mỏi ghê gớm. Bình thường người ta có thể đứng bằng mũi bàn chân bao lâu? Gần như trọng lượng của cơ thể thay phiên nhau dồn lên trên 2 bàn tay hoặc hai đầu mũi ngón chân.
3 Cuốc sâu vào mặt băng để kéo người lên. Khổ một nỗi là cả trọng lượng thì dồn lên 2 bàn chân và 1 bên tay, tay bên kia cuốc vào băng. Mà băng thì là cái gì? Là đá chứ là cái gì. Cuốc không đủ mạnh hiển nhiên là chỉ vỡ ra 1 ít băng vụn chứ làm sao mà cắm cuốc vào được. Cuốc mà cắm hờ hờ vào mặt băng, đến lúc rút chân ra có khi cuốc cũng tuột ra thì xong đời. Người có dây bảo hộ ko rơi xuống được, nhưng mà cái cuốc nhọn quá nửa là sẽ đập vào mặt.
Cuối cùng cũng xuất sắc leo lên đến nơi trong 10 phút. Mũi bàn chân mỏi nhừ, còn 2 bàn tay thì tê cóng, không cởi được đế giày ra.

https://www.mikehorn.com/phpThumb/phpThumb.php?src=/media/galleries/298/e0bd2_DIM_8980.jpg
Ko găng tay, tay lạnh cóng

https://www.mikehorn.com/phpThumb/phpThumb.php?src=/media/galleries/298/56ddb_DIM_8953.jpg
Cái này thì dốc đứng. Mọi người có thể tưởng tượng tay đau chân mỏi là như thế nào.
..............
Hành trình tiếp tục, cơ bản là bắt đầu đi lên núi, cứ thế đi, miệt mài đi. Đôi lúc là rừng, đôi lúc là băng tuyết. Lần này người giám sát là 1 nhà leo núi chuyên nghiệp đi theo đoàn. Đưa ra hướng dẫn mỗi khi chuẩn bị đi sai đường. Đồng chí ấy luôn miệng: “Nhanh lên Nhanh lên, trời sắp tối rồi” “Tôi đang rất đói và muốn ăn cơm” v.v. Cứ thế thúc dục đoàn mỗi khi dừng lại tìm đường hoặc nghỉ ngơi.
Điểm dừng chân tiếp theo là 1 thử thách tập thể. 2 bức tường gỗ song song cao hơn 3 mét, cách nhau 4 mét và 1 tấm gỗ nặng dài 5 mét dựa vào 1 bức tường. Nhiệm vụ là toàn bộ đội phải leo lên bức tường số 1, bắc cầu sang tấm gỗ số 2, leo xuống và đưa được tấm gỗ qua bên kia.
Cả nhóm nhanh chóng đưa ra giải pháp, Felix, Minh và Daniel có dấu hiệu tranh chấp trong xu hướng đưa ra phương án. Có điều rất nhanh chóng giải pháp được thống nhất. Minh làm bệ đỡ đưa tất cả mọi người lên. Daniel khoẻ nhất lên trước để kéo mọi người. Roman cao nhất lên cuối cùng để dễ kéo lên. Vất vả lắm mới kéo được Roman lên.

https://www.mikehorn.com/phpThumb/phpThumb.php?src=/media/galleries/298/0848c_DIM_9049.jpg
Em đang làm bệ đỡ


Sau khi cả lũ lên hết bức tường số 1, vấn đề tranh chấp xảy ra. Làm thế nào để bắc được tấm gỗ sang bức tường số 2. Tấm gỗ đủ dài, vấn đề là tương đối nặng, ko thể cứ thế mà đẩy sang được. 9 người 10 ý, tiếng anh đủ loại ngữ âm. Daniel còn phải hô lên: “Shut up, every body shut up.” Vấn đề rốt cục được giải quyết đơn giản hơn tưởng tượng, đỡ 2 bên rồi đẩy qua. Thực tế tấm gỗ cũng ko nặng đến mức mà ko đỡ được.
Có thể nói là cả quá trình hoàn thành cũng tương đối nhanh chóng. Bộc lộ ra xu hướng leader của 3 người là Felix, Daniel và mình. Hơn thế nữa cũng cho thấy khả năng giải quyết mâu thuẫn tương đối tốt của cả đội.

https://www.mikehorn.com/phpThumb/phpThumb.php?src=/media/galleries/298/8112a_DIM_9081.jpg
Cái đoạn cãi nhau đây. Làm sao kéo cái thanh gỗ từ bên này sang bên kia. Lúc này là đang đẩy rồi.

https://www.mikehorn.com/phpThumb/phpThumb.php?src=/media/galleries/298/6fa3f_DIM_9117.jpg
Cả nhóm lại lên đường, tiếp tục leo lên cao hơn phía trên, theo dấu chân của đội 1.

Trời bắt đầu ngả về chiều, mặt trời sắp lặn sau núi thì đến được địa điểm tiếp theo. Lần này là 1 hoạt động cần sự phối hợp của cả đội. 2 tấm ván gỗ được treo lủng lẳng trên cao bởi 1 sợi dây ở chính giữa mỗi tấm. Mỗi tấm ván gỗ được móc với 8 sợi dây, thả ròng xuống. Nhiệm vụ: Mỗi thành viên leo thang dây lên tới tấm gỗ, rồi sau đó bước lần lượt từ thành gỗ này tới thanh gỗ kia, đến phía cuối và chạm vào thân cây, sau đó sẽ được ròng dây thả xuống.
Phải nói là trò chơi này rất cool. Thử tưởng tượng bạn bước ở 1 độ cao khoảng 10 mét, trên 1 tấm ván gỗ lủng lẳng được giữ thăng bằng bởi các thành viên khác. Khi bước sang đầu bên này của tấm ván gỗ, các thành viên phía bên kia phải kéo mạnh hơn để giữ thăng bằng, tương tự, khi bước sang đầu bên kia thì các thành viên phía bên này phải kéo mạnh hơn. Chưa kể là có tới 2 tấm gỗ, nghĩa là tới 16 vị trí giữ thăng bằng, trong khi cả đội chỉ có 8 người. 1 người đang đi thăng bằng, 1 người giữ dây bảo hiểm. Vậy là có 6 người luân phiên thay đổi vị trí để giữ 16 sợi dây.

https://www.mikehorn.com/phpThumb/phpThumb.php?src=/media/galleries/298/0730f_DIM_9140.jpg

Lần này Minh đề nghị ý kiến, cần 1 người điều khiển sự phối hợp giữa các thành viên, ý kiến nhanh chóng được chấp thuận. Sau lần đi đầu tiên, cả nhóm nhận thấy người điều khiển tốt nhất chính là người đi trên ván, bởi đó là người duy nhất cảm nhận được sự cân bằng giữa các vị trí. Đến lượt thứ 3 thì cả nhóm làm việc nhịp nhàng, thay đổi vị trí và tự cảm nhận độ mạnh yếu mà không cần tới sự điều chỉnh của người đi. Kết thúc thành công tốt đẹp.

https://www.mikehorn.com/phpThumb/phpThumb.php?src=/media/galleries/298/33dad_DIM_9150.jpg

Phải nói là lại một lần nữa, nhìn lúc nào trông cũng dễ hơn làm thật. Thấy mọi người đi phăm phăm, leo lên mới biết khó như thế nào. Và cái phần mệt nhọc nhất lại là phần trông có vẻ dễ dàng nhất: leo thang dây. Thang thì đung đưa, các bậc thì cách nhau xa. Leo lên đến nơi cũng đã là 1 vấn đề. Lên đến nơi rồi cũng thấy hãi. Ván gỗ đung đưa, người cũng đung đưa, mỗi bước chân đều cảm thấy rõ ràng sự cân bằng của trọng lực. Có điều dù sao thì cảm giác đi thăng bằng ở độ cao tầng 3 của 1 toà nhà cũng rất kích thích.

minh5e
06-03-2011, 17:44
Kết thúc trò chơi, trời đã bắt đầu tối, không còn thấy mặt trời nữa. Cả nhóm lại tiếp tục leo lên trên cao. Hướng dẫn viên luôn miệng thúc dục. Lại thêm cả tiếng đồng hồ nữa lầm lũi đi trong tuyết, chân nặng hơn trì. Càng lên cao, không khí lại càng lạnh, tay bắt đầu thấy cóng. Chiến thuật đi tuyết thông dụng: Saskia đi tốc độ nhanh nhất ở phía trước, tạo dấu trên tuyết để giảm áp lực cho người phía sau đồng thời là mục tiêu tốc độ của cả đoàn. Daniel thì đi sau cùng, áp sát Siqi để thúc dục phía sau, đồng thời hỗ trợ khi cần thiết. Cứ thế, cứ thế, bước đi đầy nặng nhọc.

Thế rồi cũng đến được địa điểm tiếp theo, 1 căn nhà gỗ trên đỉnh núi. Cả lũ khoan khoái cởi hết đồ đạc, uống nước và lấy dây bảo hiểm cho hoạt động mới: Flying Fox. Rất đơn giản, rất kích thích, rất sung sướng. Móc ròng rọc vào đai lưng, sau đó là 1 cảm giác rất yomost khi thả người rơi theo cáp treo từ trên đỉnh núi xuống. Giữa núi đồi bao la xung quanh là tuyết trắng, ngắm nhìn những tia nắng cuối cùng của 1 ngày với tốc độ di chuyển của bản thân lên tới 60 km/h. Tiếng ròng rọc ma sát vào dây cáp ken két, độ rơi càng ngày càng nhanh cho đến khi đập bịch vào cái tấm đệm đặt ở cuối đường dây.
Lần đầu tiên trong đời là 1 cảm giác khó quên, cho dù cảm giác được làm “cáo bay” chỉ kéo dài trong có mấy giây. Rồi sau đó lại là hành trình nặng nhọc lên đỉnh để trang bị lại đồ đạc. Đoạn đường tiếp theo trở nên dễ dàng hơn khi mục tiêu tiếp theo ở trong thị trấn. Về lại theo đường cũ xuống núi. Cảm giác thật là sung sướng khi bạn có thể lợi dụng trọng lực, mỗi bước chân đặt xuống đều có cảm giác thân mình được đẩy đi.

https://www.mikehorn.com/phpThumb/phpThumb.php?src=/media/galleries/298/a8f60_DIM_9163.jpg
Lao xuống thế này, ai mà chả ko thích. Có điều lúc leo lên mới ngại

Cứ thế lại xuống được đến thị trấn. Hắc hắc, đoạn đương đi lên rốt cục mệt không thở nổi, trời thì tối, cả nhóm không ai hở miệng ra nói được câu nào. Đến lúc đi xuống thì Minh cả người khoan khoái, miệng cười chân bước. Nếu là cứ đi xuống dốc thế này thì đi cả ngày cũng không sao. Thế nhưng mà 2 cô bạn Kim và Siqi thì tốc độ vẫn chậm rì rì, đi tụt lại phía sau, kéo theo cả Luana bọc hậu. Vậy là Minh quyết định lùi lại và cất tiếng hát để lên tinh thần cho 3 cô bạn này.
Lần này thì đi trên đường lớn, ta cũng không ngại vấp ngã như đi trên núi tuyết nữa. Nào thì tình đơn phương, biển cạn, trái tim không ngủ yên, tình yêu nào phải trò chơi đều được lôi ra hát cả. Hát không màng thế sự bởi vì ta biết ta hát hay, hát không ngại ngần bởi vì ta biết ta có hát sai lời thì cũng không ai hiểu. Ta cứ hát bởi vì tiếng hát của ta mang lại niềm vui cho mọi người. Cái lúc này chính là lúc diễn ra đoạn đối thoại giữa Minh, Luana và Kim đã kể trong bài trước. Kết thúc của câu chuyện là Minh chạy vọt lên trên tốp đầu và sau đó với lại: “Catch me and I will sing you a song”. Rốt cục cả 3 cô bạn của chúng ta cũng bắt kịp với tốp đầu bằng bài hát Người đàn bà hoá đá, chất rock vang trong đêm không người.
Sau Người đàn bà hoá đá là ca khúc thiếu nhi: “cháu lên 3 cháu đi mẫu giáo”, kết thúc ca khúc này cũng là lúc cả nhóm tới được trạm tiếp tế. Lúc này là hơn 8h tối cả nhóm đã đi trong 7 tiếng đồng hồ. Caroline (trưởng hậu cần) và Cathy (vợ Mike Horn) xuất hiện với nồi súp, bình trà và bánh ngọt. Chỗ này cũng là lúc diễn ra đoạn đối thoại đầy tính truyền thuyết giữa Minh và Caroline với câu nói nổi tiếng: “I love you, Caroline. But I love your food more.”

https://www.mikehorn.com/phpThumb/phpThumb.php?src=/media/galleries/298/c684b_DIM_9168.jpg
Lúc chơi xong Flying Fox là đã bắt đầu phải đeo đèn lên rồi


Ăn xong thì mọi người phát hiện ra 1 thảm hoạ: không tìm thấy bản đồ. Bản đồ cuối cùng nằm trong tay Luana, nhưng đã đánh rơi đâu mất trên đường. Cả nhóm rất nhanh xác định bản đồ có lẽ để quên tại địa điểm đi thăng bằng trên ván treo. Ngay lập tức, hướng dẫn viên thông báo: tôi biết đường nhưng không biết địa điểm mà các bạn phải đi. Nếu không có bản đồ, chúng ta sẽ không thể tiếp tục.
Lúc đó mọi người rất bình tĩnh, cũng không ai lên tiếng trách móc hay đổ lỗi. Kim đề nghị hỏi BTC để được cấp lại, có điều phần lớn cho rằng phải quay lại tìm. Cho dù lúc này trời đã tối hẳn, phải hoàn toàn dựa vào head-lamp để đi. Dù sao thì chúng ta đang trong 1 cuộc thử thách, phải tự mình giải quyết các vấn đề trên đường. Mọi người hỏi ý kiến rằng cả đội sẽ quay lại hay chỉ 1,2 người. Phần lớn đều sẵn sàng quay lại, nhưng giải pháp tối ưu nhất là chỉ khoảng 2 người khoẻ nhất. Vừa tiết kiệm thời gian, vừa duy trì thể lực cho những người yếu hơn. Rất may mắn, Martin thông báo mọi người có thể quay về Khách sạn để lấy bản đồ mới. Luana luôn áy náy về việc mất bản đồ, nên kiên quyết sẽ đi, vì thế Saskia muốn đi theo. Vậy là Luana và Saskia cùng chạy về. Mọi người lúc đó cùng rút kinh nghiệm, việc mất bản đồ có lỗi của cả nhóm. Thứ nhất là bản đồ ko có người cố định phụ trách, thứ 2 là đã quá vội vàng với áp lực thời gian mà quên không kiểm tra kỹ đồ đạc trước khi rời khỏi điểm CP.
Có thể nói là Saskia và Luana đã thể hiện thể lực đặc biệt tốt khi chạy liền một mạch đến khách sạn và quay trở về trong 40 phút. Bạn có thể tưởng tượng rằng chúng tôi vừa mới nghỉ ngơi sau 7 tiếng đồng hồ lăn lộn trên núi, vậy mà 2 cô bạn gái đó lại có thể tiếp tục chạy bộ nửa tiếng, với cái bụng vừa nạp đầy súp và bánh? Có lẽ 1 phần vì biểu hiện xuất sắc đó, cả 2 đều được chọn.

https://www.mikehorn.com/phpThumb/phpThumb.php?src=/media/galleries/298/23cf7_DIM_9179.jpg
Tìm được bản đồ lại phải dò lại các điểm từ đầu.

Cả đoàn lại tiếp tục đi. Lần này thì chúng tôi đi thẳng 1 mạnh lên núi. 3 phần tư quãng đường đầu là đi trên đường nhựa, sau đó là lại cảnh chân ngập trong tuyết, nhấc từng bước nặng nề. 8 bạn trẻ và 1 nhà leo núi chuyên nghiệp. Cứ thế bước đi trong đêm lạnh giá. Có thể nói đó là 1 trong những khoảnh khắc dài nhất của cuộc đời. Khi đến được điểm dừng chân cuối cùng trong ngày, đồng hồ chỉ 11h45. Gần 3 tiếng đồng hồ không nghỉ, chỉ có bước, bước và bước.

Có những lúc, cả đoàn dừng lại 20 giây, tắt tất cả đèn trên đầu và cùng ngước nhìn lên bầu trời. Chưa ai từng thấy một bầu trời nhiều sao đến như thế, sáng đến như thế và gần như thế. Những ngôi sao trải khắp bầu trời, kéo đến tận phía đường chân trời. Những lúc tắt đèn mà bước, có cảm giác bạn đang đi về phía vũ trụ. (Go into the universe). Có điều là sau đó trong gần 1 tiếng đồng hồ đi trên địa hình có độ dốc thấp, tôi thuần tuý vừa đi vừa ngủ. Đôi mắt nhắm hờ cứ khẽ mở ra sau mỗi 5 giây để điều chỉnh phương hướng, sau đó lại nhắm lại và ngủ tiếp, cả người bảo trì khoảng cách không đổi với người phía trước. Đấy là 1 cảm giác kỳ diệu, bạn cảm giác rằng mình có thể cứ đi mãi như thế, ngủ mãi như thế đến hết đêm mà không mệt mỏi.

Đến lúc đi trên tuyết dày, núi dốc đứng thì không ngủ được nữa. Thế nhưng để bảo toàn trí lực, tôi bước đi như 1 bản năng. Bàn chân luôn dán sát vào dấu của người phía trước, bàn chân kia nhấc, tôi hạ, hạ vào chỗ họ vừa nhấc. Họ hạ, thì mình lại nhấc. Cứ thế, cứ thế bước đi, không biết trời, không biết đất, không biết cảnh vật xung quanh, không biết đồng đội, không biết cả quãng đường phải đi. Trong tâm trí, chỉ có thuần tuý dấu chân của người phía trước.

Lúc ấy chợt nhận ra 1 đạo lý đơn giản của tình đồng đội. Ấy là khi có ai đó đứng trước, đặt bàn chân nặng nề lên tuyết, để người phía sau có thể đi dễ dàng. Ấy là khi bạn hoàn toàn tin tưởng, đặt phía sau của mình cho đồng đội, chuyên tâm làm công việc của bàn thân. Ấy là khi mọi người phối hợp nhịp nhàng mà không cần khảu lệnh, những bàn chân đều bước theo cùng 1 nhịp, 1 tốc độ, 1 khoảng cách. Chỉ 1 thay đổi nhỏ trong bước chân của người đằng trước bạn cũng có thể cảm nhận được. Ấy là khi người đội trưởng không cần quay lại cũng biết rằng đội viên vẫn đang theo sát mình, ấy là cho dù người chậm nhất cũng biết rằng mọi người sẽ không bỏ rơi mình, và cũng chính vì thế mà luôn cố gắng để không làm chậm lại cả nhóm.

Gần 12 h, cả nhóm tới được điểm ngủ qua đêm. May mắn thay, đây là 1 nhà trọ nhỏ trên núi, không phải ngủ trong lều như đã từng dự đoán. Cả người thả lỏng, cả lũ ăn như hổ đói. Đĩa mỳ Spaghety chắc phải dành cho 2 người ăn, ăn xong còn có cảm giác muốn ăn nữa, pho mát bỏ thêm vào cả vốc lớn. Đội 1 đã đến trước chung tôi rất lâu, có lẽ là 2, 3 tiếng gì đó. Thậm chí là sau đó BTC còn ngọt ngào tặng cho họ thêm 1 chặng bonus nữa. Các thành viên đội 1 đã ăn xong, lần lượt tới phía BTC để phỏng vấn. 1 ngày mệt mỏi kết thúc lúc 1h, tất cả cùng leo lên giường đi ngủ. Trước đó, ai nấy cũng đều vác quần áo, giày tất ra hơ xung quanh lò sưởi, tạo thành 1 khu vực có mùi ko dễ chịu gì.

minh5e
08-03-2011, 15:16
6h30 sáng, Caroline ngọt ngào đánh thức cả phòng con trai dậy, xuống đến nơi đã thấy con gái ăn gần xong rồi. Ăn uống vội vàng rồi 7h đã lại lên đường. Lần này đội 2 lại khởi hành chậm hơn đội 1 khoảng 5 phút. Tìm mãi mà không thấy chiếc khăn đa năng vẫn quàng trên cổ, tìm khắp mà không thấy, đành bỏ lại. Đó là 1 chiếc khăn rất tốt, rất mới, rất tiện lợi. Vẫn hay xuất hiện trên người Minh trong các bức ảnh từ đầu tới giờ. Khăn ấy có thể lằm mũ, làm khẩu trang, làm găng, làm bảo vệ trán, quấn vào cổ tay v.v Đành tiếc 60 nghìn, về nhà mua cái khác vậy.

https://www.mikehorn.com/phpThumb/phpThumb.php?src=/media/galleries/298/92591_DIM_9181.jpg

Hành trình đầu tiên là xuống núi. Ôi cuọc đời sung sướng, chẳng bõ hôm qua bao nhiêu công ta leo lên, bây h lại có thể được hưởng cảm giác trượt xuống. Xuống đến nơi, hoạt động là đị bộ trên dây. Có 2 sợ dây bắc ngang qua 1 con sông, độ cao tầm 6-70 mét. Nước sông xanh biếc, còn người thì đung đưa đi bên trên. Sau đó thì lại là buộc ròng rọc, thả người lao xuống. Một cảm giác rất cool, rất khoái.

https://www.mikehorn.com/phpThumb/phpThumb.php?src=/media/galleries/298/7f27d_DIM_9206.jpg

Nhanh chóng leo lên và tới địa điểm số tiếp theo. Không khó khăn để đến được địa điểm tiếp theo, địa hình thẳng tắp. Thế nhưng đến nơi mới thấy được nỗi kinh hoàng nhất của chuyến Raid. Một chiếc lốp ô tô nặng 25 kg, Được phát 1 dây thừng. Nhiệm vụ: Mang lên đỉnh núi, sau đó mang xuống.

Sau này nhìn lại, cho dù không có cái lốp ô tô thì hành trình lên được đến đỉnh núi đã đủ là 1 thảm hoạ. Chặng đường cuối cùng lên được đến đỉnh núi, chúng tôi hết sạch nước. Phải ăn kẹo với tuyết cho đỡ khát. Không ai dám uống nước suối vì sợ vi khuẩn từ phân bò làm đau bụng. Lên đến đỉnh núi, may mắn thay, cả lũ nhào vào uống, uống cho thoả khát. Cả 1 lũ hâm hâm quên mất đổ đầy nước trước khi lên đường sáng nay. Đến bây h lại hâm hâm đổ đầy các bình trong khi chỉ xuống núi 1 lát là về đích.

Nói về cái lốp. Đầu tiên là Daniel và Felix đưa ra hình thức buộc như chó kéo xe. Sợi dậy bị thắt nút ở từng đoạn ngắn, móc vào đai lưng của 4 người, đứng so le. Có điều là phương pháp dở hơi ấy 1 lát sau cho thấy, chỉ có duy nhất người đầu tiên, gần cái lốp là đang thực sự kéo, còn lại, thuần tuý là tự buộc dây vào nhau. Minh lúc đấy bực mình lắm, nhưng nói không ai hiểu (cái tiếng anh tồi tệ). Lúc ấy giải pháp là vòng dây qua rồi 2 người kéo, hoặc chia làm 4 hướng để 4 người khiêng. Thế rồi hỏi hướng dẫn viên, cái lốp này có được lăn không? Câu trả lời: “Các bạn có cái lốp, muốn làm gì với nó cũng được” Vậy là ngay lập tức dây bị tháo ra, lốp ta lăn lăn trên đường.

Lăn lốp xe là 1 kỹ thuật, và người lăn cũng là 1 nghệ sỹ. Nếu lăn không chuẩn, cũng sẽ rất lãng phí sức. Nếu bạn đẻ chiếc lốp đổ xuống, bạn sẽ phải dựng lại 25 kg. Nếu bạn đứng thẳng, tay sẽ không với tới lốp, nhưng nếu cúi thấp người mà đi liên tục trong mấy tiếng đồng hồ là ko khả thi. Đó là còn phải kể tới phải thay đổi phương hướng liên tục, địa hình lên xuống khác nhau, và cuối cùng là sẽ còn phải đi lên núi.

Minh lại tiếp tục sáng tạo ra 1 hệ thống mới, gần như kéo cày. Vòng sợi dây qua lốp, buộc vào Felix và Luana đi song song phía trước. Minh ở đằng sau giữ thăng bằng và điều chỉnh phương hướng, đồng thời lăn hỗ trợ khi cần thiết. Sau khi hệ thống được phát minh, thay vì chỉ có 1 người lăn lốp, bây h có tới 3 người. Thậm chí để giữ cho cái lốp được lăn liên tục, đoàn người đi không dừng lại, người kéo lốp còn đi nhanh hơn người không kéo lốp.

https://www.mikehorn.com/phpThumb/phpThumb.php?src=/media/galleries/298/9eda7_DIM_9367.jpg

Đến lúc bắt đầu leo lên núi thì mình đã quá mết với việc giữ thăng bằng cho cái lốp. 2 người đi trước thuần tuý là duy trì tốc độ, nhưng người đi sau lại vẫn phải cúi người để duy trì thăng bằng. 1 lần nữa hệ thống lại được cải tiến, 1 phần cũng rất lớn lao nhờ vào việc Daniel lúc nào cũng mang theo dây dự phòng. 1 sợi dây thứ 2 được vòng qua lốp, 2 người cầm 2 bên đẻ giữ thăng bằng, khi cần cũng có thể kéo hoặc nhấc lốp lên, Có thể nói là hoạt động như 1 chiếc vô lăng ô tô. Vậy là từ 3 người lên thành 4 người. Và vì sợ dây có thể kéo ra dài ngắn nên 2 người giữ thăng bằng ko cần phải cúi người nữa, mặc dù sự phối hợp cần thời gian.

Đến khi lên được đến đỉnh núi, Minh còn định làm 1 cái trục cho bánh xe nữa để giảm ma sát, có điều không thành công vì không có thời gian, và tay lạnh cóng nên không thể buộc được dây. Dù sao thì sau vài lần cải tiến, mọi người đã rất hài lòng và quen với việc điều khiển chiếc lốp. Cũng vì phát minh này mà Minh được phong là người thông minh nhất đoàn.
Bạn có biết đội Một họ làm gì với cái lốp ko? Họ kéo cái lốp trên mặt đất. Và khi đi trên núi, Jan vác cái lốp trên vai như trong chương trình Người đàn ông khoẻ nhất hành tinh. Thật là bái phục, vì dù sao họ vẫn còn về trước chúng tôi.



Cái lốp là 1 nỗi khổ đau của cả đội, nhưng cũng là thứ gắn kết chúng tôi nhất. Felix và Luana đã kéo cái lốp đó lên đến tận đỉnh núi, và sau đó là Felix và Saskia kéo suốt quãng đường xuống núi. Bản thân các thành viên khác không ngừng cảm thán về sự dẻo dai của họ, bởi vì cho dù ko phải đeo lốp, nhấc từng bước chân cũng đã là cả 1 nỗ lực với chúng tôi. Mọi người thay phiên nhau ở vị trí giữ thăng bằng, cố sao cho ko bao h để chiếc lốp đổ xuống hay phải dừng lại. Mỗi lần cái lốp nghiêng về 1 phía, người bên đó lại phải kéo mạnh tay để đưa nó về với vị trí cân bằng, đòi hỏi sự phối hợp của cả 4 người.

https://www.mikehorn.com/phpThumb/phpThumb.php?src=/media/galleries/298/15779_DIM_9294.jpg

Cứ thế chung tôi thay phiên nhau kéo cái lốp của nợ đó, cố gắng không để ai kéo chậm tốc độ của đoàn. Mặc dù vậy, chúng tôi luôn luôn chờ đợi nhau, mọi người luôn cố gắng 100% khả năng của mình, nhưng cũng không bao giờ quên nghỉ ngơi để các thành viên yếu hơn lấy lại sức.

Đoạn đường về vô cùng vui vẻ, không chỉ vì chúng tôi xuống núi, mà còn là vì được trở lại với con đường nhựa bằng phẳng thân yêu. Dù vậy, đoàn chúng tôi trở thành tâm điểm của khách du lịch trong thị trấn. Bạn thử tưởng tượng 7 đứa thanh niên nhếch nhác, quần áo lấm lem, balo treo 2 cái ván to đùng, tay cầm 2 cái gậy trượt tuyết, 4 đứa kéo theo 1 cái lốp xe, đi phăng phăng trên đường lớn. Tình cảnh dở khóc dở cười ấy khiến cho mọi người đi qua đều tròn mắt ngạc nhiên, không thiếu các đồng chí lấy ngay máy ảnh với di động ra chụp hình. Có điều chúng tôi hoàn toàn ko hề xấu hổ, mà là vô cùng sung sướng và hạnh phúc.

Phía cuối hành trình là vạch đích, cả lũ dàn hàng ra cùng chạy về. Đón chờ chúng tôi là thành viên ban tổ chức, là cả đội 1, và cả nước ngọt nữa. Chúng tôi đã về tới đích lúc 3h30, trước thời hạn quy định chỉ nửa tiếng. Và quan trọng nhất: Không ai bỏ cuộc.
Niềm vui sướng dâng trào, tất cả đều ôm lấy nhau hạnh phúc, cười sung sướng. Tất cả chúng tôi đều đã chiến thắng. Ngay cả Martin cũng không giấu nổi niềm tự hào, tự hào vì đội ngũ mạnh nhất mà ông từng thấy tại đây. Từng người một đều được ông tới, gọi tên và khen ngợi.

https://www.mikehorn.com/phpThumb/phpThumb.php?src=/media/galleries/298/875ce_DIM_9397.jpg

Thử thách cuối cùng của chúng tôi đã kết thúc ở đó. Một kết thúc hoàn mỹ. Hôm sau, chúng tôi lên đường, mỗi đứa mỗi phương. Nhưng chúng tôi đều biết, trên thế giới này, có thêm 16 ngôi nhà luôn giang rộng vòng tay chào đón chúng tôi.
https://www.mikehorn.com/phpThumb/phpThumb.php?src=/media/galleries/298/4ab93_DIM_9474.jpg

https://www.mikehorn.com/phpThumb/phpThumb.php?src=/media/galleries/298/7b2aa_DIM_9497.jpg

kephieulang
08-03-2011, 17:19
Teamwork là chìa khóa giúp bạn chinh phục những tình huống khó khăn nhất trong cuộc sống

Bạn minh5e không chỉ có những trải nghiệm tuyệt vời, có những người bạn tôt mà còn có được những kỹ năng rất quý trong cuộc sống xã hội.
Nó sẽ là nền tảng để bạn Minh5e có những thành công khác trong cuộc sống. Cheers!!

minh5e
09-03-2011, 17:19
(Viết trên máy bay)

Chuyến xe đưa chúng tôi, 3 thành viên cuối cùng ra sân bay. Luke có duyên với tôi. Anh là người đón tôi tại sân bay, cũng là người đưa tôi về. Tôi vẫn nói: “Luke, I love you most”. Anh dễ tính, thân thiện và cởi mở trong khi HLV Martin tuy luôn nghiêm khắc mặc dù hài hước. Lúc ông mắng mỏ, cũng luôn hài hước, có điều ngoài tôi thì chẳng ai dám cười những lúc đó cả.
3 người cuối cùng là tôi, Felix và Brandon. Felix và tôi có mối quan hệ gần gũi hơn một chút. Hai người đã add facebook từ trước khi có kết quả vòng loại. Đến khi được tuyển chọn, chúng tôi cũng thường xuyên trao đổi tình hình luyện tập cũng như trang bị với nhau, 2 thành viên châu Á của đội.

Đến lúc cuối cùng, trước khi ra về tôi được biết Brandon đã lựa chọn không tham gia chuyến đi Bắc Cực. Bởi vì anh ăn chay. Hành trình Bắc Cực này là 1 hành trình đặc biệt, đặc biệt khó khăn và gian khổ. Người ta sẽ không có đủ năng lượng nếu không ăn thịt. Vì thế BTC nói rằng, nếu anh tham gia, anh sẽ phải ăn thịt. Lựa chọn của Brandon là từ bỏ. Bắc Cực là một ước mơ đối với 1 người Nam Phi như Brandon, nhưng anh cũng không thể từ bỏ quan niệm sống mà mình đã lựa chọn suốt hơn 20 năm qua. Lý do ăn chay của Brandon rất đơn giản, anh không muốn vì sự sống của mình mà phải giết hại động vật. Giữa ước mơ và quan niệm sống, anh đành từ bỏ giấc mơ.

Trước khi lên đường sang Thuỵ Sỹ, Felix có nhắn tin hỏi tôi “Are you nervous?”. Lúc đó tôi nghĩ, tôi và Felix sẽ phải loại nhau, bởi chỉ có 2 chúng tôi đại diện cho châu Á. Việt Nam lần đầu tiên tham dự, còn Trung Quốc là 1 nước lớn, bất cứ ai trong chúng tôi đều có ý nghĩa quan trọng trong việc truyền bá thông điệp của Pangaea. Tôi nói thẳng suy nghĩ của mình cho Felix, cho rằng ít nhất châu Á sẽ có 1 đại diện tham dự, chúng tôi hãy cứ cố gắng vì châu lục của mình, có thể cả 2 sẽ đều được lựa chọn. Cơ bản lúc đó tôi không hề lo lắng. Hoàn toàn không lo lắng.
Lần đầu tiên tôi lo lắng là lúc bước lên taxi ra sân bay.
Cuối cùng, Felix được chọn, tôi cũng không bất ngờ, không ghen tỵ. Thở phào nhẹ nhõm. Đối với tôi, những thử thách đã qua. Còn với Felix, mọi thứ mới chỉ bắt đầu.
Trên chuyến xe 3 người ấy, Brandon buồn bã nhất. Anh đã suy nghĩ cho quyết định của mình từ trước khi phỏng vấn. Khi nhận được kết quả tuyển chọn, anh cũng vẫn ko thay đổi ý kiến, quyết định từ chối. Khi đã không còn vướng mắc về tâm lý, Brandon hỏi rất nhiều. Anh hỏi về quan điểm ăn chay của Mike Horn, về cách lựa chọn các thành viên, về những người không được lựa chọn.

Có lẽ không may với Brandon, hành trình Bắc Cực là lần đầu tiên và duy nhất mà các thành viên buộc phải ăn thịt. Mỗi hành trình khác, đều có thể có đội hậu cần đằng sau phụ trách vận chuyển thiết bị. Thậm chí hành trình leo Himalaya tại Pakistan, Mike Horn đã thuê 1 đoàn porter người địa phương lên tới hàng trăm người để mang theo trang thiết bị mà trước đấy được chở trên 16 chiếc xe jeep. Lần này tới Bắc Cực, không xe, không chó kéo. Tất cả các thành viên phải tự kéo theo đồ đạc và thức ăn cho 15 ngày băng giá.
Mike Horn là một người yêu môi trường, nhưng ông yêu môi trường bởi vì ông là một nhà thám hiểm. Một nhà thám hiểm, trước hết phải sinh tồn được. Đối với Mike, ăn thịt là một điều hết sức tự nhiên để sinh tồn của thế giới, dù là thế giới loài vật hay con người.

Với vị trí của Brandon, BTC quyết định không thay thế người khác, cả đoàn sẽ ra đi với 7 thành viên. Lý do mà BTC đưa ra là danh sách cuối cùng là sự cân nhắc vô cùng kỹ lưỡng về mặt tính cách và sự phối hợp đồng đội. Đó không phải là những thành viên tốt nhất, mà là 1 đội hình tốt nhất. Vì thế không có ai có thể thay thế. Tôi không tin lắm vào lời giải thích đó của Luke, có điều dù sao tôi vẫn chấp nhận lời giải thích đó. Đối với tôi, Natalia hoặc Roman nên được chọn, còn đối với Brandon, anh luôn cho rằng Daniel hoặc tôi phải có trong danh sách. Mọi chuyện về danh sách cuối cùng dừng lại ở đây, dù rằng ngoài tôi và Felix, chưa có ai biết về chuyện rút lui của Brandon.

Brandon còn hỏi 1 câu mà tôi cũng từng suy nghĩ. Anh hỏi rằng có phải BTC chú ý tới chúng tôi trong từng cuộc nói chuyện, tới cách chúng tôi cư xử với nhau hằng ngày không. Ngay từ ngày đầu tiên Martin đã làm cho chúng tôi có cảm giác như thế, khiến cho Brandon hết sức chú ý tới lời ăn tiếng nói của mình. Luke cười trả lời rằng mọi người cũng chẳng cần phải chú ý nhiều như thế, bởi vì chỉ cần tung vào những nhiệm vụ khó khăn, phối hợp nhóm là có thể thấy rất rõ tính cách của mọi người. Hơn nữa sau 10 ngày, nói chung cũng chẳng ai giữ kẽ từng việc chi ly mãi được. Nhưng dù sao thì thực tế chúng tôi cũng là đội mạnh nhất từ trước đến nay, những thử thách thực tế đã cho thấy điều đó.

minh5e
09-03-2011, 17:27
................................................
Đối với chúng tôi, Pangaea đã trở thành 1 gia đình. Ngày cuối cùng chia tay trong nước mắt (thực ra người khóc toàn là các bạn được chọn, không được chọn ai cũng cười), mọi người đều hứa với nhau rằng sẽ luôn giữ liên lạc (với tình trạng facebook và skype ko biên giới thế này thì cũng chả khó). Ai nấy đều lên kế hoạch tìm kiếm tài trợ để có thể tới tham dự chuyến ra khơi đưa tiễn tại Monaco. Martin còn bảo tôi tìm cách tham dự buổi họp mặt giới thiệu tại Roma. Tôi mỉm cười nhìn mọi người, Việt Nam còn nghèo, tôi không muốn sử dụng tài trợ vì mục đích cá nhân của mình. Có điều cũng chả biết nói sao, chỉ nói rằng tìm tài trợ khó lắm.

Trước khi đi, tôi để lại toàn bộ số mỳ tôm, phở ăn liền, bún ăn liền của tôi cho Caroline, thậm chí còn có omai, mè xừng. Toàn là thứ bố mẹ nhét vào, sợ tôi ăn không đủ, thức ăn không quen. Người ta vẫn hay nói, không ở đâu ăn ngon bằng cơm của mẹ. Đối với 1 đứa trời sinh thích bay nhảy như tôi thì ăn ở đâu cũng hơn cơm mẹ nấu. Đôi khi ăn gì không quan trọng, quan trọng là chưa ăn bao giờ.

Trong số những thành viên ban tổ chức, tôi quý nhất Caroline. Điều đầu tiên bởi vì cô phụ trách hậu cần. Từ trước khi chúng tôi sang, mọi yêu cầu của ban tổ chức, thủ tục visa, vé máy bay, danh sách thiết bị v.v đều là do cô phụ trách liên lạc với chúng tôi. Trùng hợp là người phụ trách hậu cần cho chuyến đi Pháp của tôi năm ngoái của tôi cũng tên là Caroline. Từ ấy tôi luôn có cảm tình với tất cả những người phụ trách hậu cần lẫn những ai tên là Caroline. Huấn luyện viên Martin thì nghiêm khắc, Luke thì dễ tính nhưng lại có vẻ tinh nghịch, hay trêu đùa chúng tôi. Còn mấy bác quay phim chụp ảnh thì hiển nhiên lúc nào cũng chăm chăm tia từng đứa. Chỉ có Caroline là luôn xuất hiện với 3 bữa ăn sáng trưa chiều. Lúc nào cũng hỏi chúng tôi có khoẻ không, chạy có mệt không, đi về có vui không. Mỗi lần tôi kể chuyện về VN, cô đều mở to mắt chăm chú lắng nghe.

Dù không được chọn, tôi vẫn cảm thấy rất tự hào về bản thân. Không phải bởi vì đã vượt qua những bài kiểm tra đó, mà bởi vì đã được mọi người yêu quý đặc biệt. 2 ngày cuối cùng, lúc nào cũng được nghe lời khen ngợi cùng động viên của văn phòng Pangaea. Khen Minh luôn cố gắng, khen Minh hay làm mọi người cười, nhưng mà cũng chê Minh ngố. Minh toàn làm các bạn gái méo mặt với những câu như: “Natalia, you look like you are pregnan” hay “I think because you are a little bit fat, Ariane”. Mọi người còn hỏi “Are you sad? Do you dissapointed or anything ?” Uhm, ko vấn đề. Ngoại trừ vấn đề đáng tiếc duy nhất là VN lại chưa thể đặt dấu chân của mình lên BC, còn thì nhẹ cả người. Những ngày tháng sống trong áp lực cũng ko dễ dàng gì, mặc dù trải nghiệm rõ được câu nói : “Trả giá càng nhiều, lợi ích càng lớn”
-------------------------------------------------------
Đối với tôi, 11 ngày ở trại là một niềm hạnh phúc ngoài sức tưởng tượng, ngoài mong đợi. Trước khi đi, tôi chưa từng nghĩ rằng nó sẽ khó khăn đến như thế, vui đến như thế. Tôi biết chị Hoàng Thị Minh Hồng, ông Lê Tuấn, những người đã đi Nam Cực. Chuyến đi của họ vui vẻ và nhiều cảm xúc. Vì thế khi nghĩ đến Bắc Cực, tôi đã không nghĩ rằng hành trình của mình sẽ gian nan như thế. Tôi cũng chưa bao giờ nghĩ rằng, cho dù chưa tới được Bắc Cực, tôi lại đã “có” được nhiều như thế.

Trong 3 năm cấp 3, tới khi Yahoo đóng cửa dịch vụ 360 độ, tôi hơn 400 bài viết ngắn dài.Tôi thuần tuý muốn ghi lại cuộc sống hằng ngày của mình, bởi vì tôi luôn sợ rằng mình sẽ quên đi mất những câu chuyện đáng nhớ diễn ra trong cuộc sống. Có điều chuyến đi này đặc biệt tới mức, tôi muốn viết tất cả những gì diễn ra trong 1 ngày, tất cả những suy nghĩ trong đầu, đến cả những cuộc đối thoại với mọi người xung quanh. Tôi muốn viết đến mức tận dụng tất cả thời gian tôi có để viết, cố gắng viết thậm chị ngay khi câu chuyện vừa mới xảy ra. Mọi người thường xuyên nhìn thấy Minh bên máy tính thường hay hỏi: “Minh,, are you still blogging” hay “How is your blog, Minh”.

Hơn thế nữa, phải nói đây là chuyến đi hoàn mỹ nhất khi mà luôn có quay phim, chụp ảnh đi theo bạn từng khoảnh khắc đáng nhớ, luôn có người được phân công cập nhật tình hình mỗi ngày. Gần như tôi không dùng tới chiếc máy ảnh của mình, và trong chuyến raid cuối cùng đã kiên quyết bỏ lại nhà cho khỏi vướng víu.

Cuối cùng, tôi đã là 1 đại sứ của Pangaea. Trách nhiệm của tôi là truyền đạt tinh thần của Mike Horn, là chia sẻ cơ hội tại Pangaea tới cho các bạn trẻ Việt Nam. Mike Horn yêu thiên nhiên, bởi vì ông là người đã được nhìn thấy những kỳ quan thiên nhiên hùng vĩ nhất trên thế giới. Từ những đàn cá heo ở New Zealand, những núi băng vô tận ở 2 cực, rong ruổi trên lưng ngựa giữa sa mạc mênh mông hay đuổi theo những con cá sấu của Amazon. Nếu bạn biết được thế giới này đẹp đẽ đến như thế nào, có lẽ bạn sẽ cố gắng sống 1 cuộc sống khác.

Được lựa chọn không phải là một việc dễ dàng. Bạn cần là một người có sức khoẻ, giao tiếp tiếng Anh tốt và tích cực trong hoạt động Môi trường. Tích cực là 1 khái niệm trừu tượng: tham gia 1 dự án, 1 câu lạc bộ, hoặc chỉ đơn thuần có 1 ý tưởng sáng tạo muốn biến thành hiện thực. Tuổi từ 15 – 20. Hành trình đi tới Canada hiện nay đang mở cửa nhận đơn đăng ký. Nếu có thể, đừng ngần ngại thử sức.

Còn nếu bạn ko đủ tiêu chuẩn? Không sao. Hãy luyện tập thể lực, chọn lựa cho mình 1 môn thể thao, tham gia 1 diễn đàn du lịch bụi (ví như phuot.com hay nguoidulich.com chẳng hạn). Đi nhiều hơn, trải nghiệm nhiều hơn, kết bạn nhiều hơn. Và đứng quên ý thức bảo vệ môi trường

Mong mọi người có thể giúp đỡ truyền tải thông tin về cơ hội tại Pangaea cho cộng đồng.

highway1vn
11-03-2011, 21:59
Chào Minh hôm em qua nhà tiếc quá không có nhà cafe cà pháo tí ở nhà ngóng mãi không biết post lên đây hôm nay đọc cảm thấy rất vui và nhiều cảm xúc, có lẽ cảm xúc hay nhất là Minh đã chứng tỏ được người Việt Nam rất thân thiện và hòa đồng. Tinh thần cố gắng không biết mệt mỏi, luôn luôn lạc quan đó là điều rất quan trong mà không phải ai cũng có. Anh cũng tin rằng các bạn kia khi về mỗi khi nhắc đên Việt Nam họ đều nhắc đến em với những kỉ niệm không thể nào quên.

tixt_forever
12-03-2011, 01:25
Một thành viên ham học hỏi! Rất thích đoạn video 'what do you mean?' của Minh, chắc đó là câu cửa miệng của em nên đã được mọi người luôn nhớ tới?

Chương trình tuyên truyền của em thế nào, nhớ update trên website và cả ở trang này nữa nhé. Chúc em thành công.

minh5e
13-03-2011, 00:13
Hiện tại em rất muốn tổ chức được những chương trình khám phá thiên nhiên + xây dựng tinh thần đồng đội cho nhiều đối tượng. Thời gian tới sẽ giới thiệu AC Pro (trochoikynang.com (http://trochoikynang.com)) và UMOVE để xem khả năng liên kết. Nếu có thể, sẽ cố gắng tìm nhà tài trợ để tuyển chọn 1 số bạn thanh niên tiêu biểu tham gia miễn phí. Nhưng mà cái này chắc sẽ cần thời gian rất dài.

Mấy tuần nữa em sẽ đi casting thử dẫn chương trình cho 1 chương trình mới sẽ chiếu trên Vtv thứ 7 hàng tuần (chuyện nhỏ mỗi ngày), nói về các hành động đơn giản bảo vệ môi trường

minh5e
13-03-2011, 00:15
http://vimeo.com/20508911

Video hôm raid quên ko cập nhật. Sorry mọi người.
Hiện tại, chính Mike Horn cũng đang tự huấn luyện cho bản thân để cho hành trình Bắc Cực.

https://www.mikehorn.com/phpThumb/phpThumb.php?src=/media/galleries/310/96797_IMG_1660.jpg

https://www.mikehorn.com/phpThumb/phpThumb.php?src=/media/galleries/310/2372c_IMG_1671.jpg

https://www.mikehorn.com/phpThumb/phpThumb.php?src=/media/galleries/310/8a7a4_IMG_1664.jpg

minh5e
13-03-2011, 15:38
Dạ, bài báo đầu tiên đã lên trang. Tuổi trẻ ngày hôm nay, báo giấy.
Đây là bài online. Có 1 chỗ bị sai. PDC là trung tâm thiên tai chứ không phải trung tâm thiên nhiên. he he.
http://tuoitre.vn/Nhip-song-tre/428627/11-ngay-trai-nghiem-o-Thuy-Si.html

Sắp tới chắc là sẽ lên Người việt trẻ và TTXVN nữa ạ. Mong mọi người ủng hộ

minh5e
14-03-2011, 15:27
Nếu em chuẩn bị kịp thì tối thứ 4 này sẽ lên Câu chuyện thường ngày tầm 6h chiều ạ

baboon
16-03-2011, 03:01
Người đang tập luyện ở trên là Nic Moose Good, camera man của Mike Horn! Cái vụ tổ chức mấy chuyến đi tương tự YEP tai Việt Nam này nghe hấp dẫn và có lý đấy! Để vài bữa anh ra ngoài đó bàn bạc với chú em!;)

Mike Horn hiện giờ đang vật lộn ngoài Thái Bình Dương trên đường đến Canada chuẩn bị cho North Pole. Vấn đề là chỗ cái vụ phóng xạ tại Nhật có thể bay sang Mỹ và Canada không biết có làm ảnh hưởng gì cho chuyến đi không!

minh5e
18-03-2011, 23:33
Thân gửi mọi người. Hiện em đang thực hiện phóng sự với VOV tv. Còn chương trình Câu chuyện thường ngày thì chắc phải tuần sau mới lên sóng được do tuần này động đất ở Nhật Bản quá nóng.

Em cũng có bài viết với tựa: Tại sao chúng ta không được như người Nhật.
Link trên FB (http://www.facebook.com/notes/hoang-duc-minh/v%C3%AC-sao-ch%C3%BAng-ta-kh%C3%B4ng-%C4%91%C6%B0%E1%BB%A3c-nh%C6%B0-ng%C6%B0%E1%BB%9Di-nh%E1%BA%ADt/10150114980645748)

Vietbackpackers
21-03-2011, 12:03
Đọc một mạch từ đầu đến cuối.

Thực sự mơ ước có được chuyến đi như bạn.

Đời mình chưa bao giờ thấy ... tuyết.

Ha ha...

phuonggeo
21-03-2011, 21:32
Pangaea vs Mike Horn của chú minh5e nữa này
http://petzl.com/en/outdoor/news/events-0/2011/03/21/pangaea-seven-young-people-selected-north-pole-expedition-mike-horn?utm_source=facebook.com&utm_medium=petzl-page&utm_campaign=pangaea-pole&utm_content=en

minh5e
28-03-2011, 12:05
Đây là phóng sự của VTV 4 làm trước chuyến đi. Hôm qua phóng sự của VOV tv đã lên sóng lúc 9h, có điều em cũng chưa được xem. Chả biết có nhắc gì tới chuyến đi này ko nữa


http://www.youtube.com/watch?v=4EK1mxAzQAs

Chitto
28-03-2011, 19:51
Rất cảm ơn những chia sẻ của Minh cũng như những gì bạn đã truyền được cho mọi người ở đây - cũng như tất cả những nơi biết về bạn và công việc bạn đang làm.
Bạn làm tôi nhớ lại nhiều năm trước, khi tôi khoảng bằng tuổi bạn, cùng một nhóm bạn cũng đã mong muốn làm được một điều gì đó, những thứ bắt đầu từ Công tác xã hội, vận động từ sinh viên, trường học... và cũng đã từng mơ ước làm được những điều lớn lao.

Nhưng rồi phải thú thực rằng chúng tôi quá yếu để có thể làm được dù chỉ là một phần những gì mình đặt ra. Đến giờ cũng chỉ còn là một vài tấm ảnh của những lần hoạt động, mà cũng không biết là còn giữ ở đâu nữa. Nay nhìn thấy các bạn trẻ đã và đang làm được nhiều, thấy rất vui vì các bạn giỏi hơn chúng tôi nhiều quá.

Có lẽ tôi cũng chỉ có thể giúp phần truyền được cảm hứng từ các bạn đến các sinh viên, coi như để tiếp nối kỉ niệm ngày xưa vậy...

À, nói thêm là trông Minh gầy gầy thế mà khỏe gớm nhỉ !!! :)

Autum
10-04-2011, 00:19
Đọc một mạch từ đầu đến cuối.

Thực sự mơ ước có được chuyến đi như bạn.

Đời mình chưa bao giờ thấy ... tuyết.

Ha ha...

Trời, nghe ước ao dễ thương quá. Khi nào mình được up ảnh, sẽ cho bạn xem chán luôn, tuyết từ Bắc Âu đến Bắc Kinh.

minh5e
11-05-2011, 19:50
Thân gửi mọi người chương trình mới thực hiện với VTC 10. Không hiểu sao đợt này rất trùng hợp, hết VTC lại đến VCTV rồi VOV đến quay. Mặc dù VTC 10 mấy bác làm ko hay cho lắm nhưng mà cứ khoe ra đây vậy


http://www.youtube.com/watch?v=GLu1gfgY-l4

minh5e
12-05-2011, 11:46
Thân gửi mọi người. Hiện tại CHuyến thám hiểm Canada tìm hiểu văn hóa của người Inuit đã đóng, trong số 16 người được tuyển chọn tham gia trại tập huấn tại Thụy Sĩ lần tới, có 1 thành viên Việt Nam là Hoàng Lê Minh Hằng - Sinh viên trường Quân Y, Thành viên của nhóm môi trường Fun Recycle. Cô bé này là bạn em, cũng sinh năm 1990. Từng là thành viên tham gia Hội nghị thanh niên thế giới tại Thổ Nhĩ Kỳ.
http://www.facebook.com/profile.php?id=783604542 Facebook
Profile trên YEP: http://pangaea-yep.com/phoebe

Có điều em vẫn không hiểu tại sao cô bé này lại được chọn. Cơ bản vì em cũng chả biết bạn này có chơi cái môn thể thao gì.

Hiện tại có cô bạn Leni, người Đức. Là thành viên thám hiểm chuyến đi Mông Cổ. Cô bé này 19 tuổi, hiện đnag làm tình nguyện viên tại viện Nhi Hà Nội tới tháng 7. Rất máu du lịch. Mấy hôm trước đã đi Hạ Long. Cuối tuần này sẽ đi Sapa. Ai có hứng thú thì em để lại email là [email protected].

Sắp tới mùng 5 tháng 6 là ngày môi trường thế giới, tụi em dự định sẽ tới trường quốc tế Pháp để thuyết trình về PANGAEA và chuyến thám hiểm Sa mạc Gobi và Mông cổ của cô bạn này. Có thể bằng tiếng Đức hoặc là tiếng Anh.

Em cũng muốn dịch lại blog của đoàn đang thám hiểm bắc cực hiện nay. CÓ điều không biết đưa vào phần nào cả. Tình hình là có 1 cô bé trong đoàn bị bỏng mắt vì tia cực tím, thế nên đoàn đã phải tách ra, 1 nhóm ở lại, chỉ còn Mike Horn và 2 bạn khác tiếp tục đi tới cực Bắc.

Chitto
12-05-2011, 11:53
Em cũng muốn dịch lại blog của đoàn đang thám hiểm bắc cực hiện nay. CÓ điều không biết đưa vào phần nào cả.

Tôi nghĩ bạn có thể tiếp nối vào đây cũng được, với tiêu đề rõ ràng là từ blog của một bạn trong đoàn. Hoặc nếu bạn muốn mở topic mới cũng được, nhưng tôi nghĩ tiếp vào đây thì liền mạch và hay hơn. Tiêu đề topic có thể đổi để phù hợp với nội dung.

minh5e
12-05-2011, 17:20
Ngày 28 tháng 4 2011.
Ngày đầu tới Canada

Như thường lệ, khi nhóm lớn tập trung, lúc nào cũng có 1, 2 người bị trễ. May mắn rằng lần này đội của Mike Horn và các nhà thám hiểm trẻ không gặp phải vấn đề nghiêm trong cho lắm. Cả Felix (Trung Quốc) và Rick (New Zealand) đều bị hoãn chuyên bay, vì thế cả 2 đều không tới kịp Ottawa. Cũng may là cả 2 đến vừa kịp lúc, ngay trước khi cả đoàn lên đường tới Resolute, Nunavut, một vùng thuộc bắc Canada.

Không lãng phí một giây phút nào. Trong buổi tối tại Ottawa, Mike Horn đã kịp kiểm tra lại dụng cụ của từng thành viên trong đoàn: Kiểm tra cỡ giày, kính, trang bị trượt v.v. Tất cả những thứ cho 1 chuyến thám hiểm không phổ biến tới Bắc Cực.

Những hình ảnh sau đây được gửi tới bởi Dmitri Shamorov, nhiếp ảnh riêng của đoàn. Hãy đón chờ những thông tin ngày mai khi họ tới Resolute.

https://www.mikehorn.com/phpThumb/phpThumb.php?src=/media/galleries/360/91167_DIM_0057.jpg
https://www.mikehorn.com/phpThumb/phpThumb.php?src=/media/galleries/360/6ac75_DIM_0064_1.jpg
https://www.mikehorn.com/phpThumb/phpThumb.php?src=/media/galleries/360/243cd_DIM_0065.jpg
https://www.mikehorn.com/phpThumb/phpThumb.php?src=/media/galleries/360/ce14e_DIM_0078.jpg
https://www.mikehorn.com/phpThumb/phpThumb.php?src=/media/galleries/360/5e00b_DIM_0090.jpg

Blog của MIKE HORN
Chúng tôi chuẩn bị lên đường. 4 trong số 7 thành viên YEP đã có mặt tại Ottawa. Felix, Rick và Ariane sẽ nhập đội vào sáng mai tại sân bay, ngay trước chuyến bay lên Vịnh Resolute. Richard Weber đã chuyển tới giày và tôi đã kiểm tra lại toàn bộ thiết bị. Bây h chỉ việc đi thôi. Không tới 18 tiếng nwax, chúng tôi sẽ ở phía bắc của vòng cực, lúc đó sẽ là thời điểm để những nhà thám hiểm trẻ thể hiện cho chúng tôi thấy họ được đúc nên bởi những gì.

minh5e
13-05-2011, 20:49
29.04.2011
Viết bởi Saskia Bauer

Nhiệt độ: -19°C
Trời: Xanh và trong
Không khí: khô và thoáng
Cảm xúc khi tới đây: Không thể diễn tả

Lần đầu tiên đặt chân tới Bắc Cực là một cảm xúc cực kỳ ấn tượng. Bạn sẽ nhìn thấy cả một hoang mạc trắng xoá và lạnh giá từ trên máy bay. Khi bạn đặt chân mình lên trên mặt đất, bạn sẽ có suy nghĩ rằng điều mà chỉ xuất hiện trong mơ giờ đã thành hiện thực. Bạn sẽ thấy vinh dự biết chừng nào khi bạn được trao cơ hội có một không hai, tự mình khám phá vùng đất, thậm chí được sự dẫn dắt một con người không thể kinh nghiệm hơn.

Có lẽ tới được vịnh Resolute sau một chuyến bay dài từ Ottawa, xuyên qua Iqaluit và vinh Artic, sẽ rất mệt, thế nhưng bạn sẽ không cảm thấy điều đó. Bởi vì sự háo hức của bạn sẽ lớn hơn cả cảm giác của thể đang nói với bạn rằng bạn cần đi ngủ. Vâng, thật không dễ để đi ngủ chút nào. Thử tưởng tượng xe, mặt trời không bao giờ lăn, lúc nào trời cũng sáng cả. Một trải nghiệm hoàn toàn mới với các YEP.

Hành trình thực sự vẫn chưa bắt đầu, mặc dù chỉ mới 2 ngày mà chúng tôi cảm giác như đã hai tuần, chỉ bởi vì có quá nhiều thứ đã xảy ra. Khi có quá nhiều thứ khác nhau xảy ra đối với bạn, bạn sẽ không có thời gian để buồn chán, mọi chuyện như vừa mới xảy ra trước mắt bạn, thế nhưng khi hồi tưởng lại vào buổi tối, bạn cảm thấy như là 2 tuần đã trôi qua. Đối với chúng tôi, 2 tuần hành trình vẫn còn ở trước mắt - đây mới chỉ là bắt đầu.

Chúng tôi được nhận tất cả thiết bị cần thiết, bào gồm cả thuyền, đồ trượt, và thức ăn. Việc này làm cho tôi có cảm giác như tỉnh lại, chính tôi đang được tham gia chuyến hành trình này chứ không phải là mình đang mơ.

Ngày mai, chúng tôi sẽ lần thứ 2 bước chân lên vùng cực, nhưng là lần đầu tiên mang theo đồ trượt. Tôi đoán rằng đây sẽ là một cảm giác mới và không thể tả - cũng giống như cảm giác mà tôi đã trải nghiệm khi chúng tôi bước ra khỏi máy bay để đến với 1 bầu không khí lạnh nhưng đầy sảng khoái, sẵn sáng cho 1 chuyến thám hiểm để đời mà chắc chắn rằng sẽ là điều thách thức nhất mà tôi đã từng đối mặt trong suốt cuộc đời mình.

https://www.mikehorn.com/phpThumb/phpThumb.php?src=/media/galleries/361/dcf89_DIM_0098.jpg
https://www.mikehorn.com/phpThumb/phpThumb.php?src=/media/galleries/361/a0c83_DIM_0105.jpg

Đến sân bay Ottawa

https://www.mikehorn.com/phpThumb/phpThumb.php?src=/media/galleries/361/f4e8e_DIM_0107.jpg
Ariane (Canada) và Maria (Nga)

https://www.mikehorn.com/phpThumb/phpThumb.php?src=/media/galleries/361/b6539_DIM_0113.jpg

Saskia (Đức) và Maria

https://www.mikehorn.com/phpThumb/phpThumb.php?src=/media/galleries/361/b4baa_DIM_0161.jpg
Ảnh khi dừng lại tại Vịnh Artic

https://www.mikehorn.com/phpThumb/phpThumb.php?src=/media/galleries/361/bd70b_DIM_0152.jpg
Vẫn là ở Artic Bay

minh5e
13-05-2011, 20:55
https://www.mikehorn.com/phpThumb/phpThumb.php?src=/media/galleries/361/5ba93_DIM_0164.jpg

Chuyến bay tiếp theo tới Resolute Bay

https://www.mikehorn.com/phpThumb/phpThumb.php?src=/media/galleries/361/30b3b_DIM_0125.jpg
https://www.mikehorn.com/phpThumb/phpThumb.php?src=/media/galleries/361/23693_DIM_0128.jpg
Một ngôi làng nhỏ ở Resolute, vùng Nunavut, Canada

https://www.mikehorn.com/phpThumb/phpThumb.php?src=/media/galleries/361/166aa_DIM_0173.jpg
Far from everywhere

https://www.mikehorn.com/phpThumb/phpThumb.php?src=/media/galleries/361/a4f43_DIM_0179.jpg
Dỡ đồ
https://www.mikehorn.com/phpThumb/phpThumb.php?src=/media/galleries/361/7cb82_DIM_0193.jpg
Phân loại đồ ăn

https://www.mikehorn.com/phpThumb/phpThumb.php?src=/media/galleries/361/5a350_DIM_0196.jpg
Phát thức ăn và nước

minh5e
25-05-2011, 23:31
Sorry, em đang công tác ở Huế và Đà Nẵng nhân dịp Festival Phòng chống thiên tai nên chưa cập nhật tiếp được. Mọi người thông cảm. Tình hình là đoàn thám hiểm đã trở về, đồng thời mùa đăng ký mới cho chuyến thám hiểm dọc sông Colorado của Mỹ đã mở.