PDA

View Full Version : Ấm áp cái nắng và tấm lòng người miền Tây (1)



tuhuyenhoa
21-01-2011, 17:13
Ấm...ấm áp lạ...Ấm lòng...
Âm cái nắng...Và, ấm con người miền Tây...
Miền Bắc đang vào đợt rét đậm rét hại. Cái lạnh cuối năm thấm vào da thịt và làm biến đổi nhiều trong nếp sống sinh hoạt của con người nơi đây... Và, chợt nhớ cái ấm áp của miền Tây một cách lạ lùng... Cảm giác nhớ của một du khách sau chuyến đi đẹp, cảm giác nhớ của người con miền Bắc hướng về phương Nam ruột thịt, cảm giác nhớ của người Hà Nội được nghe điệu ca "Điệu buồn phương Nam" trong thời tiết giá buốt dưới 10 độ C này...
Nắng. Nắng từ bình minh đến hoàng hôn. Nắng vàng rực rỡ trải rộng khắp không gian. Cái nắng không gay gắt và oi ả như nắng mùa hè miền Bắc. Nắng rây rây sống lưng, đủ làm cho người đi phượt thấy ấm và có khi đổ mồ hôi. Nắng rắt kẽ dừa, hàng phi lao. Nắng ủ mái tranh của những ngôi nhà lá thấp ven đường, trên đồng...Nắng sáng, nắng ngọt...
Nắng đủ để đôi bạn phượt chúng tôi có được gương mặt hơi xạm sau chuyến đi 7 ngày. Âu, đó cũng là một chút ghi dấu của thiên nhiên miền Tây dành cho người ở xa đến...
Nắng Hồ Chí Minh có chút bụi bặm, khó chịu. Nhưng, nắng miền Tây lại mang vẻ tinh sạch hơn. Yêu cái nắng Dừa Bến Tre, kết cái nắng ủ mưa buổi chiều Cần Thơ khi chúng tôi đến, nhớ cái nắng Cà Mau xơ xác nghèo, thương cái nắng Mũi Nai đầy vị biển mặn nồng...
Ấm...ấm áp lạ...Ấm lòng...
Âm cái nắng...Và, ấm con người miền Tây...
(còn nữa)

tuhuyenhoa
21-01-2011, 17:41
Ấm...ấm áp lạ...Ấm lòng...
Âm cái nắng...Và, ấm con người miền Tây...
Con người miền Tây nhiệt thành, chất phác, hồn nhiên và phóng khoáng...Như ruộng đồng bát ngát trời miền Tây vậy... Như sông nước mênh mông đất miền Tây vậy...
Những kỉ niệm của chúng tôi về con người miền Tây quả là khó quên:
- Theo con đê biển Tân Thành Ở Tièn Giang hướng về Bến Tre trong ngày phượt đầu tiên, chúng tôi gặp một bác trai chỉ đường thật nhiệt tâm. Bác tầm 50 tuổi, nước da rám nắng, đi con bình bịch chở hàng về bán thì phải. May mắn được gặp bác trên chuyến phà nối nhịp Tiền Giang, chúng tôi dạm hỏi bác về cung đường qua con đê biển về Tân Thành. Ban đầu, bác nói đi nói lại mấy lần rằng, các cháu không nên đi theo để biển, vì đường xấu và xa thêm 20km. Tấm lòng ưa khám phá của đôi bạn phượt chỉ cười và nhiệt tình bảo bác cứ chỉ cho lộ trình ấy. Bác chỉ cười ân cần, gật và nói: "Cứ đi theo bác"...
Con đê biển đường nhỏ, có phần hơi gồ ghề vì đá...Nhưng, với chúng tôi, nó nhỏ xinh và đáng yêu quá. Bác đi cùng chúng tôi đến cả hi chụa cây số (:) (?). Òa! Đường xấu thía mà??? ban đầu, tôi không xúc động gì, mà lại đặt dấu chấm hỏi lo lắng (Liệu bác ta có ý định gì không tốt chăng?????) Ngồi sau lưng anh mà có lúc chột dạ như vậy....
Con đê biển xinh đẹp và yên tĩnh. Không ngưng được cảm xúc, chúng tôi dừng lại bên bờ hoa muống biển chụp ảnh đến chứng 15, 20 phút. bác đi trước, cứ đi, chúng tôi cũng ko nghĩ ngợi gì. Lát sau, xe cứ bon bon tiến lên thì lại gặp bác ở trên. Bác đang đứng lại, cười hiền hậu nhìn chúng tôi: "Tưởng các cháu lạc đường, bác vừa vòng ại tìm mà không thấy"...
!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Đi đoạn tiếp, bác dừng lại vẽ đường cho chúng tôi, rất rõ, rất chi li...Sau đó, bác rẽ vào 1 đường nhỏ và bảo rằng bác phải về, 2 cháu cứ đi như vậy là ổn rồi....
Lòng tôi xúc động và cũng nghẹn ngào...
Nhớ quá ánh mắt và nụ cười chất phác, nhân hậu của người nông dân Nam Bộ...
Ấm lòng...
- Buổi sáng ở Cần Thơ, từ chợ nổi Cái Răng, thuyền chúng tôi hướng về khu sinh thái Phù Sa...CHú lái thuyện nhỏ nhỏ, nhanh nhẹn và cởi mở. Dự định chơi ở đó đến mấy giờ đồng hồ, nên chúng tôi có ý bảo chú đến đón về. Chú hồn nhiên: Không cần, ở đó có thuyền cho các cháu về...Chúng tôi hoang mang: Lỡ họ lừa mình? Lỡ ko về được thì làm gì giữa sông nước Hậu Giang lúc ấy?...Vậy nên, chúng tôi không chịu. Hai người còn yêu cầu rằng khi nào thuyền đón về rồi mới trả tiền đò cho vụ đi chơi sáng nay....
Người lái thuyền ân cần đồng ý và quay trở về...
Hết giờ chơi, chúng tôi nằm ngả ra bờ ghế cồn đảo. Bỗng, có tiếng gọi về...Hóa ra, đó là thuyền của PHù Sa đang sẵn lòng chở chúng tôi về bến Ninh Kiều free...Hỏi lại 1 lần nữa (Lại hồ nghi? lại Lỡ chuyện gì...), chúng tôi lên thuyền về Bến...
Nhìn sông nước Hậu Giang khi ấy, tôi thấy nó mênh mang đến lạ...Thấy nó nhân hậu và bao dung đến lạ...Thấy nó chân chất và thô sơ như chính cuộc sống ....Thấy nso thuần khiết và dung dị...
Tại vì, người miền Tây chân chất, thật thà và rộng mở...
....
Vậy là, sau chuyến đi, chúng tôi cóp nhặt được cho mình thật nhiều bài học đáng quý. Đi 1 ngàng đàng, học 1 sàng khôn, các cụ nói quả không sai...Người miền Bắc chúng tôi cũng cảm thấy lòng mình rộng mở hơn, ân cần hơn và bao dung hơn...
Ấm áp lạ...
Người với người sống để yêu nhau...
Ấm...ấm áp lạ...Ấm lòng...
Âm cái nắng...Và, ấm con người miền Tây...

quehuongsoctrang
27-01-2011, 10:01
Tết này mình cũng làm chuyến phượt miền tây, ăn tết ở quê vui lắm các anh chị ah.

beheou83
27-01-2011, 15:27
Mình cũng sắp đi Miền Tây. Người miền Tây hiền lành, chất phác, cái bụng thật thà. Cảnh vật miền Tây sông nước thì cực kỳ êm đềm, giản dị. Ko có biển xanh, cát trắng, ko có núi non trùng lắp, nhưng có những cánh đồng bao la bát ngát, những dòng sông đậm màu phù sa đủ để con người ta muốn quay lại lần nữa, lần nữa, nhiều lần nữa.