PDA

View Full Version : Shanghai - Kinh hoàng / Manila - Hoảng sợ



rocketium
12-01-2011, 09:39
Trong những chuyến đi của mình, có 2 trip mà mình thấy sợ nhất, đó là Shanghai - kinh hoàng; Manila - hoảng sợ.

Không định viết về mấy chuyện này, nhưng thấy cũng tốt nếu chia sẻ với mọi người để có thể chuẩn bị. dù sao đây cũng chỉ là cảm nhận cá nhân của mình, không hẳn là đúng.

Máy bay hạ cánh xuống sân bay Pudong, một sân bay hiện đại tầm cỡ quốc tế mà nhà cầm quyền mở ra để phát triển TP theo hướng đông. Có lẽ với tham vọng chủ quan muốn biến nơi này thành hub của châu á thay airport của thái and Malay, mình chưa thấy cái airport nào to như thế, nhưng hình như cái mục tiêu trở thành sân bay bận rộn nhất châu á ko thành, nó vắng vẻ, lạnh lẽo, có những khu dành cho mua sắm ... bỏ hoang, chả có người bán lẫn người mua.

Cảm nhận đầu tiên là nhân viên xuất nhập cảnh, cách họ làm việc, rất căng thẳng, nghiêm trọng, hách dịch nữa, giống như là họ phải rất cảnh giác, vì thế nào trong đám nhập cảnh cũng có người vào china với mục đích xấu hay sao vây.

Đi taxi từ sân bay về khách sạn, đúng vào thời điểm Shanghai trở thành đại công trường xây dựng chuẩn bị cho Expo 2010, nhìn qua cửa xe, toàn bộ đường phố, cây cối (phân luồng giữa đường) đều phủ một lớp bụi, tầm nhìn bị hạn chế vì bụi dày đặc (lúc đầu mình tưởng sương mù). thành phố này có lẽ mật độ dân cư cao bậc nhất thế giới, mười mấy tr người chen chúc. Có lẽ vậy mà nhà chung cư cao tầng nèn chặt vào nhau tới ngạc nhiên, ko có một khoảng không gian nào cho cây xanh hết. mà chả có quy hoặch gì, lố nhố, lộn xộn như một cái chợ vỡ. Phải nói chút về taxi, cái ghế của taxi driver được quây kín bởi lớp meka dầy, có mấy cái lỗ nhỏ thoát âm và đưa tiền, ngay tầm tay của driver là một cái dùi cui bự chà bá. Cũng lờ mờ đoán được sự tình, hỏi đồng nghiệp mới biết là để bảo vệ lái xe. (Mới đặt chân tới đã thấy kinh rồi)

Tới khách sạn cũng chiều tối, đi ăn, kiếm được cái quán có vẻ đông người, nhân viên rất xinh (con gái Shanghai đẹp thiệt, everywhere đều gặp người đẹp), sau một hồi xì xồ xí xố mà 2 bên vẫn ko hiểu gì nhau, mình đành chỉ đại vào cái mấy cái tranh. Đồ ăn thì đặc biệt ngon, nhiều nữa, phải gọi là chậu mì mới thấy đúng :D. tính tiền thì thấy rẻ quá, ăn chừng đó, rất ngon, mà tính ra chừng 5 -6 chục ngàn. hỏi nhân viên cái toilet, họ chẳng hiểu, mà cái này thì ko thể dùng body language để diễn đạt được :D, thôi đành tự đi tìm. :(

Khách sạn nằm trên phố Nam kinh, con phố sầm uất bậc nhất của SH, vừa mới lò dò đi ra khỏi Ks, đã có mấy chàng ăn mặc rất business, handsome, tiến lại xì xồ mời chào cái gì đó, mình nói i dont speak chinese, then các chàng cười rất nham nhở, "lady, drink"?
"no thank, i dont need"
"beautiful, see, see" (mình đoán chắc him muốn nói gái đẹp lắm, tới coi thôi cũng được)
"thank you thank you, but i dont need"
"boy"?
tới đây thì mình ko trả lời nữa đi thẳng luôn, gặp mấy mối nữa, rút kinh nghiệm, lờ luôn, chẳng nói năng gì. :D

Khách sạn mình ở bên phố tây, còn công ty ở phố đông, hàng ngày phải take taxi tới office, ngồi taxi trên đường cao tốc cũng thú vị, cảm giác như đua xe, thằng bé ngồi ghế sau, dạt wa trái, lại dạt qua phải, xe cộ trên đường cao tốc giành đường, cắt line hệt như trong phim hành động. Taxi thì hay chạy lòng vòng, thích vô chỗ kẹt xe, vì xe chạy chậm hoặc chờ thì đồng hồ nhảy với rate cao hơn (chả hiểu sao nữa), mỗi hôm đi tới office một lượng tiền, có hôm tốn gấp đôi hôm trước, đồng nghiệp nói mày đưa tao fapeo (receipt, học được mỗi từ này vì cần nó đề về cty thanh toán) tao report, họ sẽ phải trả lại tiền. từ hôm sau đi làm, phải nhờ nhân viên KS (5 sao nên nói được English) dặn taxi là tao biết đường, đừng có chạy lòng vòng, tao report đó. :D

Hỏi đường. Cũng đã biết là ở Shanghai thì ít người nói tiếng anh, nên cố tìm mấy người thanh niên, hi vọng là họ học cao nên biết. Shock, há miệng ra hỏi, họ chả thèm nói gì, thậm chí là tiếng trung, họ chỉ nhìn mình bằng ánh mắt rất khác lạ, đề phòng nữa, giống như họ chưa từng biết tới cái chuyện có người hỏi đường. mặc dù các chàng, các nàng ăn mặc rất lịch sự sang trọng.

Chả bao giờ thấy người Shanghai xếp hàng, mình đợi cho đám đông quây kín quầy bán fastfood xong hết, không còn ai, mới tiến lại, cầm lấy tờ menu (kiểu KFC), "I wanna have ..." mới chỉ kịp nói tới đó, bỗng nhiên một chị tiến lại, giật phăng tờ menu trong tay mình, thản nhiên order, shock nặng. Mà bực hơn là em bán hàng vẫn điềm nhiên phục vụ chị ấy, tức là hành động đó là hoàn toàn bình thường. :(

thứ 7 CN nghỉ, tính take MRT đi chơi city. lại shock nữa, trước lối vào, nhân viên an ninh scan túi tắm đồ đạc như lên máy bay, đã đông, lại bị chặn bởi cái này nên càng lộn xộn ùn tắc. tới máy bán vé tự động, chả hàng lối gì, 3 bốn người tranh nhau cái màn touch screen để mua vé, đó là lớp thứ 1, lớp thứ 2 là khoảng 6-7 người kèn chặt 3 người bên trong đó, cứ thế, tạo một cái hình nửa vòng tròn bằng người, bu chặt lấy cái máy bán vé. cũng dễ hiểu, thành phố mười mấy triệu mạng mà. mình ngán ngẩm nhìn đám đông, vừa khinh thường, vừa thương hại. đang tính bỏ đi, bỗng có em gái, chắc sinh viên, đoán được tình huống của mình, em hỏi mình muốn đi đâu. mừng quá, em nói là giúp mình mua vé, bé thản nhiên chen vô đám đông mua vé giùm mình. hic, cảm ơn rối rít.

Lên được MRT mới kinh hoàng, cả đám đông hàng chục người bu chặt lấy cái lối vào ra. khi tàu đến, cửa mở, cả mấy chục người đó ùa vào, cộng thêm bên trong ùa ra, block nhau, chen lấn xô đẩy. tính bỏ về, nhưng lỡ mua vé rồi, lại thấy có vẻ đây là lối sống của họ, ko đi thì chẳng biết đi thế nào, taxi thì ko nói được tiếng anh, lại chạy lòng vòng. đánh liều hòa mình vô. giờ nghĩ lại thảm họa dẫm đạp bên Cam mà thấy ớn, chân mình ko hề chạm đất, nhưng người vẫn di chuyển vào trong tàu. tới mỗi trạm, phải nắm thật chặt tay vịn để không bị "trôi" ra. tới điểm cần xuống, chỉ cần buông tay ra, ko cần bước, thế là người tự trôi ra ngoài.

có anh tây, mặt đỏ tía tai, vừa trôi ra ngoài cùng mình, vô cùng giận dữ, him chửi ầm lên, ****ing china, mà cũng chỉ có mình hiểu, nhìn him thông cảm, xung quanh thì chẳng ai quan tâm, chẳng ai nhìn, họ lại tiếp tục chen lấn để vô thang cuốn đi lên mặt đất.

...còn nữa, từ từ viết :D

Acura
12-01-2011, 11:22
Mình nghĩ Shanghai cũng giống Hồng Kông, cũng đang lên plan phải qua Shanghai để nhìn bờ đông, bờ tây sông hoàng phố. Đọc cái thread này chùn bước quá. Đang thắc mắc, bọn Tây đầu tư vào Shanghai thì ở đâu nhỉ?!

Littlefoot
12-01-2011, 11:24
Mình đã đi rồi và thấy không sao cả.

rocketium
12-01-2011, 11:44
Mình nghĩ Shanghai cũng giống Hồng Kông, cũng đang lên plan phải qua Shanghai để nhìn bờ đông, bờ tây sông hoàng phố. Đọc cái thread này chùn bước quá. Đang thắc mắc, bọn Tây đầu tư vào Shanghai thì ở đâu nhỉ?!

Hehe, cứ đi cho biết, chỉ là cảm nhận chủ quan của mình thôi. cũng có nhiều đồng nghiệp mình qua business trip như mình, chả thấy kêu ca gì, chỉ thấy khen gái Shanghai đẹp, hỏi những chuyện mình gặp, tui nó bảo bình thường, chả sao cả, quen rồi :D

Có thể giống về mặt kinh tế, giàu có. nhưng HK thừa hưởng nền văn minh của Anh bạn ah, mình hy vọng là vậy, cũng đang tính đi HK soon.

Ở đâu là sao? Tây vào china là phải học chinese :D. mình hỏi người ở đây, họ nói, tại sao chúng tao phải học english, china lớn như vậy, tụi nó muốn làm ăn với tụi tao thì tụi nó phải học tiếng hoa. :D

Shanghai rất giàu và hiện đại (văn minh thì chưa chắc) là trung tâm tài chính của China cũng như châu á. SV mới ra trường vô cty mình (shanghai site) lương khởi điểm là $1K đó. :D

lilac
12-01-2011, 14:34
Em đã đến & đi.
Em thấy sạch sẽ & ngon lành. :P Có điều đúng là tài xế taxi thì cũng có vài người "lươn lẹo", hơi ăn gian tí.
Em nghĩ tại bác đi công tác nên đi ngay giờ tan ca & đi làm nên đông. Đi du lịch đi metro giờ ít người chắc ko sao, bác nhẩy?
Còn văn hóa "xếp hàng" thì cũng khó trách ngta, VN mình cũng thế thôi. Quan trọng là ý thức. :)

danngoc
12-01-2011, 15:30
Shock văn hóa là thường mà bác. Em thấy Tây nhiều thằng thích sống ở Shanghai đó, mà Tây nó xa Tàu hơn mình nhiều.

rocketium
12-01-2011, 16:10
Nghe đồn có cái hoa viên,hay viên viên gì đó đẹp lắm (giờ không nhớ tên nữa) Tra bản đồ, lập lịch trình vô cùng kỹ lưỡng để đi, cuối cùng cũng tới nơi. Đúng là cảnh quan tuyệt vời, nhưng mà với mình, những hành xử vô cùng thiếu văn minh của con người xung quanh, làm mất hết điểm với mình, chả thấy gì thú vị. thẫn thờ ra về, quyết định đi taxi vì lúc đến quá mệt mỏi với MRT rồi. có khu để bắt taxi, nhưng cả nửa tiếng vẫn không bắt được cái taxi nào, vì cứ có cái nào chạy tới, là người ta đổ xô tới chen lên, cũng khoảng chục người around thôi. (mình không thể hòa nhập với cái cung cách này được, lúc đi siêu thị coopmark, hôm nào cũng phải bỏ rau lại vì chỗ cân đồ chen lấn xô đẩy ghê quá, mình nhất quyết không tham gia lối sống như vậy-> không hòa nhập xã hội được) Đứng lâu quá ko vẫn không túm được cái taxi nào, nghĩ ra kế sách là đi xa cái đám đứng chờ đó, hi vọng có taxi đi ngang qua, quả là như vậy, thấy mình vẫy vẫy, một chiếc taxi tạt sát vô vỉ hè, mình đang khom lưng, với tay định mở cửa taxi, bỗng đâu 2 em vô cùng xinh đẹp, ăn mặc sang trọng, nhảy xổ tới, giật cửa taxi, rồi thản nhiên bước lên, vẫn cười nói líu lo với nhau. để thằng bé vẫn khom lưng, sững sờ một lúc mới hiểu chuyện gì xảy ra. Thôi đành đi bộ chừng 1 cây số tới khi chỗ ko có người đi bộ, mới bắt được taxi về.

Shanghai là thiên đường của đồ fake cao cấp, làm giả tới mức ko khác thật, gì cũng có, nhất là quần áo, hiệu gì cũng có, và chất lượng không thua gì hàng thật. Có một khu chợ chuyên bán đồ fake, đồng nghiệp mình dặn trước là phải trả giá chừng 50-60%. Mình đánh liều trả giá 50%, lấy hết can đảm trả vậy, chứ đâu có quen mua bán kiểu vậy. Shock nữa, khu này nhiều khách du lịch, nên người bán hàng nói được tiếng anh, mình vừa dứt lời trả 50%, thế là em bán hàng xối xả "chửi" cả bằng tiếng anh lẫn tiếng trung, có những từ mà mình chỉ biết thôi chứ chưa được nghe bao giờ. rồi em đồng ý bán, mình nóng hết cả mặt mũi vì vừa xấu hổ, vừa bị xúc phạm, líu ríu nói không mua nữa rồi bỏ đi, tính thế là xong, ai ngờ em bán hàng cầm cái áo lẽo nhẽo theo mình lại xối xả "chửi rủa" nữa (giống bạn tigon1508 kinh nghiệm ở Lệ Giang, cuối cùng phải mua) nhưng mình bực quá, nghĩ giờ có cho không cũng không lấy, thấy kinh hoàng quá, giá trị con người chả là cái gì ở những thế giới như thế này.

Sau cái lần đi shopping đó, tới office xong về là cun cút ở trong KS, không dám ló mặt ra ngoài, chỉ mong cho hết nhanh 2 tuần để lượn. Hic

Thực ra như đồng nghiệp của mình cũng đi về nói, thấy bình thường, đúng là so với một số nơi thì bình thường thật, không thế không sống được. :(. Tiếc là cái name Thượng hải không còn đẹp đẽ như mình vẫn hình dung từ nhỏ.

chocopi
12-01-2011, 16:14
Mắc cười với cái đoạn người tự trôi ra của bạn quá! Thôi đi về nguyên vẹn là mừng rồi!:D
Nhanh nhanh viết bài Manila nhé bạn ơi!

mr_zell
12-01-2011, 16:20
Ôi, may mà em không lâm vào tình cảnh như bác, em đi đúng đợt 30/4 năm ngoái, trùng với khai mạc Expo. Rất may là em biết tiếng Trung và ko ở khu trung tâm nên cũng ko phải hỏi đường hay gặp cảnh chen chúc mấy. Đi lại thì toàn nhảy lên xe bus, đếm bến rùi xuống; hôm đi metro thiên hạ xếp hàng mua vé tử tế, đến lượt mình thì sợ dò dẫm ảnh hưởng mọi ng nên nhờ chị xếp trên mua luôn. Em chỉ hãi lúc xuống nó có đến gần chục cái cổng ra, toàn là Đông-Tây-Nam- Bắc nên em cứ lòng vòng mãi. À, cũng có mấy chỗ phải dừng lại để kiểm tra, rà soát (như dò mìn ý) nhưng bọn em cứ giả vờ ko hiểu, họ biết ng nước ngoài là thả đi luôn, ko kiểm tra j hết. Theo em thì đi chơi cũng tùy cái số ạ, người thấy hay, người lại thấy "kinh hoàng" như bác^^

rocketium
12-01-2011, 16:29
@Chocopi: hihi, nghĩ lại vẫn sợ đó, ngực mình bị ép chặt tới mức khó thở. Manila thì chỉ hoảng sợ chút ít thôi, súng ống (thật) nhiều quá, sẽ viết sớm :D
@Mr_zell: đúng là như bạn nói chắc không may, và cũng còn tùy vào cách mình cảm nhận nữa, đặc biệt là mình đã quá mệt mỏi với behavior thiếu văn minh trầm trọng như ở một vài nơi nên mình react cũng hơi quá. :) cứ nghĩ nó bình thường thì đã có khối thứ enjoy rồi, khổ nỗi là không ép mình "hòa nhập" được :D. À mình nhớ có đọc bài báo, CQ TQ chi rất nhiều tiền để nâng cấp ý thức của người dân trước thế vận hội hay expo, cũng không nhớ nữa :D

mr_zell
12-01-2011, 16:37
Em chẳng biết là chính phủ TQ chi tiền nâng cao ý thức người dân thế nào nhưng có 1 hành vi mà em thường gặp nhất và sợ nhất ở ng TQ nhất đấy là "khạc nhổ". Dù là ở thành phố lớn hay bé, người ăn mặc lịch sử hay lôi thôi, trông có học hay là ít học, thỉnh thoảng em lại thấy họ "bẹp" 1 phát :(. Cũng có thể em ko may gặp toàn người như thế chứ em ko dám kết luận cả quốc gia hay dân tộc đâu ạ^^

gianker
12-01-2011, 16:47
Hí hí, mới như thế mà đã là "kinh hoàng" ;). Mình tưởng là bị cướp giật, đe dọa, v.vn... Hi hi. Phần lớn là do chen lấn xô đẩy, phải không ạ? Không biết bác đã thử vị ngồi xe khách ở VN bị nhồi nhét chưa? Còn em thấy phần lớn là do bác ko tìm hiểu văn hóa nơi đến trước, nên mới xảy ra như thế.. Chứ tàu điện ngầm có để đi là tốt rồi.. ở ga điện ngầm thì có nhiều cửa lên, mình mới đến thì tất nhiên sẽ mất thời gian để định hướng. Họ người đông nhung nhúc thì ai quan tâm ai đâu, do mình chậm thôi. Taxi bên đó không sẵn như ở VN, nhiều lúc ở chợ hay phố đi bộ, phải đứng chờ cả tiếng là chuyện bình thường, nếu nhanh nhạy thì đi ra nơi khác tiện hơn để chờ. Còn đường xá thì mấy tầng, nhiều lúc nhìn thấy khách sạn của mình ngay trước mặt, mà vẫn phải đi vòng một đoạn xa vì ko có ngã rẽ..

rocketium
12-01-2011, 16:51
Vấn đề nằm trong cái vòng luẩn quẩn: Xã hội <--> lối sống <--> Giáo dục <--> ý thức. Mình thấy người chinese ở Malay, Sing, Taiwan, hoàn toàn khác biệt bạn ah. Trip đó không hẳn tồi, mình thích đồ ăn, ngon vô cùng, lần đầu tiên thấy bông tuyết (đọng trên mắt kính do hơi thở) ...

gianker
12-01-2011, 16:52
Ối, bác đưa ra đánh giá chóng vánh quá? :D :D

BM
12-01-2011, 17:40
Có vẻ bạn Rocketium đánh giá Shanghai có vẻ phiến diện và tiêu cực quá!

redseavn
13-01-2011, 13:33
Mình nghĩ mỗi người có 1 quan điểm và cách nhìn riêng mà, cái đó người ta gọi là sự đa dạng ma ;))... Dù chưa đi Shanghai nhưng cũng đã đi 1 số tp khác của TQ, đồng cảm với bạn... Nhiều bạn có thể ko thích cách Roketium cảm nhận về SH nhưng bạn viết rất hay và dí dỏm, đọc thấy thú vị... Tiếp đi bạn ơi .:))

mat kieng
13-01-2011, 15:53
Shanghai là thành phố có sự giao lưu văn hóa từ rất sớm, nên những người Thượng Hải thực thụ rất giàu và rất Tây.
Nhưng bên cạnh đó, Trung Quốc quá rộng lớn và mật độ người ngoại thành đến thành phố phồn hoa này sống rất đông, nên mới xảy ra 1 số hiện tượng đáng tiếc mà chủ thớt vừa nói.
Bàn thân mình biết tiếng phổ thông nhưng đang làm việc với rất nhiều người Đài Loan( hơn Trung quốc về nhiều mặt ), thỉnh thoảng có dịp tiếp xúc với người Trung Quốc nhưng thật sự mình ko thiện cảm cho mấy( về cách giao tiếp, sinh hoạt). Những người Ngoại quốc cũng có cảm tưởng như thế về người Trung Quốc. Đặc biệt là Đài Loan kỵ gơ T Quốc lắm, ko kỵ người Việt
. Người Việt cũng ko tạo được tình cảm tốt với nước ngoài( mấy bà bán hàng ở Hà Nội hay chửi khách hàng( bị nhiều lần rồi) hoặc chèo kéo, quấy rối khách) nhưng trong con mắt họ thì đỡ hơn T Quốc( Trung Quốc giống như sư tổ của ta vậy về mức độ manh nha, lừa đảo)
Mình cũng hy vọng 1 lần đi Trung Quốc( lần trước chỉ đi tỉnh Vân NAm giáp biên giới VN đúng 1 buổi( cực bát nháo, việt nam mình cũng thế) để mục sở thị.

tixt_forever
13-01-2011, 22:05
Tiếc là bạn chủ top không thích Thượng Hải, nhưng cá nhân mình thấy là bạn có thể phải trải nghiệm những điều này ở bất kỳ nơi nào tại Trung Quốc, đất chật người đông mà. Dưng mà cũng chả khác nhà mình là mấy nhỉ, có khác là vì mình không hiểu ngôn ngữ của họ mà thôi. Nếu bỏ qua được những điều này thì bạn sẽ cảm nhận được nhiều thứ hay ho khác như nền văn hóa được gìn giữ lâu đời và quá phong phú, cảnh đẹp và kiến trúc đa dạng, ẩm thực tuyệt vời và cả shopping nữa (có rất nhiều brand name nước ngoài chưa có ở nhà mình). Mình thì mình chọn cách thích nghi với hoàn cảnh.

rocketium
13-01-2011, 22:07
Lần đầu tiên được thưởng thức cái rét ghê ghớm đến thế, nhiệt độ ngoài trời có lúc xuống tới 2 độ, mắt kiếng đọng lại những bông tuyết nhỏ xíu, nhiều cánh, nối tiếp xòe ra, giống hệt như hồi còn nhỏ coi tranh ảnh. Thượng Hải là thủ đô kinh tế của China, nhưng nó rất đặc trưng kiểu tư bản man rợ (hoang dại). Giá trị con người, hay đơn giản, con người chả là gì cả. Ngay khu trung tâm, sầm uất thế, giàu có thế mà chẳng khó khăn thấy những người tựa lưng vô tường, cột điện, hay đơn giản là chiếc xe bán hàng nhỏ xíu và ngủ ngon lành trong cái rét gần 0 độ. ngay phía trước tòa nhà cao tầng, khu shopping mall sang trọng, là một em bé chừng 5 tuổi, áo mỏng tanh, mặt tím tái vì lạnh, biểu diễn xiếc (cắn răng vào một cái đế nhỏ, lộn người lên, uốn lượn) khách xem trầm trồ khen ngợi, lâu lâu có người thảy một vài đồng xu vô chiếc chậu đồng trước mặt bé. biểu diễn xong một vòng, con bé rúm ró ngồi bên cạnh cái chậu đồng đựng tiền xu, ngay lập tức hai người lớn vốn nấp sau cột điện gần đó tiến lại, đổ tiền vào túi rồi chạy lại cột điện đếm, Con bé diễn viên chắc đói, rón rén đi tới gần hai người lớn, lấy được khúc bánh mì nhai ngấu nghiến, rồi lại co quắp bên cái chậu đồng, chừng khách bộ hành đông đông, bé lại cắn răng vô cái đế sắt, lôn người lên... cái màn trình diễn trẻ con người lớn ấy, công khai, trắng trợn, mà vẫn đông người xem, thờ ơ, vô cảm.

Ở những nơi khác mình đi qua, người ta rối rít xin lỗi nhau dù chỉ vô tình đụng nhau ở những chỗ công cộng, vậy mà ở đây, chân mình vô tình được một bàn chân xinh đẹp ngự lên trên, phản ứng tự nhiên mình á lên một tiếng (không lớn lắm),chắc làm em giật mình nên em nhìn thằng vô mặt mình trừng trộ, rồi quay đi. Và đương nhiên, mình nói I am sorry dù biết em chẳng hiểu tiếng anh. MRT ồn ào như chợ tôm chợ cá, đủ thứ âm thanh, thậm chí chửi nhau qua điện thoại (không hiểu tiếng trung, nhưng mình đoán được vì giọng điệu lẫn biểu cảm khuôn mặt giống hệt một nơi mình từng sống). Sao có những nơi giống nhau đến thế và cũng hoàn toàn khác lạ với những nơi mình đi qua (có những nơi mình sống cả năm trời, nhưng chưa lần nào thấy người bản xứ to tiếng, cãi cọ, đừng nói tới chuyện đánh đấm nhau).

Xui cho mình vì Shanghai đang vào mùa đại xây dựng chuẩn bị cho Expo, bến thượng hải ngổn ngang sắt thép, máy xúc, lẫn... người đái bậy và toilet lộ thiên cho công nhân... chả thấy biển sóng, chả thấy dạt dào, chả thấy trùng dương lớp lớp đâu hết :D. Lại lò dò quay về, vô tình gặp cái này, mới thú vị :D sex shop, đủ thứ toy, to nhỏ lớn bé xanh đỏ tím vàng đủ cả, thích mê cả người (có bao giờ thấy đâu:D), nhắm được cái ứng ý, mua liền tức thì :D (thấy lạ thì thích vậy thôi chứ đem về rồi có xài mấy đâu :D). Ngu nhất là lúc mang về, sợ hải quan bắt, cũng nghe mấy vụ rồi, nó quy cho tội vận chuyển văn hóa phẩm đồi trụy thì chết, nhất là giữa sân bay, ê hết mặt mũi, lo quá mất khôn, quấn mấy lượt giấy rồi cuộn vô trong quần áo bỏ trong vali (cái máy Xray ở sân bay thì có quấn cả trăm lớp nó cũng nhìn thấy vì khác chất liệu nên nó vẫn thấy được hình thù, trừ khi là kiếm được đồ quấn cùng vật liệu với cái của nợ kia). Mang cái toy mà hồi hộp lo lắng như buôn lậu. Cuối cùng cũng trót lọt, biết thế mua cả chục cái về làm quà :D

Xe Lu
13-01-2011, 22:23
Bác Rock có lẽ là người đa cảm, nhân hậu,... bác viết rất sinh động. Cám ơn bác vì đã chia sẻ những cảm xúc rất thật.

GOAL
13-01-2011, 22:52
À . Củng đang có dự tính sang China nay mai , dĩ nhiên trong hành trình chắc chắn sẽ có Shanghai ... Ehheh ... Cái khúc MRT là không giống Hong Kong đâu á , em đi MRT bên Hong Kong rùi , rất ư là ô kê , văn minh lắm mà , chứ có "chợ búa" bát nháo bát nhào gì đâu nhỉ ? :) Em thấy Hong Kong na ná như Singapore ...

PHAM-PEK
14-01-2011, 09:08
1. Thượng Hải là thành phố đông dân nhất TQ với hơn 20 triệu người, còn chưa kể dân số lưu động (3-4tr). Vì vậy cảnh chen chúc xô đẩy là chuyện rất bình thường. Nhất là vào lúc cao điểm và vào những ngày nghỉ lễ (ví dụ Tết âm lịch, đợt tuần lễ vàng ngày Quốc khánh). Chẳng riêng gì Thượng Hải đâu, ở Bắc Kinh cũng vậy, mình luôn luôn sợ khi có việc phải đi ra ngoài vào giờ cao điểm. Lái xe thì bị tắc đường, đi phương tiện công cộng thì bị chen cho bẹp ruột và có khi còn mất cắp. Ở BK là thế này, nếu bạn muốn đến chỗ làm, với chỉ 10-15p lái xe, thì bạn phải dự trù khoảng thời gian là 1 tiếng cho việc tắc đường. Vì thế, nếu bạn muốn xem một thành phố yên ả, vắng người, thì không nên đi các thành phố lớn như Thượng Hải, Bắc Kinh, Quảng Châu, Thâm Quyến, Trùng Khánh vì ở đâu cũng gần như nhau. Bạn nên lựa chọn một số thành phố nhỏ như Hàng Châu, Tô Châu, Thành Đô...
2. Do các thành phố lớn có số dân ngoại lai rất lớn, tức là những người được xếp vào loại dân số lưu động, mà điển hình là nông dân ra thành phố làm thuê. Họ là những người ít học, văn hóa kém, chủ yếu là làm các công việc nặng nhọc hoặc vất vả như xây dựng, bốc vác, quét dọn, móc cống... Và đối tượng chen xe bus, Subway để tranh một chỗ ngồi phần lớn thuộc loại này. Họ không có văn hóa xếp hàng, cũng không có chuyện nhường nhịn, mặc dù xe bus và Subway của TQ luôn luôn ra rả là hãy nhường ghế cho 5 đối tượng : Người Già - Phụ nữ có thai - Trẻ em - Người tàn tật - Người ốm. Bạn thử nghĩ, sau một thời gian làm việc nặng nhọc cả ngày đi xe bus về nơi trọ (thường mất cả tiếng), trong thời tiết khắc nghiệt (lạnh, tuyết), thì việc tranh được chỗ ngồi là cực kỳ quan trọng với họ. Vì thế nếu hôm nào bị cấm biển số xe , đi xe bus thì cứ để họ lên hết, rồi mình mới lên. Không có chỗ ngồi, miễn là lên được xe và không bị xô đẩy.
3. Lái xe taxi của Thượng Hải đa phần là ở các tỉnh Triết Giang, Giang Tô đến. Vì thế họ cũng chung đối tượng là kém văn hóa. Chuyện chạy vòng vèo kiếm thêm tiền và ý thức vệ sinh kém cũng là điều dể hiểu.
4. Bạn đi chỗ Dự Viên, là nơi du lịch nổi tiếng của Thượng Hải. Người Thượng Hải chắc không ai đến đây, mà lượng khách chủ yếu là các tỉnh khác đến. Giống như Thiên An Môn của Bắc Kinh, khách tham quan tuyệt đại đa số là dân các tỉnh + khách nước ngoài. Địa điểm nhỏ, người đông, nên việc tranh giành taxi là điều không tránh khỏi. Bọn mình cũng như bạn, luôn luôn đi bộ xa khỏi khu đông đúc ấy, rồi hẵng bắt taxi.
5. Chuyện "khạc nhổ" là một vấn đề nan giải của TQ. Hãy khoan nói đến "ý thức", mà hãy nói đến "truyền thống". Theo Y học Trung Quốc, đờm dãi là thứ bẩn, cần phải đào thải ra, chứ không nên nuốt vào. Vì thế từ xa xưa người ta đã khạc nhổ. Người giàu có thì có ống nhổ riêng, còn dân thường thì đương nhiên là cứ nhổ đại ra đường. Dân có học thì nhổ vào giấy rồi vứt đi, còn dân lao động thì đang phải chắt chiu từng đồng, lấy đâu ra tiền mà mua giấy để nhổ.
6. Ngành công nghiệp xe hơi TQ phát triển nhảy vọt cùng với việc giá xe rẻ (cùng loại xe, TQ đa phần rẻ hơn VN khoảng 100tr), dẫn đến nhu cầu tiêu thụ người dân cao. Hơn nữa là giá nhà ngày càng đắt, thế nên người ta tính toán rằng, mua nhà xa trung tâm một chút (thậm chí ngoại thành), còn thừa tiền mua xe, còn hơn là mua nhà trong trung tâm mà phải oằn vai trả nợ ngân hàng. Vì thế nên tại các thành phố lớn hiện nay, nạn tắc đường là chuyện cơm bữa. Cho dù CP TQ đang áp dụng nhiều biện pháp để khắc phục, ví dụ làm thêm rất nhiều Subway; tăng cường xe bus;giảm giá xe bus (ở BK mà quẹt thẻ thì chỉ mất 0.4RMB = 1200VND/lần), cấm biển số xe theo ngày (ví dụ thứ hai cấm xe có biển số cuối là 1-6, thứ ba 2-7..., trong khoảng thời gian tổ chức Olympic, họ cấm theo số chẵn lẽ, tức là cách một ngày nghỉ một ngày); hoặc gần đây nhất là hạn chế mua xe. Ở BK, ai muốn mua xe phải có hộ khẩu BK + bằng lái xe, sau đó mới được đăng ký bốc thăm với tỉ lệ hiện nay là 1/40-50...Biện pháp nhiều như vậy nhưng vẫn không xuể, vì thế những hiện tượng kèm theo như chen chúc xe bus, Subway hay tranh giành taxi là không khó hiểu.
7. Trong vòng 10 năm trở lại đây, kinh tế TQ phát triển nhanh, người dân cũng giàu lên nhanh chóng. Thỉnh thoảng tụi mình ngồi với mấy bạn TQ (có chút nhận thức), họ đều cho rằng, vì giàu lên nhanh quá, mà ý thức người dân lại không theo kịp, dẫn đến việc xã hội có vẻ "loạn" như hiện nay. Chung quy lại, cũng vì dân số quá đông, lại là nước đang phát triển, ý thức người dân chưa được cải thiện, nên những "nạn" trên là không tránh khỏi.

Một số điểm nhận xét như vậy, có thế giúp đỡ bạn hiểu được những vấn đề gặp phải.

Theo mình, đi phượt là một thú vui, không chỉ ngắm nhìn cảnh đẹp, cảnh lạ, non xanh nước biếc, mà phần quan trọng hơn là hiểu được văn hóa, phong tục tập quán, đời sống con người ở nơi bản địa nữa. Mọi thứ có mặt tích cực và tiêu cực. Hãy xác định một tâm lý thoải mái, (bạn chỉ đến đây tham quan thôi mà, chứ không sống đời ở kiếp ở đây đâu). Đi một ngày đàng học một sàng khôn, bổ sung thêm những điều mắt thấy tai nghe vào kho kiến thức của bạn, thì cuộc sống sẽ thú vị hơn nhiều, phải không?

P.S: Đọc topic này của bạn, tự nhiên lại phì cười vì nhớ đến mấy đứa bạn TQ. Sau khi mình đã hết sức giới thiệu về vẻ đẹp tự nhiên của Việt Nam, sự thân tình nồng hậu của người dân VN, sau khi bọn nó đi thăm về, xì ra một đống ấm ức, rằng nào là xe máy nhiều quá, nào là cái gì cũng bé bé, chẳng có gì để xem, nào là bị chặt đẹp mấy lần, nào là ra khỏi hải quan bị hạnh họe tờ khai không hợp lệ, sau khi đưa 30 nghìn VND cho hải quan VN nhờ "khai giúp" thì mới được xuất cảnh trót lọt... Mình bảo bọn nó ấu trĩ, nhưng cũng chẳng hơi đâu mà tranh luận, bởi vì nó cũng nhìn VN theo góc độ của nó, giống như bạn nhìn Thượng Hải theo góc độ của bạn vậy.

Hơi liên thiên quá, sorry nhé! :D

rocketium
14-01-2011, 11:31
Thanks mọi người chia sẻ quan điểm nhé! Như mình nói từ đầu bài viết, chỉ là cảm nhận cá nhân, không hẳn là đúng. Mà cảm nhận thì có nhiều góc độ.
Mình shock là vì ngay trước khi tới Shanghai, mình đang sống ở Penang, (60% dân số là chinese) người dân ở đây cũng làm mình shock văn hóa, bởi vì họ mở ra trong mắt mình một cuộc sống (thực tế chứ không phải trên giấy) quá đỗi văn minh, hoàn toàn khác biệt với nơi mình sinh ra lớn lên. Cái này gọi là shock văn hóa ngược.
Đúng là không ăn đời ở kiếp ở đó, nên không quan trọng lắm, ... đây cũng là một quan điểm góp phần làm cho những cái xã hội kiểu đó lộn xộn, bởi vì ai cũng nghĩ, không phải việc của mình, mình đâu có sống ở đây đâu, mình đâu có gắn bó với nơi này đâu...nên chỉ nghĩ tới cái ngắn hạn, có lợi cho cá nhân mà thôi.
Chẳng hề khó hiểu với mình để tìm lý giải cho những behavior đó, đây ko phải là diễn đàn về lịch sử hay xã hội, nên mình không muốn đề cập tới. Dù sao, chuyến đi cũng là một trải nghiệm thực tế thêm cho mình về cái kiểu xã hội "thiên đường". Tất nhiên có hàng tỉ lý do để biện minh, nào là đông, nào là dân nhập cư, nào là vội, nào là mệt,... Nhưng cái mình sợ nhất đó là giá trị con người bị coi rẻ, như bạn gì ở trên nói, do đông quá, mình chậm nên chịu, vậy những người tàn tật yếu đuối là bị loại ra khỏi xã hội sao? ở Taipei, xe bus còn nghiêng được để cái sàn thấp xuống cho người đi xe lăn lên. Người mù được nhân viên trạm MRT dắt lên, dắt xuống tận nơi. 800,000 người tụ tập về cái tòa nhà 101 để coi pháo hoa, thế chắc được gọi là đông rồi, (mình đoán phần lớn không phải người gốc Taipei, vì đồng nghiệp mình nói tới chinese new year là Taipei vắng vẻ lắm, vì ngươi ta về hometown hết), nhưng vẫn hai hàng trước cửa lên xuống tàu, chừa khoảng trống ở giữa cho người get off (dù biết chắc chẳng ai xuống), mình thấy người ta missed 5 -6 chuyến tàu vì đông quá, không lên được, nhưng chẳng thấy ai cằn nhằn, chẳng thấy ai chen lấn. Không lẽ những nơi văn minh chỉ có thể là những nơi không đông dân? không vội? không mệt mỏi?
Ngay sân bay Teipei, có cái quầy landing visa dành riêng cho Hongkong and Macao citizen, tức là cứ bay tới đi, chìa cái passport ra đóng dấu visa là oke. Còn dân đại lục, dù là từ Beijing or Shanghai, muốn xin visa du lịch vo Taiwan ko dễ chút nào, không lẽ là vì HK, MC giàu hơn BJ,SH? hay ở HK, MC thì dân cư ko vội, ko có nhập cư …
Ở cái thành phố ngàn năm văn vật gì gì đó, người ta cũng lý giải là do dân nhập cư nên lộn xộn. Vậy người Shanghai gốc có đi quét rác, móc cống, làm công nhân... được không? tức là những người này là một phần thực thụ không thể thiếu của thành phố đó. Càng không thể lý giải họ thiếu học, không lẽ chỉ trong trường đại học mới dạy cách xếp hàng ở chỗ công cộng? những cái social behavior này, không có một trường nào dạy hết, mà chính xã hội dạy cho người ta, và theo chiều ngược lại, con người tương tác tạo nên xã hội... Như mình, tạm gọi là có chút học thức, mà hồi mới qua taipei, thản nhiên đứng trên thang cuốn vô tư, bỗng giật mình, cái thang cuốn xuyên xuốt 3 tầng hầm của MRT chỉ có mình đứng thế, quan sát ra mới thấy, người đứng thì đứng hết về phái tay phải, chừa cái bên trái cho ai vội thì walk up or down, có trường đại học nào dạy cái behavior đó đâu. đứa trẻ nhỏ cũng biết cái rule đó, đâu cần phải học cao gì đâu.

Anyway, rất cảm ơn và welcome mọi người chia sẻ quan điểm.

Kilotu
14-01-2011, 13:18
Xếp hàng ở Nhật:

Công viên Shinjuku, mùa hoa anh đào, trước cửa nhà vệ sinh nữ, một hàng người khoảng 50 cô xếp hàng thẳng tắp để ...đi tè. Các cô thì lắm thủ tục, mỗi người vào 5-7 phút mới ra, một người xếp cuối hàng chắc phải đợi trên nửa tiếng mới đến lượt, nhưng ko thấy ai có vẻ bực bội gì cả. Kinh nghiệp đến Nhật: hãy cố gắng "đi đúng giờ", hoặc hơi có hiện tượng thì "chơi" luôn đi, đừng để lúc "bí quá" mà lại xếp sau chục người trước toilet.

Tại ga, trước mỗi chỗ lên xuống tàu có ba cái chấm, sau mỗi cái chấm là một hàng người...thẳng tắp, nhìn một dãy dài các dãy ba hàng ấy như học sinh cấp một chào cờ, sáng nào cũng thấy buồn cười. Nếu thấy hàng dài quá/ không vội, tự bạn có thể tách ra làm hàng thứ 4, đứng sang phía trái ba hàng đó, sau khi 3 hàng kia vào hết tàu thì bạn đứng làm đầu hàng của chuyến sau. Cũng chẳng phải đợi lâu, giờ cao điểm thì khoảng 2 phút/chuyến.

Thang cuốn: Tất cả mọi người muốn đứng để thang đưa lên, đứng bên trái (Nhật đi bên trái đường - trừ vùng Kansai), người nào vội bước trên thang cuốn thì xin mời đi bên phải, lúc nào cung thẳng tắp. Nếu bạn có hành lý/ vali to có thể cản người đi bên phải, cố gắng dùng thang máy, tất cả các ga đều có.

...

Còn TQ, VN..., chuyện ngược lại cũng không có gì khó hiểu lắm, còn gọi là hiện tượng kinh tế phát triển nhanh hơn nhận thức xã hội/ văn hóa. Xã hội nào cũng có, mình tin là Mỹ, Nhật trước đây cũng vậy thôi. Sẽ cần nhiều thời gian mới thay đổi được.

rocketium
14-01-2011, 17:03
Thôi Shanghai tạm thế đã, chuyển qua Manila

Thằng sếp mình nó nói, nếu không có đất nước tao che chắn, thì nước mày tan tành vì bão gió rồi, hì hì đúng là như vậy, nhe răng cười thanks and appreciate. Để an ủi nó, mình khen, tao ngưỡng mộ đất nước mày vì có Democracy; nhó nhăn mặt, bảo không thích. Sao lạ thế nhỉ, vậy là quyết tâm đi thực tế cho biết.

Mất cả tuần trời không tìm thấy hãng hàng không nào có chuyến từ HN qua Manila ngoài hãng “Delay airlines” mà giá thì trên trời, đưa cổ ra cắt mấy nhát chắc cũng không đứt:D. Finally cũng tìm được cái route ưng ý, Airasia from HN to BKK (có 19 đô, rẻ ê chề) đợi ở đó tới 11h đêm bay tiếp to Manila bằng Cebu, lúc về thì bay thẳng về SG.
Ấn tượng đầu tiên là người Phi nói tiếng anh khá tốt, lại đại chúng nữa, nên vấn đề ngôn ngữ không có gì lo lắng lắm.
Trước khi đi, mấy đứa đồng nhiệp người Phi tỏ ra hơi lo lắng khi biết mình đi một mình. Cũng dặn dò này nọ, nhất là họ dặn thấy ai có súng thì bám theo :D . Đọc trên cái forum nào đó, thấy mọi người cũng cảnh báo là ko được đi Manila một mình, hồi đó chưa biết Phượt nên ko có ai đi chung, mà mình chả biết sợ là gì.
Chừng 2 – 3 giờ sang mới vào được khu “ăn chơi” của Manila, Ma la tê hay Tê la ma k gì đó, chả nhớ. Theo lời đồng nghiệp dặn là chỉ take taxi của airport service center thôi. Ngoan ngoãn làm theo, ai dè nó bố trí cho cái xe van to tướng (9 chỗ gì đó), trả tiền cắt cổ luôn. Kêu cha lái xe trở tới đường Mabini bikini gì gì đó, vì đọc trên web thấy phố này nhiều guest house giá mềm mại. trở tới nơi, mình bảo thôi mày thả tao xuống, tao tự đi tìm KS, nó bảo mày để tao chở tận nơi, chứ tao không thể để mày xuống giữa phố nửa đêm thế này, Có biết mô tê gì đâu, lần đầu tiên tới, tưởng nó dụ mình ngồi trên xe chở vòng vòng để tính thêm tiền, thế là sống chết bắt nó dừng để xuống bằng được. Hắn nham nhở nới, Sir, tao serve mày tận tình thế, tip cho tao một ít. Mình show luôn cái bóp ra cho hắn nhìn rồi bảo, tao chưa có rút tiền, còn 1K and ít lẻ, cầm đỡ nhẽ số lẻ nhé (may là đổi có chút ít để đi taxi thôi, vì mình có thói quen rút tiền bằng thẻ debit, lợi hơn đổi ngoài chợ đen.)
Cả ngày đã vật vờ bên BKK transit, thêm gần 4 tiếng on flight, mệt rã rời, thất thểu đi trên con phố bi ki ni chết tiệt. Hic, thấy bảo trung tâm ăn chơi của Manila, thế mà người rách rưới, hôi hám, ngủ la liệt trên vỉ hè, thấy hơi rờn rợn. Túm được cái guest house, bay vô liền, hỏi giá, phòng ko máy lạnh, ko nước nóng, chạy quạt, mà mắc như quỷ, nguy rồi, thông tin trên net ko chính xác. Đi được tới giữa con phố thì bắt đầu bị chú ý (bước thất thểu, ba lô trên lưng) dân vỉ hè bắt đầu nhìn mình bằng con mắt ăn sống nuốt tươi, hoảng quá, biết sao bây giờ, chắc bỏ mạng nơi đây rồi. bên kia đường là một gã nhìn rất ma cô, mặt mũi rất dễ sợ, him nhìn chằm chằm, rồi lao thẳng về phía mình, chân mình gần như quỵ xuống vì sợ. Đúng là trời không phụ kẻ có lòng, đúng lúc đó, bên cạnh mình là cái cửa hàng 7-11 (24h) chạy như điên vô trong. Trời ơi, súng, súng thiệt. ngay quầy thu ngân là một bác vệ sĩ to tướng, lủng lẳng khẩu súng lục ngay lung quần, nhớ lời đồng nghiệp, thấy súng là an toàn, giờ mới biết nó nói thật, phù, nhìn ra bên ngoài, gã ma cô nhìn mình cay cú, ko chịu đi, vẫn lảng vảng bên ngoài, tất nhiên mình chẳng ngu gì thò đầu ra, mua một số thứ, điềm nhiên ngồi ăn trong 7-11 , đợi tới 7 giờ sáng, người lẫn xe rầm rập ngoài đường mới chui ra. :D

kingman78
15-01-2011, 14:18
Mềnh ở ShangHai đúgn dịp EXPO một tháng nói chung Thượng Hải đẹp và tráng lệ nhưng công nhận đắt đỏ ở một tháng mà phải chuyển tới 4 khách sạn vì đúng dịp EXPO nên đắt đỏ > cuối cùng thì tìm được cái khách sạn GREENTREE ở gần cổng số 4 của EXPO 700tệ một ngày . 2 thằng ở một tháng làm gian hàng EXPO cho VIỆT NÂM mềnh hết 70t chi tiêu vụ này ,đi làm tiền lãi chỉ đủ cho ăn chơi .

rocketium
15-01-2011, 23:08
Bản thân mình thấy những ý kiến mọi người nhận xét cả mình nữa, hoàn toàn bình thường, không có gì to tát cả. Ko nhất thiết phải censorship quá mức như vậy, cứ để mọi người tự do bày tỏ quan điểm, cá nhân của họ thôi không đại diện hay nhân danh ai hết, thì chả sao cả, quyền được tự do ngôn luận là quyền tối thiểu của con người. nếu người ta nói ko hay, không đúng thì tự nhiên chẳng có ai đọc, chẳng ai hưởng ứng. nếu nhận xét "to tát", "quy chụp" mà theo kiểu ôi nơi đây tuyệt vời quá, yêu thích quá... thì có bị xóa không? Censorship không phải là cách tốt để giải quyết vấn đề.

Cảm ơn bạn nhiều, nếu bạn lo cho topic của mình bị "tấn công" thì mình xin lỗi đã hiểu nhầm ý của bạn. Nếu thực là như vậy, mình mong bạn cứ để nguyên, mình không sao cả, mình tôn trọng những quan điểm trái chiều, miễn là bày tỏ ôn hòa, không xúc phạm lẫn nhau thì okie. Tất nhiên bạn vẫn giữ quyền xóa những gì mà bạn cho là không phù hợp với forum.

chocopi
16-01-2011, 00:43
Bạn rocketium viết tiếp về Manila đi nhé, mình đang chờ đọc. Ngồi trong quán đó tới sáng luôn hả? Mình sắp đi P nên hóng hớt cái gì liên quan đến P dữ lắm. :D

rocketium
16-01-2011, 11:09
@chocopi: Chà thức tới 2:28am để đợi đọc bài của mình hả, súc động quá đi :D.
Góc nhìn cá nhân mình thôi, không hẳn đúng đâu, cứ đi cho biết, cơ bản thì mình khuyên không nên đi một mình, hoặc đi dạo phố đêm quá khuya. Khi cảm thấy ko yên tâm thì kiếm người đeo súng mà lại gần, nhưng cũng hạn chế thôi, vì nếu lỡ có chuyện gì xảy ra, đứng gần súng quá nên rất dễ ăn "kẹo" đậu phộng (lạc) :P
Để coi rồi viết tiếp, mình thấy sao thì viết vậy, không thể viết theo kiểu bồi bút, propaganda được :(

chocopi
16-01-2011, 11:44
Lúc đó khoảng 12h thôi mà, thức làm việc tiện thể ghé ngang qua. Đừng xúc động đậy gì nha! :))

rongbay64
16-01-2011, 13:42
B(cài viết của bạn rất thú vị và rất sinh động , như cuộc sống thật !Tôi rất đồng ý với quan điểm : không thể viết bồi bút hay tuyên truyền -propoganda-được ...vì đây là diễn đàn phượt. :D..nơi chia sẻ kinh nghiệm cũng như cảm xúc-cách nhìn của phượt tử..Còn gì chán bằng khi chúng ta suốt ngày nghe nhạc mo no..xem ảnh chuẩn..Còn nếu có ý kiến gì gắn với chính trị, hay thô lỗ thì admin tự xử theo qui định đi---đao to búa lớn làm gì cho mất vui.
Đề nghị Admin tiếp tục cho đăng bài viết của bạn và tôi rất mong những bài viết tiếp theo .(c)

Xe Lu
16-01-2011, 14:08
Xin được một lần nữa cám ơn Rocketium đã bỏ công sức viết lại, chia sẻ với diễn đàn những trải nghiệm thực tế của bạn ở Thượng Hải và Manila.

Bạn viết rất duyên. Ở topic này, cho đến giờ, dù chưa một ảnh chụp nào được Rocketium đưa vào nhưng những hình ảnh về cuộc sống ở các đô thị này đã hiện lên vô cùng sinh động. Từng nơi bạn đã qua như hiện lên trước mắt. Mình có cảm giác như được xem một bộ phim ngắn, như là một người bạn được đồng hành cùng Rocketium, được nghe bạn tỉ tê tâm sự với những nhận xét hóm hỉnh, sâu sắc.

Bạn hãy tiếp tục viết theo cách của bạn. Mình mong được đọc tiếp những bài viết như thế này của bạn về Manila, cũng như những nơi khác mà bạn đã từng đi qua.(c)(c)

PHAM-PEK
16-01-2011, 20:07
Hôm mình ở Tây Tạng, đúng vào dịp diễn ra Shotun Festival tại Drepung Monastery. Người đông như kiến, chen chúc, xô đẩy, giành giật, quát mắng và đôi khi cả chửi bới lẫn nhau. Đoàn mình thất lạc tứ tán khắp nơi, phải đi bộ về trung tâm Lhasa. Buổi chiều mình vừa sợ vừa mệt vừa ngán ngẩm(chen chúc trên lưng chừng núi, giữa trời nắng chang chang, tận mắt nhìn thấy có người lăn xuống núi), vì thế quyết định ở khách sạn, kô đi nữa, vậy mà đến tối gặp lại nhau, các bạn đồng hành người Đức, Đan Mạch và Mỹ lại vô cùng hỉ hả, nói sao mình bỏ phí mất một buổi thú vị như vậy. Họ cực kỳ vui thích khi được tham gia chen lấn, trong khi mình thì "kinh hoàng" không hề kém Rock.

Nhưng nếu mình nói là dân Tây Tạng thế này thế kia, chắc ở đây sẽ không ít các bạn đã từng Phượt đến Tây Tạng sẽ coi mình như "thầy bói xem voi". Đương nhiên, mình cũng không bao giờ kết luận như thế, mà chỉ cho rằng đây là một điểm nhấn khó quên trong chuyến hành trình về Tây Tạng của mình mà thôi.

Có thể "kinh hoàng và khủng khiếp" đối với một số người như mình, như Rock, nhưng đó lại là "Đông phương huyền bí" với một số người khác, ví dụ như các bạn đồng hành trong nhóm của mình vậy.

Joele
19-01-2011, 01:25
Hy vọng được đọc tiếp những gì bạn chia sẻ. Quả thật, tuy lời văn có hơi phiến diện, nhưng đó lại là lời kể cực kì sống động những nơi bạn đi qua. Tiếp đi nhé :D

Riêng về vấn đề censortrip, cũng dễ hiểu cho những bạn bức xúc bài viết của rocketium. Có thể họ đã từng phượt những vùng như thế, nhưng họ cảm nhận những cảnh đẹp và những người bạn rất tuyệt. Nay khi nghe rocketium nói vậy giống như bị dội gáo nước lạnh. Tuy nhiên, như chủ thớt đã nói, cứ thoải mái chia sẻ, đưa ra những dẫn chứng rõ ràng thì tự khắc người đọc sẽ có một cách nhìn đa chiều hơn thôi. Đặc biệt là giúp những người ù ù cạc cạc về SH, Manila như mình :D.

Eddie_AyoLove
25-01-2011, 01:46
@crocketium:cám ơn về bài viết của bạn.mình thấy cách bạn viết rất duyên.Bạn viết tiếp đi.

conlele
25-01-2011, 10:00
Chủ thớt đâu rồi nhỉ?
Đừng vì censorship mà bỏ cả độc giả chứ!

Rất mong chờ những bài viết độc đáo của bạn đấy.

armyman
25-01-2011, 12:45
Còn e thì sợ Jakatar ạ. Kẹt xe 24/7, hỏi khu nào là khu nhiều hotel cho dân đi bụi thì mất cả ngày, làm gì có vụ đi dạo ngắm phố phường như ở Hanoi, wifi thì charge kinh hồn...
Đi xa mới thấy không đâu bằng quê mình :D

rocketium
15-02-2011, 16:22
;)Appreciate and thanks a lot, friends ;)

Cũng giống chút chút với beng cọoc, manila cực kì sôi động náo nhiệt với... người, bụi, khói, tiếng ồn. Mới 7h sáng, con phố đã rầm rầm xe cộ, tiếng còi, tiếng người huyên náo, nhốn nháo, cứ thế, rầm rập, hối hả. Bước ra khỏi tiệm 7-11, bước ra khỏi thể giới của đêm, lấy hết sức hít một hơi khoan khoái, hả hê cho vụ xử trí lanh lẹ có phần may mắn của mình đêm qua, xốc lại cái balo trên lung, nhiệm vụ đầu tiên là tìm phòng trọ cái đã. Thật may mắn, người nơi đây nói tiếng anh rất khá, hầu như ai cũng nói được, dù là người bảo vệ, đi đường,… và tất nhiên ai cũng sẵn sàng dành thời gian để tận tình hướng dẫn mình, đương nhiêu là sau đó, có hỏi tiền bồi dưỡng hay không là tùy thuộc vào mình chọn người nào để hỏi :D

Ghi xương khắc tủy rằng cứ thấy súng là an toàn, bởi vậy cứ thấy chỗ nào có súng là tung tăng sán vô (không lường rằng nếu có bất trắc thì toi vì tên rơi đạn lạc :D) Túm được chú bảo vệ mặt mũi hiền lành, hối hả phân giải trình bày là tao đến đây từ đêm qua, tìm mãi quanh đây mà ko có khách sạn nào vừa phải, phiền mày recommend tao chỗ nào với. Him rất nice, him xì xồ rằng khu mày đang đứng đây là trung tâm ăn chơi, du lịch, nên khá đắt đỏ, qua khu bên cạnh đi, giá cả hợp lí hơn. Và him recommend mình là nên đi taxi cho tiện, cũng gần thôi, đi bộ thì không biết đường. Thế là him dẫn mình xuống lòng đường (vẫn mang theo súng), chộp lấy một cái taxi theo kiểu phim hành động. him đợi mình lên xe, rồi dặn đò driver bằng tiếng bản địa. Mình cảm ơn rối rít rồi thở phào, nhẹ nhõm ngắm phố phường qua cửa taxi (không kiếng)

Hình như có cái gì đó không ổn, anh bảo vệ có nói là qua khu bên cạnh giá phòng sẽ rẻ hơn, tức là phải qua khu ít sầm uất hơn, mà sao taxi càng chạy càng thấy nhà cao tầng, sạch sẽ đẹp đẽ, mình ngờ ngợ khi rằng xe đang chạy vào khu tài chính của city, sao nhiều bank thế, úi, hay cha này chở mình chạy xuyên qua city ah? Thế là lò dò đánh tiếng hỏi tên taxi sao lâu thế, hồi nãy him kia nói là gần lắm mà, hắn cười nhăn nhở nói sắp tới, sắp tới rồi. Thôi tặc lưỡi tự an ủi thế giới ban ngày chắc khác ban đêm, đừng tự lo lắng quá :D

15 phút nữa, trôi qua, taxi ra khỏi khu downtown. Và ôi, đây có lẽ đúng là cảnh tưởng mình muốn thấy, cuộc sống thật của người dân lao động. Những âm thanh chói lọi dội thẳng vào tai, mùi ngột ngạt hôi hám xộc lên mũi, chỉ trong nháy mắt, mặt trái của những khu downtown lồ lộ hiện ra, xe xóc nảy người, mặt đường nhớp nhúa bởi không phải rác, mà là rác đã phân hủy, nhà cửa hai bên đường đen xạm, nhếch nhác, trơ lớp bê tông vôi vữa, nhưng rất cao, dày đặc, lộn xộn, lố nhố, thụt ra thụt vô. Tuyệt nhiên không có một chiếc lá xanh nào. Cái không gian tù túng, xám ngoắt , được khuấy đảo lồng lộn bởi người và xe, tiếng ồn bị giam chặt vọng đi vọng lại, cộng hưởng hết mức. Có thể vì cuộc sống bon chen, hoặc gì đó, khuông mặt ai cũng hằm hằm, lạnh tanh, mang lại cảm giác rờn rợn. đột nhiên mình lạnh gáy, sợ, lại sợ, đồng nghiệp mình nó dặn tuyệt đối không đi vào khu dân cư lao động, và nhất thiết là đừng để người ta biết mình là người nước ngoài. Mệt quá, cả đêm không ngủ, giờ cái đầu lại căng lên tính kế thoát thân…

Yến siêu ngố
15-02-2011, 16:59
Malina chưa đ nhưng Shânghi quả thật là kinh hoàng! Vốn đã không thích lắm phong cách người Thượng Hải nhưng Thương Hải đã cho mình nhiều kỉ niệm không muốn nhớ! Trộm vặt, chát chúa, chen lấn xô đẩy, ồn ào! Mất lens 70-200 canon ở đây nên vẫn tiếc :D

Cả Trung Quốc chỉ thích ý thức người dân ở Thiên Tân (Tenjin)!

rongbay64
15-02-2011, 18:33
Hi hi..bạn Rocketium viết hay và hồi hụp như phim hành động vậy...tuy nhiên lâu quá : qua cả 1 năm mới được thêm một đoạn ! Bớt chút thời giờ viết tiếp nhé...đang nóng trong người đấy.

rocketium
15-02-2011, 18:55
@rongbay64: Thanks bạn nhiều nhé, mình cũng muốn viết chứ, nhưng mỗi lần chạm tay vô bàn phím, lại phải nghĩ coi viết thế nào cho "phù hợp" thì tự nhiên mất tiêu hứng thú, viết không nổi. Chuyện nọ xọ chuyện xưa, bởi vậy mà chuyện viết lách, đàn sáo hát ca, tranh ảnh, tượng tẽo ở "một số xứ" có cái nào ra hồn đâu. :(

Mà sẽ cố gắng... sống chung với lũ ;)

rongbay64
15-02-2011, 20:23
Hoan hô ! Bạn Rocketium phản hồi nhanh như..rocket !!!!
Bạn đừng mất hứng vì việc viết sao cho " phù hợp " ...( việc viết hoa , đủ dấu...gõ mãi là quen ý mờ..). Mình nghĩ việc chia sẻ thông tin + cảm xúc riêng cho các phượt tử khác là rất cần thiết vì rất nhiều người chưa đi..nên chưa biết, hoặc là đã đi rồi nhưng lại vào thời điểm khác , hoặc lại chú ý đến một khía cạnh khác ..nên cảm xúc + ấn tượng cũng sẽ khác. MOD nhà cũng kô khó tính lắm đâu ( bằng chứng là các bài viết của bạn và các comment vẫn tiếp tục được đăng..)
Nhân tiện bạn kể về MRT--Metro làm mình nhớ đến hai kỷ niệm khi đi metro ở Nga--thời mình là sinh viên mới lớ ngớ sang :1. vào giờ cao điểm thì MRT ở Nga cũng đông người lắm. Mình cũng thường được tự cuốn vào trong toa và được tự nhả ra ngoài ( may mà đa phần người Nga họ xức nước thơm ( odecolon ), nên cũng kô đến nỗi chết ngạt .Hôm đó tàu đang chạy nhanh thì bỗng phanh gấp ( chắc phải dừng lại tránh đoàn tàu khác )..người trong toa dúi về phía trước , điện tắt...nhưng vì đông người quá nên mãi cái khối người ấy chưa hồi trở lại trạng thái ban đầu. ..vài phút qua đi ..điện bật trở lại...khối người vẫn bị nghiêng về phía trước. Bỗng một tiếng kêu ấm ức thốt lên phía đầu toa : này ! anh thanh niên. anh còn định nằm trên người tôi bao lâu nữa ??
Mọi con mắt đổ dồn về phía có tiếng kêu..hóa ra anh thanh niên cao to -đẹp zai bị khối người ép đè lên bà cụ ( ép hờ thôi )..mà bà cụ thì..xấu như phù thủy cưỡi chổi vậy !!! ( mốc xanh lên ấy ). Mọi người tủm tỉm quay mặt đi ;chắc mọi người đều nghĩ : bà ấy phải thích mới phải.!!!
2. Thời ấy an ninh bên Nga rất tốt nên sv bọn mình rất thích đi metro và hay chơi về muộn .Hôm đó đêm mình mới lên tàu ..toa thì vắng vẻ .Đến bến sau thì tự dưng có một cô gái xinh như thiên thần đến ngồi ở băng ghế đối diện--xinh lắm cơ , mọi đường nét -tỷ lệ đều đẹp một cách hoàn hảo ,như tranh thời phục hưng của Mikenlăngiêlô vậy.Nàng thì cứ thản nhiên nhìn tàu , còn thằng bé thì cứ mụ hết cả người đi đến nỗi nàng ra khỏi tàu lúc nào mà kô biết..cứ thế đi đến hết bến MRT..và được thông báo : đây là chuyến tàu cuối cùng !!!

pvnguyen
15-02-2011, 22:45
Bạn Rocketium sống ở Việt nam mình chắc cũng vất vả lắm..

Đi du lịch thì nên nhập gia tuỳ tục :)

conlele
15-02-2011, 23:28
@pvnguyen: Mình khoái cá tính của Roketium, nhưng pvnguyen nói rất có lý.
Có lẽ rocketium sẽ là người rất cô đơn
Cô đơn vì rất khó kiếm người hiểu mình
Và có thể: cô đơn ngay cả khi ở trên mảnh đất Việt Nam của mình!

Nhưng nói gì thì nói, mình vẫn thích các bài viết của Rocketium. Dám nói điều mình nghĩ = đó là hơn cả sự can đảm!

rocketium
16-02-2011, 12:09
Này, mày làm ơn chở tao quay lại chỗ cũ được không, tao rớt đồ lúc hỏi đường rồi :)
Sure, no problem. Xe quay đầu, cũng chỉ trong chốc lát, lại xuyên qua khu tài chính, giờ mới có dịp ngắm nghĩa kĩ càng khu này. Quy hoạch khá tốt, kiến trúc đậm nét phương tây, màu sắc nhẹ nhõm, kết hợp kiểu nhà vườn nên cảnh quan hết sức sang trọng kiểu cách. Mà không sao lí giải nổi, ở những thành phố khác mình qua, luôn có những vùng đệm, chuyển tiếp một cách hài hòa, nhưng ở đây lại hoàn toàn khác, giống như mình lật bàn tay một cái, dễ dàng thấy cái mặt bên kia.

Mày cho tao xuống đây đi tìm đồ, chút tao kiếm mày sau. Cắn răng trả tiền taxi mà không dám kêu la, cười tươi, cảm ơn. Mệt mỏi đi vô tiệm fastfood, mua cái hamburger, lặng lẽ ăn, không dám nhìn ai. Tự nhiên bực bội nổi lên, thấy căm uất, cái gì đẩy con người tới những góc tối của đời người thế? Mình vẫn tin rằng bản chất con người không xấu, vì cuộc sống, vì xô đẩy, người ta buộc phải vậy để tồn tại.
- Tao có giúp gì được mày không? Thằng bé nhân viên trong quán đồ ăn hỏi mình.
- Ờ, tao tới đây du lịch, mà chưa tìm được phòng trọ, khu này mắc quá.
- Để tao hỏi giùm cho.
Him ngoắc mình đi theo. Theo liền, chả ngần ngại gì. Đi qua 3, 4 căn nhà, him dừng lại, nói chuyện với 2 cậu chàng khác ngồi trước cửa một tiệm gì đó, rồi him bảo mình đi theo một nhóc trong số đó. Mình nghiêng người cảm ơn rồi đi theo thằng ku. Nó dẫn mình đi qua một con phố, rất đẹp, xe cộ không nhiều, biệt thự cổ sân vườn xen lẫn nhà lụp xụp, tiếng xe chạy rền rĩ lẩn khuất trong những bụi cây xanh mướt trong nắng sớm. Thằng nhóc dừng lại trước một căn nhà, có biển, nhưng mình không đọc được, him ra hiệu là tới rồi, mình cảm ơn, rút ví định lấy ít tiền cho nó. Nó nhoẻn miệng cười, xua tay rồi bước đi. Thú vị thật. Mọi thứ đan xen, chằng chịt, không giới hạn, không khoảng cách.

Ngay lối vào là một chiếc bàn nhỏ, Gã bảo vệ kiêm tiếp tân, mặt mũi bặm trợn, gõ gõ những đầu ngón tay xuống bàn, có lẽ là theo nhịp một bài hát nào đó. Mình chủ động hỏi tao muốn thuê phòng. Him hỏi mình thuê mấy tiếng. Oái không ổn rồi, Cho tao lên coi phòng được ko? Oki. Cầu thang lên lầu bằng gỗ, hẹp, tối, hơi sợ chút, nhưng vẫn bước lên. Hết cầu thang là cái hành lang chia làm hai. Ngay chính giữa có cái bục nhỏ, để một hộp … bao cao su. Khà khà, biết rồi nhá, đây là nhà nghỉ kiểu fastfood dành cho người… có thu nhập thấp. Phòng chỉ có một cái quạt máy với cái giường, ngoài ra không có gì hết, tất cả đều hết sức … fastfood, thậm chí tường vách chỉ là những tấm gỗ ván mỏng. Nếu mình về đây ngủ vài tiếng ban đêm, ngày đi chơi thì hầu như không tốn tiền lắm nhưng ở đây mà nghe “noise” thì sao mà ngủ được :D . Cảm ơn rồi đi tiếp, tự nhiên thấy thú vị, khám phá một cái mới lạ, cũng same tình dục thôi, nhưng người ta không bỏ quên những người có thu nhập thấp :D

Rồi cũng tìm được phòng ks, ngay khu phố đó, hơi mắc tí, nhưng cùng đường roài :D. Tắm xong lăn ra ngủ một mạch rồi lò mò đi ăn trưa. Phố xá trở nên náo nhiệt hơn bao giờ hết, người ở đâu đổ ra đường nhiều thế không biết, và đương nhiên, súng cũng vì thế mà nhiều theo. Đứng trước mỗi cửa hàng, dù là tạp hóa, đồ ăn nhẹ …. Đều có một người bảo vệ đeo súng. Không khó lắm để tìm được một cái ATM. Không có bảo vệ như những hàng quán, mà là cảnh sát, mình đoán vậy, vì cách họ vũ trang. 3 – 4 cảnh sát đứng quanh một quầy ATM, súng lục giắt lưng quần thì đương nhiên rồi, nhưng ấn tượng hơn là khẩu súng máy ốm chéo ngực, rồi các phụ tùng khác trên người. Hic. Má ơi, chắc chắn không phải để làm cảnh rồi, phải thế nào thì mới thế chứ, tự nhiên thấy hoảng sợ, lỡ bất trắc, tên rơi, đạn lạc, hay vô tình thành con tin thì sao nhỉ :D

Trước giờ đi đâu, chả bao giờ lên kế hoạch hay chuẩn bị gì, tới đâu hỏi đó, vì mình thích tương tác với con người (hỏi đường, tìm hiểu cuộc sống, lối sống, văn hóa) mình chả tin vào sách vở, hướng dẫn này nọ, có chăng tham khảo qua thôi.

Quanh quẩn đi chơi shoping mall, đường phố, ngắm người, ngắm xe, ngắm cả súng nữa. :D à, có một điểm không thể không nhắc tới ở Manila, đó là transportation. Họ không có những ông vua đường phố kềnh càng, giành đường, bóp còi, tranh khách, giành lượt. Họ cũng không có tới hàng triệu triệu xe 2 bánh gắn máy đua nhau bóp còi inh ỏi, lấn tuyến, vượt đèn, đỏ, luồn lách để tiết kiệm từng giây từng phút nhưng lại sẵn sàng dừng xe cả tiếng đồng hồ để xối xả ném vào mặt nhau nhau những từ tục tĩu nhất vì một cái va chạm nhỏ, họ không có. Manila, rất khó hiểu, súng ống nhiều thế, không quá giàu có như những thủ đô khác, nhưng lại phảng phất hương vị của sự văn minh, nhường nhịn, xếp hàng mặc dù lúc nào cũng hầm hập hơi người, và ngồn ngộn xe túc túc. Kết hợp giữa bus và xe gắn máy, kết hợp giữa phương tiện cá nhân và công cộng, túc túc ở Manila không kềnh càng như xe bus, vẫn giúp giảm phương tiện cá nhân, mà ko thua xe máy vì có thể tới mọi đường phố, ngõ ngách (nếu không nhỏ quá). Túc túc là tên gọi của khách du lịch dành cho nó, tiếng địa phương khác, nhưng mình ko nhớ. Basically thì giống với túc túc bên beng cooc nhưng bự hơn, dài hơn, khỏe hơn :D chừng 2 - 3 lần. Chạy tuyến đường cố định giống xe bus chứ không vô tư như BKK, và rất rẻ, lên xuống chỗ nào cũng được, dăm ba phút một chuyến, vô cùng tiện lợi. Hai hàng ghế băng song song, ngồi chừng được 12 – 16 nhân. Người lên sau thả vài đồng xu vào lòng bàn tay người kế bên trong, cứ thế, chuyền tới tay lái xe ở khoang phía trước, rồi tiền thối lại truyền ngược lại, ấn tượng là không ai phải căng mắt ra để tracking coi tiền mình chuyền đi thế nào. Xe có mui, để trống bốn phía, có thanh tay vịn phía trên, lưng mình hơi dài, nên phải khom xuống nghiêng đầu mới nhìn ra ngoài được vì cái mui nó cong xuống tới thành xe. Chỉ có thể nói là amazing. Chả hiện đại gì, rất thô xơ, trời nắng như đổ lửa, nóng bức nhưng không có cảnh cau có hằn học, bực bội, xô đẩy gì hết. Có cái là mọi người ai cũng ôm chặt túi vô lòng, nhưng lại không hề có dấu hiệu nghi ngờ, đề phòng, cảnh giác gì người bên cạnh. Thích thật. Mấy lần đánh liều tính quay lại khu mà taxi trở qua lần trước coi thêm tí, nhưng thấy chùn, nên thôi.

conlele
16-02-2011, 12:30
Túc túc là tên gọi của khách du lịch dành cho nó, tiếng địa phương khác, nhưng mình ko nhớ. Basically thì giống với túc túc bên beng cooc nhưng bự hơn, dài hơn, khỏe hơn chừng 2 - 3 lần. Chạy tuyến đường cố định giống xe bus chứ không vô tư như BKK, và rất rẻ, lên xuống chỗ nào cũng được, dăm ba phút một chuyến, vô cùng tiện lợi. Hai hàng ghế băng song song, ngồi chừng được 12 – 16 nhân.
Hồi đi Pattaya cũng có xe kiểu này. Tiếng Thái gọi là song-thẻo (dịch ra hình như là 2 hàng, ý là 2 hàng ghế thì phải).
Mình nhớ là họ dùng dòng xe pick-up của Isuzu rồi độ lại thành 2 hàng băng ghế.
Khách lên xuống chỗ nào cũng được, xe đều tấp vào lề cho khách lên xuống.

Boeing777
16-02-2011, 12:51
Nghe chừng vụ Manila này hấp dẫn đây, bao giờ phải làm một chuyến để thử cảm giác mạnh

7777
17-02-2011, 23:05
Đây là phương tiện chở khách phổ biến tại Philippines, nhân viên KS nơi mình ở bảo không nên đi nếu không có HDV hay bạn Philippines đi cùng, vì dễ bị khống chế bằng dao hoặc súng để bắt cóc.

http://i451.photobucket.com/albums/qq235/hocap_photos/7f85c0cf.jpg

http://i451.photobucket.com/albums/qq235/hocap_photos/50c78382.jpg

http://i951.photobucket.com/albums/ad357/taalphilippines/IMG_0038.jpg

rocketium
18-02-2011, 08:49
Hic, bắt cóc cơ ah. Cái vụ taxi mình cũng thấy ngờ ngợ, nhưng chẳng có căn cứ gì :D

June
18-02-2011, 13:08
Đây là phương tiện chở khách phổ biến tại Philippines, nhân viên KS nơi mình ở bảo không nên đi nếu không có HDV hay bạn Philippines đi cùng, vì dễ bị khống chế bằng dao hoặc súng để bắt cóc.



Tôi nghĩ là nhân viên khách sạn nào ở Philippines cũng nói thế này và khách du lịch cũng nghe theo thì loại phương tiện giao thông rất phổ biến và rất thú vị này của Philippines và ngành công nghiệp sản xuất Jeepney của Philippines phải dẹp tiệm!

Cá nhân tôi thấy vé đi jeepney rẻ và luôn cố định, lái xe buộc phải có bằng lái, thông tin về các tuyến đường và số mobile của tài xế đều có trên thành xe. Tôi đã đi jeepney để dạo khắp các phố ở Manila nhiều lần, cũng từng nếm mùi gió bụi trên đường đi Pinatubo, Sagada, Batad và Banaue cùng các bạn khác, cảm giác cũng rất thú vị (mặc dù nếu đi đường núi thì rất xóc). Tôi nghĩ trên đất nước mà súng được cho phép sử dụng hợp pháp ở khắp nơi như Philippines thì không nhất thiết phải trên jeepney mà trên bất cứ phương tiện giao thông nào hay ở bất cứ chỗ nào, địa điểm nào cũng có thể bị đe dọa, nên nói là đi jeepney không an toàn chưa khách quan lắm.

JinBui
22-02-2011, 18:29
Theo cảm nhận thì mình thấy crocketium là người sống hướng nội!!Mà hướng nội thường có chất nghệ sĩ,không biết có đúng thế không bạn :D ??
Mà sao Philippines cũng thuộc ĐNA mà sao chi phí du lịch lại mắc hơn các nước khác nhỉ???

rocketium
22-02-2011, 21:36
Có chút xíu :D
Mình so với VN đó, còn so với các nước trong khu vực mình nghĩ là cũng okie, ko mắc. :)

NguyenCannon
22-02-2011, 23:37
Bác Rocketium chắc ít ra cũng phải từng sống ở nước ngoài một thời gian?

Tôi mỗi lần về VN thì những ngày đầu ra đường đều có cảm giác bất an, căng thẳng, bức bối. Phải một vài tuần sau mới thấy bình thường trở lại.

Đọc bài của bác Rock như thấy lại hơi thở căng thẳng này :)

Nhiều bác sống mãi một nơi chắc sẽ khó biết cảm giác này.

Chuyện của bác Rock không phải hấp dẫn mà... vô cùng hấp dẫn :)

bluesky85
25-02-2011, 16:04
Chưa từ tới Shanghai nên không biết cảm giác "kinh hoàng" ở đó như thế nào, tuy nhiên, Manila thì không "hoảng sợ" lắm đâu... Tớ thích dùng 1 từ khác để nói về Manila...

Gửi bạn @roketium một chút xíu cảm nhận về siêu đô thị nằm bên bờ Manila, thủ đô đảo quốc Philippines, trích từ My Facebook:

Đảo quốc Philippines, muôn mặt cuộc sống (2)
by Phương Nguyễn on Wednesday, February 9, 2011 at 5:58pm.

Hỗn loạn Manila...


Ngay từ lúc nghiên cứu lịch trình và book vé máy bay, tôi đã không có cảm tình với siêu đô thị Manila (Metro Manila), thủ đô Philippines. Với hơn 10 triệu dân, thành phố khổng lồ đang phát triển tột bực nằm bên bờ vịnh Manila chắc chắn chứa đựng trong nó sự hỗn độn một cách hiển nhiên. Tôi từng 2 lần đến Bangkok, 2 lần ghé ngang Kuala Lumpur, hơn 1 lần lang thang Phnom Penh và chắn chắc sẽ còn thăm lại Manila nếu muốn du hí Philippines lần nữa. Trong số các thủ đô kể trên, đáng chán nhất chắc là Manila.

Một Manila ồn ào, hỗn loạn hiện ra ngay trước mắt, trong màn đêm nhập nhoạng, hiu hắt ánh đèn đường lên những khuôn mặt ngáy ngủ xạm đen vì cuộc mưu sinh. Chúng tôi lạc lối giữa một khu chợ đêm tồi tàn nằm dọc trên đại lộ Roxas, cung đường chính dẫn từ phi trường quốc tế NAIA về khu trung tâm hành chính và bờ vịnh Manila. Bác tài người Philippines lấp bấp mấy câu tiếng Anh không ai hiểu nỗi trong cái nhìn ngao ngán của đám khách lờ đờ mới từ lục địa bên kia bờ biển Đông bay sang. Bốn giờ sáng, tiếng còi xe inh ỏi, tiếng cười nói ồn ào, tiếng rao bán hàng lao xao và tiếng nhạc xập xình trong những cặp loa lề đường vang lên vẳng vẳng bên tai, chúng tôi không có lấy 1 dòng địa chỉ khách sạn ngoại trừ mấy lời hướng dẫn sơ sài được copy về từ website. Quả thật ấn tượng ban đầu không mấy tốt đẹp!

Tờ mờ sáng, sau một hồi lang thang khắp hang cùng ngõ hẻm, đến khi tìm được vị trí hostel thì mấy đôi chân cũng đã rã rời, lúc đó mới biết khu phố mình trú ngụ là Baclaran, một quận nhỏ là khu vực tiếp giáp giữa Pasay City và Paranaque City (Metro Manila chia thành nhiều city nhỏ, là các thành phố vệ tinh cho khu trung tâm City of Manila). Nơi đây có một khu chợ địa phương khá tấp nập cùng vô vàn các tiệm thức ăn nhanh nhan nhản khắp nơi. Baclaran cũng là đầu mối của một line LRT (metro) chạy thẳng vào khu trung tâm thành phố.

Vậy là cũng tới được Manila, và cũng không ngờ rằng thời gian lưu trú và thang thang ở thành phố hỗn loạn này kéo dài hơn dự tính... Nhưng trước hết, ổn định chỗ ngủ xong, ăn sáng qua loa và bắt đầu hòa mình vào dòng tấp nập để tìm đường lên thăm viên ngọc của cao nguyên Luzon: Taal Lake!




---

* Đi lại ở Manila, kinh tế nhất là phải biết kết hợp giữa các line LRT và MRT (metro) và các tuyến zeepney, local bus, tricyle nhan nhản khắp phố. Bến xe trung tâm cho tất cả các phương tiện trên chính là trục giao lộ EDSA, từ sân bay, có những chuyến shuttle bus liên tục chở khác về đây với giá 20PHP/lượt. Từ đây, có thể đi về Intramuros, China Town hoặc vịnh Manila bằng line LRT vàng (xem bản đồ kèm theo); hay bắt line MRT đi tới thành phố Makati sầm uất, hoặcđi thẳng lên bến xe bus liên tỉnh phía Bắc... với giá từ 10 đến 40PHP tùy theo đi các ga nào. Tham khảo bản đồ các tyến metro ở Manila: http://www.johomaps.com/as/philippines/manila/manilametro.html



* Chúng tôi book trước phòng ở Manila International Youth Hostel (MIYH), nằm trong 1 con đường nhỏ cắt đại lộ Roxas và rất gần ga LRT Baclaran. Đi từ sân bay về đây bằng taxi sẽ mất khoảng 160PHP, cách EDSA khoảng 1,5km có thể đi bằng bus hoặc zeepney rất tiện lợi. Giá phòng 4 giường đơn là 2.000 PHP/đêm; nếu ngủ dorm giá là 200-300PHP/người/đêm. Chất lượng phòng trên trung bình, có máy lạnh, nước nóng. Tham khảo: http://www.manilayouthhostel.com/

...

bluesky85
25-02-2011, 16:20
Một số hình ảnh về Manila...

http://farm6.static.flickr.com/5291/5476103998_8f42b76b13_z.jpg
EDSA - nốt giao thông quan trọng, nơi có nhà ga các tuyến LRT và MRT (metro), các bến bus, zeepney... cũng tập trung nơi đây.

http://farm6.static.flickr.com/5019/5476103646_f2fe6250b5_z.jpg (http://www.flickr.com/photos/phuongphoto/5476103646/)
Tricycle, một trong những loại phương tiện phổ biến ở Philippines...

http://farm6.static.flickr.com/5260/5476103242_db965ea67b_z.jpg (http://www.flickr.com/photos/phuongphoto/5476103242/)
Chiếc zeepney đầy màu sắc...

http://farm6.static.flickr.com/5296/5476106550_ac851c93e2_z.jpg (http://www.flickr.com/photos/phuongphoto/5476106550/)
Trong một chợ cá ở khu Baclaran...

http://farm6.static.flickr.com/5291/5475510987_d0a1d63e45_z.jpg (http://www.flickr.com/photos/phuongphoto/5475510987/)
Tất bật buổi sáng...

Quỳnh Hoa
29-03-2011, 16:01
Thanks mọi người chia sẻ quan điểm nhé! Như mình nói từ đầu bài viết, chỉ là cảm nhận cá nhân, không hẳn là đúng. Mà cảm nhận thì có nhiều góc độ.
Mình shock là vì ngay trước khi tới Shanghai, mình đang sống ở Penang, (60% dân số là chinese) người dân ở đây cũng làm mình shock văn hóa, bởi vì họ mở ra trong mắt mình một cuộc sống (thực tế chứ không phải trên giấy) quá đỗi văn minh, hoàn toàn khác biệt với nơi mình sinh ra lớn lên. Cái này gọi là shock văn hóa ngược.
Đúng là không ăn đời ở kiếp ở đó, nên không quan trọng lắm, ... đây cũng là một quan điểm góp phần làm cho những cái xã hội kiểu đó lộn xộn, bởi vì ai cũng nghĩ, không phải việc của mình, mình đâu có sống ở đây đâu, mình đâu có gắn bó với nơi này đâu...nên chỉ nghĩ tới cái ngắn hạn, có lợi cho cá nhân mà thôi.
Chẳng hề khó hiểu với mình để tìm lý giải cho những behavior đó, đây ko phải là diễn đàn về lịch sử hay xã hội, nên mình không muốn đề cập tới. Dù sao, chuyến đi cũng là một trải nghiệm thực tế thêm cho mình về cái kiểu xã hội "thiên đường". Tất nhiên có hàng tỉ lý do để biện minh, nào là đông, nào là dân nhập cư, nào là vội, nào là mệt,... Nhưng cái mình sợ nhất đó là giá trị con người bị coi rẻ, như bạn gì ở trên nói, do đông quá, mình chậm nên chịu, vậy những người tàn tật yếu đuối là bị loại ra khỏi xã hội sao? ở Taipei, xe bus còn nghiêng được để cái sàn thấp xuống cho người đi xe lăn lên. Người mù được nhân viên trạm MRT dắt lên, dắt xuống tận nơi. 800,000 người tụ tập về cái tòa nhà 101 để coi pháo hoa, thế chắc được gọi là đông rồi, (mình đoán phần lớn không phải người gốc Taipei, vì đồng nghiệp mình nói tới chinese new year là Taipei vắng vẻ lắm, vì ngươi ta về hometown hết), nhưng vẫn hai hàng trước cửa lên xuống tàu, chừa khoảng trống ở giữa cho người get off (dù biết chắc chẳng ai xuống), mình thấy người ta missed 5 -6 chuyến tàu vì đông quá, không lên được, nhưng chẳng thấy ai cằn nhằn, chẳng thấy ai chen lấn. Không lẽ những nơi văn minh chỉ có thể là những nơi không đông dân? không vội? không mệt mỏi?
Ngay sân bay Teipei, có cái quầy landing visa dành riêng cho Hongkong and Macao citizen, tức là cứ bay tới đi, chìa cái passport ra đóng dấu visa là oke. Còn dân đại lục, dù là từ Beijing or Shanghai, muốn xin visa du lịch vo Taiwan ko dễ chút nào, không lẽ là vì HK, MC giàu hơn BJ,SH? hay ở HK, MC thì dân cư ko vội, ko có nhập cư …
Ở cái thành phố ngàn năm văn vật gì gì đó, người ta cũng lý giải là do dân nhập cư nên lộn xộn. Vậy người Shanghai gốc có đi quét rác, móc cống, làm công nhân... được không? tức là những người này là một phần thực thụ không thể thiếu của thành phố đó. Càng không thể lý giải họ thiếu học, không lẽ chỉ trong trường đại học mới dạy cách xếp hàng ở chỗ công cộng? những cái social behavior này, không có một trường nào dạy hết, mà chính xã hội dạy cho người ta, và theo chiều ngược lại, con người tương tác tạo nên xã hội... Như mình, tạm gọi là có chút học thức, mà hồi mới qua taipei, thản nhiên đứng trên thang cuốn vô tư, bỗng giật mình, cái thang cuốn xuyên xuốt 3 tầng hầm của MRT chỉ có mình đứng thế, quan sát ra mới thấy, người đứng thì đứng hết về phái tay phải, chừa cái bên trái cho ai vội thì walk up or down, có trường đại học nào dạy cái behavior đó đâu. đứa trẻ nhỏ cũng biết cái rule đó, đâu cần phải học cao gì đâu.

Anyway, rất cảm ơn và welcome mọi người chia sẻ quan điểm.

Bạn có vẻ tiêu cực quá, bây giờ ở một thành phố phát triển và du nhập dân tứ xứ thì tất yếu là có chen lấn xô đẩy. Đó là hành vi của những người nông dân ít học, nhưng họ cũng là con người với những đặc trưng vùng miền, như chúng ta vậy. Còn nhiều cái để khám phá, mình không biết tiếng của họ, lại càng khiến cho việc đánh giá có phần phiến diện.
Tây họ sang VN cũng rất sợ gặp những cảnh tương tự: chửi bới, đeo bám khách hàng, móc túi, chen lấn, nói thách, ...
Tóm lại là đi thì phải chấp nhận có những điều không thoải mái, trừ phi bạn chọn trước điểm đến theo ý mình, có mặt bằng ý thức xã hội cao.

manchester81
29-03-2011, 21:26
Hì, mình mới đi Thẩm Quyến và HK đã thấy đất chật người đông rồi nhưng được cái là ko đến nỗi như bạn tả ở Thượng Hải và Manila. Mà đúng là quảng cáo có khác, chỗ nào cũng hoành tá tràng nhưng đến nơi mới biết là cũng ko đẹp như mình tưởng tượng.

Khi chưa đến Sing, mình suốt ngày nghe ra rả là đường phố ko một cọng rác, một tóp thuốc lá trên đường... nhưng vẫn thấy rất nhiều. Rồi nói ko được mang quá 2 bao thuốc lá, thế mà thằng e nó mang 2 cây thuốc mà có sao đâu ? khi từ biên giới Malay qua ông nào đã trót mua thuốc lá đều phải vứt hết đi còn để lại 2 bao ... khi sang tới nơi mấy thằng e học ở đó cứ phì cười vì tin lời hướng dẫn viên du lịch :D.

Nhưng công nhận là ý thức giao thông của họ rất tốt. :)

Thanks

Summer_Flower44
01-04-2011, 12:11
Khi chưa đến Sing, mình suốt ngày nghe ra rả là đường phố ko một cọng rác, một tóp thuốc lá trên đường... nhưng vẫn thấy rất nhiều. Rồi nói ko được mang quá 2 bao thuốc lá, thế mà thằng e nó mang 2 cây thuốc mà có sao đâu ? khi từ biên giới Malay qua ông nào đã trót mua thuốc lá đều phải vứt hết đi còn để lại 2 bao ... khi sang tới nơi mấy thằng e học ở đó cứ phì cười vì tin lời hướng dẫn viên du lịch :D.

Nhưng công nhận là ý thức giao thông của họ rất tốt. :)

Thanks

Về chuyện ko được phép mang hơn 2 bao thuốc lá vào Sing thì mình nghĩ thế này: Điều này đã được đưa vào luật nhập cảnh của Sing, và dựa trên ý thức tự giác của mỗi người là chính. Nếu may mắn ko bị phát hiện thì thôi, nhưng nếu bị phát hiện thì bạn sẽ chịu phạt :) Mà khách du lịch thì chắc cũng ko ai muốn bị vướng vào chuyện rắc rối phiền phức, thế nên cứ tuân thủ theo luật của nước người ta cho thoải mái tinh thần vậy :)

vovo
02-04-2011, 17:39
Đọc bài tả manila của bạn roketium mình cũng hiểu 1 phần cảm giác gọi là " hoảng sợ" của bạn khi lần đầu đặt chân tới manila. Nhưng thực sự là nó không có gì đáng sợ . Hồi mới qua, cảm giác của mình về manila là 1 nơi hoành tráng, đẹp đẽ, bởi thực sự là thành phố makati rất sầm uất. đường phố đẹp và sạch sẽ, tấp nập ô tô, những tòa nhà cao tầng.
Lần đầu tiên mình đi ra khỏi thành phố đến những khu dân cư lao động, mấy đứa con nít cứ chờ taxi đỗ đèn đỏ là ra xin tiền.,nhìn thấy 2 bên đường những người ăn xin nằm lê lết, đen đúa, họ cứ nhìn chằm chằm vào mình, mình cũng hoảng lắm, cứ giữ khư khư cái túi, vì nghe nói dễ bị cướp giật :)) may mà lúc đó đi cùng với mấy đứa bạn, không chắc cũng ngất hihi
Nhưng nói chung sau nửa năm ở makati rồi, cảm nhận của mình là con người ở đây rất thân thiện, nhiệt tình, cư xử có văn hóa, xếp hàng nhường nhịn nhau, k0 chen lấn xô đẩy, cuộc sống khá dễ chịu. Nếu bạn ở thành phố sầm uất thì chi phí ăn chơi khá đắt đỏ, nhưng bạn đi đến những miền quê thì không đắt tý nào (Cái này cũng bình thường mà). Còn cái taxi, thì bạn không nên bắt tắc xi màu vàng của sân bay vì đắt, taxi trắng là rẻ nhất, nói chung thì giá taxi ở đây cực kỳ rẻ so với việt nam, mặc dù xăng không hề rẻ tý nào (không hiểu tại sao??)
Mình nghĩ là vì bạn chưa có thời gian đi thăm 1 số nơi ở manila nếu không bạn sẽ thấy đằng sau cái hỗn độn, xe cộ, khói bụi đó có 1 sự tĩnh lặng, yên bình đến kỳ lạ. Manila là 1 thành phố đặc biệt đấy chứ.

rocketium
03-06-2011, 08:47
Đúng như vovo nói, hoảng sợ thì có thiệt, vì có bao giờ mình thấy súng ống nhiều thế đâu, mà chỉ lúc đầu thôi, sau lại thấy thích thú :D

toread outdoor
06-06-2011, 21:37
Mình cũng đi qua SH rùi và may mắn chưa gặp tình huống như bạn :D Dù sao cũng thêm 1 kinh nghiệm.

Brown Sugar
26-07-2011, 05:26
Mình đọc bài Thượng Hải, thấy cũng giống như đọc bài nhiều dân du lịch kể chuyện nhà mình hì hì. Mình thì thấy Thượng Hải còn sạch sẽ văn minh chán ( chắc số mình may hay tại đi lâu rồi kỉ niệm xấu đã bay mất) nhưng phong cách Tung Của thì đúng là khó mà ưa được thật. Chẹp: Hi vọng những chuyến đi mới của bạn toàn chuyện vui