PDA

View Full Version : Việt Nam - Vẻ đẹp không còn tiềm ẩn



nguyenhuytam
11-10-2013, 17:46
Một ngày nào đó, tôi ngạc nhiên vì tại sao tôi chưa lập 1 cái topic đầy đặn nào trong phần Du lịch trong nước. Mà lại có 2 cái rất là dài về Châu Á và Châu Âu trong phần Du lịch nước ngoài? Hay tại vì tôi chưa đủ trải nghiệm để có thể viết một cách nghiêm túc? Không, không hẳn. Tuy chưa thể bảo là đã đi "hết", nhưng tôi tin những trải nghiệm của mình ở các miền đất hình chữ S không hề ít. Và ngẫm ra rằng càng đi xa, thì tôi càng thấy quê hương mình đẹp. Đẹp không đủ, còn khác biệt nữa. Hiếm có đất nước nào mà có biển có rừng, có núi đá vôi cao ngất, có thiên nhiên trù phú, có lịch sử ngàn năm, có những cung đường như tơ như lụa, có đồng lúa ngợp trời, thành phố sôi động, quá khứ chiến tranh lẫy lừng, di sản thế giới trải dài...
Thật, vẻ đẹp của Việt Nam đã không còn tiềm ẩn nữa. Mà đã đến lúc tỏa sáng, hội nhập và tự tin hơn rất nhiều trong việc giới thiệu mình ra thế giới.

Qua topic này, các bạn sẽ cùng tôi đi qua mọi miền đất nước. Sài Gòn, Hà Nội, Huế, Đà Nẵng, Sapa, Bắc Ninh, Đà Lạt, Mèo Vạc, Đồng Văn, Quảng Bình, Quảng Trị, Hội An, Thái Nguyên, Cao Bằng, Bắc Kạn, Nha Trang, Hưng Yên, Vũng Tàu, Hà Tiên, Cần Thơ, Bến Tre, Phú Quốc, Tây Ninh, Buôn Mê Thuột, Phan Rang, Cát Bà, Nam Định, Thái Bình...

Bắt đầu bằng Đồng Văn nhé!

Đồng Văn - Thị trấn nằm trong núi

Chuyến đi Sapa tháng 7 làm tôi ấn tượng nhiều đến nỗi quyết định tháng 9 sẽ quay lại nơi đó. Với 1 mục đích duy nhất: nhìn lúa chín. Ai cũng nghĩ tôi điên, vì không có ai từ Sài Gòn bay ra Hà Nội, từ Hà Nội đi tàu lên Lào Cai, từ Lào Cai bắt xe lên Sapa chỉ để nhìn lúa chín. Mà tôi cũng không cãi lại làm gì, vì bình thường tôi cũng khác người rồi haha. Nhưng mà cuối cùng sau khi suy đi tính lại mới vừa đi tháng 7 thôi, và vô tình xem những tấm ảnh những căn nhà ẩn trong núi đá cao chót vót với hàng rào đá chất cao ở Hà Giang thì đã thay đổi ý định. Thế là Hà Giang thẳng tiến...

https://fbcdn-sphotos-f-a.akamaihd.net/hphotos-ak-prn1/s720x720/309115_10150312838441622_1104831535_n.jpg

Sau một ngày ở Hà Nội ăn đám cưới thằng bạn thân, ngồi cafe cùng đám đồng nghiệp cũ ngoài í, thì trời đổ mưa. Hà Nội những ngày mưa gió. Cứ đi 1 chút lại phải dừng lại trú mưa, sao không mưa luôn 1 lần luôn rồi tạnh nhỉ? Buổi tối, đi ra bến xe Mỹ Đình. Xe đi Hà Giang có giường nằm, xuất phát lúc 9h tối. Giấc ngủ đong đưa không tròn từ Hà Nội đến Hà Giang thỉnh thoảng bị cắt quãng bởi những khúc thắng gấp. Nhưng biết sao được, đi như thế này mới tiết kiệm thời gian được. Với lại ở Sài Gòn thì suốt ngày tôi đi Nha Trang, Đà Lạt đêm bằng xe giường nằm. Chỉ cần cuối tuần rảnh rỗi, ai hú là đi. Nhưng trên xe đi Hà Giang thì cảm giác khác. Có 1 phần lo lắng vì trên xe toàn thanh niên dân tộc, mà tâm lý người ở nơi khác đến nên sợ đủ thứ.



5h sáng, tới bến xe Hà Giang. Ngồi nghỉ chưa nóng đít, lại leo lên xe đi Mèo Vạc, đó là 5h30 sáng, khi thành phố Hà Giang còn ngái ngủ trong bóng tối. Chợp mắt được một chốc thì mặt trời ló dạng. Cảm giác đầu tiên là ngộp. Sương mù dày đặc trên những cung đèo. Tôi ghét khói, ghét bị bao phủ bởi cái gì đó. Ngộp nhưng đẹp, đẹp như một khung cảnh thần tiên trong Tây Du Ký. Tôi lơ mơ trong cơn ngủ, thỉnh thoảng bị xe đánh văng sang một bên vì những dốc cùi chỏ. Đường núi chập chùng, sẽ có hình ảnh minh họa sau :) Người trên xe càng lúc càng đông, hàng hóa trên xe càng lúc càng chật. Thanh niên ngồi đầy trên những bao hàng hóa to đùng. Hơi người nồng nặc cộng với đường dốc cua lên xuống vật vã nên chẳng mấy chốc mấy chị em ói khí thế. Một chút nữa thì tôi cũng chung số phận. Tôi - tự hào khẳng định mình nổi tiếng đi xe đò với đơn vị tính trên cả chục tiếng đồng hồ mà tỉnh rụi, vậy mà đi trên cung đường này, mật xanh mật vàng cũng không chịu nổi. Há há...



Đến Yên Minh, 1 thị trấn nho nhỏ trên đường đi, xe dừng lại cho mọi người đi toilet và ăn sáng, tôi chịu hết nổi nên hỏi: Ở đây có cho thuê xe máy không? Không, nên phải ráng mà ngồi tiếp, huhu...


https://fbcdn-sphotos-h-a.akamaihd.net/hphotos-ak-frc1/s720x720/313293_10150312522521622_1088430909_n.jpg
Mèo Vạc đón tôi bằng cơn mưa bóng mây. Một thị trấn be bé thanh bình nằm lọt thỏm trong bốn bề núi đá và mây trời. Mọi thứ ở đây đều chân chất như những người dân tộc sống bình yên nơi này. Dường như ít khách du lịch nên con người nơi đây vẫn giữ nguyên nếp sống hằng ngày của họ. Đi bộ 1 vòng đã hết thị trấn và bắt đầu thấy hoài nghi. Không lẽ chỉ có thế thôi sao? Vậy sao những người đi trước không ngớt lời khen nơi này? Tại làm sao? Không muốn mất thời gian nữa, tôi đón xe ôm đi Đồng Văn. Trời bắt đầu mưa nho nhỏ. Một thằng ku xe ôm người dân tộc chở tôi phóng vèo vèo. Lúc nào tôi cũng nhắc là đi chậm chậm để ngắm cảnh và chụp hình. Và cái gì đến cũng đã đến...



Đèo Mã Pì Lèng hiện ra trước mắt với lớp lớp núi và mây đan xen nhau. Bên dưới là con sông Nga Quế êm đềm trôi. Tôi chỉ thốt lên: Đẹp quá! rồi chụp hình khí thế. Khung cảnh thần tiên này tôi chưa thấy ở đâu, ngay cả ở Sapa cũng không thấy. Tại vì đặc thù địa hình núi đá nơi này hoàn toàn khác với nơi khác. Nơi này gọi là công viên địa chất, toàn bộ là núi đá sừng sững đen ngòm. Cung đường ngoằn nghèo treo vắt vẻo trên triền núi đá. Ngày làm đường, những người công nhân phải treo mình trên dây suốt hơn 1 tháng để phá hoang. Đến đây mới thấy công sức con người đã bỏ ra thật khủng khiếp. Nhìn từ trên đèo xuống, mây bay từng cụm từng cụm như khung cảnh bồng lai tiên cảnh. Tôi nghi ngờ có khi nào Tề Thiên bay ra từ 1 đám mây nào đó? Không khí mát lạnh, tôi phải mặc thêm áo khoác và gỡ nón bảo hiểm ra luôn. Đón gió...

https://fbcdn-sphotos-g-a.akamaihd.net/hphotos-ak-frc1/s720x720/303176_10150295365296622_325469657_n.jpg

Giữa trưa tôi đến Đồng Văn. Một thị trấn cổ be bé cũng nằm trong giữa núi. Thị trấn có đường Phố cổ, có chợ mốc rêu xanh, những con đường chưa đi đã mỏi vì dốc cao. Sau khi ăn vội bát phở chống đói, tôi lang thang đi ra phía đằng sau thị trấn. Lúa vào mùa gặt nên trải vàng. Những căn nhà nấp mình sau rặng tre bình yên, những hàng rào đá cao ngất, những căn nhà gỗ mốc rêu. Tất cả cứ như là một tổng thể hài hòa của 2 chữ thời gian. Không có bóng dáng của du lịch, họ sống như thế và sẽ vẫn như thế. Thị trấn be bé đến độ đi lên đi xuống là hết. Và tôi cũng chẳng cần gì nhiều ngoài đi lên đi xuống...



Một thị trấn bình yên. Buổi tối, tôi đi lòng vòng thị trấn, xem tụi con nít phá cỗ Trung Thu, llên quán Phố cổ uống trà chờ rồi lại đi ăn linh tinh... Giấc ngủ ban đêm thật nhẹ với quyển sách mang theo, khí trời lành lạnh và cửa sổ khách sạn mở ra...



Buổi sáng bị đánh thức bởi tiếng ồn ào của chợ phiên. Nhìn qua cửa sổ, tôi thấy những sắc áo rực rỡ sắc màu. Nhanh nhanh đi chợ phiên thôi nào. Chợ phiên 1 tuần chỉ mở 1 lần vào sáng Chủ Nhật, nên tôi được tận hưởng cảm giác tung tăng đi chợ. Hầu hết người trong chợ là người dân tộc với người Hoa, người Mường, người Dao, người Thái... Có lạc 1 em người Kinh là tui hehe. Nếu hôm đó có ai đi chợ phiên Đồng Văn, sẽ thấy có 1 người đẹp tạo dáng chụp hình điên cùng là tui đóa haha. Người ta bán buôn thì vẫn bán buôn chứ không có làm màu cho khách du lịch coi như một số nơi khác. Tôi ăn sáng bằng món thắng cố của người dân tộc. Tưởng là thịt ngựa và lòng ngựa, ai dè hỏi lại thì là thịt chó. Má ơi, nghĩ sao sáng sớm ngồi ăn thịt chó? Hic, bỏ bữa luôn...



Thị trấn be bé chìm giữa núi. Tôi thích cái cảm giác sống chậm nơi này. Đi chầm chậm, nói chầm chậm và cái cười chầm chậm. Chẳng có gì phải vội vàng nơi này cả. Con người hiền hòa, khung cảnh hữu tình, và thấy mình thật bình an... Có thể vì những lo lắng bộn bề Sài Gòn làm tôi yêu nơi này. Nhưng quan trọng nhất là ở những nơi như thế này, tôi có dịp sống chậm lại, suy nghĩ về những thứ mà nhịp sống hối hả dắt tôi đi không điểm dừng. Sống chậm, để nhìn cuộc đời, và nhìn lại mình...

https://fbcdn-sphotos-c-a.akamaihd.net/hphotos-ak-ash3/s720x720/308566_10150323766211622_1021218308_n.jpg

Cuộc đời là những chuyến đi... Chuyến đi nào cũng thú vị cả... Và những nó sẽ thú vị hơn khi có thể chia sẽ được những suy nghĩ đó cho người khác....

https://fbcdn-sphotos-h-a.akamaihd.net/hphotos-ak-ash4/320026_279581105385844_557108542_n.jpg
https://fbcdn-sphotos-a-a.akamaihd.net/hphotos-ak-ash4/302836_279582852052336_1693187217_n.jpg
https://fbcdn-sphotos-d-a.akamaihd.net/hphotos-ak-ash4/300585_279586395385315_828481225_n.jpg
https://fbcdn-sphotos-g-a.akamaihd.net/hphotos-ak-frc1/311749_279590935384861_1619177476_n.jpg
https://fbcdn-sphotos-h-a.akamaihd.net/hphotos-ak-prn1/311749_279590938718194_1115708115_n.jpg

diladencr7
12-10-2013, 04:11
đánh dấu hóng a

nguyenhuytam
12-10-2013, 12:26
đánh dấu hóng a
Cảm ơn em. Nhanh thôi. Chuyến sau em muốn đi đâu?

diladencr7
13-10-2013, 01:00
Cảm ơn em. Nhanh thôi. Chuyến sau em muốn đi đâu?

A đi đâu cho e theo đó,hehe.k biết khi nào mới đc đi như a,hic

nguyenhuytam
13-10-2013, 23:48
Hành trình di sản Miền Trung

Quyết định thực hiện chuyến Hành trình di sản Miền Trung trong tích tắc, khi nghe Khang nói vé máy bay đi Đà Nẵng hai chiều chỉ còn 2 triệu (ham rẻ). Sau đó chị gái nói tao sắp đi Quảng Bình, về quê anh rể mày cho 2 đứa cháu nghỉ hè, chơi luôn. Đến khi book vé máy bay vẫn chưa có lịch trình cụ thể, chỉ biết phải đi Hội An đạp xe đi tắm biển, đến Huế thứ 7 coi Sao Mai Điểm Hẹn, và đi Quảng Bình để phóng xe máy chở mấy tình yêu bé nhỏ đi Phong Nha, ghé Đà Nẵng thăm vài người quen...



Sau ngày thứ 3 đi làm về, gom nhanh đồ đạc vào 1 balô (vì không có mua hành lý ký gửi, tiết kiệm rứa đó) rồi chạy ra sân bay. Chuyến bay cuối ngày đưa tôi đến Miền Trung xinh đẹp. Nhưng tâm trạng vẫn trong trạng thái mệt mỏi sau 1 ngày làm việc và 1 chuyến bay ngắn củn. Nhà văn Đinh Lê Vũ đón tôi ở sân bay và đưa tôi đi thăm thành phố Đà Nẵng đang ngáp ngủ. Những con đường quen thuộc dù đã không đến 7 năm. Chút nữa thì em heo xuất hiện, trên 1 con Zip vàng chóe và cái nón bảo hiểm cũng vàng nốt. Cái xe xinh tươi ấy chạy bon bon trên đường với tốc độ 20km/h, 1 đám công an 6 thằng bắt tất cả các xe lưu thông trên đường. Tôi run run vì không mang bằng lái xe. Những cái xe bé xinh đến độ mấy thằng công an tránh ra, nhường đường cho anh em tôi chạy qua. Em giải thích ngắn gọn: Chắc nó tưởng mình đi xe đạp điện. Má ơi, quá dữ luôn...

https://fbcdn-sphotos-g-a.akamaihd.net/hphotos-ak-ash4/1003327_10151852891276622_1283275538_n.jpg
https://fbcdn-sphotos-h-a.akamaihd.net/hphotos-ak-frc3/972068_10151852890651622_1521080120_n.jpg

Buổi sáng dậy sớm đi ra biển. Nhà em heo gần sát bên Furama nên đi dạo và chụp hình là đã nhất. Trưa trưa thì bắt taxi zọt xuống Hội An.

"Bấy lâu nay tôi đã ở đâu?" Tôi đã hỏi mình như thế khi nhìn thấy phố cổ hiện ra. Một khung cảnh thật cổ kính, yên bình và khoáng đạt. Cách đây 7 năm, tôi có thời gian công tác Đà Nẵng 3 tháng. Nhưng tôi không hề đặt chân đến Hội An. Trong suy nghĩ của tôi, phố cổ chắc chỉ là sự chắp vá của vài căn nhà cổ lèo tèo, trồi ra thụt vào, giành giựt nhau từng khoảnh đất. Vậy mà, cái gì hiện ra đây? Tại sao tôi đi này đi kia, đi đây đi đó mà cái nơi này tôi lại chưa đặt chân đến? Bạn bè ai cũng nhạc nhiên vì tôi chưa đến Hội An. Bởi vậy, sai lầm vẫn là anh.

Buổi chiều tôi thuê xe máy chạy ra biển Cửa Đại. Biển gì mà ấm chưa từng thấy. Gửi đồ cho gia đình người Đức, tôi lao vào nước biển ấm áp. Tắm đã thì lên lấy đồ về. Không thể tưởng tượng cái thằng tôi trần trùng trục chạy xe máy khí thế trên đường. Tôi nhìn ko giống dân du lịch tí nào cả. Chiều đi ăn cơm gà, dạo phố và kiếm 1 cái bar có nhạc thật hay uống 1 ly mojito cho dễ ngủ. Đời thật là đẹp...

https://fbcdn-sphotos-c-a.akamaihd.net/hphotos-ak-prn1/1016375_10151844856266622_1211416342_n.jpg
https://fbcdn-sphotos-h-a.akamaihd.net/hphotos-ak-frc3/996544_10151852877741622_2073189099_n.jpg

Buổi sáng thức dậy với tiếng nói chuyện í ới ngay cửa sổ khách sạn. Tôi lại lao ra phố. Thuê xe đạp và bắt đầu hành trình đi khám phá bằng xe đạp. Đạp đi đạp lại 1 hồi, đạp luôn ra Cửa Đại tiếp tục. Chết cha, tôi bị nghiện biển. Nghiện nặng lắm rồi. Thế là lại lao vào dòng nước kia. Bơi qua bơi lại làm đẹp biển Hội An haha...

Tắm đã rồi chạy về cho kịp xe đi Quảng Bình. Chiều đi thì xuôi chèo mát máy nha, chiều về thì gió ngược. Má ơi, ta nói, muốn vứt cái xe bên vệ đường rồi chạy bộ về. Nhưng nào dám, tiền mô mà đền cho bà chủ cho thuê? Nên cà lết cuối cùng cũng tới. Tắm rửa sạch sẽ, xịt nước hoa vô nách thơm tho (vì quên chai lăn nách ở Đà Nẵng haha có duyên ghê), tôi lao nhanh lên xe đò chở đi Huế để quá cảnh đi Quảng Bình.

(Còn tiếp: Quảng Bình và Huế)

https://fbcdn-sphotos-f-a.akamaihd.net/hphotos-ak-prn2/223017_10151852865006622_398354836_n.jpg
https://fbcdn-sphotos-c-a.akamaihd.net/hphotos-ak-prn1/943619_10151844856871622_722628528_n.jpg
https://fbcdn-sphotos-c-a.akamaihd.net/hphotos-ak-prn1/61629_10151852867051622_1301924053_n.jpg
https://fbcdn-sphotos-a-a.akamaihd.net/hphotos-ak-prn1/66737_10151852874981622_1482497179_n.jpg
https://fbcdn-sphotos-g-a.akamaihd.net/hphotos-ak-ash3/1016884_10151852883986622_994082828_n.jpg
https://fbcdn-sphotos-d-a.akamaihd.net/hphotos-ak-frc3/969924_10151844856391622_342969287_n.jpg

nguyenhuytam
14-10-2013, 13:14
Hành trình bé tí đó thật là có nhiều khoái cảm. Mua vé thì đắt mà đi xe thì trời ơi. Sau 10 tiếng đồng hồ có lẽ, tôi có mặt ở đất Quảng Bình. Ông anh rể bảo mày dừng ở đầu thị trấn Hoàn Lão. Xe dừng. 11h khuya. Con đường không 1 bóng người. Gọi điện cho ổng, ổng hỏi mày đang ở đâu? Trả lời: đầu thị trấn. Ổng hỏi có đặc điểm gì không, tả coi. Trả lời: Không, tối om không có nhà có cửa gì hết. Trời ơi, vai thì mang ba lô nặng trịch, máy chụp hình cũng nặng, iphone thì sắp hết pin, đường thì mịt mù không có lấy 1 cái số nhà, chó thì sủa um sùm như chưa bao giờ thấy người đẹp... (viết xong ói quá trời, giờ xong rồi viết tiếp đây hehe). Cuối cùng thì lựa cái quán bia ôm còn mở cửa, đứng trước cửa quán thụt thò. Ông anh rể cũng mò tới. Nếu tới trễ 1 chút dám có khách rủ đi lắm à...

https://fbcdn-sphotos-g-a.akamaihd.net/hphotos-ak-ash3/21455_10151852861291622_1251193583_n.jpg


Đêm ở đây ngủ không cần... đóng cửa (nhưng vẫn mặc quần, ngộ ghê hè). Ngủ nhanh nhanh sáng đi tắm biển. Nghe thằng cháu nói đạp xe 5 phút ra tới biển là thấy rần rần rồi :))

Buổi sáng ông anh lôi dậy cho bằng được để đi tắm biển. Buồn ngủ thấy tía, mắt nhắm mắt mở mà vẫn bò dậy. Biển đẹp mê hồn trận. Sau này nhất định phải kéo bạn bè về đây chơi là số dách luôn. Nhưng nước thì lạnh teo. Vì tinh thần yêu biển nên đã lội xuống, không thể chịu nhục trước mấy đứa cháu nên nhảy xuống tắm luôn. Nhưng nói thiệt là lạnh teo luôn. Rồi lên bờ biển ngồi bắt cá ra khỏi lưới của mấy ông ngư dân. Thiệt là thích. Cá gì nhảy bạch bạch, tươi hơn sushi bar nữa mợi. Xong ổng cho 1 đống cua với ghẹ về nhà luộc ăn...

https://fbcdn-sphotos-e-a.akamaihd.net/hphotos-ak-prn2/969371_10151852880266622_1407477097_n.jpg


Ăn uống no nê, chạy xe máy đi Phong Nha - Kẻ Bàng. Trời mưa nhẹ nhẹ nên con đường trở nên vô cùng lãng mạn. Phong Nha thật đẹp và kỳ vĩ, nhưng nghe nói là hồi xưa còn đẹp hơn. Thôi kệ, dù sao được đặt chân đến cũng đã quá sá sung sướng roài. Nhưng leo núi thì mệt thở như trâu. Sao tắm biển ko mệt mà leo núi thì mệt thế nhỉ? Sao kì vậy? Theo thông tin nắm bắt dc thì có động Thiên đường đẹp hơn nhưng vì leo cả buổi oải chè quá roài nên ko leo nổi nữa, nên quyết định chạy xe máy lên đường Trường sơn rồi quay lại Hoàn Lão.

https://fbcdn-sphotos-h-a.akamaihd.net/hphotos-ak-ash3/599524_10151206525496622_1396019037_n.jpg

Chiều lại đi tắm biển và đi trượt đồi cát. Nguyên cái biển mênh mang không có ai, chỉ có gia đình mình lăn lê bò trườn sóng xoài. Thật là đã quá đê...

Sáng mồng 5 tháng 5, dậy ăn sáng rồi dong xe về Huế. Ta nói cái xe gì mà chạy như ăn cướp. Ngồi trên xe mà không dám ngủ, 2 tay vịn thành xe đề phòng bất trắc. Bực mình quá hỏi sao a chạy nhanh dữ rứa thì anh lơ xe trả lời là má anh tài xế vừa gọi về ăn mùng 5 tháng 5 nên anh chạy nhanh cho kịp (hú hồn). Ngồi cầu trời khấn phật lẹ lẹ tới Huế dùm con cái rồi con đi chùa. Cuối cùng cũng tới thật. Em gái Huế Bảo Ngọc đã book xong khách sạn dùm và mình dành cả buổi chiều hôm đó để dạo xung quanh đại nội. Trên đường đi bộ về khách sạn, mình hỏi bác xe ôm: đây ra biển xa ko bác? Bác bảo: 12 cây. Mình tiếp: Thế bình thường bác chạy ra đó thì lấy bao nhiêu tiền? Bác đáp: 50 nghìn. Ô là la, chờ gì nữa, mời bác ra biển ngay dùm cháu. Quá rẻ há há, quá đã há há...

https://fbcdn-sphotos-f-a.akamaihd.net/hphotos-ak-prn1/1016872_10151852887356622_1408881959_n.jpg
https://fbcdn-sphotos-f-a.akamaihd.net/hphotos-ak-frc3/970820_10151844856636622_441525041_n.jpg

Mụ nội ơi, biển Thuận An chiều cuối tuần, lại là ngày mùng 5 tháng 5 nên đông kín người. Không thể tả được và mình đã post 1 cái ảnh khủng khiếp ấy lên rồi và có bạn tưởng là đang vượt biên nữa mới ghê. Mà ghê thật. Đêm đó đi coi Sao Mai Điểm Hẹn rồi đi ăn uống tá lả rồi về khách sạn ma ngủ. Ai muốn biết tại sao là khách sạn ma thì comment hỏi đi tui trả lời cho. Thật là chuyến đi bão táp mà... Sáng dậy ăn sáng rồi cùng em gái Huế Bảo Ngọc đi ra hồ Tịnh Tâm chụp hình hoa sen, rồi đi chùa Thiên Mụ...

https://fbcdn-sphotos-f-a.akamaihd.net/hphotos-ak-ash4/319425_10151249517566622_416610169_n.jpg


Chuyến đi kết thúc tại Đà Nẵng sau khi ngồi cả buổi ngoài bờ biển với Hùng, buổi tối đi ăn seafood với em Thủy và Matt. Đà Nẵng Chủ Nhật đông nghẹt thở và tôi biết rằng mình phải tỉnh lại để trở lại thực tế. 6 ngày với biển và tự do. Ngày vui thì quá ngắn. Và chuyến đi quá thú vị. Những nơi lần đầu tiên đặt chân tới là Hội An, Quảng Bình. Và ấn tượng thêm về Huế và một Đà Nẵng trở mình. Những vùng đất đã qua, nơi nào cũng là cái ngoái đầu nhìn lại đầy luyến tiếc. Có gì đâu, vì tôi sẽ trở lại, nhanh thôi...

https://fbcdn-sphotos-c-a.akamaihd.net/hphotos-ak-ash3/564098_10151212278841622_189956460_n.jpg
https://fbcdn-sphotos-h-a.akamaihd.net/hphotos-ak-ash3/179154_10151212282271622_886854608_n.jpg
https://fbcdn-sphotos-d-a.akamaihd.net/hphotos-ak-prn2/602597_10151212284446622_274146909_n.jpg

nguyenhuytam
14-10-2013, 13:28
A đi đâu cho e theo đó,hehe.k biết khi nào mới đc đi như a,hic

Đi miền Trung đi, ở đó biển rất đẹp :))
Anh cũng không có điều kiện gì đâu em, anh phải trải dài ra mà đi trong vòng gần 10 năm. Mỗi lần một ít, gom góp lại...
Thanh niên mà, cố lên...

nguyenhuytam
22-10-2013, 22:39
Sapa - không chỉ là vùng đất trên cao

Trong suy nghĩ của tôi, Sapa là một Đà Lạt của phương Bắc. Cũng với địa hình cao, thời tiết lành lạnh, hoa bướm ngợp trời, cheo leo hiểm trở. Tôi không có khái niệm phải đến nơi này cho bằng được, vì miền Nam của tôi đã có cao nguyên Đà Lạt mộng mơ, ru lòng bao lữ khách. Và đương nhiên Đà Lạt tạo ấn tượng đến nỗi tôi đã mơ hồ nghĩ rằng Sapa là bản sao khác. Tôi sống với nỗi mơ hồ như vậy...
Tôi sẽ nói về tâm lý của hầu hết những người mang trong mình những nỗi mặc định có sẵn, dù chưa bao giờ diện kiến thực tế. Đó là tâm lý chung, nghi ngờ, phòng thủ, mơ hồ, tưởng chừng... Thôi, chuyện đó bàn sau, trong phạm vi những gì tôi viết trong entry này, chỉ nói về Sapa thôi!

Sapa nằm ở Việt Nam, đương nhiên, đất nước mà tôi sinh ra, lớn lên. Vậy mà lần đầu tiên đến đây, tôi đã đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác. Tôi bóc từng lớp, từng lớp. Để cuối cùng nhận ra những điều mê hoặc nơi đây. Sapa - không chỉ là vùng đất trên cao...

https://fbcdn-sphotos-c-a.akamaihd.net/hphotos-ak-ash4/185284_10150245958886622_2755136_n.jpg

Tôi đến Sapa một buổi sáng sớm, sau một giấc ngủ không thể nào ngon hơn nữa trên tàu từ Hà Nội đến Lào Cai. Rồi lên chiếc xe 16 chỗ về Sapa. Tôi đã muốn đi xe ôm cho đoạn đường 40 cây số đó, nhưng ai cũng bảo thôi. Nên thôi. Lạ nước lạ cái, đèo dốc nguy hiểm, thân trai dặm trường. Sapa đón tôi bằng cái nắng dịu nhẹ buổi sáng. Gió mơn man lành lạnh. Tôi nhìn xung quanh, này là nhà thờ đá, này là thị trấn trong sương như mọi người thường nói. Cảm giác thật là T-H-Ấ-T V-Ọ-N-G!

Không có thị trấn mù sương vì là mùa hè, không có những ngôi nhà mờ ảo, không có mái nhà thờ cao vút, không có cái gì như tôi tưởng tượng. Mà nó thấp bé, trần trụi dưới ánh nắng và rộng một cách không quy hoạch. Không lẽ tôi sai lầm?

Trong quá trình tìm kiếm khách sạn, tôi được 1 ông ngồi cùng xe giới thiệu 1 khách sạn nhìn toàn cảnh ra dãy núi phía sau. Khách sạn Biển Mây. Đúng như tên gọi, phía sau là 1 dãy núi cao chót vót, trải dài rất xa, trên đỉnh là dãy mây như một dãi lụa trắng vắt ngang ngọn núi. Tôi mê mẩn phút đầu tiên, thì ra cũng còn chút gì đó xao xuyến, tôi nghĩ. Tôi đâu biết rằng sau đó mình phải mắt chữ O mồm chữ A cho chặng đường tiếp theo.
https://fbcdn-sphotos-h-a.akamaihd.net/hphotos-ak-prn1/189365_10150245962736622_7773110_n.jpg
Sau khi yên ổn sắp xếp hành trang, tôi mua ổ bánh mì lót dạ và bắt đầu hành trình vĩ đại của tôi :D Tôi tìm các bản đồ du lịch. Quá nhiều tuyến có thể đi, quá nhiều nơi cần đến. Nên quyết định nhanh gọn lẹ sẽ đi theo tuyến Lao Chải, Tả Van, Giang Ta Chải. Đó là 1 tuyến dài, tụi Tây hay chọn tuyến này để đi bộ, ngắm cảnh và chụp ảnh. Tôi không rành gì đâu, quyết định đi bởi vì trên tuyến này có đi dọc thung lũng Mường Hoa. Cái thung lũng xa lạ đó lạ nằm trong trí nhớ của tôi trong 1 bài học hồi còn nhỏ. Cái tên nghe rất lạ, nhưng rất tượng hình. Một thung lũng đầy hoa, tôi đã nghĩ như vậy. Tôi không đi bộ với tụi Tây, vì tour đó đủ người rồi. Trong cái rủi lại có cái may, chính điều đó làm nên 1 sự thay đổi lớn lao cho chuyến đi của tôi.

https://fbcdn-sphotos-e-a.akamaihd.net/hphotos-ak-frc1/283289_10150245969231622_4340701_n.jpg
Tôi quyết định sẽ đi bằng xe máy. Ôi thật là nhức đầu khi phải ra quá nhiều quyết định trong 1 thời gian ngắn. Nhưng cũng thật là hào hứng cho 1 ý tưởng mới lóe lên. Xe máy chạy qua những căn nhà lấp thấp rồi rời khỏi thị trấn, bắt đầu leo dốc để lên cao hơn. Và... một khung cảnh thần tiên hiện ra với những dãi núi dài ngút tầm mắt, những thửa ruộng bậc thang xanh mơn mởn, những người HMông, người Dao... túc tắc trên đường mòn. Tôi chìm mình trong khung cảnh xanh non đó, dừng lại chụp ảnh không ngớt và lẩm bẩm: Đẹp quá!

Ừ đẹp thật, đến nỗi tôi quyết định lần nữa sẽ không chỉ chạy xe trên đường nhựa, mà chạy xuống bản xa tít bên dưới. Đường gồ ghề đá. Xe chạy như ngựa thồ. Trời nắng vàng ươm nhưng không nóng mà lại mát vô cùng. Thể nào về tôi cũng đen như than cho coi. Cũng may da trắng bẩm sinh haha... Tôi chạy xe đến những bản xa xôi cuối đường, rồi quay lại đi tiếp đến những ngôi nhà bé nhỏ, đơn sơ, lấm tấm rêu. Tiếc là tôi không chụp hình lại, vì khung cảnh quá rộng nên tôi chỉ có thể thu vào tầm mắt mình mà thôi. Cái quan trọng hơn tôi biết tôi chụp không có đẹp, nên thôi ai muốn coi Sapa thì lên google mà tìm nhé, còn trong facebook này chỉ có hình tôi thôi haha...

https://fbcdn-sphotos-h-a.akamaihd.net/hphotos-ak-prn2/188211_10150245974486622_6925762_n.jpg
Tôi được vào vài nhà người dân, coi cách họ dệt vải, nhuộm vải, phơi ngô giống, giã gạo bằng nước... Rất nhiều trải nghiệm xa lạ...

Trên cung đường đó, tôi đi tiếp đến Bãi Đá Cổ. Những tảng đó rất to, nằm trải ra giữa triền đồi cheo leo, với những ký tự bí mật mà chưa ai tìm ra lời đáp. Ngạc nhiêu quá...

Tôi quay lại Sapa, giữa ngọ mà bụng vẫn không thấy đói. Quyết định đi lên đèo Ô Quý Hồ. Đây là ngọn đèo có đường bộ đi qua cao nhất Việt Nam, gần 2.000m so với mặt nước biển. Trong những lần xôn xao thông tin có tuyết rơi tại Việt Nam, thì đây chính là nơi đó. Cao khủng khiếp, lên dốc đèo bằng xe máy nên sợ bị trượt xuống. Thân mình thì bé nhỏ nên càng sợ gió thổi bay mất. Hairzzz, sau chuyến này quyết tâm mập đẹp 6 múi như Lý Đức quá đi. Nói vậy thôi chứ đôi mắt thì cứ lơ đãng ngắm nhìn khung cảnh thiên nhiên rộng lớn trước mắt. Thiên nhiên thật đẹp nhưng cũng khắc nghiệt vì xa xa là những người dân tộc đang địu con trên lưng, khó nhọc leo lên con dốc, những ngôi nhà lắt lẻo trên những rẻo cao. Nhưng thôi kệ, mình ko phải là 1 nhà hoạch định chính sách an sinh xã hội, nên thấy thì suy nghĩ 1 chút rồi quay lại cái cảm giác đê mê ngay.

Đỉnh đèo Ô Quý Hồ được gọi là Cổng Trời, vì nơi này trời đất dường như giao hòa làm một. Mây bay lập lờ lưng chừng núi, gió rít lạnh xương. Giống như đỉnh Lang Biang vậy. Nhưng hay cái là chạy xe máy lên tận đỉnh. Mà xui 1 cái, hôm nay trời quang quá nên không có mây trên đỉnh đèo. Ta đâu có chịu thua dễ dàng như zị, nên ta suy nghĩ suy nghĩ...

https://fbcdn-sphotos-c-a.akamaihd.net/hphotos-ak-ash2/250017_10150245979161622_990772_n.jpg
Nhìn ngọn núi kế bên cái quán be bé nằm ép trên Cổng Trời, có mây giăng trên đó. Làm sao leo lên? Và ông tiên hiện ra. Ông tiên là 1 thằng nhóc con chủ quán, học lớp 7 và ngày nào cũng lên núi chơi. Thật là 1 thú vui của trẻ nhỏ vùng cao. Mỗi ngày lên núi chơi rồi đi xuống vậy đó. Tôi cũng ngần ngại... Cao quá, hairzzz... Mình già cả rồi, làm sao mà leo? Thằng nhỏ lanh chanh: 5 phút à chú ơi! Hả? 5 phút thôi ư? Chơi luôn... Thằng nhỏ chạy lăng xăng đằng trước, tôi vạch lá vạch cây chạy theo. Đến giữa núi tôi bị ngạt thở. Dưởng như có ai đó lấy hết oxy ra khỏi nơi này. Tôi dừng lại, thở dốc một cách mệt mỏi. Sau này tôi nghĩ ra đó là do thay đổi độ cao đột ngột và tôi vận động mạnh. Nếu đi lạnh dịu dàng nhẹ nhàng chắc đã không sao. Sau bao nhiêu khó khăn, tôi cũng lết tới đỉnh núi. Òa...

Òa...
https://fbcdn-sphotos-g-a.akamaihd.net/hphotos-ak-ash4/282510_10150245985936622_1413264_n.jpg
https://fbcdn-sphotos-g-a.akamaihd.net/hphotos-ak-frc1/252150_10150255602526622_5989289_n.jpg
https://fbcdn-sphotos-h-a.akamaihd.net/hphotos-ak-frc1/252150_10150255602531622_3038138_n.jpg
https://fbcdn-sphotos-e-a.akamaihd.net/hphotos-ak-ash3/483976_10151234964466622_1471152430_n.jpg

nguyenhuytam
31-10-2013, 15:58
Sapa - Không chỉ là vùng đất trên cao (P2)

Òa...

Một khung cảnh như bồng lai tiên cảnh, 4 bên là đồi núi chập chùng, mây trôi lờ lững, trắng như những đám bông nhè nhẹ. Nơi tôi đừng là 1 mặt phẳng rất rộng. Nhìn xuống rất xa là thác Tình yêu đổ xuống. Nhìn bên kia là Lai Châu hùng vĩ với những cung đường ngang dọc. Tôi chụp nhiều hình trước khi đám mây đen to nhất kéo đến. Sợ mưa. Sợ chạy không kịp. Tôi nghĩ sao người ta không làm 1 cái nhà trên này cho khách trú mưa nhỉ? Ngồi trên này mà ngắm mưa chắc chỉ có chết vì tuyệt :) Trong khung cảnh bao la chỉ có đất và trời, con người mình chợt thư thái, tinh khôi lạ. Quẳng đi nào là công việc, nào là bon chen, nào là toan tính... Ta với trời bơ vơ...

Con mưa bất chợt giữa trưa làm cho hơi nước bốc lên nhanh chóng. Từng mảng hơi nước trắng đục bốc lên thành những cụm mây nhỏ, thích lắm. Cái kiểu nhìn thấy được, sờ nắn được những thứ trước giờ chỉ treo trên bầu trời. Đẹp quá, cái đẹp không thể diễn tả thành lời mà chỉ có ngồi tại đó để chứng kiến, để ngạc nhiên và để nhớ hoài nhớ mãi...

Nếu như Đà Lạt là 1 anh chàng lãng mạn, dịu ngọt thì Sapa như một anh trai rừng núi chấc phác, thật thà... Tôi sẽ không yêu Đà Lạt hơn hay Sapa hơn, vì tôi yêu cả hai. Mà tình yêu thì không thể phân biệt được đâu là nhiều hay ít...

Tôi mặc áo mưa rồi xuống núi. Sapa trong cơn mưa nhẹ buổi trưa như vừa tắm gội, mát lành và trong xanh. Đôi mắt tôi như nuốt trọn những khung cảnh tráng lệ đến ngạt thở đó, nhai ngấu nghiến lấy nó.

Tôi sẽ trở lại vào một ngày nào đó, mùa thu, khi lúa trên những thửa ruộng bậc thang chín vàng. Hoặc khi mùa xuân, những cành hoa đào, hoa mận nở trắng những triền đồi ngơ ngác nhìn du khách từ phương xa ghé thăm. Khi những đôi má của cậu bé dân tộc đỏ ửng lên vì lạnh nhưng đôi mắt thì vẫn sáng một cách đặc biệt. Hoặc tôi sẽ ghé vào mùa đông, khi đỉnh Ô Quý Hồ phủ đầy tuyết, lạnh đến tê cứng và người đứng cách nhau 2 mét không thể thấy nhau. Khi đó tôi sẽ nắm tay người đứng gần để bớt lạnh. Tôi luôn hy vọng đưa được em lên đây với tôi, em nào thì tôi chưa biết nữa :D



Mùa này mưa nhiều. Nhưng tôi may mắn có được một ngày tuyệt vời như người ta vẫn nói về Sapa. Một ngày có 4 mùa trong đó. Buổi sáng là mùa xuân thanh khiết với cái mát mẻ, chim hót hoa nở. Buổi trưa là mùa hè, nóng kinh luôn. Buổi chiều là mùa thu, gió mơn man những cành thông lá kim, se se cái lạnh phương Bắc. Và buổi tối tràn về là mùa đông ngập tràn thị trấn. Cái này cũng không cần quá nhạy cảm hoặc lãng mạn để nhận ra đâu mà ai cũng có thể thấy được. Nên nếu anh chị nào đi Sapa vào một ngày trời quang có nắng, có thể cảm nhận được 4 mùa trong một ngày là vậy...



Thị trấn đêm ít đèn, bé nhỏ và đơn độc. Bóng tối và cái lạnh tràn vào bao phủ thị trấn, du khách khoác những chiếc áo dài tay và đi ngang nhà thờ, tiến vào chợ đêm. Một đêm Sapa mùa hè, lạ lùng và xúc động. Một đêm Sapa mùa đông trong lòng mùa hè, tôi lang thang ăn món nướng và nghĩ về giá trị của cuộc sống... Và yêu làm sao những chuyến đi...

Khi tôi viết cái note này, thì tôi biết rằng cảm giác thất vọng ban đầu đã thay thế bằng cảm giác khác, kinh ngạc. Và trí óc tôi mở ra rộng hơn để đón nhận những thứ mới lạ. Này là núi rừng hùng vĩ, này là những bản sắc dân tộc rõ nét hòa tan vào cuộc sống thường nhật của thị trấn, này là mây với trời, này là nhà thờ bé nhỏ xinh xinh chìm gọn trong lòng đêm và lạnh giá... Tôi yêu nơi này mất rồi, yêu cái giản dị còn giữ được của 1 nơi quá nổi tiếng về du lịch. Trong đầu tôi luôn ghi nhớ hình ảnh một người đàn ông HMông dắt con dê ra chợ bán, lẽo đẽo theo sau là 2 nhóc bé tí đen nhẻm nhưng đôi mắt thì vô tư. Đôi mắt đó đã lâu không thấy ở trẻ con thành phố. Con dê đó lâu lắm không thấy ở đâu nữa. Và hình ảnh đó lần đầu tiên nhìn thấy, cứ rúc rích cười vì nó lạ quá, thật quá, đáng kinh ngạc quá giữa cái thế giới luôn luôn được sắp xếp sẵn này.

Và may mắn làm sao, Sapa vẫn còn ít bị thương mại hóa bởi du lịch, vẫn còn những căn nhà be bé trên rẻo cao, vẫn còn cô gái Dao Đỏ chít khăn đỏ trên đầu, người HMông vẫn dệt vải bán cho du khách, những quả đào be bé hái từ từng cho vào sọt mây vừa đan... Yêu lắm những gì tự nhiên như thế... Những gì mà nơi khác không có được...

nguyenhuytam
27-02-2014, 13:29
Next entry: Hà Nội. Là 1 năm tôi sống ở đó để hiểu thêm về con người Hà Nội. Là tình yêu không dứt với những con đường, những góc phố quen...

lolitatbn
27-02-2014, 14:36
Lót dép chờ entry mới của bạn...

nguyenhuytam
27-02-2014, 21:50
HÀ NỘI TRONG MIỀN NHỚ

Những tản mạn về Hà Nội. Là những dòng có khi đã chia sẻ, nhưng có những thứ chưa bao giờ công bố, được tôi viết từ những ngày cuối năm 2006 đến nay. Tôi cứ như gã trai si tình, chăm chỉ viết thư tình cho người tình Hà Nội từ năm này sang năm khác mà không đợi chờ kết quả nào. Gần 8 năm, và đương nhiên còn nhiều năm nữa. Với tôi, nơi này, có một vị trí đặc biệt không thay thế được...


Hà Nội, ngày tháng năm...
Trong lần vừa rồi đi Hà Nội, sau khi mọi người rời đi, tôi ngồi trong khách sạn một mình. Chiều chạng vạng. Mặt trời ngụp lặn dưới những bóng cây rồi bị bóng tối nuốt trọn. Một cái chết trong câm lặng, không một thanh âm nào vọng lại ngoài tiếng rì rì của máy lạnh trong phòng. Miếng kính cách âm làm tốt nhiệm vụ của mình, đến độ làm tôi cảm thấy nghẹt thở như bị nhốt ở đây. Ừ thì có khác gì nhau, cũng là những bức tường, những mảng kính cách âm và chịu lực, và cái cửa khóa trái cẩn thận. Có lúc tôi định cầm điện thoại lên, gọi cho 1 ai đó, bảo là cho tôi đi cùng với, miễn sao là không phải ngồi bất động trong một buổi chiều chạng vạng như thế này. Trong giây phút đó, tôi thấy mình già đi hằng trăm tuổi. Bên ngoài kia, Hà Nội vẫn thở đều đặn với những vệt đèn xe phóng nhanh, những vệt người qua lại trên con đường Nguyễn Hữu Huân đông đúc. Có ai đợi tôi không? Tôi vội vã khoác áo và lao ra đường...

Sài Gòn, ngày tháng năm...
trưa nay đứng trước cửa ngân hàng. có một chị đồng nghiệp người hà nội đi qua. ta bảo là chị ơi chị à em nhớ hà nội quá, đến nỗi sáng giờ em chả làm được gì cả. cái thời tiết này, cái không khí này, ta đã từng trải qua và nó da diết ta... rồi tìm ra cho mình 1 chân lý tại sao lại thích hà nội đến thế. chỉ có hôm nay ta nhận ra một cách chi tiết như vậy. vì hà nội có những khi rất lạnh. khi lạnh như thế, con người cảm thấy cô đơn và cần ôm một ai đó. ta yêu điên cuồng cái cảm giác cô đơn, nó khiến ta cảm thấy mình đang sống, đang cảm nhận... cho nên thời gian có ý nghĩa chính là 1 năm sống ở hà nội. có người cũ, chạy co ro trên đê yên phụ, ôm thật chặt...

buổi trưa nhận được tin nhắn facebook. hôm nay nhiều việc nên sẽ về nhà giữa khuya. ta bảo rằng khuya về mở tủ lạnh, có sẵn đồ ăn đấy. người bảo là không thích ăn đồ ăn nguội lạnh, thích cái gì đó ấm cúng. đương nhiên chỉ là sự ảo tưởng của 2 con người cách nhau 1735 km. đôi khi những câu nói vô thưởng vô phạt lại làm ta vui cả buổi.

đang nghe khánh ly với như một vết thương. đời sẽ buồn như chiều hôm có cơn mưa rào... nhưng có khi nào đời sẽ vui như những ngày đợi chờ những tin nhắn rằng em đang ở đâu đấy. tin nhắn lại nhấp nháy: em rất mệt. anh sẽ ngủ ngon chứ? ừ, anh đang trong tuổi ăn tuổi lớn nên sẽ ngủ ngon, người hay đùa như thế. tôi cũng tự hay đùa mình như thế...

Hà Nội, ngày tháng năm...
ước gì tan vào hơi thở của nhau
trong ngày hè bỏng cháy
giữa những biển trời những núi đồi và những cành cây gãy
là những thì thầm không nói thành tên

ước gì trải qua hàng triệu năm cũng không thể nào quên
có những ngày mưa nằm bên nhau nghe sóng
biển giữa hai người thênh thang rộng
nếu bơi mãi vào nhau thì có hết bến bờ?

ước gì đó không phải là mơ
đợi chờ bao năm để vòng tay thật chặt
màu của đêm đã giữ điều bí mật
thắp đèn lên buổi sáng đã không còn

ước gì mãi mãi những môi ngon
mang hơi thở một rừng thiên quế
ta đã hiểu những điều không thể kể
nên ta như mất trí với tháng ngày

ước gì đêm không có ngày mai...
ước gì ta không có ngày mai...

Lillyha
01-03-2014, 15:27
Văn bạn viết rất cãm động ...

Mong sẽ đọc thêm nhiều.

Li

nguyenhuytam
03-03-2014, 00:55
HÀ NỘI TRONG MIỀN NHỚ (P2)

Hà Nội, ngày tháng năm...
Hà Nội. Năm nay tôi có 2 lần quay lại Hà Nội. Một lần vào tháng 7 và một lần vào tháng 9. Chuyến tháng 7 là đi nghe thu âm album mới của anh Tân, sau đó tranh thủ đi Sapa, vượt biên sang Trung Quốc rồi quay lại Hà Nội công tác. Như con thoi. Nhưng không cảm thấy mệt mỏi mà lại vô cùng thoải mái. Nỗi chờ đợi nhiều năm đã được đền đáp. Tôi như đi trên 9 tầng mây và tôi biết là từ đây không có sức mạnh nào có thể làm tôi gục ngã được nữa. Vì tôi đã có một chỗ dựa tinh thần không thể vững chãi hơn. Tháng 9 đám cưới Khanh, thằng bạn thân nhất ở Hà Nội. Tranh thủ sau đám cưới nó thì vù lên Hà Giang, đi Đồng Văn để ngắm mây. Tuyệt đẹp. Trong những ngày vòng quanh cái thị trấn bé nhỏ đó, tâm hồn thật thanh thản. Tôi có 1 tình yêu Hà Nội vô bờ. Nên mỗi lần quay lại, thấy như được trở về nhà...

Hà Nội, ngày tháng năm...
Mùa này Hà Nội hình như chưa có hoa sữa. Hồi đó, sau khi đi dạo buổi tối về, mình ngắt 1 cành hoa sữa bỏ trong phòng. Căn phòng nhỏ trên phố Nguyễn Trãi được ướp hoa sữa thơm đến mấy ngày. Một trong những ngày thơm hoa sữa đó, em đến. Hai đứa nằm gác tay nghe Hà Trần buổi sáng... Em về tóc xanh...
Lại nghĩ về những căn phòng nhỏ. Tôi có quá nhiều kỷ niệm khó quên với những căn phòng nhỏ. Sau này có tiền sẽ sống trong 1 căn phòng thật to. Để không có cảm giác nhớ người này người kia, những người đã từng cùng tôi ở trong những căn phòng nhỏ. Ngập tiếng nhạc của Hà Trần, của Mỹ Linh buổi sáng hoặc những buổi khuya có ánh đèn đường soi vào phòng. Trốn đi đâu khi ánh sáng đã tìm thấy 2 con người đang yêu thương nhau?
Tôi trốn vào đâu khi đang trần trụi thế này? Thôi, quay lại Hà Nội để tìm những kỷ niệm yên bình... Yêu Hà Nội... Yêu người Hà Nội... Và yêu những người khách đã từng ở đó...


Sài Gòn, ngày tháng năm...
Lại sắp đi Hà Nội. Mùa thu. Sapa mùa thu lúa chín vàng. Nói với Q, em làm gì thì làm, em bón phân, em tưới nước, em chặt cành... làm sao cũng được miễn là khi anh ra thì phải có hoa sữa. Hoa sữa vẫn ngọt ngào đầu phố đêm đêm, có lẽ nào em lại quên anh?

Hà Nội, ngày tháng năm...
Tôi quay lại Hà Nội vào những ngày mưa lũ to nhất trong mấy mươi năm. Không đổi vé, cũng chẳng lo nghĩ gì. Đi thì đi thôi. Với lại, không đi thì chẳng biết khi nào và mục đích ra không phải đi chơi. Đi chỉ là ôn lại những nơi tôi đã đi qua, những nơi đã sống và tìm lại những yên bình.
Những ngày mưa gió triền miên...
Trong trí tưởng tượng Hà Nội chìm trong biển nước. Báo chí và truyền hình bơm lên như thế. Nhưng tận mắt chứng kiến mới thấy hình như mọi việc đang được làm quá lên. Nước nhiều, có! Ngập nhiều, có! Nhưng những hình ảnh đó không thể đại diện cho toàn Hà Nội. Thái Hà, Chùa Bộc, Tây Sơn hoặc khu Thành Công. Mỹ Đình hoặc Nguyễn Trãi... Bao nhiêu đó không phải là toàn Hà Nội mà lại là 1 phần nhỏ. Tôi vẫn đi trên những con đường khô nước, taxi vẫn chạy ào ào trên phố. Với tôi, mọi việc vẫn như thế nếu không đi vào những con đường vừa nói. Thế nên, chỉ nên tin ít ít vào báo chí.
Những ngày cuối thu...
Hôm trước Hà Nội còn âm ấm, nhưng tối hôm sau thì đã rét run. Cảm nhận rõ ràng cái chuyển mùa của trời đất. Nhiều người không thể quên Hà Nội vì những khoảnh khắc như thế, lạ lùng và xao động. Ngồi trên Highland bờ hồ nhìn xuống, chụp những tấm ảnh vui vẻ để quên cái lạnh táp vào mặt. Nơi này, ngày xưa tôi hay ngồi, nhưng không phải tầng 4 mà là sân thượng với thức uống dở cực nhưng nhìn xuống hồ thì không nơi nào bằng. Nơi này, tôi đã ngồi với nhiều người.
Tôi chạy xe một mình chui vào tâm lũ, trở lại Chùa Bộc, Tây Sơn - những nơi tôi đã từng sống. Tôi chạy rất chậm, không phải vì sợ nước bắn lên người mà chỉ để tìm cảm giác hồi xưa. Những cảm giác tôi lo sẽ mất đi. Vẫn thế, gần gụi và bình yên. Lạy trời tôi đã thấy bình yên.

Tôi đã quay lại Hà Nội, như một cách hồi sinh năng lượng. Và tự dặn mình sau khi nạp đầy năng lượng, hãy đi tiếp...

ptndiep90
29-03-2014, 16:15
Cảm xúc ngọt ngào ...!!!

coffeethinh
01-04-2014, 09:00
hóng những ài tiếp theo của bác (c)

nguoilun
12-04-2014, 23:38
Thật ra cái gì mình biết thì ko tiềm ẩn mà cái gì mình chưa biết thì là bí mật. Trong một hành trình có rất nhiều điểm khám phá, nhiều khi có một chút gì đó rất đặc biệt, chẳng hạn như trong chuyến đi mình đã sắp xếp mọi thứ nhưng trên đường lại thêm nhiều cảnh vật rất đẹp hoặc gặp chuyện ngoài ý muốn. Do đó, mình ko muốn nói là cái chỗ đó đẹp hay xấu mà có rất nhiều thứ bên lề, từ chỗ đi đến chỗ cần đến ko chỉ là một đường thẳng. Vì vậy mà người ta có câu "nói trước thì bước ko qua". Cứ dựa vào thông tin có sẵn rồi chuyện râu ria hay động trời thì tính sau. Cái gì đến sẽ đến thôi chứ còn khó nói trước.
Nhiều khi nguoilun đi phượt đến nơi chẳng thấy như ý nhưng đường đi lại rất đẹp nhưng có nhiều khi đường đi thì rất nhấp nhô nhưng khi đến nơi thì quả thật nó là cái gì đó rất bí ẩn. Nhiều khi mình đi mùa này nó khác mà thời gian khác nó càng khác...

nguyenhuytam
24-04-2014, 11:52
Cảm ơn các bác, đang ngồi cặm cụi viết tiếp đây. Thật ra topic này hầu như viết mới vì mỗi lần đi về chẳng mấy khi viết lại. Mà Việt Nam thì quá nhiều điểm để đi, ngoài Hạ Long chưa đến thì hầu như những vùng đất khác đều có đặt chân, nên chắc là phải vất vả lắm mới hoàn thành cái topic này được...

toanhoang
12-05-2014, 17:21
[B][SIZE=5]HÀ NỘI TRONG MIỀN NHỚ
Hà Nội, ngày tháng năm...
Trong lần vừa rồi đi Hà Nội, sau khi mọi người rời đi, tôi ngồi trong khách sạn một mình. Chiều chạng vạng. Mặt trời ngụp lặn dưới những bóng cây rồi bị bóng tối nuốt trọn. Một cái chết trong câm lặng, không một thanh âm nào vọng lại ngoài tiếng rì rì của máy lạnh trong phòng. Miếng kính cách âm làm tốt nhiệm vụ của mình, đến độ làm tôi cảm thấy nghẹt thở như bị nhốt ở đây. Ừ thì có khác gì nhau, cũng là những bức tường, những mảng kính cách âm và chịu lực, và cái cửa khóa trái cẩn thận. Có lúc tôi định cầm điện thoại lên, gọi cho 1 ai đó, bảo là cho tôi đi cùng với, miễn sao là không phải ngồi bất động trong một buổi chiều chạng vạng như thế này. Trong giây phút đó, tôi thấy mình già đi hằng trăm tuổi. Bên ngoài kia, Hà Nội vẫn thở đều đặn với những vệt đèn xe phóng nhanh, những vệt người qua lại trên con đường Nguyễn Hữu Huân đông đúc. Có ai đợi tôi không? Tôi vội vã khoác áo và lao ra đường...

Cái cảm giác này quen lắm, lúc mà cả đoàn rời đi hay lúc mà chỉ mình rời đi đều như vậy, cô độc kỳ lạ. Trước nay vẫn quen 1m nên chưa bao giờ cảm thấy nó rõ ràng nhưng lần vừa rồi phá lệ vào 1 team trên phuot rồi thấy gắn bỏ kinh khủng. Khùng khùng như mình, thích bar một mình cả đám nhưng lại có thể ngồi với nhau...cả đám chỉ để cảm thấy hết cái vị đắng của một ly vodka sếc và ...cười hết tối trong cái gió biển lành lạnh. Cứ đi thôi rồi sẽ đến, cứ gõ cửa rồi cánh cửa sẽ mở - biết vậy, nhưng mà vẫn muốn thử thêm lần nữa. Không cô đơn ở một nơi không phải là nhà...Thanks chủ thớt về một topic, tản mạn nhưng khiến ai đó nhớ lắm...

nguoilun
14-05-2014, 22:40
Các bác đi nhiều rồi chắc biết ở ngoài Bắc có những rừng đào rất rực rỡ vào mùa xuân. Thế có ai biết nơi nào có những rừng mai không?
Mình nghe nhiều về những rừng mai nhưng chưa thấy mặt mũi thế nào, có ai chụp được rừng mai thì cho mình xem với.

Rừng đào miền Bắc đây
http://image.diaoconline.vn/Tintuc/2012/02/14_140212DOOLThangKGS0.jpg
http://image.diaoconline.vn/Tintuc/2012/02/14_140212DOOLThangKGS0.jpg

Trong bài thơ Hương Sơn phong cảnh ca có đoạn :
"Thỏ thẻ Rừng Mai chim cúng trái.
Lửng lơ Khe Yến cá nghe kinh,
Thoảng bên tai một tiếng chày kình,
Khách tang hải giật mình trong giấc mộng..."
Ai đã thấy rừng hoa mai ở Hương Sơn rồi ạ?

Một số bài hát trước đây có nhắc đến rừng mai như:
"Đồn anh gác bên rừng mai, hoa mai chưa nở, anh đâu biết xuân về hay chưa..."

"Một rừng hoa mai nở. Một bầy chim én đưa tin. Chúa xuân giáng trần thật xinh..."

Ngoài ra có nhiều người nhắc đến những rừng hoa mai rất độc đáo ở núi Cấm Ninh Thuận, những rừng mai ven núi miền Trung... nhưng mà để thấy được vẻ đẹp nó như thế nào thì còn rất ít hình ảnh, ko giống như rừng đào hay mận ở miền Bắc. Rất mong bạn nào chụp được loại rừng này thì vui lòng up lên.

nguyenhuytam
23-05-2014, 17:06
Cảm ơn bạn toanhoang đã chia sẻ những cảm xúc này. Thật ra mình luôn nghĩ rằng mình đã quen thuộc cảm giác đi một mình, nhưng có những lúc thấy trĩu nặng. Mà thôi, rồi cũng qua...


Cái cảm giác này quen lắm, lúc mà cả đoàn rời đi hay lúc mà chỉ mình rời đi đều như vậy, cô độc kỳ lạ. Trước nay vẫn quen 1m nên chưa bao giờ cảm thấy nó rõ ràng nhưng lần vừa rồi phá lệ vào 1 team trên phuot rồi thấy gắn bỏ kinh khủng. Khùng khùng như mình, thích bar một mình cả đám nhưng lại có thể ngồi với nhau...cả đám chỉ để cảm thấy hết cái vị đắng của một ly vodka sếc và ...cười hết tối trong cái gió biển lành lạnh. Cứ đi thôi rồi sẽ đến, cứ gõ cửa rồi cánh cửa sẽ mở - biết vậy, nhưng mà vẫn muốn thử thêm lần nữa. Không cô đơn ở một nơi không phải là nhà...Thanks chủ thớt về một topic, tản mạn nhưng khiến ai đó nhớ lắm...

nguyenhuytam
23-05-2014, 17:07
Hà Nội trong miền nhớ (Phần cuối)

Hà Nội, ngày tháng năm...
3 năm rồi tụi mày nhỉ? Từ 1 năm bình an nhất trong cuộc đời tao. 3 năm mới quay lại tao không biết mọi thứ đã thế nào? Hà Nội có còn đón tao một cách an bình như hồi xưa không? Hay đã thay đổi nhiều? Nhưng tao nghĩ khi tao quay lại, tâm thế khác trước nhiều. Hồi trước đi Hà Nội vì không còn nơi nào dung thân tao, còn bây giờ ra để ôn lại nhiều thứ. Kỷ niệm, luôn là cái làm tao đau đáu. Tao nhớ tụi bay, nhớ Hà Nội và những ngày tháng yên bình của tao còn rơi vãi đâu đó.
Chắc chắn tao lại cùng Khanh heo chạy lòng vòng những con phố lành lạnh mùa thu, ngồi coffee dưới tán hoa sữa bờ hồ. Tao không biết. Có khi tao sẽ chán bờ hồ, mà lại muốn vào Highland không? Có khi nào như thế không? 3 năm cũng đã thay đổi nhiều. Thay đổi trong quan điểm cũng như những khái niệm về cách sống. Nhưng tao cố gắng là thằng Tâm như tụi bay vẫn biết. Tao cố gắng đơn giản tao, ngây ngô như hồi đó và kéo lại cảm giác bình an mà lâu rồi tao không có từ khi tao quay về SG.

Hà Nội, ngày tháng năm...
Những con đường không có bình yên
Ta nép mình trong lòng phố xá
Ngơ ngác tìm dấu chân xa lạ
Phủ bụi phủ rêu tự thuở nào
Những con đường vắng lặng hanh hao
Mùa đi qua lòng bàn tay khe khẽ
Vẫn lời hứa: Vì anh em sẽ
Đã không nghe lâu lắm... lâu rồi...

Hà Nội, ngày tháng năm...Hà Nội bây giờ còn nắng không em?
Để bừng dậy má em hây hây đỏ
Hoa sữa rơi, rơi cuối con đường nhỏ
Nhặt dùm anh nỗi nhớ trái tim này
***
Anh Sài Gòn trời buổi sáng đầy mây
Ánh mặt trời đã không còn thắp lửa
Ngày cuối tuần, hanh hao từng ô cửa
Nhớ về em, Hà Nội phố ngút ngàn...
***
Hà Nội xa, xa khuất ánh mắt tràn
Góc quán quen chỉ còn trong nỗi nhớ
Phố be bé nằm nghiêng mình trăn trở
Hỏi người đi có thương nhớ âm thầm?
***
Nỗi nhớ bây giờ là nỗi nhớ lặng câm
Độc thoại cùng mình trong những đêm không ngủ
Chưa quay về là không bao giờ đủ
Như nước sông Hồng mùa cạn cát bờ
***
Hà Nội mùa này em có làm thơ
Về kẻ lạ - đến rồi đi mãi mãi
Nhưng lời hứa anh sẽ quay trở lại
Vẫn nhắc tên trong từng tháng từng ngày...

Sài Gòn, ngày tháng năm...
Ngồi bên Highlands Diamond, gió lồng lộng. Bình thường quán này cũng không đông, nhưng hôm nay đông lạ. Ngồi nhấm nháp ly Cafe Freeze, ngọt ngào tan trong lưỡi. Tạm dẹp hết những lo lắng đời thường, ngồi nhìn người qua lại mà không cần lo nghĩ. Cảm giác này không biết diễn tả như thế nào, nhưng vô cùng thích. Y chang ngồi giữa mùa thu Hà Nội, trên bờ hồ nhìn người qua lại. Nhớ Hà Nội quá!

Ui ta thèm được chạy trên đê Yên Phụ, nghe gió thổi phần phật bên tay. Gió như chừng thổi ta rớt xuống sông Hồng. Ui ta thèm được đêm đêm chạy trên Nguyễn Du, trước Halle có hàng hoa sữa, chạy qua cầu Long Biên qua Gia Lâm rồi quanh về cầu Chương Dương. Không ai hiểu cảm giác đó nếu chưa từng, dám cá luôn.

Hà Nội, ngày tháng năm..
Có một cơn mưa Hà Nội làm tôi không thể quên. Cơn mưa đến trong 1 ngày mùa đông, cùng ngồi trên hồ Trúc Bạch với vài người bạn. Tôi đâm đầu chạy trong cơn mưa đó, đến lúc rã rời thì nhận ra tất cả chỉ là vô nghĩa. Tôi, và còn những người khác nữa, cũng đã chạy trong cơn mưa đó, mù quáng. Nhưng tôi chưa bao giờ trách nó, tôi yêu nó, nhờ nó mà tôi hiểu tôi, tôi có cảm giác được sống sau những đêm thức dậy. Cơn mưa kéo dài hơn nữa năm. Thời gian không dài, nhưng quá dài với 1 đứa sống vội như tôi. Và tôi nhận ra mình là 1 người chung thủy, ít nhất với người mình yêu thương, tôi sống hết lòng...

Hà Nội, ngày tháng năm...
Tôi về lại mùa thu.
Những con đường trở mình đón gió.
Nhặt bên đường cánh hoa nho nhỏ.
Cài lên tóc em.
Những con đường, những góc phố đã quen.
Bình yên những ngày mùa thu im lìm ngủ.
Mùi hoa sữa ngàn năm không thể cũ.
Nồng nàn giấc trong lành.
Nắm tay em về phía của ngày xanh.
Mùa thu là bài ca em hát.
"Hoa sữa vẫn ngọt ngào đầu phố đêm đêm...
Có lẽ nào anh lại quên em?
Có lẽ nào anh lại quên em?..."

Hà Nội, ngày tháng năm...
Một mùa hè, tôi sống trong lòng Hà Nội. Cái nóng hầm hập không làm tôi quay về. Vì nơi đó có 1 người làm tôi sống vì.

Sài Gòn, ngày tháng năm...
Mưa đêm, ngồi nhớ mông mênh về Hà Nội.
Mưa đêm, một người Hà Nội ngồi uống rượu một mình. Mình hiểu cái cảm giác này, khi mình ở Hà Nội 1 mình, trong những lần mưa thì nhớ nhà không chịu được. Lại phóng vi vu trên phố giúp Hà Nội quên đi cái buồn hiện tại, rồi say, về ngủ rồi sáng mai lại là 1 ngày mới...

Hà Nội, ngày tháng năm...
Hôm qua, tình cờ nói chuyện với 1 người bạn nhỏ Hà Nội. Bạn nói nhà bạn ở Lê Duẩn, mình nhớ ra Lê Duẩn có Ga Hà Nội, có Bách hóa giày, có đoạn đường 1 chiều và gần gần đó có quán Ngon nơi Thụy làm. Cuối đường là khách sạn Kim Liên, khu bán đồ sida, nhưng người bạn đính chính không nên gọi sida mà chỉ gọi second-hand cho đỡ gớm. Trên con đường Lê Duẩn, có công viên Lê Nin rợp bóng cây, quẹo lên là nhà Hưng và thằng ku Giang Nam trên Khâm Thiên...

Mình giờ bị cái tật hoài tưởng. Chuyện gì có dính tới Hà Nội thì lôi ra một lô một lốc các dữ liệu nói. Làm như mình thân quen với Hà Nội lắm vậy. Làm như mình là 1 người con của Thủ đô xa đất nước vậy. Nhưng thực ra mình chỉ là 1 người khách trọ, trọ 1 năm, khám phá Hà Nội 1 năm rồi lại quay về Sài Gòn xô bồ này. Như thế đã đủ nói chuyện về Hà Nội chưa nhỉ? Hay cần thêm nhiều năm nữa để hiểu cặn kẽ?

Những ngày Hà Nội, mình thích mùa thu hoặc mùa đông. Buổi tối ra bờ hồ ăn khô mực nướng, ngồi trò chuyện cùng các cụ già về truyền thống, về Hà Nội xưa và cả về quan niệm sống. Đi dạo quanh bờ hồ, khi mỏi chân thì ngồi trên ghế đá, ghé hight-land uống ly cacao hay nhớ có lần đầu tiên hẹn hò cùng Thủy, cả hai ăn kem ở Hight-land trong khi nhiệt độ ngoài trời là 12 độ C. Thích mua vài thứ linh tinh thì dạo vào chợ đêm Đồng Xuân, ngồi cho người ta vẽ, mua dây đeo tay hay ăn quà vặt. Mấy cái này chắc chỉ có dân nơi khác tới như mình mới cảm nhận được nhiều, chứ mấy thằng bạn Hà Nội rủ hoài có khi nào chịu đi cùng đâu.

Những ngày chán làm việc, hay dạo qua Vincom, vào đó rất ấm áp và sang trọng. Giống như Diamond ở Sài Gòn mình, nhưng diện tích rộng hơn và bày hàng thoáng hơn. Thích lên lầu trên cùng chơi điểm chỉ (tìm điểm giống nhau đó mà), thích chơi trò đua xe, thích bắn súng. Và nhất là mua hàng sales, lưu ý nên mua hàng rẻ mà đẹp là khi vào đông, người ta sales hàng mùa hè. Vào gian hàng Hồng Hà mua mấy cuốn sổ nho nhỏ, mấy cái tượng nho nhỏ cho Thủy...

Cũng nhớ những đêm ngồi dưới bờ hồ Halle ngửi mùi hoa sữa và ... muốn ói... Thứ hoa kỳ lạ, chạy xa xa nghe thơm cực kỳ, lôi cuốn ghê gớm nhưng ngồi dưới tán hoa dày đặc lại thấy nồng chịu không nổi. Ngồi bên vỉa hè bờ hồ Halle với thằng Khanh, thằng Thành, thằng Minh. Nhắc thằng Minh mới nhớ, có lần xém chút chôn mình ở Hà Nội rồi. Cái lần Việt Nam thắng Seagames và vào chung kết. Hai thằng cũng ham hố, xách xe ra đua cùng tụi choai choai. Mà công nhận dân Hà Nội bão kinh quá, mình đứng đằng sau (đứng nhé, có nghĩa là thằng Minh chạy, tôi đứng sau nó vẫy cờ, kaka), la hét, vẫy cờ. Đến khi có 1 người lách qua, 2 thằng lao thẳng vào lề... Ôi cha mẹ ơi, may là thằng Minh chạy giỏi (đáng khen), sát lề thì lách ra được, không thì 1 đống xương đã nằm lại nơi đất khách. Sau lần đó không dám bão lữa gì nữa, xin chừa.

Cũng nhớ tới cái Phở Thìn bên Lò Đúc, ngày nào cũng chạy từ Thanh Xuân qua đó ăn phở. Mà ngộ là ai vào cũng trả tiền trước, còn mình vào ngồi trong đó, ăn xong mới tính tiền. Đã vậy còn được phục vụ tận tình và vui vẻ, chắc tại nhìn mình ngoan, haha...

Trong tôi, luôn nhớ về Hà Nội với 1 hồi ức đẹp nhất, với từng con đường từng góc phố, từng gương mặt, từng món ăn, từng hàng quán...

Hà Nội, ngày tháng năm...
Giáng sinh 1 năm trước, đó là cái ngày vui vẻ và hạnh phúc ở Hà Nội, bên cạnh có cái gọi là tình yêu. Nhớ mãi cái hôn vội vàng trên đê Yên Phụ, cái vùi đầu ấm áp khi rạng sáng ngay ga Hà Nội. Ấm áp giữa mùa đông Hà Nội... Chỉ dành 1 phút để nhớ về điều đó, vì mình đã gói gém cẩn thận, buộc chặc vào 1 phần ký ức và không muốn mở ra nữa.

Hà Nội, ngày tháng năm...
Hà Nội 1 năm, những mối quan hệ bắt đầu từ con số 0. Mình lủi thủi 1 mình mình. Không ai thân quen, không ai quan tâm xem thằng đó là ai, chỉ biết nó đến đây thanh tra, xử lý những sai phạm, nên ai cũng nhìn mình bằng cặp mắt thiếu thiện cảm. Ngày đầu tiên ra, mình cũng tưởng tượng được cuộc sống tiếp theo sẽ như thế nào. Nên ngay cái đêm đến Hà Nội, nơi đầu tiên mình đi là Vincom Tower. Mình đi lên lầu, vào quầy chơi điện tử và chơi, chơi tất cả. Vì mình biết sau này nó sẽ là người bạn duy nhất của mình khi ở đây. Cũng hay, cũng là 1 cách vượt qua nỗi cô đơn hiệu quả nhất mình nghĩ ra.
Một năm ở đó và hàng chục lần đi về sau đó...

Đôi khi, tôi không hiểu nổi mình...

nguyenhuytam
04-11-2014, 14:11
Nha Trang ngày về

Nha Trang những ngày biển tĩnh lặng. Buổi sáng, khi ánh sáng rọi vào ô cửa khách sạn trên đường Trần Phú thì bên dưới đã nghe lao xao tiếng người.

tungnm1505
17-11-2014, 17:33
[QUOTE=nguyenhuytam;1073285][B][SIZE=5]HÀ NỘI TRONG MIỀN NHỚ
Những tản mạn về Hà Nội. Là những dòng có khi đã chia sẻ, nhưng có những thứ chưa bao giờ công bố, được tôi viết từ những ngày cuối năm 2006 đến nay. Tôi cứ như gã trai si tình, chăm chỉ viết thư tình cho người tình Hà Nội từ năm này sang năm khác mà không đợi chờ kết quả nào. Gần 8 năm, và đương nhiên còn nhiều năm nữa. Với tôi, nơi này, có một vị trí đặc biệt không thay thế được...


Eh, cuộc sống có nhiều điều thú vị, Tâm ở trong đó thì luôn nhớ về HN, còn mình, ở HN thì cứ đau đáu nghĩ đến 1 ngày được sống, làm việc tại SG. 3 năm kể từ lần đầu đến SG, là cả 1.000 ngày khôn nguôi nhớ và tìm cách vào SG lập nghiệp.
SG, cũng giống như HN, có gì đâu nhỉ? Vậy mà từ 2011, tôi đã 5 lần vào đó, mà đâu có phải đi công tác hay gì đâu, đơn giản là vào để gặp người trong mộng mang tên SÀI GÒN.
Uhm, hình như thoát ly luôn là 2 từ có sẵn trong mỗi con người ưa bụi bặm như bạn, như tôi, như tất cả những thành viên tham gia vào diễn đàn này thì phải.

nguyenhuytam
25-12-2014, 16:59
SG thì luôn rộng tay đón nhận mọi người mà. Thử đi, sẽ ổn!!!


[QUOTE=nguyenhuytam;1073285][B][SIZE=5]HÀ NỘI TRONG MIỀN NHỚ
Những tản mạn về Hà Nội. Là những dòng có khi đã chia sẻ, nhưng có những thứ chưa bao giờ công bố, được tôi viết từ những ngày cuối năm 2006 đến nay. Tôi cứ như gã trai si tình, chăm chỉ viết thư tình cho người tình Hà Nội từ năm này sang năm khác mà không đợi chờ kết quả nào. Gần 8 năm, và đương nhiên còn nhiều năm nữa. Với tôi, nơi này, có một vị trí đặc biệt không thay thế được...


Eh, cuộc sống có nhiều điều thú vị, Tâm ở trong đó thì luôn nhớ về HN, còn mình, ở HN thì cứ đau đáu nghĩ đến 1 ngày được sống, làm việc tại SG. 3 năm kể từ lần đầu đến SG, là cả 1.000 ngày khôn nguôi nhớ và tìm cách vào SG lập nghiệp.
SG, cũng giống như HN, có gì đâu nhỉ? Vậy mà từ 2011, tôi đã 5 lần vào đó, mà đâu có phải đi công tác hay gì đâu, đơn giản là vào để gặp người trong mộng mang tên SÀI GÒN.
Uhm, hình như thoát ly luôn là 2 từ có sẵn trong mỗi con người ưa bụi bặm như bạn, như tôi, như tất cả những thành viên tham gia vào diễn đàn này thì phải.

vubach2511
27-12-2014, 14:52
Cảm ơn chủ top đã thống kê lại tất cả những địa điểm du lịch trên toàn lãnh thổ hình chữ S này, vẻ đẹp này đang ngày đên bên cạnh ta, nó đang hiện hữu chứ không còn tiềm ẩn nữa

Thanghuynh
11-04-2015, 16:51
Thích đọc bài của anh mà sao hình nó ko hiển thị. Ức chế ghê =.=