PDA

View Full Version : Bị gái dân tộc bỏ bùa: chuyện thật hay hư????



Duca
27-09-2007, 18:24
Trong chúng ta chắc ai cũng đã từng nghe chuyện mấy anh (bbooj đội, công nhân...) miền xuôi lên công tác miền ngược một thời gian ngắn thì bị bỏ bùa. Thường thì là bùa tình. Mấy anh trai trẻ khoẻ đẹp trai... thường bị bỏ bùa này.

Khi bị bỏ bùa, hoặc là các anh sẽ ở lại miền ngược luôn, cưới luôn cô gái dân tộc (bỏ bùa anh) và sinh con đẻ cái, dần biến thành một anh dân tộc thật thụ. Có anh thì sau khi tranh thủ "yêu" con gái nhà người ta thì lẻn về xuôi. Tưởng chạy làng được, nào ngờ bùa đã được yểm sẵn, có chạy đàng trời. Thế là dù đã chạy trốn trót lọt nhưng bỗng dưng lại trở thành một thằng rồ, lang thang ngoài đường nhặt lá cười ngơ ngẩn, thậm chí ra ngã tư đứng chỉ tay điều khiển giao thông :D. Người ta bảo: bị dân tộc bỏ bùa rồi! Lạ thay có gia đình mang con trai mình ngược lại miền dân tộc đó, gặp lại cô gái xưa thì anh ta đột ngột hết... rồ.

Chắc các bác đang hỏi: hầy, bùa tình thì liên quan gì đến phượt chứ? Có đấy! Đó alf vì anh (chị) em ta thường hay phượt lên vùng cao, nhỡ hôm nào đó lọt vào mắt xanh của một nàng (chàng) dân tộc nào đó và bị bỏ bùa thì sao??? Chết, sợ phết đấy! :D

Thế nên nhà em mới post topic này lên để các bác chia xẻ chuyện mắt thấy tai nghe, phân tích đúng sai xem liệu có chuyên "bỏ bùa" thật không... Rồi cách phòng tránh nữa...

Duca
27-09-2007, 18:36
Nhà em thì có một hôm đang ngồi ăn phở sáng ở Quản Bạ thì có một anh thợ bước vào ngồi ở ghế đối diện. Trong khi ngồi chờ phở, đột nhiên anh ta hỏi: "Anh ở Hà Nội lên à?".

Nhà em khẽ gập đầu... tỏ vẻ không hứng thú bắt chuyện lắm. Anh ta im lặng một lúc, sau đó mới nói khe khẽ: "Trước tôi cũng ở Hà nội, gia đình tôi giờ vẫn ở HN hết".
Nhà em thấy hơi tò mò nên hỏi: "Thế sao anh lại lên trên này sống?"
"Ngày xưa lên đây làm công nhân, rồi lấy vợ ở lại luôn", anh nói giọng buồn buồn... "Vợ tôi người Tày..."

Nhà em cười và buột miệng hỏi một câu vô duyên: "Bị bùa à?" Anh chả giận, cũng chả tỏ ra vui hay buồn, cười nhè nhẹ...

Chào tạm biệt anh công nhân, nhưng một câu hỏi vẫn luẩn quẩn trong đầu nhà em: có phải anh ấy bị bùa? Hy vọng là không phải!

Cao Sơn
27-09-2007, 18:50
Tớ không rõ thế này có phải là bị bùa không. Mấy năm trước trên đường phượt tớ có ghé chơi ngủ nghỉ ở một bản người Thái. Có một em rất xinh, lúc ấy học lớp 12. Tớ uống rượu say nên chẳng biết là có làm gì không.

4 năm rồi. Giờ tự nhiên cô ấy ở HN, tớ trốn tiệt. Còn cô ấy cứ suốt ngày gọi điện đòi gặp vợ tớ là sao?

Hoang mang quá. Thế này không khéo dính bùa rồi cũng nên, nhỉ.

Anh Già
27-09-2007, 19:07
Mình biết bạn Tủm hồi xưa đi Nga , sang tận bên đó rồi còn bị dính bùa của một cô gái dân tộc Кинь , bùa vẫn còn tác dụng đến bây giờ ! :LL :LL

pvc
27-09-2007, 20:04
Trước đây em hay đi công tác Lai Châu có quen 1 em (chẳng nhớ người gì) ở Tuần Giáo và 1 em ở Sơn La. Có lẽ cũng bị bỏ bùa hay sao mà bây giờ cứ nhắc đến 2 từ Tây Bắc là người có rạo rực hết cả lên, có cơ hội là lẻn đi ngay. Thật!

:D

CVN
27-09-2007, 20:10
Vào năm tôi mười tuổi ở cái làng Pác Tháy bé nhỏ của tôi xảy ra một chuyện có thể gọi là kỳ lạ. Cô Nhình con bà Lành ở đầu bản - một sơn nữ có ngoại hình rất xấu: da đen, chân tay ngắn, mắt lé, mũi to… Nói chung không thể xấu hơn được nữa. Vậy mà cô ta sắp lấy chồng - anh Thành - bộ đội người dưới xuôi, đẹp trai nhất nhì đồn biên phòng gần đó. Ban đầu người trong bản và cả chiến sỹ trong đồn đều nghi hoặc về tin này. Người ta chỉ thấy đêm đêm anh Thành đi lại vật vờ như một bóng ma. Và bao giờ anh cũng đến nhà cô Nhình ngồi rất lâu. Quá tò mò với chuyện này, bọn trẻ chúng tôi thường bò vào nhìn trộm. Chỉ thấy bên bếp lửa bập bùng, cái anh bộ đội to cao và cô gái Tày nhỏ thó đó dựa vào nhau, tay nắm tay, trò chuyện thân mật, bóng họ nhảy nhót trên tường gỗ và lâu lâu cô Nhình lại khúc khích cười.

Việc anh Thành mê cái Nhình làm không ít các cô gái trong bản ghen tức, trong đó có cả chị họ tôi. Bà chị tôi quả quyết rằng con Nhình đã đến nhà bà Sẳn lấy “bua” , tức là bùa yêu để chài anh Thành, nếu không có mà trời sập cũng chẳng yêu được anh bộ đội đẹp trai như thế.

Nhắc đến bà Sẳn, bọn trẻ con trong bản chúng tôi đều biết. Đó là người đàn bà cô độc bí ẩn, già đến nỗi không ai biết bà bao nhiêu tuổi. Ngôi nhà cũ kỹ của bà nằm ở cuối bản, hàng ngày bọn tôi vẫn thấy bà ngồi một mình đan lồng gà. Hình như bà sống bằng nghề đó. Trong vườn bà lúc nào cũng đầy hoa quả: cam, quýt, ổi, chuối… chín thơm lừng nhưng chẳng đứa nào dám vào hái trộm vì người ta đồn bà đã yểm bùa những cây đó, nếu ai lấy trộm sẽ bị điên, trừ khi bà ta cho hoặc bán.

Có lần, quá thèm mấy quả ổi chín, tôi rủ thằng bạn trèo lên hái trộm. Đó là một hành động thật liều lĩnh, nhưng mùi thơm quyến rũ của ổi chín đã làm tôi quên sợ và tôi cũng không tin lắm vào chuyện yểm bùa của mấy người già nên làm liều. Khi trèo lên tít ngọn cây để hái quả, tôi nhìn thấy bà Sẳn đang ngồi đan lồng gà trên sàn gỗ. Trong ánh nắng rực rỡ của mùa hè, bà ngồi lặng lẽ làm việc, xung quanh những con chim sẻ thản nhiên nhảy nhót không hề sợ hãi. Thỉnh thoảng bà đưa tay lên vuốt tóc, những sợi tóc bạc lấp lánh trong ánh nắng cùng khuôn mặt già nua nhăn nhúm làm tôi rất sợ.

Cuối cùng, tôi cũng hái đầy hai túi ổi, nín thở leo xuống. Khi tôi đang rón rén định chui qua hàng rào, bỗng nhiên bà lên tiếng: “Cẩn thận gai đâm vào chân đấy…”. Tôi sợ đến đứng tim, rồi ù té chạy, hai túi ổi rơi đâu hết. Thằng bạn tôi cũng sợ không kém, nó quả quyết đã thấy những quả ổi rơi ra từ túi quần của tôi và lăn vào sân nhà bà Sẳn. Nó kết luận: “Bà Sẳn yểm bùa nên ổi tìm về với chủ, mày cẩn thận, điên đấy…”. Đêm đó tôi không tài nào ngủ được, và gặp ác mộng. Tôi thấy bụng mình chướng lên đau đớn rồi vỡ tung, từ đó những quả ổi thi nhau bay ra, mỗi quả ổi là một khuôn mặt của bà Sẳn nhìn tôi cười chế giễu.

Từ bữa đó cứ nhắc đến bà Sẳn, tôi sợ không còn hồn vía. Cái việc cô Nhình lấy bùa với bà Sẳn có lẽ là thật rồi. Và đám cưới của cô Nhình cùng anh Thành cũng diễn ra. Đêm đó thật vui, đại diện nhà trai là bộ đội biên phòng, họ đến rất đông, ăn uống cười nói và diễn cả văn nghệ. Bọn trẻ chúng tôi cũng được dịp xôi thịt no nê.

Trong đám cưới chúng tôi nghe loáng thoáng mấy anh bộ đội nói, gia đình dưới xuôi của anh Thành không đồng ý nên chẳng ai lên dự đám cưới cả. Và họ cũng hỏi chúng tôi chuyện bùa ngải, một anh còn rỉ tai tôi hỏi: “Này nhóc, có loại bùa nào dùng cho con trai chài con gái không? Tớ rất thích chị gái nhóc đấy…”. Sau đám cưới tôi thấy anh Thành chuyển về sống với mẹ con cô Nhình. Anh ta vui vẻ lên nương, lên rừng như bất cứ gã trai bản nào. Trông anh ta rất hạnh phúc.

Bây giờ, sau hơn hai mươi năm, tôi đã trở thành gã đàn ông, cuộc tình của anh Thành và chị Nhình thỉnh thoảng vẫn hiện về. Bây giờ họ vẫn sống ở đó, hạnh phúc, rất hạnh phúc. Vừa rồi về quê, tôi có ghé qua cái đại lý bán hàng tổng hợp của anh chị. Có thể nói họ là người giàu có nhất vùng;

Anh Thành đã ra quân, ở nhà phụ chị Nhình bán hàng. Họ có ba cô con gái, hai cô đầu đã lấy chồng, còn cô út làm giáo viên. Khi tôi đến họ vẫn nhận ra tôi. Anh Thành dứt khoát mời tôi ở lại uống rượu. Trông anh rất vui, chẳng có vẻ gì bị bùa ngải cả. Còn chị Nhình bây giờ đỡ xấu hơn, nếu không muốn nói là đẹp ra. Chị béo tốt, trắng trẻo, cái vẻ đen đúa nhỏ thó ngày nào biến đâu mất. Chị cười nói liên tục, thêm tí rượu hai má ửng hồng, trông chị như một thiếu phụ đang hồi xuân đầy sức sống, cũng chẳng thấy có hương vị của bùa ngải. Khi rượu đã ngà ngà tôi hỏi về việc ngày xưa người trong bản đồn chị dùng bùa của bà Sẳn để quyến rũ anh Thành. Chị cười tít mắt, anh cũng cười tít mắt, chẳng ai trả lời, rồi chị Nhình nói to: “Đúng đấy, tôi bùa ông ấy đấy…”. Rồi chị lại cười tít mắt.

Cái hình ảnh anh chị ngồi với nhau bên bếp lửa ngày nào lại hiện về. Bây giờ tôi mới hiểu thời khắc đó họ đang say đắm với tình yêu. Chỉ có anh và chị mới biết hương vị ngọt ngào của nó, chúng tôi - những người ở ngoài làm sao nhìn thấy. Còn việc bùa ngải như người bản tôi vẫn đồn thì sao, có thật không? Tôi không dám trả lời, nhưng nếu bỏ bùa mà hạnh phúc như thế, tôi đây - gã người Tày chính hiệu - cũng xin một liều để thử. Sợ gì!

(hxxp://vietimes.com.vn/vn/tinhduchiendai/3683/index.viet)

Quat
28-09-2007, 07:58
Bạn Isly dạo này chịu khó đọc nhỉ :T :gun

Chitto
28-09-2007, 09:23
Một ông trên Yên Bái thì nói là bùa cũng phải hợp người. Có người trúng ngay, có người không sao cả.

Ông í bảo bùa nó có xạ hương, hoặc một số loại chất nào đó bí mật, ngửi phải cái đó, người hợp thì sẽ bị nghiện, bị "theo" không bao giờ bỏ được (kiểu thuốc phiện), có người thì ngửi không có cảm giác, có người thì khó chịu. Thế nên ai mà hợp với cái í thì mới bị bỏ bùa.

Người có bùa cũng phải chọn đúng người thì mới bỏ bùa được. Đấy là ông í nói thế, tớ ko biết.

Bỏ bùa cũng có chuyện đàn ông dân tộc thiểu số bỏ bùa các cô gái đấy ạ, không phải chỉ nữ bỏ bùa nam đâu.

vnvirus
28-09-2007, 09:56
Liên quan đến các loại bùa ngải, em thấy bài này hay hay, copy sang để các bác tham khảo:

"...Nhiều thày pháp bất lương luyện một loại ngải hại người, đó là ngải yêu (hay bùa mê, thuốc lú). Ai bị trúng ngải đó là tâm thần mê man, bỏ nhà cửa chạy theo tiếng gọi của ái tình.

Trong thế giới của những thầy pháp thời cổ đại tồn tại nhiều bí kíp kỳ lạ. Bùa ngải là một trong số đó. Ngày nay khoa học đã cho thấy đó là những điều hoang đường, tuy nhiên những câu chuyện đồn đại xung quanh chúng vẫn là những điều đầy hấp dẫn và nhuốm màu huyền bí.

Thuật luyện những giống thực vật đặc biệt và truyền cho chúng những khả năng siêu nhiên để đoán biết tương lai, cải tạo số phận, hay chữa trị bệnh nan y... thời xa xưa khá thịnh hành ở nhiều nước châu Á như Trung Quốc, Ấn Độ và khu vực Đông Nam Á. Người ta gọi đó là luyện ngải và tin rằng ngải giúp con người chế ngự sức mạnh huyền bí.

Những pháp sư cao thủ dành cả cuộc đời mình để luyện "công lực". Họ có thể biểu diễn những kỹ năng kinh dị như nhúng tay vào vạc dầu sôi, hay dùng đinh đâm xuyên qua người... Sau khi đã luyện thành cao thủ, họ sẽ tìm và chăm sóc một số loài thực vật mà theo họ có khả năng đặc biệt để truyền "công lực" sang. Các thầy pháp thuộc diện cao thủ bao giờ cũng là tay chuyên luyện bùa ngải hay độc trùng. Thông qua việc nuôi ngải, luyện độc trùng, các pháp sư khẳng định quyền năng của họ, qua đó đánh giá tài cao thấp.

Theo những câu chuyện lưu truyền, loại ngải quý hiếm nhất là Phù phấn ngải. Đây là một loại thực vật giống hoa lan đất nhưng có bộ rễ lớn hơn, thường mọc trong rừng thẳm. Loại ngải này có một lớp bột mịn phủ trên lá, nếu ai vô ý đụng phải sẽ thấy ngứa ngáy khó chịu, sau đó toàn thân sưng phù, đau đớn trong khoảng 100 ngày sẽ chết nếu không được các vị cao tăng cứu chữa. Loại ngải này rất hiếm, được gọi là "Phù phấn ngải" vì lớp bột rất độc trên lá. Nhưng nếu được tôi luyện đúng cách, nó sẽ trở thành một loại ngải cứu người rất quý.

Những cao tăng muốn tìm được loại ngải này phải vào sâu trong rừng thẳm. Khi tìm được, phải loại bỏ lớp phấn độc bên ngoài một cách rất khéo rồi đem trồng vào chậu đất nung, cho các chất tượng trưng cho Ngũ hành vào (gồm có đất núi, diêm sinh, sắt, gỗ mục, muối biển).

Sau khi nuôi trồng, người ta đặt ngải lên bàn thờ và bắt đầu luyện bằng các quyền phép của bản thân. Khi ngải được luyện xong, trong nó sẽ có 2 phần được gọi là thiên năng (năng lực tự nhiên) và linh phù (năng lực của người luyện). Các tay luyện ngải cao cấp còn nuôi ngải bằng trứng gà, hoặc máu gà. Họ cho rằng làm như vậy ngải sẽ mạnh hơn. Nhưng với những người non tay, cách luyện này có thể gây nguy hại cho chính họ. Phù phấn ngải luyện xong dùng để trị bệnh mất trí, hoảng sợ, thậm chí có thể tìm được người bị mất tích.

Một loại ngải còn quý hiếm hơn và đã bị thất truyền hàng trăm năm là Bạch đại ngải. Người ta cho rằng Bạch đại ngải mọc ở đâu thì các loài thú dữ đều hoảng sợ và không dám sinh sống ở quanh đó. Nếu ai đó trồng loại ngải này mà không biết về tu luyện thì sẽ nguy hại cho bản thân. Trước khi nhổ cây, phải ngâm một bài bùa chú, đại khái: "Nhiệm màu thay, nhiệm màu thay/Bạch đại ngải, Bạch đại ngải...". Nếu loài ngải này mà được một cao tăng luyện thì sẽ có thể giúp con người cải tử hoàn sinh.

Những pháp sư chạy theo vụ lợi cá nhân thường luyện một loại ngải hại người, đó là ngải yêu hay bùa mê, thuốc lú. Đó là thứ ngải để "lừa tình". Ai bị trúng ngải đó là tâm thần mê man, không biết gì về đạo lý, bỏ nhà cửa chạy theo tiếng gọi của ái tình. Những người bị trúng ngải yêu có dáng điệu luôn suy tư, hờ hững với xung quanh.

Loại Mê tâm ngải có tác dụng tương tự. Cây mê tâm lá màu xanh sẫm to bản, hình cái kiếm, hoa màu tím đen có đốm trắng, có mùi hắc rất khó chịu. Người trúng ngải này sẽ mất ăn mất ngủ, tâm thần bất loạn. Những kẻ muốn dùng ngải mê tâm hại người bắt buộc phải biết tên tuổi của nạn nhân thì mới thành công. Những tay nuôi loại ngải này thường bị dân làm ngải coi thường, liệt vào loại mờ ám.

Một loại ngải khác có tên khá kinh dị là Huyết nhân ngải. Nó mọc trong các khu rừng có thú dữ. Muốn tìm được Huyết nhân ngải, phải đợi vào đêm, khi ngải ửng lên màu đỏ như máu mới có thể nhìn thấy và nhổ được vì ban ngày lá cây màu xanh như bình thường. Hoa của loài ngải này nhỏ li ti và có màu đỏ như những giọt máu.

Tương truyền, loài hổ báo sau khi ăn thịt những người tuổi Dần sẽ bỏ lại quả tim của nạn nhân, từ quả tim bỏ lại đó sẽ mọc lên Huyết nhân ngải. Khi nhổ loài ngải này, phải đọc thần chú, luyện để nó hội đủ khí âm dương trong hàng năm trời. Củ của Huyết nhân ngải nếu đem ngậm một lát nhỏ sẽ giúp nhịn đói 1 tuần mà sức lực không suy giảm. Ngải này giúp người dùng có thần giao cách cảm, đoán biết được những sự kiện nghìn trùng xa cách.

Tại Trung Hoa có một loài thực vật rất quý hiếm mọc trong rừng sâu, trên những thân cây gỗ mục. Có những pháp sư cả đời đi tìm không thể thấy, nhưng nếu ai có duyên sẽ gặp được, đó là loại Mai hoa xà vương ngải. Theo những tài liệu về bùa ngải thì loài này có thân mềm mại, lá xanh đốm vàng trông như rồng cuốn. Hoa nở sắc vàng, hồng rực rỡ, có mùi hương vô cùng quyến rũ. Xung quanh cây có nhiều rắn chúa Mai hoa đến ở mới có tên như vậy.

Mai hoa xà vương ngải nếu luyện được thành công, khi ngậm vào miệng sẽ giúp thân thể cứng rắn như thép, dao chém không đứt. Nếu chẳng may ngải chết, người luyện phải làm lễ ma chay rất trang trọng và đem chôn trên vùng núi cao thoáng mát.

Ngày nay khoa học phát triển, không còn đất cho các pháp sư hành nghề luyện ngải nữa. Tuy vậy, những câu chuyện đậm màu huyền bí vẫn là đề tài hấp dẫn những người hiếu kỳ trong lúc "trà dư, tửu hậu". Mặt khác, các nhà Đông y học đang tiếp tục nghiên cứu những loài thực vật rất quý hiếm vốn được dùng làm ngải để dùng cho việc chữa bệnh..."

(Theo Sức Khỏe & Đời Sống)

arvil77
28-09-2007, 10:57
Bỏ bùa cũng có chuyện đàn ông dân tộc thiểu số bỏ bùa các cô gái đấy ạ, không phải chỉ nữ bỏ bùa nam đâu.

AV cũng đang định hỏi câu nạy May chưa làm sao :))

Chuối đây
28-09-2007, 12:48
" Bùa ngải xứ Mường
Phóng sự của Hoàng Anh Sướng "

Phóng sự của Hoàng Anh Sướng Tôi đã từng nghe người ta kể nhiều về phép thuật nèm, chài (bùa mê, ngải lú) thần bí của những ông thầy mo Mán, Mường trên rừng xanh núi đỏ. Rằng chỉ với một dúm muối, một đôi đũa, một nhành cây..., họ có thể “bó” cho đôi vợ chồng nọ đang đứng trước nguy cơ tan vỡ trở nên quấn quyện, khăng khít như thuở ban đầu. Có thể chia rẽ cặp tình nhân đang say nhau như điếu đổ kia bỗng chốc trở nên hờ hững, lạnh lùng để rồi ... chia ly đôi ngả. Thậm chí, chỉ với một chiếc kim, một mảnh sắt quấn sợi chỉ ngũ sắc, họ có thể giết chết kẻ thù địch bằng những lời chú bí hiểm... Để “bảo lãnh” cho tính xác thực của những câu chuyện rùng rợn ấy, có người còn lôi ra những lời thề rất độc địa khiến kẻ tò mò, đa nghi Tào Tháo là tôi cứ nhấp nhổm không yên. Và rồi, mặc cho cơn áp thấp nhiệt đới hoành hành, tôi vẫn xé gió, đội mưa lên xứ Mường Thanh Sơn (Phú Thọ) quyết vén bức màn tâm linh kỳ bí này. "


Những câu chuyện huyền hoặc và hành trình đi tìm lá bùa yêu

Buổi trưa hôm ấy, tôi và nhà văn Nguyễn Hữu Nhàn, người đẫm mình mấy mươi năm trong nền văn hoá xứ Mường Phú Thọ, dùng cơm trưa ở nhà khách UBND huyện Thanh Sơn. Anh Tạ Văn Ngọ, trưởng phòng văn hoá huyện tay rót rượu mời khách, miệng xởi lởi: “Chuyện bùa mê ngải lú tôi cũng nghe nhiều rồi, thực hư thế nào, tôi chưa dám kết luận. Riêng chuyện nèm chữa bệnh cho người và gia súc, nhất là nèm chữa bệnh trâu bò bị dòi bọ, nèm chữa hóc, nèm trừ sâu hại hoa màu... thì tôi tin”. Rồi anh kể: cách đây vài năm, một gia đình cùng xóm với anh có con trâu bị bệnh dòi, chữa bao nhiêu thuốc cũng không khỏi. Chị vợ bèn đến nhà ông thầy mo trong làng nhờ chữa bằng bùa chú. Ông thầy mo ngồi xếp bằng, thủng thẳng hỏi: trâu bị bệnh lâu chưa? loét chỗ nào? rồi bảo “khổ chủ” về đi, về mà nhặt dòi bọ. Chị nọ bán tin bán nghi, chân thấp chân cao chạy. Về đến nhà thì eo ôi, dòi từ vết loét ở cổ trâu nhung nhúc chui ra hàng vốc. Vài ngày sau, lành tịt. Hai vợ chồng sướng rơn, vội vàng sắm sanh chút lễ mọn đến tạ ơn thầy. Chuyện nữa: anh Hoàng Bá Tân, con của “nhà bùa chú” nổi tiếng Hoàng Bá Huân ở xã Tân Phú có những bài nèm chữa một số bệnh hiểm nghèo. Đứt tay chảy máu, nhọt sưng mưng mủ, anh chỉ cầm con dao cùn hà hơi niệm chú rồi chí chí vào đó, vài ngày nhọt to như cái chén xẹp ngay. Mới đây, anh niệm thần chú chữa khỏi bệnh viêm gan nặng cho một người ở làng Hoàng Xá. Nhờ đó, anh được mời đi báo cáo điển hình về cách chữa bệnh bằng phương pháp dân gian ở Hội nghị y học dân tộc tỉnh Phú Thọ.

Nhà văn gầy gò Nguyễn Hữu Nhàn thì nhỏ nhẻ góp một chuyện khá rùng rợn. Chuyện rằng: ông có một người bạn đồng hương quê Tứ Xã (Lâm Thao) dạy học nhiều năm ở xã Lai Đồng (cách Tân Phú 30 km). Một lần chứng kiến một anh Mường có vợ lâm bệnh trọng chết. Thay vì lo ma chay, anh này cứ dí mũi xuống xác vợ... hít lấy hít để. Hỏi dân làng mới biết, anh này vì xấu xí, lại nghèo nên phải nhờ người nèm mới lấy được vợ. Do bỏ bùa mê thuốc lú để lấy cưỡng bức nên khi một người chết thì người kia sẽ phải chết theo do chưa biết hoặc chưa kịp đón thầy đến “ké nèm” (giải bùa chú). Sau này, ông được cụ Hoàng Đức Sin, 80 tuổi, người Mường xã Tân Minh giảng giải thêm rằng: Nếu nèm để lấy vợ mà sống yêu thương nhau thì không sao. Còn nếu nèm để cưỡng bức nhau sẽ bị quả báo tức thì. Vì vậy, khi một người đột tử thì người kia phải hít hơi tử thi cho đến khi thầy đến cởi cho mới thoát.
Cuộc đời cụ Sin là cả một pho huyền sử về phép thuật nèm chài. Cụ vốn là thầy cúng nổi tiếng cả vùng, đã từng được cấp sắc chánh thượng thừa, cấp bậc cao nhất trong nghề thầy cúng. Muốn lên được cấp bậc này phải qua các sắc tiểu thừa, trung thừa, đại thượng thừa và trung thượng thừa. Là người ăn to nói lớn, cụ cứ choang choang kể: “Ngày xưa, bác là cán bộ xã, làm chủ nhiệm HTX nhiều năm đấy. Vì làm cán bộ, không được đi cúng, không được nói đến chài, nèm nên có lão giở trò ma nèm vợ bác, khiến bà ấy bỏ chồng, bỏ con đi theo hắn. Giận quá, bác gọi hắn đến nhà vãi (bố mẹ vợ) vỗ ngực, chỉ mặt hắn: “14 tuổi tao đã là thầy cúng. Mọi pháp thuật người Mường tao không lạ. Nếu ngươi không đón người ké nèm để tao phải ra tay thì chớ có trách...” Kẻ cướp vợ mặt xanh đít nhái quỳ sụp xuống, lạy cụ như tế sao. Nhà văn Nguyễn Hữu Nhàn hỏi: “Thế cụ có giận cụ bà không?” Cụ Sin xua tay cười hớ hớ: “Ô không! Đấy là nó nèm cho mê mẩn mà theo nó thôi. Khi bà ấy về, khóc lóc xin tha thứ, bác không mắng nửa lời, vẫn sống tốt với nhau đến tận bây giờ đấy”. Nhà văn lại hỏi: “Người Mường xưa có thể nèm cho trai gái yêu nhau. Vậy có thể nèm cho nhân tình nhân ngãi, bồ bịch bất chính chán nhau không hả cụ?” “Được chứ!” Cụ Sin nói rồi vỗ vỗ vào vai nhà văn: “Hôm nào đến đây bác dạy cho bài ké nèm mà về xuôi cứu nhân độ thế cho vợ chồng không bỏ nhau”."

Biết tôi có ý định tìm hiểu phép thuật nèm chài, Thuỷ, cô gái Mường có nước da đen giòn với nụ cười hoa tươi tắn lúng liếng bảo: “Anh đến đúng ổ bùa ngải của người Mường chúng em rồi đấy. Đẹp giai thế này, không sợ bọn em bỏ bùa mê cho mất đường về quê mẹ sao anh?”. Tiếng cười ré lên. Cậu thanh niên Mường tên Khoẻ, xã Mỹ Thuận, phô hàm răng bàn cuốc gắt gỏng: “Chúng mày có im đi không! Cứ đùa để anh ấy sợ”. Quay lại phía tôi, Khoẻ trùng giọng: “Nèm chài của người Mường chúng em là có thật, lưu truyền từ đời xửa đời xưa. Mẹ em cũng biết nèm đấy, nhưng cụ chẳng làm bao giờ cả. Cụ bảo, làm cái đó thất đức lắm. Bữa trước, có mấy anh nhà báo dưới Hà Nội lên đây tìm hiểu viết bài. Hỏi han linh tinh vài câu rồi về phịa cả một trang báo dài. Toàn bịa đặt, xuyên tạc cả. Lại còn riết róng tố cáo người Mường chúng em loè bịp, chặt chém khách moi tiền, rồi thì mê tín dị đoan khiến dân tình bất bình lắm. Nếu anh thực sự muốn tìm hiểu phép thuật thần bí này, em sẽ đưa anh đi”. Thấy tôi còn bán tin bán nghi, Khoẻ căn vặn: “Anh chưa tin phải không? Thế em hỏi anh nhớ, đôi vợ chồng nọ vừa chiều qua đánh nhau sứt đầu mẻ trán. Vợ tru tréo chửi chồng, chồng vác dao rượt đuổi vợ, tưởng chém giết nhau đến nơi. Đùng một cái, sáng hôm sau, lại thấy cô vợ hớn hở quay về, ríu rít anh anh, em em như chưa từng có chuyện đánh đấm. Thế không nèm thì là gì? Hay như cô S. Thị Nở ở cầu Mịn kia kìa. Xấu người, lại xấu cả nết. Lấy chồng, đẻ được 2 đứa con gái, chồng chán, nó bỏ. Thế mà anh Tuấn, chủ thầu xây dựng dưới Hà Nội, đẹp trai, lắm tiền, vợ đẹp như tiên, lại chết mê chết mệt S. Hai đứa ăn ở với nhau như vợ chồng. Năm ngoái, lại còn bỏ tiền xây dựng cho S. một ngôi nhà 2 tầng thênh thếnh ở mặt đường. Chuyện này, cả huyện Thanh Sơn biết. Em hỏi anh, thế không phải nèm thì là gì?”. Tôi gật gù lia lịa. Khoẻ hứng chí bảo: “Kể tên những người biết nèm ở đây thì đầy dẫy. Này nhé: Bà Nhàn ở xóm Bưng , thầy mo Thục, thầy Cửu, thầy Thắng, bà Phúc, bà Chối, bà Miến , thầy Hà Văn Bày , ông Hà Văn Bằng, ông Hoàng Bá Huân ... Ôi dào! Nhiều lắm! Nhưng theo em, nổi tiếng nhất vẫn là thầy mo Thục. Thầy cao tay lắm. Ngày nào cũng có người đón thầy đi cúng giải hạn, cúng đàn chay phá ngục cho những nhà chết trùng tang, làm bùa ghét, bùa yêu... Đùi gà gia chủ lễ tạ, cả nhà thầy ăn chẳng hết. Hôm nọ, vợ chồng anh Tân ở Mỹ Thuận có đôi lợn nái xổ chuồng, táo tác đi tìm cả ngày chẳng thấy. Bí quá mới đến nhờ thầy Thục. Ông Thục nhận lời, thắp hương, khấn vái rồi đi bộ lên trên dãy núi Cụt trước mặt anh kia kìa. Ông ấy lầm rầm đọc thần chú rồi hú lên mấy tiếng. Ngay chiều hôm ấy, đôi lợn ở đâu ủn ỉn mò về. Chuyện này, cả làng đồn rầm rĩ, em không nói sai”. Tôi sốt sắng hỏi đường đến nhà ông Thục để xin lá bùa yêu. Khoẻ bảo: “Anh là người lạ, đến nhà, thầy không làm đâu. Để em dẫn đường cho”. Tôi sướng rơn, luýnh quýnh thế nào bỏ quên cả mũ bảo hiểm ở quán.

Nhà thầy mo Thục nằm chon von trên lưng chừng đồi. Trời mưa, đường trơn nhầy nhụa, xe cài số 1, ì ạch mãi mới lên đến nơi. Căn nhà gỗ, lợp mái gianh, rộng thênh thếnh như cái đình, ồn ào tiếng nói cười. Ngày mai, cậu con út của thầy vào Nam lập nghiệp, gia đình làm bữa liên hoan. Thầy không có nhà. Vợ thầy bảo: Thầy ra chợ thị trấn mua “canh” (thức ăn). Tôi ngồi chờ. Anh con trai cả tủm tỉm: “Chú đến đây là đúng địa chỉ rồi. Yên tâm đi. Bất cứ chuyện gì cần, thầy cũng có thể giúp chú được”. Rồi anh kể, có một cậu thanh niên ở tận Sơn Tây, vợ bỏ đi theo giai, lên khóc lóc van vỉ nhờ thầy cứu giúp. Thầy nhận lời, làm cho một lá bùa. Ba ngày sau, cô vợ trở về. Anh chàng mừng rơn. Cảm tạ tấm lòng của thầy, anh đã biếu thầy 3 triệu. Tháng nào anh ta cũng lên đây một lần để thầy yểm bùa cho tình cảm vợ chồng thêm bền chặt. Mới đây, có một bà tận Gia Lai – KonTum lặn lội ra đây. Chồng làm giám đốc, bồ bịch lăng nhăng. Bà vợ đánh ghen, chửi bới, rồi khóc lóc, nỉ non... đủ hình đủ kiểu mà anh chồng vẫn chứng nào tật ấy. Nhờ bùa của thầy tôi, cô ấy đã giành lại được chồng. Hôm kia, cô ấy gửi biếu thầy tôi 5 triệu nhưng thầy chỉ nhận 3 triệu thôi. Cụ cao tay lắm”.

Chuối đây
28-09-2007, 12:48
Khoảng 5 giờ chiều, thầy Thục mới về. áo trắng, quần âu, trông thầy phong độ lắm so với cái tuổi thất thập. Bắn một điếu thuốc lào, lim dim nhả khói, thầy hất hàm: “Anh từ đâu tới? Có việc gì?”. Tôi liền giả bộ rầu rĩ: “Con là thầy giáo dạy văn dưới Hà Nội. Vợ con đang lăng nhăng với người khác. Con muốn xin thầy một lá bùa để kéo vợ con về”. Thầy cười khùng khục: “Anh nói thế nào ấy chứ. Trông anh đẹp giai lồng lộng, lại hào hoa thế kia, vợ bỏ theo giai sao được”. Tôi rơm rớm nước mắt, van vỉ: “Bẩm thầy! Con đâu dám nói dối. Xin thầy mau ra tay giúp con, thầy cứu con không thì con chết mất”. Miệng nói, tay rút tờ năm chục, tôi dúi vào túí thầy. Bộ mặt tôi lúc đó trông chắc thảm thương lắm nên thầy hạ giọng: “Thôi được rồi, thầy sẽ giúp. Bây giờ, anh ghi tên tuổi của anh và vợ anh vào tờ giấy này. Nhớ phải ghi thật chính xác, nếu không bùa sẽ mất linh”. Ngừng lời, chiêu một ngụm nước, thầy chép miệng: “Gớm! Các cô cậu dưới ấy bây giờ no lưng ấm cật nên giậm giựt chân tay. Ngoại tình, bồ bịch khiếp quá. Chẳng riêng gì anh đâu. ối người làm giám đốc, vụ trưởng mà vẫn cứ bị vợ cắm sừng cho như chơi ấy chứ. Đấy, vừa chiều qua, một cô sồn sồn tô son trát phấn, người núc nỉu những nhẫn, dây chuyền đến cầu xin tôi làm nèm cho... 4 ông bồ không ông nào được rời ra. Dâm đãng đến thế là cùng”. Đang cặm cụi viết, tôi cũng phải bật cười cùng tiếng ồ lên của mấy chục con mắt đang tò mò nhìn tôi từ nãy đến giờ.
Đón nhận tờ giấy trên tay tôi, thầy Thục khẽ khàng đặt lên ban thờ. Rót đầy ba chén nước, thắp ba nén nhang, thầy phủ phục xuống phản lầm rầm khấn. Gieo quẻ xong, thầy sai bà Thục ra vườn hái mấy cái lá và xúc bát muối lên cho thầy. Quay mặt về phía ban thờ, thầy bắt đầu niệm chú. Cả nhà im phăng phắc. Tôi cố tập trung cũng không nghe được gì, chỉ thấy môi thầy mấp máy như máy khâu. Khuôn mặt thầy đỏ bừng như lên đồng. Niệm xong, thầy đưa nhúm lá và bát muối lên sát miệng, hà hơi 3 lần vào đó. Đưa tôi “bùa yêu” đã được gói ghém cẩn thận, thầy dặn: “Nhúm lá này anh về chia làm đôi. Một để trong gối anh, một để gối vợ. Còn gói muối, hàng ngày nấu canh, anh cứ cho vào, cả nhà cùng ăn. Đảm bảo chỉ một tuần sau, vợ anh sẽ hết tơ tưởng lăng nhăng đến người khác”.

Nhiều đoàn công nhân đến ở đây bị người Mường nèm trêu nấu cơm không chín, nấu nước không sôi. Mọi bài nèm đều đọc bằng tiếng Mường. Riêng bài nèm này lại nói bằng tiếng Kinh. Nguyên văn như sau: “Mày làm đồng hay mày làm đáy. Tao xó xáy cho mày không lên hơi. Mày lên hơi thì tao chém. úm ta ha khất”. Muốn cho cơm chín thì niệm thần chú: “Mày làm đồng hay mày làm đáy. Tao xó xáy cho mày lên hơi. Mày không lên hơi thì tao chém. úm ta ha khất”. Bà Huân giảng giải: “Người ta nín hơi đọc thần chú rồi phì hơi ra mảnh đóm, vờ vào bếp xin lửa nhưng khua khoắng mảnh đóm quanh nồi và dưới chôn nồi. Lửa dẫu có đốt đùng đùng cơm cũng chẳng chín được”....


....Thôi, để hôm nào bác biểu diễn cho anh xem bài nèm ráo ướt. Khi ở trên bờ niệm thần chú thì người chống bè, bơi thuyền chốc chốc lại ngã ùm xuống sông, làm cho quần áo vừa ráo lại ướt ngay”. Rồi ông hào hứng kể chuyện làm nèm để bó lại một số cặp vợ chồng khỏi bị tan vỡ. Ông kể chi tiết chuyện anh Khê ở Tân Phú đã có với vợ những 4 mặt con. Tí tởn thế nào lại cưới thêm cô vợ lẽ, suốt ngày òm ọp đánh chửi vợ con. Cụ Bằng ở xóm thấy thế đến nhờ ông Huân “bó” lại cho gia đình họ đoàn tụ. Hẹn một ngày anh em nhà ấy ăn uống họp gia đình để lựa lời khuyên nhủ, chị dâu anh Khê kín đáo giấu 3 đôi đũa của vợ cả, vợ hai và của anh Khê vừa ăn xong không rửa đưa cho ông đem về bó nèm. Ông còn kể chuyện bó nèm cho vợ chồng anh Dũng ở xóm Mịn. Nghe xong, tôi hỏi: “Cháu sẽ viết báo nêu tên thật của họ, liệu có bị kiện không?” Ông Huân cười xoà: “Cả làng biết đấy, kiện gì. Hơn nữa, bác làm phúc đức cho gia đình họ. Bây giờ trong ấm ngoài êm, hiểu ra, họ chỉ biết ơn bác thôi”. Bà Huân vội nói chen vào, giọng lo lắng: “à! Suýt nữa thì quên. Hôm trước đến đám ma nhà anh Thọ. Bà Xuân gọi tôi ra nói nhỏ là về nhờ ông, nếu “nèm tơm thăm” hay “nèm bó đũa” thì làm ơn cởi giúp kẻo một người chết thì cả nhà chết theo”. Ông Huân bảo: “Không sao. Nhà bà Xuân, mẹ anh Huy ở xóm Quyết Tiến, tôi nèm bằng muối không sợ nguy hiểm như bó đũa, tơm thăm nên không phải cởi”. Nói đoạn, ông liền bảo Thuỷ, cậu con út vào buồng mở hòm lấy ra bó đũa cho tôi xem. Đây là 2 đôi của vợ chồng anh Dũng nhờ ông nèm hồi năm ngoái. Bốn cái đũa được bó bằng hai mối buộc chỉ đỏ và chỉ trắng. Ông Huân giải thích: “Muốn nèm bó đũa phải dùng hai loại chỉ khác màu bó chặt đôi đũa ăn cơm của những người đang “ông chẳng bà chuộc”. Bó đũa ấy phải đem về nhà mình cất kỹ. Sau 3 năm khi vợ chồng đã khăng khít, phải đem bó đũa đó ra niệm thần chú bài “ké nèm” (giải) rồi tháo chỉ cho đũa rời ra. Có như thế thì một người chết, người kia sẽ không hề hấn gì”. Còn “nèm tơm thăm” là lấy được mảnh áo hoặc quần của 2 người đã mặc, niệm thần chú vào rồi cất kỹ. Đây là cách nèm khá bền chặt nhưng cũng khá nguy hiểm. Lời bài chú rất dài, người khoẻ, đọc một hơi mới hết. Khi vợ chồng đã gắn bó, để tránh nguy hiểm, phải nèm cởi ra. Đọc lời chú bài ké nèm, hà hơi vào 2 mảnh vải, đem ra sông, suối, chỗ nước quẩn, rồi thả một mảnh ở dòng nước chảy xuôi, một mảnh ở dòng nước chảy ngược. Hai mảnh vải cuốn đi hai nơi sẽ không còn nguy hiểm cho người bị nè.


....Thôi, để hôm nào bác biểu diễn cho anh xem bài nèm ráo ướt. Khi ở trên bờ niệm thần chú thì người chống bè, bơi thuyền chốc chốc lại ngã ùm xuống sông, làm cho quần áo vừa ráo lại ướt ngay”. Rồi ông hào hứng kể chuyện làm nèm để bó lại một số cặp vợ chồng khỏi bị tan vỡ. Ông kể chi tiết chuyện anh Khê ở Tân Phú đã có với vợ những 4 mặt con. Tí tởn thế nào lại cưới thêm cô vợ lẽ, suốt ngày òm ọp đánh chửi vợ con. Cụ Bằng ở xóm thấy thế đến nhờ ông Huân “bó” lại cho gia đình họ đoàn tụ. Hẹn một ngày anh em nhà ấy ăn uống họp gia đình để lựa lời khuyên nhủ, chị dâu anh Khê kín đáo giấu 3 đôi đũa của vợ cả, vợ hai và của anh Khê vừa ăn xong không rửa đưa cho ông đem về bó nèm. Ông còn kể chuyện bó nèm cho vợ chồng anh Dũng ở xóm Mịn. Nghe xong, tôi hỏi: “Cháu sẽ viết báo nêu tên thật của họ, liệu có bị kiện không?” Ông Huân cười xoà: “Cả làng biết đấy, kiện gì. Hơn nữa, bác làm phúc đức cho gia đình họ. Bây giờ trong ấm ngoài êm, hiểu ra, họ chỉ biết ơn bác thôi”. Bà Huân vội nói chen vào, giọng lo lắng: “à! Suýt nữa thì quên. Hôm trước đến đám ma nhà anh Thọ. Bà Xuân gọi tôi ra nói nhỏ là về nhờ ông, nếu “nèm tơm thăm” hay “nèm bó đũa” thì làm ơn cởi giúp kẻo một người chết thì cả nhà chết theo”. Ông Huân bảo: “Không sao. Nhà bà Xuân, mẹ anh Huy ở xóm Quyết Tiến, tôi nèm bằng muối không sợ nguy hiểm như bó đũa, tơm thăm nên không phải cởi”. Nói đoạn, ông liền bảo Thuỷ, cậu con út vào buồng mở hòm lấy ra bó đũa cho tôi xem. Đây là 2 đôi của vợ chồng anh Dũng nhờ ông nèm hồi năm ngoái. Bốn cái đũa được bó bằng hai mối buộc chỉ đỏ và chỉ trắng. Ông Huân giải thích: “Muốn nèm bó đũa phải dùng hai loại chỉ khác màu bó chặt đôi đũa ăn cơm của những người đang “ông chẳng bà chuộc”. Bó đũa ấy phải đem về nhà mình cất kỹ. Sau 3 năm khi vợ chồng đã khăng khít, phải đem bó đũa đó ra niệm thần chú bài “ké nèm” (giải) rồi tháo chỉ cho đũa rời ra. Có như thế thì một người chết, người kia sẽ không hề hấn gì”. Còn “nèm tơm thăm” là lấy được mảnh áo hoặc quần của 2 người đã mặc, niệm thần chú vào rồi cất kỹ. Đây là cách nèm khá bền chặt nhưng cũng khá nguy hiểm. Lời bài chú rất dài, người khoẻ, đọc một hơi mới hết. Khi vợ chồng đã gắn bó, để tránh nguy hiểm, phải nèm cởi ra. Đọc lời chú bài ké nèm, hà hơi vào 2 mảnh vải, đem ra sông, suối, chỗ nước quẩn, rồi thả một mảnh ở dòng nước chảy xuôi, một mảnh ở dòng nước chảy ngược. Hai mảnh vải cuốn đi hai nơi sẽ không còn nguy hiểm cho người bị nèm

Chuối đây
28-09-2007, 12:55
Từ những thông tin của phóng viên hoàng anh sướng ở trên,đoàn chúng tôi quyết tâm đi tìn vị Thày Mo giỏi nhất là thày mo Thuc.
NHÀ THẦY THỤC
https://i164.photobucket.com/albums/u25/dienbatn/HUNG11.jpg

DÒNG SUỐI BÊN NHÀ THÀY THỤC
https://i164.photobucket.com/albums/u25/dienbatn/HUNG8.jpg

THÀY THỤC TẠI NHÀ .
https://i164.photobucket.com/albums/u25/dienbatn/HUNG16.jpg

ĐIỆN THỜ CỦA THÀY MO THỤC .
https://i164.photobucket.com/albums/u25/dienbatn/HUNG18.jpg

NGẢI TRẮNG
https://i164.photobucket.com/albums/u25/dienbatn/HUNG19.jpg

NGẢI ĐEN
https://i164.photobucket.com/albums/u25/dienbatn/HUNG20.jpg

VƯỜN NGẢI NHÀ THÀY MO THỤC
https://i164.photobucket.com/albums/u25/dienbatn/HUNG21.jpg

tác giả dienbatn

begift
29-09-2007, 01:57
Thật 100%: Gần nhà em (Cột 8, Hạ Long, Quảng Ninh) cũng có 1 anh anh tên là Hưởng, gọi là Hưởng Điên. Tất cả mọi người ở khu nhà em đều kể rằng ngày xưa anh Hưởng rất đẹp trai, làm thơ hay, đàn hát giỏi, lãng tử lắm. Nhưng từ ngày đi làm giáo viên ở vùng cao, yêu một cô gái dân tộc rồi sau chia tay nhau, từ đấy anh này về xuôi và bị điên. Mọi người bảo rằng anh ấy bị bỏ bùa, em không khẳng định có bị bỏ bùa hay không nhưng sự thực là như vậy.

Caterpillar
30-09-2007, 13:58
Cũng Quảng Ninh luôn :
Em lên đồn biên phòng 18 được biết 1 câu chuyện là nếu ngồi ăn cơm mà có thêm quả ớt thì không sợ bị bỏ bùa vào thức ăn vì nếu có thì người ăn lăn quay ra tèo tại nhà gia chủ -> sợ bị phát hiện -> không dám bỏ bùa !

begift
03-10-2007, 01:10
Cũng Quảng Ninh luôn :
Em lên đồn biên phòng 18 được biết 1 câu chuyện là nếu ngồi ăn cơm mà có thêm quả ớt thì không sợ bị bỏ bùa vào thức ăn vì nếu có thì người ăn lăn quay ra tèo tại nhà gia chủ -> sợ bị phát hiện -> không dám bỏ bùa !

Ờ, kinh nghiệm hay, quả này phải chịu khó ăn ớt.


....Ông í bảo bùa nó có xạ hương, hoặc một số loại chất nào đó bí mật, ngửi phải cái đó, người hợp thì sẽ bị nghiện, bị "theo" không bao giờ bỏ được (kiểu thuốc phiện), có người thì ngửi không có cảm giác, có người thì khó chịu. Thế nên ai mà hợp với cái í thì mới bị bỏ bùa...

Xạ hương là bộ cà của con cầy hương, hợp là hợp với cà à?... ặc ặc

Em mới nghe thấy mấy cha nhậu đồn rằng xạ hương ngâm rượu, mở nắp để đầu giường thì đỡ phải đặt vòng... Bác nào liều thử phát xem sao!...

A Phủ hạ sơn
03-10-2007, 15:21
Các bác nói thế em thấy có phần phiến diện cho dân vùng cao chúng em quá !
Em sinh ra lớn lên ở miền núi mà cũng chưa được tận mục sở thị chuyện đó bao giờ cả, mà từ khi xuống HN học đến giờ em toàn bị con gái dưới xuôi tán đấy chứ có bùa ngải gì đâu.
Em nói thật bây giờ càng phú quý sinh lễ nghĩa, càng giàu có địa vị càng mê muội nhảm nhí.
Dân phượt nhà mình đi nhiều biết nhiều sao lại cứ mơ hồ những chuyện như thế làm gì !

việt phương
04-10-2007, 23:08
em thì tin là có các Bác ạ !

TNT
05-10-2007, 22:37
Em dek tin từ bạn Hoàng Anh Sướng cho đến các nhân vật trong câu chuyệncủa bạn ý, và tiện thể cũng dek tin chuyện bùa ngải gì sất cả. Đợt hè vừa xong em có được đi theo các bạn tình nguyện đến tận Cửa Nánh - Đà Bắc - Hòa Bình, ăn và ở với người Mường đến nửa tháng, em thấy các bạn toọc Mường ở đấy yêu đương nhau cũng hiện đại bỏ mẹ đi, làm chó gì có bùa ngải nào.

bluebloa
07-10-2007, 20:59
Cũng Quảng Ninh luôn :
Em lên đồn biên phòng 18 được biết 1 câu chuyện là nếu ngồi ăn cơm mà có thêm quả ớt thì không sợ bị bỏ bùa vào thức ăn vì nếu có thì người ăn lăn quay ra tèo tại nhà gia chủ -> sợ bị phát hiện -> không dám bỏ bùa !

thảo nào đi đâu cũng vác ngẩu theo =))

hungisu
15-10-2007, 11:32
Các bác muốn nghiên cứu về lĩnh vực huyền thuật không, em có rất rất nhiều file về lĩnh vực này, đặc biệt có bộ " Bùa chú giảng giới " dầy như 1 cuốn từ điển luôn, bác nào thích thì đưa email đây em gửi vào mail cho. Hoạc không thì vác usb tối thiểu 512Mb qua em cóp cái thư viện các loại của em nhé, từ kiếm hiệp , tình củm cho đến tử vi lý số, vân vân.
Gớm từ hôm đăng kí nick ở phượt mới vớ được cái chủ đề có thể to mồm được một tý, gọi là có đóng góp cho phượt member. ( Hi vọng là không ế hàng như công ty em chiều thứ 7 :) )

25ltk
15-10-2007, 14:15
bác gửi cho em nhé: [email protected]. Thank

hungisu
15-10-2007, 14:22
bác gửi cho em nhé: [email protected]. Thank
Vâng bác có thể cho biết bác cần quyển nào hoặc là lĩnh vực gì không, còn bác muốn lấy toàn bộ thì bác phải qua em mang theo ổ cứng hoặc usb > 512 cơ, nhiều lắm nên em sợ không chuyển qua mail được ạ

gps
16-10-2007, 23:43
Sao không thấy cô gái nào bị trai dân tộc thiểu số bỏ bùa nhỉ, hay là chỉ có các cô gái núi rừng mới biết bùa chú? Hay gái đồng bằng bị các chàng trai miền núi chê, chỉ có các chàng miền xuôi mới hợp nhãn các nàng miền ngược?

Chitto
16-10-2007, 23:49
Sao không thấy cô gái nào bị trai dân tộc thiểu số bỏ bùa nhỉ, hay là chỉ có các cô gái núi rừng mới biết bùa chú? Hay gái đồng bằng bị các chàng trai miền núi chê, chỉ có các chàng miền xuôi mới hợp nhãn các nàng miền ngược?

Có chứ bác. Trong các câu chuyện bỏ bùa có cả chuyện các cô giáo miền xuôi lấy trai người miền ngược, do bị bỏ bùa.

Câu chuyện cũng y như nữ bỏ bùa nam. Các cô giáo khi về xuôi cũng bị ngớ ngẩn, chỉ khi tìm về bản mới tỉnh táo trở lại, và ở lại với trai bản.

Hoặc có cô gái xinh đẹp dưới xuôi chỉ lên thăm người nhà ở trên vùng núi, bị bỏ bùa cuối cùng không về xuôi nữa...

Bỏ bùa không phải đặc quyền của ai cả bác ạ.

Chitto
17-10-2007, 13:24
Hô hô, tại sao tớ viết rằng các cô cũng bị bỏ bùa mà ba bác zai CVN, GPS, PVC cùng cảm ơn rối rít thế nhở ???

Các bác định thuê người bỏ bùa vợ để vợ các bác ngược lên núi chăng?

Camo_skins
17-10-2007, 14:30
Em dek tin từ bạn Hoàng Anh Sướng cho đến các nhân vật trong câu chuyệncủa bạn ý, và tiện thể cũng dek tin chuyện bùa ngải gì sất cả. Đợt hè vừa xong em có được đi theo các bạn tình nguyện đến tận Cửa Nánh - Đà Bắc - Hòa Bình, ăn và ở với người Mường đến nửa tháng, em thấy các bạn toọc Mường ở đấy yêu đương nhau cũng hiện đại bỏ mẹ đi, làm chó gì có bùa ngải nào.
đúng roài , các bạn Mường giờ yêu nhau cũng biết mua thuốc , sắm giầy tất đeo vào cửn thựn lắm cơ. Có lần ngồi ăn cơm ở chợ Mường Chiềng , chú bán hàng cơm ngay cổng chợ bán luôn cả OK ,thuốc tránh thai ( nhưng toàn hết date ).Chú cười khà kahf bảo lắm thằng mua Ok ở chỗ chú về xài mà không hiểu sao lúc rút ra toàn nhẫn không ( nghĩa là còn môn cái dây nịt đeo tòn ten ở súng , còn vỏ bao thì rách tuột tả tơi rồi ) =)) =)) =))

hungisu
19-10-2007, 11:02
Hô hô, tại sao tớ viết rằng các cô cũng bị bỏ bùa mà ba bác zai CVN, GPS, PVC cùng cảm ơn rối rít thế nhở ???

Các bác định thuê người bỏ bùa vợ để vợ các bác ngược lên núi chăng?
Ơ, có hả bác, em xin em xin :)

gps
19-10-2007, 14:20
Hô hô, tại sao tớ viết rằng các cô cũng bị bỏ bùa mà ba bác zai CVN, GPS, PVC cùng cảm ơn rối rít thế nhở ???

Các bác định thuê người bỏ bùa vợ để vợ các bác ngược lên núi chăng?

Hê hê, em thì chẳng biết gì về chuyện bùa chú, cái title của chủ đề này misleading quá, làm em cứ tưởng chỉ có gái dân tộc mới thạo cái món này. May mắn được bác chitto bỏ chút thời gian giải thích cho mởi hiểu thêm tí chút.

Bác giải thích cho ai cũng thế thôi, giải thích cho em, em cám ơn. :))

zanghoang
02-03-2008, 13:36
em là mem mới nên lục tung bài vở cũ nên đọc lại, thấy topic này hay nên vào ngó

em thấy bài của bác chuôiday cop của bác Hoàng Anh Sướng viết rất công phu nhưng em cũng không tin

năm 2004, em vẫn là SV, em lên tình nguyện tại Thanh Sơn, về đúng xã Mỹ Thuận có nhắc đến trong bài viết, xã này có 100% người Mường, em không hề nghe nhắc đến chuyện bùa ngải bao giờ, trai gái Mường giờ yêu nhau cũng hiện đại lắm bác a. đặc biệt, xã này nằm ven đường 32 lên Phù Yên - Sơn La nên " hàng " nhiều lắm, bọn em vè tình nguyện, uống rượu xong trai xã cứ rủ đi vui vẻ, mấy đứa con gái trong đoàn phải cấm triệt để, rồi doạ về mách Đoàn trường bọn em mới không dám đi đấy... chả nghe đến bàu ngải gì

năm 2005, bọn em lên Dền Sáng - Bát Xát, xã này có 100% Dao đỏ, cũng không thấy có gì, không nghe nhắc đến từ nào liên quan đến bùa ngải cả...

em nghĩ là nếu có bùa ngải thật thì bọn em chắc dính rồi, toàn SV trí thức, đẹp zai cao to ngời ngời thì gái Mường với gái Dao chắc nó chẳng tha, thế mà bọn em cãn đi bao nhiêu về đủ bấy nhiêu, chẳng thiếu ai cả, về trường vẫn học tập công tác tốt

Babel
02-03-2008, 17:15
Đọc đi đọc lại thì quanh quẩn vẫn toàn chuyện kể hoặc từ một hiện tượng này, hiện tượng nọ được các bác suy diễn hoặc gắn kết với nhau.

Đối với động vật thông thường, trong chuyện yêu đương thì hầu hết chúng đều có cách hành xử giống nhau đó là giai ngon tìm đến gái ngon để đảm bảo lưu lại những cặp gen khoẻ. Lý giải tại sao trong mùa sinh sản thường xẩy ra các cuộc chiến một mất một còn để tranh giành những bộ gen đó.

Nói chung là động vật được lập trình như vậy, tuy nhiên đối với con người thì lại trở nên cực kỳ phức tạp. Liên quan đến chuyện duy trì cặp gen em có thể mô tả như thế này:

Thông thường khi nhìn thấy một giai ngon hoặc gái ngon thì phản ứng đầu tiên trong chúng ta đều :LL ... hú hú hú ... tuy nhiên khi hú xong thì xuất hiện trong đầu mỗi một nhân vật đều xuất hiện một tập các thuộc tính kèm theo, rất tiếc là tập thuộc tính này trong chúng ta lại không giống nhau và cực kỳ rối rắm ví dụ như "thuộc tính có tính dẫn xuất"; "thuộc tính có tính kế thừa"; "thuộc tính có biên độ giao thoa" ...vưn vưn và vưn vưn. Xuất phát từ những thuộc tính này mà một một người trong chúng ta có một cách hành xử khác nhau, có lão đã hình dung ra ngay một viễn cảnh đang đung đưa ở hawai, có lão hình dung ra cái đùi gà đang chạy trong phim hoạt hình thường diễn tả, có lão thì rê ống 70-200L IS xả một tràng mà không cần biết thẻ nhớ có đầy hay không ...

Vậy những cái em vừa nói có liên quan gì đến những thứ mà chúng ta đang bàn bạc, băn khoăn? Em cho rằng nó xuất phát từ tính của các tập thuộc tính, ví dụ: Theo em biết thì hiện giờ trong hội phượt hay đú đởn với nhau đã có > 3 cái L có IS; có > 10 cái túi ngủ mà ít nhất 9 cái trong đó được vác đến bản lác mà không cần quan tâm đến việc tại đó có chăn rất ấm (xôi kèm chăn)... Những cái đó là cái gì? đó là "tính tương đồng" của thuộc tính :D em không nói đâu :D

Như vậy trong mỗi một cá thể, hiện tượng đều có thể xẩy ra các sự việc trùng lặp (trong bộ môn hoá sinh thì toàn là thực nghiệm - lỡm & buồn vãi lái) từ những cái trùng lặp không thể giải thích nổi, vì có cái léo gì đâu mà giải thích, ví dụ như Putin thuê một thằng ất ơ nào đó đóng thế mình để đánh lừa máy thằng dùng súng có chữ L. Đã không có nguồn gốc để giải thích thì mấy cha x này lại cố gắn kết lại để loè loẹt mấy tay yếu tim nhằm tự huyễn hoặc mình hoặc vì một mục đích nào khác, rõ lởm.

Các bác cứ thử ngồi ngẫm mà xem, em đố bác nào trong làng phượt nhà chúng ta lên demo được cái vụ bùa ngải đó ... còn khướt nhé. Mà ngẫm không xong, demo không được thì alo em đi (beer)

:))

batman
24-03-2008, 15:14
mình chưa từng thấy hay chứng kiến trường hợp nào, nhưng mình có ông chú ruột làm lãnh đạo trên tỉnh Lai Châu hồi còn chưa tách Điện Biên ra, khi mình hỏi chuyện này ông ấy toàn nói lảng ra chuyện khác, hoặc kể một vài ví dụ, một số câu chuyện ông ấy từng nghe, ông ấy không bao giờ khẳng định, nhưng tuyệt nhiên cung ko phủ đinh.

arsenal_love_87
25-03-2008, 23:25
cái này em nghĩ là có đấy ạ.Tuy h cũng ít người dân tộc biết làm. hôm đi cùng 1 anh kiểm lâm đc a kể chuyên. a này Kinh, lấy vợ dân tôc, bảo vợ a dặn rất kĩ về mấy cái vấn đề này. Dân tộc Mán là giỏi làm bùa nhất , mấy dân tộc # cũng biết nhưng ít.
Bọn thầy mo, thầy cúng 1 năm phải bỏ bùa chết 1 người để cúng mà cà rồng. ko chết ngay mà ủ bệnh , mấy tháng sau lăn dungd ra chết. đúng như bác nào nói đó, trị bằng cách cho nó thấy mình ăn quả ớt quả. nếu bị bỏ độc thì ăn vào sẽ chết ngay nên nó sẽ ko dám nữa.
còn 1 số bùa nữa nhưng em ko nhớ.
chỉ nhớ cách phòng tránh bùa nữa là mang theo xương chó bên người, kể cả ngủ. ko để lại bất cứ cái j ở nhà người ta. tên thì dùng tên giả , tuổi giả nốt.

ah, 1 chuyện nữa. vào ngày cũng của làng sẽ để 1 cây hay 1 que trước của vào làng , hoặc nhà. nếu ai ko để ý mà đi vào thì sẽ bị bắt vạ. họ cúng j thì bắt ta đền số đồ cúng đó. mà toàn cúng trâu với bò ko mới chết.

come back
03-04-2008, 05:22
đúng roài , các bạn Mường giờ yêu nhau cũng biết mua thuốc , sắm giầy tất đeo vào cửn thựn lắm cơ. Có lần ngồi ăn cơm ở chợ Mường Chiềng , chú bán hàng cơm ngay cổng chợ bán luôn cả OK ,thuốc tránh thai ( nhưng toàn hết date ).Chú cười khà kahf bảo lắm thằng mua Ok ở chỗ chú về xài mà không hiểu sao lúc rút ra toàn nhẫn không ( nghĩa là còn môn cái dây nịt đeo tòn ten ở súng , còn vỏ bao thì rách tuột tả tơi rồi ) =)) =)) =))

Ơ thế kia ạ, các bạn dân tộc giờ tiến bộ quá nhỉ, hôm nào em cũng gắng làm 1 chuyến "thị sát" tình hình xem thế nào :))


cái này em nghĩ là có đấy ạ.Tuy h cũng ít người dân tộc biết làm. hôm đi cùng 1 anh kiểm lâm đc a kể chuyên. a này Kinh, lấy vợ dân tôc, bảo vợ a dặn rất kĩ về mấy cái vấn đề này. Dân tộc Mán là giỏi làm bùa nhất , mấy dân tộc # cũng biết nhưng ít.
Bọn thầy mo, thầy cúng 1 năm phải bỏ bùa chết 1 người để cúng mà cà rồng. ko chết ngay mà ủ bệnh , mấy tháng sau lăn dungd ra chết. đúng như bác nào nói đó, trị bằng cách cho nó thấy mình ăn quả ớt quả. nếu bị bỏ độc thì ăn vào sẽ chết ngay nên nó sẽ ko dám nữa.
còn 1 số bùa nữa nhưng em ko nhớ.
chỉ nhớ cách phòng tránh bùa nữa là mang theo xương chó bên người, kể cả ngủ. ko để lại bất cứ cái j ở nhà người ta. tên thì dùng tên giả , tuổi giả nốt.

ah, 1 chuyện nữa. vào ngày cũng của làng sẽ để 1 cây hay 1 que trước của vào làng , hoặc nhà. nếu ai ko để ý mà đi vào thì sẽ bị bắt vạ. họ cúng j thì bắt ta đền số đồ cúng đó. mà toàn cúng trâu với bò ko mới chết.

Chuyện này thì em tin bác ạ, số là trước kia quê em vốn ở miền trung. Người dân tộc đủ loại cả, 1 anh bạn người kinh đã bị dính bùa con gái 1 thầy mo nhé. Theo mẹo của bác lấy xương món cầy tơ thì tiện cho em quá :D tiếc là món mắm tôm vẫn hơi ngán vào thời điểm này.
Hồi còn bé mỗi khi thấy các "o" dân tộc đi bộ ngoài đường là em té mất tiêu sợ bị bắt cóc, giờ sắp 30 tới nơi, nhiều khi ngồi chán đời nghĩ ngợi hay là em nào tới bắt đi luôn cũng được nhỉ =)) :T

cuoipho
09-04-2008, 14:42
Theo em thi bùa hay ngải là một loại thuốc độc mà người có nó có kèm theo thuốc giải. Mỗi một dân tộc, một dòng họ, thậm chí một gia đình có một loại khác nhau. Khi một ai đó bị bùa ngải chỉ có một cách là quay lại tìm người đã bỏ bùa mình để dc cho uống thuốc giải. Thuốc giải cũng có nhiều loại, loại giải vĩnh viễn, loại giải trong thời gian dài hoặc ngắn. Theo kinh nghiệm của những người đi trước để tránh dc nên ăn nhiều ớt và tỏi. Vài dòng thiển ý vậy, anh em cho ý kiến tiếp.

banmaitoahuong
10-04-2008, 19:45
Một chuyện ngoài lề với chủ đề gái dân tộc:
Bởi vì Mai có đi xem lễ của mấy thày ở xuôi, thấy người ta cũng cầu xin cho chồng quay về với vợ, cho chồng bỏ bồ bé, cho con trai bỏ một cô gái nào đó, cho con gái đừng lú lẫn theo 1 cậu nào đó, cho hai người quay lại với nhau..vân vân. Và chứng kiến người ta đến lễ tạ vì lời cầu xin thành sự thật.
Nên chẳng phải mãi ở vùng cao, vùng xa người dân tộc mới có khả năng làm điều này. Em thì em cũng hơi tin tin, vì em đã từng cầu xin.:)